LỜI NÓI DỐI CỦA ĐÔI MẮT

Trần Duật Đằng ngồi bất động trên giường, mắt không chớp nhìn màn hình điện thoại đang sáng. Trong màn hình hiện rõ dòng chữ.

"Hiện Bạch Sở Khiết không muốn nhận tin nhắn của người lạ"

Trần Duật Đằng chết lặng một hồi lâu, cái đầu óc bã đậu của hắn vẫn chưa thông não được. Cứ tự hỏi trong đầu mình đã làm gì sai mà xứng đáng bị block kia chứ?

Nhưng những thứ Bạch Dương Vĩ muốn, chắc chắn hắn sẽ không thể dễ dàng chịu thua. Sốc lại tinh thần, hắn tìm đủ mọi cách để tạo hàng loạt tài khoản mới với hy vọng sẽ được kết nối với Bạch Sở Khiết.

Nhưng kết quả cuối cùng...vẫn là bị block.

"Agrrrr! Thế này là thế nào? Cuối cùng mình làm gì nên tội. Nhóc con, sao em lại có thể thù dai đến như vậy?"

Trần Duật Đằng tức tối gào lên, hai chân liên tục đập lên giường. Biểu hiện cho sự ấm ức trong người, nhưng hơn hết... Hắn sợ cảm giác cả hai thật sự trở thành người dưng.

"Này ranh con! Có để mẹ nghỉ ngơi không? La lối om sòm cái gì? Nếu cái gì khó quá thì phải tận dụng mối quan hệ, không được nản chí. Thằng ranh nhà con chỉ được cái bày trò là giỏi, còn lại việc sử dụng đầu óc thì lại bã đậu không ai bằng"

Bên ngoài truyền vào âm thanh nhỏ từ tiếng của mẹ hắn, Trần Duật Đằng chợt hiểu ra mẹ hắn đang vẽ đường cho hươu chạy. Ngụ ý là lần này cần gì mặt mũi nữa? Cứ mặt dày hỏi những người thân xung quanh Sở Khiết xem. Không được lần một, sẽ được lần hai. Nhất định không được nản lòng.

Hắn chợt tỉnh ngộ nhận ra điều gì đó, bản thân cũng thôi không tìm cách liên lạc với Sở Khiết nữa. Hai hàng lông mày cũng giãn ra, miệng còn nhếch lên cao tự lẩm bẩm.

"Tạm tha cho em một thời gian. Sở Khiết! Anh làm sai thì anh sẽ sửa, em đừng mong bản thân mình có thể quen được người khác. Ngoại trừ anh ra, sẽ không ai xứng đáng đứng cạnh em"



Trần Duật Đằng vẫn như vậy, vẫn là một thiếu niên mang niềm kiêu hãnh, hiếu thắng đến tận cùng. Cái gì là của hắn, nhất định hắn sẽ không buông tay một cách dễ dàng được.

—————*****————

"Thời tiết đêm nay sẽ có mưa vài nơi, không khí lạnh sẽ tràn về...."

Sở Hoà từ cửa sổ phòng ngủ nhìn ra bên ngoài, cơn mưa không lớn nhưng lại chẳng ngừng. Cảnh vật về đêm được ánh đèn vàng soi dưới cơn mưa càng trở nên lãng mạn. Ánh mắt của anh sững sờ tựa như đang nhớ chuyện gì đó.

Tiếng mở cửa vang lên, một người đàn ông cao lớn mặc đồ ngủ tiến vào. Trên tay còn cầm một ly sữa vẫn còn bốc làn khói mỏng, người kia nhẹ nhàng tiến đến chỗ Sở Hoà. Dịu dàng hôn lên tóc của cậu, nhỏ giọng hỏi.

"Sữa của em đây, tranh thủ uống lúc còn ấm đi"

Sở Hoà theo thói quen quay đầu nhìn Bạch Dương Vĩ, người đàn ông của cậu bao năm rồi vẫn không thay đổi. Vẫn khuôn mặt điển trai, nhưng lại mang theo sự phong độ của trưởng thành.

Nhìn người ở trước mặt, Sở Hoà bỗng dưng hoài niệm về những chuyện xưa, cậu và Dương Vĩ cũng đã từng rất khó khăn mới trở về bên nhau, hình ảnh cậu thiếu niên ngày hôm nay hốt hoảng tìm kiếm Sở Khiết lại có chút gì đó giống hệt Trần Duật Đằng khi xưa.

Cuối cùng, Sở Hoà cũng không nhịn được mà phì cười. Bạch Dương Vĩ ngồi bên khó hiểu hỏi cậu.

"Em làm sao vậy? Nhớ đến chuyện gì vui sao?"



Sở Hoà gật đầu, bắt đầu làm kí hiệu ngôn ngữ cho Bạch Dương Vĩ.

"Chỉ là nhớ đến cậu nhóc buổi sáng nay"

Bạch Dương Vĩ bỗng dưng nhíu mày, vẻ mặt không hài lòng, trên nét mặt kia còn hiện ra chút hờn dỗi ghen tuông đáp.

"Nhớ cái gì mà nhớ? Nhóc kia có đẹp trai hơn anh không mà nhớ? Đừng nói với anh là em thích thằng nhóc đó nhé?"

Sở Hoà lập tức bĩu môi, còn dùng tay búng lên trán Dương Vĩ một cái, tiếp tục dùng kí hiệu ngôn ngữ.

"Cậu bé kia giống hệt anh lúc trẻ, cũng đã từng sai lầm, đã từng ngạo mạn, và cũng biết hối lỗi. Anh đoán thử xem, liệu cậu bé kia đã chịu thua chưa?"

Bạch Dương Vĩ xoa cái trán bị búng đau, sau đó đứng dậy nhẹ nhàng bế Sở Hoà vào lòng rồi đặt lên giường, ba lớn thuận tay tắt đèn vừa nằm trên giường vừa đáp.

"Anh không thích thằng bé đó, chỉ cần ai làm những người xung quanh anh đau khổ thì anh càng không thích. Thằng nhóc đó dám làm phiền đến con anh, anh nhất định sẽ không tha cho nó"

Trong căn phòng chỉ còn ánh đèn ngủ hiu hắt, Sở Hoà theo thói quen chui rúc trong lồng ngực của Bạch Dương Vĩ phì cười. Ba lớn vẫn vậy, dù ở ngoài đường có phong độ bao nhiêu nhưng khi về nhà cũng chỉ là một đứa trẻ to xác thích hơn thua mà thôi.

Nhưng ông trời thường hay trêu ngươi, cái gì càng không thích sẽ càng xuất hiện. Mới sáng sớm, Sở Hoà vẫn còn cầm túi rác trên tay đi ra khỏi cổng thì bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc của chàng thiếu niên kia, nụ cười trên mặt của cậu nhóc thật sự quá là công nghiệp rồi. Một tay cậu nhóc còn đang bó bột, tay còn lại vẫy chào Sở Hoà nói.

"Chú trẻ... cháu lại xuất hiện rồi đây~~~"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi