LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH (201-291)

Sau khi ăn xong, qua một lúc thì mọi người đều lục tục ra về, Kỷ Tuân tiễn bọn họ, khi quay về phòng, đối mặt với Hoắc Nhiễm Nhân, thì nụ cười bên khóe miệng đã không nhịn nổi nữa.

"Anh cảm thấy bọn họ biết hết rồi."

"Biết chuyện gì cơ?"

Hoắc Nhiễm Nhân đang lười biếng nằm dựa vào ghế sô pha, Kỷ Tuân vòng qua cậu, nằm xuống bên còn lại.

"Biết quan hệ của chúng ta."

"Sao lại biết được?"

"Suy luận siêu đơn giản." Kỷ Tuân, "Chúng ta vừa sửa nhà, nhà có hai căn phòng lại chỉ có một chiếc giường, mà anh không đóng cửa phòng làm việc, cũng không đóng cửa phòng ngủ, ra ra vào vào, khó tránh khỏi bị người khác nhìn được, em cảm thấy chẳng lẽ bọn họ sẽ không biết sao?"

Hoắc Nhiễm Nhân không tỏ rõ ý kiến, chỉ đảo mắt nhìn khóe miệng đang cong lên của Kỷ Tuân thêm vài lần.

Sau đó cậu nhìn về phía căn phòng.

"Em cảm thấy thế nào?" Kỷ Tuân cũng đưa mắt nhìn về phía căn phòng theo Hoắc Nhiễm Nhân.

"Có chút xa lạ." Hoắc Nhiễm Nhân nói.

Căn nhà mới vừa sửa sang lại quả thật có chút xa lạ.

Lần nằm viện này, anh và Hoắc Nhiễm Nhân đều không ở nhà, nhà cửa hoàn toàn bỏ không.

Thế là Kỷ Tuân đã thương lượng với Hoắc Nhiễm Nhân, tận dụng thời gian này để triển khai ý tưởng đã có chuẩn bị từ trước nhưng chưa có thời gian thực hiện. Bọn họ mời thợ đến sửa sang lại phòng bếp, phòng khách và phòng làm việc.

Phòng bếp và phòng khách thông nhau, bàn ăn bị dỡ bỏ, lắp thêm một chiếc bàn vừa có chức năng dùng để ăn cơm vừa có chức năng dùng để làm việc, giá sách trong phòng làm việc được chuyển đến phòng khách, tủ quần áo trong phòng làm việc cũng được sắp xếp lại lần nữa, một nửa dùng làm nơi để quần áo cho Hoắc Nhiễm Nhân, nửa còn lại vẫn kê một chiếc bàn làm việc, để Hoắc Nhiễm Nhân có thể sử dụng một mình khi cần điều tra một số vụ án cơ mật.

Hoắc Nhiễm Nhân không có ý kiến với những thiết kế khác của Kỷ Tuân.

Cậu chỉ đưa ra một thay đổi.

Đổi bàn đơn trong phòng làm việc thành bàn đôi.

"Quả thật có chút xa lạ." Kỷ Tuân cũng đồng ý, "Nhưng nhìn nhiều sẽ quen thôi."

Hoắc Nhiễm Nhân không nói gì, chỉ dùng đầu ngón tay đẩy ly rượu sâm banh, dần dần càng đẩy càng vui vẻ.

Gió đêm thổi vào, thổi bay mùi thức ăn cuối cùng còn sót lại, biển người rời đi, cảm giác xa lạ cũng biến mất, căn nhà này lại trở thành mái ấm của hai người.

Chốn về duy nhất của hai người trên thế giới này, nơi hai người có thể nghỉ chân, có thể ngả vào nhau.

Gió nhẹ thổi qua, những vì sao lấp lánh trên bầu trời xanh thẳm, lấp lánh tựa như đôi mắt đang nhìn qua của Hoắc Nhiễm Nhân.

"Nhìn anh làm gì?" Kỷ Tuân cười nói. Buổi tối ngày hôm nay, cuộc trò chuyện của hai người đều không có tuần tự, đang nói chuyện này lại nhảy sang chuyện kia.

Nhưng chẳng sao cả, hai người yêu nhau nói chuyện với nhau, nghĩ đến chuyện gì thì nói chuyện đó.

"Nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh." Hoắc Nhiễm Nhân uể oải nói.

"Lời này anh bèn không khách sáo mà nhận vậy." Kỷ Tuân than thở, "May mắn trong bất hạnh, không cụt tay không mất chân, mặt cũng không bị thương."

Hoắc Nhiễm Nhân khẽ bật cười.

Cậu bưng ly sâm banh lên, chất lỏng vàng óng trong ly tựa như bụi sao, dính lên khuôn mặt của Hoắc Nhiễm Nhân, điểm xuyết nốt ruồi ở đuôi mắt cậu, khiến hai gò má của cậu sáng như ánh trăng giữa đêm đen.

"Nhìn em lâu như vậy, có muốn nói chuyện gì với em không?" Hoắc Nhiễm Nhân hỏi.

"Ừm... Có." Kỷ Tuân, "Lần sau sẽ không để em giành trước nữa."

"Ngoài chuyện này ra?"

"Hả?" Tâm tư của Kỷ Tuân vẫn còn đang nhảy nhót tại thời điểm Hoắc Nhiễm Nhân nửa công khai thừa nhận mối quan hệ của hai người, nhất thời không nghĩ ra Hoắc Nhiễm Nhân có ý gì khác.

Hoắc Nhiễm Nhân khẽ nhếch đuôi mắt, chăm chú nhìn Kỷ Tuân vài giây, sau đó cậu đứng dậy.

"Em đi đâu thế?" Kỷ Tuân nhanh chóng hỏi.

"Em đi tắm." Hoắc Nhiễm Nhân không quay đầu lại, chỉ nhàn nhã đáp lại Kỷ Tuân, tiện đà hỏi ngược lại, "Sao, còn sợ em đột nhiên biến mất ở nhà hả?"

Hoắc Nhiễm Nhân dùng từ "nhà", mà không phải "nhà anh".

Chú ý tới điểm này, Kỷ Tuân cảm thấy rất thoả mãn.

Một mình trong phòng khách buồn chán, sau khi Hoắc Nhiễm Nhân vào phòng tắm chưa được bao lâu, Kỷ Tuân cũng đứng dậy, trở về phòng ngủ.

Cả phòng chỉ còn lại một chiếc giường lớn hai mét, bên trên là ga trải giường sa tanh có màu xanh sẫm.

Kỷ Tuân vẫn dùng ánh mắt hài lòng nhìn chiếc giường được xếp ngay ngắn. Chỉ là khoảng thời gian này, anh đã ngủ đủ nhiều trong bệnh viện rồi, cũng không có định lên giường sớm như vậy, bèn chọn đại một quyển sách, ngồi trên bệ cửa sổ giết thời gian.

Cho đến khi hơi nước chứa hương hoa mai đột nhiên phả vào chóp mũi.

Kỷ Tuân đang vùi đầu vào trang sách ngẩng đầu lên.

Hoắc Nhiễm Nhân đã thay quần áo ngủ, bước vào phòng, đứng trước tủ quần áo.

Kỷ Tuân úp ngược sách lại, đứng dậy từ trên bệ cửa sổ, nói với Hoắc Nhiễm Nhân: "Tắm xong rồi? Mấy ngày nay em đều bận bịu, chúng ta nghỉ sớm một chút..."

Lời còn chưa dứt, Kỷ Tuân đã bị Hoắc Nhiễm Nhân đẩy về bệ cửa sổ.

Anh hít sâu một hơi, không phải bởi vì chạm vào vết thương trên người, mà bởi vì Hoắc Nhiễm Nhân đến gần anh.

"Tính sổ trước khi nghỉ ngơi đã." Hoắc Nhiễm Nhân chậm rãi nói.

"Tính sổ... gì cơ?"

"Tỷ như..." Hoắc Nhiễm Nhân đưa ra ví dụ, "Tính sổ vụ anh bảo Đàm Minh Cửu phủ định quan hệ của chúng ta?"

"Đấy là vì..."

"Vì thoát khỏi em?" Hoắc Nhiễm Nhân dùng giọng mũi, "Hử?"

Kỷ Tuân cảm nhận được có vật gì đó đang di chuyển trên cổ tay mình, anh gian nan rời mắt khỏi Hoắc Nhiễm Nhân, lơ đãng liếc xuống dưới, thoáng nhìn một chiếc thắt lưng da.

Thắt lưng da đã quấn quanh cổ tay trái của anh một vòng, nhìn có vẻ rất muốn buộc cổ tay trái của anh vào đâu đó.

Đầu ngón tay thon dài trắng nõn của Hoắc Nhiễm Nhân nhẹ nhàng gõ lên thắt lưng.

Ánh mắt cậu cũng dịch xuống dưới, giống như đang ngẫm nghĩ mà dịch từ bả vai xuống tay trái của Kỷ Tuân.

"Bị thương nặng quá."

"Thật ra anh sắp khỏi hẳn rồi."

Kỷ Tuân nói thật lòng, nhưng Hoắc Nhiễm Nhân hoàn toàn phớt lờ ý kiến của Kỷ Tuân, cậu lại dùng đầu ngón tay gõ lên thắt lưng.

"Trói anh có đau không?"

"..."

"Vậy cứ thế đi."

Hoắc Nhiễm Nhân cúi người xuống, hôn lên bả vai của Kỷ Tuân.

"... Không cho phép nhúc nhích." Cậu mỉm cười, đôi mắt tựa như cánh hoa đào đẫm nước, "Anh từng hứa sẽ nghe lời em."

"Đúng là anh đã nói như vậy..." Kỷ Tuân cảm giác hít thở có chút khó khăn, "Nhưng hiện tại..."

"Anh còn nói sẽ không gạt em nữa." Hoắc Nhiễm Nhân lười nhác bổ sung.

"Việc này thì anh lại làm được." Kỷ Tuân mau nói.

Nhưng Hoắc Nhiễm Nhân liếc anh vài giây, đột nhiên cười khẩy.

Cậu xấu xa nói: "Còn lâu mới cần."

"Kỷ Tuân, anh cảm thấy em ngu lắm hả?"

"... Anh không có."

"Nhìn không thấu lời nói dối của anh?" Hoắc Nhiễm Nhân, "Cần phải sống trong chân tướng nhất thành bất biến, chưa từng thay đổi, mới có thể an ổn sống qua ngày sao?"

"..."

Kỷ Tuân đã hiểu ra.

Tối hôm nay, tốt nhất anh đừng tùy tiện trả lời.

Có lẽ là vào tháng năm, trời quá nóng.

Mặc dù anh rất muốn làm rõ ý của Hoắc Nhiễm Nhân, nhưng ——

Nhưng sự chú ý của anh vẫn tập trung vào hàng mi rủ xuống cùng đôi môi căng mọng đỏ tươi hoàn toàn chìm trong ánh trăng của Hoắc Nhiễm Nhân.

Đôi môi kia hôn anh.

- ---

Các thành viên trong đội hai của đội cảnh sát hình sự thành phố Ninh đã rất kinh ngạc phát hiện, trưa hôm nay Hoắc đội của bọn họ hình như có tâm trạng rất tốt, tốt đến mức mặt mày hớn hở, gặp ai cũng hiếm thấy mà nở nụ cười.

Mà với khuôn mặt của Hoắc đội, một khi không trưng ra trạng thái lạnh như băng, lực sát thương thật sự quá lớn, lớn đến nỗi các ông các chú, các cô các chị đến cục cảnh sát ngày hôm nay đều muốn nhờ Hoắc đội giúp bọn họ giải quyết vấn đề.

Giống như trong vòng chưa đầy một ngày, Hoắc đội đã trở thành người được yêu mến nhất cục cảnh sát.

Mà bây giờ, đội trưởng Hoắc được mọi người yêu mến đang ở trong phòng làm việc của mình, tranh thủ thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi để những suy nghĩ tập trung cao độ vào ban sáng được nghỉ ngơi.

Không ngoài ý muốn, Hoắc Nhiễm Nhân lại nghĩ đến Kỷ Tuân.

Cậu còn nhớ dáng vẻ muốn nói lại thôi của Kỷ Tuân vào thời điểm mình rời khỏi nhà lúc sáng... Đương nhiên cũng nhớ tới dáng vẻ Kỷ Tuân thần hồn điên đảo vì mình vào đêm hôm qua.

Dáng vẻ ấy...

Thật sự đã lấy lòng được Hoắc Nhiễm Nhân.

Khiến Hoắc Nhiễm Nhân cho tới bây giờ, chỉ cần thoáng hồi tưởng liền có thể cảm nhận được hạnh phúc ẩn sâu trong linh hồn lại bừng tỉnh lần nữa.

Tâm tư của cậu hơi xao nhãng.

Cậu lướt điện thoại trong vô thức, bật tắt vài ứng dụng, cũng không biết bật phải cái nào mà hình ảnh camera giám sát trong phòng khách đột nhiên hiện ra trên màn hình.

Bởi vì quá mất tập trung, Hoắc Nhiễm Nhân chậm vài nhịp mới nhận ra đó là cái gì.

Là camera giám sát được lắp thêm trong lúc sửa nhà.

Trong khoảng thời gian sửa nhà, bất kể là cậu hay Kỷ Tuân đều không có thời gian giám sát, vì thế đã lắp camera trong nhà, giám sát công việc thông qua camera.

Nhưng sau khi lắp camera, cậu chưa một lần mở ứng dụng theo dõi trên điện thoại.

Cậu tin Kỷ Tuân cũng không mở.

Không nghĩ tới lần đầu tiên mở camera lại vào lúc này.

Cậu muốn tắt đi, nhưng đúng lúc này, Kỷ Tuân lại bước vào phạm vi quan sát.

Vừa mới nhìn thấy Kỷ Tuân, Hoắc Nhiễm Nhân đã hơi nhíu mày.

Đầu tóc vẫn bù xù như trước, bước đi cũng lề mà lề mề, hoàn toàn không có sức sống.

Hình như Kỷ Tuân không vui vẻ giống như cậu.

Cậu còn tưởng sau buổi tối ngày hôm qua, trong lúc ở một mình, Kỷ Tuân cũng sẽ rất thoải mái.

Hoắc Nhiễm Nhân vốn muốn tắt ứng dụng theo dõi lại thoáng do dự, không tắt ứng dụng ngay.

Cậu hơi chột dạ, nhưng vẫn lặng lẽ quan sát Kỷ Tuân qua đôi mắt mà Kỷ Tuân không hề phát hiện.

Cậu nhìn thấy Kỷ Tuân đi quanh phòng khách một vòng, lại đi tiếp vòng nữa.

Sau đó nằm sấp trên ghế sô pha, trầm ngâm suy nghĩ.

Kỷ Tuân đang hé miệng nói chuyện, nhưng trong phòng không có người khác, anh cũng không cầm điện thoại, không đeo tai nghe, anh không phải đang nói chuyện với người ngoài, anh đang lẩm bẩm một mình.

Rốt cuộc Kỷ Tuân đang nghĩ gì?

Còn có chuyện gì, khiến anh cho tới bây giờ vẫn cứ khổ não như thế.

Hoắc Nhiễm Nhân thầm nghĩ.

Kỷ Tuân nằm trên ghế sô pha khoảng mười phút rồi đứng dậy.

Anh đi quanh phòng khách một lần nữa, sau đó đi đến bàn ăn. Anh ngồi xuống bàn, thơ thẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kỷ Tuân vẫn đang lẩm bẩm.

Nhưng Kỷ Tuân không trực tiếp đối diện với camera, Hoắc Nhiễm Nhân không thể đoán đúng khẩu hình của Kỷ Tuân được. Cậu phân biệt một lúc lâu cũng chỉ nhận ra hai chữ tương đối chính xác xuất hiện trong miệng Kỷ Tuân với mức độ che chắn tương đối cao.

"Hạnh nhân"...

"Sau này"...

Có ý gì?

Hoắc Nhiễm Nhân nghĩ tới nghi lui cũng không nghĩ ra được đáp án.

Nhưng Kỷ Tuân lại đứng dậy, lần này anh nằm thẳng xuống sàn nhà lát gạch men lạnh lẽo.

Hoắc Nhiễm Nhân giật giật mí mắt.

Cậu nhìn cái người gần như băng bó khắp cơ thể kia, không nhịn được mà nghiến răng.

Kỷ Tuân thở dài.

Hai mắt nhìn thẳng lên trần nhà, lại hé miệng, khẩu hình của lần này không giống với những khẩu hình trước.

Khẩu hình ba chữ.

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn khẩu hình của đối phương, đột nhiên nhận ra ——

"Hoắc Nhiễm Nhân".

Khẩu hình này là.

"Hoắc Nhiễm Nhân."

"Hạnh nhân"

"Sau này"

"Hoắc Nhiễm Nhân "

"Hoắc Nhiễm Nhân "

"Sau này"

"Tin tưởng"

Hoắc Nhiễm Nhân chợt nhớ tới tối hôm qua, trong phòng khách, dưới gió đêm, rượu khiến cậu ngà ngà say. Cậu đưa ra một bậc thang, hy vọng Kỷ Tuân sẽ lên tiếng.

Nhưng Kỷ Tuân giống như không hiểu ý.

Ít nhiều cũng có chút kỳ lạ, một người vẫn luôn thông minh như Kỷ Tuân lại hồ đồ ngay lúc này.

Cậu không quá chắc chắn, không biết đối phương thật sự hồ đồ hay chỉ giả bộ hồ đồ.

Nhưng cậu biết, trong khoảng thời gian này, Kỷ Tuân đúng là vẫn luôn thấp thỏm, vẫn luôn bị ảnh hưởng bởi những thay đổi cảm xúc nho nhỏ của cậu...

Cậu cũng đang nghĩ.

Có thể Kỷ Tuân đang chuẩn bị gì đó.

Nếu như ngày hôm qua Kỷ Tuân đoán được ý của cậu, bước xuống theo bậc thang của cậu, hẳn là cậu sẽ rất vui vẻ.

Nhưng Kỷ Tuân không bước xuống, Hoắc Nhiễm Nhân... vẫn rất vui vẻ.

Bây giờ cậu đã nhìn thấy rồi.

Kỷ Tuân đang dày công chuẩn bị, nghiêm túc mô phỏng, anh muốn xin lỗi cậu, mong cậu thấu hiểu và tha thứ.

Về chuyện này, thực ra bây giờ Hoắc Nhiễm Nhân đã không còn để ý đến vấn đề tin tưởng nữa, sự tin tưởng mà cậu từng nghi ngờ đã được Kỷ Tuân đưa ra đáp án tốt nhất khi hai người chìm trong biển.

Thế nên, khi nhìn thấy nửa kia vẫn để tâm như vậy, vẫn lo lắng như vậy, để tâm lo lắng còn nhiều hơn cả mong đợi, Hoắc Nhiễm Nhân đã bị niềm hạnh phúc không hề báo trước hùng hùng hổ hổ xông thẳng vào tâm trí.

Hoắc Nhiễm Nhân lấy áo khoác che mặt.

Cậu sợ niềm hạnh phúc quá đỗi sẽ dễ dàng tuôn ra ngoài mất.

- ------------------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi