LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (201-291)

Một cánh cửa ở tầng hai lặng lẽ mở ra.

Ánh đèn màu cam trong hành lang chiếu lên tấm thảm đỏ tươi, trên góc tường, thiết bị giám sát đã bị phá hỏng vẫn đang nhìn chằm chằm vào hành lang với đôi mắt nứt nẻ như mạng nhện.

Thế nhưng, kỳ quái, rất kỳ quái, hành lang này, phía trước dẫn tới cầu thang xoắn ốc của sảnh chính, phía sau đối diện với phòng thuyền trưởng đang đóng chặt, mà trong hành lang hẹp dài, trống rỗng lại yên tĩnh, không một bóng người!

Mọi người đi đâu hết rồi?

Ông Liễu đâu? Những vệ sĩ kia đâu?

Một bóng đen bước ra từ cánh cửa rộng mở...

*

"Tôi nghĩ, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là liên lạc với lực lượng cảnh sát."

Ba người miễn cưỡng xem như đã đồng thuận với nhau, Kỷ Tuân trút bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nói chuyện với hai người còn lại. Sau đó anh nhìn về phía Hoắc Nhiễm Nhân. Lúc trước, khi Kỷ Tuân cùng Mạnh Phụ Sơn hành động vẫn chưa nghĩ đến phương diện cảnh sát, bởi vì lúc đó không đủ điều kiện báo cáo, chuẩn bị cũng như liên lạc với lực lượng cảnh sát. Nhưng trước khác nay khác. Bây giờ đã có ba người liên tiếp chết trên thuyền, thuyền lại mất động lực, còn có đội trưởng Hoắc Nhiễm Nhân ở đây, chỉ cần có thể liên lạc thành công với lực lượng cảnh sát, lực lượng cảnh sát sẽ có đủ lý do để khám xét và bắt giữ, mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng dễ dàng.

"Trước khi lên thuyền, em có để lại đường lui không? Ví dụ như thiết bị định vị chẳng hạn?"

"Có." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Dính vào bên dưới cầu thang mạn lên thuyền."

"Ý tưởng không tồi." Kỷ Tuân đánh giá.

"Thế nhưng cả con thuyền này đều không có tín hiệu." Mạnh Phụ Sơn nói.

"Không sai. Nhưng đây là một vấn đề chỉ cần thay đổi tư duy là đã có thể giải quyết được. Chặn tín hiệu cũng có giới hạn, nó chặn cả con thuyền này, chỉ cần chúng ta rời khỏi thuyền là được —— "

Kỷ Tuân đứng dậy, đẩy cửa sổ ra.

Một tia chớp sáng ngoằn ngoèo tựa như một con rồng bạc đang rạch đôi bầu trời tối đen như mực, nó chiếu sáng đất trời, chiếu sáng cơn mưa như trút nước đang dệt nên một tấm rèm dày nặng giữa đất trời.

Khi tia chớp xuyên qua từng tầng mây nặng nề rồi tiếp tục đâm vào bầu trời, sau đó mới có tiếng sấm đùng đoàng cùng chui vào trong tai theo lời nói của Kỷ Tuân.

"Nhân lúc trời tối, nhảy xuống thuyền, bơi ra ngoài, bơi tới nơi không bị chặn tín hiệu, dùng di động cùng thiết bị định vị báo cho lực lượng cảnh sát về những chuyện đã xảy ra ở nơi này cũng như địa điểm ở nơi này."

*

Đề nghị của Kỷ Tuân chắc chắn là một cách phá vỡ cục diện bế tắc, vừa đơn giản lại trực tiếp. Hai người còn lại chỉ thoáng nghĩ qua đã đồng ý với đề nghị này.

Nhưng mọi chuyện rất khó thuận buồm xuôi gió.

Khi ba người ra khỏi phòng, cẩn thận từng chút đi tới cửa hành lang dẫn lên boong thuyền mới phát hiện trên boong thuyền ngập nước đã xuất hiện vài chiếc ô màu trắng.

Dưới chiếc ô màu trắng là vài bóng đen.

Đó là những vệ sĩ mặc vest đen, súng ống đầy đủ, cùng với ông Liễu được vệ sĩ vây quanh!

Không nghi ngờ chút nào, khi ba người Kỷ Tuân nghĩ ra cách này thì ông Liễu, người đã đuổi hết mọi người vào trong phòng cũng đã nghĩ ra cách tương tự.

Không chỉ vậy, hắn còn vội vã không nhịn nổi muốn cử người liên lạc với bên ngoài ngay trong lúc mưa to gió lớn, giống hệt như ba người Kỷ Tuân!

Kỷ Tuân thò đầu ra xem thử rồi nhanh chóng rụt về. Anh phồng miệng ra hiệu với hai người còn lại, đầu tiên là số tám, sau đó là số một.

Tám vệ sĩ, thêm một ông Liễu.

Chín người, nói cách khác, tất cả những người có thể tự do hành động bên ngoài đều đang ở đây.

Không cần trao đổi nhiều hơn, bọn họ lập tức đã biết phải làm chuyện gì tiếp theo. Ba người rời khỏi nơi này, đi thẳng lên lầu, tìm vị trí thích hợp, vén một góc màn cửa lên, mở điện thoại di động của A Thang, dùng camera nhắm vào phía dưới, quan sát tình huống.

Mưa tuôn xối xả, mặt biển cuồn cuộn sóng vỗ, vỗ nên một tầng sương mù màu trắng mờ.

Thông qua màn hình điện thoại, ba người Kỷ Tuân nhìn thấy các vệ sĩ úp ngược một cái bàn lớn lên trên boong thuyền, dùng bạt nhựa quấn quanh từng lớp từng lớp, lại dùng dây thừng buộc chặt, cứ như vậy, một chiếc xuồng cứu hộ đơn giản đã được ra đời.

Các vệ sĩ khiêng xuồng cứu hộ ném thẳng xuống biển, theo tình huống thông thường, bọn họ có thể đi lên cầu thang mạn của thuyền, nhưng lúc này thiết bị trên thuyền gần như đã bị phá hỏng hết, cầu thang mạn cũng không thể điều khiển được.

Camera của điện thoại di động không thể quay được mặt biển dưới boong thuyền.

Ba người nghe dông tố ầm ầm, nhìn mặt biển đen kịt tuôn ra những bọt sóng thật cao, tự hỏi "thuyền" ném xuống biển bây giờ như thế nào rồi... Hình như không ổn lắm... Bởi vì sóng biển thật sự quá lớn. Có vẻ các vệ sĩ của ông Liễu đang thảo luận, mọi người không trực tiếp hành động, có lẽ đang xin ông Liễu chờ biển lặng rồi hẵng hành động?

Dù sao thì mưa to gió lớn cùng với sóng biển, cho dù có mạnh đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ qua.

Mong đợi của ba người Kỷ Tuân cũng giống như mong đợi của các vệ sĩ.

Đáng tiếc mong đợi của ông Liễu lại hoàn toàn khác mong đợi của bọn họ.

Ông Liễu được mọi người vây quanh đã nói gì đó, ở trên tầng không nghe thấy được, nhưng chắc hẳn là một loại dụ dỗ thôi, bởi vì sau khi ông Liễu nói xong, một trong tám vệ sĩ đột nhiên đứng dậy.

Hắn mặc áo phao, buộc sợi dây thừng quanh người, sau đó các vệ sĩ còn lại cầm lấy dây thừng, từ từ thả hắn xuống.

Người kia dần dần biến mất khỏi tầm mắt của ba người Kỷ Tuân.

Bọn họ không thể không bắt đầu suy nghĩ, nếu như người của ông Liễu thành công ngồi lên xuồng cứu hộ, ra khỏi phạm vi bị chặn tín hiệu, vậy thì tiếp theo đây, bọn họ nên ứng đối như thế nào... Có lẽ sau đêm nay, điều bọn họ phải đối mặt chính là vô số nguồn viện trợ của ông Liễu.

Đương nhiên, bọn họ cũng có thể làm theo cách của ông Liễu, đợi vệ sĩ kia quay về rồi bơi ra ngoài thông báo với cảnh sát.

Thế nhưng nếu như ông Liễu cùng các vệ sĩ của hắn đều vô cùng cẩn thận, sau khi thông báo cứu viện thành công vẫn chịu mưa chịu gió canh giữ trên boong thuyền, tuần tra lui tới nhằm ngăn chặn mối nguy hiểm cuối cùng có thể xảy ra thì sao?

Còn có, cho dù những người này có đi lên, hiện tại trời đang nổi bão, nhưng bây giờ mới gần tám giờ tối, sắc trời cũng không tối đến mức giơ tay không nhìn thấy năm ngón, bọn họ có thể mạo hiểm đi xuống, thế nhưng người của ông Liễu, bao gồm cả những người bị nhốt trong phòng đều có khả năng nhìn thấy hành động của bọn họ.

Một khi bị nhìn thấy, tình cảnh của bọn họ sẽ trở nên vô cùng gay go.

Mười phút phập phồng lo sợ đã trôi qua, vệ sĩ xuống thuyền lại xuất hiện trên boong thuyền, không chỉ có phía ông Liễu muốn biết kết quả, ba người Kỷ Tuân cũng nóng lòng muốn biết đáp án.

Tất cả những thứ này đều được camera của điện thoại ghi lại một cách chân thực.

Vệ sĩ trở về từ trong biển, khắp toàn thân từ trên xuống dưới không một chỗ nào là không ướt sũng đã lắc đầu với mọi người.

Hắn thất bại rồi?

Tiến triển tiếp theo đã chứng minh đáp án này, ông Liễu liên tục cử hai người xuống dưới, nhưng nhìn vào phản ứng sau đó, bọn họ cũng thất bại.

Gió quá lớn, sóng quá cao, những người này dùng "xuồng cứu hộ" được ghép tạm bằng bàn vốn không thể ra khỏi phạm vi bị chặn tín hiệu.

Đây là một tin tức tốt, đồng thời cũng là một tin tức xấu.

Chuyện này đại biểu ý nghĩa trong tình huống ông Liễu không thể liên lạc với bên ngoài, bọn họ cũng rất khó liên lạc với bên ngoài...

Những người bên dưới dường như không chuẩn bị ở lại boong thuyền trong mưa to gió lớn nữa, bọn họ bước từ trên boong thuyền vào trong khoang thuyền.

Trước khi bị bắt gặp, ba người Kỷ Tuân đã nhanh chóng rút về phòng trống trên tầng ba.

"Hiện tại..." Kỷ Tuân lên tiếng trước, "Chờ thêm à?"

"Có thể chờ mưa tạnh." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Nhưng rõ ràng ông Liễu cũng đang vội vã liên lạc với bên ngoài, một khi mưa tạnh, bọn họ chắc chắn sẽ thử lần nữa. Chúng ta không có cách nào liên lạc với bên ngoài trước bọn họ cả."

"Nhất định phải như thế sao?" Mạnh Phụ Sơn bất thình lình nói.

Hai người cùng nhìn về phía Mạnh Phụ Sơn.

"Chúng ta có ba người, bọn họ chỉ có tám người." Mạnh Phụ Sơn có ý riêng.

"Không phải chỉ có, là có tới."

"Trong tám người mới vừa có ba người xuống biển một chuyến, lạnh đến mức run lẩy bẩy, còn phải bảo vệ một ông lão vướng tay vướng chân."

"Bọn họ còn có tám khẩu súng."

"Chúng ta có không gian là nguyên cả con thuyền để tiến hành chia tách, bao vây, đánh lén."

"Bọn họ cũng có."

"Xử đi." Hoắc Nhiễm Nhân nói một câu, trực tiếp cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người.

Kỷ Tuân chậm rãi khép lại cái miệng muốn phản bác.

Anh bắt đầu cân nhắc kế hoạch của Mạnh Phụ Sơn, càng cân nhắc càng cảm thấy, thực ra 3 VS 8 cũng không nguy hiểm đến thế, hay là...

Xử đi?

- ----------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi