LỜI NÓI DỐI CỦA ĐÔI MẮT


Bạch Sở Khiết vốn dĩ không muốn đi, thậm chí Hưng Vĩ năm lần bảy lượt nhắn tin bảo cậu gửi địa chỉ đến đón nhưng cậu vẫn không làm.

Mãi cho đến khi một chiếc ô tô đen đỗ trước cửa nhà cậu, Hưng Vĩ mang theo một cậu nhóc bấm chuông liên tục thì Bạch Sở Khiết mới tin....Gia đình nhà Hưng Vĩ là xã hội đen thật.
Cũng may, người ra mở cửa là ba nhỏ.

Tính tình ba nhỏ hiền hoà, đã vậy Sở Hoà còn là người khiếm khuyết không thể nói được.

Đứng trước một con người yếu đuối như vậy, Hưng Vĩ lúng túng không biết mở lời thế nào.
May mắn thay có Tôn Trường tính tình hoạt bát, nhóc con vừa nhìn thấy Sở Hoà lập tức vui vẻ bắt chuyện.
"Con...con muốn tìm anh Sở Khiết"
Sở Hoà nhìn bé con mặt búng ra sữa có chút hồn nhiên đang mỉm cười bắt chuyện với mình, lại liếc sang Hưng Vĩ.

Từ trên xuống dưới đánh giá Hưng Vĩ một lượt.
Bộ dạng Hưng Vĩ có chút khó gần, nhưng anh biết Hưng Vĩ là người tốt.

Sở Hoà nở nụ cười nhẹ nhàng, còn định tránh người sang một bên cho cả hai đi vào thì Sở Khiết đã bước ra.
"Ba nhỏ...con cùng bạn bè ra ngoài một chút có được không?"
Bạch Sở Khiết thời gian gần đây đều nhốt mình trong phòng, bộ dạng lúc nào cũng ủ rũ, việc ăn uống cũng thất thường khiến cả người đều xanh xao.

Mặc dù Dương Vĩ và Sở Hoà đã cố gắng động viên nhưng Sở Khiết giống hệt như con ốc, trốn mãi trong vỏ không chịu chui ra.
Bây giờ cậu tự động đi ra khỏi nhà, còn có thể kết thêm bạn bè.


Sở Khiết ú ớ vài tiếng, gật đầu liên tục ủng hộ con trai.
Bạch Sở Khiết cùng mọi người chào tạm biệt Sở Hoà, bộ dạng mệt mỏi, nước da tái nhợt có chút xanh xao của cậu của Hưng Vĩ nhìn không vừa mắt.

Đợi đến lúc chào tạm biệt Sở Hoà, ba người vừa ngồi lên ô tô thì Hưng Vĩ đã trách mắng.
"Trong khi cậu đang rầu thối ruột thì Duật Đằng vẫn phong độ đẹp trai, có hàng tá người theo đuổi.

Cậu nhìn bộ dáng mình đi, nói cậu là xác chết sống dậy người ngoài còn tin.

Chính cậu là người nói lời chia tay trước, việc gì mặt phải đần như con ếch vậy?"
Lời nói độc địa của Hưng Vĩ quả thật có chút khó nghe, nhưng kì lạ thay lại khiến bầu không khí trong xe có chút buồn cười.

Tôn Trường vừa cười khúc khích vừa an ủi Sở Khiết.
"Anh Duật Đằng xấu tính lắm, anh trai không nên tin lời anh Duật Đằng.

Anh Duật Đằng có rất rất nhiều người yêu"
Tôn Trường mở đôi mắt to tròn ra nhìn khuôn mặt thiếu đi sự sống của Sở Khiết, cậu nhóc gầy gò hoạt bát lắc lư để bầu không khí trở nên đỡ ngượng ngùng hơn.

Nhưng trong ánh mắt của Hưng Vĩ vẫn là sự không hài lòng đối với Bạch Sở Khiết.

Có lẽ trong mắt Hưng Vĩ, Tôn Trường còn biết suy nghĩ hơn Sở Khiết.
Mà Sở Khiết dường như cũng biết Hưng Vĩ đang giận mình, chỉ có thể đành ngậm ngùi cười trừ với Tôn Trường.
Thoáng chốc, nơi mà Hưng Vĩ đưa mọi người đến là cửa hàng đồ trang sức cao cấp.

Bạch Sở Khiết sững người, cậu còn tưởng...người như Hưng Vĩ sẽ đến mang cậu đến những quán bia, quán rượu giải sầu thôi chứ.

Nơi xa hoa này...có chút không phù hợp với Hưng Vĩ.
"Đến rồi! Đến rồi.

Anh...mau mau đưa em vào chọn nhẫn cho ba đi"
Tôn Trường kích động kêu lên, cả người cậu nhóc cứ không ngừng lắc lư biểu hiện sự phấn khích.

Mà Hưng Vĩ lại thay đổi sắc mặt, yêu chiều đỡ Tôn Trường tiến vào bên trong cửa hàng.
Bạch Sở Khiết ngờ nghệch đi theo sau.

Nhìn một lớn một nhỏ đi phía trước có chút chạnh lòng.
"Chân còn đau không? Hay là anh bế em nhé? Tôn Trường có mệt không? Có muốn ngồi xe lăn không?"

Cậu bé nhỏ nhắn Tôn Trường mang theo năng lượng tích cực cười khúc khích đáp.
"Không sao? Em có thể đi được! Đừng lo cho em"
Bạch Sở Khiết đi theo hai người bọn họ vào trong, dường như quản lí cửa hàng cũng có quen biết với Hưng Vĩ cho nên chào đón rất nồng nhiệt.
"Chào thiếu gia Hưng Vĩ,món đồ mà em trai cậu đặt chúng tôi đã chuẩn bị xong.

Mời ngài vào xem thử"
Tôn Trường có vẻ là người phấn khích nhất, nhóc con khập khiễng cố gắng đi nhanh vào cửa hàng, vui mừng vì sắp được cầm món quà trên tay.
Hưng Vĩ đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên thanh toán, lại quay sang nhìn Bạch Sở Khiết đang bơ vơ đứng một góc.
"Nhóc con! Mau lại đây"
Hưng Vĩ phẩy tay, ra hiệu cho Bạch Sở Khiết đến gần.

Dù sao thì cậu ta cũng là người mang Sở Khiết đến đây, bỏ mặc cậu thì làm sao được.
Bạch Sở Khiết chậm chạp đi đến, Hưng Vĩ hất cầm về phía tủ đồ trang sức, nhàn nhạt đáp.
"Nghe nói cậu sắp sang Pháp, thì ra là vẫn chọn cách chạy trốn.

Dù gì tôi và cậu cũng chỉ là mối quan hệ xã giao, tôi tặng cậu một sợi dây chuyền xem như chúc cậu đi đường thượng lộ bình an.
Bạch Sở Khiết ngẩng người, Hưng Vĩ với bộ dạng hung dữ bên trong lại ấm áp khiến cậu cảm thấy mình nợ người kia thật nhiều.

Cậu cũng không thể giả vờ như bị câm được nữa, dù sao Hưng Vĩ với cậu cũng không thể tính là thân thiết, để Hưng Vĩ tặng quà cũng không tốt, Bạch Sở Khiết mở miệng định từ chối thì Hưng Vĩ đã nói với nhân viên.
"Cho tôi xem mẫu này"
Hưng Vĩ chỉ tay vào một mặt dây chuyền hình thiên sứ nhỏ đang ôm đàn, trên chiếc đàn ấy còn được đính đá quý.

Giá trị không hề nhỏ.

Truyện Việt Nam
"Anh...Hưng Vĩ, không cần phải như vậy đâu.


Em...em cảm thấy cái này rất đắt"
Bạch Sở Khiết đã từng nghe Trần Duật Đằng kể qua về gia thế của Hưng Vĩ, cậu cũng biết được người trước mặt này không thiếu tiền.

Chỉ là cậu cảm thấy ngại...dù gì bọn họ cũng không thân thiết.
Nhưng Hưng Vĩ dường như mặc kệ những lời cậu nói, nhìn mặt dây chuyền hình tiểu thiên sứ do nhân viên mang ra một lúc lâu, rồi lại hài lòng gật đầu đặt nó lên tay.
"Mau xoay người lại"
Hưng Vĩ còn không thèm nhìn Sở Khiết, giọng nói lạnh nhạt như thể ra lệnh, vừa có uy nghiêm vừa khiến người ta sợ sệt, cậu ta liếc Sở Khiết cảnh cáo một cái.

Khiến cho cậu lạnh sống lưng, chậm chạp quay lưng lại, làm theo lời của Hưng Vĩ.
Thoáng chốc, cậu thấy trên cổ mình có cảm giác mát lạnh rồi nhanh chóng biến mất, chưa đến một phút thì sợi dây truyền đã yên vị trên cổ cậu.

Còn chưa kịp đợi cậu phản ứng thì Hưng Vĩ đã đặt tay lên xoa đầu cậu nói khẽ.
"Quyết định là của cậu, nhưng hy vọng cậu không chọn lựa ngu ngốc như lần này.

Ranh con! Đi mạnh khoẻ"
Rõ ràng những lời nói, cử chỉ này hệt như là Trần Duật Đằng đã làm với cậu.

Nhưng kì lạ thay, đối với Hưng Vĩ cậu chỉ cảm thấy mình như đang mắc nợ với người này, cảm giác như thể Hưng Vĩ là kẻ khẩu xà tâm Phật, là một người anh đang che chở cho cậu vậy.
Nhưng Bạch Sở Khiết còn chưa kịp phản ứng, nói lời cảm ơn thì bỗng dưng có một âm thanh vừa lạ vừa quen thốt lên.
"Hưng Vĩ! Cậu làm gì ở đây? Ra là cậu hẹn hò với Sở Khiết thật sao? Hai người còn tình tứ chỗ nơi công cộng như vậy?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi