LÔI PHONG HỆ THỐNG

Mẹ Tiết thấy bố Quách nho nhã, ăn mặc lịch sự, liền cười dịu dàng bắt chuyện, “Con anh cũng học viện y à? Thi được bao nhiêu điểm thế?”

“Vừa đủ điểm đỗ thôi.” Bố Quách mỉm cười khoát tay, lấy ga giường đưa con trai tự trải.

“A, thi đỗ Đế đại cũng là giỏi lắm rồi.” Mẹ Tiết cười càng tươi, giả bộ lơ đãng hỏi, “Nghe nói viện Y Đế đại năm nay định thành lập lớp liên thông thạc sĩ, có đúng không vậy?”

“Đúng là có chuyện đó. Nghe nói một tháng nữa sẽ tổ chức thi, chỉ nhận 30 người đứng đầu. Nếu con chị muốn theo lớp đó thì phải ôn từ giờ đi.” Bố Quách không chút keo kiệt chia sẻ tin tức.

“Minh Minh nghe rõ chưa!” Mẹ Tiết đi qua véo tai con.

“Đã bảo đừng gọi con là Minh Minh mà!” Tiết Minh hét thảm.

“Cái thằng này, tên hay thế kia mà! Chẳng biết thưởng thức gì cả!”

Tiết Minh né tránh cửu âm bạch cốt trảo của mẹ, thấy bố trải giường xong, vội vàng nhảy lên dùng chăn trùm kín đầu, lát sau lại hét, “Mẹ chọn giường kiểu gì thế? Gần WC thế này, chăn cũng lây mùi!

Giờ mẹ Tiết mới nhận ra cửa gần đó là cửa WC, gió thổi qua là ngửi thấy mùi. Con mình thích sạch sẽ, sao mà ngủ được.

“Vậy để mẹ đổi. Cái này được không? Gần cửa sổ, sáng sủa, tầm nhìn đẹp, thoáng đãng.” Mẹ Tiết đi một vòng quanh ký túc, miễn cưỡng nhìn trúng giường của Hàn Trác Vũ.

Phụt ~ Bạn Cao mập bật cười. Cậu ta nghĩ rằng đổi giường là đặc quyền của con gái, không ngờ nam sinh cũng có người yếu ớt như vậy.

“Ai, giường này bạn nào ngủ vậy? Đổi cho Minh Minh nhà cô được không? Thằng bé nó thích sạch sẽ, không chịu được mùi kia, có gì cô bù cho.” Mẹ Tiết nhìn quanh, cuối cùng nói với hai thiếu niên đang đứng ở cửa.

“Cháu cũng thích sạch sẽ.” Giường là chú Lôi chọn, Hàn Trác Vũ chắc chắn sẽ không nhường.

Mẹ Tiết còn đang định lấy thế đè người, Quách Thượng Nho đã mắt rực sáng, bước nhanh tới vươn tay với thiếu niên, “Cậu là Hàn Trác Vũ đúng không? Xin chào, tớ là Quách Thượng Nho. Không ngờ mình lại được phân cùng phòng ngủ. Sau này hi vọng cậu giúp đỡ.”

“Xin chào.” Hàn Trác Vũ nắm lấy tay đối phương.

Bố Quách vứt rác trên tay đi, gương mặt nho nhã nở nụ cười chân thành, “Cháu Hàn Trác Vũ cũng học y à? Tay cháu…”

“Bác sĩ Khúc nói tầm nửa năm nữa là khỏi hẳn.” Hàn Trác Vũ giật giật ngón út của mình.

“Vậy là tốt rồi.” Bố Quách cười, bắt đầu hỏi thăm việc học, động viên mấy đứa nhỏ giúp đỡ lẫn nhau.

Trương Vĩ vẫn bận rộn cũng đứng thẳng dậy, ánh mắt u ám đảo qua gương mặt tuấn tú của thiếu niên. Trạng nguyên khoa học tự nhiên cả nước hóa ra là người như thế này, ông trời đúng là không công bằng, trao hết thảy những thứ tốt nhất cho một người.

Mẹ Tiết nhíu mày, cầm mấy tờ tiền đỏ, định mua lại giường ngủ. Bố Tiết và Tiết Minh hoảng sợ, một trái một phải vội vàng giữ chặt bà.

“Bà muốn chết à! Đấy là Hàn Trác Vũ! Trạng nguyên khoa học tự nhiên cả nước đấy!” Bố Tiết hạ giọng nói.

“Trạng nguyên khoa học tự nhiên thì sao hả? Trạng nguyên khoa học tự nhiên mà còn quan trọng hơn việc con trai tối ngủ không ngon à?” Mẹ Tiết nổi giận đùng đùng. Đã lâu lắm rồi bà không bị người mắng như vậy.

“Mẹ biết bố nuôi cậu ta là ai không? Lôi Đình, vừa mới nhận chức phó cục trưởng cục thiết bị, cục trưởng hiện tại chỉ ba tháng nữa là nghỉ hưu, chức cục trưởng sớm muộn gì cũng là của chú ta. Muốn hại chết con thì mẹ cứ việc đổi, con không cản mẹ nữa!” Tiết Minh buông tay, kiếm cái ghế ngồi xuống, còn vội vàng phất tay với mẹ, ý bảo mẹ mau đổi.

Mẹ Tiết tuy có chút đanh đá, nhưng cũng không phải ngu ngốc, mặt trắng bệch, thầm may mắn hai người ngăn cản kịp thời. Bà ngượng ngùng cười cười, không nhắc đến việc đổi giường ngủ nữa, còn lấy một túi hoa quả nhập khẩu ra, dặn con lát tặng người ta, giao lưu một chút.

Tiết Minh không kiên nhẫn bảo bố mẹ về. Mùi thì mùi, cậu ta chịu được.

Bên kia, bố Quách biết con trai cùng phòng với Hàn Trác Vũ, cũng rất yên tâm ra về.

Chừng mười phút sau, một cậu nam sinh cao lớn, mày rậm mắt to kéo vali vào phòng, cười tủm tỉm giới thiệu, “Chào mọi người, tui là Vương Tử Long, người NM. Sau này mình là anh em, có việc thì cứ tìm tui, tui sẽ giúp đỡ!” Tặng mỗi người một bao pho mát nhà tự làm xong, cậu ta nhanh chóng thu xếp đồ đạc rồi trải giường chiếu, tốc độ rất nhanh, hiển nhiên làm việc nhà quen rồi.

“Cậu chàng này không tệ! Đáng để kết bạn.” Bạn Cao mập ghé vào tai Hàn Trác Vũ thì thầm.

Hàn Trác Vũ gật đầu, mặt bình tĩnh, trong lòng đã có chút lo lắng. Đây là lần đầu cậu sống tập thể thế này.

Điện thoại rung một cái.

“Bảo bối có quen không? Có nhớ anh không? Mới xa em vài phút đồng hồ mà anh đã bắt đầu nhớ em rồi! – Lôi Đình” Không ai có thể tưởng tượng được Lôi trung tướng lạnh lùng vô tình cũng có thời điểm sến súa thế này.

Tai Hàn Trác Vũ đỏ bừng, đi ra ngoài sân thượng, nhanh chóng viết bốn chữ - “Cháu cũng nhớ chú!”

“Hàn Trác Vũ, có ít hoa quả cho cậu này, tôi để trên bàn cậu.” Tiết Minh do dự hồi lâu mới đưa tặng túi đồ.

“Cảm ơn.” Hàn Trác Vũ cũng không từ chối, vì từ chối thì phải nói rất nhiều. Tuy bệnh tự kỷ của cậu đã khỏi hẳn, nhưng cậu đã sớm quen với việc im lặng.

“Không có gì, ăn hết thì tôi vẫn còn.” Tiết Minh nhẹ nhàng thở phào, xem ra đối phương cũng không để ý việc đổi giường ngủ ban nãy. Cũng đúng, người ta là Hàn Trác Vũ mà, một người thiện lương như vậy sao sẽ chấp nhặt với cậu.

“Ơ, mọi người đến đủ rồi à?” Một thiếu niên kiêu ngạo đá mở cửa phòng, hai tay đút túi quần lấc cấc đi vào.

“Hàn Trác Vũ, đây là giường mày à?” Thoáng nhìn cái chăn gấp thành viên gạch vuông chằn chặn kia, cậu ta nhảy lên giường khoanh chân ngồi, hoàn toàn không biết hai chữ ‘lịch sự’ viết như thế nào.

“Vương Văn Hiên, sao cậu lại qua đây?” Hàn Trác Vũ kéo cái ghế, ý bảo thiếu niên đổi chỗ, đừng có làm nhăn ga giường chú Lôi trải.

Vương Văn Hiên ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, vỗ vỗ viên gạch kia, “Phòng tao mới có mình tao, chán quá!”

Thấy cái chăn bị đập dẹp, Hàn Trác Vũ nhíu mày, cẩn thận chỉnh lại như ban đầu.

“Xem mày nâng niu nó chưa kia, Lôi lão nhị gấp cho mày à?” Vương Văn Hiên nhướn mày.

“Ừ.” Hàn Trác Vũ gật đầu.

“Chăn mà cũng phải để Lôi lão nhị gấp cho mày, mày còn chưa cai sữa à?” Vương Văn Hiên cười, lại vỗ chăn.

Thiếu niên tuy vẻ mặt trào phúng, nhưng trong mắt lại ngập tràn ấm áp thân mật. Hàn Trác Vũ cũng không giận, rất kiên nhẫn chỉnh lại chăn cho vuông vắn.

Hai người cứ một vỗ, một sửa mà không biết mệt.

“Thôi, tao về đây! Cái này mày cầm đi.” Tùy tiện vứt một chiếc bút máy Visconti bản giới hạn vào trong lòng thiếu niên, cũng không quan tâm xem cậu có tiếp được không, Vương Văn Hiên vẫy tay ra về.

“Visconti, Rolls Royce trong các dòng bút máy, bạn cậu hào phóng thật!” Tiết Minh nhìn mà thèm.

Hàn Trác Vũ nở nụ cười vui vẻ, không phải vì món quà đắt đỏ, mà là vì vừa nhận được 20 điểm giá trị cảm ơn.

Cửa lại bị đá văng, An Minh Hoài mặt không cảm xúc đi tới, ném một túi đồ lên giường thiếu niên, “Đây là ông ngoại bảo em mang cho anh, gặp phiền phức thì tìm em, em ở 602.” Cậu ta âm trầm nhìn tất cả mọi người, nhìn như đang quan sát, lại như cảnh cáo.

Hàn Trác Vũ còn chưa kịp cảm ơn, An Minh Hoài đã đi mất dạng rồi.

“Bạn ông ai cũng kiêu ngạo thật!” Bạn Cao mập mũi giật giật, theo mùi thơm đi đến bên giường, cầm túi lên nhìn, ứa nước miếng, “A, đây là bánh đậu đỏ Xuân Hương, nghe nói hàng sáng phải xếp hàng từ 5 giờ mới mua được! Cho tui một cái được không?”

“Ừm.” Hàn Trác Vũ lấy hộp bánh đậu đỏ ra, chia cho các bạn cùng phòng mới.

“Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ Cao Văn Thiên!”

“Đinh ~ Nhận được 2 điểm giá trị cảm ơn từ Quách Thượng Nho!”

“Đinh ~ Nhận được 5 điểm giá trị cảm ơn từ Vương Tử Long!”

“Đinh ~ Nhận được 1 điểm giá trị cảm ơn từ Tiết Minh!”

Hàn Trác Vũ cúi đầu yên lặng ăn bánh, trong lòng cũng có hiểu biết đại khái về bạn mới. Cao Văn Thiên rất khôn khéo, thích giả heo ăn thịt hổ, nhưng tính cách trượng nghĩa, là kiểu người tham ăn, có thể làm bạn thân. Quách Thượng Nho cũng ngay thẳng, nhưng tâm đề phòng cũng cao, làm bạn với người như vậy không dễ dàng, nhưng một khi đã làm bạn thì sẽ là bạn cả đời. Vương Tử Long hào sảng, không tâm cơ, làm bạn với cậu ta cũng rất yên tâm. Tiết Minh giỏi tính toán, biết thời biết thế, nhưng không thể quá thân thiết. Về phần Trương Vĩ không hề cho một giá trị cảm ơn nào… Không nhắc đến cũng được.

“Kí chủ, cậu khôn khéo hơn rồi!” 9527 cảm thấy rất mừng. Kí chủ vẫn đang dần trưởng thành.

Bánh còn chưa ăn xong, lại có người lục tục đến tận cửa, toàn là bạn học lớp 12A trước kia. Lớp chọn không hổ là lớp chọn, đến 80-90% thi đỗ Hoa đại Đế đại, những người còn lại cũng đều vào đại học trọng điểm.

“Hàn Trác Vũ, mẹ tớ làm ít bánh ngọt, cậu ăn thử xem.”

“Hàn Trác Vũ, tớ ở phòng cạnh cậu, có việc thì qua tìm tớ!”

“Hàn Trác Vũ, lát cậu có rảnh không? Tớ mời cậu ăn cơm.”

“Hàn Trác Vũ…”

Qua việc Văn Tuấn nhảy lầu, mọi người lại càng thêm hiểu về thiếu niên ít nói này, thiện cảm và mong muốn bảo vệ cậu cứ thế tăng dần.

“Ông này, phải nói là ông được lắm người quý thật!” Bạn Cao mập cười ha hả vỗ vai thiếu niên, ánh mắt lại liên tục liếc sang đống đồ ăn vặt chất đầy bàn. Wow, theo Hàn Trác Vũ lăn lộn, đảm bảo ngày nào cũng có đồ ăn vặt!

“Tôi ăn một mình cũng không hết, cậu thích thì cứ lấy.” Hàn Trác Vũ rất biết điều nói.

“Cảm ơn anh em!” Bạn Cao mập hưng phấn bổ nhào vào đống đồ ăn vặt, chọn chọn lựa lựa, vui vẻ vô cùng.

“Mấy cậu cũng lấy ít đồ đi.” Hàn Trác Vũ nhìn về phía bốn người còn lại.

Mọi người xua tay, vẫn còn rất rụt rè.

“Tôi rất thích kiểu người không biết xấu hổ như bạn Cao mập! Rất chân thành!” 9527 bỗng nhiên mở miệng.

“Đừng có đặt biệt danh vớ vẩn cho người ta!” Hàn Trác Vũ mặt không cảm xúc răn dạy.

Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng, hai người lính khuôn mặt nghiêm túc, thân hình cao lớn đi tới, cầm danh sách trong tay.

“Phòng 2-511 đã đến đủ chưa?”

“Báo cáo huấn luyện viên, đủ rồi à!” Đi theo Lôi Đình lâu như vậy, nghe thấy câu hỏi vang dội kia, Hàn Trác Vũ theo phản xạ giơ tay chào đúng tiêu chuẩn, lớn tiếng trả lời.

“Không tệ!” Quân nhân đứng trước gật đầu, lấy danh sách ra điểm danh, lúc đọc đến tên Hàn Trác Vũ, ánh mắt đảo qua gương mặt trắng nõn và dáng người dong dỏng của thiếu niên, thần sắc thỏa mãn lúc trước biến thành ghét bỏ. Đây là người cháu mà lão đại cố ý gọi điện bảo mình quan tâm à? Sao lại như gà giò thế kia? Được, mình nhất định phải biến thằng bé thành đàn ông chân chính. Gà giò biến thân thành đàn ông đích thực, lão đại nhất định sẽ cảm ơn mình!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi