LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (201-291)

Trong khoang thuyền vô cùng yên tĩnh.

Một người đàn ông thê thảm treo ngoài cửa sổ, quần áo rách nát, cả người đều là vết thương, da thịt bị xé toạc, nước mưa hòa lẫn với máu tươi, từng giọt từng giọt chảy xuống từ cơ thể đang run rẩy kia, nếu như không phải anh cố gắng ngẩng đầu lên, thì chuyện này quả thật giống như một bức tranh chết chóc đóng khung ngoài cửa sổ.

Nhưng chính bởi vì anh cử động, một bức tranh chết chóc đã trở thành một bức tranh khủng bố.

Cảnh tượng thê thảm do bị người khác tra tấn mà tạo thành như thế này, chỉ quan sát từ đằng xa đã khiến người khác run rẩy trong lòng.

Các vệ sĩ nhìn Kỷ Tuân, các ông chủ nhìn Kỷ Tuân.

Trong đám người, Hoắc Nhiễm Nhân cùng Mạnh Phụ Sơn cũng nhìn Kỷ Tuân.

Hoắc Nhiễm Nhân trơ mắt nhìn Kỷ Tuân rơi xuống, rơi vào trong biển ngay trước mắt mình, đối phương thương tích khắp người, vừa rơi vào trong biển đã giãy giụa kịch liệt.

Đau đớn.

Muối trong nước biển rơi vào miệng vết thương, chắc chắn không khác gì bị cả một đàn cá cắn xé.

Không có ai nhìn thấy, ngay cả Hoắc Nhiễm Nhân cũng không chú ý, cánh tay dưới lớp quần áo đã xuất hiện những nốt li ti, đỏ ửng giống như bị dị ứng, biểu hiện một cách trực quan nhất những đau đớn Kỷ Tuân đang phải chịu.

Hoắc Nhiễm Nhân đột nhiên nháy mắt.

Không biết từ lúc nào, cảnh tượng ngoài cửa sổ đã thay đổi.

Không còn chân thật, trở nên mơ mơ hồ hồ.

Những hạt mờ ảo đung đưa trong tầm mắt của Hoắc Nhiễm Nhân, là do đôi mắt có vấn đề sao? Cậu chớp mắt thêm vài lần nữa, nhưng những đốm nhỏ vẫn lay động một cách khác thường trong tầm nhìn của Hoắc Nhiễm Nhân.

Hoắc Nhiễm Nhân giơ tay lên, đưa mắt nhìn sang chỗ khác, không tiếp tục nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ nữa, hình như cậu đã nhìn thấy vô số chấm nhỏ chi chít trên tay mình.

Khô cạn, tối tăm.

Là những vết máu tuôn ra từ cơ thể Kỷ Tuân.

Ông Liễu sẽ không giết chết Kỷ Tuân.

Bọn họ đều có phán đoán như vậy.

Ông Liễu chỉ có thể không ngừng tra tấn Kỷ Tuân, tra tấn Kỷ Tuân đến phát điên, hoặc tra tấn những người bàng quan đứng nhìn như bọn họ đến phát điên.

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa.

Cửa sổ là lồng giam, người trong lồng giam bị ngâm vào biển, bị treo lên, lại bị ngâm vào, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nghẹt thở cùng tuyệt vọng đã bị kéo dài vô tận, mà cơ thể anh vẫn đang không ngừng chảy ra máu tươi.

Máu của anh sắp chảy hết rồi.

Sắp chảy hết vì người khác.

Vết máu trên tay bắt đầu ăn sâu vào da thịt của Hoắc Nhiễm Nhân, tay cậu bị nhuốm đỏ, bị máu của Kỷ Tuân nhuốm đỏ.

Ông Liễu là thủ phạm, cậu là đồng lõa ——

Hoắc Nhiễm Nhân bỗng nhiên rời khỏi đám đông.

Mạnh Phụ Sơn lặng lẽ đuổi theo.

Bọn họ lần lượt đến một khoang thuyền khác dưới boong thuyền.

Hoắc Nhiễm Nhân đẩy cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống biển.

Mạnh Phụ Sơn im lặng nhìn hành động của Hoắc Nhiễm Nhân, bất thình lình nói: "Kỷ Tuân đã kéo dài đủ thời gian chưa? Cậu lại định nhảy xuống biển cứu cậu ta ngay lúc này."

"Không thì sao?" Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Kỷ Tuân đang chờ tôi."

"Cậu phải hiểu, Kỷ Tuân cam tâm tình nguyện bị tra tấn không phải để tạo cơ hội cho cậu kích động, gió to sóng lớn, cậu không có bất kỳ trang bị nào, nhảy xuống rồi lấy cái gì vớt Kỷ Tuân lên? Dùng mạng của cậu sao?" Mạnh Phụ Sơn cau mày, "Sau đó cậu bảo người được cứu là Kỷ Tuân phải làm sao bây giờ? Lại thêm ba năm chán chường tự trách, không vượt qua nổi?"

Hoắc Nhiễm Nhân quay đầu lại nhìn Mạnh Phụ Sơn.

"Kỷ Tuân đang chờ tôi." Cậu lặp lại lần nữa, "Tôi không thể đến quá muộn, nếu không anh ấy sẽ giận."

"... Kỷ Tuân đã tạo cơ hội cho chúng ta không cần hi sinh mà vẫn có thể thắng lợi." Mạnh Phụ Sơn kiên trì đối thoại ông nói gà bà nói vịt với Hoắc Nhiễm Nhân, "Chúng ta lên trên, có cơ hội."

"Tôi nghĩ anh muốn nói lên trên đánh lén ông Liễu. Chúng ta quả thật có cơ hội, nhưng một khi chúng ta lên trên đó, ông Liễu sẽ không còn lý do nhất định phải giữ lại Kỷ Tuân —— nếu như chúng ta thành công khống chế tình hình, vậy ai cũng vui mừng, nhưng lỡ như không thành công, người của ông Liễu trực tiếp lấy vật quấn với xích sắt ném vào trong biển thì sao?" Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh hỏi ngược lại.

Xích sắt quấn quanh người.

Vật nặng rơi xuống biển.

Vậy Kỷ Tuân hoàn toàn không còn đường sống.

Về vấn đề này, Hoắc Nhiễm Nhân không thể chấp nhận bất kỳ rủi ro nào.

Cậu lại nhìn chằm chằm mặt biển: "Tôi nhảy xuống... Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ mang Kỷ Tuân về. Mà anh, nhất định phải ở lại đây, tiếp ứng Kỷ Tuân. Sau đó, kiên trì chờ đợi."

Cậu liếc qua đồng hồ, rồi lại nhanh chóng nhìn về phía mặt biển.

"Ông Liễu không có quá nhiều thời gian, chẳng bao lâu sau lực lượng cảnh sát sẽ đến. Bảo đảm an toàn, kiên nhẫn chờ đợi. Bảo vệ con tin không phải trách nhiệm của anh, cũng không phải trách nhiệm của Kỷ Tuân, là trách nhiệm của cảnh sát —— mà chỉ có tôi là cảnh sát."

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn Mạnh Phụ Sơn:

"Đừng làm thay việc của người khác."

"Khẩu khí lớn thật đấy." Mạnh Phụ Sơn cười khẩy, "Làm như chỉ có cậu mới có thể nhảy xuống cứu được Kỷ Tuân ấy."

"Tôi là cảnh sát." Hoắc Nhiễm Nhân nói.

"Tôi cũng là cảnh sát."

"Đã từng là."

"Đã từng là —— Nhưng đây là Kỷ Tuân nợ tôi." Mạnh Phụ Sơn lạnh lùng nói.

Cuối cùng Hoắc Nhiễm Nhân cũng cau mày.

"Cậu không biết chuyện gì hết, lại muốn kiểm soát tất cả, quá tự cao tự đại. Kỷ Tuân đã tự phụ lắm rồi, mà cậu còn tự phụ khiến người khác kho chịu hơn cả Kỷ Tuân." Mạnh Phụ Sơn không hề nể mặt, "Tránh ra, để tôi vớt cậu ta lên, là tôi mang cậu ta tới, cũng sẽ là tôi mang cậu ta về."

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn ra biển khơi một lần nữa, sau đó cậu nhìn về phía Mạnh Phụ Sơn.

Sóng biển dữ đội như thế, người nào nhảy xuống, người đó sẽ trực tiếp đối mặt với cái chết.

"Tại sao muốn tranh với tôi?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi, "Anh không tin tôi có thể cứu được Kỷ Tuân sao?"

"Xin lỗi, không phải tôi không tin cậu." Mạnh Phụ Sơn, "Nhưng tôi chỉ tin tưởng chính mình. Tôi sẽ cứu Kỷ Tuân lên, tôi còn có chuyện nhất định phải nói cho cậu ta biết. Mà cậu, ở lại chỗ này, tiếp ứng cho chúng tôi."

Không có câu nói thứ ba, hai người đồng thời rút súng, nòng súng đều chỉ về phía đối phương.

Thế nhưng, chỉ một giây trôi qua.

Hoắc Nhiễm Nhân hít sâu một hơi: "Buông súng."

Mạnh Phụ Sơn: "Đồng thời."

Một, hai, ba...

Bọn họ thầm đếm đến ba, không có ai chậm trễ, hai người đều đồng thời bỏ súng xuống.

Kỷ Tuân vẫn còn trên tay ông Liễu, nếu như lúc này bọn họ xảy ra mâu thuẫn nội bộ, chỉ sợ sẽ để ông Liễu cười đến rụng răng.

Bình tĩnh lại.

Hoắc Nhiễm Nhân bấm vào lòng bàn tay, một vệt máu chảy ra từ kẽ tay cậu.

Bình tĩnh lại. Thuyết phục Mạnh Phụ Sơn.

Thuyết phục được Mạnh Phụ Sơn, mới có thể không cần lo lắng mà nhảy xuống cứu Kỷ Tuân, mới có thể không lãng phí thời gian ở chỗ này.

Mạnh Phụ Sơn cũng đang vội, Mạnh Phụ Sơn đã để lộ sơ hở, hắn lỡ miệng nói "Kỷ Tuân nợ hắn"...

Là Kỷ Ngữ?

Không, Mạnh Phụ Sơn vô cùng yêu Kỷ Ngữ, những việc hắn làm vì Kỷ Ngữ tuyệt đối không thể tạo thành cái gọi là "Kỷ Tuân nợ hắn".

Kỷ Tuân từng nói anh lên thuyền mà không báo cho cậu, là bởi vì bị Mạnh Phụ Sơn uy hiếp...

"Anh lấy sự kiện Kỷ Tuân nợ anh để uy hiếp Kỷ Tuân." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Tôi đã tìm người điều tra anh, anh bị khai trừ khỏi cục cảnh sát bởi vì ở lại Malaysia vượt quá thời gian nghỉ phép đã được phê duyệt. Bởi vì Kỷ Tuân nên anh mới ở lại Malaysia?"

Cậu nhìn thấy một thoáng bất ngờ từ đáy mắt của Mạnh Phụ Sơn.

Hoắc Nhiễm Nhân cười khẩy.

Cậu xem thường Mạnh Phụ Sơn, Mạnh Phụ Sơn cũng xem thường cậu.

Hai người họ không ưa nhau cũng là có lý do cả.

Cậu nhắm mắt lại. Bên tai là giọng nói của Kỷ Tuân. Giọng nói của Kỷ Tuân cứ văng vẳng bên tai, làm rối loạn mạch suy nghĩ của cậu, khiến cậu không có cách nào tập trung tinh thần.

Rõ ràng cậu cực kỳ chán ghét Mạnh Phụ Sơn, nhưng lúc này cũng chỉ có thể nhờ Mạnh Phụ Sơn hỗ trợ: "Kỷ Tuân vẫn đang kêu đau, anh có nghe thấy anh ấy đang nói gì không? Anh ấy đuối lắm rồi, tôi không nghe rõ."

"Cậu nói gì cơ?" Mạnh Phụ Sơn cau mày, càng không tin được, "Ngoại trừ đoạn được phóng to trên boong thuyền, hoàn toàn không có giọng nói của Kỷ Tuân. Kỷ Tuân không thể không kêu gào một cách vô nghĩa, Kỷ Tuân chỉ có thể giữ thể lực, kiên trì. Cậu..."

Hoắc Nhiễm Nhân không muốn nghe Mạnh Phụ Sơn nói tiếp nữa.

Cậu lại tìm thấy neo điểm của lý trí trong lúc hỗn loạn: "An Giới. Bạn trai của Kỷ Ngữ. Vụ án của Kỷ Ngữ xảy ra chưa được bao lâu, bạn trai của Kỷ Ngữ đã mất tích, hành tung cuối cùng có thể lần theo là Malaysia. Anh ở Malaysia, Kỷ Tuân ở Malaysia, An Giới cũng ở Malaysia. Sau đó An Giới mất tích, anh bị cục cảnh sát khai trừ, Kỷ Tuân..."

"Kỷ Tuân..." Hoắc Nhiễm Nhân, "Đã giết An Giới?"

" "Kỷ Tuân đã giết An Giới"." Mạnh Phụ Sơn lặp lại, "Vậy thì, bây giờ cậu nhảy xuống biển, đánh cược cả mạng sống để cứu một kẻ giết người?"

"Tôi đã nghi ngờ anh ấy từng giết người ngay trong vụ án của Kỷ Ngữ." Hoắc Nhiễm Nhân lạnh lùng nói, "Nhưng tôi sớm đã cứu anh ấy."

"..."

"Hiện tại chỉ là thêm một An Giới mà thôi. Nghi ngờ lại không phải chân tướng. Rốt cuộc chân tướng ra sao, tôi sẽ tự điều tra rõ ràng."

Hai người nhìn nhau vài giây.

Mạnh Phụ Sơn đưa mắt nhìn sang chỗ khác. Sau đó, hắn nói thật nhanh:

"Kỷ Tuân không giết người. Kỷ Tuân giấu tôi, một mình đi tìm An Giới, tôi lo lắng cho Kỷ Tuân nên đã đuổi theo, trên bờ biển Malaysia, tôi nhìn thấy cảnh Kỷ Tuân đánh An Giới, thế nhưng cuối cùng Kỷ Tuân cũng không giết chết hắn —— Vào giây phút suy sụp nhất, oán hận nhất, cậu ta vẫn chọn tha cho An Giới. Sau đó, cậu ta ngày ngày mua rượu ở Malaysia, uống say như chết, lại sau đó, An Giới bị giết chết, khi tôi nhìn thấy hai người họ, Kỷ Tuân say rượu chưa tỉnh, con dao bên cạnh cậu ta nằm trong tay An Giới đã chết —— rõ ràng, có người hãm hại Kỷ Tuân."

Ngay lập tức, Hoắc Nhiễm Nhân đã hiểu đại khái tình huống phía sau.

Mạnh Phụ Sơn đã mang Kỷ Tuân say khướt rời khỏi hiện trường vụ án, xóa sạch những dấu vết Kỷ Tuân để lại.

Nhưng, có thể bởi vì không may, người dân bản xứ đã nhìn thấy hành động của hắn tại hiện trường vụ án. Hắn dính vào vụ án tử vong của An Giới, thậm chí có khả năng bị cảnh sát Malaysia tạm giữ, vì thế mà không thể không ở lại Malaysia, bỏ lỡ thời gian về nước... Bị cục cảnh sát khai trừ.

"Đã phá được vụ án chưa?"

"Đen ăn đen." Mạnh Phụ Sơn, "An Giới đến Malaysia tìm Đầu rắn lén đổi thân phận mới, Đầu rắn ăn luôn An Giới."

*Đầu rắn là những băng đảng Trung Quốc buôn lậu người sang các nước khác.

"Kỷ Tuân không biết chuyện này sao?" Hoắc Nhiễm Nhân không thể nào hiểu được.

"Sau đó tôi về nước, đi tìm Kỷ Tuân. Kỷ Tuân đã rời khỏi cục cảnh sát."

Mạnh Phụ Sơn không nói quá nhiều.

Nhưng vài câu ngắn ngủi đã đủ cung cấp thêm thông tin cho Hoắc Nhiễm Nhân.

Mạnh Phụ Sơn rình được cái bóng của người sau màn, nhưng bởi vì chậm trễ thời gian, không thể không rời khỏi cục cảnh sát, hắn đến tìm Kỷ Tuân lần nữa, đương nhiên là muốn nói chuyện này cho Kỷ Tuân, cũng muốn Kỷ Tuân trong đội cảnh sát giúp hắn một tay, bọn họ cùng nhau điều tra vụ án này.

Vụ án có liên quan đến Kỷ Ngữ, cũng liên quan đến Kỷ Tuân, là do một tay người khác thao túng.

Thế nhưng khi Mạnh Phụ Sơn đến tìm, Kỷ Tuân đã rời khỏi cục cảnh sát.

Kỷ Tuân tự rời đi.

Anh không phát hiện ra điểm bất thường trên người mình khi đó... Anh vốn có thể lập tức phát hiện ra.

Chỉ là... Chỉ là trong vụ án của em gái, anh đã hoàn toàn suy sụp.

Sau đó, Mạnh Phụ Sơn đã một thân một mình điều tra cho đến tận bây giờ.

"Anh vẫn luôn không nói chuyện ở Malaysia cho Kỷ Tuân," Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Nhưng bây giờ anh lại bảo Kỷ Tuân lên con thuyền này."

"Bởi vì tôi không còn ai có thể tin tưởng, tôi đã đi quá xa." Mạnh Phụ Sơn lạnh nhạt nói, "Mà Kỷ Tuân, tuy từng thay đổi, nhưng đã quay đầu, lại trở thành đồng nghiệp đáng tin cậy..."

"Kỷ Tuân chưa từng thay đổi."

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn thẳng vào mắt của Mạnh Phụ Sơn, lặp lại lần nữa.

"Kỷ Tuân chưa từng thay đổi, anh ấy chỉ đi lạc đường thôi, phải có người đưa anh ấy về. Mà tôi có thể, chỉ mình tôi có thể. Chúng tôi là bạn cùng đường, dù là đường sống hay đường chết, đều sẽ là bạn cùng đường của nhau."

Hoắc Nhiễm Nhân khẽ lẩm bẩm.

Mạnh Phụ Sơn không còn lời nào để nói.

Lần này, hắn không phản đối nữa.

"Mang Kỷ Tuân về, nếu như tôi không thể nói được, vậy thì cậu hãy nói những chuyện này cho Kỷ Tuân."

Hắn lựa chọn tin tưởng Hoắc Nhiễm Nhân.

Kỷ Tuân mơ mơ màng màng.

Dưới kích thích liên tục, não bộ khó tránh khỏi mà trở nên đờ đẫn, đau đớn vẫn đang hành hạ thần kinh của anh, thế nhưng lúc này anh lại càng mong đợi cơn đau sẽ dữ dội hơn nữa, nếu không...

Kỷ Tuân tập trung tinh thần bằng cách đếm ngược thời gian.

Dựa theo quy luật trước đó, bọn họ sẽ ở thả anh xuống biển khoảng một phút rồi kéo anh lên, sau đó ở trên bờ được mười giây lại thả anh xuống biển.

Nhưng thời gian trôi qua, thời gian thả xuống biển dài hơn, thời gian kéo lên bờ ngắn đi.

Dường như bọn họ đã càng lúc càng mất kiên nhẫn... Muốn biển khơi trở thành nơi quy tụ cuối cùng của anh.

Một phút mười giây.

Dây xích được kéo lên lần nữa.

Nhưng lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một cơn sóng ập tới, Kỷ Tuân cố gắng ngẩng đầu —— vô ích, anh chưa được hít thở chút không khí trong lành nào đã lại bị thả xuống.

Không khí dự trữ trong cơ thể gần như cạn kiệt sau một phút đồng hồ vừa qua.

Khi đau đớn trong lồng ngực đạt đến giới hạn nhất định, trái lại bắt đầu mơ mơ hồ hồ, trở nên khô khốc trống rỗng.

Trong hư không, ý thức như mọc thêm một đôi cánh, càng lúc càng bay cao, càng lúc càng mù mịt...

Cho đến khi đột nhiên nhìn thấy một bóng người trong lúc mơ hồ, một bóng người liên tục bơi về phía anh giữa sóng biển.

Sóng biển một mực muốn phân cao thấp với bóng người kia, đẩy bóng người về phía xa.

Mỗi khi tới gần một chút, lại bị đẩy ra xa, tiếp tục tới gần một chút, lại bị đẩy ra xa.

Khoảng cách giữa anh và bóng người xa đến mức tưởng chừng như không bao giờ đến gần được... Mà khoảng cách tưởng chừng như không bao giờ đến gần được này lại bị bóng người thu hẹp chỉ trong một phút.

Bóng người ôm lấy anh, dùng sức thổi không khí vào miệng anh.

Sương mù mờ ảo trước mắt thoáng tản ra, anh nhìn thấy một khuôn mặt.

Tầm nhìn của anh không quá rõ, nhưng khuôn mặt kia lại xuất hiện rất rõ ràng.

Bởi vì sớm đã ghi tạc trong tim, cho nên dù chỉ nhìn thấy đường nét, não bộ đã tự động chắp vá từng chi tiết nhỏ.

Tầm nhìn đã được khôi phục, cảm giác của cơ thể cũng quay về.

Cơ thể của đối phương áp vào cơ thể anh, nhịp tim của hai người từ hai con đường rõ ràng đã dựa sát vào vị trí trung gian, sau đó hòa làm một.

Kỷ Tuân nhoẻn miệng, dùng khuôn mặt tươi cười mờ ảo mà nhìn đối phương. Anh cảm nhận được tay của đối phương đã chạm tới cổ tay anh, mà anh cũng dựng thẳng đầu ngón tay, nhọc nhằn lắc lắc.

Bàn tay kia khựng lại.

Vì thế mà Kỷ Tuân biết —— Hoắc Nhiễm Nhân đã phát hiện dây sắt kẹp vào ngón tay anh cùng xích sắt đã mở ra.

Cho nên.

Mặc dù hơi thê thảm, nhưng cũng không thê thảm đến thế.

Nụ cười bên khóe miệng bỗng có chút đắc ý.

Dây xích ở tay đã được cởi ra, còn có dây xích ở bụng cùng hai chân.

Hoắc Nhiễm Nhân mới vừa duỗi tay cởi dây xích quấn quanh bụng Kỷ Tuân thì một tia sáng đột nhiên chiếu xuyên qua nước biển đen kịt.

Lần này, Kỷ Tuân thật sự nhìn thấy rõ khuôn mặt của Hoắc Nhiễm Nhân.

Khuôn mặt quen thuộc, khuôn mặt mà anh khắc ghi trong tim đã mang đến niềm an ui như trong tưởng tượng của anh, thậm chí còn vượt xa tưởng tượng của anh.

Thế nhưng, vì sao lại có ánh sáng?

Là mưa gió đã tạnh, mây đen tản đi?

Không, không phải.

Anh gian nan quay đầu, nhìn thấy một con thuyền xuất hiện trên mặt biển xa xôi.

Là thuyền của lực lượng cảnh sát sao?

Nhưng ít nhất đội tiên phong của lực lượng cảnh sát cũng phải ngồi máy bay trực thăng chứ.

Vậy thì——

Dây xích quấn quanh người thoáng chốc siết chặt, Kỷ Tuân lại bị kéo ra khỏi mặt biển, điều cuối cùng mà anh cảm nhận được là ngón tay của Hoắc Nhiễm Nhân hoảng hốt vươn về phía anh, ngón tay xẹt qua gò má anh, giống như cầu vồng nhảy nhót giữa biển sâu tăm tối, dùng ánh sáng chói lọi cùng nhiệt độ ấm nóng mà xua tan mọi đau đớn cùng mệt nhọc trong cơ thể.

Anh bị kéo trở lại boong thuyền, nằm ướt sũng giữa đám vệ sĩ, một trong những vệ sĩ cầm khẩu súng đã mở chốt an toàn, chĩa vào anh.

Anh nhìn thấy ông Liễu chỉ thị A Bang thắp tín hiệu cầu cứu với một con thuyền đột nhiên xuất hiện ở đằng xa.

- ------------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi