LỜI TỪ BIỆT DÀI ĐẰNG ĐẴNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi nhớ đến lời nói của nữ sinh bàn dưới năm lớp 10, cậu ấy là một người rất rất tốt.

Mùa hè năm 11, tôi ra nước ngoài chơi, nằm bò trên quầy lễ tân khách sạn, viết cho cậu ấy một bưu thiếp. Viết một câu lại chỉnh sửa một câu, viết một trang lại xé một trang, cuối cùng tôi cầm một đống bưu thiếp dày cộm đã rách nát tới thùng rác ở sảnh chờ để vứt đi, hướng dẫn viên của chúng tôi nhìn thấy liền trêu chọc tôi “Tiểu thư, khoe của à?”.

Đó là lần đầu tiên tôi muốn làm điều gì đó thực tế để tiếp cận cậu ấy.

Trước đây tôi thích cậu ấy. Bây giờ tôi hy vọng cậu ấy có thể thích tôi.

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, tôi liền trở nên buồn bã.

Cuối cùng vẫn là viết ra một tờ, tôi vốn không đụng vào rồi đem về nhà. Tất nhiên tôi không dám gửi thật cho cậu ấy một tấm bưu thiếp không đầu không đuôi, được đóng con dấu của nước ngoài, mọi người cứ đi nghe ngóng thử thì sẽ biết là ai, chỉ sợ là cậu ấy còn xem chưa hiểu thì người khác đã hiểu hết rồi.

Nhưng mà tôi còn có thể làm gì được? Tôi thường bỏ qua những tiết tự học buổi tối năm 12, đi lang thang quanh quảng trường treo cờ, ngồi nơi góc tối ở bệ cửa sổ hành lang khu hành chính, nghĩ ngàn vạn cách để có thể làm quen với cậu ấy.

Lớp của hai chúng tôi học cùng một giáo viên dạy văn, vậy nên bài văn tôi viết rất dụng tâm, sau mỗi đợt thi, những bài văn hay sẽ được nhóm giảng dạy và nghiên cứu sao in ra và cho lưu hành, tôi ít nhất có thể làm gương mặt thân quen trước, để cho XX biết tôi có bao nhiêu là, ừ, tài sắc vẹn toàn.

Nghĩ lại, cậu ấy ghét tiết ngữ văn đến vậy, sẽ không cho rằng tôi là một văn nhân chua ngoa, khác người chứ?

Thiếu nữ thì hay nghĩ lắm mà, làm một người bình thường thật khó.

Một ngày nọ, mẹ tôi nhặt được tấm bưu thiếp ở dưới sàn bên cạnh bàn học của tôi, hỏi tôi rằng XX là ai?

Như tôi dự liệu, mẹ tôi vẫn như cũ, vẫn thích hóng chuyện cầu mà không có được của thiếu nữ mộng mơ.

Bà ấy hỏi tôi một câu kinh điển “Con thích cậu ta ở điểm gì?”



Học kỳ đầu lớp 12, các trường đại học và cao đẳng bắt đầu xét chọn học sinh tuyển thẳng và chiêu sinh tự chủ rồi, cậu ấy là học sinh trong đội tuyển, tham gia xét tuyển thẳng; còn tôi, chỉ là một thiếu nữ bình thường, hy vọng có thể dành một suất chiêu sinh tự chủ.

Loa phát thanh nói mọi người lên phòng chủ nhiệm giáo vụ điền thông tin, tôi đến muộn, vô tình nhìn thấy cậu ấy…… và mẹ cậu ấy. XX ngồi trên ghế sofa, bộ dạng hờ hững, mẹ cậu ấy cầm tờ đơn hỏi đông hỏi tây, tôi lơ đãng ngồi xuống phía bên kia bàn trà, cúi đầu điền đơn, viết được vài nét thì căng thẳng liếc mắt về phía cậu ấy — Tôi mong chờ ánh mắt vô tình giao nhau, tôi sẽ cười với cậu ấy rồi gật đầu nói “Cậu là XX phải không? Chào cậu, tôi tên…”.

Tôi vốn không phải kiểu người luống cuống trước người khác.

Nhưng cậu ấy từ đầu tới cuối không hề nhìn qua, chỉ lắng nghe từng chỉ dẫn của mẹ cậu ấy, tỉ mỉ điền từng chút một.

Chúng tôi đều thông qua vòng đầu đánh giá hồ sơ, cùng tham gia vào cuộc thi viết được tổ chức chiêu sinh tại tỉnh. Tôi thi không tốt lắm, lúc bước ra khỏi trường thi vẫn còn mơ hồ, nhìn mẹ tôi trong đám người chờ đợi ở đằng xa, cả người bỗng nhiên giật nảy.

Mẹ tôi đứng cùng với mẹ XX, vừa nhìn có vẻ trò chuyện rất ăn ý.

Họp phụ huynh cho tôi đều là bố tôi đi họp, mẹ tôi trước giờ chưa từng giao lưu với những phụ huynh khác, đến cả tên của giáo viên chủ nhiệm lớp tôi cũng không nhớ, bây giờ lại có thể cười nói vui vẻ với mẹ XX!

Đồng chí này đang muốn làm gì đây? Đang muốn chọc ghẹo con gái ruột của mình sao? Không biết đồng chí đã nghe qua cái gọi là “Hổ dữ không ăn thịt con” chưa nữa 

Tôi căng thẳng đến gần, mẹ tôi vẻ mặt vô tội kéo tôi lại giới thiệu, đây là mẹ của XX.

Phí lời, tôi đương nhiên là biết!

Mẹ của XX là người hoạt bát và nhiệt tình, hàn huyên vài câu, tôi liền nhìn thấy mặt không cảm xúc của XX bước lại gần, không nhìn hai người khác có mặt ở đây mà kéo cách tay mẹ, nói ra hai chữ.

“Đi thôi.”

….. Đi thôi.

Mẹ tôi liền bày ra dáng vẻ sâu sắc, nhìn tôi cười và nói một câu làm tôi nhớ mãi.

“Tương lai quan hệ mẹ chồng nàng dâu của con rất khó khăn đó.”

“Mẹ muốn làm gì vậy?” cơ mặt tôi bắt đầu co giật.

“Đứng bên ngoài buồn chán quá, nghe thấy bà ấy nói “XX nhà chúng tôi”, mẹ liền đi qua đó, tùy tiện nói chuyện với bà ấy hai câu.”, mẹ tôi cười như gió xuân.

“Cậu bé XX mà con thích đó? Sao giống như người máy thế.”

Tôi lờ mờ nghe được quan hệ mẹ con của chúng tôi phát ra tiếng nứt “răng rắc”.

Thật ra, tôi biết ý đồ của mẹ. Bà cảm thấy XX không đáng để thích. Hơn nữa bà cũng không thể trả lời tôi rằng “thích” rốt cuộc là như thế nào? Phát sinh tình cảm nhất định phải tìm ra lý do sao? Thích chính là như một vòi nước bị hư, lý trí nói với bạn rằng không đáng, nhưng có vặn chặt thế nào cũng vô ích, tình cảm như nước đổ đi không thu lại được.

Buổi tối hôm đó, tôi khoát cánh tay mẹ thong thả đi về nhà, trên đầu là bầu trời rực đỏ, trận tuyết đầu mùa sắp tới rồi.

Mẹ cảm nhận được sự mất mát của tôi, xoa xoa bàn tay tôi và nói “Mẹ cậu ấy sớm đã biết con rồi, biết con trước kia học ở lớp nào, còn biết bài văn con viết rất hay.”

“Thật sao?”

“Ừ.” mẹ tôi cười, “Thật đó. Hơn nữa bà ấy nói là XX nói với bà ấy đấy.”

Thật ra biết được những chuyện cơ bản này có thể là đến từ mạng lưới tình báo dày đặc của mẹ XX, không liên quan gì đến XX cả, tôi còn vui mừng ngay lập tức cơ:

“Còn nữa không? Ngoài bài văn ra thì sao?”

“Hết rồi.”

“À…” Tôi khá thất vọng.

“ Đúng rồi, mẹ cậu ấy còn nói con rất xinh đẹp.”

“Thật ạ?!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi