LỜI TỎ TÌNH TUYẾT RƠI

6.

Tôi mệt rồi, tôi muốn từ bỏ.

Phải công nhận là người này quá trâu bò. Qua mấy tháng rồi mà cậu chẳng nghe lọt lời tôi nói chút nào, cứ như nước đổ đầu vịt vậy.

Tôi dạy cậu vẽ một kiểu thì cậu sẽ vẽ theo kiểu ngược lại.

Tôi bỏ cuộc.

Ban ngày tôi phải đối mặt với nam thần làm mặt lạnh, ban đêm tôi lại gặp nam thần luôn miệng tươi cười với mình.

Tôi sẽ ổn thôi!

Trong mơ, Nguyệt Nam Đình bóp chân, đấm chân cho tôi. Tôi nhìn mà cảm thấy khó chịu.

Trong mơ thì cậu ấy thích tôi đến vậy, nhưng hiện thực cậu ấy lại chẳng cho tôi chút mặt mũi nào.

Tôi đạp cậu trong mơ một cái: “Này, anh thích cô gái như nào?”

Cậu lười biếng ngẩng đầu, nghĩ nghĩ rồi nói: “Như em ấy.”

Tôi: “Anh đã suy nghĩ ba giây, vì thế đây không phải lời thật lòng của anh.”

Nguyệt Nam Đình: “Được thôi, thế anh nói thật vậy. Anh thích mấy cô gái xinh đẹp da trắng chân dài.”

Tôi: “……”

Trong hiện thực, tôi không còn gặp lại Nguyệt Nam Đình nữa.

Nhưng tôi thật sự thích gương mặt của cậu ấy. Vì gương mặt đó, có chết tôi cũng cảm thấy mãn nguyện.

Nhưng tôi không ngờ mình lại gặp được Nguyệt Nam Đình ở KTV.

Một giây trước tôi còn hát một bài tình ca.

Giây tiếp theo, tôi yên lặng đưa mic cho đứa bạn bên cạnh tôi.

Tôi: “Cậu chọn bài, tớ đã hướng dẫn cậu hát như nào rồi đấy.”

Bạn tôi: “Trâu bò nha! Nhưng tớ cũng không biết hát. Có bạn nào muốn hát bài này không?”

Nguyệt Nam Đình cũng tới đây cùng bạn.

Cậu ấy chẳng hát gì cả, chỉ ngồi im một bên.

Tôi cảm giác như cậu ấy đang nhìn mình, tôi cũng nhìn cậu ấy.

Nhìn kỹ thì, cậu ấy cũng khá đẹp trai nhỉ?

Chợt Nguyệt Nam Đình chạm ánh mắt tôi. Cậu quay đầu đi, xung phong nhận việc hát tình ca.

Bạn của cậu ấy ồn ào: “Úi trời, Nam Đình, cậu định luyện hát tình ca cho bạn gái tương lai nghe sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi