LỐI RẼ

Đối phương không nói chi tiết, còn loáng thoáng nghe được tiếng gào thét của ai đó. Hà Xuyên Châu tắt máy, không nói gì thêm, lập tức xuống tầng.

Còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng cãi vã, Hà Xuyên Châu đi qua đó liền thấy một người phụ nữ trung niên nằm dưới đất, cảnh sát muốn đỡ bà ta dậy nhưng lại bị bà ta đẩy ra. Bà ta ra sức vùng vẫy, lăn mấy vòng dưới đất, không cho ai lại gần.

Cảnh sát trẻ đang lúng túng, vừa thấy Hà Xuyên Châu tới, cậu nhảy dựng lên như gặp được ân nhân: “Đội trưởng Hà, cô tới rồi!”

Hà Xuyên Châu đi chậm lại, hỏi: “Sao thế?”

Cô đưa tay về phía phụ nữ, vẫn bị đối phương né như cũ. Cô dứt khoát ngồi xổm cách đó nửa mét, nhẫn nại hỏi bà ta: “Cháu có thể giúp gì được cho bác không?”

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn cô, dùng giọng nói xen lẫn khẩu âm vùng miền, hỏi: “Cô có quản lý chuyện ở đây không?”

Hà Xuyên Châu cười: “Cũng coi như là quản lý được.”

Đồng nghiệp vội giới thiệu: “Đây là lãnh đạo chuyên quản lý trọng án, án mạng của phân cục chúng tôi, đội trưởng Hà. Cô ấy có thể giải quyết được chuyện của bác!”

Người phụ nữ trung niên mặc áo sơ mi hoa nhí màu đen, cúc phía trên cùng đã bung ra trong quá trình giằng co. Vốn dĩ bà ta có dùng dây chun để buộc tóc, giờ nó cũng đứt gần hết, tóc rủ xuống bả vai.

Bà ta mặc kệ hình tượng thảm hại của mình, quan sát Hà Xuyên Châu, vẻ mặt không tin tưởng lắm. Bà ta giơ tay chỉ vào không khí, tố cáo: “Tôi tới đồn cảnh sát, họ kêu tôi tới cục công an, cục công an hay đồn cảnh sát gì đó làm sao tôi phân biệt nổi. Các cô không cần đẩy tôi đi hết chỗ này tới chỗ khác, nơi này của các cô khá lớn, thế nên giải quyết cho tôi đi.”

Hà Xuyên Châu vẫn rất bình tĩnh, cô không hỏi đồng nghiệp mà vẫn nhiệt tình hỏi người phụ nữ: “Bác, bác từ đâu tới?”

Người phụ nữ không buông lỏng cảnh giác, nhưng cứ rướn cổ mãi cũng khó chịu, chân tay duỗi về phía cô, đổi sang tư thế nằm: “Dưới quê.”

“Cái này cháu biết.” Hà Xuyên Châu không hỏi quá chi tiết: “Bác báo án gì? Bác nói cháu nghe xem.”

Người phụ nữ không biết đang do dự điều gì, một lát sau bà ta mới nói: “Con gái tôi mất tích rồi.”

“Mất tích?” Hà Xuyên Châu vô cùng phiền hà với từ này: “Mất tích bao lâu rồi?”

Người phụ nữ đau khổ nói: “Chắc mấy năm.”

“Lâu vậy rồi bác mới báo án sao?” Hà Xuyên Châu kéo cổ áo bà ấy lên: “Cảnh sát sẽ thụ lý vụ này, có vấn đề gì nữa không? Hay là con gái bác không mất tích mà chỉ là không muốn gặp bác thôi?”

Người phụ nữ lắc đầu: “Không phải, con bé thật sự mất tích rất lâu rồi.”

Hà Xuyên Châu nghiêm túc hơn, nhướng mày: “Bác ở huyện nào? Đồn cảnh sát hay phân cục cảnh sát ở nơi đó không xử lý việc này sao?”

“Vô dụng thôi.” Người phụ nữ dùng tay chống nửa thân người, có lẽ bà cảm thấy Hà Xuyên Châu thật sự có thể giúp mình nên lại gần cô hơn, lo lắng đáp: “Họ chẳng tra được gì cả. Tôi cảm thấy con gái tôi đã chết rồi. Họ nói phải mất tích bốn năm mới coi là chết được. Vậy là sao? Trong bốn năm này cứ ngồi đợi con bé chết sao? Con bé mất tích sắp ba năm rồi, vậy sau khi nó chết còn điều tra nữa không?”

Bà ta nói rất nhanh, Hà Xuyên Châu không hiểu bà ta đang nói gì lắm, dù sao giọng đọc phổ thông xen lẫn tiếng địa phương như này rất độc đáo, khó lòng hiểu nổi.

Hà Xuyên Châu bảo đồng nghiệp mời thiên tài tiếng địa phương, anh Hoàng tới. Đồng nghiệp không nhịn nổi xen vào: “Bà ta tới vì Thẩm Văn Chính!”

Người phụ nữ vội ngồi dậy, khua hai tay để chứng minh với Hà Xuyên Châu: “Không phải tôi tới vì tiền đâu, tôi thật sự nhớ ra! Tôi chỉ muốn tìm được con gái tôi, không phải vì để lấy tiền.”

Hà Xuyên Châu gật đầu, vỗ vai bà ta, ra hiệu bà ta đừng lo lắng: “Bác nhớ ra điều gì?”

Người phụ nữ lấy một chiếc điện thoại thông minh màu vàng sẫm ra, chỉ vào nó, nói: “Tôi nhớ ra tôi từng nhìn thấy ảnh của… tên Thẩm… Thẩm Văn Muỗi* đó… trong điện thoại con gái tôi.”

*Bác gái nói tiếng địa phương nên khi đọc tên Thẩm Văn Chính nghe sẽ thành Thẩm Văn Muỗi, muỗi trong con muỗi đó.

Thấy Hà Xuyên Châu muốn lấy nó, bà ta vội ôm chặt hai tay, né tránh: “Không phải trong điện thoại này.”

Tay Hà Xuyên Châu vớ vào hư không, cô hỏi: “Bác chắn chắn là Thẩm Văn Chính chứ?”

Cô còn chưa hỏi được sâu hơn, người phụ nữ đã đứng bật dậy, đi đi lại lại: “Giống lắm.”

“Như vậy thì không được.” Hà Xuyên Châu nói: “Bác còn nhớ nhìn thấy ảnh vào lúc nào không? Người trong ảnh mặc quần áo thế nào, chụp lúc nào, khi đó quan hệ của hai người họ là gì? Tại sao lại chụp bức ảnh đó?”

Người phụ nữ không trả lời được câu nào, chăm chú nhìn cô hồi lâu, vò tai bứt tóc, né tránh ánh mắt cô.

Đồng nghiệp bất lực xua tay với Hà Xuyên Châu, tỏ ý họ cũng bó tay.

Về sau lại là một màn lăn lộn ăn vạ mới.

Anh Hoàng nhận được tin vội chạy xuống, lên tiếng hỏi từ xa: “Là người ở đâu mà cần cứu trợ thế?”

Hà Xuyên Châu vẫy tay với anh ấy.

Người phụ nữ thấy anh Hoàng lớn tuổi hơn chút, lại là đàn ông nên cảm thấy anh ấy đáng tin hơn, bà ta lập tức nắm lấy tay anh ấy.

Anh Hoàng cũng đã quen, tay còn lại cũng nắm tay bà ta, trịnh trọng lắc lên lắc xuống mấy cái, mặt nở nụ cười đon đả: “Bác không cần kích động vậy đâu, cháu nghe lệnh của cô ấy. Chức vị của cô ấy còn cao hơn cháu, cháu coi cô ấy là đại ca, đúng không đại ca?”

Người phụ nữ sững sờ, nghiêng đầu nhìn Hà Xuyên Châu, vẻ mặt bất ngờ.

Hà Xuyên Châu đưa tay dìu bà ta, người phụ nữ chần chừ một lúc, lần này đã chịu đứng dậy.

Mấy người đi tới cạnh tường, ngồi xuống ghế.

Hà Xuyên Châu hỏi: “Bác có ảnh của con gái bác không?”

Người phụ nữ lấy một bức ảnh trong túi ra, hai tay xoa góc ảnh, cảm giác vô cùng coi trọng nó, sau khi điều chỉnh lại phương hướng, bà ta đưa nó cho Hà Xuyên Châu.

Trong ảnh là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo cộc tay màu lam trắng, đứng trước cổng trường cấp ba, giơ tay chữ V về phía máy ảnh.

Phần chính giữa bức ảnh đã ngả màu, khiến gương mặt cô gái trở nên khó nhìn, nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một cô bé dịu dàng, hiền lành.

“Cô ấy mới chỉ mười mấy tuổi thôi nhỉ?” Hà Xuyên Châu nhìn sang góc khác, sau đó đưa nó cho anh Hoàng: “Bức ảnh này cũng khá lâu, màu ngả hết đi rồi. Không phải bác nói con gái bác mất tích chưa tới bốn năm sao?”

“Đây là ảnh chụp lúc con bé tốt nghiệp cấp ba, phải tám, chín năm trước rồi.” Hai mắt người phụ nữ nhìn chằm chằm bức ảnh, chỉ tay nói: “Con bé không thích chụp ảnh. Nhưng sau khi lớn nó lại không trang điểm, tôi chỉ có tấm này thôi.”

“Vậy bác có ảnh lúc đã trang điểm của cô ấy không?” Hà Xuyên Châu nói: “Cháu cần ảnh gần đây.”

Người phụ nữ nói “có”, lại lấy điện thoại ra, chậm chạp thao tác mấy cái, tìm mãi mới tìm ra được ảnh trong bộ sưu tập.

“Đây là ảnh tôi lén chụp lúc con bé về nhà thăm tôi.” Người phụ nữ như sợ hai người sẽ nói gì đó, bà thấp thỏm giải thích: “Mặc dù con bé trang điểm khá đậm, nhưng chắc chắn vẫn là người thật thà, tốt bụng, không phải kiểu người làm ra mấy chuyện vớ vẩn đâu. Hai người đừng hiểu lầm.”

Anh Hoàng muốn đánh giá một câu trước logic thiên vị rõ rệt của bà ta, nhưng liếc thấy vẻ mặt hoảng loạn đó, anh lại cảm thấy bỏ đi thì hơn.

Cũng may Từ Ngọc không ở đây, nếu không khi bà lão này rời đi, cô ấy sẽ lại khóc lóc mấy tiếng liền, sau đó bắt họ đãi một bữa ra trò.

Hà Xuyên Châu đặt điện thoại vào giữa hai người.

Bức ảnh được chụp từ góc nghiêng, cô liếc nhìn điện thoại, phóng to ảnh lên.

Vốn dĩ cô gái có vẻ ngoài thanh thuần, trong trẻo, vậy nên khi trang điểm cô ấy đã cố tình chọn phong cách chín chắn. Nhưng cô ấy lại không trang điểm bát nháo như rất nhiều người phụ nữ khác, chỉ đơn giản là tô son đậm một chút, màu mắt sáng hơn, vẫn coi như là kiểu trang điểm thường ngày.

Người phụ nữ bổ sung: “Sau khi tốt nghiệp cấp ba, con bé ra ngoài đi làm, cách mấy tháng sẽ về thăm tôi một lần, cho tôi ít tiền. Về sau qua mấy năm liền, con người dần thay đổi, con bé cũng vậy, trang điểm lòe loẹt cả lên. Nó nói là vì ở trong thành phố quen rồi, mọi người đều thay đổi. Người trong làng lan truyền con bé bán dâm ở thành phố. Tôi chửi cả nhà họ lên ấy! Con gái tôi ngoan thế, sao có thể làm công việc đó được? Vì họ lắm lời, nhiều chuyện nên về sau số lần con gái tôi về thăm càng ít đi! Nó mất tích lúc nào tôi cũng không biết.”

Hà Xuyên Châu chăm chú lắng nghe, cô phóng bức ảnh lên to nhất, quan sát hồi lâu, cảm thấy ngũ quan của cô gái này khá quen, nhưng lại không nhớ ra được.

Cô nghiêng đầu nhìn anh Hoàng, phát hiện anh ấy đang nhìn chỗ khác, ánh mắt cũng thất thần, chắc đang lục lại kho ký ức của mình.

Lời kể của người phụ nữ không logic, nghĩ gì thì nói đó, thấy bà ta sắp kể tới chuyện lúc nhỏ của con gái, Hà Xuyên Châu ngắt lời: “Bác kể cho cháu nghe về Thẩm Văn Chính đi.”

Bà ta dừng lại, suy nghĩ hồi lâu rồi mới sắp xếp lại ngôn từ: “Khi đó con gái tôi được nghỉ nên quay về thăm tôi, nó đang chơi điện thoại, tôi mang cho nó ít hoa quả, đứng phía sau nó nên nhìn thấy. Chắc là ảnh đối phương gửi cho nó, nó dựa vào người đó, đối phương ôm vai nó, mặt sắp dính vào nó tới nơi. Con gái phát hiện tôi tới thì vội tắt điện thoại. Tôi hỏi người đó là ai, nó nói là ông chủ của nó. Tôi nói ông chủ cũng không thể như vậy được, có phải ông chủ bắt nạt nó không? Nó nói không có, hơn nữa nó sắp từ chức rồi. Tôi muốn hỏi thêm thì con bé nổi cáu với tôi.”

Bà ta lại gần Hà Xuyên Châu, nắm lấy vạt áo cô: “Khi đó tôi vẫn không biết người này là ai. Mấy ngày trước đâu đâu cũng truyền tai nhau tin tức đó, người trong làng tám chuyện, họ cho tôi xem ảnh Thẩm gì đó, vừa nhìn tôi đã thấy rất giống.”

Hà Xuyên Châu nói: “Cũng tức là bác không chắc chắn đối phương có phải Thẩm Văn Chính hay không?”

“Giống lắm!” Bà ta lo lắng nhấn mạnh: “Thật sự giống lắm luôn!”

Hà Xuyên Châu cảm thấy khi đó bà ta chỉ liếc một cái, chưa chắc đã nhớ kỹ được, chẳng qua con gái đã mất tích ba năm, bà ta lại không có manh mối gì nên vô thức hy vọng vụ án của Thẩm Văn Chính có thể giúp bà ta tìm được con gái, thế là kiên quyết nắm lấy chi tiết này không buông.

Nhưng có lẽ sự cố chấp của bà ta là đúng.

“Tôi nhớ tôi đã nhìn thấy ảnh người này ở đâu đó rồi.” Hà Xuyên Châu ấn tay đang cầm điện thoại của anh Hoàng, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, nói rành rọt từng câu: “Chu Thục Quân, đồng nghiệp trước đây của Giang Tĩnh Trừng chứ ai.”

Người phụ nữ gật đầu liên tục: “Đúng, Chu Thục Quân! Trước đó muốn đặt là Thục Nữ, nhưng giáo viên trong làng nói vậy khó nghe lắm nên tôi đổi một chữ.”

Bà ta không phát âm được chữ “sh” và “j”, vậy nên trước đây khi nói tên ra, hai người đều không nghe hiểu, cứ tưởng là chữ “ceng” nào đó.

*Phiên âm tên Chu Thục Quân là Zhu Shujun.

Anh Hoàng bừng tỉnh, vỗ đùi một cái.

“Tháng 12 năm 2015, Giang Tĩnh Trừng đã tự sát, khi đó cảnh sát muốn tìm Chu Thục Quân lấy lời khai nhưng không tìm được cô ta. Vậy không phải cô ta mất tích gần ba năm đâu, mà là sắp ba năm rưỡi rồi.”

Hai người cùng quay đầu nhìn người phụ nữ, bà ta sợ hãi rụt người về sau, miệng mấp máy, hoảng loạn đáp: “Tôi không biết.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi