LỜI NÓI DỐI ĐAU THƯƠNG


’ Cô ấy là … người quen của tôi ’.

Ông không biết mối quan hệ giữa ông và bà là như thế nào.

Chỉ muốn trả lời cho có mà thôi.
Chỉ là người quen thôi sao, đối với câu trả lời của ông, bà có chút hụt hẫng.

Thì ra chỉ là như thế vậy là chỉ do bà ngộ nhận mình giữ vị trí đặt biệt trong lòng ông.
Ông Lý thì mong đây sẽ là bà chủ tương lai.

Vừa xinh đẹp lại dịu dàng.

Không phải ông thích so sánh.

Nhưng so với bà chủ trước đây thì người này có phần hơn.

Rất hợp với ông chủ!
’ Dạ, vậy tôi xin phép vào trong nghĩ trước, còn đi làm việc nữa ’.

Gần cả tuần ông ở bệnh với Minh Châu, muốn nghĩ ngơi sớm và sắp xếp cho công việc cho ngày mai.
’ Được, anh vô trong trước đi ’.

Ông Thẩm vô cùng cảm kích vì đã thay mặt ông chăm sóc cho Minh Châu mấy ngày liền.
’ À còn nữa, anh cứ nghĩ mấy ngày cho khỏe.

Còn công việc cứ để người khác lo ’.


Đây cũng coi như là phần thưởng của ông dành cho ông Lý.
’ Dạ không cần đâu, tôi có thể làm được.

Tôi xin phép đi trước ’.
Nói lời tạm biệt với ông Thẩm và bà Chu, hai người họ cũng tránh qua một bên cho ông Lý bước vào.
Minh Châu nghe ba mình nói hai từ ’ người quen ’ mà bĩu môi khinh thường.

Trong đầu Minh Châu bây giờ có suy nghĩ, người phụ nữ này đã khiến cho mẹ không vô thăm mình.

Và ba đã vì bà ta bỏ mặc mình trong bệnh viện cho chú Lý.

Nếu là ba của lúc trước dù bận như thế nào vẫn quan tâm đứa con gái này.
Nhìn thái độ của Minh Châu đang đánh giá người khác ông có chút không hài lòng.

Lên tiếng:
’ Minh Châu con đứng đó làm gì, qua đây chào dì một tiếng ’.

Đúng thật ông chẳng biết dạy dỗ con bé như thế nào khi nó đã quá nghe lời mẹ.
Bà Chu nãy giờ luôn im lặng, chuyện của nhà ông bà đâu dám xen chân vào.
Nhưng nhìn thái độ của con bé ghét mình ra mặt bà cũng có chút buồn lòng.
Minh Châu không để ý tới lời của ba mình nói, bước thẳng vào trong không thèm nhìn hai người họ lấy một cái.

Bà ta là ai mà phải khiến mình chào hỏi chứ.
Sự ngang bướng trong con người Minh Châu cũng chính là sự thất bại trong cách dạy con của ông.
Ông nhìn Minh Châu bước vô trong bất lực.
’ Anh xin lỗi, con bé … ’.

Ông có chút ai náy khi con bé hành xử thiếu tôn trọng với bà.
’ Không sao đâu mà, tôi hiểu tâm trạng của con bé, nên không trách ’.

Bà biết ông muốn nói gì.

Làm gì bà dám trách ai khi chính bản thân mình là nguyên nhân của mọi việc.
’ Dù như thế nào, anh cũng nên xin lỗi em một tiếng ’.

Tuy à rộng lượng tha thứ, nhưng câu chào hỏi bình thường đối với người lớn hơn mình mà con bé còn thiếu xót thì người làm ba này cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Sự xuất hiện của mình ở đây làm cho tất cả mọi người đều khó xử.

Vậy chỉ còn cách là bà rời đi mới mong là mọi chuyện trở về theo đúng quỹ đạo của nó.
Nghĩ là làm, bà nhanh chóng nghĩ ra một lí do để rời đi mà không để ai nghi ngờ.

Vì bà biết, nếu bây giờ nói với ông Thẩm thì ông sẽ không đồng ý.

Chỉ còn cách nói dối để ra đi trong thầm lặng.
’ Anh Thẩm, tôi muốn ra ngoài mua ít đồ ’.

Bà tìm đại một lí do để ra ngoài.
Ông Thẩm lo cho hai mẹ con, vì cô ấy mang thai, ra ngoài một mình sẽ rất nguy hiểm.
’ Để tôi đưa em đi ’.


Ông đang lo cho an toàn của bà.
’ À, không cần đâu, tôi sẽ … đi nhanh thôi mà ’.

Giọng bà có chút run như lo sợ ông sẽ phát hiện.
’ Nhưng mà … ’.

Nói như vậy thôi nhưng ông vẫn rất lo.
’ Anh đừng lo, tôi lớn rồi tự biết cách chăm sóc cho mình ’.

Nói với ông một hồi bà sợ mình sẽ đi không được.

Mặc dù, khi có ý định rời đi bà có chút lưu luyến nhưng không thể làm gì khác hơn.
Trước thái độ kiên quyết của bà ông có chút mềm lòng.
’ Thôi được, em đi phải nhớ cẩn thận ’.

Ông nắm tay, liên tục căn dặn bà.
Bà có chút dao động, nếu rời khỏi nơi này chắc có lẽ bà sẽ không còn nghe được những lời quan tâm này từ ông nữa.
Bà chạm nhẹ lên tay ông như nói yên tâm đi bà không sao.
Gạt tay mình ra khỏi ông, bà đi ra ngoài một cách bình thường nhất có thể.

Tránh để ông phát hiện ra điều bất thường.
Nhưng làm sao có thể qua mắt được ông.

Thái độ, cũng như giọng nói của bà rất lạ.

Nghèn nghẹn nơi cổ họng và khóe mắt ươn ướt như muốn khóc.
Ông cảm nhận được bà không đơn giản là đi ra ngoài mua đồ.
Cứ có cảm giác nếu lần này bà rời đi là ông sẽ không còn cơ hội gặp lại bà nữa.
Suy nghĩ một lúc thì bà cũng đã đi một đoạn.
Không được!
Ông cảm thấy bất an, liền lái xe theo sao để bảo vệ bà.
Bà cũng bắt một chiếc taxi để đi đâu đó …
Đến nơi mình cần, bà nhanh chóng trả tiền rồi đi vào.


Nhưng chỉ dám đứng bên ngoài quan sát.
Tuy là không muốn trở về nơi tâm tối này nhưng bà nhớ Thế Khải quá.
Mặc dù, bà nói với ông Thẩm cho bà thời gian suy nghĩ.
Bà chắc chắn không muốn về đây vì ông ta rất quá đáng.

Nhưng cũng không thể nào bỏ mặc con trai được.
Còn nếu ở lại nhà của ông Thẩm thì sóng gió gia đình của ông chắc chắn sẽ xảy ra vì sự có mặt của bà.
Tiến không được, lùi cũng chẳng xong!
Bà cứ thẳng bước đến trước cửa nhà, vô tình nhìn cảnh ông đánh mắng Thế Khải.

Tại sao ông ta lại tàn nhẫn như thế, thằng bé còn nhỏ có biết chuyện gì đâu.
Nếu không xót theo cách của người mẹ thì người ngoài nhìn vào cảnh tượng này cũng rất xót xa.

Bà đưa tay lên miệng ngăn chặn tiếng nấc nhưng từ lâu nước mắt bà đã chảy không ngừng.
Không phải bà vô tâm đến mức đứng trơ ra nhìn.

Vì nếu bà vào có thể sẽ mất đứa con trong bụng.

Nếu như không có đứa bé thì có mất mạng bà cũng sẽ bảo vệ Thế Khải.
Nhưng không thể để ông ta cứ đánh thằng bé được.

Bản năng làm mẹ không cho phép bà chỉ đứng nhìn.
Bà định bước vào nhưng bước chân khựng lại vì ai đó đã kéo tay bà lại.
Bà cũng muốn biết biết người đó là ai nên quay đầu lại.

Bà ngạc nhiên khi thấy người này xuất hiện:
’ Sao anh có mặt ở đây? … ’ ….


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi