LỐI RẼ

Đội trưởng Trương vừa rời khỏi đồn cảnh sát đã nhận được điện thoại của anh Hoàng, nghe anh nói được mấy câu, sắc mặt anh ấy đã sầm lại, giảm tốc độ xe, rẽ sang hướng khác trước khi đèn xanh bật sáng, cuối cùng dừng lại trên con đường nhỏ bên cạnh.

Anh ấy kéo phanh tay, vừa hay nghe thấy anh Hoàng nói: “Hiện tại không biết lời khai của Giang Bình Tâm có độ tin cậy là bao nhiêu. Mặc dù những chỗ chi tiết vẫn có một vài vấn đề, nhưng thật ra vẫn rất logic, cô bé này không đơn giản đâu.”

Mọi người đều tưởng mặc dù Giang Bình Tâm cố chấp, không chín chắn, nhưng cô ta cũng là người liều lĩnh, đơn thuần, vậy nên không bịa ra được lời nói dối quá cao siêu, càng không tới nỗi vu cáo hãm hại người khác. Lần này cô ta thật sự khiến họ bất ngờ.

Anh Hoàng cười tự giễu rồi nói: “Nhưng Giang Bình Tâm còn trẻ, không dày dặn kinh nghiệm, khi nói dối với cảnh sát, có lẽ cô ta sẽ vô thức để lộ một vài thông tin mà cô ta cho rằng không quan trọng. Tôi đoán chắc cô ta đã gộp hai chuyện vào làm một.”

Khoảng mười giờ Giang Bình Tâm làm bài tập xong, sau đó đi tới gần bờ kênh quan sát, đây đã là thói quen nhiều năm của cô ta. Vừa hay lúc đó trời bắt đầu mưa như dự báo thời tiết nói, nếu không phải đích thân trải nghiệm, sẽ rất khó ấn tượng sâu sắc với các chi tiết trong khoảng thời gian này.

Ngoài ra, phản ứng khi miêu tả hiện trường của Giang Bình Tâm quá chân thật, ánh mắt lộ ra vẻ bất an, sợ hãi, chắc chắn không phải cố tỏ ra đơn thuần.

Có lẽ cô ta không nhìn thấy hiện trường gây án, nhưng chắc chắn đã gặp được Trịnh Hiển Văn vừa giết người xong. Về sau cô ta cũng gặp Vương Tập Phi, có tiếp xúc gần với cậu ấy nên mới nhớ được mặt.

“Ngoài ra, khoảng 2 giờ sáng Vương Tập Phi tới ngoại ô, nhưng mãi tới gần 7 giờ sáng vẫn chưa rời đi, trong khoảng thời gian này cậu ta đã làm gì?” Anh Hoàng nghi hoặc: “Nếu không phải về sau cậu ta gặp đội trưởng Hà, tôi còn tưởng khi đó cậu ta đã gặp chuyện gì.”

Đội trưởng Trương hạ cửa xe xuống.

Gió đêm không oi bức như ban ngày, không còn khiến người ta nóng nực như bị lửa đốt, cuối cùng cũng mang theo chút se lạnh mà thời tiết tháng 4 nên có.

Anh ấy chống tay lên cửa sổ, gõ xuống theo tiết tấu, lặng lẽ đợi anh Hoàng nói xong mới do dự đáp: “Vấn đề của Giang Bình Tâm không lớn, phần cô ta tự phát huy rất vụng về. Ngày mai tìm người lừa cô ta, có lẽ có thể dụ cô ta nói ra được. Quan trọng là hung khí.”

“Chúng tôi đã đi hỏi thăm người dân ở đó, họ đều nói không nhìn thấy kẻ khả nghi. Chúng tôi cũng đi kiểm tra khu vực không có camera giám sát mấy lần, chỉ thiếu lật từng tấc đất lên xem thôi, nhưng cũng không tìm thấy hung khí và quần áo dính máu. Nếu nhà Trịnh Hiển Văn gần hiện trường vụ án thế, rất có thể đồ đã bị anh ta mang về nhà.”

Điều này cũng có thể giải thích tại sao Hàn Tùng Sơn lại tới nơi hẻo lánh, xa xôi vậy.

Ông ta vừa muốn gặp Trịnh Hiển Văn, lại không muốn người khác nhìn thấy, vậy nên mới chọn nơi hoang vu không có camera gần nhà anh ta.

Đội trưởng Trương nắm vô lăng, lùi xe lại: “Giờ tôi quay lại đồn, gọi mấy anh em chưa ngủ mở cuộc họp nhỏ.”

***

Hà Xuyên Châu vắt chéo chân, ngồi trên sofa suy nghĩ hồi lâu. Khi thoát ra khỏi trạng thái tâm hồn treo ngược cành cây, cô tiện tay gập máy tính đã tắt màn hình lại, quay người, ngước mắt lên mới thấy Châu Thác Hàng đang nhìn mình chằm chằm, lúc này cô mới nhớ trong nhà còn một người nữa.

Cô ngơ ngác, sau đó vội vã tỏ vẻ không có chuyện gì, quan tâm hỏi: “Ngày mai anh có việc gì không? Vào phòng em ngủ lát đi, bảy giờ sáng mai em phải ra ngoài.”

“Anh có thể đi cùng em.” Châu Thác Hàng không nỡ, chỉ vào thành quả lao động mấy tiếng của mình, hỏi: “Em còn đọc nội dung phía sau không?”

Hà Xuyên Châu từ chối, đồng thời cũng mặt không biến sắc động viên anh: “Quay về rồi xem sau. Tài liệu có ích lắm, cảm ơn anh nhé.”

Châu Thác Hàng tưởng mình không nên nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn cảm thấy hơi độc ác. Sự dịu dàng của Hà Xuyên Châu không xuất phát từ lời cảm ơn thật lòng, mà là vì ban phát một chút lợi lộc cho nguồn lao động miễn phí.

Nhưng khi Hà Xuyên Châu đi qua, cúi người xuống, dịu dàng hôn lên má anh, suy nghĩ này lập tức tan thành mây khói.

Cho dù động tác đó chỉ là sự bù đắp sau mọi việc.

Khoảng năm giờ sáng, Hà Xuyên Châu đã thay quần áo xong. Dưới mắt cô hiện lên quầng thâm rõ rệt, không biết do ngủ không yên hay đã thức nguyên đêm.

Châu Thác Hàng ngồi vào xe cùng cô, anh vốn tưởng cô sẽ tới ngoại ô tìm Trịnh Hiển Văn, nào ngờ cô lại dừng xe ở phía sau phố khu Tây.

Vừa xuống xe, họ đã thấy một bóng hình quen thuộc đi ra khỏi con ngõ rộng khoảng một mét.

Hà Xuyên Châu vội đi lên trước, ngăn Vương Cao Chiêm lại, sau đó cô ngẩng đầu hỏi: “Cháu xin hai phút của bác được không?”

Vương Cao Chiêm lặng lẽ nhìn cô. Vì mắt ông quá đục nên lông mày cũng rủ xuống theo từng nếp nhăn, khi mặt ông không có biểu cảm gì, không ai nhìn rõ được cảm xúc lúc đó của ông.

Ông do dự mấy giây rồi gật đầu.

Hà Xuyên Châu nói: “Lên xe cháu nói đi, yên tĩnh hơn.”

Cùng lúc đó, anh Hoàng đã uống hai cốc cafe, tinh thần sảng khoái hơn hẳn. Tiếp đó anh ấy lại đi ngâm ít trà kỷ tử để cứu vãn mạng sống già nua của mình, cuối cùng lái xe tới thẳng ngoại ô.

Anh Hoàng gọi Thiệu Trí Tân và một cảnh sát khác canh chừng ngoài nhà Trịnh Hiển Văn, đợi lệnh của đội trưởng Trương. Còn mình và đồng nghiệp đi tới tòa nhà bên cạnh, gõ cửa nhà Giang Bình Tâm.

Trong hành lang nhỏ hẹp phơi rất nhiều quần áo đủ màu sắc sặc sỡ, giá giày ở cửa phảng phất mùi hôi thối khó tan. Ngoại trừ mùi hôi từ giày không biết của nhà nào ra, cảnh tượng vẫn giống như lần trước họ tới.

Giang Bình Tâm ra mở cửa rất nhanh, cũng đã khoác trên mình bộ đồng phục. Nhưng cô ta vẫn chưa chải đầu, chỉ buộc vài sợi tóc rối vào lại với nhau.

Anh Hoàng vẫn cảm thấy nó không rối bằng các tế bào não sắp nổ tung của mình. Anh ấy cười hỏi: “Chuẩn bị đi học hả?”

Giang Bình Tâm không nói gì, nhìn nụ cười thiện lành lại âm u khó che giấu của anh ấy, sống lưng cô ta lạnh toát.

Anh Hoàng hỏi: “Cô biết bọn tôi tới làm gì không?”

Anh ấy cũng không mong Giang Bình Tâm có thể chủ động trả lời, thế là giơ tay chỉ vào trong: “Cô muốn theo chúng tôi về đồn hay nói chuyện trong nhà cô?”

Giang Bình Tâm không do dự, lùi sang một bên, anh Hoàng đưa người đi vào, bật đèn ở cửa lên, sau đó kéo rèm cửa sổ lại, ra hiệu cho Giang Bình Tâm ngồi xuống bàn.

Cả đêm anh Hoàng không ngủ, không biết đã có thêm mấy nếp nhăn trên mặt nữa, mọi cơ thịt trên mặt đều cứng ngắc, cũng chẳng còn sức lực để kiềm chế biểu cảm của mình. Anh ấy cố nặn ra nụ cười, hỏi người đối diện: “Có phải cô cảm thấy mình là học sinh cấp ba nên cho dù nói dối điều gì với cảnh sát, chúng tôi cũng có thể không tính toán không?”

Giang Bình Tâm ủ rũ, thấp giọng đáp: “Không có.”

Anh Hoàng giở tài liệu ra, lấy một bức ảnh chụp camera đã được in ra, vứt lên bàn.

“Có phải cô đã quên rồi không? Mặc dù mảnh đất ở bờ kênh không có camera giám sát, nhưng gần nhà cô thì cô. Chúng tôi đã lấy camera của cửa hàng trên phố, đối chiếu chuẩn xác. Tối ngày 16 cô thật sự có ra ngoài một lần, nửa tiếng sau quay về. Theo tốc độ đi bộ của người bình thường có thể thấy, thời gian khớp với lời khai của cô. Nhưng lần thứ hai cô ra ngoài là khoảng 6 giờ, khi đó trời sắp sáng rồi.”

Giang Bình Tâm cảm thấy anh ấy đang cố kìm nén lửa giận, cô ta không dám nhìn vào mắt anh, càng không dám nhìn bức ảnh trên bàn, hai tay đặt lên đầu gối, cúi đầu, không nói gì.

Anh Hoàng lạnh lùng hỏi: “Có gì muốn biện minh không?”

Giang Bình Tâm ngồi đợi chờ cơn nổi đóa của anh ấy, nhưng đợi mãi mà không thấy, cô ta tưởng anh đang đợi câu trả lời của mình nên khẽ lắc đầu.

“Khoảng hai giờ sáng Vương Tập Phi mới tới ngoại ô, hơn 11 giờ cô ra ngoài đã thấy cậu ta, cô gặp ma rồi hả?”

Anh Hoàng vứt tài liệu và chập ảnh còn lại bên trong lên bàn, làm Giang Bình Tâm giật mình, run lẩy bẩy.

Anh Hoàng đi hai vòng trước mặt cô ta, thấy dáng vẻ bơ phờ của cô ta, anh bèn quát: “Ngẩng đầu lên!”

Giang Bình Tâm vô thức ngồi thẳng lưng, nhìn vào mặt anh ấy, sau đó lập tức nhìn ra chỗ khác.

Anh Hoàng chất vấn: “Cô nói xem cô có thể nói được bao nhiêu lời nói thật? Cô chơi đùa bọn tôi, cô đang muốn lãng phí nhân lực cảnh sát đúng không?”

Giang Bình Tâm lắp bắp: “Tôi… tôi không có ý đó.”

Anh Hoàng cười lạnh: “Cô còn không có ý đó sao? Rốt cuộc cô có nhìn thấy Vương Tập Phi không? Cô và cậu ta có thù hằn gì? Cô biết ngụy tạo chứng cứ phải chịu trách nhiệm hình sự thế nào không? Không phải cô chưa đủ 18 tuổi là có thể không phải ngồi tù đâu.”

Trên người Giang Bình Tâm đã không còn sự sắc bén, khó chiều như trước, có lẽ vì bị anh Hoàng chèn ép nên không thể thốt ra những lời đã nghĩ ra trước đó. Có mấy lần cô ta mở miệng nhưng lại không nói được gì, dường như đang sợ hãi suy nghĩ lời nói phù hợp hơn.

Anh Hoàng đập bàn, tiếp đó là giọng nói vang rền: “Nói!”

Giang Bình Tâm sợ hãi, rụt cổ lại, khóe mắt đỏ hoe: “Là anh ta… Anh ta nói với tôi, bảo tôi làm như vậy. Anh ta cầu xin tôi nói như vậy! Hơn nữa tôi cũng không bị coi là nói dối hoàn toàn, tôi nói lần thứ hai ra ngoài đã nhìn thấy anh ta ở bờ kênh, anh ta thật sự ở đó…”

Càng về sau, giọng cô ta càng nhỏ, xen lẫn tiếng run rẩy. Anh Hoàng không hề dao động, cười châm biếm: “Vương Tập Phi bảo cô vu khống cậu ta? Cô cảm thấy hợp lí không?”

Lồ ng ngực Giang Bình Tâm phập phồng lên xuống, bị anh Hoàng dọa cho mất hồn mất vía. Cho dù là vậy, cô ta vẫn cố lấy hết dũng khí, lớn giọng nói: “Tóm lại anh ta nói như vậy! Anh ta nói anh ta biết hung thủ, là anh ta bảo đối phương tới giết người, nhưng anh ta hối hận rồi, anh ta không muốn làm vậy thật. Dù sao anh ta cũng không sống được lâu nữa, anh ta tự nguyện nhận tội, bảo tôi thành toàn cho anh ta.”

Anh Hoàng nổi điên: “Cô tưởng chúng tôi không biết tối đó cô đã gặp ai sao? Tôi nói cho cô biết, cảnh sát giỏi hơn cô nghĩ nhiều. Chúng tôi không chỉ biết cô đang nói dối, chúng tôi còn biết Trịnh Hiển Văn và Hàn Tùng Sơn có quan hệ mật thiết gì! Cô đừng để thấy quan tài mới đổ lệ.”

Giang Bình Tâm lo lắng: “Là thật mà! Tôi cũng không biết tại sao anh ta phải nhận tội thay anh Hiển Văn, nhưng anh ta nói vậy. Anh ta còn ghi âm cho tôi, nói nếu như không giấu được mọi chuyện thì lấy nó ra, chứng minh tôi không hại anh ta, là anh ta ép tôi.”

“Ồ…” Anh Hoàng kéo dài âm, lúc này mới ngồi xuống, hòa nhã nói: “Nói kỹ xem nào.”

***

Sau khi đóng cửa xe lại, mọi tiếng chào hàng, huyên náo ngoài đường đều nhỏ lại, xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Hà Xuyên Châu bật điều hòa, quạt gió phát ra tiếng vù vù.

Hai âm thanh như một bức tường vô hình, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Vương Cao Chiêm chủ động nói: “Tôi không biết Tập Phi ở đâu.”

Hà Xuyên Châu đáp: “Cháu cũng không biết.”

Cô xách túi sữa đậu vừa mua ra, Vương Cao Chiêm xua tay từ chối.

Hà Xuyên Châu cũng không ép ông, hỏi: “Bác và Trịnh Hiển Văn quen nhau kiểu gì?”

Vương Cao Chiêm vẫn lắc đầu, không muốn trả lời câu hỏi này.

Hà Xuyên Châu hỏi: “Hôm 16, bác cho anh ta mượn điện thoại sao?”

Vương Cao Chiêm luôn cúi đầu, nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn cô. Ánh mắt ông mang theo sự hoảng loạn trong vô thức, không che giấu nổi cảm xúc u ám trong đó, tựa như pháo hoa lúc tàn.

“Bác có thể không hiểu rõ điện thoại thời nay. Chỉ cần cài đặt là đối phương có thể dễ dàng định vị được vị trí của bác, nhìn thấy bác đã đi đâu.” Hà Xuyên Châu dừng lại, sau đó khéo léo nói: “Cháu nghi ngờ Tập Phi đã về thành phố A theo định vị của bác.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi