LONG ĐỒ ÁN

Sau khi vụ án Vương Phong kết thúc, Triển Chiêu liền chuẩn bị hành lý đến Hồng Anh Trại.

Vốn dĩ, Triển Chiêu muốn xin Bao Đại nhân nghỉ phép, mình cùng Bạch Ngọc Đường dẫn theo Ân Hậu với Thiên Tôn đi một chuyến thôi, thế nhưng, Bao Đại nhân lại bảo hắn chờ mấy ngày, đại nhân nói sẽ cùng đi.

Bao phu nhân cũng nói, Triển Chiêu vẫn luôn chăm sóc cho Bao Duyên, lại còn giúp đỡ cho Bao Đại nhân phá án nhiều như vậy, nàng cũng muốn muốn đến Hồng Anh Trại chào hỏi phụ mẫu hắn một cái.

Vì vậy, Bao Đại nhân liền vào triều báo với Triệu Trinh một tiếng, nói muốn tiếp tục xuất tuần, Triệu Trinh hớn hở đồng ý ngay, lại còn chuẩn bị chút lễ vật bảo Bao Chửng mang đến Hồng Anh Trại, tặng cho phụ mẫu Triển Chiêu giúp mình.

Triệu Trinh vốn lo lắng Thái sư sẽ nhớ Hương Hương, hơn nữa, dù sao thì tuổi hắn cũng lớn, cứ để hắn bôn ba bên ngoài cũng khiến Bàng phi lo lắng, cho nên định lần này không bảo hắn đi.

Không ngờ, Thái sư lại chủ động xin Triệu Trinh đi.

Triệu Trinh hơi có chút khó hiểu, nhưng mà cũng không cản, chỉ nhắc nhở mọi người chuẩn bị ổn thỏa rồi hãy xuất tuần. Lần xuất tuần này có thời gian ba tháng, Triệu Trinh bảo mọi người trước tân niên hãy về, như vậy sang năm Bao Duyên có thể tham dự kỳ thi mùa xuân. Hắn còn đặc biệt dặn dò Bao Duyên, lúc xuất tuần cũng cần phải chăm chỉ học hành, Lâm Tiêu phu tử kỳ vọng rất cao ở hắn.

Lúc bãi Triều, Bao Đại nhân liếc nhìn Bàng Thái sư bên cạnh, hỏi: “Ta nói này ….”

Thái sư ngẩng đầu nhìn Bao Chửng một cái: “Cái gì?”

Bao Chửng khoanh tay, quan sát Bàng Thái sư một lượt, khó hiểu: “Ngươi mà lại chủ động muốn theo?”

Thái sư ho khan: “Ai nha, ít nói nhảm đi!”

Bao Đại nhân thiêu mi một cái — Tại sao lại cảm thấy là lạ?Lên kiệu rồi, Bao Đại nhân hạ lệnh hồi phủ, lại nghe thấy Thái sư cũng nói một câu: “Đến Khai Phong phủ.”

Bao Chửng vén màn kiệu lên nhìn hắn, tâm cũng buồn bực, không biết từ bao giờ, hai phụ tử Bàng Cát cùng Bàng Dục này đến Khai Phong phủ của mình còn nhiều hơn về nhà bọn họ nữa.…………….

Mà lúc này, ở Khai Phong phủ.

Đám Triển Chiêu ở trong viện, Công Tôn cầm một cuốn Long Đồ Án đặt trên bàn, đây là những huyền án ở những thành trấn gần Hồng Anh Trại. Nếu như lần này đã xuất tuần đến đó, vậy cũng có thể thuận tiện điều tra một chút.“Miêu Miêu.”

Tiểu Tứ Tử cầm một miếng hoa quế cao, bám lấy đầu gối Triển Chiêu đang xem một cuốn sách: “Miêu Miêu, phụ mẫu thúc đều ở trong Trại sao?”

Triển Chiêu nhéo má bé một cái, gật đầu: “Đúng vậy!”

“Là Sơn Đại Vương sao?”

Tiểu Tứ Tử thật tò mò: “Có ghế bọc da hổ sao?”

Triển Chiêu bị Tiểu Tứ Tử chọc cười, lúc nào bé cũng muốn được chiêm ngưỡng ghế bọc da hổ, lần trước ở quân doanh của Triệu Phổ bé cũng hỏi vậy.“Ghế da hổ thì không có, nhưng có thác nước a!”

Triển Chiêu cười tươi rói nói.“Vậy ở Hồng Anh Trại có rất nhiều hoa anh đào phải không?”

Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi: “Không phải hoa anh đào chỉ nở vào mùa xuân thôi sao? Cháu cùng phụ thân đã thấy qua hoa anh đào trắng Vô Tích, anh đào của nhà Miêu Miêu có màu đỏ sao?”

Triển Chiêu ôm bé đặt lên đùi, nói với bé: “Thật ra thì Hồng Anh Trại cũng không phải là chỉ có hoa anh đào đỏ, chỉ là trong đầm dưới thác nước có rất nhiều thủy tảo màu đỏ, mà trong rừng bên cạnh thác nước năm nào cũng có nhiều cây lá đỏ, lại rất trùng hợp, vách núi sau thác nước cũng là nham thạch bóng loáng như gương, từ xa nhìn cảm giác như có rất nhiều cây hoa anh đào đỏ bên thác nước, cho nên mới được đặt tên như vậy.”

“Vậy nha …”

Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Thì ra là vậy.”

“Thật ra thì ban đầu được gọi là Hồng Ân Trại, bởi vì mẫu thân của thúc họ Ân.”

Triển Chiêu đung đưa cùng Tiểu Tứ Tử, chậm rãi nói: “Đều do người giang hồ không hiểu rõ, còn nghĩ rằng ở trong trại trồng đầy anh đào đỏ nên cứ thế truyền đi, đã sai thành sai luôn đó.”

“Vậy mẫu thân của Miêu Miêu là người thế nào nha?”

Tiểu Tứ Tử tò mò.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, phải hình dung thế nào đây: “Nương thúc a…”

Triển Chiêu còn chưa dứt lời, Ân Hậu đã tiến tới, nói với Tiểu Tứ Tử: “Rất hung dữ!”

Tiểu Tứ Tử giật mình —- Hung dữ sao?! Miêu Miêu hiền lành như vậy, sao mẫu thân lại hung dữ được?Triển Chiêu liếc Ân Hậu một cái, xoa mặt Tiểu Tứ Tử: “Nương thúc không có hung dữ đâu.”

Ân Hậu quay ngoắt một cái, rõ ràng vẫn còn dỗi vì chuyện Ân Lan Từ đuổi hắn đến Khai Phong phủ lần trước.

Thiên Tôn cũng tiến đến: “Tính khí Ân Lan Từ rất nóng nảy, không nên chọc giận nó a, còn nóng nảy gấp trăm lần nha đầu yêu quái Lục Tuyết Nhi kia nữa đó!”

Ân Hậu ở bên cạnh gật đầu.

Mọi người há to miệng nhìn Thiên Tôn —– Thật hay giả vậy?“Có sao?”

Triển Chiêu cảm thấy không có a, nương hắn rất tốt mà, mặc dù không thuộc dạng ôn nhu thục nữ cho lắm nhưng mà nói đến tính cách, hẳn là cũng không khác Lục Tuyết Nhi là mấy đi?“Nương ngươi thương ngươi đương nhiên không hề nổi giận trước mắt ngươi rồi!”

Ân Hậu lầm bầm một câu.“Khi đó trên giang hồ Ân Lan Từ cũng vô cùng nổi danh đi.”

Triệu Phổ chống cằm, hình như hắn cũng nghe nói qua: “Nghe nói nàng lực vô cùng lớn, nội công lại thâm hậu, nhưng mà nàng không phải là nữ hiệp sao? Danh tiếng trên giang hồ cũng rất tốt a.”

Ân Hậu tổng kết: “Bởi vì không có ai dám chọc nó hết …. Ái.”

Ân Hậu còn chưa nói hết, Triển Chiêu đã véo cánh tay hắn, ý là —— Tại sao người lại nói xấu khuê nữ của mình như vậy!“Cũng không hiểu nha đầu Ân Lan Từ kia giống ai nữa, không có được khinh công di truyền của Ân Hậu mà lại biến thành một thân nội lực cực lớn, nội lực đó một khi phóng xuất ra ngoài vô cùng đáng sợ!”

Thiên Tôn lại thêm dầu vào lửa: “Nha đầu điêu ngoa Lục Tuyết Nhi còn có vẻ hiền lành hơn nó nữa.”

Tất cả mọi người theo bản năng nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, hình như cũng có chút đồng tình với hắn.

Bạch Ngọc Đường lại thản nhiên mà đọc sách, nhìn dáng vẻ này, hoàn toàn không lo lắng chút nào.“Nhưng mà nói chung là Lan Từ rất hiểu đạo lý.”

Ân Hậu cảm thấy cứ biến nữ nhi của mình thành Ma vương như vậy cũng không tốt lắm, liền xoa dịu mấy câu: “Ai chọc nó nó mới nổi điên, không chọc nó nó cũng không bao giờ chủ động đi trêu chọc người khác.”

Triển Chiêu đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường nói: “Đừng lo lắng, nương ta không có khó gần đâu.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Đúng vậy!”

Triển Chiêu hơi sững sờ, nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cười cười.

Triển Chiêu nghi ngờ nhìn Bạch Ngọc Đường, cảm giác như —— Chuột này có gì đó giấu giếm thì phải.

Còn đang nói chuyện, Bạch Phúc chạy vào nói: “Thiếu gia, ngươi xem cái này được không?”

Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn, chỉ thấy Bạch Phúc cầm đến một hộp Tuyết Cáp khô.

Công Tôn cũng tới nhìn xem, ngửi một chút, than thở: “Ân, cực phẩm nha!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Lấy cái này đi, chuẩn bị thêm mấy hộp nữa.”

“Được a.”

Bạch Phúc cầm cái hộp chạy đi.

Triển Chiêu có chút khó hiểu: “Ngươi cần nhiều Tuyết Cáp vậy làm gì?”

Bạch Ngọc Đường nói: “À, bá mẫu gần đây hình như bị ho khan, hơn nữa mấy ngày tới trời trở lạnh, vừa đúng lúc mấy ngày trước nương ta cũng nói là khô da, cho nên ta chuẩn bị cho hai người ấy chút Tuyết Cáp.”

“Vậy a ….”

Triển Chiêu gật đầu một cái, sau đó suy nghĩ một chút, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Bá mẫu là ai?”

Bạch Ngọc Đường cười cười: “Đương nhiên là nương ngươi.”

Triển Chiêu há to miệng: “Nương ta bị ho khan?”

“Cũng không phải ho khan, có thể là bị chút nóng trong người đi.”

Bạch Ngọc Đường bừng chén trà nhàn nhạt nói: “Bá phụ nói nàng hình như hơi thượng hỏa một chút.”

Triển Chiêu sửng sốt hồi lâu, hỏi: “Bá phụ là ai?”

Bạch Ngọc Đường bật cười, đưa tay sờ đầu hắn: “Đương nhiên là phụ thân ngươi rồi.”

Triển Chiêu không hiểu: “Ngươi gặp phụ thân ta khi nào?”

“Chưa từng gặp, nhưng mà có nhắc đến trong thư.”

“Thư nào a?”

Triển Chiêu nghiêng đầu, mình cũng thường nhận được mấy phong thư của cha nương, nhưng mà chưa từng thấy nhắc tới chuyện nương mình bị ho khan a.“Mấy ngày trước có nhận được thư.”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Phong thư nào cũng không nhớ rõ lắm.”

Triển Chiêu trợn tròn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó rất không chắc mà hỏi: “Mọi người, chẳng lẽ có thư từ qua lại sao?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Có a.”

Triển Chiêu há miệng lần nữa: “Bắt đầu từ bao giờ?”

Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt suy nghĩ một chút: “À, khoảng một năm đi ….”

Triển Chiêu “phắt”

một cái đứng dậy: “Ngươi liên lạc với cha nương ta một năm rồi?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, cười: “Bá phụ cùng Bá mẫu rất dễ gần.”

Những người khác cũng yên lặng xoay mặt đi làm việc của mình, cảm thấy bên này lát nữa chắc sẽ có đánh nhau cho xem, Triển Chiêu thì lại há to miệng một lúc lâu, rồi xoay mặt trừng Ân Hậu.

Ân Hậu nhìn trời.

Triển Chiêu kinh ngạc: “Ngoại công, người cũng biết?”

Ân Hậu gãi cằm: “Lần trước ta tới, Lan Từ có bảo ta cầm một hộp Hồng trà tới cho Ngọc Đường.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Ừ, lần đầu tiên ta được uống loại trà này.”

Triển Chiêu cũng hít vào một ngụm lãnh khí, kéo Bạch Ngọc Đường tới: “Bình thường các người viết thư trao đổi cái gì?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói: “Chủ yếu đều nói tình hình gần đây của ngươi, với lại một số chuyện thú vị khác.”

Triển Chiêu hơi nheo mắt lại: “Chuyện thú vị gì?”

“Ừ …. Tóm lại là một chút chuyện nhỏ mà thôi.”

Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm chén trà.

Triển Chiêu đè lại chén trà của hắn, híp mắt nói: “Chuyện nhỏ? Chẳng hạn như?”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, nhìn tay Triển Chiêu đang che cái ly, cười nói: “Chẳng hạn như, có một con Mèo, từ nhỏ đã là tên ăn hàng, năm ba tuổi chỉ vì muốn hái quả trên cây ăn mà tự học khinh công gì đó …”

Triển Chiêu há to miệng.

Mọi người sờ cằm ——- Triển Chiêu lại có thể không cần thầy dạy đã học được khinh công, quả nhiên không thể coi thường!Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nói: “Nhưng mà Miêu Nhi, ngươi lại chỉ vì muốn ăn quả hồng mà tự học khinh công, đúng là …. Thiên phú dị bẩm a!”

Cặp mắt Triển Chiêu cũng híp lại, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy Triển Chiêu sắp xổ mao rồi, vì vậy liền nhanh chóng chuồn đi: “Ta đi xem còn có gì phải chuẩn bị không ….”

Vừa mới xoay người đi, lại cảm thấy Triển Chiêu nhảy lên lưng mình.

Lúc Bao Đại nhân cùng Bàng Thái sư đi tới, liền thấy Triển Chiêu đang đu trên lưng Bạch Ngọc Đường mà bóp cổ hắn.

Thái sư cả kinh: “Ai nha, đám trẻ gần đây thật là a….”

Bao Chửng nhìn hắn một cái: “Ngươi theo tới làm gì?”

Bao phu nhân đi ra cầm lấy mũ quan của Bao Chửng, lại mời Thái sư ở lại dùng bữa.

Thái sư mặt dày cười hì hì đồng ý.

Bàng Dục vẫn đọc sách cùng Bao Duyên, ngẩng đầu lên hỏi phụ thân hắn: “Phụ thân a, sao người lại tới đây? Không về Thái sư phủ à?”

Thái sư liếc hắn một cái, chạy tới cốc đầu hắn: “Ngươi vẫn còn nhớ Thái sư phủ a! Tối nay về nhà dùng bữa với nương ngươi cho ta, ngươi là đồ bất hiếu tử!Bàng Dục xoa đầu nói với Bao Duyên: “Này, Màn Thầu, tối đến nhà ta ăn cơm đi?”

Bao Duyên suy nghĩ một chút, hỏi: “Có món gì?”

“Ta bảo nương ta làm món thịt nấu măng mai đi!”

Bàng Dục nói: “Ngũ nương nhà ta là người Thiệu Hưng, người làm măng mai nấu thịt còn ngon hơn cả Thái Bạch Cư đó!”

Bao Duyên gật đầu một cái, quyết định đi ăn chực.

Ở bên cạnh, Triển Chiêu đang bóp cổ Bạch Ngọc Đường cũng ngoảnh mặt sang xem —– Măng mai nấu thịt sao?Bạch Ngọc Đường quay đầu lại: “Miêu nhi, trong thư nương ngươi còn nói, khi nhỏ ngươi còn xếp hạng cho tất cả các tửu lâu ở Thường Châu phủ, còn nói lý do ngươi xuất môn đến giang hồ chơi là vì muốn xếp hạng cho toàn bộ các tửu lâu trên đời này ….”

Khóe miệng Triển Chiêu co giật kịch liệt.“Cho nên lý do ngươi ở lại Khai Phong phủ chắc không phải là vì ….”

Bạch Ngọc Đường thiêu mi một cái: “Các tửu lâu ở Khai Phong phủ xếp hạng nhất đó chứ?!”

Vẻ mặt của Triển Chiêu đầy oán niệm vì bị người ta đâm chúng phóc, tiếp tục “hành hạ”

Bạch Ngọc Đường.

Thái sư ngồi bên cạnh nhìn mọi người đang vui vẻ cười đùa, cũng không thêm câu nào vào, hình như có tâm sự gì đó.

Triệu Phổ cùng Công Tôn nhìn nhau một cái, ngay cả Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đang nháo cũng liếc qua một cái.

Bàng Dục đặt cuốn sách trong tay xuống, tò mò hỏi: “Phụ thân, người có tâm sự à?”

Bao Đại nhân đang nhận chén trà sâm Bao phu nhân đưa tới bên cạnh, uống một ngụm, lắc đầu: “Ngươi nói, ngươi còn mặt mũi nào để được người ta xưng là gian thần đệ nhất Đại Tống nữa, có chút tâm sự cũng giấu không xong.”

Thái sư sửng sốt, há to miệng: “Gian thần đệ nhất Đại Tống?!”

“Khụ khụ.”

Bàng Dục phất tay một cái: “Phụ thân, đó là trước kia thôi, bây giờ tốt hơn nhiều rồi.”

“Vậy sao?”

Thái sư tò mò: “Vậy bây giờ là cái gì rồi?”

Bao Đại nhân vẫn bưng trà sâm tới một câu nữa: “Thằng ngu số một Đại Tống.”

Thái sư trợn tròn mắt —– Ai ngu? Cảm giác còn không tốt bằng gian thần…..

Triệu Phổ ở bên cạnh vui vẻ: “Đó là người ngoài không hiểu Thái sư mà thôi.”

Tiểu Tứ Tử đưa tay xoa xoa cái bụng tròn xoe của Thái sư: “Tiểu Bàn Tử muốn giảm cân không, đúng lúc cháu cũng muốn giảm cân, chúng ta làm bạn giảm cân đi?”

Vừa dứt lời, Công Tôn kéo bé lại, nhét vào miệng bé một khối hoa quế cao, Tiểu Tứ Tử hai tay sờ má mình —– Hình như lại béo thêm chút nữa rồi.

Thái sư dở khóc dở cười.

Bao Đại nhân đi vào đổi sang thường phục, đi ra, ngồi xuống hỏi Thái sư: “Rốt cuộc thì tại sao ngươi lại đi theo? Không phải ngươi luôn thích ở nhà chơi với Hương Hương, không muốn xuất tuần sao?”

Mọi người nghe đến đây cũng hiếu kỳ, lần này đúng là Thái sư có chút khác thường.

Bàng Thái sư ngồi xuống suy nghĩ một chút, hỏi: “Cái này …. Có phải Hồng Anh Trại ở gần với Ứng Thiên phủ không?”

Ân Hậu gật đầu: “Ừ, cách Ứng Thiên phủ khoảng mười mấy dặm, bởi vì chủ yếu là núi cho nên đi mất khoảng một canh giờ.”

Triển Chiêu tò mò: “Thái sư, ngươi muốn đến Ứng Thiên phủ sao?”

“Ách …”

Bàng Thái sư do dự một chút: “Gần Ứng Thiên phủ, có một Hứa quận.”

Triển Chiêu cùng Ân Hậu đều quen thuộc địa hình gần Hồng Anh Trại cho nên gật đầu một cái.“Hứa quận là một quận rất nhỏ.”

Triển Chiêu nói: “Nhưng vì là giao lộ thông thương cho nên ở đó có rất nhiều thương cổ.”

Thái sư gật đầu một cái: “Lúc ta hơn hai mươi tuổi, có một lần được phái đến Ứng Thiên phủ tra một vụ án.”

Tất cả mọi người nhớ đến, trước đó Thái sư đã từng nhắc qua có thời làm thị vệ trong triều, sau đó chuyển đến Tam Ti, lại đến Đại Lý Tự một thời gian.“Phái ngươi đi điều tra án?”

Bao Đại nhân suy nghĩ một chút: “Lúc ngươi nhậm chức ở Đại Lý Tự sao?”

“Ừ.”

Thái sư gật đầu: “Cũng khoảng hai mươi năm rồi đi.”

Mặc dù Khai Phong phủ quản đa số án tử, nhưng mà cũng không phải là nha môn tra án duy nhất của Đại Tống, Tam Ti cùng Đại Lý Tự cũng có phá án.

Trong đó Tam Ti có rất nhiều bộ, hàng năm đều đi tuần tra khắp nơi, bắt một số khâm phạm triều đình hoặc một số đại đạo giang hồ. Còn Đại Lý Tự lại chủ yếu cai quản những vụ án có quan hệ tới các quan viên, vì vậy ….“Ngươi đến tra án về quan viên nào?”

Bao Đại nhân cũng lắc đầu, Thái sư trước kia từng tại chức ở Đại Lý Tự, cái ranh giới cuối cùng của quan xấu có thể phải chịu tội theo quốc pháp hắn nắm rất rõ, cho đến tận bây giờ, hắn chưa từng bước qua ranh giới đó cho nên mình cũng không thể làm gì hắn.“Ngươi có nhớ vụ án tham quan phạm pháp hại chết không ít dân lành năm đó ở Ứng Thiên phủ không?”

Thái sư hỏi Bao Chửng: “Đây có thể coi là án lớn nhất thời Tiên hoàng đi?”

Bao Đại Nhân gật đầu, vụ án này năm đó oanh động một thời. Tri phủ Ứng Thiên phủ quan hàm nhị phẩm, hắn quyền cao chức trọng, cai quản vùng Tần Hoài cũng coi là bình an vô sự. Nhưng mà có một lần sông Hoài đột nhiên bị vỡ đê, bạc Triều đình phát cứu nạn thiên tai bị đạo tặc đoạt mất, khiến cho việc cứu nạn bị ngưng trệ, chết mất mấy vạn dân. Vụ cướp này khiến người thần khiếp sợ, Tiên hoàng nổi giận, lệnh cho Âu Dương lão tướng quân mang theo binh mã đến Tần Hoài bắt đạo tặc. Nhưng qua sự ngấm ngầm tra xét của Âu Dương tướng quân, biết được sơn tặc Tần Hoài không hề cướp đi số bạc cứu tế này, ngược lại bọn họ còn đem tiền của mình đi cứu tế dân nghèo. Hơn nữa, lúc đó trên giang hồ có lời đồn đại chuyện này có liên quan đến quan phủ. Sơn tặc cái gì cũng dám cướp nhưng không bao giờ dám cướp bạc cứu nạn thiên tai, ngoại trừ việc sợ bị thiên lôi trừng trị thì còn sợ sau này không còn tư cách đặt chân giang hồ. Cho nên, sau khi cặn kẽ điều tra mấy lần, liền phát hiện là do Tri phủ Ứng Thiên phủ giở trò.“Chuyện đại tham quan Lưu Thiên bị trừng trị theo pháp luật năm đó ai cũng biết.”

Triệu Phổ nói: “Vậy có quan hệ gì tới Hứa quận?”

“Ta bị Đại Lý Tự cử đi điều tra về những quan huyện khác ở Ứng Thiên phủ …. Dù sao thì nhổ cà rốt cuối cùng cũng dính đất, chỗ dựa lớn đã mất nhưng những quan viên kia cũng không thể bỏ qua được.”

Thái sư nói tiếp: “Nhưng mà sau khi ta tới Hứa quận, sau khi điều tra lại phát hiện vị Huyện lệnh kia cực kỳ thanh bạch, vì vậy ta chuẩn bị trở lại Khai Phong phủ, nhưng ngay đêm đó …. Lúc ta uống rượu cùng Huyện lệnh kia trong viện, ta lại nghe hắn nói một chuyện.”

Tất cả mọi người có chút ngạc nhiên nhìn Thái sư.

Thái sư cau mày: “Có thể là do Huyện lệnh kia uống quá nhiều, hắn nói với ta, gần Ứng Thiên phủ, trong núi có một Hồng Anh Cốc.”

Mọi người nghe đến đó liền theo bản năng mà nhìn Ân Hậu cùng Triển Chiêu.

Triển Chiêu gãi đầu, nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu suy nghĩ một chút, cũng lắc đầu, tỏ ý —— Cũng không biết rõ lắm.

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu: “Tại sao lại gọi là Hồng Anh Cốc? Có quan hệ với Hồng Anh Trại sao?”

Triển Chiêu lắc đầu: “Còn nhớ ta nói với ngươi chuyện dưới đáy đầm bên thác nước có rất nhiều thủy tảo màu đỏ không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu.“Nếu như nhìn từ mặt nước xuống, loại thủy tảo đó giống như một tầng hoa anh đào đỏ dưới đáy nước vậy, mà loại thủy tảo này lại là đặc sản của ngọn núi gần Hồng Anh Trại, chỉ cần nơi nào có nước, là nơi đó có loại cỏ này.”

Tất cả mọi người gật đầu.

Bạch Ngọc Đường hỏi: “Nói như vậy, chỉ cần sơn cốc có nước là có loại thủy tảo này, cho nên một cái sơn cốc bình thường cũng có thể là Hồng Anh Cốc sao?”

Triển Chiêu gật đầu một cái: “Đại khái là vậy đi, có thể hỏi nương ta một chút.”

“Hồng Anh Cốc này có vấn đề gì sao?”

Bao Đại Nhân hỏi Bàng Thái sư.

Thái sư nói: “Huyện lệnh kia nói với ta, trong Hồng Anh Cốc có một cái hốc khô lâu.”

Tất cả mọi người sửng sốt.“Hốc gì cơ?”

Bao Duyên hỏi.“Có hình giống khô lâu sao?”

Bàng Dục cũng hỏi.

Thái sư lắc đầu một cái, nói: “Trong hố đó, có ít nhất mấy trăm cái đầu lâu, hơn nữa chỉ có đầu chứ không có thân thể.”

Tất cả mọi người sửng sốt, một lúc lâu sau, Bàng Dục nói: “Huyện lệnh kia hẳn là say rồi nên nói bừa đi?”

Tất cả mọi người gật đầu.

Thái sư cười một tiếng: “Lúc ta mới nghe được, cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà sau đó Huyện lệnh ấy nói với ta, Hồng Anh Cốc đó dùng để trấn giữ một ma vật!”

“Trấn giữ?”

Bạch Ngọc Đường không hiểu: “Ý là phong ấn sao?”

“Ừ!”

Thái sư gật đầu: “Ma vật đó một khi được thả ra, nhất định sẽ Thiên hạ đại loạn.”

Mọi người nghe xong cùng im lặng một lúc lâu, sau đó đều cười.

Triệu Phổ vỗ vỗ Bàng Cát: “Thái sư, gần như ở nơi nào cũng có loại truyền thuyết này đi.”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu.

Bao Đại Nhân nhìn Bàng Cát: “Ngươi cũng coi như người đã từng trải nhiều, hắn sẽ không bị cái này dọa hồ đồ đấy chứ?”

“Nếu như chỉ là truyền thuyết đương nhiên là ta sẽ không để ý! Lần đầu tiên hắn nói với ta, ta cũng cho rằng hắn say nên mới hồ đồ nói đùa thôi.”

Thái sư bất đắc dĩ, nói: “Nhưng mà tối ngày hôm đó, ta lại nằm mơ.”

Tất cả mọi người khó hiểu.“Trong mơ, có một nam nhân đầy mình lông vũ, bị khóa bằng rất nhiều dây xích trong một sơn cốc, bốn phía đều là những đóa hoa đỏ tươi như máu, mà dưới bàn chân người kia đều là khô lâu, chất thành mấy tầng cao dày đặc. Đó có thể là giấc mơ đáng sợ nhất trong cuộc đời ta đi!”

“Sau đó thì sao?”

Mặc dù mọi người không tin thế nhưng lại rất hứng thú với giấc mơ của Thái sư.“Người kia vùng vẫy, tiếng xích sắt vang lên chói tai, hắn còn cầu xin ta: “Thái sư xin khoan đi đã.”

Hắn nói hắn tên là Tà Vũ, bị nhốt ở nơi này đã hơn hai trăm năm, bảo ta hãy thả hắn ra, hắn không muốn phải đợi thêm hai mươi năm nữa mới được thấy ánh mặt trời, hắn rất đói, muốn ăn thịt người.”

Tất cả mọi người đều cau mày, Tiểu Tứ Tử đã leo lên đùi Bạch Ngọc Đường, chui vào trong ngực hắn rồi.“Ngày lo lắng cho nên đêm mới nằm mộng đi?”

Triển Chiêu hỏi.

Thái sư gật đầu một cái: “Ta cũng nghĩ như vậy, sáng sớm hôm sau ta tỉnh lại, liền thuận miệng hỏi Huyện lệnh kia, quái vật hắn nói tới lúc say hôm qua, có tên là gì. Hắn nói với ta, hắn chưa từng gặp qua nó, nhưng mà chỉ nghe qua truyền thuyết kể lại, nói là một nam nhân trên người đầy lông vũ, tên gọi Tà Vũ.”

Mọi người kinh ngạc.

Thái sư bất đắc dĩ: “Lúc đó vẻ mặt của ta cũng y như thế này, nhưng sau đó Huyện lệnh kia lại an ủi ta, nói là nghe nói quái vật kia hơn hai trăm năm trước đã bị một vị thần tiên phong ấn rồi, không thoát ra được đâu.”

Mọi người ngoẹo đầu nhìn Bàng Cát.

Một lúc sau, Bạch Ngọc Đường hỏi: “Có phải là Huyện quan kia giở trò với ngươi không?”

Thái sư bật cười: “Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mà …. Sau khi ta trở về Khai Phong phủ không bao lâu, lại nghe nói vị Huyện lệnh kia biến mất.”

“Cái gì?”

Mọi người kinh ngạc: “Biến mất?”

Thái sư gật đầu: “Phu nhân hắn tìm thấy trong phòng hắn có một cái lông vũ thật dài, từ đó hắn cũng chưa từng xuất hiện lại. Thế nhưng hắn lại chỉ mất tích mà thôi, không có tìm thấy thi thể, Triều đình cho rằng hắn không muốn làm quan nữa nên đã phái một vị quan viên khác đến thay thế hắn.”

“Lúc đó ngươi không điều tra qua sao?”

Triệu Phổ hỏi.

Thái sư cười khổ: “Ta về Khai Phong phủ rồi đến nghỉ còn không có thời gian, ai còn tâm trí quản mấy chuyện này a, nhưng mà ….”

“Nhưng mà.”

Bao Đại Nhân tiếp lời thay hắn: “Chỉ chớp mắt cái, bây giờ đã vừa đúng hai mươi năm, có đúng không?”

Thái sư gật đầu một cái.

Mọi người nhìn nhau —— Thứ kia nói là hai mươi năm sau sẽ ra ngoài a.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi