LÔI PHONG HỆ THỐNG

Vì mấy đứa trẻ đều ở xa vậy nên trường học tan cũng sớm, bốn giờ đã rung chuông báo tan học. Mễ Lượng cầm túi sách rách rưới, vui vẻ lao ra.

“Bác sĩ, mình đi thôi ạ. Nhà cháu không xa lắm đâu, đi nửa giờ là đến.” Ở thành phố, đi bộ nửa giờ không thể nào được định nghĩa là gần, nhưng trong mắt những đứa trẻ này lại chỉ coi là ‘không xa’.

Khúc Tĩnh biểu cảm phức tạp, vuốt mái tóc vàng hoe vì cháy nắng của Mễ Lượng.

Vương Phương đeo balo trống rỗng, đi phía sau bọn họ. Cô nhân tiện đến thăm nhà Mễ Lượng luôn.

Đường lần này còn khó đi hơn ban sáng, cúi đầu xuống là nhìn thấy vách đá dựng đứng và khe núi sâu không thấy đáy, chân còn chưa bước, người đã thấy sợ rồi.

“Đừng nhìn xuống dưới, cứ đi thẳng phía trước là được.” Vương Phương chia sẻ kinh nghiệm của mình cho ba người. Lúc cô mới tới đây, cô mất đến bốn năm giờ để đi qua con đường này, đến nơi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhưng giờ đã quen rồi.

“Để anh dắt em.” Mễ Lượng đi đến cạnh Lôi Sâm, dùng ánh mắt tò mò nhìn bé. Em trai này đáng yêu quá, mắt to, da trắng, như em bé trong tranh tết vậy.

Lôi Sâm trốn ra sau lưng anh Tiểu Vũ.

Mễ Lượng có chút thất vọng, ngẩng đầu nhìn Hàn Trác Vũ, do dự nói, “Em dắt anh được không? Anh đừng sợ!” Anh này nhìn cũng rất đẹp!

“Đinh ~ Nhận được 20 điểm chính năng lượng!”

Đứa trẻ nhỏ như vậy, chẳng những biết tự lo cho mình, còn biết quan tâm chăm sóc người khác, Hàn Trác Vũ cảm thấy lòng mình nặng nề vô cùng.

Thấy mãi mà anh không đáp lời, Mễ Lượng lộ ra biểu cảm thất vọng, nhìn ngón tay đen sì của mình, lại so sánh với bàn tay trắng nõn của anh trai, bỗng cảm thấy tự ti vô cùng, mặt cúi gằm.

“Cảm ơn.” Hàn Trác Vũ chủ động cầm tay bé, dịu dàng nói.

Mễ Lượng ngẩng đầu, mắt sáng rực.

“Không có gì đâu ạ, mình đi thôi!” Bé vui sướng hô.

“Đinh ~ Nhận được 20 điểm chính năng lượng!”

Hàn Trác Vũ hít sâu một hơi, dùng tay còn lại dắt Lôi Sâm, một lớn hai nhỏ chậm rãi bước đi.

“Hai đứa trẻ này không tệ chút nào, chịu được khổ!” Nhớ tới trước đây con trai mình vừa đến đã sống chết đòi về, Vương Phương tự đáy lòng tán thưởng.

“Tôi thấy Tiểu Vũ quen lắm.” Cô trầm ngâm nói.

“Tiểu Vũ tên đầy đủ là Hàn Trác Vũ.” Khúc Tĩnh mỉm cười.

“A!” Vương Phương bỗng nhiên vỗ tay kêu to, khiến ba đứa bé giật mình, vội vàng quay đầu lại.

“Không có gì, không có gì, các con cứ đi tiếp đi, cẩn thận dưới chân đấy!” Vương Phương xua tay với bọn nhỏ, sau đó nhìn Khúc Tĩnh, thấp giọng nói, cảm xúc có chút kích động, “Con ngoan quốc dân Hàn Trác Vũ? Sao thằng bé lại tới đây? Tay thằng bé…” Chợt nhớ tới hành động keo kiệt ngày hôm qua của mình, Vương Phương xấu hổ vô cùng. Thảo nào bữa nào Lôi trung tướng cũng xin trứng với thịt, tay Hàn Trác Vũ bị thương, đúng là thời điểm cần dinh dưỡng nhất, sớm biết như vậy, mình phân ra một nửa cũng không tiếc a!

“Dây thần kinh ngón út tay phải bị tổn thương, không thể gập lại được, hiện tại đang làm vật lý trị liệu, đã đỡ nhiều rồi.” Khúc Tĩnh cũng không giấu diếm.

“Không thể gập lại sao?” Vương Phương sững sờ, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của thiếu niên, mắt dần đỏ bừng. Đứa trẻ ngoan như vậy sao lại bị tật? Dù chỉ là ngón út nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống sau này mà? Thằng bé chẳng những không chán chường buồn bã, mà còn theo người nhà đến vùng sâu xa này chịu khổ, ánh mắt trong suốt, không chút lo lắng.

“Đinh ~ Nhận được 50 điểm chính năng lượng!”

Hàn Trác Vũ kinh ngạc nhìn hai đứa trẻ bên người, lại quay đầu nhìn hai người lớn, phát hiện cô Vương Phương hai mắt ướt nước nhìn mình, biểu cảm rất kỳ lạ.

“Kí chủ, cậu khơi dậy tình thương bao la của mẹ trong Vương Phương rồi!” 9527 cười hì hì đùa.

Hàn Trác Vũ thu ánh mắt, tiếp tục bước đi, trên mặt không có cảm xúc gì, trong lòng lại ấm áp vô cùng. Đi đến đâu cũng có người quan tâm đúng là thích thật.

Nửa giờ sau, đoàn người đến nhà Mễ Lượng. Vì 80% người dân ở đây họ Mễ, vậy nên nơi này gọi là Mễ Gia thôn. Thôn cách thị trấn rất xa, cũng không gần những thôn khác, bốn phía đều bị núi vây, đếm tới đếm lui chỉ có hơn ba mươi hộ gia đình, được xếp vào một trong những thôn nghèo khó nhất của xã Thông Nguyên.

Một con đường đất nhỏ dẫn tới căn nhà gỗ đã lụp sụp vô cùng, Mễ Lượng chỉ phía xa, nói, “Mọi người nhìn kìa, đấy là nhà cháu.” Người thôn Mễ Gia gần như đều sống trong nhà gỗ như vậy, nhìn từ xa thì có vẻ hay ho, nhưng người ở trong rất khổ, mùa hè còn may, mùa đông đến là gió lùa bốn phương tám hướng, lạnh đến gần như chết cóng.

Hai bên đường đất là ruộng hoang, cỏ dại mọc cao ngất, mèo nhà chó hoang đuổi nhau trong bụi cỏ, mấy ông lão ngồi ở cửa thôn, cầm tẩu thuốc hít một hơi.

“Ruộng này không trồng trọt thì mọi người kiếm sống kiểu gì?” Khúc Tĩnh nhíu mày hỏi.

“Thanh niên trong thôn bỏ đi hết rồi, người ở lại toàn là người già và trẻ nhỏ, nào có sức trồng trọt? Vì không được học nhiều, nên dù ra ngoài cũng không tìm được việc tốt, chỉ có thể làm việc tay chân giá rẻ mạt. Nhưng dù một tháng chỉ kiếm được vài trăm đồng cũng tốt hơn ở lại thôn Mê Gia, trung bình mỗi năm thu nhập không đến 2000 đồng.”

Vương Phương thở dài, cuối cùng lại cười rộ lên, “Bọn họ nhận hết thiệt thòi vì không có văn hóa, vậy nên rất quan tâm đến vấn đề giáo dục của trẻ nhỏ. Chú xem, đường đến trường xa như vậy, mấy đứa bé ngày nào cũng chăm chỉ đi học, ốm cũng không xin nghỉ. Bọn nhỏ biết rõ hi vọng của bố mẹ với mình. Mọi người cũng muốn sống tốt hơn mà!”

Khúc Tĩnh gật đầu, không hỏi nữa.

Hàn Trác Vũ yên lặng ghi nhớ những lời Vương Phương nói.

Đoàn người yên lặng đi đến trước cửa nhà Mễ Lượng.

“Ông, bà, con về rồi!” Mễ Lượng dùng tiếng địa phương hét lớn.

“A ~ Mễ Nha Tử về rồi!” Cửa mở ra, một bà lão tuổi gần tám mươi chống gậy run rẩy bước tới, thấy Vương Phương phía sau cháu trai, nở nụ cười nhiệt tình, “Cô Vương cũng đến à, mau vào nhà ngồi đi.”

Nền đất trong nhà được lát bằng đá hoa đã cũ, ở giữa để lại một hố hình tròn, dùng để sưởi ấm và đun nước. Một ông lão ngồi cạnh hố, dùng kẹp sắt lấy mấy củ khoai lang từ trong hố lửa ra, mùi đồ ăn thơm nức che lấp mùi nấm mốc trong phòng.

“Mễ Nha Tử, mau tới ăn khoai lang đi.” Ông cụ thấy cháu trai, cười híp mắt nói.

“Ông ơi, đây là bác sĩ, cháu dẫn đến để khám cho ông với bà đấy.” Mễ Lượng ôm ông, vui vẻ nói.

Ông lão biến sắc, kéo cháu trai qua một bên, thấp giọng nói, “Tháng này ba mẹ cháu còn chưa gửi tiền về, ông bà không khám đâu!”

“Ông ơi, tôi khám bệnh không lấy tiền đâu.” Khúc Tĩnh vội vàng mở miệng.

“Đây là quân y của trạm bọn cháu, khám bệnh cho mọi người đều không lấy tiền, trạm sẽ phát tiền lương hàng tháng cho bác sĩ.” Vương Phương cũng nhanh chóng giải thích.

Bên kia, Hàn Trác Vũ cùng Lôi Sâm đã bị bà lão kéo ngồi xuống cạnh đống lửa, nhét cho hai củ khoai lang to nhất. Bóc lớp vỏ đen sẫm bên ngoài ra, bên trong vừa mềm lại vừa mịn, ruột khoai vàng óng, tỏa ra mùi thơm nức. Hai người cắn thử một miếng, sau đó ngạc nhiên mở to mắt. Ngọt quá!

Bà lão cười, nghe nói bác sĩ Khúc khám bệnh không lấy tiền, vội vàng cảm ơn liên hồi.

“Là bệnh viêm khớp mãn tính. Dạo này thời tiết trở lạnh rồi, phải chú ý giữ ấm đấy.” Khúc Tĩnh xắn ống quần ông lão lên, cẩn thận kiểm tra rồi nói.

“Bà nhà tôi cũng đau lắm, ông khám hộ được không?” Ông lão ngại ngùng nói.

“Được mà.” Khúc Tĩnh ra hiệu bảo bà lão xắn ống quần lên, thấy đầu gối cũng sưng to, khẽ thở dài.

Ở đây vật tư thiếu thốn vô cùng, không có thuốc và thiết bị chữa bệnh, dù ông có tài giỏi đến thế nào cũng không thể hiện được!

Suy nghĩ chốc lát, ông hổ thẹn nói, “Ông ơi, hôm nay tôi chẳng mang gì theo cả, không chữa cho ông luôn được, hiện giờ chỉ có thể chườm nóng và mát xa cho ông để giảm đau. Đợi lần tới tôi chuẩn bị thuốc với thiết bị rồi quay lại thăm ông được không?”

“Được được được, không sao. Cảm ơn bác sĩ Khúc nhiều lắm.” Ông lão cũng không thất vọng, nắm chặt tay Khúc Tĩnh cảm ơn liên hồi.

“Trong nhà có nước sôi với khăn mặt không? Ông chườm cho ông bà cháu.” Khúc Tĩnh xoa đầu Mễ Lượng.

Mễ Lượng vội vàng lấy phích nước sôi và hai cái khăn mặt, lại mang một chiếc chậu gỗ to ra.

Khúc Tĩnh bảo ông cụ đặt chân vào chậu gỗ đựng đầy nước ấm, sau đó thấm ướt khăn, lau đầu gối cho ông, đợi đến khi làn da ở đó đã hồng lên mới trượt xuống dọc theo cẳng chân xuống mắt cá chân qua các huyệt phục thỏ, lương khâu, khâu khư, bát phong, lại dọc lên trên mát xa huyệt thái khiên, côn lôn, ủy trung, thừa phù, hoàn khiêu, trật biên, dùng bàn tay ma sát tạo nhiệt rồi vỗ mạnh, để nhiệt có thể xuyên vào chỗ đau.

Quá trình mát xa rất lâu, động tác cũng phức tạp, Mễ Lượng liên tục đổ thêm nước ấm vào trong chậu, thấy ông không còn nhăn nhó vì đau đớn nữa, vui vẻ nở nụ cười.

Bà lão cũng rất vui vẻ, khóe môi vừa nhếch lên lại khựng lại, bất giác vuốt ve đầu gối đang đau nhức kịch liệt.

Hàn Trác Vũ đã nhận ra cơn đau của bà lão, ngồi xổm xuống, cởi giày bà ra, ý bảo bà xắn ống quần lên rồi ngâm chân. Bà lão ngại ngùng xua tay liên tục.

“Đây là học trò của tôi, cứ để cậu bé thử xem.” Khúc Tĩnh hiểu rõ năng lực học tập của thiếu niên, động tác mát xa này, cậu chỉ cần nhìn một lần là nhớ. Còn nhớ lần trước học các huyệt, cậu chỉ mất 20 phút tất cả là xong, khiến Khúc Tĩnh bất ngờ vô cùng.

“Ai, vậy làm phiền cháu rồi.” Bà lão cảm kích nói.

Hàn Trác Vũ lắc đầu, tỏ vẻ không có gì, nhấc bàn chân đầy vết chai của bà lão đặt vào trong nước nóng, dùng khăn lông ướt xoa đầu gối bà, một lát sau thì bắt chước động tác của Khúc Tĩnh, mát xa từng huyệt một, lại căn cứ vào biểu cảm của bà lão để điều chỉnh cường độ.

Nhìn thiếu niên thanh tú như quý công tử nửa quỳ trên mặt đất, mát xa cho một bà lão nông thôn, ngón út hơi nhích lên, rõ ràng là không động đậy được, lòng bàn tay trắng nõn đối lập hoàn toàn với bàn chân vàng vọt gầy guộc của bà, nhưng thiếu niên lại không hề ghét bỏ mà ân cần vô cùng. Vương Phương quay mặt đi, khẽ đưa tay lau nước mắt.

Lúc trước xem tin còn bảo báo nói quá, giờ tự mình nhìn thấy mới biết, hóa ra trên thế giới thật sự có một đứa trẻ ngoan như vậy.

“Xong rồi, cảm giác thế nào?” Khúc Tĩnh thu tay lại, mỉm cười hỏi.

Bên kia, Hàn Trác Vũ cũng mát xa xong, đang lau chân cho bà lão.

“Ai, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều! Đêm nay ngủ ngon rồi!” Ông lão đứng lên đi vài bước, kích động nói.

“Tôi cũng vậy!” Bà lão cười không khép được miệng.

“Vậy là tốt rồi, không còn sớm nữa, chúng tôi phải về đây, đợi chuẩn bị xong thiết bị với thuốc, chúng tôi lại đến.” Khúc Tĩnh rửa tay, buông ống tay áo xuống.

“Ai, ăn cơm xong hãy đi!” Bà lão vội vàng giữ người.

“Không được, đường đêm khó đi lắm, về sớm chút vẫn an toàn hơn.” Khúc Tĩnh xua tay từ chối.

“Vậy ít khoai này mọi người mang về đi, tôi thấy mấy đứa nhỏ thích ăn!” Bà lão nhét khoai lang đã nướng chín vào trong balo Vương Phương, lại lấy vài hũ đồ muối chua bỏ vào. Khúc Tĩnh và Vương Phương từ chối mãi, cuối cùng không thắng được sự nhiệt tình của đối phương, đành cầm lấy mang về.

“Đinh ~ Nhận được 100 điểm giá trị cảm ơn!”

Hàn Trác Vũ buông tay áo, khóe miệng khẽ nhếch lên. Sáng nay còn cảm thấy mình sống rất thất bại, nhưng hiện tại cuối cùng cũng tìm được chút tự tin rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi