LÔI PHONG HỆ THỐNG

Mơ thấy việc kia, lại còn lên đến đỉnh từ trong mơ, cả ngày nay, Hàn Trác Vũ tâm thần không yên, lúc thì sững sờ, lúc thì bực bội, trái tim như đang ngâm trong chai nước có gas, bồng bềnh mà khó chịu, chỉ một lực tác động nhẹ vào cũng phun trào.

May mà khả năng phối hợp của cơ thể cậu rất xuất sắc, làm hoàn mỹ mọi động tác, không bị La huấn luyện viên bắt lại. Sau giờ huấn luyện buổi sáng, cậu cởi mũ đã ướt đẫm mồ hôi, cúi đầu chậm rãi ra căn tin.

“Hàn Trác Vũ!” Sau lưng có người gọi, nhưng thiếu niên đang mất hồn mất vía dường như không nghe thấy.

“Hàn Trác Vũ!” Giọng cao hơn, to hơn.

Thiếu niên tiếp tục cúi đầu bước tiếp.

“Ông đây gọi mày mà không nghe à? Trạng nguyên thì hay lắm à? Trạng nguyên thì có thể đùa giỡn tình cảm người khác à? Cái gọi là vừa có phẩm hạnh lại vừa giỏi là nói ngoa đúng không!” Người kia đã đuổi kịp, không nói hai lời liền vung nắm đấm.

Không cần 9527 nhắc nhở, dưới sự huấn luyện nghiêm khắc của Lôi Đình, thiếu niên đã sớm có khả năng phản xạ siêu tốt, đầu gối chùng xuống tránh cú đánh lén này, thuận thế nắm lấy cổ tay trái người kia, dùng cùi trỏ huých vào bụng cậu ta.

Đau đớn đến lặng người từ bụng chạy khắp cơ thể, người kia chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, răng vì cắn chặt quá mà không cẩn thận cắn nát lưỡi, mấy giọt máu tràn ra khóe môi, như thể bị nội thương rất nghiêm trọng.

Nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều há hốc mồm – Má ơi, một cú thôi mà đánh cho người ta hộc máu mồm rồi à? Sao mạnh vậy? Người bị đánh kia là sinh viên tuyển thẳng bên khoa thể dục đấy, nghe nói cậu ta học Judo, đánh giỏi lắm mà.

Mấy tân sinh cùng khoa thể dục với người kia hiển nhiên cũng hiểu lầm, vứt cặp lồng trong tay gia nhập cuộc chiến, mặt mũi dữ tợn, nhìn rất đáng sợ.

“M* chúng mày!” An Minh Hoài giơ chân đạp vào một nam sinh cao to đang xông tới chỗ anh mình, ngang nhiên gia nhập cuộc chiến.

“Anh em bị đánh kìa, xông lên!” Bạn Cao mập vung tay, Vương Tử Long, Tiết Minh, Quách Thượng Nho liền chạy tới, thấy gậy trúc dùng để luyện đứng bị vứt một góc, thuận tay lấy một chiếc.

Trương Vĩ nhìn qua, lạnh lùng bỏ đi.

“A, có người dám đánh Hàn thiếu à? Ai cho chúng mày lá gan đó?” Vương Văn Hiên cười tủm tỉm giây lát, thấy bên khoa thể dục lại có thêm mấy gã chơi bóng rổ đến giúp, biểu cảm cà lơ cà phất dần trở nên âm trầm, bước lên ngáng chân, hất ngã một nam sinh đang ở rìa.

Khâu Vạn Ba nhìn chằm chằm cậu ta, giây lát sau liền bỏ đi. Tuy ấn tượng không xấu, nhưng cậu ta sẽ không bao giờ giúp đỡ kẻ địch của mình.

Hàn Trác Vũ được cả 9527 và Lôi Đình dạy dỗ, lấy một địch trăm thì hơi nói quá, nhưng lấy một địch mười tuyệt không nói chơi. Một mình cậu đánh thì không sao, nhưng khi nhiều người tham gia thì hỗn loạn quá, cậu vung tay liền suýt nữa chạm vào Cao mập, đá chân lại va vào lưng An Minh Hoài, thành ra không dám quá dùng sức, lúc sơ sẩy cũng ăn vài đấm, lập tức đỏ mắt.

Người gây chuyện là thanh mai trúc mã của Liêu Mạn Ny, chẳng mấy chốc đã có người chạy đi gọi cô. Khi cô chạy tới nơi, tình hình đã khó có thể khống chế, cô kéo người này không xong, kéo người kia chẳng được, đứng bên gấp gáp không biết làm sao, chỉ đành khàn giọng hét hai bên dừng tay, nước mắt nước mũi đầy mặt.

Người vây xem càng ngày càng nhiều, không thể nào tránh khỏi sự chú ý của huấn luyện viên.

“Mấy thằng ranh này, dừng tay hết cho ông!” La huấn luyện viên giận dữ gạt đám người ra, phía sau là vài đồng nghiệp, ai nấy đều cầm gậy gỗ.

“Dừng tay hết cho ông nghe rõ chưa, dừng tay…” Vừa định nói tiếp, có một nam sinh bị anh đánh, đợi khi thấy rõ người tới, mấy thanh niên vừa rồi còn hùng hổ lập tức héo rũ, giơ cao hai tay làm tư thế đầu hàng.

Người bên ngoài dần dừng tay, La huấn luyện viên đi thẳng đến chỗ thiếu niên mặt đỏ bừng, cầm gậy đập lên vai cậu. Thiếu niên nghiêng người né tránh, nắm lấy đầu còn lại của gậy gỗ, kéo người đánh lén lại gần mình, tung chân đá vào phần bụng dưới của đối phương. La huấn luyện viên cong người né tránh, dùng gậy gỗ làm điểm tựa vòng ra sau lưng thiếu niên, định túm lấy cổ cậu.

Hàn Trác Vũ ngay lập tức phát hiện ý đồ của đối phương, xoay người đổi vị trí, lập tức phản kích. Hai người tới lui quanh gậy gỗ, người tới ta đi vô cùng phấn khích. Mấy thiếu niên mặt mũi bầm dập bị huấn luyện viên tóm lại đứng nhìn mà há hốc mồm. Vẫn nói trạng nguyên năm nay là văn võ toàn tài, giờ mọi người được tận mắt nhìn rồi.

Chừng hơn mười chiêu sau, Hàn Trác Vũ dần dần tỉnh táo lại, phát hiện đối thủ của mình là La huấn luyện viên, vội vàng buông khúc gỗ, lùi ra sau một bước.

“Đánh đi! Sao lại không đánh nữa?” Mấy lời này tuyệt không phải khiêu khích, mà là thật lòng tiếc nuối. Đây đúng là lão đại dạy rồi, thú vị thật! La huấn luyện viên vẫn chưa thỏa mãn thầm nghĩ.

Hàn Trác Vũ chậm rãi điều chỉnh hô hấp, im lặng không nói.

“Sao lại đánh nhau? Đừng nói với tôi là ngứa xương lên muốn vận động đấy!” Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, mấy thiếu niên cúi đầu, ngoan ngoãn như chim cút. Thoáng nhìn Liêu Mạn Ny đang khóc nức nở, gào thét đến rát họng bên cạnh, La huấn luyện viên cười đáng sợ, “Hóa ra là giận dữ vì hồng nhan à? Được lắm!”

Anh hùng hổ bước lên trước mặt Hàn Trác Vũ, dùng sức đập cậu một cái, dùng giọng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát lớn, “Có biết ông đây vừa ghi tên cậu vào danh sách ‘Chiến sĩ ưu tú’ không hả, thế mà chẳng mấy chốc đã đánh nhau hội đồng rồi, lại còn vì một đứa con gái! Cậu không phải đang đánh nhau, mà là đánh thẳng vào mặt ông đây này!”

Hàn Trác Vũ cúi đầu, yên lặng chịu đựng.

“Thiếu niên chưa thỏa mãn dục vọng nên có chút bức bối ấy mà!” 9527 tang thương thở dài.

Nhìn xung quanh, phát hiện số người tham gia rất đông, gần như toàn bộ tân sinh của viện y học và khoa thể dục đều tham gia, La huấn luyện viên xoa trán, thở dài nói, “Hàn Trác Vũ, cậu làm xằng bậy thế này, chú Lôi của cậu có biết không hả?”

“Xong rồi! Anh ta biết đồng chí Đại Chính, chắc chắn sẽ mách đấy!” 9527 cả kinh.

Gương mặt đỏ bừng của Hàn Trác Vũ chậm rãi trắng bệch, cảm giác như rơi xuống vực sâu.

Vì số người tham gia quá đông, huấn luyện viên chỉ lôi mấy ‘đại ca dẫn đầu’ ra, phạt nhảy cóc mười vòng quanh thao trường. Không thể không nói đây là một hình phạt rất tàn khốc, sau đó, chân dài thẳng tắp của mấy thiếu niên đều thoái hóa thành chân vòng kiềng của ếch, mấy ngày sau mới bình thường. Liêu Mạn Ny ra sức giải thích quan hệ của mình và Hàn Trác Vũ, nói mình cảm ơn cậu nên mới đưa mấy bình nước chứ không phải thân thiết gì. Đây vốn là sự thật rõ như ban ngày, chỉ là mấy người khác nghĩ nhiều quá mà thôi.

Người bên khoa thể dục vốn cho mình chiếm lý, giờ lại thành mình gây sự, mất mặt vô cùng, ngại mọi người nói lên đành phải tìm Hàn Trác Vũ xin lỗi.

Một tháng huấn luyện quân sự cứ như vậy oanh liệt kết thúc. Hàn Trác Vũ lấy lại một vali đồ ăn văt, phân cho mấy anh em ‘ở cùng nhau cùng đánh trận’, lề mề thu dọn hành lý.

“Ông nhanh lên! Bố mẹ tôi chờ ở ngoài rồi, chắc chú ông cũng đến rồi đấy.” Bạn Cao mập vừa ra sức nhét khoai tay chiên vào miệng, vừa thúc giục. Lâu lắm rồi với được ăn khoai chiên vị bò Texas, cảm động đến sắp chảy nước mắt rồi.

Hàn Trác Vũ cứng đờ, sau đó lại nhanh chóng bình thường trở lại. Gây họa lớn như vậy, cậu có chút sợ không dám gặp chú Lôi.

Lôi Đình đứng cạnh xe ở một góc hẻo lánh, lấy thuốc ra châm lửa, mắt nheo lại. Thiếu niên ở trong doanh trại rất vui vẻ, có rất nhiều bạn, chỉ cần nhìn lúc cậu gặp nguy có bao nhiêu người giúp đỡ là biết. Đúng ra anh nên thấy mừng, nhưng cảm xúc lo sợ liên tục dấy lên trong lòng lại lấn át chút mừng rỡ này.

Khi thiếu niên khép kín, anh hi vọng cậu bước ra thế giới bên ngoài; khi cậu đã bước ra, anh lại hi vong cậu chỉ thuộc về mình. Anh mâu thuẫn, lo lắng, bực bội không chịu nổi, vì anh biết rõ, với sự ưu tú của thiếu niên, sớm muộn gì cậu cũng sẽ tỏa sáng, anh không tự tin rằng mình có thể giữ lấy cậu.

Lôi Đình không hề biết có lúc mình sẽ lo được lo mất như vậy. Anh không nên để thiếu niên rời khỏi tầm mắt của mình, dù chỉ là một phút một giây thôi.

Đám đông dần dần ra về, có lên xe về trường, có về cùng bố mẹ, bóng dáng thiếu niên kéo hai vali rốt cuộc xuất hiện, Lôi Đình dập điếu thuốc, bước tới.

“Chú Lôi.” Nghênh đón ánh mắt thâm trầm khó hiểu của anh, Hàn Trác Vũ cố gắng nhếch bờ môi cứng đờ lên.

Cất hành lí vào cốp xe, Lôi Đình mở cửa xe cho thiếu niên, thắt dây an toàn, giờ mới quay lại ghế lái, khởi động xe nhanh chóng rời đi. Đậu xe trong bãi đỗ xe dưới hầm, ở một góc hẻo lánh mà camera không quay được, Lôi Đình híp mắt nhìn thiếu niên đang liên tục dò xét nhìn mình.

“Nghe nói em học được hút thuốc rồi đúng không? Còn vì một bạn nữ mà đánh nhau hội đồng nữa?” Người đàn ông thản nhiên cười nói, đôi mắt sâu hun hút lại như vực sâu không thấy đáy, nuốt chửng mọi thứ.

“’Nộ khí’ đang không ngừng tăng lên, đồng chí Đại Chính sắp hắc hóa rồi, đề nghị kí chủ đề cao cảnh giác!” 9527 nhanh chóng phân tích biểu cảm của anh.

Hàn Trác Vũ nhích ra xa, lưng tựa sát vào cửa xe tìm cảm giác an toàn. Bầu không khí trong xe như đông lại thành khối, không ngừng đè nén lên lỗ chân lông và xoang mũi, suy nghĩ nửa ngày, cậu quyết định ăn ngay nói thật, “Cháu không học được hút thuốc, cháu chỉ nhớ chú thôi.”

Lôi Đình nhướn mày.

Thiếu niên mặt đỏ bừng, nhỏ giọng bổ sung, “Cháu nhớ mùi thuốc lá trong miệng chú lúc chú hôn cháu, thế nên…” Xấu hổ không biết nói gì thêm.

Khủng hoảng, lo lắng, bất an trong lòng bỗng tan biết hết chỉ vì một câu nói kia, đổi thành sung sướng trước nay chưa từng có. Biểu cảm lạnh lùng dần trở nên mềm mại, Lôi Đình đột nhiên kéo thiếu niên đang bất an vào trong lòng, ôm mặt cậu trao đổi một nụ hôn thật sâu, tiếng răng lưỡi va chạm quanh quẩn trong không gian.

Trái tim đang lơ lửng của Hàn Trác Vũ thoáng chốc rơi xuống, đầu lưỡi linh hoạt khuấy đảo trong miệng anh, ý đồ lấy lòng người yêu rất rõ ràng.

Lôi Đình vừa hôn vừa cười, lại vừa cười vừa hôn, dùng giọng trầm thấp hỏi, “Có mùi thuốc lá quen thuộc không?” Về phần đánh nhau hội đồng thì bỏ qua vậy, đây chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi, giờ anh còn có việc quan trọng hơn.

Thiếu niên ngơ ngác gật đầu, đôi mắt vốn trong trẻo nay bịt kín một tầng hơi nước, nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

“Thích không?” Dứt lời lại là một nụ hôn ẩm ướt cuồng nhiệt.

“Thích.” Thiếu niên thành thật gật đầu, do dự một lát, lại khẩn thiết bổ sung, “Nhưng sau này không được hút nữa, không tốt cho sức khỏe.”

“Nghe em hết, từ giờ sẽ cai.” Nói xong lại ngậm lấy bờ môi thiếu niên mà gặm cắn, đợi khi hô hấp dần trở nên nặng nề mới tách ra, thấp giọng nói, “Giao toàn bộ em cho anh được không?” Đây là kết quả sau khi Lôi Đình suy nghĩ hồi lâu. Anh muốn sở hữu toàn bộ bảo bối trong lòng, ghi dấu ấn của mình từ trong ra ngoài, không cho bất kì kẻ nào nhìn trộm nữa!

Thiếu niên mơ màng gật đầu.

“Em biết ý của anh không?” Lôi Đình khàn giọng cười, kéo tay thiếu niên đặt lên vật sưng to của mình, ghé vào tai cậu thầm thì, “Anh muốn làm tình với em, ngay bây giờ!”

Đầu thiếu niên nổ tung, ánh mắt bị kín sương mù dần tỉnh táo, suy nghĩ rất nghiêm túc, rồi cẩn thận gật đầu. Xa nhau một tháng, cậu không thể không thừa nhận mình cực kì nhớ người đàn ông trước mặt, dù là tâm hồn hay cơ thể. Yêu thì yêu rồi, giờ xấu hổ từ chối cũng không cần thiết. Yêu là nhiệt huyết, yêu tới như nước lũ, yêu là làm việc kia…

“Bảo bối, anh yêu em!” Hôn mấy cái liền lên trán thiếu niên, Lôi Đình mở cửa xe, kéo cậu vào thang máy, bước chân rất nhanh nhưng lại có chút rối loạn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi