LỜI NÓI DỐI CHÂN THÀNH

Cuộc gọi sau thời gian chờ đợi lâu dài đã im bặt, trong ống nghe truyền đến giọng nữ không có cảm xúc: "Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, sorry—— "

Năm ngón tay của Hoắc Nhiễm Nhân cuộn chặt lại, sầm mặt cúp điện thoại. Cậu không có từ bỏ, lần thứ hai bấm số, trực tiếp gọi điện thoại liên lạc với tổng cục, sau vài câu trao đổi đơn giản, lại liên lạc với Đại Cao, Tiểu Cao đã lên núi trước một bước.

"Tình huống hiện tại."

"..."

"Báo địa điểm của các anh."

"..."

Tằng Bằng bị còng tay, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ở bên cạnh nghe Hoắc Nhiễm Nhân nói chuyện điện thoại, nghe được một nửa, chợt phát hiện Hoắc Nhiễm Nhân không nói gì nữa, hắn ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy vị cảnh sát trước mặt một cắm vào trong túi, đôi mắt nhìn về ngôi làng phía trước, khuôn mặt lạnh lẽo giống như khắc từ băng đá.


"Tôi biết rồi."

Hoắc Nhiễm Nhân dứt khoát cúp điện thoại, quay người đi lên núi.

"Chờ đã!" Tằng Bằng tựa như vừa tỉnh mộng, nhanh chóng kêu lên, "Mang tôi đi cùng, tôi có thể giúp đỡ, Kỷ Tuân là bởi vì chuyện của tôi mới lại đây, tôi muốn giúp cậu ấy!"

"Hai mươi phút sau chi viện sẽ đến, anh thành thật ở lại đây. Đừng tưởng chạy, chạy không thoát."

"Tôi không tưởng..." Ngày hôm nay, Tằng Bằng đã nói câu này nhiều đến mức tinh thần hoảng hốt.

"Còn có, Kỷ Tuân không phải vì anh mà tới."

Hoắc Nhiễm Nhân lần thứ hai nói, bóng lưng cậu càng ngày càng xa, cậu đi về phía đêm tối, xé rách màn đêm.

"Anh ấy là vì chân tướng mà tới."

*

Bầu trời thênh thang bị miệng bẫy hạn chế thành một khối vuông vức, miệng hố giống như miệng giếng, mà anh, giống như con ếch dưới cái giếng kia, còn là một con ếch sắp chết.


"... Việc đã đến nước này, tôi cảm thấy chúng ta không ngại thương lượng một chút." Kỷ Tuân mở miệng hô lên với những người trên đó.

Đến giờ này, anh chỉ có thể bắt đầu nói hưu nói vượn, xem có thể dùng cái miệng lừa bịp cấp 10 của mình kéo dài thời gian hay không.

"Mọi người không cần khẩn trương, tôi không phải cảnh sát, tôi chỉ là một tác giả tiểu thuyết nho nhỏ đi đâu cũng gặp, lên phố vơ một cái là được cả đống, viết tiểu thuyết ấy mà, luôn có lòng hiếu kỳ cùng sức quan sát tương đối nhiều..."

Một bụi đất đột nhiên tung xuống.

Kỷ Tuân không phòng bị, bụi đất đập vào mắt, còn không cẩn thận ăn vào một ít, anh liên tục nhổ ra, mà trên đỉnh đầu một tiếng nói cũng không có, hiển nhiên những người này không có hứng thú với nghề nghiệp của anh. Anh lại đổi cách giải thích:


"Tuy rằng tôi đã gửi ảnh cùng video báo cho cảnh sát, cảnh sát cũng đang trên đường đến bắt các người, nhưng dù gì cũng chưa hoàn toàn đuổi tới. Chỉ cần các người nhanh chóng chạy về địa điểm chôn xác, di dời tiêu hủy hài cốt, phía cảnh sát đến rồi cũng không tìm được chứng minh thực tế, cũng không định tội được các người —— Mà các người phải nhanh lên, từ lúc tôi báo cảnh sát đên bây giờ đã có nửa tiếng, nếu cứ nằng nặc ở đây, cảnh sát cũng sắp đuổi đến rồi?"

Lần này ngược lại đánh trúng điểm yếu của thôn dân phía trên. Đánh cho bọn họ tỉnh lại, chỉ thấy mọi người trên miệng hố vừa bừng tỉnh vừa ảo não, sau một màn đối thoại gây rối, có người tức không nhịn nổi, gào lên với anh:

"Lúc trước không phải mày nói đã chụp ảnh cùng quay video lại, dù chúng tao có di dời hài cốt tiêu hủy chứng cứ cũng không có tác dụng gì sao?"
"Tôi cũng không biết các ông nghe lời như thế mà..."

Kỷ Tuân nhẹ nhàng nói một câu khiến người ta ghét, báo ứng lập tức ập đến, khối đất lần thứ hai từ trên đỉnh đầu rơi xuống, hơn nữa còn là liên tiếp trận này đến trận khác, ngay cả thời gian cho người ta thở cũng không có, có thể thấy anh đã hoàn toàn chọc giận thôn dân bên trên.

Kỷ Tuân lúc đầu còn lấy tay đỡ, mà rất nhanh đã có chút không chịu được, trong bụi đất bay lả tả ho khan:

"Đệt... Không phải chứ, các ông định chôn sống tôi đấy à?"

"Đến mức thế sao?"

"Nếu không cho cái chết có thể diện chút đi, các người che cái tấm gỗ bên trên lại, để tôi ở đây kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng nghe lấy vài ngày? Dù sao trước đây các người không phải cũng dạy dỗ những người phụ nữ bị lừa bán đến đây như vậy sao?"
Anh liên tục kích tướng vài câu, không thành công, thôn dân bên trên đã khôi phục im lặng, chỉ dốc sức chôn hố, hung hăng hất đất xuống, kiên định muốn dùng cách chôn đất cho anh về gặp các cụ.

Anh tranh thủ vào lúc còn có thể tự do hô hấp, hít sâu một hơi, ngay sau đó ngẩng đầu, nói với những người kia:

"Được rồi, tôi biết các người quyết tâm muốn tôi chết. Nhưng ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, các người nhất định phải nói cho tôi một chuyện, để tôi chết được rõ ràng —— tối hôm nay, khi các người nhìn thấy tôi phát hiện thi thể, có người nói ra một câu, hắn nói 'Nuôi lớn bé gái còn đổi được một khoản sính lễ.' "

"Nếu bé gái có thể đổi được một khoản sính lễ," anh hỏi, "Các người vì sao còn muốn gϊếŧ bé gái sơ sinh?"

Có người ngồi xổm xuống miệng hố, khom lưng, thò đầu vào.
Một gương mặt ngăm đen phúc hậu.

Trên mặt mang theo nụ cười khoái trá, miệng lại phun ra câu nói tựa như ngâm độc:

"Còn tưởng chúng tao gϊếŧ trẻ sơ sinh? Chúng tao gϊếŧ trẻ sơ sinh làm gì?"

Gương mặt rời đi, bùn đất lại một lần nữa rơi xuống, chôn vùi Kỷ Tuân.

Không khí trở nên thưa thớt, ánh trăng vốn có thể nhìn thấy cũng không còn, xung quanh trở nên đen kịt, đen kịt đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, âm thanh bên ngoài cũng không nghe thấy, chỉ có thể thông qua chấn động bên trên, cảm giác còn có người đang hất đất xuống.

Kỷ Tuân rất sớm đã cởϊ áσ khoác, phủ lên trên đỉnh đầu, cố gắng kéo ra một khoảng không để chính mình hô hấp.

Thế nhưng hình như cũng không có tác dụng mấy, anh đã bắt đầu cảm giác được choáng váng nhè nhẹ, còn có buồn nôn, muốn ói, ù tai, đều là biểu hiện rõ rệt của thiếu dưỡng khí.
Xem ra kiên trì không được bao lâu. Kỷ Tuân buồn bực ngán ngẩm nghĩ. Anh không có quá nhiều khủng hoảng, sau hình ảnh của ba năm trước, cảm giác khủng hoảng tựa như đã biến mất trong sinh mệnh anh.

Anh bắt đầu kiểm kê những việc mình còn chưa làm xong.

Sách còn chưa viết xong... Tác giả đã ngỏm củ tỏi, nghĩ đến chắc độc giả cũng có thể thông cảm, có khi nhà xuất bản còn có thể đăng tin buồn cho anh luôn ý chứ, xem như là đến nơi đến chốn.

Vụ án cũng hòm hòm rồi, chỉ thiếu mảnh ghép cuối cùng, hay là anh cắn rách ngón tay viết những chuyện đã điều tra được ở đây vào mặt trong của áo khoác? Kỷ Tuân thật sự rất muốn ghi lại, cứ xem như là bệnh nghề nghiệp của tác giả đi, có linh cảm là lập tức muốn ghi lại.

Mà Kỷ Tuân lại có chút lo lắng, nếu như sau đó thi thể bị đào lên, mọi người nhìn thấy huyết thư bên trong áo khoác còn tưởng anh đạo đức tình người cao thượng biết bao, còn tổ chức lễ truy điệu phong tặng danh hào "Công dân tiên tiến hành hiệp trượng nghĩa" gì gì đó, lại thật làm người ta lúng túng.
Anh câu được câu không mà nghĩ, mà đầu óc càng choáng váng, ù tai càng nặng, cơ hội giống như sao băng, chỉ xuất hiện ngắn ngủi trong nháy mắt, chớp mắt đã qua.

Thôi. Kỷ Tuân nghĩ. Lười viết, tin tưởng cảnh sát nhân dân, cuối cùng có thể phá án.

Đây là suy nghĩ rõ ràng cuối cùng của Kỷ Tuân, sau đó, ý thức của anh như rơi xuống biển khơi, một đường thẳng tiến xuống đáy, đen tối nặng nề lại như nước biển, chiếm lấy tất cả, tầng tầng lớp lớp đè xuống.

Anh...

Anh ơi...

... Anh ơi...

Anh nghe thấy tiếng gọi, tiếng em gái gọi anh, tiếng gọi từ trong khe hở của đêm tối mà chui vào, nhưng hoàn toàn không có chút nào làm dịu đi trạng thái hiện tại của Kỷ Tuân, ngược lại còn khiến trái tim anh co chặt.

Kỷ Ngữ, em tha cho anh đi.

Anh cuộn người lên.

Ngàn sai vạn sai, đều là anh sai. Em tha cho anh đi.
"... Kỷ Tuân, tỉnh lại đi... Kỷ Tuân, anh tỉnh lại đi!"

Khi ý thức lần nữa từ trong bóng tối mông lung thức tỉnh, Kỷ Tuân nghe thấy có người đang gọi anh, giọng nói còn rất quen thuộc, anh cảm nhận được trên ngực bị nhấn từng trận từng trận có tiết tấu, miệng anh bị người cậy ra, một luồng không khí mang theo băng lạnh tiến vào...

Vãi! Hô hấp nhân tạo!

Kỷ Tuân bị lạnh đến giật mình, tỉnh táo lại, anh dùng đôi tay mềm như sợi bún mà đẩy người ở phía trên mình, không đẩy ra được, chỉ có thể vực dậy sức lực còn lại trong cơ thể, hô: "Hoắc... Nhiễm Nhân..."

Nhưng mà âm thanh ra khỏi miệng, chỉ giống như mèo kêu, còn là loại mèo con mới vừa ra đời.

Cảm ơn trời đất, Hoắc Nhiễm Nhân nghe thấy được, dừng lại hành vi thổi khí vào miệng anh, sau đó chống người lên, lại sau đó, có ánh đèn chiếu thẳng tới, Kỷ Tuân đột nhiên nhắm hai mắt lại, cảm giác đôi mắt bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức tuôn ra chất lỏng.
"Dịch ra...chút..."

Ánh đèn dời đi, lại trở nên càng tối tăm, Kỷ Tuân hơi thích ứng, mở mắt ra, trước tiên nhìn thấy mặt của Hoắc Nhiễm Nhân, mặt của đối phương so với bình thường còn lạnh lẽo hơn, lạnh lẽo giống như kết một tầng sương trên đầu, sông băng tan ra cậu cũng không tan; anh lại nhìn tay của Hoắc Nhiễm Nhân, tay của đối phương nắm lấy đèn pin, che đi một nửa ánh sáng chói mắt, chỉ còn dư lại tia sáng mềm mại, xuyên qua khe ngón tay của cậu.

Tiếp đó Kỷ Tuân chú ý tới ngón tay của Hoắc Nhiễm Nhân, bụi bẩn vô cùng, bên trên không chỉ có bùn đất, còn giống như có vết máu loang lổ.

Vết máu?

Kỷ Tuân liếc nhìn, phát hiện chính mình không có bởi vì choáng đầu hoa mắt mà nhìn lầm, mười ngón tay của Hoắc Nhiễm Nhân xác thực rách da chảy máu.

Loại này vết thương chỉ có thể bởi vì... Cái thằng nhóc này, mới vừa nãy không phải trực tiếp dùng tay đào anh ra đấy chứ, ngốc như thế luôn, cũng không biết bọc mảnh vải vào tay à?
"... Không phải nói không tới sao? Sao lại tới rồi?" Anh lấy hơi, lại hỏi, "Có nước không?"

Hoắc Nhiễm Nhân đưa nước cho anh, mà trào phúng cũng không giảm: "Nếu như tôi không tới đây, lần tiếp theo gặp mặt hẳn là ở trên linh đường của anh rồi."

"Vậy cũng có thể xem như là một phương thức gặp mặt khác." Kỷ Tuân uể oải, vừa nói chuyện vừa ho khan, "Nhất định sẽ khiến người ta khắc sâu ấn tượng, đời này đều không quên nổi."

Lời này giống như đã kích hoạt nội tâm phẫn nộ của Hoắc Nhiễm Nhân, đối phương lập tức gằn giọng, ngay cả sương lạnh trên mặt đều không đè ép được lửa giận trong đó:

"Phát hiện nguy hiểm tại sao không gọi điện thoại cho tôi?"

"Quý nhân bận rộn, quên mất chuyện chúng ta không trao đổi số điện thoại rồi sao?"

"Đây không phải là lý do, anh gọi điện thoại cho Đàm Minh Cửu, anh hỏi Viên Việt, ai cũng sẽ nói cho anh biết."
"Xì, chuyện phiền phức như thế tôi mới không làm..."

Anh bị tát cho "bốp" một cái.

Vài dấu tay lạnh lẽo, còn mang theo mùi máu tanh, từ hai má anh kéo đến hàm. Giọng nói của Hoắc Nhiễm Nhân giống như lưỡi dao, xuyên qua lỗ tai chui vào trong đầu anh: "Tôi hợp tác với anh là vì phá án, muốn chết thì cút sang chỗ tôi không nhìn thấy mà chết, đừng mẹ nó lãng phí lực lượng cảnh sát."

Trong đầu Kỷ Tuân vẫn ong ong vang lên, thật sự không tập trung tinh thần được.

Anh không tập trung nổi, dứt khoát thuận theo nội tâm, kéo lấy tay của Hoắc Nhiễm Nhân, đặt ở trước miệng thổi thổi.

"Được được được, nghe lời cậu. Lần sau chết ở chỗ cậu không đào được, miễn cho đầu ngón tay xinh đẹp như vậy, đào đất muốn hỏng luôn."

"..." Đầu ngón tay của Hoắc Nhiễm Nhân một lần nữa dán lên mặt Kỷ Tuân, lúc này cậu nắm cằm Kỷ Tuân.
Kỷ Tuân không sợ hãi, không trốn tránh, ngậm lấy ý cười, còn cọ cọ vào lòng bàn tay cậu.

"Hoắc đội, đã từng có ai nói với cậu chưa? Thật ra cậu cực kỳ quyến rũ, cực kỳ...khiến người yêu thích."

--------------------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi