LONG ĐỒ ÁN

Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói biết người theo dõi Ánh Tuyết Cung ở khách điếm Cao Thăng là ai, mà mọi người vẫn chưa có đầu mối gì, cho nên mới nguyện nghe hắn nói rõ ràng.

Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi hắn: “Cô cô ngươi cũng từng nói, võ công hắn rất giống Đinh Mậu, có phải Đinh Mậu không?”

“Chỉ cần hỏi hắn là được rồi.” Bạch Ngọc Đường cười một tiếng: “Hoặc là để hắn giúp chúng ta dẫn người đến!”

“Dẫn sao?” Triển Chiêu tò mò: “Dẫn thế nào?”

Bạch Ngọc Đường liền hỏi mấy ảnh vệ đang canh chừng Đinh Mậu xa xa: “Đã chết chưa?”

“Chưa.” Tử Ảnh lắc đầu một cái: “Vẫn còn thở mà.”

Đang nói chuyện, chúng ảnh vệ cũng đã dẫn Đinh Mậu đến.

Sau khi bỏ đi tất cả phục trang cổ quái, Đinh Mậu là một nam nhân khoảng hơn bốn mươi tuổi, gầy đến độ chẳng khác nào bộ xương khô, diện mạo lại vô cùng hung ác và xấu xí.

Hắn bị Triệu Phổ đánh không nhẹ, ai bảo hắn thiếu chút là hại chết Thư ngốc nhà Cửu Vương gia chứ?

Bạch Ngọc Đường quan sát hắn một lượt, liền hỏi: “Ngươi mạo hiểm lẻn vào Ánh Tuyết Cung, là có mục đích gì?”

Đinh Mậu không nói, có điều, người này nhìn qua cũng thấy vô cùng giảo hoạt, hai con mắt lại cứ chuyển vòng vòng, hình như đang suy nghĩ đối sách nào đó.

“Uy.” Tử Ảnh nhắc nhở hắn: “Ngươi tốt nhất đừng có giở trò, đừng có tự mình tìm phiền toái.”

Đinh Mậu giương mắt nhìn ảnh vệ xung quanh, cùng với Triệu Phổ đang ôm Tiểu Tứ Tử ngồi uống trà, cuối cùng như chần chừ một chút, thế nhưng lại rất nhanh sau đó đã thỏa hiệp, mở miệng nói: “Vốn dĩ ta định đến đêm khuya vắng người mới tìm người, ta tìm một người.”

“Ai?” Triển Chiêu hỏi.

“Kiền Lão Tam.” Đinh Mậu trả lời rất rõ ràng.

Tất cả mọi người đều nhịn không được mà cau mày, không biết là do diện mạo hay khí chất của tên Đinh Mậu này mà mọi người luôn cảm thấy, hắn trả lời như vậy là thật hay giả a? Đừng có lại mưu mô hại người gì nữa đó. Thế nhưng mọi người lại nghĩ đến trước đây, hình như Kiền Duyệt rất muốn dẫn Kiền Lão Tam về …. Chẳng lẽ Kiền Lão Tam lại có vai trò quan trọng gì sao?

“Ngươi tìm Kiền Lão Tam làm gì” Triển Chiêu tương kế tựu kế hỏi: “Ngươi cũng biết trong Ánh Tuyết Cung có rất nhiều cao thủ, chỉ vì Kiền Lão Tam mà lại phải mạo hiểm như vậy?”

Có vẻ như Đinh Mậu cũng rất bất đắc dĩ: “Ta cũng không còn biện pháp nào khác, Kiền Lão Tam rất quan trọng.”

“Có gì quan trọng?” Lâm Dạ Hỏa tò mò: “Đó chẳng phải chỉ là một người điên thôi sao?”

“Mặc dù hắn bị điên, thế nhưng hắn lại biết phương pháp sử dụng máu của hậu nhân Bạch thị.” Đinh Mậu vừa nói, vừa đột nhiên cười.

Tất cả mọi người cùng sửng sốt, ngay sau đó đồng loạt quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường.

Hai hàng lông mày của Bạch Ngọc Đường lúc này cũng nhíu chặt, không nói tới chút nữa thì hắn đã quên chuyện này, phụ thân hắn đã cho người của Kiền môn hai bát máu đây …. Thế nhưng hai người này đều chết hết, bát máu kia cũng biến mất …. Chẳng lẽ đã bị người của U Phách môn lấy đi? Vừa mới nghĩ đến có người dùng máu của phụ thân hắn làm chuyện gì đó, Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy như nuốt phải con ruồi vậy, không biết có khiến phụ thân hắn gặp nguy hiểm gì không?

“Dùng máu kia để làm gì?” Triển Chiêu nhịn không được hỏi.

“Giải trừ bùa chú a.” Đinh Mậu trả lời.

Tất cả mọi người đều cau mày —— Cái này có vẻ giống như đồn đại, thế nhưng bọn Xà lão quái cùng tổ chức Hắc Liên Hoa kia lại đến để tìm Ngân Yêu Phổ, vậy nghĩ là người của U Phách môn không cùng phe với bọn chúng, hay là Đinh Mậu vẫn chưa nói thật?

Mọi người có chút nghiêng về giả thuyết thứ hai, Đinh Mậu giảo hoạt này vẫn chưa nói ra ý đồ thực của mình.

Cánh tay Triển Chiêu nhẹ nhàng đụng Bạch Ngọc Đường một cái, nhỏ giọng nói: “Chuột, ngươi có chiêu gì?”

Bạch Ngọc Đường nói: “Trước tiên cứ giam hắn lại đã. Phải đảm bảo hắn không thể chạy thoát được.”

Triển Chiêu gật đầu một cái, bĩu môi với Ân Hậu một cái.

Ân Hậu nhìn nhìn ngoại tôn nhà mình, cũng rất bất đắc dĩ, thế nhưng, cái kiểu bĩu môi kia của nó cũng rất đáng yêu đi.

Triển Chiêu lại bĩu môi, ý bảo —— Người, lên đi!

Ân Hậu bị hắn chọc cười, đi đến bên cạnh Đinh Mậu mà nhìn hắn một cái.

Đinh Mậu theo bản năng mà run lên một cái, sau đó, mọi người lập tức thấy hoa cả mắt.

Hình như Ân Hậu có làm cái gì đó, thế nhưng lại nhanh đến mức mọi người căn bản không thể thấy rõ.

Sau đó, khí thế ban nãy của Đinh Mậu đột nhiên mất sạch, hơn nữa còn ngồi dưới đất không thể nhúc nhích.

Mọi người đều há miệng.

“Ác!” Lâm Dạ Hỏa vỗ tay một cái: “Thật quá đẹp trai!”

Ân Hậu phẩy tay, sau đó khoanh tay lại mà nhìn Đinh Mậu lắc đầu.

Công Tôn cũng chẳng hiểu nổi mô tê gì, liền ghé sang hỏi Triệu Phổ: “Ân Hậu vừa rồi làm cái gì vậy?”

Triệu Phổ giúp hắn giải thích: “Không phải ngươi cũng biết Triển Chiêu giỏi điểm huyệt sao?”

Công Tôn gật đầu.

“Khinh công cùng điểm huyệt là hai trong số những tuyệt học của Ân Hậu, mấy chiêu vừa rồi của Ân Hậu kia đã phong kín gần như toàn bộ huyệt đạo toàn thân của tiểu tử này, thậm chí là tất cả những huyệt đạo vốn không thể phong tỏa được, mà loại điểm huyệt này không cách nào có thể phá giải được, thế nhưng cũng không làm nguy hiểm đến tính mạng, nói cách khác, trừ phi Đinh Mậu tìm Ân Hậu xin giải huyệt, còn nếu không, chờ cho đến khi hắn dần khôi phục lại rồi sẽ biến thành người không có võ công, hơn nữa còn tay trói gà không chặt, lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi cùng buồn ngủ nữa.” Triệu Phổ thiêu mi một cái: “Cái cảnh giới gần giống hệt phế nhân đó.”

Công Tôn há miệng: “Lợi hại như vậy?”

“Đương nhiên.” Triệu Phổ đưa tay ra, sờ sờ đầu Công Tôn một cái: “Ta nói, sau này trước khi ngươi nghiệm thi, mỗi cỗ thi thể cứ cho người ta chọc thử hai đao xem có thể sống lại được nữa hay không đi!”

Công Tôn liếc hắn một cái, đoạt đi Tiểu Tứ Tử trong tay hắn, có điều trong đầu hắn lại xuất hiện cảm giác thật kỳ diệu …. Cái dáng vẻ vừa lo lắng vừa tức giận vừa rồi của Triệu Phổ a, nhìn thật dễ chịu.

Chờ đến lúc Đinh Mậu bị mang đi rồi, tất cả mọi người đều nhìn Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu hỏi: “Làm thế nào để dẫn Hắc y nhân kia đến?”

“Ta cả thấy ngoại trừ việc hắn tìm Kiền Lão Tam, có thể vẫn muốn tìm cái gì khác nữa. Thế nhưng, so sánh hai cái này với nhau thì việc tìm Kiền Lão Tam vẫn không quan trọng bằng việc kia, cho nên ta mới nói là ta biết người chủ mưu phía sau.” Bạch Ngọc Đường nói.

Mọi người suy nghĩ một chút —– Phân tích thế này có đạo lý.

“Nơi này ngoại trừ Kiền Lão Tam ra, còn có gì khác đáng để bạn chúng tìm nữa, trừ phi ….” Bạch Ngọc Đường nói đến đây đột nhiên do dự một chút: “Ánh Tuyết Cung có lịch sử lâu đời, nếu như năm đó Bạch Nguyệt Vân thật sự biết chuyện về Vạn Chú cung …. Thì có thể người đã để lại đầu mối ở đây không?”

Tất cả mọi người cùng sờ cằm …. Có thể!

Ân Hậu cùng Thiên Tôn nhìn nhau một cái —– Hỏng bét! Ngọc Đường sắp phát hiện rồi! Không biết có thể chống đỡ đến tối nay được không.

Vô Sa nhíu mày với Lục Thiên Hàn, ý là —- Có khi sẽ bị phát hiện a! Ngoại tôn này của ngươi cái đầu quá thông minh đi.

Lục Thiên Hàn ngẩng mặt —— Cái đó là đương nhiên!

Bạch thiếu hiệp cảm thấy kẻ thần bí phía sau này cũng không phải là Đinh Mậu mà là người khác sao?” Bao Đại nhân hỏi: “Vậy Thiếu hiệp có diệu kế gì để dẫn người đó ra không?”

“Cần có Hắc Ảnh phối hợp mới được.” Bạch Ngọc Đường vừa mới nói ra, mọi người theo bản năng liền nhìn Hắc Ảnh.

Lúc này, Hắc Ảnh còn đang nghiên cứu đống y phục của tên Khô Lâu kia a, vừa nghe thấy Bạch Ngọc Đường nói vậy liền vui vẻ: “Muốn ta giả trang thành Đinh Mậu đi dẫn kẻ chủ mưu phía sau đó ra sao?”

“Ân ….” Triển Chiêu sờ cằm suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đinh Mậu dễ dàng xâm nhập vào Ánh Tuyết Cung, thế nhưng muốn thoát ra lại rất khó …. Thế nhưng nếu như có cao thủ tiếp ứng thì lại dễ dàng hơn nhiều.”

“Vậy cần cao thủ thế nào?” Triệu Phổ nhịn không được cao mày.

“Cao đến độ có thể khiến cho Xà lão quái cùng Hắc Thi lão quái có thể nghe lời như chủ nhân của Hắc Liên Hoa kia.” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa hỏi Thiên Tôn: “Sư phụ, Khô Lâu quái thực sự năm đó, võ công có cao không?”

“Ách ….” Thiên Tôn ngẩng mặt suy nghĩ: “Cái này sao….”

Mọi người nhìn thần sắc Thiên Tôn, đại loại đã hiểu —— Như vậy xem ra là có chuyện gì khó nói rồi, lại nhắc tới, mấy lão đầu này cũng hơi nhiều bí mật a.

“Lão quái đó năm xưa võ công cũng tàm tạm, thế nhưng năm đó hắn có kỳ ngộ, nếu như không chết, võ công hẳn cũng rất cao.” Vô Sa nói đỡ.

“Kỳ ngộ gì a?” Mọi người cùng tò mò.

Bốn lão đầu ăn ý nhìn trời, cuối cùng, Vô Sa lầm bầm một câu: “Dù sao thì có cao đến đâu đi nữa cũn không đánh lại mấy người chúng ta được, cho nên cũng không cần để ý làm gì.”

Mọi người vô ngữ —– Lại nữa!

“Hắc Ảnh giả trang Đinh Mậu cũng không khó.” Giả Ảnh có chút lo lắng: “Thế nhưng nếu như đối phương lại có võ công cao như vậy, liệu có nguy hiểm gì không?”

“Yên tâm.” Ân Hậu nói: “Bốn người chúng ta sẽ đi theo.”

Chỉ trong nháy mắt, mọi người đã cảm thấy vô cùng yên tâm rồi, ai có thể thắng được bốn người này a.

“Như vậy …. Chờ đến buổi tối thì hành động chứ?” Bao Đại nhân hỏi.

Mọi người nhìn nhau một cái, đều cảm thấy —— Có thể thử một lần.

Vì vậy, Hắc Ảnh chạy đi chuẩn bị, những người khác cũng đi làm việc của mình.

Bạch Ngọc Đường cùng Lục Lăng Nhi từ trong đám người bị bắt về của Hắc Liên Hoa kia, tìm được hai người khiêng thi thể lần trước, hai người này vẻ mặt đưa đám mà nói với bọn Bạch Ngọc Đường, họ chẳng qua chỉ là những tên tép riu chỉ biết nghe lệnh chủ nhân mà thôi, cũng không biết rõ chuyện gì.

Triển Chiêu bảo hai người kia miêu tả chút dáng vẻ của chủ nhân nhà bọn chúng.

Hai người nói không biết nhiều, thế nhưng nghe ra hình như chủ nhân của bọn chúng rất hận Thiên Tôn cùng phái Thiên Sơn, lần trước có một ngươi nói cái gì mà Thiên Tôn có thể cũng đến Dũng Châu phủ …. Ban đầu chủ nhân còn nghe rất chăm chú, thế nhưng không nghĩ đến lại một chưởng đánh chết đồ đệ đó, trong miệng thì cứ hô cái gì mà: “Ta mới là đệ nhất …. Ta mới là đệ nhất thiên hạ.”

“Thanh âm của hắn khàn khàn, có điều tông giọng rất cao, nghe rất cổ quái, âm dương quái khí.” Một tên tiểu tư nói: “Sau đó tâm tình hắn hình như rất kích động.”

Mọi người liền nhìn nhau một cái, cùng nhau nhìn Thiên Tôn và Ân Hậu.

Thiên Tôn gãi gãi cằm, nhìn trời.

Bạch Ngọc Đường hỏi hắn: “Là Khô Lâu lão quái sao?”

Thiên Tôn xua tay: “Hẳn là đi.”

“Hắn có thù oán gì với người vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi tới.

Thiên Tôn tiếp tục nhìn trời: “Quên rồi!”

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Rõ ràng người chưa quên!”

Thiên Tôn nhất định phủ nhận, chắc chắn: “Đã quên thật!”

Bạch Ngọc Đường thấy hắn như vậy cũng chẳng còn cách nào khác.

“Tất cả thi thể hắn đều giao cho các ngươi xử lý sao?” Triển Chiêu hỏi hai gã tiểu tư.

“Đều cho ném vào trong cái hố ở diêu quán, sau này dùng làm phân bón.” Gã sai vặt nói.

Triển Chiêu sờ cằm, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Nếu như có Băng chủng tử, cứ dùng nó chẳng phải tốt hơn sao? Cũng tiết kiệm công sức xử lý thi thể.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Chẳng lẽ Băng chủng tử không phải là người của Khô Lâu phái hạ sao?”

“Cũng có thể là do muốn dùng tiết kiệm chút!” Công Tôn ở bên cạnh nói cho hai người: “Loại độc Băng chủng tử này rất đắt, nguyên liệu cần dùng để chế ra nó lại rất hiếm, hơn nữa quá trình luyện cũng vô cùng phiền phức, cho nên có thể là chỉ dùng cho những người tương đối quan trọng mà thôi, những người không liên quan cũng sẽ tiết kiệm không dùng đi?”

“Thiếu gia!”

Mọi người còn đang nói chuyện, lại thấy Thần Tinh Nhi chạy vào, chỉ bên ngoài: “Đám người Hắc đạo kia lại tới!”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời.

Triển Chiêu nhịn không được cau mày: “Tại sao họ lại tới nữa? Một ngày hai lần như vậy không thấy phiền phức hay sao?”

“Bọn họ nói, tối nay chính là đêm Đồ Vân Phong hiện ra rõ ràng nhất, chính là cơ hội duy nhất giải trừ chú văn.”

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Cho nên bọn họ muốn làm gì?”

“Bọn họ nói, nếu như muốn chứng minh Bạch gia không có ý muộn trộm đi vận khí của Hắc đạo, vậy hãy giải trừ chú văn kia đi!” Thần Tinh Nhi không nói nổi: “Thiếu gia, hay là ta thả chó cắn chết bọn họ đi?”

Thần Tinh Nhi vừa mới nói câu này, Trâu Lương ở bên cạnh hình như rất đồng ý mà gật đầu, thuận tiện còn nghiêm túc hỏi nàng: “Ánh Tuyết Cung có bao nhiêu chó a? Ta có đem theo một trăm quân khuyển.”

Lâm Dạ Hỏa đạp hắn: “Không được cho cún ăn đồ lung tung!”

Trâu Lương vỗ vỗ dấu giày bị Lâm Dạ Hỏa đạp trên mông —— Yêu nghiệt này lại nói đám Hắc đạo kia là đồ lung tung, lại còn sơ mông hắn nữa, đây là ám hiệu gì sao?

“Nhìn cái thí a!” Lâm Dạ Hỏa thấy Trâu Lương cứ nhìn mình chăm chăm, cảm thấy sau cổ có gió lạnh thổi qua, Câm này sao vậy chứ.

“Sao ngươi lại sờ mông ta?” Trâu Lương hỏi hắn: “Ban ngày ban mặt ngươi lại vô lễ với ta a!”

Lâm Dạ Hỏa há to miệng, nhấc chân đạp hắn: “Ta đây là đạp! Không phải sờ!”

Trâu Lương lại phủi dấu giày trên đùi, lại rất nghiêm túc nói: “Ngươi sờ! Dùng chân sờ! Sờ mông ta rồi lại còn sờ đùi ta!”

Lâm Dạ Hỏa giơ chân lên.

Mọi người cũng không có để ý đến hai cái người này không biết là đang cãi vã hay liếc mắt đưa tình với nhau, đều đi hết ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu lên, nhìn ngọn Đồ Vân nguy nga phía xa: “Đã nhiều ngày như vậy rồi mà ta vẫn chưa thấy chú văn xuất hiện qua, nếu như ở trên vách núi, ít nhất cũng phải nhìn thấy đi?”

“Có thể ở viết ở bên dưới mặt đất.” Lần trước Triển Chiêu từng lên đó một lần, cho nên đối với cấu tạo của Đồ Vân Phong cũng có chút hiểu biết: “Thế nhưng mà dưới mặt so với những nơi hiện ra ngoài lại càng nguy hiểm hơn! Không chỉ có những vách núi vô cùng nguy hiểm, hơn nữa còn khiến cho người ta có cảm giác như rơi xuống tầng không vậy.”

“Khinh công của Bạch Nguyệt Vân giỏi như vậy, có thể đi lên đó sao?” Triệu Phổ hỏi Thiên Tôn.

Thiên Tôn lắc đầu một cái: “Nha đầu kia thực sự rất tinh quái, võ công quả thực khá tốt nhưng cũng không phải là tuyệt đỉnh cao thủ, chẳng qua là có tinh thông chú thuật và một số bàng môn tả đạo kỳ kỳ quái quái, cho nên người giang hồ mới coi nha đầu đó là vu nữ, một quỷ kiến sầu.”

“Thế nhưng nha đầu đó cũng không phải là phường thập ác hoặc người xấu gì.” Lúc này Lục Thiên Hàn mở miệng: “Chẳng qua nàng ta chỉ tà khí chút thôi, thế nhưng cũng không hề ngoan độc, nếu nói nàng ta hạ chú văn khiến cho người ta đời đời đại đại đều không thể ngóc đầu lên được, ta cũng không tin tưởng được, thế nhưng nàng ta có thể sẽ chơi khăm.”

“Chơi khăm.” Triển Chiêu sờ sờ cằm, xoay mặt qua nhìn Bạch Ngọc Đường đang cau mày, hình như có tâm sự gì đó, liền nhẹ nhàng vỗ hắn một cái: “Sao vậy?”

Bạch Ngọc Đường than thở: “Nửa đêm hôm nay …. Quả nửa đêm chính là sinh thần của phụ thân ta rồi, thật sự không muốn giúp đám người Hắc đạo này, hay là thả chó cắn chết bọn chúng đi.”

“Hay là nhân cơ hội này dẫn bọn họ đi tìm một chút?” Triển Chiêu đề nghị: “Nếu như có thể có thể tìm được thì cứ cho bọn họ tìm tương trắng tương đỏ gì đó lau đi.”

“Thật ra thì cũng chẳng sao.” Thiên Tôn đột nhiên nói, nói ra một câu cũng khiến cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều giật mình.

“Đúng vậy.” Ân Hậu cũng gật đầu.

“Nói không chừng có thu hoạch bất ngờ thì sao.” Vô Sa nhìn trời.

“Khụ khụ, nửa đêm cũng là khoảng thời gian không tệ!” Lục Lăng Nhi cũng phụ họa.

Tất cả mọi người híp mắt mà nhìn ba lão đầu này —— Các vị này chứa gì trong hồ lô a?

Ra khỏi Ánh Tuyết Cung, Bạch Ngọc Đường nhìn đám Hắc đạo kia một chút, dẫn đầu vẫn là Kiền Duyệt, còn một số các môn phái khác, thế nhưng không có Xà lão quái, Hắc Thi lão quái cùng Khô Lâu quái cho nên khí thế rõ ràng yếu đi rất nhiều, nhìn thế trận này, người ta hẳn là tới để “nói lý” chứ không có ý đánh nhau a.

Bạch Ngọc Đường vừa mới ra ngoài, Nguyệt Nha Nhi cũng chạy từ trong cung ra, thì ra Nguyệt Nha Nhi cùng Thần Tinh Nhi phân công nhau làm việc, một tìm Bạch Ngọc Đường một tìm Lục Tuyết Nhi.

Nguyệt Nha Nhi vừa mới ra đến cửa, liền nói với Bạch Ngọc Đường: “Thiếu gia, Cung chủ nói ‘Đám người không biết xấu hổ này sao lại tới nữa? Thả chó cắn chết là được.’”

Mọi người nhẫn cười —— Bạch Ngọc Đường quả nhiên là ruột thịt của nàng a, tính khí y hệt nhau.

Giọng Nguyệt Nha Nhi cũng không thấp, khiến cho đám người Hắc đạo đối diện mặt cũng đổi sắc, đúng là có chút chịu không nổi.

“Hôm nay là ngày cuối cùng Đồ Vân Phong hiện ra, nếu như bỏ qua cơ hội tối nay, điều này có nghĩ là sẽ phải chờ thêm một trăm năm nữa.” Kiền Duyệt chắp tay với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu: “Chúng ta chỉ muốn giải trừ chú văn mà thôi.”

“Thế nhưng các ngươi có nghĩ tới việc năm đó Bạch Nguyệt Vân căn bản không hề hạ chú văn hay không?” Triển Chiêu hỏi.

“Nếu như nàng không hạ, tại sao Hắc đạo chúng ta đời sau càng lụi tàn hơn đời trước.” Kiền Duyệt hỏi lại.

“Có phải vì bệnh hay không?” Công Tôn hỏi: “Có một số trường hợp, tổ tiên mắc phải quái bệnh hay là bị độc mãn tính, sẽ truyền lại cho hậu nhân đời sau, hơn nữa sẽ có thể khiến cho hậu nhân suy yếu mà mất sớm.”

Kiền Duyệt xua tay chặn lại: “Vậy cũng không phải tất cả các môn phái Hắc đạo đều bị đi?”

Công Tôn cau mày, còn muốn hỏi thêm thì Triệu Phổ liền chọt hắn, lại nháy mắt: “Đừng quan tâm bọn chúng làm gì, có lòng tốt còn bị lừa đá.”

Công Tôn nghĩ cũng đúng, vì vậy cũng chẳng thèm nói nhiều nữa, có điều hắn cũng suy nghĩ một chút, sau đó đi đến bên cạnh Ân Hậu, nhỏ giọng hỏi: “Ân Hậu a.”

“Sao nào?” Ân Hậu rất hòa ái với Công Tôn.

Công Tôn nhìn hai bên một chút, sau đó che miệng, thấp giọng hỏi nhỏ và tai hắn: “Vạn Chú cung có phải ở gần Ngân Nguyệt Loan tại Biển Tây không a?”

Ân Hậu sửng sốt, nhìn Công Tôn: “Ngươi sao lại ….”

Công Tôn xua tay một cái, hỏi tiếp: “Cung chủ Dạ Xoa cung, Long Cửu Luyện, cùng tổ thượng của những người có dáng vẻ kỳ quái mà hắn nhặt về kia, có phải là cư dân gần Ngân Nguyệt Loan không? Có phải bọn họ từng bị Tiền triều tập kích ở gần Ngân Bạch Loan không?”

Ân Hậu suy nghĩ một chút, sau đó cau mày: “Đúng là như vậy ….”

Ở bên cạnh, Thiên Tôn cùng Lục Thiên Hàn dựng thẳng dứng lỗ tai nghe lỏm cũng bu lại: “Tiên sinh biết được từ đâu vậy?”

Vô Sa kinh ngạc: “Chẳng lẽ bọn họ bị như vậy là do Ngân triều sao?”

“Năm đó, Yêu Vương đúng là có nhắc nhở qua, nói nếu như nhìn thấy Ngân triều thì không được xuống nước!” Thiên Tôn cũng gật đầu.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng không có tâm tư gì đối phó với đám người giang hồ kia, mà cũng đang dỏng tai nghe lỏm phía sau nói chuyện —— Cái gì mà Ngân Nguyệt Loan, cái gì mà Ngân Triều?

“Chẳng lẽ Ngân triều có độc sao?” Lục Thiên Hàn tò mò.

“Thật ra thì Ngân triều cũng không phải là thủy triều có màu bạc!” Công Tôn giải thích cặn kẽ: “Vạn vật trên thế gian này, những thứ có độc thực ra cũng không nhiều lắm, thế nhưng, trong độc cũng được chia thành nhiều loại! Có loại độc ác liệt thấy máu lập tức phong hầu, có những loại độc nhìn qua không có nhiều lợi hại nhưng lại có thể để họa đời đời, độc Ngân triều chính là một trong những loại độc này. Thật ra thì thủy triều có màu bạc là do trong nước biển có thủy mẫu màu bạc tạo thành, loại thủy mẫu này vô cùng độc, lúc người bị đánh phải sẽ gây ra một loại bệnh chứng như bị phỏng thũng, dùng thuốc bỏng thoa bên ngoài da thì khoảng nửa tháng có thể khỏi. Thế nhưng, không ai phát hiện ra rằng, thủy mẫu bạc đó đã ở lại trong cơ thể người trúng độc, loại độc chất này sẽ truyền đời cho thế hệ sau, mà lại là truyền xuống đời đời đại đại! Lúc ngân thủy mẫu xuất hiện, nó không chỉ ảnh hưởng đến người trúng độc mà ngay cả cá tôm ở gần nguồn nước đó cũng có độc! Người nào không biết xuống biến đánh mang về ăn, cũng có thể trúng độc, lại truyền đời xuống khiến con cháu đời sau có thể mắc nhiều bệnh tật, có thể sẽ chết non hoặc là bị biến hình dị dạng …. Tổ tiên của đám người Hắc đạo này, năm đó chắc cũng là ở gần đó đi? Vậy thì dù có giải trừ chú văn hay không cùng vô dụng! Bởi vì căn bản bọn họ không có bị nguyền rủa, mà là bị trúng độc, nếu muốn khỏi, chỉ có thể giải độc!

Công Tôn vừa nói xong, mọi người chợt hiểu ra, ngay cả Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng hiểu, đồng thanh hỏi: “Có giải dược không?”

Công Tôn gật đầu một cái: “Ta còn đang nghiên cứu điều chế đây, bây giờ còn đang ở giai đoạn thử thuốc, cái này cũng chính là nguyên nhân ta chuẩn bị muốn đến Dạ Xoa cung.”

“Thế nhưng đám người Hắc đạo kia có vẻ rất khó nói chuyện.” Lâm Dạ Hỏa cau mày: “Giải thích như vậy bọn họ sẽ tin tưởng sao?”

“Không bằng cứ giải trừ chú văn trước đi?”

Lúc này, đột nhiên Thiên Tôn lại mở miệng.

Tất cả mọi người không hiểu mà nhìn hắn, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy buồn bực: “Nếu Công Tôn nói đúng, vậy chứng tỏ không có nguyền rủa, vậy phải giải trừ thế nào?”

“Đúng a!” Triệu Phổ cũng nói: “Nếu như không có chú văn cũng đi lên phá, như vậy đến khi giải được cho đám người giang hồ kia rồi, bọn họ lại nói là nhờ giải chú văn mới được như vậy ….”

“Không có chuyện đó đâu.” Ân Hậu phất tay một cái.

Thiên Tôn cũng thần thần bí bí mà gật đầu với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một cái: “Làm ngay tối nay đi, ngoan nào, đi lên đó một chuyến!”

“Ừ!” Vô Sa cũng gật đầu: “Nhất định phải làm tối nay!”

“Hai đứa nghe lời!” Lục Thiên Hàn gật đầu: “Lên đi, chân tướng liền rõ ràng ngay thôi!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cùng có một dự cảm rất mãnh liệt —— Nhất định là có âm mưu!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi