LÔI UYỂN KHANH, EM DÁM TÍNH KẾ TÔI

Chuyện Thao Thao bị Lâm Tư Phàm đuổi chỉ trong một đêm lan truyền khắp mọi nơi. Từ xó nhỏ đến phòng ngủ trên dưới Hạ gia ai ai cũng biết. Một số người làm còn lấy làm kinh ngạc, không ai ngờ tới trước giờ Thao Thao luôn là thân cận của Lâm thiếu mà lại bị chính lâm thiếu đuổi đi. Đối với đa số mọi người, chuyện này còn khó tin hơn cả chuyện cậu cả đột nhiên nghiêm túc xem luận án kinh tế. Khải Ca cùng bày trò nghịch phá với Ô Mã Bạch Ân, Angelina bắn trật liên tiếp ba phát súng.

Lúc thu dọn hành lý, chuẩn bị bước ra khỏi cửa lớn của Hạ gia thì đã có một số người hiếu kỳ tụm lại xem kịch. Trước khi rời khỏi, cô dừng lại nhìn một lần nữa vào nơi mình đã lớn lên. Có rất nhiều người bàn tán về sự ra đi này của cô nhưng mà Lâm thiếu lại không xuất hiện. Xem ra lần này Thao Thao cô đã chọc giận Lâm thiếu thật rồi, chưa lần nào thái độ của anh kiên quyết như vậy cả. Cô thật sự muốn tát cho cái miệng này vài cái, cô đã ăn phải cái thứ dơ bẩn gì mà đầu óc bị loạn kinh lên rồi? Nhưng mà lâm thiếu sẽ không nghe lời xin lỗi của cô, Thao Thao không biết bản thân bây giờ là không muốn rời khỏi đây hay là không muốn rời khỏi Lâm thiếu.

"Này cô Thao Thao đó trước giờ là thân tín của Lâm thiếu, tự dưng đùng lên bị đuổi đi, có phải là có chuyện gì không?"

"Chứ còn gì nữa, Lâm thiếu của chúng ta trước giờ ngọc thụ lâm phong, ôn nhu hòa nhã, có bao giờ tức giận hay đuổi việc ai bao giờ đâu. Tôi nghe nói cô Thao Thao đó đã phạm lỗi tày trời gì đó

"Đi là đúng, cô ta làm việc gì cũng hỏng bét, không hiểu sao mà cô hai với Lâm thiếu trước giờ luôn ưu ái cô ta như vậy. Nghe nói cô hai với cô cả đặc biệt tìm rất nhiều đối tượng có gia thế tốt để cô ta xem mắt nữa."

"Cuộc sống này thật là không công bằng. Một con đần lại được trọng dụng đến mức không khác gì là chủ nhân, cô xem trong tổ người giúp việc của Hạ gia thì có ai là được như cô ta, nhiều lúc còn ngồi ngang hàng với chủ nhân dùng bữa tối."

Thao Thao cuối đầu, không dám nhìn mấy ánh mắt soi mói hả hê đó, quay người đi ra khỏi cánh cửa lớn.

Cửa lớn khép lại, tất cả dường như đã kết thúc.

Mấy người làm kia vẫn đứng bàn tán chuyên tâm, lúc này quản gia đi tới: "Còn không mau đi làm việc của mấy người đi đứng ở đây bàn chuyện người khác làm gì?"

"Dạ!"

"Bên kia nữa, mau giải tán!"

Đám đông nhanh chóng di tản. Quản gia hừ một tiếng rồi đi vào trong lên tầng hai gõ cửa phòng, bên trong phát ra âm thanh, ông mở cửa bước vào: "Lâm thiếu, tôi đã dẹp hết đám người nhiều chuyện kia rồi."

"Ừ!"

Quản gia đưa mắt dò xét rồi nói: "Tôi vừa qua dọn dẹp phòng của Thao Thao, tìm thấy bức thư này, chắc là gửi cho cậu."

Lâm Tư Phàm giơ tay nhận lấy rồi mở ra xem, xem một lúc rồi đặt lá thư xuống bàn: "Trên đời này không có ai ngốc như cô ấy."

"Thật sự để Thao Thao đi sao? Con bé này trước giờ là cháu lạc đường, đường đi trong Hạ gia cô ấy phải vẽ ra cái bản đồ riêng mới không đi lạc. Bây giờ ra ngoài đường...tôi thấy không ổn."

"Muốn sống độc lập thì sẽ tự lo được cho mình."

Quản gia cũng không biết nói gì hơn.

Trong bức thư đã viết: Lâm thiếu, em biết anh rất giận, em biết mình sai rồi. Thật ra không phải ý của em là muốn phản chủ đâu, anh là người rất tốt, lúc em mười sáu tuổi thì anh đã như anh trai của em rồi. Ngoài cha mẹ em ra thì anh là người rất tốt rất tốt với em, anh là cha mẹ thứ hai của em. Ba em luôn dạy, là người thì có ơn phải trả, nhưng ơn này của anh quá trời lớn luôn rồi, em vẫn chưa kịp trả thì anh đã đuổi em đi. Sau này anh nhớ ăn cơm đúng giờ, nhất là không được bỏ buổi tối. Không được xem phim hành động rồi xuống ngày đi đánh nhau, bị đánh sẽ rất là đau. Tay nghề băng bó của quản gia không tốt lắm đâu, tốt nhất anh nên nhớ tới bác sĩ riêng bên ngoài. Anh yên tâm, mấy bí mật mà anh nói với em em cũng không nói với ai đâu. Không được bỏ tiền lung tung, chị Uyển Khanh nói người làm trong nhà không phải ai cũng trung thực như Thao Thao đâu, họ lụm được là họ bỏ túi luôn đấy...

"Quản gia, chuẩn bị xe giúp tôi!"

...

Ô Mã Bạch Ân xuống taxi sau đó bước chân sáo chạy vào Hoàng Thịnh. Tòa nhà lớn với lớp kính nguy nga như một cung điện pha lê để giữa trời nắng, bước qua cánh cửa xoay vòng đi vào sảnh lớn. Lúc này Hạ Dĩ Tường từ thang máy bước ra, phía sau còn có mấy người đi cùng, vừa nhìn thấy cô thì mở to mắt kinh ngạc vài giây rồi chạy tới: "Này em đi đâu đấy?"

"Mặc kệ em."

"Này!"- Hạ Dĩ Tường tiếp tục chặn đường: "Đây là Hoàng Thịnh không phải công viên giải trí, để em muốn vô là vô muốn ra là ra. Đừng tưởng anh không biết em đang muốn chạy đi lôi kéo Khải Ca, hiện giờ cậu ấy đang thay anh làm việc với quản lý tài chính, không rảnh chơi với em đâu, mau về đi về đi."

"Chị Angelina, chào chị."

"Hả?"- Hạ Dĩ Tường quay ra sau rồi ngay lập tức đánh hơi thấy mùi lừa đảo liền quay lại thì Ô Mã Bạch Ân đã vọt vào thang máy từ lúc nào: "Lại sử dụng cái chiêu này, con ranh này hazz tức chết tôi."

...

"Tôi sẽ đưa những văn bản này tới để cậu cả xem, các vị có thể giải tán rồi."

"Khải Ca, Khải Ca...anh..."- Ô Mã Bạch Ân từ bên ngoài bung cửa chạy vào, mọi người bên trong phòng bao gồm Khải Ca cũng sững sờ vì sự xuất hiện của cô.

"À, trợ lý Khải, không còn việc gì nữa thì chúng tôi đi làm việc đây."

"Được, mau chóng nộp hồ sơ xin việc cho tôi."

"Được!"

Mọi người lần lượt đi ra khỏi phòng, Khải Ca đứng lên: "Em đến đây làm gì?"

"Tìm anh đấy!"- Ô Mã Bạch Ân cười cười chạy tới: "Em phát hiện ngọn núi phía sau siêu thị có một ngôi nhà bỏ hoang, người ta đồn đó là nhà ma đấy, mình đi thám hiểm đi."

"Là nhà bỏ hoang thì liên quan gì tới mình?"

"Đương nhiên là liên quan rồi. Này nhé, ma quỷ là một hiện tượng mà khoa học chưa chứng minh được có đúng không? Vì vậy lần này mình đi thám hiểm là để giúp các nhà khoa học chứng minh xem là có ma thật hay không?"- Ô Mã Bạch Ân kéo tay: "Đi thôi đi thôi, chúng ta phải làm việc lớn, mấy cái việc như giao tiếp với quản lý tài chính chả có gì quan trọng, quan trọng là chúng ta phải chứng minh cho nhân loại thấy sự thật về ma quỷ."

"Này này từ từ thôi, đừng có kéo!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi