LỐI RẼ

Ánh đèn trong phòng khiến ánh mắt Hà Xuyên Châu không rõ sáng tối, có người đang vội vã chạy trên hành lang. Trong tiếng bước chân dồn dập, giọng nói khẽ khàng của Đào Tư Duyệt lại vang lên. Giọng nói đó cũng không có điểm rơi như ánh mắt cô ta, tựa như đang trôi về một nơi xa.

Đào Tư Duyệt không nói theo mạch suy nghĩ của Vương Tập Phi, mà lại nói về câu chuyện trước đó.

“Ông ta biến mất mấy ngày, sau khi phát hiện tôi không có hành động phản kháng nào, ông ta lại xuất hiện như chưa từng xảy ra chuyện gì. Ông ta tới nhà tôi, ẩn ý nói với Đào Tiên Dũng, rồi ở lại ăn cơm với nhà chúng tôi. Nhân lúc không có ai, ông ta dùng ánh mắt khiến người ta ghê tởm quan sát tôi. Sự sợ hãi của tôi khiến ông ta càng được đà lấn tới hơn, lúc đó tôi đã buồn nôn tới mức không ăn cơm nổi, nhưng không ai nhận ra sự bất thường của tôi.”

“Ông ta còn khen ngợi tôi trước mặt Đào Tiên Dũng, nói tôi hiểu chuyện, thông minh, bảo Đào Tiên Dũng nên quan tâm tôi nhiều hơn. Khuôn mặt giả tạo ấy luôn khiến tôi cảm thấy ông ta đang uy hiếp, khoe mẽ. Lần nào Đào Tiên Dũng cũng sẽ vỗ vai tôi, bảo tôi cảm ơn ông ta, tôi không cười nổi, Đào Tiên Dũng cũng chưa bao giờ để ý.”

Đào Tư Duyệt gọi thẳng tên bố mình ra, khi nói tới đoạn không cười nổi, chính cô ta lại bật cười.

Gương mặt nhợt nhạt vương ít máu, kết hợp với nụ cười như đang được giải thoát này khiến người ta có cảm giác cái đẹp đã tan vỡ.

Có lẽ đây chính là điều thu hút đối phương, khiến đối phương sau khi làm việc ác vẫn có thể đường hoàng xuất hiện bên cạnh cô ta.

“Ban đầu Đào Tiên Dũng không bận tâm lắm, về sau ông ta liên tục nói điều này, Đào Tiên Dũng thật sự tươi cười với tôi nhiều hơn, ít nhất là trước mặt người ngoài.” Ánh mắt Đào Tư Duyệt mê man như đang quay về hồi ức: “Thi thoảng ông ấy sẽ hào hứng hỏi tôi thích gì, nhưng ông ấy không bao giờ nhớ cả. Khi mua quà cho Đào Duệ Minh, ông ấy sẽ nhớ ra thật ra trong nhà còn một người như tôi nữa, do vậy ông ấy đã mang ít quà khác về tặng tôi một thể, mặc dù tôi không thích chúng. Bởi vì ông ấy là bố tôi, nên ông ấy có thể độc đoán quyết định sở thích của tôi, đồng thời nói với tất cả mọi người là tôi thích chúng.”

“Họ không biết tôi thích gì, tưởng tôi thích bánh ngọt, váy vóc, mấy món đồ xinh đẹp, họ tỏ ra mình rất yêu thương tôi, nhưng tôi không thích điều đó, tôi chỉ cảm thấy chán ghét.”

Cô ta nói rất trơn tru, không còn lắp bắp như trước. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Màn độc thoại này đã bóc trần bí mật sâu thẳm nhất trong tim cô ta, giả tưởng tự lừa mình dối người được duy trì bấy lâu nay tựa như bông tuyết đầu xuân, tan vào trong gió, thứ còn đọng lại là sự thật ghê rợn.

Thật ra tổn thương người nhà mang tới cho cô ta còn nhiều hơn tổn thương người đàn ông trung niên kia tạo ra.

Vương Tập Phi cũng quên mất vấn đề ban đầu mình đã hỏi, cậu nắm chặt con dao, hỏi tiếp: “Rốt cuộc ông ta biết không? Đào Tiên Dũng ấy.”

“Tôi không biết.” Đào Tư Duyệt đáp: “Sao tôi biết ông ấy có phát hiện ra chuyện này hay không được? Từ trước tới giờ ông ấy đều thông minh hơn tôi, hiểu nên làm gì để dung hòa cái lợi và hại, biết làm thế nào để khiến tôi ngậm miệng lại.”

Mấy giây sau, cô ta nhắm mắt lại, che đi sự u ám chất chứa bên trong: “Có lẽ ông ấy cũng đoán ra được. Dù sao ông ấy cũng giỏi quan sát lắm mà, sao lại không biết được.”

Đào Tư Duyệt luôn có cảm giác lờ mờ, nhưng cô ta không thể xác định được.

Khi Đào Tiên Dũng không để ý, ví dụ như lúc uống say, ông ta sẽ nói với cô ta những khó khăn trong cuộc sống của mình, kể lại áp lực khi bản thân liều mạng làm việc bên ngoài. Ông ta nắm tay cô ta, nói mình có thể bỏ ra tất cả vì cái nhà này.

Ông ta còn nói hiện tại họ cần nhờ vả người đàn ông đó, vậy nên ông ta chỉ có thể tỏ ra hèn hạ, thấp kém, mong Đào Tư Duyệt đừng xem thường ông ta. 

Họ ngồi trên ghế sofa dưới ánh đèn vàng, dựa vào nhau, an ủi lẫn nhau.

Người Đào Tiên Dũng nồng nặc mùi rượu, cơn gió bên ngoài khẽ luồn lách vào trong phòng.

Ông ta bật khóc một hồi lâu, sau đó lấy khăn giấy lau khô mặt, rồi nói với Đào Tư Duyệt về tương lai tốt đẹp. Ông ta nói đợi sau này họ giàu rồi, em trai có thể học trường tốt hơn, sau khi trưởng thành, ông ta sẽ cho cô ta một cuộc sống no đủ.

Đào Tiên Dũng rất giỏi vạch ra mộng tưởng tươi đẹp cho người khác, Đào Tư Duyệt khó lòng thoát khỏi cái bẫy ấy, năm lần bảy lượt muốn lên tiếng tố cáo nhưng lại không làm được.

“Tôi sẽ tự lừa mình dối người.” Đào Tư Duyệt nói: “Tôi giỏi điều đó, nếu không tôi sẽ không thể sống nổi.”

Đào Tư Duyệt thừa nhận, cô ta là một kẻ b3nh hoạn, trưởng thành trong môi trường bất thường.

Bố cô ta là một kẻ hi3p d@m, mẹ cô ta chính là người bị hại. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bởi vì là gia đình được tạo nên từ tội ác nên họ mãi mãi không thể đi theo chiều hướng hòa bình được, hơn nữa lúc hai người kết hôn, họ vẫn còn trong độ tuổi bốc đồng, chưa từng nghĩ tới việc gánh vác trách nhiệm. Đào Tư Duyệt chỉ là sản phẩm họ tạo ra sau thời thanh xuân bê bát, kế thừa sự nhu nhược của mẹ và ích kỷ của bố.

Ngay cả Giang Chiếu Lâm cũng biết rõ sự bi3n thái, méo mó trong quan hệ gia đình của cô ta, do vậy cậu mới đồng cảm với cô ta.

Đáng tiếc Giang Chiếu Lâm không cứu được cô ta, cô ta cũng không kiềm chế được bản thân mình.

Cô ta muốn có gia đình, muốn có được sự công nhận của Đào Tiên Dũng, muốn có được sự quan tâm từ mẹ, muốn có được sự ngây ngô, lãng mạn như Đào Duệ Minh, chứ không phải khúm núm, sợ mọi người biết được sự thật phía sau.

Cô ta thường cảm thấy mình là một tội phạm tử hình đang đợi thi hành án, con dao đã cắt vào cổ cô ta, nhưng cô ta vẫn còn một chút hơi thở, trơ mắt nhìn thế giới xa vời này.

Tội danh của cô ta là ảo tưởng. Cô ta khát khao thứ tình thân không hề tồn tại, mơ mộng có được sự quan tâm hoang đường, không thể kịp thời nhận ra thân phận của bản thân, lại muốn làm một người bình thường may mắn.

Cô ta biết bản thân không xứng.

Cô ta không thể nào bỏ đi thân phận con gái của Đào Tiên Dũng, nhỏ bé, sợ hãi, dễ bị tổn thương. Trong những chuỗi ngày đau đáu suy nghĩ và tự trách, cô ta chưa bao giờ tìm được đáp án chính xác, nó khiến cô ta liên tục đưa ra những lựa chọn sai lầm.

Về sau người đàn ông có tới tìm cô ta mấy lần, mua quà cho cô ta. Đào Tư Duyệt không dám nhận đồ của ông ta, tìm đủ lý do để giữ khoảng cách với ông ta.

Thế là ông ta sẽ nói bóng nói gió mình đã đầu tư cho Đào Tiên Dũng bao nhiêu tiền. Trong mấy tháng Đào Tiên Dũng ra ngoài công tác, ông ta dùng đủ lý do uy hiếp cô gặp ông ta. Đồng thời ông ta cũng bảo đảm mấy tháng nữa mình sẽ phải rời khỏi thành phố A, cho Đào Tư Duyệt một tia hy vọng đáng thương.

Mặc dù tần suất không cao, nhưng người đàn ông này có sở thích kỳ lạ, ông ta luôn thích để lại dấu vết trên người cô.

Có lần Đào Tư Duyệt tới văn phòng tìm giáo viên, đồng phục mùa hè khá rộng, khi cô ta cúi người chuyển đống vở bài tập đi, cổ áo hé ra, để lộ vết đỏ ở xương quai xanh.

Cô giáo đang giúp cô vừa hay nhìn thấy nó, ban đầu cô ấy không nói gì, khi cô ta định rời đi, cô ấy lại gọi cô ta lại, kéo cô tới phòng dụng cụ cạnh nhà vệ sinh, khóa trái cửa, muốn nhìn vết thương trên người cô ta.

Đào Tư Duyệt sợ tới mặt không còn màu máu, cô ta đẩy tay cô giáo ra theo phản xạ, lùi về sau mấy bước.

Cô giáo sững sờ, phát giác ra điều gì đó từ phản ứng và vết mờ ám trên người cô ta, mặt cô giáo sầm lại, nhưng chẳng mấy chốc cô đã quay trở về dáng vẻ bình thường.

Trong căn phòng rộng chưa tới hai mét vuông, hai người chỉ có thể đứng mặt đối mặt với nhau. Cô giáo không đưa tay chạm vào cô ta nữa, chỉ khẽ nói: “Em nói cho cô biết, đã xảy ra chuyện gì?”

Đào Tư Duyệt không thể nói chuyện khi đang bị kích động như vậy, cô ta né tránh ánh mắt cô giáo, chỉ lắc đầu.

Cô giáo lại dịu dàng nói: “Có chuyện gì sao? Em không cần sợ, bố em đánh em sao?”

Có lẽ bạo lực gia đình là một kết quả rất ổn rồi.

Đào Tư Duyệt do dự một lát rồi gật đầu.

Cô giáo bất bình: “Cho cô xem, bạo lực gia đình là phạm pháp, em nên dũng cảm nói ra.”

Đào Tư Duyệt gạt tay cô giáo, ngửa đầu ra sau, người dính chặt vào bức tường phía sau.

“Thôi được rồi.” Cô giáo bình tĩnh đáp: “Vậy em về học trước đi, có chuyện gì thì phải nói cho cô biết.”

Đào Tư Duyệt đi qua người cô giáo, mở cửa ra, chạy ra ngoài như bỏ trốn.

Cô giáo trốn phía sau lớp học quan sát Đào Tư Duyệt, khi cô ta không có trong lớp, cô giáo lén gọi Giang Chiếu Lâm ra.

Đầu tiên cô quan tâm, hỏi han tình hình học tập của cậu, sau đó đột nhiên hỏi: “Em là bạn trai của Tư Duyệt sao?”

“Không phải ạ.” Giang Chiếu Lâm căng thẳng lắc đầu: “Cô, cô đừng hiểu lầm, bọn em chỉ là bạn thôi. Đào Tư Duyệt rất tốt, cậu ấy sẵn sàng giúp đỡ em, nhưng cậu ấy xinh như vậy, sao có thể thích em được.”

Cô giáo nhìn chằm chằm mắt cậu, quan sát từng biểu cảm trên gương mặt cậu, hỏi lại lần nữa: “Thật không?”

Giang Chiếu Lâm kiên quyết đáp: “Thật ạ!” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô giáo hỏi tiếp: “Vậy em biết gần đây con bé có bạn trai gì không?”

“Chắc không đâu.” Giang Chiếu Lâm chỉ do dự một vài giây rồi quả quyết đáp: “Không thể nào.”

Cô giáo suy tư gật đầu, nghiêm khắc cảnh cáo cậu không được yêu đương vào thời điểm này, sau đó bảo cậu về lớp.

Trong tuần, cô giáo xin nghỉ một ngày, tới nhà Đào Tư Duyệt hỏi thăm. Vừa hay khi đó Đào Tiên Dũng và vợ đều có ở nhà.

Đào Tư Duyệt nghiêng đầu, trầm ngâm suy nghĩ, mấy giây sau cô ta chớp mắt hỏi: “Khi đó bà ấy rất kích động, có lẽ đã nghĩ tới chính mình năm xưa, cô giáo còn chưa nói xong, bà đã gào lên đòi báo cảnh sát. Sau đó bị bố tôi ngăn cản, bà ấy đã lao vào đánh bố tôi. Cô giáo sợ hãi, đứng một bên khuyên ngăn, hiện trường vô cùng hỗn loạn, hàng xóm dưới tầng chạy lên giúp đỡ. Sau khi cô giáo và mọi người rời đi, bà ấy vẫn xuống tầng, tìm bốt điện thoại báo cảnh sát.”

Đào Tư Duyệt nở nụ cười châm biếm: “Có lẽ bà ấy cảm thấy mình đang bảo vệ tôi. Từ nhỏ tới lớn tôi bị tổn thương nhiều như vậy, bà ấy chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ bảo vệ tôi. Lần này bà ấy quả quyết làm vậy, nói muốn đòi lại công bằng cho tôi, tôi là con gái bà ấy, bà ấy không thể nhẫn nhịn, mặc người khác sỉ nhục tôi được.”

“Tôi bị tạm thời gọi về nhà, mấy cảnh sát vây quanh tôi, có cô đi vào phòng tôi, muốn xem cơ thể tôi. Khi đó… tôi quá sợ hãi, không biết nên làm gì, không có bất kỳ sự chuẩn bị về tâm lý nào.”

Hô hấp cô ta trở nên vội vã: “Tôi chỉ cảm thấy bí mật sắp bị bại lộ, cảm thấy vô cùng xấu hổ, giống như tôi không mặc gì mà đứng trên phố, ai cũng biết chuyện tôi từng làm. Nghe thấy lời xì xào bàn tán của họ, tôi cảm thấy đầu đau nhói, trời đất quay cuồng.”

Mí mắt Đào Tư Duyệt giật mấy cái, cô ta nuốt nước bọt, gương mặt cứng đờ lại xuất hiện nét đau thương. Cô ta há miệng, khó khăn nói: “Tôi nói tôi muốn gặp chú Hà, khi đó tôi cảm thấy chỉ có ông ấy mới có thể cứu tôi, vậy nên tôi kiên quyết muốn gặp ông ấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi