LỜI NÓI DỐI CỦA ĐÔI MẮT

Những tháng qua xảy ra chuyện gì, Bạch Sở Khiết có cuộc sống như thế nào. Thật ra Trần Duật Đằng cũng không hề hay biết, chẳng qua là hắn có chấp, nói thẳng ra thì là do hắn kiêu ngạo, nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ thua.

Một Bạch Sở Khiết trước đây từng vâng dạ nghe lời hắn đã biết mất, giờ đây chỉ còn lại một người không muốn nghe hắn nói. Trần Duật Đằng nhận ra đúng là chuyện tình cảm dù có là thanh thiếu niên hay là người lớn cũng đều mắc phải sai lầm.

Có lẽ chính chuyện tổn thương tình cảm đã khiến cho Bạch Sở Khiết trưởng thành và biết nhìn nhận hơn. Chỉ có hắn...mãi chưa trưởng thành được.

Nhìn Bạch Sở Khiết hiện tại thật sự điềm tĩnh thốt ra những lời tuyệt tình, Trần Duật Đằng cảm thấy xấu hổ làm sao.

"Hai năm sau, anh nhất định sẽ trưởng thành. Anh chưa từ trước đến nay chưa từng thất hứa, lần này cũng vậy. Anh hứa hai năm sau anh sẽ đến tìm em"

Bạch Sở Khiết có chút sững sốt, cậu cứ ngỡ Trần Duật Đằng sẽ vội vã tắt máy. Nhưng lần này không như vậy, mặc dù chỉ nhìn thấy nhau qua màn hình điện thoại, nhưng Bạch Sở Khiết vẫn có thể cảm nhận rõ đôi mắt của Trần Duật Đằng thể hiện một nỗi buồn.

Dường như...Trần Duật Đằng cũng biết đau lòng là gì?

"Có được không?"

Không chờ đợi được câu trả lời của Bạch Sở Khiết, Trần Duật Đằng bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, khuôn mặt cũng bắt đầu hoảng, không cảm thấy tin tưởng vào bản thân, hắn bắt đầu lập lại câu hỏi một cách vô vọng.

Chỉ là ba chữ của Trần Duật Đằng lại khiến Bạch Sở Khiết thức tỉnh, cậu mím môi, một lúc sau mới đáp.

"Anh chưa từng giữ lời hứa với em. Em cũng vậy, cũng không muốn giữ lời hứa với anh. Chuyện sau này còn dài lắm, đừng ép em hứa có được không?"

"Anh không ép em hứa. Chỉ là anh muốn em nghe lại một lần nữa. Nếu hai năm nữa em đã chia tay rồi, anh cũng trưởng thành hơn. Hai năm nữa, anh nhất định sẽ tìm đến em"

Trần Duật Đằng gượng cười, nụ cười miễn cưỡng như đang cố gắng che lấp sự khổ sở trong lòng hắn. Những lời nói của hắn cũng không còn sự kiêu ngạo như trước, thay vào đó lại giống cầu xin hơn...

Bạch Sở Khiết không muốn nói chuyện quá lâu, cậu sợ rằng chỉ cần ở đây lâu thêm chút nữa có thể bạt khóc vì hắn, cho nên trực tiếp tránh né.

"Chuyện này anh có làm được hay không thì tự anh biết. Đừng hỏi em nữa, em phải đến thư viện rồi. Tạm biệt"

Trần Duật Đằng gật đầu, không còn cố gắng níu kéo cậu như trước. Cũng không hề làm loạn, hắn lịch sự chào nói với cậu.

"Tạm biệt, hai năm sau gặp lại"

Chỉ là một lời tạm biệt đơn giản, nhưng lại là một khoảng thời gian dài đủ để cả hai không còn làm phiền hay phiền muộn về nhau.

Lần này cũng khác, Trần Duật Đằng không có chấp. Còn chủ động tắt máy trước. Nhìn màn hình cuộc gọi đã kết thúc. Bạch Sở Khiết cũng hiểu rõ đoạn tình cảm này cần kết thúc thật rồi.

"Nhóc con! Anh đói? Có muốn đi ăn với anh không?"

Tiếng Henry từ bên ngoài gọi vào trong khiến Bạch Sở Khiết thoát khỏi thất thần, chỉ là trái tim cậu lại đang đập kịch liệt. Tựa như nó đang muốn gào thét lên vậy.

Dù thế nào thì trái đất vẫn quay, cuộc đời này sẽ không vì một người khiến chúng ta phiền muộn mà dừng lại. Thời gian còn dài, điều đau lòng chắc chắn vẫn sẽ còn. Nhưng rồi thời gian cũng sẽ xoa dịu tất cả.

Bạch Sở Khiết lặng lẽ tắt máy tính, hít thật sâu đáp.

"Này! Chúng ta đi ăn bánh tart trứng nhé?"

————-*****———-

Trần Phu Nhân nhìn đồng hồ, cảm thấy đã quá muộn. Bà có chút bực bội hùng hổ đi lên phòng của con trai, trực tiếp xông thẳng vào phòng hét lên.

"Nhóc con! Còn làm gì mà chậm chạp vậy? Có biết sắp đến giờ đại thọ của ông cố rồi không? Tại sao lúc nào cũng để ta và cha con chờ đời vậy... Thanh niên bây giờ đều như vậy sao?"

Lời vừa dứt, bà lại sửng sốt không tin được thốt lên.

"Duật Đằng... Con khóc sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi