LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (201-291)

Gió thổi vù vù, xen lẫn với tiếng phun ra nuốt vào của sóng biển cùng tiếng kêu thảm thiết ngắt quãng của người phụ nữ, kỳ dị giống như bóng ma từ vực sâu đi lên, lại giống như hồn ma đung đưa vướng vào gốc cây khô trong nghĩa địa, nhìn không thấy, trốn không thoát, quẩn quanh bên tai, hết lần này đến lần khác...

Bàn tay của các vệ sĩ trên thuyền đều từng dính máu.

Sống lưng cũng chảy mồ hôi ròng ròng trong bầu không khí kinh khủng này.

Điều khiến bọn họ sợ hãi không chỉ là tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ bị ném xuống biển, còn có hồn ma vẫn không nói gì kể từ khi tiếng kêu thảm thiết bắt đầu vang lên.

Hồn ma không phải là cảnh sát sao?

Tại sao hồn ma vẫn không lên tiếng?

Lẽ nào cảnh sát có thể nhìn con tin lần lượt tử vong như thế?

Ông Liễu nhìn đồng hồ.

Khi thời gian trên mặt đồng hồ vàng nạm kim cương đeo trên cổ tay hắn trôi qua năm phút, hắn không chút do dự, ra lệnh cho vệ sĩ tiếp tục ném một người phụ nữ xuống.

Lại một tiếng kêu thảm thiết xé toạc bầu trời đêm.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương như vậy, mang theo tuyệt vọng đến cuồng phong mưa gió cũng không có cách nào ngăn cản, cảm giác tuyệt vọng kia còn nhanh hơn tia chớp, mạnh hơn tiếng sấm, càng có thể đâm thủng rào cản thể xác, chui vào trái tim được máu thịt vây quanh.

Chỉ cần trong lòng vẫn còn chút lương tâm.

Kỷ Tuân vẫn không lên tiếng.

Cho nên ông Liễu lại chờ, hắn chờ năm phút tiếp theo lại trôi qua, chờ ném tiếp người thứ ba.

Kim giây nho nhỏ tích tắc tích tắc vòng qua mặt đồng hồ năm lần, khi kim đồng hồ chỉ vào số 12, ông Liễu ra lệnh lần nữa:

"Người thứ ba —— "

"Ông Liễu, hồn ma vẫn không lên tiếng, có phải uy hiếp bằng cách này không có hiệu quả không?" Vệ sĩ ở đây đã không nhịn được mà lên tiếng.

Nếu như cái chết của đám phụ nữ kia có thể uy hiếp được lực lượng cảnh sát, tranh thủ đường sống, vậy mọi thứ đều đáng giá.

Nhưng nếu cảnh sát núp trong bóng tối thật sự coi thường mạng sống như vậy... Coi thường mạng sống của tất cả mọi người trên thuyền... vậy thì uy hiếp bằng cách này có thật sự cần tiếp tục không?

Ông Liễu không hề dao động. Hắn nói: "Người thứ ba."

Thế là, người phụ nữ thứ ba bị ném xuống.

Đều là tiếng kêu thảm thiết, gần như không phân biệt được ai là ai.

Cùng lúc đó ——

Một tiếng cười khẽ vang lên.

Hồn ma vẫn luôn im lặng, cuối cùng cũng đã lên tiếng.

"Ông Liễu," Kỷ Tuân dù bận vẫn ung dung, anh vẫn núp mình trong góc, không hề di chuyển, lời uy hiếp của ông Liễu, tính mạng của những người phụ nữ, giờ phút này dường như cũng chỉ mỏng như tờ giấy, vốn không lay chuyển được anh, "Ông Liễu ơi ông Liễu, tôi chỉ nói phía cảnh sát đã thu được bằng chứng phạm tội của các người, lực lượng cảnh sát đang trên đường đến đây, nhưng hình như không có nói tôi là cảnh sát, đúng không?"

Đánh cờ.

Đang tiến hành ván cờ tâm lý.

Không chỉ ông Liễu hiểu, các vệ sĩ cũng hiểu.

Bọn họ không lên tiếng, nhưng trong tình huống ba người phụ nữ liên tiếp bị ném vào trong biển, hồn ma lại vừa khoan thai lên tiếng, tâm tư của bọn họ đã không tự chủ được mà bị Kỷ Tuân tác động.

Không phải cảnh sát!

Đúng vậy, chính bởi vì không phải cảnh sát... Mới có thể làm như vậy!

Nếu không, sao cảnh sát có thể coi thường mạng sống của con tin được?

Bọn họ có đủ con tin để chất đầy cả một con thuyền, cho dù cảnh sát thật sự đến đây, trong tình huống bọn họ giơ súng về phía con tin, trừ khi cảnh sát có thể lập tức khống chế tất cả bọn họ, nếu không cũng không dám manh động.

Đâu chỉ có vệ sĩ nghĩ như vậy, trong lòng ông Liễu cũng có không ít câu hỏi.

Chỉ là hắn vẫn bình tĩnh như thường, khuôn mặt già nua do năm tháng kia khiến người ta không hiểu được lão đang nghĩ gì.

"Ồ? Không phải cảnh sát, vậy cậu là ai?" Ông Liễu nói.

"Ông Liễu, kẻ thù của ông chứ sao." Kỷ Tuân cười nói, "Đừng tốn công nữa, không nghĩ được tôi là kẻ thù nào của ông đâu, sau bao nhiêu năm buôn bán nội tạng, bắt cóc, giam cầm, bây giờ, kẻ thù của ông hẳn phải đến hàng ngàn, hàng vạn, giống như những hạt mưa đang từ trên trời xuống."

"Kẻ thù của tôi." Ông Liễu lặp lại một cách mỉa mai, "Một người trả thù tôi mà ba câu không rời cảnh sát, không sợ cảnh sát đến, chân trước bắt tôi, chân sau bắt cậu à?"

"Không sợ." Kỷ Tuân thở dài, "Em gái tôi vốn có thể được hiến tim, thế nhưng ông lại chen chân vào, cướp mất nội tạng thuộc về em, em gái tôi chết rồi, bố tôi quá đau lòng, trong lúc lái xe tinh thần hoảng hốt đâm chết người, bị bỏ tù, còn mẹ tôi, khi mẹ tôi đang bán nhà để xin lỗi, bồi thường cho gia đình bên kia thì bị đánh, chấn động não tử vong, người nhà bên kia cũng bị bỏ tù, sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, bố tôi đã tự sát trong trại giam, trong chớp mắt, tôi đã trở thành cô nhi, nhà cũng không còn, lưu lạc đầu đường, bắt đầu từ ngày đó tôi đã thề, nhất định phải bắt thủ phạm phía sau màn trả giá..."

"..." Vẻ mặt của các vệ sĩ đều rất khác thường.

Thật sự... Quá thảm.

Nhưng trong thê thảm còn có chút gì đó rất lạ.

"Chuyện mà cảnh sát còn không có năng lực tìm ra, trên bệnh án, trình tự lại hoàn toàn bình thường, cậu tìm được tôi bằng cách nào?" Ông Liễu mất kiên nhẫn, "Nói dối cũng không biết soạn trước!"

"Người bình thường sẽ không hiểu được thiên tài của thiên tài." Kỷ Tuân cười nói.

Ông Liễu chỉ cười khẩy.

Lúc này, các vệ sĩ cũng đã phản ứng lại, chuyện lạ gì chứ, chỉ là hồn ma thuận miệng bịa ra mà thôi!

"Hắn đang kéo dài thời gian!" A Bang hô lên.

Đương nhiên, nếu đã liên lạc được với lực lượng cảnh sát, hiện tại chuyện muốn làm nhất chính là kéo dài thời gian, khiến thời gian trôi qua từng giây từng phút, mỗi giây mỗi phút trôi qua, lực lượng cảnh sát sẽ cách bọn họ gần hơn một chút, tình cảnh của bọn họ cũng nguy hiểm hơn một chút!

"Tiếp tục ném phụ nữ xuống!" Các vệ sĩ cũng rất kích động, sâu sắc cảm nhận được mình đã bị giỡn mặt.

Thế nhưng ông Liễu không nói gì.

Hồn ma đương nhiên đang kéo dài thời gian, nhưng tiếp tục mù quáng ném phụ nữ xuống biển, thật sự có tác dụng sao?

Hay đây là cuộc chiến tâm lý với mình?

Dùng mạng sống của ba người phụ nữ, đổi lấy an toàn của tất cả những người phụ nữ còn lại?

Hay có người ẩn nấp dưới biển nhằm cứu người?

Không, với thời tiết như thế này, không có thuyền nhỏ, không có đầy đủ trang thiết bị cứu sinh, bọn họ làm sao có thể cứu được những người phụ nữ bị mù giữa biển khơi!

Về phần đấu tranh tâm lý... Có thể, nhưng không phải cách mà cảnh sát sẽ chọn.

Có một phân đoạn không đúng...

Nhưng phân đoạn không đúng nằm ở đâu...

"Haiz, đã nói rồi, tôi không phải cảnh sát." Kỷ Tuân thở dài, "Tuy năng lực của tôi rất tốt, rất giống cảnh sát, thế nhưng tôi thật sự không phải cảnh sát, tôi chỉ là một người báo thù bình thường..."

Kỷ Tuân trêu chọc đùa giỡn.

Nhưng nếu có người đứng bên cạnh anh sẽ phát hiện, sống lưng anh vẫn luôn căng chặt, tay cầm loa cũng lộ cả gân xanh, còn lỗ tai anh vẫn luôn dựng thẳng, nghiêng tai lắng nghe tiếng kêu thảm thiết truyền đến trong gió biển.

Mỗi lần tiếng kêu thảm thiết vang lên, âm tiết trong lời nói của anh đều không tự chủ được mà trầm xuống một chút, giúp anh có thể nghe rõ tiết tấu của những tiếng kêu thảm kia...

Tiết tấu mà anh, Hoắc Nhiễm Nhân cùng với Mạnh Phụ Sơn đã hẹn trước!

Quay về thời điểm ông Liễu tìm được ông chủ Ngô trong nhà tắm, ông chủ Ngô phẫn nộ la hét ——

Đúng lúc này, ba người Kỷ Tuân vừa mới tắt thiết bị gây nhiễu tín hiệu, thành công gửi địa điểm cùng tình huống trên thuyền cho lực lượng cảnh sát bên ngoài, sau đó bọn họ lập tức nhận ra tình huống nguy hiểm.

"Tin tức xấu, ông chủ Ngô đã bị phát hiện." Kỷ Tuân nói, "Tin tức tốt, ông chủ Ngô chỉ nhìn thấy tôi và Hoắc Nhiễm Nhân, không nhìn thấy cậu, hiện tại ông Liễu chỉ biết là có hai người, không biết có ba người."

"Bước tiếp theo, ông Liễu sẽ đi như thế nào." Mạnh Phụ Sơn nói thẳng.

"Chúng ta ép hỏi ông chủ Ngô lại không giết hắn, thêm vào các thông tin đã hiện ra ngay trước mắt ông Liễu," Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh nói, "Ông Liễu hẳn đã đoán được thân phận cảnh sát của chúng ta rồi."

"Đầu tiên, phải tìm được thiết bị gây nhiễu —— phải tìm được chúng ta —— bởi vì chúng ta biết vị trí của thiết bị." Kỷ Tuân.

"Chỉ có tám người, không tìm được chúng ta." Mạnh Phụ Sơn.

"Cho nên bọn họ sẽ ra ngoài boong thuyền gọi người." Kỷ Tuân.

"Trên boong thuyền có thang dây, anh có thể bò lên từ một sợi dây, ông Liễu thả thang dây xuống, chắc chắn đám vệ sĩ sẽ không ngừng chạy tới." Hoắc Nhiễm Nhân.

"Phải ngăn cản thôi." Kỷ Tuân lẩm bẩm.

"... Thế thì lại làm sao?" Mạnh Phụ Sơn suy nghĩ một lát, hỏi ngược lại, "Thuyền rất lớn, người của bọn họ phải cần một khoảng thời gian nhất định mới lên được. Tìm kiếm khắp thuyền cũng cần một khoảng thời gian thời gian nhất định, chỉ cần chúng ta chơi trốn tìm với bọn họ, chơi đủ thời gian là được."

"Không sai, nếu như chỉ đuổi bắt chúng ta thì chúng ta chơi trò trốn tìm với bọn họ đến khi đủ thời gian là được."

"Thế nhưng nếu như...

"Ông Liễu vừa gọi vệ sĩ lên, vừa bắt người làm con tin uy hiếp chúng ta thì sao?

"Tỷ như...

"Trói các cô gái dưới thuyền, uy hiếp chúng ta, nếu như chúng ta không xuất hiện, không tắt thiết bị gây nhiễu, sẽ giết các cô gái kia thì sao?"

Kỷ Tuân hỏi hai người còn lại.

Khi nhận ra có khả năng gặp phải tình cảnh nguy hiểm này, ba người Kỷ Tuân đã chuẩn bị xong kế hoạch.

Đầu tiên chờ cơ hội tập kích ông Liễu, sau đó, vứt đi toàn bộ thang dây trên boong thuyền, ngăn chặn khả năng vệ sĩ bên dưới bò lên trên theo thang dây, tiếp theo đó, dùng dây thừng đi xuống cửa sổ nơi Kỷ Tuân đã từng đi lên, dùng thân phận ông chủ lẻn vào bên trong, khi Kỷ Tuân cùng ông Liễu tranh đoạt quyền lên tiếng thì thuyết phục các vệ sĩ bên dưới giữ thái độ trung lập.

Lại quay về thời điểm Kỷ Tuân cùng ông Liễu mày cứ hát, tao cứ nói.

Dưới khoang thuyền, các vệ sĩ, các ông chủ, các cô gái, các thuyền viên, ai nấy đều dừng lại động tác trong tay, trò chơi vui vẻ cũng bỏ dở, mọi người dường như đều bị nhấn nút tạm dừng, mỗi người một biểu cảm khác nhau, một tư thế khác nhau, ngơ ngác nhìn nhau.

Sự tình phát triển quá nhanh ——

Khi ông Liễu đứng bên trên hô gọi, bảo bọn họ thực thi một mệnh lệnh vô cùng đột ngột thì một người có vẻ rất giống cảnh sát cũng lên tiếng, hơn nữa ông Liễu cũng không phản bác lời cảnh sát nói, lực lượng cảnh sát sắp tới đây thật, vậy, vậy thì...

"Ném phụ nữ xuống!" Nhân viên quản lý của ông Liễu lên tiếng, hắn ra lệnh, "Hỗ trợ ông Liễu!"

"Chờ đã, kích động cái gì!" Một trong số các ông chủ lập tức mở miệng quát lớn, "Đừng tùy tiện đánh mất tiền đồ của mọi người! Chúng ta phân tích tình huống trước đã."

"Đúng, không nên gấp gáp, chúng ta phân tích tình huống rồi tính tiếp." Một ông chủ khác phụ họa nói.

"Hiện tại cảnh sát đang trên đường tới đây, mọi người đừng tùy tiện phạm sai lầm, tuy ông Liễu nói hắn có video phạm tội của chúng ta, nhưng rất có thể chỉ là lý do hắn thuận miệng bịa ra để thao túng hành vi của chúng ta thôi, đúng không? Dù sao, tôi cũng đã kiểm tra phòng, trong phòng không có camera giám sát." Ông chủ thứ nhất nói.

Lời của hắn được rất nhiều ông chủ tán thành.

Thay vì trở thành tòng phạm giết người nguy hiểm, chỉ là đánh bạc chơi gái mà thôi, tuy cũng rất mất mặt, nhưng sẽ không gây ra bất kỳ thiệt hại không thể đảo ngược nào đối với cuộc sống thành công của bọn họ.

Lúc này ông chủ thứ hai đưa ra ý kiến trái ngược: "Nhưng ông Liễu cũng không phải hoàn toàn không có phần thắng. Nếu như ông Liễu thắng, chúng ta giải thích với ông Liễu như thế nào đây?"

Lời nói của hắn cũng đánh trúng tâm lý của một số ông chủ không lên tiếng phụ họa trước đó, những ông chủ này cũng tán thành lập trường của hắn.

Trong tiếng ồn ào.

Ông chủ thứ nhất, Hoắc Nhiễm Nhân, cùng ông chủ thứ hai, Mạnh Phụ Sơn, nhìn nhau từ đằng xa.

Kế hoạch thuận lợi, mọi người nhập cuộc rồi.

"Nếu không thế này đi," Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Tôi có một ý kiến, chúng ta làm theo lời ông Liễu, nhưng sẽ không đắc tội cả hai bên."

"Phải làm như thế nào?" Lúc này các vệ sĩ kiểm soát khoang thuyền cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

"Trời tối như vậy, mưa gió lại lớn như thế, người bên trên không thấy rõ tình hình bên dưới rốt cuộc là như thế nào, chúng ta dùng vật nặng quấn lấy quần áo của mấy cô gái này ném xuống biển, lại bảo bọn họ phối hợp kêu thảm thiết, người bên trên sẽ cho là các cô gái này đã bị ném xuống, như vậy không phải đã đạt được mục đích đe dọa cảnh sát của ông Liễu rồi sao? Nếu như cuối cùng ông Liễu thắng, chúng ta không làm hỏng chuyện của lão, ông Liễu cũng sẽ không tính sổ với chúng ta; nếu như cuối cùng cảnh sát thắng, vậy cũng chẳng sao cả, hai tay chúng ta đều sạch sẽ, bảo vệ bọn họ, chúng ta chưa từng sai, ngược lại còn có công!"

"Cách này hay thật." Mạnh Phụ Sơn lập tức khen ngợi, "Làm cấp dưới, mù quáng nghe theo mệnh lệnh của ông chủ cũng vô ích, cứ vùi đầu xông lên chỉ có thể làm bia đỡ đạn, chết lúc nào cũng không biết!"

Ý kiến của hai ông chủ vừa thống nhất, các ông chủ theo phe hai người cũng trở nên thống nhất.

Các vệ sĩ còn đang do dự.

"Thật ra tôi cảm thấy tình huống có thể xảy ra nhất là trước sau theo chân của cảnh sát cùng người của ông Liễu." Hoắc Nhiễm Nhân lại thêm dầu vào lửa, "Lúc này cho dù ông Liễu thực hiện lời hứa, dẫn chúng ta đi, chúng ta không lên nổi boong thuyền cũng chỉ có thể nhảy xuống biển qua cửa sổ, nhưng lực lượng cảnh sát lại có hỏa lực, một khi bày ra hỏa lực, chúng ta sống chết khó đoán! Càng không nói đến bắt con tin, nhảy ra ngoài từ cửa sổ, làm sao bắt con tin? Miễn cưỡng bắt người rơi xuống biển cũng không bắt được. Cho nên mọi người hãy cẩn thận, đừng đùa với mạng sống của mình."

Những lời này đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà, các vệ sĩ không nói gì thêm, chỉ làm theo cách của Hoắc Nhiễm Nhân cùng Mạnh Phụ Sơn.

Vào giờ phút này, trên boong thuyền.

Sau phút phẫn hận ban đầu, A Bang do dự nhìn về phía ông Liễu.

Mưu tính không chỗ sai sót của ông Liễu, lúc này dường như cũng đã thất bại nặng nề... Nếu trong tình huống hồn ma không bị con tin uy hiếp, người phía dưới không thể lên trên, bọn họ không có thêm người hỗ trợ, bọn họ còn có cách gì đây? Chẳng lẽ chỉ có thể ngồi chờ chết ở trên này, chờ cảnh sát bao vây bọn họ sao?

Con mắt duy nhất của ông Liễu lạnh lùng nhìn con thuyền.

Nhìn con thuyền từng là vương quốc của hắn, nhìn mọi thứ hắn quen thuộc nhất nhưng giờ đây lại dần trở nên xa lạ.

Sau đó, xuyên qua màn mưa, hắn nhìn về mặt biển đen như mực, nhìn những bộ quần áo sặc sỡ dần chìm xuống biển, tiếng kêu của những người phụ nữ kia cũng trở nên tắt lịm giống như những bộ quần áo sắp chìm xuống biển.

Đột nhiên, ông Liễu cười khẩy thành tiếng.

"Lão Ngô."

"Gì thế?"

Ông chủ Ngô quay mặt đi, lại bị ông Liễu kéo lên trước người, hắn giơ tay, súng bạc nhắm thẳng vào đầu của ông chủ Ngô, dưới vẻ mặt khiếp sợ của ông chủ Ngô, hắn mỉa mai cười nhạo, nói về phía bóng đêm:

"Đồng chí cảnh sát, quý ngài hồn ma, nếu cậu đã mặc kệ sống chết của những cô gái kia, ắt hẳn cũng mặc kệ sống chết của ông lão tội ác tày trời này đúng không, dù sao có thể trơ mắt nhìn những người phụ nữ vô tội bị ném xuống biển mà không mảy may dao động chắc cũng có thể nhìn ông lão này bị tôi bắn chết chứ... Không biết đã thuyết phục người bên dưới như thế nào mà lại dám dùng người giả để lừa tôi!"

- ----------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi