LÔI UYỂN KHANH, EM DÁM TÍNH KẾ TÔI

Sau khi kết thúc sáu vòng quay cuối cùng ngựa gỗ cũng dừng lại, hai đứa nhóc bước xuống, Đình Ngôn có chút loạng choạng làm cô bé bên cạnh cười khanh khách: "Yếu ớt thật đấy, mới có nhiêu đó đã chóng mặt rồi sao?"

Đình Ngôn giơ tay dụi mắt: "Chị, chị không chóng mặt chút nào sao?"

"Có bao nhiêu đây mà cũng sợ thì chị đây không phải là Lưu Kim Tuyến nữa."

Đình Ngôn nhướng mày: "Lưu Kim Tuyến? Tên chị sao?"

Bé gái gật đầu: "Có thể gọi thân mật là Pumba."

"Pumba? Tên kì thế...ai thèm gọi."- Đình Ngôn bĩu môi.

Lưu Kim Tuyến cười cười kéo cậu lại: "Còn cậu, bé trai, cậu tên gì?"

"Bé trai? Làm ơn bỏ cái danh xưng buồn nôn đó đi, chị có biết em là ai không hả?"

"Không nói sao biết?"- Lưu Kim Tuyến cố tình trêu cậu.

Ngôn Ngôn tức tối: "Nghe cho kỹ đây, họ Hạ, lót chữ Đình tên Ngôn, tên thân mật là Ngôn Ngôn nhưng mà chị không thân thì đừng gọi, nghe rất buồn nôn."

"Hạ Đình Ngôn? Hạ Đình Ngôn? Nghe quen quen nhỉ...hình như em là bé trai nổi bật nhất trường tiểu học Y phải không? Không ngờ nha, em có biết không thành tích quậy phá của em đã lan sang trường cấp hai của bọn chị luôn rồi, đám con gái trường chị nghe nói năm sau em sẽ vào trung cấp Hoàng Gia thì mừng quýnh lên luôn."

"Thật sao?"- Đình Ngôn cao hứng vô cùng.

Lưu Kim Tuyến gật đầu: "Thật đấy, nghe nói có lần em đốt râu hiệu trưởng phải không?"

Đình Ngôn phất tay: "Đốt râu gì chứ, lần đó là do ông ấy hâm dọa sẽ mang điểm số của em nói với mẹ, em muốn tỏ ra nịnh nọt để lấy lòng ông ấy nên đã châm bật lửa mồi thuốc lá cho ông ấy, nào ngờ cái bộ râu kia dài quá bén vô lửa cháy đẹp luôn. Nhờ cái vụ đó mà em đã bị mẹ rượt chạy mấy vòng đấy."

"Thật sao? Ha ha, mắc cười thật đấy..."- Lưu Kim Tuyến vỗ vai cậu: "Nhóc, em nhiều trò thật đấy, sau này qua trường tụi chị thì đầu tiên phải làm cho ông thầy hiệu phó sợ trước có biết không, ông ấy khó kinh hồn luôn."

Ngôn Ngôn định nói gì thì phía xa có tiếng gọi truyền tới: "Pumba?"

Hạ Dĩ Niên đi tới, vẻ mặt tràn ngập sự không vui kéo tay cô bé: "Con đi đâu thế?"

"Con đi chơi xoay ngựa gỗ đó, vui dự thần luôn."- Lưu Kim Tuyến cười híp mắt: "À, con có quen được một người bạn đấy."

"Bạn sao?"- Hạ Dĩ Niên nhìn sang Ngôn Ngôn: "Ngôn Ngôn? Cháu, cháu cũng ở đây sao?"

Đình Ngôn cười: "Đúng vậy đó, chúng ta có duyên thật, đi đâu cũng gặp nhỉ hì hì..."

Lưu Kim Tuyến nhìn qua nhìn lại: "Gì thế, hai người quen nhau à?"

"Tạm thời đừng quan tâm nhiều như vậy, chú Jonathan, chú có thể dẫn cháu đi tìm mẹ không? Hu hu... cháu lạc mẹ rồi."- Đình Ngôn mếu máo làm ra bộ dáng đáng thương.

Lưu Kim Tuyến khinh bỉ: "Rõ ràng là trốn đi chứ lạc gì mà lạc."

"Im lặng dùm!"- Đình Ngôn nghiến răng.

Trốn mẹ đi? Hạ Dĩ Niên hết cách, ở đâu mà đám nhóc này lắm trò thế không biết?

"Ngôn Ngôn!"

"A...mẹ..."- Đình Ngôn vui mừng chạy đến nhưng chưa đầy năm giây thì lỗ tai bị véo đau điếng: "Ôi mẹ ơi đau quá mẹ ơi, đừng nhéo tai con mà..."

"Ai dạy con cái trò trốn đi như vậy hả?"

"Con biết lỗi rồi, không dám tái phạm nữa, làm ơn nhẹ tay thôi, ôi đau quá...anh ơi cứu em, chị ơi cứu em, chủ nhỏ cứu con..."

Lâm Tư Phàm bước: "Uyển Khanh."

Cô nhìn qua, Lâm Tư Phàm lại đưa mắt nhìn về một phía, cho tới lúc Uyển Khanh cũng tò mò nhìn theo ánh mắt của anh thì ngay lập tức sững sờ, bàn tay đang véo tai Ngôn Ngôn cũng buông lỏng ra, cậu nhóc thoát nạn liền phóng qua một bên.

Mà Uyển Khanh thì đã bất động.

Lần thứ hai gặp lại, cảm xúc không quá ngỡ ngàng như lần đầu, tuy rằng vậy vẫn bị ánh mắt xa lạ kia làm cho tê tái tâm can.

Hạ Dĩ Niên đứng ở đó, bộ đồ vest càng khiến hắn như tách biệt với không khí náo nhiệt chỗ này, hắn vẫn không thay đổi thói quen, dù cho có mất trí nhớ đi nữa thì cũng không chấp nhận việc bản thân ăn mặc xuề xòa. Nhưng không vì cách ăn mặc này mà khiến hắn trở nên cứng ngắt lập dị, ngược lại còn làm cho phong thái của hắn thêm phần trầm tĩnh tao nhã, toát lên khí chất quý tộc.

Ngôn Ngôn kéo tay Uyển Khanh khiến cô lại ánh mắt có phần thất thố của mình, nhìn cậu nhóc.

"Mẹ ơi, đây là chú Jonathan đấy, chú ấy là gia sư mà con nói đấy."

Uyển Khanh nhíu mày, đang định thắc mắc thì Hạ Dĩ Niên đã bước lên phía trước vài bước: "Cô là Rafflesia sao?"

Uyển Khanh gật đầu: "Xin lỗi, tôi nghe tên đã thấy quen nhưng lại không ngờ người trên mạng và anh là cùng một người."

Đình Ngôn gãi cằm lặng lẽ đứng một bên, thật sự không hiểu tại sao mà cái chú Jonathan này khiến cậu càng nhìn càng quen mắt.

Hạ Dĩ Niên cũng không có ý định nói thêm điều gì.

Lúc này Uyển Khanh mới nhìn tới đứa bé nãy giờ đứng phía sau hắn, trái tim như sợi dây đàn căng cứng lên: "Đây, đây là..."

Suy nghĩ đầu tiên của Uyển Khanh đó là đây là con hắn... nhìn cô bé này cũng chạc tuổi của ba đứa nhà cô...

Hạ Dĩ Niên kéo Lưu Kim Tuyến lại: "À, đây là cháu của Phương Tĩnh."

"À..."- Trong lòng Uyển Khanh nhẹ nhõm hẳn đi.

Lưu Kim Tuyến cười cười cúi đầu rất lễ phép nói: "Cháu chào cô..."

Uyển Khanh gật đầu, chưa kịp chào lại thì Lưu Kim Tuyến đã bước lên thân thiết nắm lấy tay Uyển Khanh, ánh mắt nhìn cô như bắt gặp phải sao trời mà lấp lánh khó tả: "Cô ơi, cô đẹp quá..."

Ngôn Ngôn bước lên gạt tay cô bé ra: "Xê ra xê ra, chị nắm cái gì mà nắm chứ?"

"Gì chứ? Sao lại không nắm được?"

"Đây là mẹ em, em chưa cho phép chị nắm cái gì?"

"Chưa cho phép? Em nghĩ em là ai?"

"Em là Hạ Đình Ngôn, là con trai ngoan của mẹ em."

Đình Thông đứng kế bên suýt chút phun luôn nước bọt ra: "Con trai ngoan?"

Đình Ngôn nhìn sang: "Sao hả? Anh có ý kiến sao? Đánh lộn không?"

Linh San vội lên tiếng can: "Hai đứa bắt đầu nữa rồi, thôi đi thôi đi."

Lưu Kim Tuyến khác hẳn: "Đánh lộn á? Vui quá vui quá, đánh đi đánh đi."

Uyển Khanh đứng một chỗ đơ như cây cột, không biết nên khóc hay nên cười. Ba đứa nhóc nhà cô đã đủ loạn rồi, giờ lại thêm một Lưu Kim Tuyến tính tình không khác gì Ngôn Ngôn, hèn gì hai đứa có thể nhanh như vậy mà đã làm quen với nhau. Trong lúc cô rơi vào trạng thái im lặng thì Hạ Dĩ Niên đã đi tới bên cạnh lúc nào không hay, hắn nhìn cô một cái rồi hỏi: "Lần trước cô không được khỏe, lần này sắc mặt đã khá hơn rồi."

Uyển Khanh bất ngờ nhìn qua: "À... lần trước, là do có chút giật mình thôi..."

"Tôi biết là tôi trông có vẻ khó gần nhưng cũng không tới mức làm cho giật mình chứ?"- Hạ Dĩ Niên có chút buồn cười.

"Hả? À..."- Uyển Khanh khẽ cười: "Là tại nhìn anh quen mắt nên cứ tưởng...là cùng một người."

"Vậy sao?"- Giọng nói hắn có chút cao lên, ánh mắt lướt qua một tia khó hiểu cùng suy tư. Nói thật, hắn cũng cảm thấy cô gái này rất quen mắt, dường như đã gặp ở đâu mà chính hắn lại cũng không nhớ ra được.

Chỉ biết rằng mỗi lần nhìn vào mặt cô, Hạ Dĩ Niên lại cứ muốn nhìn mãi như vậy, càng nhìn lại càng cảm thấy có một sự quen thuộc mãnh liệt nào đó tràn trong lòng. Một lúc sau, khóe môi hắn hơi cong lên: "Cô cười lên, trong rất đẹp."

Uyển Khanh bất ngờ nhìn hắn, trong nhất thời không biết phản ứng thế nào, cứ ngây ngốc như vậy mà nhìn người trước mặt.

Bóng hình cô vẫn luôn khắc ghi trong tim,...

Khắc ghi... hai chữ này còn tùy theo trường hợp, đối với những cặp trọn đời bên nhau thì nó là thiêng liêng, là cao cả. Đối với trường hợp của cô...Uyển Khanh nghĩ chắc cũng chỉ có sự chua chát mà thôi.

"Jonathan!"- Lúc này Phương Tĩnh đi tới: "Đã tìm được Pumba chưa? Ơ... chào chủ tịch Lôi."

Uyển Khanh thu hồi tầm mắt gật nhẹ đầu hồi đáp cô ta.

"Bên kia."- Hạ Dĩ Niên chỉ tay.

Phương Tĩnh nhìn qua một cái rồi cũng an tâm hơn phần nào, lúc này mới nhìn Uyển Khanh: "Chủ tịch Lôi, chị cũng tới đây chơi à?"

Uyển Khanh nghe thấy tên mình thì gật đầu: "Tôi tới với con tôi."

"Người bận rộn như chị mà cũng có chút thời gian để dẫn con đi chơi sao?"- Phương Tĩnh cười.

Uyển Khanh nhã nhặn đáp: "Có bao nhiều thời gian đâu, tôi là người rất linh động."

Lâm Tư Phàm bị bốn đứa nhỏ bên kia lôi lôi kéo kéo cuối cùng cũng thoát khỏi, đi tới bên cạnh Uyển Khanh, nhăn nhó: "Uyển Khanh, cái thằng Ngôn Ngôn đúng là càng ngày càng không nghe lời mà."

"Đây là..."- Phương Tĩnh nhìn qua, hình như người này là người lần trước xuất hiện ở nhà cô ta.

Uyển Khanh nhanh chóng giới thiệu: "Đây là Lâm Tư Phàm, em họ của chồng tôi."

Lâm Tư Phàm mở to mắt, đứng hình năm giây vì lời giới thiệu của Uyển Khanh, khi bàn tay của Phương Tĩnh giơ ra anh mới hoàn hồn mà bắt tay cô ta.

"Chào anh Lâm!"

Uyển Khanh giới thiệu: "Tư Phàm, đây là Phương Tĩnh, người phụ trách việc quảng bá lần này của OLY."

Lâm Tư Phàm đứng hình tập hai, trời ơi đây là ngày gì? Đầu tiên là gọi anh họ anh là chồng bây giờ lại gọi tên anh.

Mười năm rồi, mười năm quen biết Uyển Khanh chưa một lần gọi hai chữ Tư Phàm đơn giản như vậy. Hơn nữa sao anh cảm thấy hơi ớn lạnh, dù gì anh họ chính thức cũng đứng ở ngay bên cạnh, anh đưa mắt sang quan sát, thấy Hạ Dĩ Niên cũng không mấy để tâm tới màn chào hỏi này cho lắm.

Lâm Tư Phàm hồi phục trạng thái tươi tắn của mình, bắt tay Phương Tĩnh: "Chào người đẹp..."

Uyển Khanh đứng bên cạnh thản nhiên hắng giọng một cái.

"À...chào cô Phương..."- Lâm Tư Phàm vội vàng sửa miệng.

"Chào anh."- Phương Tĩnh tươi cười, rồi lại nhìn sang Uyển Khanh: "Có vẻ như chủ tịch Lôi quản em họ của chồng mình quá kỹ rồi, người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng hai người là vợ chồng đấy."

Nói rồi, Phương Tĩnh lại thêm vào: "À, ý tôi là hai người đứng cạnh rất xứng đôi, tôi không có ý gì khác. Nghe nói chồng của chủ tịch Lôi đây đã bỏ đi đâu rồi thì phải, à, đúng rồi không nên nhắc lại những chuyện buồn. Tí nữa chúng tôi sẽ cùng đi chơi trượt nước, chủ tịch Lôi có muốn đi cùng không? Dù gì cũng đã gặp nhau, chúng ta lại có quan hệ hợp tác, đi riêng thì xa lạ quá, hay là đi chung đi."- Nói rồi cô ta đi tới bên cạnh kéo tay Hạ Dĩ Niên, tươi cười dịu dàng hỏi: "Có được không Jonathan?"

Hạ Dĩ Niên nhìn sang Uyển Khanh.

Sắc mặt của cô lại có phần nhợt nhạt hơn.

Lâm Tư Phàm đương nhiên biết Uyển Khanh sẽ khó chịu, hơn nữa anh còn nghe ra được mùi dấm chua nồng nặc trong mấy lời Phương Tĩnh vừa nói, có điên mới cùng đi chơi với một người không ưa gì mình. Thấy Uyển Khanh im lặng, Lâm Tư Phàm lên tiếng giải vậy: "À, chuyện này...chúng tôi còn có mấy đứa nhỏ, tụi nó rất nghịch cho nên nếu đi chung thì không tiện cho lắm."

"Không không, anh Lâm nói vậy là sai rồi, chúng ta là người lớn đâu có tự nhiên tới đây làm gì? Chúng ta đều dẫn con nít tới đây, với lại Pumba hình như rất thích chơi với con trai của chủ tịch Lôi, đây là chuyện tốt không phải sao, có đúng không Jonathan?"

Uyển Khanh đưa mắt quan sát hắn.

Hạ Dĩ Niên: "Đi cùng được không?"

Uyển Khanh khẽ cười gật đầu: "Được thôi, nếu cô Phương có lòng như vậy thì đi cùng đi. Để tôi đi gọi tụi nhỏ."

Nói rồi Uyển Khanh quay người đi về phía đám nhỏ đang chơi phía xa, Lâm Tư Phàm đi theo sau cô, có chút kì lạ khó hiểu hỏi: "Uyển Khanh, sao lại nhận lời cô ta chứ? Phương Tĩnh đó rõ ràng là muốn đối đầu với em mà."

"Em không chấp một cô bé."- Uyển Khanh đơn giản trả lời, thật ra là do cô không thể ừ chối được câu hỏi vừa rồi của Hạ Dĩ Niên. Một câu "Đi cùng được không?" của hắn đã khiến trái tim cô không biết có bao nhiêu xao động. Với lại đã từ lâu Uyển Khanh luôn muốn để tụi nhỏ đi chơi cùng cha nó, lần này tuy không ai nhận ra ai nhưng cũng là một cơ hội để ước muốn này của Uyển Khanh viên mãn.

Mọi chuyện cứ để một mình cô chịu đựng, mọi người cùng vui vẻ là được rồi.

Sau khi thay đồ bơi xong xuôi, mọi người ngồi ở hàng ghế chờ đợi những người tiếp theo.

Hạ Dĩ Niên vốn định không tham gia trò chơi này, nhưng Ngôn Ngôn lại nằng nặc cho bằng được để kéo hắn vào phòng thay đồ, hắn cũng không ngờ có một ngày mình lại... ngay cả từ chối một đứa trẻ cũng không làm được. Kể từ lúc từ phòng thay đồ nam trở ra, phàm là nữ giới xung quanh đều không thể dời mắt đi chỗ khác được.

thân hình cuồn cuộn tráng kiện được luyện tập kỹ lưỡng, nước da màu đồng khỏe mạnh, khuôn mặt hút hồn lạnh lùng tựa như một vị thần Hy Lạp cổ xưa, thần thái gương mặt vừa nghiêm nghị lại vừa mang một nét gì đó s3xy. Đường xương quai hàm và sống mũi hoàn hảo càng khiến hắn đẹp lai láng hơn Hạ Dĩ Niên có thể đẹp trai bất chấp trang phục, kiểu tóc. Một số người xung quanh cứ tưởng là ngôi sao nào đó liền lấy điện thoại ra chụp hình lại khoảnh khắc này.

Đình Ngôn đi bên cạnh cười không híp được mắt, Hạ Dĩ Niên thấy kì lạ nên hỏi, ai ngờ cậu nhóc đỏ mặt nói rằng: "Đúng là ngại quá đi, cháu biết cháu đẹp nhưng mấy bà cô xung quanh cũng không cần nhìn như vậy..."

Lưu Kim Tuyến đi bên cạnh cùng lúc nghe được thì cười đến mức bò ra đất: "Sự ảo tưởng là món quà mà chúa ban cho em có phải không? Ôi trời ơi, em lấy đ ĩa bay bay về hành tinh của mình nhanh đi, trái đất đáng sợ lắm, không dung nạp một người lúc nào cũng tự cho mình là đẹp như em đâu."

Đình Thông hưởng ứng: "Đúng đó..."

"Anh nói cái gì?"- Đình Ngôn nghiến răng.

"...Không, không có gì..."

Lưu Kim Tuyến lắc đầu: "Ngôn Ngôn à người ta nhìn qua đây là tại ở đây có hai mỹ nam đẹp trai hút hồn thôi, em là con nít còn chưa xổ sữa, người ta chú ý tới em để đem em về rồi còn tốn tiền mua sữa cho uống à?"

Ngôn Ngôn khoanh tay, bày ra bộ dáng không gục ngã: "Đúng là cái gì tròng mắt, cái gì thái sơn ấy nhỉ?"

Hạ Dĩ Niên ngồi xuống ghế, tốt bụng nhắc nhở: "Ý cháu là, có mắt không thấy thái sơn, và có mắt không tròng phải không?"

"Phải, phải, chính là như vậy."

Lúc này phái nam hồ bơi lại bị gây chú ý bởi Phương Tĩnh, cô ta từ bên trong đi ra, bộ đồ bơi được thiết kế tinh tế cùng đường nét gương mặt hài hòa, suốt dọc đường đi đều được những anh chàng xung quanh chú ý.

Lưu Kim Tuyến tròn mắt: "Dì ơi, dì đẹp quá, chuẩn number one luôn."

Phương Tĩnh bật cười: "Quá khen rồi."- Rồi nhìn sang Hạ Dĩ Niên: "Jonathan, anh thấy sao?"

Nói rồi còn quay một vòng trình diện. Hắn nhìn qua rồi gật đầu: "Được lắm."

Phương Tĩnh càng vui vẻ hơn: "Bộ đồ này em đã chuẩn bị rất lâu rồi, chỉ là mấy lần trước thừa cân nên không dám mặc... Ngôn Ngôn, Thông Thông hai cháu thấy sao?"

Ngôn Ngôn: "Đẹp lắm ạ."

Thông Thông lườm qua, khoanh tay đứng tựa vào cây dù sau lưng: "Nhìn kiểu nào cũng y như cá vàng."

Mặt Phương Tĩnh có chút đơ lại rồi nhìn sang chỗ khác, cái thằng nhóc Thông Thông này nghe nói thành tích học tập rất được, sao lại chẳng có chút lễ phép nào như thế?

Vì tiếp theo phải chơi trò chơi dưới nước nên buộc mọi người phải thay đồ bơi. Uyển Khanh không biết rằng sẽ chơi trò này cho nên không chuẩn bị đồ bơi, nhưng giờ phút này, San San trở thành vị cứu tinh của cô bởi vì con bé đã chu đáo chuẩn bị sẵn một bộ đồ bơi cho mẹ mình.

Nhưng cho tới khi San San đưa bộ đồ đó ra, mặt Uyển Khanh chuyển từ cảm kích xuống trạng thái "cạn lời".

Là bikini...

Hơn nữa là một bộ bikini hở hang tới mức vừa nhìn là khiến mặt cô đỏ lên.

Cũng phải, có bộ bikini nào kín đáo đâu chứ?

"Đi mà mẹ, mặc đi mặc đi, con với Thông Thông đã cá với nhau, mẹ mà không mặc là con mất tiền tiêu vặt đó, đi mà, coi như con xin mẹ đấy... Dáng mẹ đẹp như thế, nói không chừng so với người mẫu còn đẹp hơn vài phần, ngại gì chứ?

Thế là Uyển Khanh không còn cách nào, trước sự mè nheo của con bé đành mặc bộ đồ bơi kia vào. Lúc bước ra khỏi phòng thay đồ, cô còn cảm thấy rùng mình vì cơn gió vừa thổi qua.

Lưu Kim Tuyến là người đầu tiên đứng ở vị trí bên khu chờ đợi kinh ngạc thốt lên: "Cô ấy kia, cô Uyển Khanh kìa..."

Hạ Dĩ Niên đang xem tạp chí, lúc này cũng bất giác đưa mắt nhìn theo hướng chỉ tay của Lưu Kim Tuyến. Đầu mày hắn hơi nhíu lại, chỉ có thể để ánh mắt có thể nhìn rõ hơn một chút.

Thân hình "mình hạc xương mai" với đường cong trên cơ thể tinh tế, từng khung xương như được thượng đế hết sức đúc kết mà thành. Tuy rằng Uyển Khanh lúc này không thường xuyên làm mấy trò như kiêng ăn kiêng uống nhưng kể từ sau khi sinh con thì khả năng tăng cân của cô lại vô cùng khó khăn, hoặc là sụt cân hoặc là duy trì mức cân nặng hiện tại chứ gần như ít khi tăng được. Cô có vòng eo nhỏ, hông rộng và đôi chân nuột nà. Dù chỉ mặc váy liền hay quần thể thao bó sát, thì vẫn tạo nên cơn sốt. Gương mặt cô mang một nét đẹp rất riêng với đôi môi cong đầy mời gọi và ánh mắt như thôi miên ẩn chứa một sức hút mãnh liệt nào đó, tuy rằng thần thái còn vì mức độ không kín đáo của bộ đồ bơi trên người mà có chút bẽn lẽn nhưng đó lại càng chính là điểm nhấn khiến cô trông có nét ngây thơ đặc biệt đáng yêu.

Không cần bàn cãi, sự xuất hiện của Uyển Khanh, từ dọc đường đi từ phòng thay đồ cho tới chỗ mọi người đang đứng đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của cả nam lần nữa.

Ngay cả Hạ Dĩ Niên cũng không thể dời mắt đi được.

Phương Tĩnh tinh ý quan sát hắn rồi lại không vui nhìn về phía Uyển Khanh: "Thật không ngờ với số tuổi hiện giờ mà chị vẫn duy trì được một vóc dáng đẹp như vậy, có phải đã tập luyện rất vất vả không?"

"Tôi không có thời gian làm việc đó."

Phương Tĩnh không nói gì thêm, nhìn Uyển Khanh chằm chằm.

Lâm Tư Phàm từ chối mấy lời mọi chuyện của mấy cô gái xung quanh, vội vàng thoát hiểm chạy tới chỗ này: "Xong hết rồi chứ? Tôi đã mua vé rồi thấy, từng người một sẽ trượt xuống, ai đầu tiên?"

Uyển Khanh nhìn qua khu vực đối, đường trượt nước này là đường trượt nổi tiếng nhất ở thành Bách Nhật, với độ cao gần 52 mét, con đường này có đoạn đường dốc lấy đà khá dài, theo ngay sau đó là một đường lượn nhỏ lên cao. Uyển Khanh vừa nhìn tới liền vô thức nuốt nước bọt cái ực, lùi ra sau một chút.

Hạ Dĩ Niên nhìn sang, dường như hắn nhận ra sự sợ hãi của cô, khẽ cười: "Sợ à?"

"Không...không...Lâm Tư Phàm, anh xuống trước đi."- Uyển Khanh đùn đẩy sang Lâm Tư Phàm.

Lâm Tư Phàm thư giãn gân cốt rồi bước lên chỗ vị trí chuẩn bị: "Được thôi."

Vị trí chuẩn bị là một khoang rỗng, dưới chân là một chiếc cửa sập, Lâm Tư Phàm bước vào, hít thở sâu chuẩn bị. Sau khi kết thúc màn đếm ngược, chiếc cửa sập biến mất đồng thời Lâm Tư Phàm đã được thả rơi tự do xuống bên dưới đường trượt. Khi rơi xuống hồ bơi, anh phấn khích vẫy tay về phía này.

Ngôn Ngôn phấn khích: "Hay lắm, hãy xem siêu anh hùng thể hiện đây."

"Ngôn Ngôn!"- Uyển Khanh lo lắng kéo thằng bé lại.

"Ây da, mẹ buông ra đi, con muốn chơi mà."- Nói rồi cậu nhóc chạy vào cái khoang rỗng kia, màn đếm ngược gần kết thúc, Ngôn Ngôn nhắm mắt hét lên: "Chú nhỏ à con tới đây! Á..."

Lần lượt từng người một, Đình Thông, Linh San, Lưu Kim Tuyến và Phương Tĩnh đều tham gia. Lúc chỉ còn có Uyển Khanh và Hạ Dĩ Niên đứng trên bờ, cô lui lại về sau nhìn sang hắn: "Anh, anh đi trước đi..."

"Cô không chơi à?"

"Tôi, tôi thật sự không dám... tôi, tôi đi bộ xuống đó cũng được..."- Uyển Khanh từng xem tin tức có thấy có người bị văng ra khỏi đường trượt chết thảm sầu nên bây giờ đối với trò mạo hiểm này cô vẫn có chút ám ảnh, sắc biết là vừa rồi, tiếng hét của Phương Tĩnh càng làm cho cô khẩn trương.

Khóe môi Hạ Dĩ Niên như cười như không, sau vài giây thì bất ngờ kéo tay Uyển Khanh đi vào vị trí.

"Nè...anh làm gì thế?"- Uyển Khanh không biết liệu có phải hắn định đẩy cô xuống đường trượt hay không?

Hạ Dĩ Niên dừng lại, nhìn sang: "Tôi với cô cùng trượt xuống."

"Hả?...không..."-Uyển Khanh chưa kịp nói gì đã bị kéo đi.

Người phụ trách đếm ngược và điều khiển thấy hai người cùng đi tới thì khó hiểu: "Một người trước một người sau."

"Chúng tôi cùng chơi một lược."

"Hả?"- Người phụ trách lần đầu gặp phải tình huống hai người cùng chơi này, ngay lập tức từ chối: "Không được."

Hạ Dĩ Niên khẽ nói: "Cô ấy sợ, tôi không thể để cô ấy đi một mình."

"Nhưng anh à, chơi hai người sẽ nguy hiểm đấy."

Uyển Khanh khó xử rút tay lại nhưng hắn lại đọc được ý định của cô mà càng nắm chặt hơn, Uyển Khanh li3m môi nói nhỏ: "Này thôi đi, tôi đi bộ xuống thì tốt hơn đấy."

"Đã đến đây rồi, thay đồ rồi không chơi thì rất là uổng."- Hạ Dĩ Niên vừa nói vừa đẩy cô vào trong khoang rỗng rồi ngay sau đó cũng bước vào: "Bắt đầu đi."

Người phụ trách không còn cách nào khác: "Anh à, đây là do anh muốn, có chuyện gì chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu."

"Được!"- Vì cái khoang này khá chật nên hai người cùng đứng ngang hàng là điều không thể, Hạ Dĩ Niên đẩy Uyển Khanh đứng lên phía trước, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Cảm giác này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, khiến cả người cô bất giác cứng đờ. Kiểu ôm này mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối, hắn đứng phía sau vòng tay mình quanh eo cô. Trong một cuốn sách mà Uyển Khanh từng đọc có nói rằng hành động này là muốn tạo cho người đối diện một chỗ dựa tin tưởng và vững chắc. Đồng thời, kiểu ôm này còn thể hiện sự bảo vệ, che chở của người đàn ông. Gương mặt Hạ Dĩ Niên áp rất sát cổ cô, hơi thở nam tính ấm nóng phả và vành tai, nhẹ nhàng nói: "Thả lỏng một chút."

Uyển Khanh nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt vừa đụng trúng nụ cười hờ hững trên mặt hắn thì vội vàng lẩn tránh đi, cô cũng không biết là vì sao mình lại hồi hộp như vậy.

Hạ Dĩ Niên lại nói: "Lát nữa cứ an tâm nằm trên người tôi, có tôi ở đây cho dù cô có rơi khỏi đường trượt thì lúc chạm đất cũng có tôi làm nệm lót."

Uyển Khanh hít một hơi sâu: "Anh đừng có nói như vậy...tôi, tôi thật sự sợ đó..."

Cô nghe thấy tiếng cười của hắn, đó là một âm thanh phát ra từ sâu trong cổ họng mang theo một tư vị trầm bổng dễ nghe. Hạ Dĩ Niên từ phía sau vò tóc cô, động tác mà chính hắn cũng không ngờ lại giống như hai người đang yêu nhau đến vậy.

Ở phía dưới hồ bơi, Phương Tĩnh có thể nhìn rất rõ ràng từng cử chỉ của cả hai người, ánh mắt cô ta không giấu được sự đố kị.

Lâm Tư Phàm nương theo ánh mắt của Phương Tĩnh nhìn lên, rồi lại nở nụ cười như đã đoán trước được mọi việc.

Màn đếm ngược kết thúc, Uyển Khanh nhắm chặt mắt. Cánh cửa dưới chân biến mất, cả hai người y như là rơi xuống hố sâu, trượt một đường 120 mét với tốc độ tám mươi km/h. Uyển Khanh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, trời đất như đảo lộn, cho tới khi bị dòng nước mát lạnh bao vây, Uyển Khanh mới dám mở mắt ra nhìn xung quanh, Hạ Dĩ Niên phía sau buông cô ra như cười như không quan sát sắc mặt tái mét còn chưa hoàn hồn của cô bằng một ánh mắt rất thích thú.

Đình Ngôn bơi tới, không nói lời nào hất nước về phía cô.

Uyển Khanh bức bội: "Cái thằng này con làm gì thế?"

"Lêu lêu, mẹ sợ tới xanh mặt luôn rồi kìa."

Thông Thông cũng tham gia: "Còn thua cả con nít, tụi con chả thấy sợ chút nào cả."

"Mẹ ơi, mẹ thua cả cô bé yếu ớt như San San rồi..."- San San cũng không nỡ bỏ qua cơ hội này.

Uyển Khanh nghiến răng tức giận hất mạnh nước về phía tụi nó: "Dám trêu mẹ này, dám trêu mẹ này."

Tức thời cả cái hồ bơi đều là tiếng cười khanh khách của bốn mẹ con nhà kia.

Hạ Dĩ Niên đứng một chỗ nhìn họ, lồ ng ngực dường như vẫn còn lưu lại một chút mềm mại cùng hơi ấm khi nãy. Hắn càng lúc càng thấy cô gái này quen thuộc, nhất là khi ôm cô, hoàn toàn không có một chút gì gọi là mất tự nhiên hay gượng gạo, cứ như thể hắn đang làm một chuyện thỏa đáng trên chính vùng đất đánh dấu chủ quyền của mình vậy.

Uyển Khanh vừa đầu nước với ba đứa nhỏ, tiếng cười của cô vang khắp bể bơi này. Âm thanh lanh lảnh tựa như chuông gió khiến tâm trạng hắn trở nên vui vẻ hơn. Lần đầu tiên Hạ Dĩ Niên nhận ra, hóa ra trên đời còn có một âm thanh thuần khiết tuyệt vời như thế này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi