LỐI RẼ

Người đàn ông lái xe tới, vẫy tay bảo Đào Tư Duyệt lên xe.

Đào Tư Duyệt giả vờ không thấy, đi dọc theo con đường phía trước.

Người đàn ông cũng không quan tâm tới việc có bị ăn vé phạt không, dừng xe lại bên đường, rảo bước chặn cô ta lại.

“Cháu muốn tôi nói với cháu những chuyện này ngoài đường hay tìm một nơi thoải mái từ từ nói?” Người đàn ông cười như không cười nhìn cô ta, dùng ánh mắt ám chỉ người đi đường, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn đứng ngoài đường hít gió lạnh với cháu.”

Bên cạnh họ là một quán cafe, lúc này trong quan không có quá nhiều khách, theo bảng thông báo treo ngoài cửa, còn nửa tiếng nữa quán sẽ đóng cửa.

Đào Tư Duyệt do dự giây lát rồi chỉ vào quán.

Sau khi gọi bừa một loại đồ uống, đợi nhân viên rời đi, người đàn ông mới bày ra biểu cảm tức giận, khinh miệt: “Đào Tư Duyệt, cháu to gan lắm, tôi tưởng cháu là người thông minh.”

Đào Tư Duyệt không giỏi châm biếm, cô ta ngồi im, lặng lẽ giục ông ta mau vào chủ đề chính.

“Cháu muốn làm gì? Đừng nói đang có ý định ngu ngốc gì nhé?” Người đàn ông cười nói: “Ha ha, ngay cả tôi cũng thấy cháu đáng thương. Cháu còn ngốc hơn cả bố cháu, không rõ tình trạng của bản thân mình nữa. Bồ Tát không chỉ muốn qua sông mà còn muốn cưỡi từng con sóng lớn ngoài biển, cháu có bản lĩnh đó không?”

Đào Tư Duyệt ngước mắt nhìn ông ta, giả vờ điềm tĩnh hỏi lại: “Ông đang sợ sao?”

“Tôi sợ? Sự hứng thú của tôi với cháu chỉ đang bị mai một dần thôi.” người đối diện nhún vai: “Nếu tôi là cháu, tôi sẽ sợ hãi, run rẩy.”

Người đàn ông ngắt lá của cây cảnh nhỏ đặt trên bàn, từng chiếc lá màu tím nhạt rơi xuống, cành cây trơ trụi gãy vụn, ông ta chậm rãi nói: “Tôi mua cho cháu nhiều đồ như vậy, cái khác không nói, chỉ riêng quần áo và giày dép, tính lại cũng phải mấy chục nghìn tệ. Đối với tôi, con số đó không nhiều, nhưng với một học sinh như cháu thì khác. Cháu đã nhận đồ của tôi, đây gọi là cháu tình tôi nguyện.”

Đào Tư Duyệt lập tức phản bác: “Tôi không lấy.”

“Ai có thể chứng minh cháu không lấy? Lẽ nào bản thân tôi giữ lại nhiều quần áo con gái như vậy để sưu tầm sao?” Người đàn ông không nhìn thẳng vào cô ta, khóe mắt liếc cô ta một cái: “Đừng quên lần đầu tiên tôi đưa cháu tới trung tâm thương mại, tôi đã mua mấy bộ quần áo liền, chắc chắn nhân viên lúc đó vẫn nhớ tôi.”

Đào Tư Duyệt cắn răng: “Khi đó tôi có nói tôi không cần!”

“Ỡm ờ thôi mà, mấy trò này không phải chiêu con gái các cháu hay dùng sao? Khách sáo nói mình không cần, cuối cùng vẫn lấy đó thôi.” Người đàn ông xoay cổ: “Cháu nói chuyện này cho người khác nghe, xem có bao nhiêu người tin cháu.”

Nhân viên mang cafe lên, người đàn ông tạm thời im miệng lại.

Trong lúc nhân viên đặt đồ lên bàn, ông ta ngân nga theo giai điệu đang phát trong quán.

Vị đắng của cafe nóng hòa cùng làn khói trắng nghi ngút, hai người đều không có hứng thưởng thức nó.

Khi nhân viên bưng khay rời đi, người đàn ông mới nói tiếp: “Chưa nói tới bố cháu, chỉ nói tới cháu thôi nhé. Cháu đã trưởng thành rồi, quan hệ giữa tôi và cháu cùng lắm chỉ là quan hệ bất chính dựa trên giao dịch tiền bạc. Cháu có báo cảnh sát, cảnh sát có tìm được chứng cứ, cùng lắm tôi cũng chỉ bị coi là đi “bóc bánh” thôi, còn cháu thì sao? Cháu đang bán dâm đấy. Làm to mọi chuyện lên tôi cũng chẳng sợ, đàn ông mà, đó là chuyện bình thường. Nhưng cháu thì khác, cháu có thể sống tiếp sao?”

Đào Tư Duyệt bưng cốc cafe lên, người đàn ông giơ tay giữ miệng cốc, ngăn không cho cô ta hất cafe vào người mình.

Chất lỏng sánh ra ngoài một chút, người đàn ông bị bỏng, lập tức rụt tay về.

Ông ta nổi giận, rút giấy ra lau, động tác không mấy nhẹ nhàng, nụ cười ở khóe miệng cũng trở nên âm u: “Đừng giận thế, tôi chỉ đang nói chuyện bình thường với cháu thôi.”

Ông ta ném giấy sang một bên: “Từng tuổi này rồi cháu còn chưa hiểu tiền có tác dụng gì, nhưng tôi có thể nói cho cháu biết, tôi có nhiều cách hơn cháu nhiều, tôi có thể khiến cháu hối hận cả đời. Hơn nữa tôi sẽ không chịu phải bất kỳ ảnh hưởng nào, cháu sẽ phải chịu đựng dị nghị của toàn xã hội. Đây mới gọi là người trưởng thành, không phải cháu cứ đủ 18 tuổi là trưởng thành đâu. Cháu dám cược không?”

Đào Tư Duyệt cắn răng, tức giận trừng mắt với ông ta.

Người đàn ông bật cười: “Tôi cũng không muốn khiến đôi bên mất mặt, dù sao vốn dĩ tôi và Đào Tiên Dũng cũng rất ăn ý, hợp nhau. Ngoại trừ không có tài cán gì ra, ông ta cũng khá ổn trong những phương diện khác, ví dụ như thức thời, ngoan ngoãn, biết nịnh nọt. Tôi cho ông ta một bữa cơm, ông ta lập tức vui vẻ sủa gâu gâu với tôi, thiếu đi một người như vậy tôi cũng không nỡ lắm.”

Lời nói sặc mùi châm biếm, sỉ nhục, không có chút thoải mái, cởi mở nào như ngày thường. Cho dù ông ta muốn che đậy điều đó, ánh mắt vẫn vô cùng cay độc, dường như muốn nuốt chửng cả Đào Tư Duyệt.

Ông ta không chút quan tâm tới hình tượng trưởng bối ôn hòa, thân thiết của mình. Khi đạt được lợi ích mình muốn từ Đào Tư Duyệt, khoảnh khắc ông ta thấy mình bị uy hiếp, ông ta đã lật mặt, biến thành dáng vẻ hung tợn, ma mãnh, đây mới là bộ mặt thật của ông ta.

Ông ta nói: “Vốn dĩ bố cháu chẳng có tài cán gì, cháu biết ông ta ăn bao nhiêu tiền từ tôi rồi không? Nếu tôi chỉ ngoắc tay, không muốn chơi với ông ta nữa, ông ta chỉ có thể mất trắng, tới lúc đó cháu và em trai cháu không có cả nhà để ở, phải lang thang ở đầu đường xó chợ. Cả nhà cháu đều phải trả giá vì sai lầm của cháu, cháu cảm thấy bố cháu sẽ tha thứ cho cháu sao?”

Không cần ông ta nhắc, Đào Tư Duyệt biết Đào Tiên Dũng trở mặt sẽ có dáng vẻ thế nào.

Ông ta có thể đánh vợ mình, có thể ném đồ đạc trong nhà đi tứ phía, có thể làm ra những hành động nằm ngoài sức tưởng tượng của Đào Tư Duyệt.

Có lẽ người đàn ông thật sự có chút kiêng dè, nên lúc Đào Tư Duyệt còn chưa phản ứng lại, ông ta đã nói rất nhiều. Mãi cho tới khi chủ quán tới nhắc quán sắp đóng cửa, ông ta mới li3m đôi môi khô khốc, uống một ngụm cafe đã nguội.

Vị đắng mang theo vị chát chảy thẳng xuống bụng. Ông ta chép miệng, tỏ ra ghét bỏ cả người lẫn đồ uống đối diện, ném một tờ 100 tệ lên bàn rồi đứng dậy rời đi.

***

“Tôi cảm thấy sống thật sự không có ý nghĩa gì.” Đào Tư Duyệt bình thản nói: “Sống có tác dụng gì chứ? Cuộc sống chỉ toàn đắng cay.”

Máu ở miệng cô ta đã khô lại, trở thành màu đỏ sẫm.

“Tôi không biết phân tích, cũng không biếu rốt cuộc người lớn đang nghĩ gì, họ luôn thay đổi. Tôi không thể đoán được hướng phát triển của sự việc, vậy nên không biết phải làm sao, hơn nữa hiện thực không hề cho tôi cơ hội lựa chọn. Trước đó, đề thi khó nhất tôi từng làm cũng là câu hỏi cuối cùng trong đề thi thử Toán, đạo hàm, đạo hàm rồi lại đạo hàm. Hiện thực là thứ chỉ cho tôi trốn tránh lại trốn tránh, nhưng lại trốn không được. Họ đều lấy dao ra ép tôi, nói với tôi, mày không thể làm như vậy.”

“Tôi đi lang thang bên ngoài tới khi trời tối, tối đó gió rất to, tôi không đi nổi, thầm nghĩ, dù sao cũng phải chết, chi bằng kết thúc sớm cũng tốt…” Giọng Đào Tư Duyệt nhỏ dần, khóe mắt ửng đỏ hóa thành nước mắt, cô ta không kiềm chế được nữa, từng giọt lăn dài xuống má.

Cô ta khịt mũi một cái, nói: “Là chú Hà đã kéo tôi lên.”

Người trong văn phòng vô thức nhìn về phía Hà Xuyên Châu, ngón tay ôm trước ngực của Hà Xuyên Châu bất giác co rút lại.

Dường như cô cũng có chút ấn tượng về chuyện này.

Hôm đó, khi ở trường, cô suýt đã đánh nhau với bạn học, Châu Thác Hàng đi cạnh cô, không rời nửa bước, sợ tới nỗi thất thần.

Tin tức có sức ảnh hưởng quá lớn, mọi người chưa thể phân biệt được thật giả. Chủ nhiệm lớp lo lắng cô sẽ gây sự trong trường nên bảo cô về nhà nói chuyện với phụ huynh trước.

Sau khi về tới nhà, Hà Xuyên Châu không nói gì, ăn bữa tối với Hà Húc, trời tối thì làm bài tập, Hà Húc chợt nói có người mất tích, nhân lực bên đồn cảnh sát không đủ, ông phải đi giúp.

Nghe nói cuối cùng đã tìm được người đó bên cầu.

Hà Húc không nói người đó là Đào Tư Duyệt, nhưng từ hôm đó, ông mất tích mấy ngày liền, hơn một tuần sau vẫn không thấy đi làm.

Đào Tư Duyệt nghẹn ngào nói: “Khi đứng trên cầu, tôi lại không dám nhảy xuống. Mặt nước đen ngòm, chỉ có một chút ánh sáng phản chiếu lại, tôi trèo qua lan can, hai chân run rẩy, nhích dần về phía trước, sau đó ngồi ở đó hơn một tiếng đồng hồ.”

Hà Húc vừa xuất hiện, Đào Tư Duyệt đã sụp đổ, cô ta trượt xuống dưới, được Hà Húc và mấy đồng nghiệp kịp thời kéo lại.

Một nhóm người xông lên, nắm lấy áo cô ta, ra sức kéo lên trên, nhưng lan can khiến họ không dùng hết sức được, Đào Tư Duyệt vẫn liên tục vùng vẫy.

Đồng nghiệp khuyên bảo: “Cô bé, cháu nghĩ thoáng chút, chuyện có bao lớn đâu? Thời đại đổi khác rồi, đây có phải chuyện gì quá lớn lao đâu chứ?”

Đào Tư Duyệt bật khóc: “Chú Hà, cháu xin lỗi, cháu xin lỗi…”

Hà Húc mím môi, có lẽ đoán được cô ta đang xin lỗi điều gì, ông chỉ gật đầu: “Không sao.”

“Cháu xin lỗi chú, cháu không hiểu.” Cô ta lặp đi lặp lại: “Tại sao? Cháu không hiểu… Cháu xin lỗi.”

Đào Tư Duyệt càng khóc to hơn.

Mấy người hợp sức kéo cô ta lên, Đào Tư Duyệt ngồi bệt dưới đất, cả người run rẩy, lẩm bẩm mấy mấy câu.

Hà Húc lấy khăn từ trên xe ra, trùm lên người cô ta, ngồi xổm trước mặt cô ta, lặng lẽ nhìn cô mấy giây, sau đó ông bảo đồng nghiệp đưa cô về nhà trước. Ông đi tới bên cầu, ngồi dựa vào lan can.

Một người bạn đi tới, ngồi cạnh ông, nhìn về phía Đào Tư Duyệt, nhỏ giọng nói: “Cô bé đó nói xin lỗi anh là sao? Hôm nay bố mẹ con bé làm loạn ở đồn, con bé không nói đỡ cho anh vài câu sao?”

Hà Húc ngẩng đầu lên, thở dài: “Tôi chưa từng làm chuyện xấu, tôi không sợ bị điều tra. Đều là lỗi lầm của người lớn, lẽ nào phải ép con bé thật sao?”

Người bạn há miệng, cuối cùng chỉ bất lực nói: “Chuyện quái gì không biết.”

***

Đào Tư Duyệt ngưỡng mộ, cảm kích, dựa dẫm và vô cùng áy náy với Hà Húc.

Hà Húc đã cứu cô ta hai lần, vô cùng thấu hiểu, khoan dung trước những yêu cầu xa xỉ của cô ta, nhưng ông vẫn không thể thay đổi cuộc đời cô ta.

Dưới bánh xe trêu ngươi của số phận, trong vòng tuần hoàn vô tận, bị hai lựa chọn khó khăn bao vây lấy, cô ta không nhấc nổi quyết tâm nặng nề kia, chỉ có thể tự an ủi mình, ngày ngày nhẩm tính, hy vọng mọi thứ có thể mau chóng qua đi.

Cô ta ngây thơ cho rằng mọi chuyện sẽ quay lại như cũ, có thể được che lấp, bị lãng quên.

Hà Húc tốt bụng khẳng định suy nghĩ đó của cô ta, khiến cô ta có được cơ hội hít thở trong mấy ngày bất an.

Giọng Đào Tư Duyệt bình tĩnh lại: “Bởi vì dư luận quá lớn, cộng thêm báo cáo xét nghiệm bên bệnh viện, cục cảnh sát bắt đầu điều tra vụ án này. Tôi không dám nói ra thân phận của ông ta, chỉ đưa ra mốc thời gian. Khi đó máy ghi âm quá trình lấy lời khai chỉ vừa được phổ biến vào trong nước, chức năng vẫn rất hạn chế, nhưng cũng ghi rõ được cuộc nói chuyện lúc ấy của hai người. Điều tra chưa tới hai ngày, cảnh sát đã chứng thực được Hà Húc không liên quan tới chuyện này.”

“Thật ra Hàn Tùng Sơn cũng đang làm việc giúp người đàn ông đó, ông ta liên tục thao túng phía sau. Đào Tiên Dũng không dám thừa nhận sự thật, liên miệng nói nội bộ cảnh sát cấu kết với nhau, làm giả chứng cứ. Hàn Tùng Sơn nói dối trắng trợn, bịa đặt, lan truyền những lời nói dối trá. Khi đó truyền thông vẫn còn chưa phát triển toàn diện, Hàn Tùng Sơn lại là người có địa vị, mọi người chỉ có thể nhìn thấy bài viết của ông ta chứ không xem được công văn của cảnh sát. Đương nhiên, cho dù có thấy họ cũng chưa chắc đã tin. Mẹ tôi nghe được lời bàn tán của mọi người xung quanh, bị họ lừa quay như chong chóng, tôi nói với bà ấy không phải Hà Húc, bà ấy không hề tin.”

“Sau đó Đào Tiên Dũng chắc chắn tôi không khai người đó ra thì không muốn làm to chuyện nữa. Tôi cảm thấy mọi chuyện đã kết thúc rồi.” Đào Tư Duyệt dừng lại. Cho dù là lần nào đi nữa, nhưng mỗi khi tình tiết sự việc lên tới chi tiết này, nỗi oán hận không thể nào phát ti3t vẫn dâng trào: “Có mấy lần tôi đã cảm thấy như vậy, kết quả mọi chuyện đều trở nên tồi tệ hơn.”

Video thứ 3 kết thúc tại đây.

Hà Xuyên Châu ấn vào video cuối cùng, nhưng cô đã đoán được nội dung đại khái của nó.

Lý Lan lấy việc tự sát ra uy hiếp, bắt Hà Húc tới nói chuyện. Hai người xảy ra mâu thuẫn, vì cứu người đó, Hà Húc đã nhảy xuống.

Nếu Đào Tư Duyệt cảm thấy hoang mang vì khó khăn, Hà Xuyên Châu cũng có rất nhiều chỗ không thể hiểu nổi.

Cho dù mọi thứ đều rõ ràng, lý trí vẫn không thể thực hiện vai trò tự chữa lành cho bản thân. Hay nói cụ thể hơn là, cho dù biết rõ đó là một lối rẽ, con người vẫn không nhịn được quay đầu lại.

Khổ sở cũng được, đau đớn cũng được, vô căn cứ cũng được, mọi người vẫn phải tỉnh táo đối diện với thế giới không còn Hà Húc.

Hà Xuyên Châu mất 10 năm mới bước ra được chuyện đó, tới giờ Đào Tư Duyệt vẫn mắc kẹt trong ấy.

Sự chú ý của Hà Xuyên Châu bị phân tán, cô không tập trung xem video lắp, khi phát hiện ra video sắp kết thúc, cô thấy sự đau khổ và oán hận trên mặt Đào Tư Duyệt đã vơi đi nhiều. Sau khi nước mắt cạn khô, những cảm xúc ấy dường như cũng tan biến, thứ đọng lại trên gương mặt là lời nói hững hờ, giảo biện cho hành động nhiều năm nay của bản thân.

“Hà Húc chết rồi, nói ra sự thật còn có ý nghĩa gì nữa? Cuộc sống của gia đình chúng tôi sẽ bị phá hủy, tôi không gánh được hậu quả đó. Hơn nữa đây là một sự cố, 10 năm sau mẹ tôi vẫn chưa rời khỏi quê, bà ấy đã hối hận rồi.”

Con dao của Vương Tập Phi cứa thẳng vào cổ cô ta, một vết máu chảy dọc theo lưỡi dao. Cậu không hề che giấu thái độ lạnh nhạt, tức giận của mình: “Sao cô có thể nói ra lời đó như không có chuyện gì hả? Người đó là ai? Đừng nói với tôi cô không biết!”

“Tôi không hận ông ta sao? Tôi cũng muốn giết ông ta, nhưng có tác dụng gì? Cho dù khi đó tôi lấy chứng cứ ra, tội danh c**ng hi3p được thành lập, ông ta sẽ bị phán mấy năm tù?” Đào Tư Duyệt nhắm mắt lại, có cảm giác bi quan, buông bỏ: “Ông ta họ Thẩm, tên Thẩm Văn Chính. Cậu biết rồi đấy, cậu làm gì được ông ta?”

“Sao ông ta có thể tự tung tự tác ngoài vòng pháp luật!” Vương Tập Phi xông lên trước, gào vào ống kính: “Tôi phải nói sự thật cho cảnh sát biết! Sự thật!”

Khi video dừng lại, mọi người hít sâu một hơi rồi mới dám thở ra, xì xào bàn tán, thảo luận động cơ của Vương Tập Phi và vị trí hiện tại của hai người họ.

Anh Hoàng chọn xem video lại lần nữa, anh ấy ấn con trỏ chuột vào tiêu đề, nào ngờ lại phát hiện Hà Xuyên Châu đã đứng dậy rời đi, anh ấy vội muốn hỏi suy đoán của cô. 

Vừa hay người bên ngoài đi vào báo cáo: “Đội trưởng Hà, Giang Chiếu Lâm nói phải gặp cô, có chuyện rất quan trọng.”

Anh Hoàng đáp: “Chúng tôi đang tìm, đang điều tra, cậu nói với cậu ta có vội cũng không có tác dụng gì, không cần giục!”

Người thanh niên phủi tay: “Tôi nói rồi mà, cậu ta bảo có liên quan tới vụ án!”

Hà Xuyên Châu quyết định đi xem sao. Giang Chiếu Lâm là người hiểu Đào Tư Duyệt nhất, biết đâu cậu có thể cung cấp được manh mối hữu ích.

Anh Hoàng ném chuột xuống, lập tức đi theo.

Giang Chiếu Lâm đợi ngoài hành lang, tay cầm điện thoại, sau khi thấy Hà Xuyên Châu đi ra, cậu ra sức xoa mặt, đi về phía cô.

“Chị.” Cậu chỉ có nói một chữ mà giọng đã khàn hẳn đi: “Em cũng xem xong video rồi.”

Hà Xuyên Châu hỏi thẳng: “Cậu cảm thấy trạng thái cô ta thế nào? Tôi cảm thấy biểu hiện của cô ta và Tập Phi đều không tự nhiên lắm.”

Giang Chiếu Lâm lắc đầu, không trả lời vào vấn đề mà nói: “Em không biết chị có tin hay không… Thật ra mọi chuyện sau đó không như những gì cô ấy nói. Tư Duyệt vốn muốn nói ra sự thật, khi đó cô ấy đã đồng ý với em rồi…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi