LỜI TỎ TÌNH KHÔNG THỂ CHỐI TỪ

Thi đấu xong, đi ra từ‌ hội quán ra, Kiều Mộc cầm điện thoại lên mạng tìm một tiệm in ấn, định in một tấm hình. Tấm ảnh đó được chụp vào năm ngoái tại J thị, cậu cùng Từ Dữu Dữu chụp chung một khung hình, lúc đó hai người đang ngồi trước bàn cờ vây, mỗi người cầm một quân cờ cùng chơi một ván‌ cờ ca rô.

Nói thật, chơi ván cờ ca rô kia không hề nhẹ nhõm gì hơn so với chơi cờ vây, bởi vì một phần cậu không thể khiến Từ Dữu Dữu thua quá nhanh mà chưa có chút trải nghiệm hứng thú nào, một phần cậu không thể để cô phát hiện cậu đang nhường cô, quả thực lần đó Kiều Mộc đã tốn rất nhiều tinh lực‌.

In xong tấm ảnh chụp trở về khách sạn, Kiều Mộc nhận được một cuộc gọi của Từ Dữu Dữu.

Kiều Mộc trên mặt vui mừng, bắt máy thật nhanh: "Tan học rồi à?"

Tầm này là thời điểm các trường trung học tan học.

"Đúng vậy, cậu bên kia thế nào rồi?"

"Mình thắng rồi." Trong giọng nói của Kiều Mộc có chút đắc ý mà ngay cả cậu cũng không phát giác được.

"Vậy cậu đã thắng 17 ván liên tiếp rồi?" Từ Dữu Dữu dừng một chút, nghĩ đến ‌cơn rét buốt hồi sáng bỗng nhiên rùng cả mình, uyển chuyển hỏi, "Hôm nay đối thủ của cậu thế nào, lợi hại lắm à?"

"Khả năng đánh cờ rất tốt." Kiều Mộc gật đầu.

"Vậy cậu... Có bị lo lắng không?"

Phát hiện được trong lời nói của Từ Dữu Dữu có ý thăm dò, hiểu được đối phương đang quan tâm mình, trong lòng Kiều Mộc trở nên ấm áp: "Cũng có lo lắng, nhưng khắc phục kịp thời."

Từ Dữu Dữu đương nhiên biết Kiều Mộc đã khắc phục, nếu như không vượt qua được, chứng hàn của cô không thể biến mất nhanh như vậy, Kiều Mộc cũng không có khả năng thắng‌ trận cờ này.

"Cậu đã tìm ra cách khắc phục rồi à?" Từ Dữu Dữu hỏi.

"Ừm, tìm được rồi." Kiều Mộc cúi đầu, nhìn về phía tay trái mình, cầm trong tay chính là tấm ảnh mà cậu vừa mới in ra.

"Cách gì?" Từ Dữu Dữu hiếu kì.

Đầu bên kia điện thoại chợt trầm mặc một lúc‌.

"Mình chỉ là hiếu kì thôi, không muốn nói cũng không sao đâu." Từ Dữu Dữu thấy Kiều Mộc không muốn nói.

"Không phải là mình không muốn nói, chỉ là đang suy nghĩ nên nói thế nào." Không phải đâu, mình chỉ chột dạ thôi.

"Vậy cậu nghĩ ra chưa?" Lòng hiếu kỳ của Từ Dữu Dữu lập tức lại bị câu nói đấy đánh‌ tới.

"Mỗi khi bị lo lắng, trong đầu mình thường sẽ hiện lên những ký ức không vui, những ký ức kia chính là căn nguyên tạo thành nỗi ám ảnh của mình." Kiều Mộc chưa bao giờ dám trực tiếp đề cập với Từ Dữu Dữu về tình trạng tâm lý của mình, không chỉ với Từ Dữu Dữu, đối với những người khác, từ bà ngoại Kiều, chú hai, Lư Thời, thậm chí bác sĩ tâm lý năm đó, Kiều Mộc cũng chưa bao giờ dám thảo luận trực tiếp về vấn đề này.

Nhưng bây giờ, cậu muốn cải thiện chính mình: "Sau đó mình liền nghĩ, có thể dùng những kí ức khác, những kỉ niệm khiến mình hạnh phúc để thay thế những ký ức đau đớn kia hay không. May mắn thay, mình đã thành công."

"Cậu sớm nên như vậy, mỗi người chúng ta chỉ sống một đời mà thôi, hỉ nộ ái ố ai cũng có, nhưng chúng ta chỉ cần nhớ đến những chuyện vui." Từ Dữu Dữu từ tận đáy lòng cảm thấy vui mừng thay cho Kiều Mộc.

"Ừm." Kiều Mộc tán đồng gật đầu.

"Cậu thích cờ vây như vậy, trong quá khứ chắc cũng‌ có rất nhiều hồi ức vui vẻ, tùy tiện tìm ra một vài kí ức đặc biệt vui vẻ để che đi những kí ức không tốt kia, chứng lo âu của cậu cũng sẽ từ từ khắc phục thôi, cậu mà hiểu ra điều này từ sớm thì tốt biết mấy." Từ Dữu Dữu nói.

Mình thích cờ vây không sai, từng có những hồi ức vui vẻ cũng không giả, nhưng đủ để che lấp những kí ức kia, chỉ có cậu thôi Dữu Dữu.

Kìm lòng không được, ngón cái của Kiều Mộc nhẹ nhàng vuốt ve nụ cười xán lạn của Từ Dữu Dữu trên tấm hình.

Về sau‌ trong mấy trận đấu, Kiều Mộc đều sẽ mang theo tấm hình này trong người. Càng vào sâu trong vòng thi đấu, Kiều Mộc càng gặp phải những đối thủ cực kì cao tay, dường như mỗi một trận đấu đều có thể khiến tinh thần cậu căng cứng, nhưng mỗi khi cậu cảm thấy khẩn trương, mỗi khi trong đầu hiện lên những ám ảnh của tuổi thơ, cậu liền sẽ ép buộc bản thân nhớ đến gương mặt của Từ Dữu Dữu để lấp đầy. Có lẽ vì trước mỗi trận đấu cậu đều sẽ nhìn tấm hình kia một chút, quá trình lấp đầy kí ức càng ngày càng thuận lợi, ban đầu rõ ràng hô hấp còn rất dồn dập, xuất mồ hôi trán, nhưng bây giờ chỉ cần hiện lên một ý niệm trong đầu‌ về cô, tâm trạng cậu liền có thể điều chỉnh một cách hoàn mỹ.

Đảo mắt một cái đã đến tuần thi đấu cuối cùng, trải qua một tháng không ngừng tỷ thí, đa số các kỳ thủ đều bị đào thải, chỉ còn 26 kỳ thủ mạnh nhất là còn trụ lại để tranh đấu giành lấy 20 vị trí cuối cùng. Đi đến giai đoạn này, kỳ thật đa số các thí sinh đều đã xác định được số điểm tích lũy của mình, tiếp tục thi đấu cũng chỉ vì xếp hạng từ thấp đến cao‌.

Kiều Mộc khi tiến vào vòng thi đấu sau thì có thua một trận, nhưng điểm tích lũy vẫn cực kì cao, cậu chỉ cần thắng thêm hai trận, điểm tích lũy liền đủ để tiến vào top 20 vị trí đầu bảng‌, đồng thời chắc chắn giành một suất để trở thành kì thủ chuyên nghiệp.

Khi Kiều Mộc đi ra từ‌ đấu trường, vừa ra đến cổng liền gặp Lý Tu Nhiên, Lý Tu Nhiên mặc một bộ âu phục màu tím sẫm, vác trên lưng lấy một cái balo màu đen, cả người nhìn có chút mỏi mệt.

"Tôi biết chờ ở đây là gặp được cậu mà." Ngoại trừ giai đoạn trước kì thi đấu, Lý Tu Nhiên có gửi cho‌ Kiều Mộc một tin nhắn trên Wechat, về sau cậu ta cũng không còn liên lạc gì với Kiều Mộc nữa.

Kiều Mộc bước đến gần, cậu ta lại hỏi một câu: "Điểm tích lũy của cậu đứng bao nhiêu?"

"Thắng thêm hai trận nữa là đủ rồi." Kiều Mộc cũng không nói rõ thứ hạng của mình.

"Cậu thua ai? Ngải Nhạc Sơn sao?" Lý Tu Nhiên cũng đã tham gia thi Định Đoạn, cậu dĩ nhiên sẽ biết, thi đấu đến bây giờ, nếu như chỉ cần thua ba ván trở lên sẽ trực tiếp bị đào thải, còn nếu‌ thắng liên tiếp thì điểm tích lũy sẽ đủ để vượt qua. Trong trường hợp của Kiều Mộc, chắc chắn là thua từ một đến hai trận.

"Mông Bành Việt." Kiều Mộc nói.

"Mông Bành Việt?" Lý Tu Nhiên đang cố lục trong trí nhớ của mình, từ đầu đến cuối tìm không thấy sự tồn tại của người này, "Từ đạo quán nào?"

Lý Tu Nhiên hiểu khả năng chơi cờ của Kiều Mộc, cho nên có thể thắng Kiều Mộc, chắc chắn là kỳ thủ đó có khả năng đánh cờ rất mạnh. Mà trong những kỳ thủ có sức cờ mạnh, ngoại trừ những người có thiên phú dị bẩm chỉ cần thi Định Đoạn một lần là đậu, cơ bản ai cũng phải tham gia qua ít nhất hai lần trở lên. Lý Tu Nhiên là viện sinh từ đạo quán, đối với từng những cao thủ từ các đạo quán hàng đầu cũng có quen biết một chút.

"Chú ấy không phải là viện sinh từ đạo quán, mà là một ông chú làm nghề buôn bán, chiêu thức có chút kì lạ, lúc chơi cờ không thể đoán ra được." Kiều Mộc nói.

Lý Tu Nhiên sửng sốt một chút‌, bận bịu an ủi: "Ừm, trước kia Vương lão sư cũng nói qua với tôi, trong giới kỳ thủ nghiệp dư tuy mặt bằng chung thì khả năng đánh cờ không cao, nhưng mỗi người đều có những cá tính nhất định, lối đánh cũng rất mới mẻ. Thời điểm thi đấu nếu không chú ý, dễ dàng bị đánh cho choáng váng. Nhưng không sao, còn đến bảy trận đấu, cậu chỉ cần thắng thêm hai trận nữa thì liền trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp."

"Thôi đừng nói chuyện của tôi nữa, cậu từ đâu trở về, mà trông có vẻ phong trần mệt mỏi." Lý Tu Nhiên còn mặc âu phục, nếu như chỉ là tới tìm cậu, không cần ăn mặc long trọng như thế‌.

"Tôi vừa thi đấu ở ‌C thị mới về." Lý Tu Nhiên nói.

"Gấp gáp như vậy làm gì?" Cậu còn đang định nghỉ ngơi mấy hôm tại B thị.

"Sắp tới tôi còn phải đến G thị tranh tài, cũng chỉ rảnh mỗi hôm nay, cho nên muốn tới đây cùng cậu ăn cơm một bữa." Lý Tu Nhiên nói.

"Bận rộn như vậy, xem ra đội tuyển ký kết hợp đồng với cậu cũng rất trọng dụng cậu đấy nhỉ." Kiều Mộc từ đáy lòng vì Lý Tu Nhiên mà cao hứng, cậu biết, đối với kỳ thủ chuyên nghiệp, danh xưng nghe thì có vẻ rất oai phong, nhưng có thể nuôi sống được gia đình hay không thì còn phải dựa vào khả năng thi đấu như thế nào. Càng thi đấu nhiều, càng giành được nhiều tiền thưởng, thi đấu càng ít, thu nhập càng ngặt nghèo. Thậm chí thảm hại hơn một chút, ngay cả cơ hội kí kết hợp đồng với những đội tuyển thi đấu lớn cũng không có, chỉ có thể đi làm giáo viên huấn luyện cờ vây.

"Trọng dụng cái gì đâu, là bởi vì những người khác đều tham gia cuộc thi tuyển chọn đội tuyển quốc gia, trong đội không còn nhân vật chủ lực, liền bắt tôi đi thi đấu thay.” Lý Tu Nhiên tự giễu nói.

Kiều Mộc giật mình, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

"Thôi đừng đứng đây nói chuyện nữa, tôi mời cậu ăn cơm nhé, vừa ăn vừa nói chuyện." Lý Tu Nhiên nói.

"Đi đâu?" Vừa thi đấu xong thì cũng dư ra mấy ngày cuối tuần, gặp phải đối thủ càng ngày càng mạnh, Kiều Mộc thật ra muốn về khách sạn nghỉ ngơi.

"Không xa, ngay tại đằng sau hội quán, đi qua hai con đường, có một nhà hàng không tệ."

Kiều Mộc không từ chối, vì chỗ đó chỉ cách đây hai con đường‌, hai người cũng không đón xe, một đường đi bộ, vừa đi vừa nói thì đến nhà hàng. Bởi vì hiệp hội cờ vây ở gần đây, chỗ này cũng giống như căn cứ của mấy kỳ thủ chuyên nghiệp, cho nên chỗ nhà hàng này cũng trang trí nội thất mang phong cách liên quan đến cờ vây. Lý Tu Nhiên dẫn cậu đi vào đại sảnh của nhà hàng, bên trong trang hoàng theo phong cách cổ điển trang nhã, chính giữa bày biện một bàn cờ vây, trên bàn cờ có một ván cờ còn đang chơi dở, Kiều Mộc vội vàng nhìn lướt qua, liền phát hiện ván cờ kia không đơn giản. Đây không phải là tùy tiện trang trí cho đẹp mắt, cũng không phải được sao chép từ một kỳ phổ thông dụng nào đó, chắc hẳn đây là một ván cờ được chơi bởi hai kỳ thủ có sức cờ ngang nhau, nhưng lại dừng ngay lúc khẩn yếu nhất.

"Có muốn đi lên giải thử không?" Lý Tu Nhiên thấy Kiều Mộc nhìn chằm chằm ván cờ kia nên lên tiếng nói.

"Ván cờ này đặt đây để giải sao?" Kiều Mộc kinh ngạc.

"Ông chủ của nhà hàng này cũng là một vị kỳ thủ chuyên nghiệp, lúc nào trong nhà hàng‌ cũng sẽ bày ra một ván cờ như thế này, hoan nghênh các vị khách đến giải, nếu ai giải được, liền có thể được chiêu đãi một bữa ăn miễn phí." Lý Tu Nhiên cười nói, "Chỗ này cũng giống như cái quầy cờ vây được bày mỗi dịp tết Trung thu ở Hồng Loa trấn chúng ta vậy."

Giải được một vấn đề sinh tử thì được tặng một cái đèn lồng, còn ở đây giải được một ván cờ hóc búa thì được ăn một bữa cơm chùa.

"Không phải cậu mời khách sao?" Kiều Mộc hỏi.

Lý Tu Nhiên nhịn không được cười lên: "Được, tôi mời."

Hai người nói xong, rồi đi vào.

Đồ ăn rất ngon, xem như từ khi Kiều Mộc đến B thị cuối cùng cũng ăn được một bữa cơm ngon miệng, chỉ có điều giá cả ở đây đắt đến kinh người.

"Giá cả ở B thị quả nhiên rất đắt đỏ." Kiều Mộc đang ngồi suy tính sau này thu nhập của mình phải như thế nào mới có thể gánh vác nổi chi phí sinh hoạt của gia đình.

"Tiệm này vốn đã đắt hơn so với mặt bằng chung." Lý Tu Nhiên nói.

"Vậy sao cậu còn mời đến đây?" Kiều Mộc thấy kỳ lạ.

"Dẫn cậu đến đây là để nhập môn." Lý Tu Nhiên giới thiệu nói, "Kỳ thủ chuyên nghiệp của B thị thường sẽ tới đây ăn cơm, cũng có mấy đại lão bát đoạn, cửu đoạn thỉnh thoảng sẽ tới đây đánh cờ. Cậu một khi vượt qua được kì thi Định Đoạn này, nếu như kí kết cùng một đội tuyển chuyên nghiệp của B thị, cũng sẽ đến đây để mở rộng mối quan hệ với mọi người."

Kiều Mộc nhíu nhíu mày lại, có chút không thích ứng.

Gia đình của Lý Tu Nhiên làm về kinh doanh, cho nên cậu ta cũng đã quen với việc đối ngoại xã giao với mọi người, nhưng Kiều Mộc hiển nhiên không giống vậy. Thấy sắc mặt của Kiều Mộc lộ ra vẻ không thích ứng, Lý Tu Nhiên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói: "Những chuyện này cũng không cần gấp gáp, vượt qua được kì thi Định Đoạn lần này rồi nói sau. Đi, tôi đưa cậu về khách sạn."

"Ừm." Hai người cùng nhau‌ bước ra ngoài, phải đi ngang qua hành lang trước một phòng bao, bỗng nhiên cánh cửa được kéo ra, có một người quen với khuôn mặt trẻ con bước ra ngoài, xém chút đụng trúng hai người

"Thật xin lỗi... Ủa, Kiều Mộc?!"

"Kiều Mộc, bạn cậu à?" Lý Tu Nhiên kinh ngạc hỏi.

Kiều Mộc nhận ra người này, đây chính là người đang giữ vị trí thứ nhất của kì thi Định Đoạn lần này, Ngải Nhạc Sơn.

"Ngải Nhạc Sơn." Kiều Mộc trả lời Lý Tu Nhiên.

Đây chính là Ngải Nhạc Sơn? Lý Tu Nhiên bắt đầu dò xét người trước mắt. Ngải Nhạc Sơn là ứng viên triển vọng giành giải quán quân trong kì thi Định Đoạn năm nay, là cháu trai của ông Ngải, nghe nói từng học tại một đạo quán của nước R nhiều năm, trong lần thi đấu này, ngoại trừ giành được kết quả toàn thắng, 80% các ván cờ của cậu ta đều giành chiến thắng ngay tại trung bàn. Nổi tiếng đến mức ngay cả kì thi còn chưa kết thúc, đã có những đội thi đấu chuyên nghiệp bắt đầu dòm ngó đến cậu ta.

Đội tuyển A của Lý Tu Nhiên cũng không ngoại lệ.

Ngải Nhạc Sơn thế nhưng chỉ đơn giản nhìn Lý Tu Nhiên một chút, sau đó hỏi Kiều Mộc: "Cậu đi cùng Kiều lão sư sao."

Kiều lão sư? Kiều Đông Viễn cũng đến đây?

Kiều Mộc mặt tối sầm, liền muốn lôi Lý Tu Nhiên rời đi, nhưng khi vừa ngẩng đầu, cậu liền đối diện với ánh mắt của Kiều Đông Viễn. Kiều Đông Viễn hôm nay hẹn ông Ngải ăn cơm, ai ngờ vừa vào trong nhà hàng liền gặp phải một người ngoài ý muốn của ông.

"Kiều lão sư." Ngải Nhạc Sơn cũng thấy Kiều Đông Viễn, cười chào hỏi.

Kiều Đông Viễn nhìn về phía cậu thiếu niên xa xa, trong ánh mắt bỗng ảm đạm không rõ, đứng nguyên tại chỗ chậm chạp không thèm đi‌.

"Bố ơi." Bỗng nhiên có một giọng nói trẻ con non nớt gọi Kiều Đông Viễn.

"Hửm?" Sắc mặt của Kiều Đông Viễn lập tức trở nên ôn hòa‌ đến lạ, một mặt hiền hậu cúi đầu nhìn về phía cậu bé, "Tiểu Nguyên, sao vậy con?"

"Bố ơi con đói." Cậu bé đó tên là Kiều Nguyên, con trai của Kiều Đông Viễn.

"Vậy chúng ta đi ăn cơm." Kiều Đông Viễn nắm tay cậu bé đi tới, Ngải Nhạc Sơn cũng nghe thấy cậu bé kêu đói, lúc hai người đến gần, vội vàng nghiêng người tránh ra.

"Tiểu Nguyên, lại đây nào." Ông Ngải đang ngồi đợi bên trong, nhìn thấy cậu bé dễ thương, vui vẻ gọi cậu bé đi vào.

"Con chào ông Ngải." Kiều Nguyên cũng quen ông Ngải, nghe thấy có người lớn gọi cậu, liền buông tay của bố mình chạy vào.

Kiều Đông Viễn đứng tại cửa phòng bao, không đi vào ngay, rồi ông dời ánh mắt về phía Kiều Mộc đang đứng cạnh cửa, giống như đang muốn nói chuyện gì đó cùng Kiều Mộc.

Trong chốc lát, Kiều Mộc thấy người này đứng chặn ngay tại hành lang không chịu đi‌, hai đầu lông mày hơi không kiên nhẫn: "Làm ơn nhường đường một chút, chúng tôi còn phải ra ngoài, cảm ơn."

Hành lang của nhà hàng‌ không rộng lắm, chỉ có thể vừa đủ cho hai người đi lại cùng lúc, Kiều Mộc nếu như miễn cưỡng chen chúc qua thì cũng được, nhưng cậu không muốn có bất kì loại tiếp xúc nào cùng Kiều Đông Viễn.

Ngải Nhạc Sơn lúc này mới hậu tri hậu giác cảm thấy một bầu không khí ngột ngạt, cậu không rõ giữa Kiều Mộc và Kiều Đông Viễn có vấn đề gì, chỉ suy đoán hai cha con này chắc có mâu thuẫn, nghĩ nghĩ, cậu ta quay lại phòng bao, dự định viện binh.

"Tiểu Nguyên, anh hai của em có phải đang cãi nhau với bố em không?" Ngải Nhạc Sơn nhỏ giọng hỏi Kiều Nguyên đang ngồi ăn bánh ngọt say sưa.

"Anh hai? Anh hai nào?" Kiều nguyên một mặt thắc mắc.

"Thì anh hai của em, Kiều Mộc." Ngải Nhạc Sơn nói, "Bọn họ đang giằng co ngay ngoài cửa phòng kia kìa, em đi khuyên nhủ một chút đi."

"Anh hai nào, em không biết." Cậu bé một mặt ngây thơ.

Ngải Nhạc Sơn sửng sốt, Kiều Nguyên không biết Kiều Mộc, làm sao có thể như vậy được?

Ông Ngải lớn tuổi, lại thêm‌ mấy năm nay chưa gặp lại Kiều Mộc, cho nên ngay từ đầu cũng không ra hỏi thăm, mãi cho đến lúc này mới phát hiện được: "Kiều Mộc đang ở ngoài cửa sao?"

"Đúng, nhưng hình như bọn họ đang cãi nhau." Ngải Nhạc Sơn nói, “Ông nội, chúng ta có nên đi khuyên nhủ họ không."

"Cứ đợi ở đây." Ông Ngải trừng mắt cháu trai mình một chút.

Ngoài hành lang, Kiều Đông Viễn vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề nhường đường cho Kiều Mộc đi qua. Ánh mắt của ông trần trụi quét lên Kiều Mộc, y như đang quét tia X-ray trên cơ thể của ai đó.

Kiều Mộc cực kì khó chịu, chỉ có thể cố nén tức giận đứng yên tại chỗ. Lý Tu Nhiên cũng biết Kiều Đông Viễn, một mặt vô cùng sùng kính. Đây chính là kiện tướng cờ vây bậc nhất tại Trung Quốc, trước kia chỉ có thể nhìn thấy trên báo chí hay là trên TV.

"Làm ơn nhường một chút." Kiều Mộc lần nữa lên tiếng.

"Vì sao lại quay lại?" Kiều Đông Viễn bỗng nhiên nói.

"Tôi muốn quay lại thì quay lại." Kiều Mộc lãnh đạm đáp.

"Tôi đã xem qua mấy ván cờ của cậu." Kiều Đông Viễn lại nói.

Kiều Mộc giật mình, không tự chủ nín thở.

"Sức cờ của cậu bây giờ còn tệ hại hơn so với bảy năm trước."

Kiều Mộc đột nhiên ngẩng đầu, trực diện nhìn vào mắt của Kiều Đông Viễn tràn đầy phẫn nộ.

"Cậu cũng là kỳ thủ, tôi nói đúng hay không, trong lòng cậu rõ nhất." Kiều Đông Viễn tiếp tục nói, "Bảy năm trước tôi cũng đã nói rồi, một người nhu nhược đến nỗi không thể kiểm soát được sự lo lắng như cậu, thì không xứng đáng để ngồi trên sàn thi đấu. Bảy năm trôi qua, tôi cho rằng cậu đã chữa khỏi được chứng rối loạn lo âu đấy rồi, nhưng cậu thử xem lại mấy ván cờ cậu chơi đi, coi lối chơi của cậu bây giờ như thế nào."

"Kiều lão sư, Kiều Mộc cho đến giờ chỉ thua một trận." Lý Tu Nhiên nghe không nổi nữa, cho dù cậu ta có sùng bái Kiều Đông Viễn, nhưng cậu không thể đành lòng để đối phương xem thường Kiều Mộc như vậy.

"Chỉ thua một trận? Cho dù có toàn thắng thì như thế nào? Cho đến giờ, mặc dù cậu cũng chưa ngất xỉu vì lo lắng, nhưng cậu vẫn thế, vẫn bị chi phối bởi nỗi sợ, vừa qua trung bàn, lối đánh liền chuyển sang thối lui, căn bản cũng không dám phát huy toàn bộ thực lực. Tôi vẫn giữ nguyên lời nói năm đó, một người không thể khống chế được lo âu thì mãi mãi không xứng đáng để ngồi tại sàn thi đấu." Từng lời từng câu của Kiều Đông Viễn đều mang theo một sự thất vọng tràn trề, "Cậu của bây giờ chả khác gì cậu của bảy năm trước cả."

"Kiều Mộc." Lý Tu Nhiên khẩn trương nhìn Kiều Mộc, nhưng biểu hiện của Kiều Mộc lại tỉnh táo nhiều hơn so với tưởng tượng của cậu.

Kiều Mộc cười lạnh một tiếng: "Có một điều tôi đã thay đổi."

Kiều Đông Viễn nhìn về phía cậu.

"Bảy năm trước tôi đã từng quan tâm đến ý kiến của ông, nhưng tôi của bây giờ chắc chắn sẽ không." Kiều Mộc quả quyết dõng dạc đáp.

Hai mắt của Kiều Đông Viễn nhíu lại, còn Lý Tu Nhiên thở mạnh cũng không dám.

"Kiều lão sư, xin ông tránh ra một chút‌, ông đang chặn lối đi của người khác đấy." Kiều Mộc xưng hô rất xa cách.

Thế nhưng, cuối cùng Kiều Đông Viễn cũng nhường đường, ông nhìn thật sâu vào Kiều Mộc một lúc, rồi kéo cửa, tiến vào phòng bao. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi