LÔI PHONG HỆ THỐNG

Hàn Trác Vũ ngơ ngác đạp xe chạy vội khỏi trường, đợi đến khi cậu kịp phản ứng lại thì đã đi đến một khu chung cư lạ lẫm. Khu chung cư đang trong quá trình xây dựng, tường xi măng xám cao chót vót, bốn phía vẫn còn dàn giáo dựng dở, nhìn rất cũ, có lẽ là đang xây dựng thì hết vốn nên tạm dừng.

Công trường im ắng vô cùng, không có một ai, xi măng và bao cát còn thừa đã bị cỏ dại bao trùm, nhìn lại thêm phần vắng vẻ. Hoàn cảnh trống trải mà yên tĩnh này khiến thiếu niên cảm thấy an toàn. Cậu vứt xe đạp sang một bên, trèo lên đỉnh đống xi măng, nhìn bầu trời mà ngẩn người.

9527 không dám lên tiếng. Nó biết rõ, ký chủ đang nghiền ngẫm lại việc xảy ra mấy ngày qua. Cậu cần yên tĩnh, cần suy nghĩ, cần chắt lọc. Nếu mình lắm miệng chỉ khiến cho kí chủ càng thêm kháng cự.

“Haizz ~” 9527 đau khổ thở dài, chỉ còn 148 điểm nữa là thăng cấp được! Khó chịu quá!

12h15’, đồng hồ sinh học chuẩn xác khiến thiếu niên cảm thấy đói, giờ cậu mới nhớ ra cậu còn chưa ăn sáng, mở cặp lấy hai chiếc bánh bao bà Chu cho, gặm từng cái một. Bánh bao nguội nhưng vị ngọt lại càng thêm rõ ràng, tan chảy trên đầu lưỡi, thiếu niên bất giác híp mắt lại.

Gâu gâu gâu!

Meo ~

Không biết từ lúc nào, mấy chú chó mèo lang thang tụ lại quanh đống xi măng, ngửa đầu nhìn thiếu niên. Lông của chúng bết lại, thân thể gầy còm, xương sườn lộ rõ, nhìn đáng thương vô cùng.

Hàn Trác Vũ cúi đầu nhìn đôi mắt tràn ngập mong mỏi của chúng, một lát sau chậm rãi bẻ vụn bánh bao còn lại, vứt xuống đất.

Gâu gâu gâu!

Meo meo meo!

Động vật không biết nói, nhưng tiếng kêu của chúng lại tràn ngập cảm kích. Cùng lúc đó, hệ thống liên tục thông báo, “Đinh ~ Nhận được 1 điểm giá trị cảm ơn từ mèo số 1; Đinh ~ Nhận được 1 điểm giá trị cảm ơn từ mèo số 2; Đinh ~ Nhận được 1 điểm giá trị cảm ơn từ chó số 1…”

Hàn Trác Vũ mở to mắt, 9527 thì vui mừng đến lăn qua lăn lại. Chỉ chốc lát thôi đã nhận được hơn 20 điểm giá trị cảm ơn rồi! Tuy chỉ có hai con mèo và ba con chó, nhưng chúng cứ ăn một miếng lại cảm ơn một lần, quả thật không thể đáng yêu hơn!

Hàn Trác Vũ rất nhanh khôi phục mặt không biểu tình, vừa bẻ bánh bao cho chúng ăn vừa bối rối. Đã bảo là không làm việc tốt nữa mà, sao giờ vẫn làm?

Bánh bao đã hết, mấy chú mèo và cún vẫn tiếp tục trông mong nhìn thiếu niên.

9527 đang định giục kí chủ đi mua thêm đồ ăn, miệng vừa há ra lại khép lại. Nó không dám xui kí chủ làm việc gì nữa.

Hàn Trác Vũ dùng ánh mắt lạnh lùng để xua đuổi chúng đi, nhưng mỗi khi ánh mắt cậu giao với ánh mắt chúng, chúng sẽ kích động kêu hai tiếng, đuôi lay động liên tục, đôi mắt đen lúng liếng ánh lên sự vui vẻ.

Hai bên nhìn nhau suốt năm phút, Hàn Trác Vũ rốt cuộc bại trận, chậm rãi bò xuống đống xi măng, chậm rãi đi đến hàng đồ ăn vặt gần đấy. Cậu mua rất nhiều bánh quy và thịt bò khô, rồi quay trở lại chỗ cũ cho chúng ăn. Ngửi thấy mùi đồ ăn, càng ngày càng nhiều động vật chạy tới, thông báo của hệ thống cũng vang lên không ngừng.

Còn thiếu 12 điểm nữa thôi là lên cấp rồi! A không, chỉ thiếu 9 điểm! A a a! Còn thiếu 3 điểm! Còn thiếu 2 điểm, sắp rồi, 1000! 9527 kích động rơi lệ. Nó cảm thấy hạnh phúc vô cùng!

“Động vật còn đáng yêu hơn người.”

“A?” 9527 ngơ ngác hỏi lại, nó còn chưa bình tĩnh lại sau niềm hạnh phúc tột cùng.

Hàn Trác Vũ không nói gì, tiếp tục xé thịt bò khô.

“Kỳ thật con người cũng rất đáng yêu! Tuy có người xấu, nhưng hầu hết mọi người đều tốt! kí chủ đừng vì việc lần này mà chối bỏ tất cả mọi người, như vậy là không đúng!” 9527 giờ mới kịp phản ứng lại, vội vàng an ủi.

Hàn Trác Vũ im lặng.

9527 không ngừng cố gắng, “Tôi thấy tâm trạng của kí chủ giờ rất tốt. Đồng chí Lôi Phong từng nói – Có người nói: Cuộc đời này, được ăn, được mặc, được chơi là hạnh phúc nhất. Nhưng tôi lại cho rằng, người sinh ra trên đời, chỉ có cần cù, chăm chỉ, dùng hai bàn tay mình tạo nên của cải, cống hiến hết thảy cho sự nghiệp giải phóng nhân loại, đấy mới là hạnh phúc. Bạn cứ nghĩ xem, trong sự nghiệp phục vụ nhân dân, chúng ta gặp biết bao trở ngại, trải qua biết bao gian khổ, nhưng chính nhờ những điều đó, chúng ta mới càng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc khi sống, đúng không? Trên mạng, ngoài đời thực, có rất nhiều người vẫn luôn ủng hộ chúng ta mà!”

Đôi mắt u ám của Hàn Trác Vũ khẽ sáng lên.

Giọng 9527 cũng nhẹ nhàng hơn, “Cho đi thường giúp người ta cảm thấy thỏa mãn hơn là nhận lại. Kí chủ, cậu thử nghĩ lại xem, giờ cậu cảm thấy rất hạnh phúc đúng không?”

Hàn Trác Vũ bất giác chạm lên ngực.

9527 đắc ý, cao giọng nói, “Có một bài hát rất hay – Trời cao biển rộng, chỉ cần lòng dùng cảm, sự quyết tâm để đánh vỡ định mệnh. Những người thờ ơ, cảm ơn bạn đã từng xem thường tôi, để tôi không cúi đầu, để tôi hăng hái hơn! Trời cao biển rộng, sau mưa gió bão bùng, ta nhìn lại, nở nụ cười nhẹ nhõm, bỏ lại những chua xót đã qua. Những người hiểu tôi, cảm ơn bạn vẫn luôn bên tôi, để tôi có được những câu chuyện đẹp mà kể lại, và nhìn tương lai đang từng bước đến gần ~~

Giọng máy móc lạnh băng cố gắng hát theo nhịp điệu, nghe buồn cười vô cùng.

Hàn Trác Vũ nhịn không được khẽ cong khóe môi.

“Kí chủ, cậu, cậu cười rồi!” 9527 kinh ngạc kêu to.

Mình cười sao? Hàn Trác Vũ nghi hoặc chạm nhẹ vào môi, giọng cứng nhắc hỏi, “Bài này tên là gì?”

“Trời cao biển rộng!”

Hàn Trác Vũ ngẩng đầu nhìn mặt trời đang len lỏi ra ngoài tầng mây, cúi đầu nhìn mấy chú chó mèo hoang đang hân hoan ăn cạnh chân mình, khẽ thở ra một hơi.

“Cảnh vừa rồi có quay được không?” Ngoài công trường, trong chiếc SUV đậu ở đấy từ bao giờ, Văn Hàm kích động lay lay vai Tề Dự.

“Quay được rồi, yên tâm.” Tề Dự khiêng máy quay, tập trung ghi hình thiếu niên. Khung cảnh vừa rồi quả thật rất đẹp, anh cảm thấy trái tim mình cũng rung động.

Sau khi thiếu niên rời đi, bọn họ cũng đi theo, định trực tiếp đến khu nhà chính phủ để phỏng vấn, phía An Quốc Nhân đã đồng ý rồi. Không ngờ tới, thiếu niên chưa về nhà ngay mà lại rẽ vào một công trường bỏ hoang. Hai người nhất thời tò mò đi theo, lại ghi được khung cảnh vô cùng quý giá này.

“Đứa nhỏ này thật là…” Văn Hàm lau lau đôi mắt ướt át, nửa ngày mới nói thành lời, “Thật sự đáng yêu quá!”

“Tình thương của mẹ tràn ngập rồi à?” Tề Dự buông máy quay, cẩn thận cất gọn lại.

“Tràn ngập thì sao? Ai, mau đi thôi, cậu bé sắp về rồi kìa!” Văn Hàm liên tục thúc giục.

Tề Dự vội vàng khởi động xe, đuổi theo từ phía xa.

“Sao cậu bé chưa về nhà?” Tiến vào trong khu nhà chính phủ, thấy thiếu niên dựng xe vào một góc, đi đến tòa nhà gần đó, Văn Hàm thì thào tự hỏi.

“Có lẽ là đi chơi với bạn.” Tề Dự lấy di động ra gọi An Quốc Nhân.

“Hàn Trác Vũ mà trẻ con như vậy à? Anh xem cậu bé kìa!” Văn Hàm chỉ chỉ cửa sổ xe, cảm giác tim mình như sắp tan chảy. Thiếu niên đang đỡ một bà lão đi dạo, bà lão nói gì đó, thiếu niên nghiêng đầu lắng nghe, biểu cảm rất chăm chú. Trên tầng hai tòa nhà cạnh đó, một ông lão đi ra ngoài ban công, cầm muôi vẫy vẫy với họ, loáng thoáng nghe thấy câu gọi “Về ăn cơm” truyền tới.

“Chưa nhận được sự đồng ý của hai ông bà thì chúng ta không được phỏng vấn. Thôi, phỏng vấn An Quốc Nhân trước đã.” Văn Hàm có chút không tình nguyện. Cô đã gặp rất nhiều người lấy con ra để quảng cáo cho mình như An Quốc Nhân, huống chi trước khi đến đây, họ đã tìm hiểu rất kĩ về An gia, bởi vậy lại càng thêm khinh thường đôi vợ chồng này. Nhưng để điều chỉnh lại suy nghĩ của xã hội, bọn họ chỉ có thể coi như không biết những chuyện xấu xa dó.

“Đi thôi, An Quốc Nhân chờ chúng ta từ trưa rồi.” Tề Dự đặt điện thoại xuống.

Hai người xuống xe, đi về phía An gia.

Hàn Trác Vũ ăn cơm tối ở nhà bà Chu xong mới chậm rãi về, đẩy cửa lớn ra, hai ánh mắt nóng bỏng lập tức tập trung trên người cậu, cậu cúi thấp đầu.

“Chào cháu, Hàn Trác Vũ, cô chú là phóng viên của đài CCTV, muốn phỏng vấn cháu, vậy được chứ? Cháu yên tâm, cô chú chỉ hỏi vài câu thôi, sẽ không lâu đâu.” Văn Hàm đi đến, dùng giọng dịu dàng nhất có thể hỏi cậu.

“Đề nghị kí chủ nhận phỏng vấn, triệt để rửa sạch danh dự!” 9527 yếu ớt đề nghị.

Hàn Trác Vũ bình tĩnh nhìn về phía nữ phóng viên.

Cô dịu dàng cười với cậu.

“Tiểu Vũ, chỉ vài phút thôi, đừng sợ.” Ông An muốn vỗ vai con trai, lại bị cậu né tránh, biểu cảm có chút xấu hổ.

Lôi Lệ Trân cùng An Minh Hoài đang định khuyên, thiếu niên chậm rãi gật đầu, thấp giọng nói, “Vào phòng cháu đi.”

“Được, được!” Văn Hàm vội vàng gật đầu, ra hiệu bảo Tề Dự đi theo. Nhà tâm lý học nói không sai, những đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ chỉ cảm thấy thoải mái dễ chịu khi ở trong không gian của riêng mình.

Vừa về tới phòng, cơ thể cứng đờ của thiếu niên lập tức thả lỏng, đưa lưng về phía máy quay, rất tự nhiên cởi đồng phục trên người, thay thường phục, mở cặp lấy sách giáo khoa ra, xếp gọn gàng trên bàn, sau đó kéo ghế ngồi xuống.

“Cô chú muốn hỏi gì? 7:30 cháu phải học bài.” Cậu chỉ chỉ đồng hồ trên tường.

Quả nhiên cậu bé siêu chăm chỉ! Văn Hàm có chút kích động, nhưng thấy chỉ còn 15 phút để phỏng vấn, cả người như bị hất nguyên một xô nước lạnh.

“Vậy là được rồi, cô chú chắc chắn sẽ không quấy rầy cháu học bài.” Giọng Văn Hàm càng thêm dịu dàng, trầm ngâm một lát liền hỏi, “Mọi người đã xem camera giám sát trên mạng vào lúc đó, rất nhiều người đều mặc kệ Phùng Cúc Hương, chỉ có mình cháu tiến lên giúp đỡ. Vậy cô có thể hỏi cháu, lúc đó cháu nghĩ như thế nào không?”

“Nghĩ xem đưa bà vào bệnh viện như thế nào.” Giọng thiếu niên rất bình thản.

Văn Hàm nghẹn lời một lát, tiếp tục hỏi, “Khi bà ta vu oan cho cháu, tâm trạng của cháu như thế nào?”

“Rất khó chịu.” Thiếu niên rũ mắt.

Văn Hàm cảm thấy tim mình lặng trĩu, lặng im nửa ngày mới hỏi tiếp, “Vậy cháu có hối hận đã giúp đỡ bà ta không?”

“Hối hận!” Thiếu niên gật đầu.

Trong phòng lại là im lặng hồi lâu, Văn Hàm cùng Tề Dự đều rất xúc động trước sự thành thật của thiếu niên, đồng thời lại càng thêm phẫn nộ trước hành vi xấu xa của những kẻ kia!

“Vậy cháu…” Văn Hàm cảm thấy cổ họng mình khô khốc, bất giác dừng lại đôi chút, “Vậy sau này cháu gặp phải chuyện như vậy, cháu có giúp người ta nữa không?”

Hai người nhìn chằm chằm thiếu niên, chờ mong câu trả lời của cậu.

Thiếu niên ngước mắt, chậm rãi gật đầu, “Vẫn sẽ giúp.”

“Vì sao?” Văn Hàm lập tức hỏi.

“Vì muốn giúp thôi.” So với bình an, cậu nghĩ mình thích niềm vui sau khi trả giá hơn. Hơn nữa, gặp phải cản trở chưa chắc đã là chuyện xấu, tựa như lời bài hát kia – Để tôi không cúi đầu, để tôi hăng hái hơn. Đây không phải là kỳ vọng của mẹ dành cho cậu sao?

Đôi mắt của cậu đen trắng rõ ràng, con ngươi như viên ngọc quý, đen lúng liếng, lại trong sáng vô cùng. Lúc cậu nhìn người, cảm giác như cậu đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khiến trái tim người cũng mềm nhũn.

Văn Hàm và Tề Dự hiểu rõ, lời thiếu niên nói là phát ra từ đáy lòng, không có chút làm màu hay nói quá. Tuy nhận tổn thương lớn như vậy, cậu vẫn tin tưởng thế giới này. Vậy mà những người trưởng thành, rõ ràng tự chủ hơn, có khả năng phán đoán của riêng mình, tại sao không cảm thấy xấu hổ trước một tâm hồn thuần khiết như vậy?

Hai người khẽ thở dài, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Hàn Trác Vũ nhìn đồng hồ, thấp giọng nói, “Đến giờ rồi, cháu phải làm bài.”

“Được.” Văn Hàm đi ra cửa rồi lại quay lại, cẩn thận hỏi, “Cô chú có thể quay cảnh cháu làm bài được không? Cháu yên tâm, cô chú sẽ không lên tiếng, quay xong là đi ngay.”

Hàn Trác Vũ gật đầu, lấy bài tập ra, chăm chú làm bài.

Tề Dự đi một vòng quanh thiếu niên, sau đó ghé lại gần, quay cận cảnh, từng hàng chữ xinh đẹp trong vở bài tập khiến anh kinh ngạc vô cùng.

Văn Hàm lấy một sấp sách bài tập từ giá sách xuống, gọi Tề Dự tới quay. Sách bài tập chi chít chữ, còn có cả chú thích thiếu niên viết vào, tỏ rõ sự cần cù chăm chỉ của cậu.

Máy quay lại quay vòng quanh căn phòng, mọi thứ đều rất chỉnh tề, gọn gàng ngăn nắp, chăn trên giường gập thành khối gạch vuông vức, các cạnh đều thẳng băng. Đây là phỏng vấn bất ngờ mà, tại sao lại hoàn mỹ như vậy?

Quay cận cảnh chiếc chăn gập vuông vức xong, Văn Hàm cùng Tề Dự âm thầm líu lưỡi trước cuộc sống nghiêm túc của thiếu niên. Khi hai người rời khỏi phòng, thiếu niên vẫn rất chăm chỉ làm bài, dường như đã quên mất sự tồn tại của họ.

Trở lại phòng khách, Tề Dự nhìn máy quay, thầm khen, “Tuy thời gian phỏng vấn rất ngắn, nhưng cộng thêm cảnh quay ở trường học và công trường, tập lần này mà chiếu nhất định sẽ khiến người xem rung động vô cùng.”

Văn Hàm suy nghĩ một lát, cắn răng nói, “Tức chết đi mất! Trước khi gặp Tiểu Vũ, tôi chỉ thấy tức giận thôi. Nhưng giờ gặp xong, tôi chỉ muốn giết quách bà già kia luôn!”

“Tỉnh táo lại đi! Tôi tin rằng sau tập này, rất nhiều người sẽ có cảm nhận như chị. Phùng Cúc Hương xem như xong rồi.” Tề Dự âm trầm nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi