LỜI TỎ TÌNH KHÔNG THỂ CHỐI TỪ

Mùng 16 tháng giêng.

Đầu mùa xuân ở cổ trấn vẫn còn se se lạnh, một thiếu niên với vóc người cân đối, mặt mũi thanh tú trong ngực ôm hai thùng giấy nho nhỏ, từ bên trong ngõ hẻm đi ra ngoài. Tâm tình của cậu thiếu niên trông vô cùng tốt, ánh mắt óng ánh, bước chân nhẹ nhàng, đi thẳng vào một tiệm gốm mỹ nghệ ở đường lớn.

"Hoan nghênh quý khách, mời đến tham quan, cần gì thì gọi tôi." Mẹ Quý trang trí lại kệ hàng đằng sau, nghe được có người vào cửa, cũng chỉ tùy ý liếc mắt nhìn, rồi tiếp tục sắp xếp cho xong kệ hàng.

"Dì Quý." Kiều Mộc hô lên một tiếng.

Mẹ Quý khẽ giật mình, một lần nữa nhìn vị khách đang đứng ở cửa, sau đó đôi mắt trừng to ngỡ ngàng: "Kiều Mộc?"

"Là con." Kiều Mộc bước tới, đem hai hộp đồ đang ôm trong ngực đặt ở trước mặt mẹ Quý, "Đây là đặc sản từ Hải thị nhà con mua về, bà ngoại dặn con đem sang cho dì một chút lấy thảo. Ngoài ra, bà ngoại con còn đang dọn dẹp sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, nên hôm nay bà sẽ không đến đây vẽ."

"Không có gì không có gì, dặn bà ngoại con cứ ở nhà nghỉ ngơi mấy hôm, trong tiệm dì có thể lo được." Mặc dù đang nói, nhưng hai mắt của mẹ Quý chăm chú nhìn vào mặt Kiều Mộc, "Sao hôm nay con lại trông lạ thế này?"

Mẹ Quý đã nhận ra từ lâu Kiều Mộc có những đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, nếu như Kiều Mộc giảm cân chắc chắn sẽ trở thành một mỹ nam, nhưng cho tới thời khắc này chính mắt nhìn thấy, bà mới phát hiện thật ra mình còn đánh giá hơi thấp "Mỹ mạo" của Kiều Mộc. Nhìn đôi mắt uốn thành hình vòng cung mềm mại này đã không còn bị đống mỡ thừa trên mặt cản trở, trông vô cùng tinh tế như được một danh họa phác họa tỉ mỉ vậy.

"Trong kỳ nghỉ đông con giảm được một ít cân." Kiều Mộc giải thích nói.

"Nào có giảm một ít cân, con hoàn toàn biến thành người khác rồi ấy chứ, hình như trông còn cao lớn hơn nữa." Lần đầu vừa thấy Kiều Mộc, cậu vẫn còn ngang tầm nhìn của bà, nhưng bây giờ bà đã phải ngước lên nhìn.

"Trong kỳ nghỉ đông con có cao thêm 3cm." Trước kỳ nghỉ đông Kiều Mộc đã cao đến tầm 1m75.

"Đúng là thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn nên cao rất nhanh, chắc chắn con sẽ còn cao hơn nhiều nữa."

"Con cũng hi vọng vậy." Cậu còn muốn cao hơn 1m80 nữa, Kiều Mộc nghĩ thầm, sau đó cậu ngắm nghía trong tiệm, nói "Dữu Dữu có trong tiệm không dì?"

"Con bé đi sang tiệm mì hoành thánh ở Đông Môn ăn sáng rồi." Mẹ Quý nói.

"Bây giờ đã 11 giờ trưa rồi, mà bây giờ mới ăn sáng." Kiều Mộc nhíu mày.

"Mấy ngày nay nó phải thức đêm làm bài tập, cho nên dậy trễ." Mẹ Quý nói, "Kiều Mộc à, hay con vào trong ngồi một lát, chắc tầm nửa tiếng nữa con bé về lại đây."

"Không cần đâu dì, con cũng chưa ăn điểm tâm, con đi qua Đông Môn tìm Dữu Dữu cũng được." Kiều Mộc khẩn trương xoa xoa đầu.

"Được, con đi đi."

"Con chào dì Quý." Nói xong, Kiều Mộc xoay người đi đến Đông Môn.

Quý Lạc Dao thấy bóng lưng sốt rột cùng vội vàng của cậu thiếu niên, bà vui vẻ lắc đầu: "Còn trách Dữu Dữu ăn sáng trễ, trong khi bản thân thằng bé giờ này còn chưa ăn."

Kiều Mộc đi đến Đông Môn, vừa đi, vừa tưởng tượng cảnh Từ Dữu Dữu nhìn thấy diện mạo bây giờ của cậu. Lư Thời đã nói, với ngoại hình mới này của cậu, Từ Dữu Dữu chắc chắn không nhận ra. Trước khi đến, Lư Thời còn bày cho cậu một sáng kiến.

Lư Thời: "Một hồi em đi gặp Từ Dữu Dữu, nếu như cô ấy không nhận ra em, em phải giả bộ bắt chuyện rồi xin số điện thoại và Wechat của cô ấy. Nếu như cô ấy đồng ý cho, chứng tỏ ngoại hình bây giờ của em chính là gout bạn trai của cô ấy."

Kiều Mộc: "Vậy lỡ như cô ấy không cho thì sao?"

Lư Thời: "Không cho cũng không sao hết, dựa vào tướng mạo của em lúc này, bất kể thế nào thì em bây giờ trông đẹp trai hơn trước rất nhiều rồi."

Kiều Mộc vừa đi vừa do dự, cậu lo lắng không biết nên bắt chuyện thế nào với Từ Dữu Dữu, nhưng khi đến trước tiệm mì hoành thánh tấp nập, cậu vẫn chưa thể hạ quyết tâm đến bắt chuyện cưa cẩm được. Lúc này bên trong quán ăn, Từ Dữu Dữu vừa mới ăn xong, đang tính tiền.

"Ông chủ, bao nhiêu tiền."

"5 tệ."

Kiều Mộc đang đứng tại cửa tiệm, nếu Từ Dữu Dữu tính tiền xong, quay người một cái liền có thể thấy cậu.

"Nếu cô ấy đồng ý cho số điện thoại, chứng tỏ em của bây giờ chính là gout bạn trai của cô ấy, dù sao cũng không tổn thất gì." Từng lời của Lư Thời như đang vang vọng bên tai cậu, nó như đang giật dây nhắc nhở cậu phải làm gì đó.

Nếu vậy, sao không thử một lần?

Từ Dữu Dữu đang đứng trả tiền, quay người đi tới cửa ra vào.

Kiều Mộc nắm tay thật chặt, hít một hơi thật sâu, tiến tới một bước, vừa muốn há miệng, liền nghe thấy Từ Dữu Dữu hô lên một tiếng Kiều Mộc thật to rõ.

Miệng Kiều Mộc đang mở rộng, bỗng nhiên khựng ngay tại chỗ, lời thoại đã chuẩn bị từ lâu cũng không thể nói ra được một câu nào.

"Sao mặt cậu ửng đỏ lên vậy? Chạy vội đến đây à?" Từ Dữu Dữu hỏi.

"Hả? Ừ." Kiều Mộc lặng lẽ quan sát biểu cảm của Từ Dữu Dữu, trong đáy mắt của Từ Dữu Dữu lúc mới trông thấy cậu cũng có chút kinh ngạc, nhưng không phải sự hốt hoảng do lạ lẫm, mà chỉ là sự bất ngờ khi gặp cậu ở đây.

Vừa liếc mắt một cái là cô ấy đã nhận ra mình.

"Vì sao cậu lại gầy thế này? Trong kỳ nghỉ đông rốt cuộc cậu có làm sao không?" Vừa mới có mấy tháng nghỉ đông không gặp nhau, Kiều Mộc mũm mĩm đã biến thành một tiểu mỹ nam, cái này nếu không phải do nỗ lực giảm cân, thì chắc chắn phải có chuyện gì đã xảy ra. Lúc này, cô liền liên tưởng đến nửa tháng đầu trong kỳ nghỉ đông Kiều Mộc cả đêm bị mất ngủ, Từ Dữu Dữu nghi ngờ có phải Kiều Mộc gặp chuyện gì không.

"Có phải cậu bị bệnh không?" Từ Dữu Dữu khẩn trương lên.

"Không có." Kiều Mộc lắc đầu.

"Vậy là do cậu giảm cân hả?" Ban đầu Từ Dữu Dữu cũng bông đùa đề cập qua mấy lần về vấn đề giảm cân của Kiều Mộc, nhưng đó cũng là thời kỳ đầu lúc cô mới quen cậu. Một phần cũng do sau khi trùng sinh, Kiều Mộc không hề giống với hình ảnh của Kiều Mộc trong trí nhớ của cô từ kiếp trước, cô có chút không quen, cho nên muốn ghẹo Kiều Mộc nói cậu ấy phải giảm cân. Nhưng về sau tiếp xúc lâu hơn, Từ Dữu Dữu ngược lại cũng không bao giờ chọc ghẹo hay nhắc đến vấn đề đó nữa.

Hơn nữa, Kiều Mộc đang trong quá trình phát triển chiều cao, nếu là vì giảm béo mà thiếu hụt dinh dưỡng, sẽ trở nên thấp bé, vậy chẳng phải còn tệ hơn sao. Dù sao mỡ muốn giảm lúc nào mà chẳng được, nhưng chiều cao không phải lúc nào cũng tăng lên được.

"Không phải, có thể là do nửa năm nay mình bắt đầu phát triển chiều cao, cho nên gầy xuống một chút thôi." Vấn đề tăng cân của cậu vốn không giống như việc tăng cân của những người bình thường, nếu ngừng uống thuốc, cân nặng của cậu cũng sẽ chậm rãi giảm xuống. Trước đó vì tham gia thi đấu cờ vây, Kiều Mộc cũng không thể hoàn toàn ngừng thuốc. Trong khoảng thời gian tại Hải thị, cậu lấy cờ đến đoàn phim cùng Lư Thời, nên mới không bị bà ngoại phát hiện chuyện cậu đã cố tình ngừng thuốc. Mặc dù nửa tháng đầu có chút khó chịu, nhưng cuối cùng cũng vượt qua được.

Mà trong nửa tháng đó, nguồn động lực lớn nhất của cậu chính là Từ Dữu Dữu, mặc dù mỗi lần cô ấy gọi điện thoại đến đều để nhờ cậu chỉ bài.

Cao lên thì liền gầy xuống? Chẳng lẽ Kiều Mộc ở kiếp trước cũng là do vậy nên mới gầy xuống? Từ Dữu Dữu thấy ánh mắt trong veo của Kiều Mộc đang nhìn mình, những lời thắc mắc cùng trách móc cũng nhịn xuống, nhìn từ bên ngoài thì cậu ấy cũng không giống như từng trải qua một cơn bạo bệnh, cho nên cô xem như tạm chấp nhận cái lý do này.

Hai người từ tiệm mì hoành thánh đi ra, cùng nhau trở về nhà, vừa đi, Kiều Mộc vừa lơ đãng hỏi: "Lư Thời có nói với mình, nếu như cậu thấy mình của lúc này, chắc chắn sẽ không nhận ra. Nhưng rốt cuộc cậu mới liếc mắt nhìn đã nhận ra mình rồi."

"Mặc dù có gầy xuống thật, nhưng gương mặt của cậu vẫn là Kiều Mộc mà mình biết." Từ Dữu Dữu hơi có chút bối rối trả lời.

Nếu như không phải do trùng sinh, không phải do từ kiếp trước cô đã quen biết một Kiều Mộc tuấn tú, vừa nãy chắc chắn cô cũng không cách nào nhận ra được cậu. Nhưng sau khi gầy xuống, ngoại hình bây giờ của Kiều Mộc đã giống gần như 80% so với ngoại hình từ kiếp trước của cậu. So với cậu bạn ú nu ú nần trước đây, Kiều Mộc của lúc này mới chính là Kiều Mộc mà mà cô đã từng quen ở kiếp trước.

=

Trong khi Kiều Mộc đang từ tiệm gốm đi bộ về nhà, Lư Thời từ sáng đến giờ trông ngóng cậu em họ mau mau về để ăn dưa, Kiều Mộc vừa vào nhà chưa kịp ngồi xuống, thì đã có người kích động lôi cậu hỏi một tràng.

"Làm sao rồi, làm sao rồi, bắt chuyện được không? Thành công không?"

"Không, vừa nhìn là cô ấy đã nhận ra." Kiều Mộc kỳ thật cũng có chút thất vọng, cậu đã rất vất vả mới hạ chút quyết tâm đi bắt chuyện.

"Không thể nào, em thay đổi nhiều như vậy, đến ngay cả anh nếu như không tận mắt thấy em mỗi ngày gầy xuống, anh chắc chắn cũng không nhận ra đâu." Lư Thời thắc mắc lấy làm lạ, "Vậy cô ấy vừa thấy em thì phản ứng ra sao? Có rất kinh ngạc rồi khen em đẹp trai hơn không?"

Nếu Lư Thời không hỏi thì thôi, hỏi rồi lại khiến Kiều Mộc buồn bực thêm, vì Từ Dữu Dữu từ đầu tới đuôi đều chưa hề khen cậu được một câu về sự thay đổi ngoại hình của cậu. Tựa như cho dù béo hay gầy, cậu đều không có gì đáng quan tâm.

"Không có phản ứng gì." Kiều Mộc lắc đầu.

"Một chút phản ứng cũng không có?" Lư Thời hốt hoảng.

"Cô ấy có hỏi em có phải bị bệnh mới gầy như vậy không."

"Liếc mắt một cái liền nhận ra em giảm cân, còn hỏi em có phải ngã bệnh..." Lư Thời suy nghĩ trong chốc lát, lập tức đôi mắt sáng lên, hung hăng vỗ bả vai Kiều Mộc một cái, "Chân ái nha."

"Cái gì?"

"Trên mạng chẳng phải hay nói câu này sao? Người khác chỉ quan tâm anh có đẹp trai hay không, còn em chỉ quan tâm anh có ổn không." Lư Thời hớn hở nói.

"Nguyên bản không phải câu này."

"Không quan tâm có phải câu này hay không, dù sao đều là cùng một ý. Chỉ có người thực sự quan tâm đến em, mới không chú ý đến bề ngoài của em, người ta chỉ lo lắng cho sức khỏe của em. Từ Dữu Dữu, cô ấy chắc chắn để ý em, thậm chí còn đặc biệt quan tâm em." Để gia tăng tính thuyết phục, Lư Thời không tiếc đem mình ra so sánh, "Em xem, anh chính là anh họ của em, trong suốt kỳ nghỉ đông anh có quan tâm em mập béo ốm gầy thế nào không?"

"... Ừm, cảm ơn, anh thật sự là một người anh họ tốt của tôi." Kiều Mộc im lặng.

"Khụ khụ, anh cũng không phải hoàn toàn không quan tâm, mỗi ngày anh đều quan sát tinh thần của em như thế nào đấy thôi, anh thấy trạng thái tinh thần của em cũng không tệ, cho nên anh mới không hỏi." Lư Thời biện hộ.

Kiều Mộc đã quen dùng thuốc định thần để ổn định cảm xúc, những loại thuốc này có tác dụng ức chế cảm xúc, nhưng bên trong lại có hàm lượng cao kích thích tố, nếu uống nhiều cũng không tốt cho sức khỏe. Mỗi lần lấy thuốc, bác sĩ đều sẽ đề nghị Kiều Mộc hạn chế lạm dụng thuốc, nếu như có thể tự vượt qua chướng ngại tâm lý không có sự can thiệp của thuốc thì tốt hơn. Cho nên Lư Thời mới kiên định ủng hộ Kiều Mộc ngừng uống thuốc để giảm cân như vậy, sau đó mỗi ngày cậu sẽ thông qua trạng thái tinh thần của Kiều Mộc để phán đoán tình hình sức khỏe của em họ mình như thế nào.

Lư Thời giải thích xong, thấy Kiều Mộc vẫn cúi đầu không trả lời cậu, liền tưởng Kiều Mộc tức giận, gấp rút tiếp tục giải thích: "Thật mà, anh đâu có lừa em. Không tin em đi hỏi bố mẹ anh đi, anh đã từng bàn qua cùng họ, trước khi đi Hải thị, anh còn lén lút giấu một bình thuốc của em, dự phòng nếu như cảm xúc của em có gì thất thường, anh liền lấy cho em uống."

"Anh nói thật sao?" Kiều Mộc nhìn về phía Lư Thời.

"Đương nhiên là thật." Lư Thời gật đầu liên tục, "Nếu không tin, anh lập tức gọi cho mẹ anh ngay tại đây, để em hỏi mẹ anh..."

"Cho nên nếu Từ Dữu Dữu lập tức nhận ra em, là do cô ấy thật sự quan tâm em." Kiều Mộc nói.

"..." Lư Thời đang cầm điện thoại bấm số, nhưng không kịp dừng lại, liền nghe đầu bên kia có tiếng vọng lại của mẹ Lư.

"Alo? Alo? Sao con gọi mà không thèm trả lời cái thằng này?"

"Không có gì, con lỡ ấn lộn số." Lư Thời cúp máy, mắt mang sát khí nhìn chằm chằm thằng em họ nhà mình đang nhìn cậu với ánh mắt mê ly, khóe miệng còn khẽ mỉm cười, Lư Thời lạnh lùng nói: "Đúng vậy, cô ta rất để ý đến em, bà nội thấy em gầy nhanh như vậy, chẳng phải cũng lo lắng thân thể em không chịu đựng nổi đó sao, cho nên cô ấy chắc chắn cũng quan tâm em như bà nội quan tâm em."

Kiều Mộc thu lại nụ cười, nhìn Lư Thời hỏi: "Anh có bao giờ biết yêu chưa?"

"..." Lư Thời nghẹn lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi