LỜI TỎ TÌNH TUYẾT RƠI

8.

Tôi lăn qua lăn lại trên giường, không ngủ được.

Cuối cùng tôi cũng chờ được đồng hồ báo thức của mình vang lên. Tôi ngồi dậy, tắt chuông báo thức đi.

Nhưng tôi không ngờ rằng mình không phải là người duy nhất mất ngủ. Nguyệt Nam Đình cũng bị mất ngủ giống tôi.

Lúc ăn trưa ở nhà ăn, tôi thấy hai mắt cậu thâm quầng, dáng vẻ uể oải.

Ngồi ăn thôi mà nhìn cậu sắp gục cả xuống bát cơm của mình rồi.

Bạn của cậu ấy trêu cậu: “Chẳng lẽ đêm qua cậu đi đào mộ nhà người ta nên gặp quả báo à?”

Nguyệt Nam Đình liếc nhìn cậu bạn kia một cái, không nói gì.

Tôi cúi đầu xuống ăn cơm, đột nhiên nghe thấy cậu nói:

“Trong mơ tớ đối xử với cô ấy tốt như vậy, sao cô ấy lại muốn ly hôn với tớ?”

Tôi: “?”

Cậu ấy có ý gì?

Tôi cảm thấy có gì đó không ổn quanh đây.

Không phải tôi cùng nam thần của mình mơ cùng một giấc mơ đó chứ?

Làm sao có chuyện đó thật? Nếu là vậy tôi sẽ đăng xuất khỏi thế giới này luôn cho mọi người xem!

Bạn của Nguyệt Nam Đình nói: “Hóa ra không phải cậu đi đào mộ nhà người ta, mà là bị vỡ mộng xuân!”

Tôi càng nghe càng khó hiểu. Đột nhiên Nguyệt Nam Đình nói: “Chẳng lẽ vì hôm qua tớ nói không rõ ràng nên làm cô ấy hiểu lầm? Vì thế cô ấy mới đòi ly hôn với tớ?”

Bạn của Nguyệt Nam Đình nói: “Có khi là vậy thật đấy. Nhưng mà cậu cũng nhát thật, đêm nào cũng mơ tới người ta mà còn không dám theo đuổi người ấy.”

“Người ta chủ động tới gần cậu thì cậu làm mặt lạnh như người ta thiếu nợ cậu vậy.”

Nguyệt Nam Đình cúi đầu xuống ăn tiếp, bạn của cậu ấy lại nói: “Lần trước khi người ta bán bóng bay, chẳng biết là ai chê người ta ấy nhờ? Sau khi biết đó là Cố Vũ Tiêu thì lại lấy tiền túi của mình đi kêu gọi cả lớp mua bóng ủng hộ.”

“Cũng không biết là ai thấy Cố Vũ Tiêu ứng tuyển làm gia sư thì lập tức bảo mẹ mình nhận cô ấy.”

“Cũng không biết là ai vì muốn Cố Vũ Tiêu dành nhiều thời gian cho mình hơn mà cố ý vẽ xấu, làm trò mèo trước mặt cô ấy.”

“Cũng không biết là ai nghe nói người ta muốn đi KTV thì ăn vạ tớ đòi đi theo.”

“Lại còn bày đặt hát tình ca trước mặt mọi người, người ta hỏi có thích ai hay không thì lại còn trả lời lấp lửng.

“Người nào đó thâm tình suốt nhiều năm chỉ thích một người ấy nhỉ?”

Nguyệt Nam Đình buông đũa xuống: “Cậu nói xong chưa?!”

Bạn của Nguyệt Nam Đình nói: “Người ngốc cũng có thể thấy được cậu thích cô ấy đến nhường nào. Bây giờ cậu không chịu ra tay, định chờ đến bao giờ nữa?”

Nguyệt Nam Đình lắc lắc đầu, vỗ bả vai bạn mình: “Cậu không hiểu. Chờ cậu đến tuổi này của tớ, cậu sẽ hiểu thôi.”

Bạn Nguyệt Nam Đình: “…… Cậu cứ như này, mai sau muốn theo đuổi người ta thì vất vẻ lắm đấy.”

Dường như Nguyệt Nam Đình nhận ra ánh mắt của tôi, đang lúc cậu sắp phát hiện ra tôi thì tôi nhanh chóng chui xuống dưới gầm bàn.

Tim tôi đập bình bịch, đầu óc tôi mơ màng.

Hình như người tôi thích cũng thích tôi. Tôi nên làm cái gì bây giờ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi