LONG ĐỒ ÁN

Đảo mắt cái đã đến Tết hoa trà rồi.

Đám người Triển Chiêu làm những “thanh niên trẻ tuổi” hưng trí bừng bừng cho nên quyết định đến Ứng Thiên Phủ tham gia náo nhiệt chút chơi.

Tuy nói là tham gia náo nhiệt thế nhưng thực sự cũng là vì muốn thăm dò án mà thôi.

Lại nhắc tới, mấy ngày nay mọi người cũng cảm thấy khá là ấm ức …. Vụ án đã không có tiến triển gì, mà đầu mối thì lại ít.

Lần này, thủ phạm cùng chủ mưu phía sau của vụ án đều vô cùng bí mật, có thể nói là kẻ cẩn thận nhất trong tất cả những vụ án mà mọi người đã tra.

Nhưng mà, điều khiến mọi người cảm thấy kỳ quặc chính là mục đích thực sự của vị hung thủ này là gì. Rốt cuộc là hắn muốn làm gì đây, giết người thường đều có lý do, nếu như không phải là vì muốn mưu tài thì cũng là trả thù. Nhưng cho đến bây giờ, ngoại trừ việc giá họa cho Tiếu Trường Khanh thì cũng không thấy hắn có chủ đích gì khác, dù nhìn thế nào cũng thấy hắn có vẻ như là kẻ thù của Tiếu Trường Khanh.

Nhưng mà nói cách khác, người thế nào thường sẽ có những cừu nhân thế ấy, người càng mạnh chứng tỏ cừu nhân của hắn cũng càng mạnh. Tiếu Trường Khanh chẳng qua cũng chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, sao lại có một cừu địch lớn vậy chứ?

Mặt khác, vụ án về Tà Vũ trước kia cũng chỉ là kết thúc qua loa, mặc dù vẫn còn rất nhiều điểm nghi ngờ nhưng mà đến tận bây giờ vẫn chưa điều tra rõ ràng được. Hai vụ án trước mắt này liệu có quan hệ với nhau không a? Nếu như có quan hệ với nhau, vậy thì không chỉ đơn giản là chuyện trả thù Tiếu Trường Khanh thôi đâu.

Mọi người đầy bụng nghi ngờ mà cùng nhau chạy đến Ứng Thiên phủ.

So với nhóm người lớn đang bể đầu vì tra án thì hai tiểu hài nhi Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử lại không có gì cần phải lo buồn lắm.

Tiểu Tứ Tử ngồi trước người Triệu Phổ, vừa sờ cổ Hắc Kiêu vừa ngước mặt nói chuyện phiếm cùng Triệu Phổ.

Công Tôn ngồi trong mã xa, chống cằm vào cửa xe mà ngẩn người nhìn Triệu Phổ cùng Tiểu Tứ Tử.

Triển Chiêu vốn dĩ đi cùng Bạch Ngọc Đường, vừa nhìn thấy Tiểu Tứ Tử một cái, đột nhiên hắn lại nghĩ tới hình như lâu lắm rồi không dùng đến năng lực đặc biệt của Tiểu Tứ Tử thì phải.

Vì vậy, Triển Chiêu vỗ vỗ cái mông Tảo Đa Đa, tiến đến bên cạnh Hắc Kiêu.

“Tiểu Tứ Tử, đến chỗ thúc chơi một lát đi.” Triển Chiêu đưa tay ra ý bảo Tiểu Tứ Tử sang đây đi.

Đương nhiên là Tiểu Tứ Tử sẽ lập tức chạy qua chỗ Triển Chiêu rồi, Triển Chiêu đưa tay nhận lấy bé, đặt xuống trước người mình, để cho bé ngồi an ổn.

Triệu Phổ lại vỗ vỗ Hắc Kiêu.

Hắc Kiêu đi chậm lại, vừa đúng lúc mã xa của Công Tôn đi tới, Triệu Phổ vỗ vỗ cửa ngoài: “Thư Ngốc, ra ngoài chạy chút không?”

Công Tôn nhìn nhìn Hắc Kiêu, lại nhìn nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ vẫy hắn: “Đến đây a, đừng có suốt ngày nằm chán chết trong mã xa chứ!”

Công Tôn do dự một chút, Hắc Kiêu hí một tiếng, hình như cũng đang gọi Công Tôn ra ngoài.

Vì vậy, Công Tôn liền tiến ra bên ngoài, Triệu Phổ thuận tay đón lấy, đem Công Tôn đặt trước người, hai tay vòng quanh eo hắn rung lên dây cương, Hắc Kiêu lập tức tung vó, chạy như bay về trước.

Hắc Kiêu chạy rồi lập tức rất nhiều ngựa khác cũng chạy theo, đội ngũ cũng vì thế mà đi nhanh hơn nhiều.

Ở phía sau, Bàng Thái sư ở trong mã xa bị đong đưa đến độ chỉ biết đỡ mũ, lắc đầu mà nói với Bao Chửng: “Hắc Tử a, lão phu bôn ba với người mấy lần, cái mạng này cũng sắp phải trả cho ngươi rồi.”

“Nếu như ngươi bôn ba thêm mấy chuyến nữa, cái bụng sẽ nhỏ thêm chút nữa mới đúng đó.” Bao Đại Nhân ngồi xuống bên kia, gần chỗ Bàng Cát hơn, nhỏ giọng nói: “Ai, ta nói này!”

Bàng Thái sư há miệng nhìn Bao Chửng.

“Việc làm ăn của Lưu Thiên năm đó lớn như vậy, không có lý nào lại không giao cho ai đi?” Bao Đại Nhân hỏi: “Có phải sau lưng hắn vẫn còn có cá lớn không?”

Thái sư cười nhạt: “Ngươi cảm thấy sao?”

Bao Đại Nhân nhìn Bàng Cát: “Trong lòng ngươi không biết hả?”

Thái sư nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nói: “Không lừa ngươi a Hắc Tử, năm đó ta cảm thấy sau lưng Lưu Thiên hẳn còn có người nào đó nữa, quan viên địa phương có thể tham tàng đến vậy mà triều đình lại không hề biết gì, hơn phần nửa trong đó có kẻ máu mặt giúp đỡ! Có điều đáng tiếc!” Vừa nói Thái sư vừa phất tay: “Sau khi Tiên hoàng băng hà vụ án này cũng không được điều tra nữa. Lúc Hoàng thượng lên ngôi, có đến hơn phân nửa đám lão đầu kia đều xin từ quan lui về vui thú điền viên, dù có muốn điều tra cũng điều tra không được.”

Bao Đại Nhân cau mày: “Ngươi lục soát được Tà Vũ lệnh từ trong nhà của Lưu Thiên ra, nếu như quả thực sau lưng Lưu Thiên có kẻ dung túng, như vậy có thể người đó hiểu rất rõ về Tà Vũ.”

Thái sư sờ cằm, nhìn Bao Chửng: “Hắc Tử, ngươi muốn nói gì?”

Bao Đại Nhân nói: “Ngươi có còn nhớ trong triều của Tiên hoàng, có lão thần nào họ Đan không?”

Bàng Cát hơi sững sờ, cau mày: “Ngươi nói là Binh bộ thượng thu Đan Thu?”

Bao Đại Nhân cười cười: “Theo ta được biết, Đan Thu là người ở Vô Tích, cách đây cũng không có xa. Mặt khác, sau khi Tiên hoàng băng hà, Đan Thu tuổi vẫn còn trẻ nhưng lại đột nhiên từ quan.”

Thái sư suy nghĩ một chút: “Năm đó, lúc Tiên hoàng băng hà, tuổi Hoàng thượng còn quá nhỏ, các đại thần trong cung căn bản đều chia thành hai phái, một phái chủ trương để Bát Vương gia kế vị, một nửa lại muốn Hoàng thượng còn nhỏ nhưng tự thân nhiếp chính …. Sau khi Hoàng thượng tự mình thân chính, những người ban đầu muốn ủng hộ Bát Vương gia sợ hãi, liền rối rít từ quan …. Nhắc tới, năm đó đích xác là rất đáng tiếc cho Đan Thu, mới bốn mươi tuổi đã có thể đạt tới chức vị Binh bộ thượng thư, có thể nói là tiền đồ vô lượng, cũng phải công nhận là hắn rất có năng lực. Ta cũng không nghĩ tới hắn lại đi ủng hộ Bát Vương. Thật ra thì Bát Vương gia không có tâm làm Hoàng đế, điều này chỉ cần người có đầu óc bình thường đều có thể nhận ra. Đan Thu là một người thông minh, không lý nào lại đứng ở bên không đúng …. Bây giờ nghĩ lại một chút, hình như là hắn cố tìm cho mình một cái lý do để thoái ẩn điền viên đi.

“Hoàng thượng cũng không có ngốc.” Bao Đại Nhân cười lạnh: “Năm đó, sau khi hắn thân chính, mấy lão thần Tiền triều đó còn lại đó đều cậy già lên mặt, hơn nữa còn có một số không sạch sẽ chút nào, tất cả đều bị hắn tra được hết. Tất cả những khoản tham ô tịch thu được đều giao hết cho Cửu Vương gia mang đi đánh giặc. Hôm nay xem lại, đám người đó năm ấy vội vàng cáo lão hồi hương coi như cũng tránh được một kiếp.”

“Cho nên ….” Bàng Cát nhìn Bao Chửng: “Ngươi nghi ngờ, Đan Nghĩa Nhân có quan hệ gì đó với Đan Thu sao?”

Bao Đại Nhân cười một tiếng: “Không phải lúc trước mọi người đều cảm thấy kỳ quái sao, người trẻ tuổi kia rõ ràng tuổi tác không khác Đan Nghĩa Nhân là mấy, tại sao lại nói là muốn gặp Đan gia, còn lão quản gia kia tại sao lại gọi là Lão gia.”

“À….” Thái sư thiêu mi: “Đan gia này có lẽ là Đan gia khác. Nếu như trong nhà có một thiếu gia là Đan Nghĩa Nhân, còn trên đó có một Đan lão gia khác, vậy thì xuôi rồi!”

Bao Đại Nhân gật đầu một cái.

“Hắc Tử, ngươi nghi ngờ như vậy, có chứng cứ gì không? Chắc chắn chứ?” Bàng Cát hỏi.

Bao Đại Nhân thở dài: “Chính vì không có chứng cớ, cũng không xác định lắm, đây chẳng qua là suy đoán mà thôi. Năm đó ta có nhậm chức ở Tam Ti một thời gian, ấn tượng của ta với cái tên Đan Thu này rất sâu …. Ta vẫn cảm thấy tâm cơ của hắn rất nặng, thuộc dạng người rất sâu sắc, cho nên năm đó việc hắn đột nhiên hủy hoại tương lai của mình đã khiến ta rất khó hiểu.”

Thái sư sờ râu, nghĩ đến chuyện này, gật đầu: “Rất khả nghi.”

Ở phía sau, Bao Đại Nhân cùng Bàng Thái sư trò chuyện rất hợp ý, ở phía trước, Triển Chiêu đang véo mặt Tiểu Tứ Tử, cúi đầu nhìn bé: “Tiểu Tứ Tử, giúp thúc nghĩ môt chút, lần này có đầu mối nào không?”

Tiểu Tứ Tử dựa vào ngực Triển Chiêu, ngẩng mặt cười thật tươi với hắn: “Nghĩ thế nào ạ?”

“Chẳng hạn như ….” Triển Chiêu lấy ra một đồng bạc đưa cho Tiểu Tứ Tử: “Nếu như lần này có thể tra được đầu mối thì là mặt phải, ngược lại nếu không tra được thì là mặt trái.”

“Vâng!” Tiểu Tứ Tử cầm đồng bạc, suy nghĩ môt chút sau đó ném lên trời.

Triển Chiêu đưa tay nhận lấy, vừa nhìn: “Là mặt phải.”

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử nhìn nhau một cái —– Có à?!

Tiểu Tứ Tử lại cầm lấy đồng xu, chân mày lại nhíu chặt, nhìn Bạch Ngọc Đường đang vừa cưỡi ngựa vừa nhìn hai người bên cạnh Triển Chiêu một cái.

Bạch Ngọc Đường vừa đối mắt với Tiểu Tứ Tử, không khỏi cảm thấy trong mắt bé lóe lên tia lo lắng, hắn cảm thấy rất khó hiểu, liền hỏi: “Sao vậy?”

“A?” Tiểu Tứ Tử gãi gãi đầu: “Ừm….”

Triển Chiêu vẫn còn hưng phấn: “Rốt cuộc thì cũng có đầu mối a?”

Còn đang định hỏi nữa, lại thấy Tiểu Tứ Tử cầm đồng xu kia, nói: “Cái này, lần vừa rồi không tính, không tính, chúng ta làm lại lần nữa đi!”

Hai tay Tiểu Tứ Tử liền tạo thành hình chữ thập mà nắm chặt đồng xu kia, vẻ mặt rất thành khẩn suy nghĩ, sau đó giơ tay lên ném đi.

…………

Lần này ném đi, lực ném của bé có chút lớn, đồng xu kia bắn ra ngoài, vừa đúng lúc lại rơi xuống chỗ Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường liền đưa tay đón lấy đưa cho Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử nhận lấy vừa nhìn, nhìn chằm chằm đồng xu mà sửng sốt, chỉ thấy trên đồng xu là —— Mặt trái.

Triển Chiêu càm đồng xu kia có chút ngạc nhiên, hỏi Tiểu Tứ Tử: “Một lần mặt phải một lần mặt trái sao? Vậy là có hay là không có a?”

Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm đồng xu kia mà ngẩn người, một lúc lâu sau bé ngẩng mặt nhìn Triển Chiêu: “Cũng có lúc không chính xác đâu!”

Triển Chiêu chọc chọc mũi bé: “Lần trước không tính sao?”

“Không tính!” Tiểu Tứ Tử đột nhiên hét lên.

Tất cả mọi người sửng sốt, đều nhìn Tiểu Tứ Tử.

Triển Chiêu cũng có chút kinh ngạc —— Tiểu Tứ Tử đang tức giận hay là làm sao vậy?

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái.

Triển Chiêu nhẹ nhàng chọc chọc má Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử? Tức giận sao?”

Tiểu Tứ Tử hình như đã khôi phục tinh thần lại rồi, vẻ mặt vô cùng khó xử.

Triển Chiêu thấy bé đột nhiên là lạ, có chút hối hận đã bảo bé nghĩ xem …. Vốn dĩ lúc này cũng rất vui vẻ mà.

Cả đường đi sau đó, Tiểu Tứ Tử vẫn cứ không vui vẻ mà ngẩn người, Triển Chiêu dỗ đi dỗ lại Tiểu Tứ Tử vẫn cứ không vui. Thế nhưng hỏi cụ thể bé, bé lại nhất định không nói, điều này đã khiến tâm Triển Chiêu cũng phải lo lắng đập thình thịch, làm sao đây.

Rất nhanh sau đó, mã xa của mọi người đã đến được Ứng Thiên phủ.

Lúc này, phố phường trong thành đã vô cùng náo nhiệt, mọi người trước tiên đến nha môn của Dịch Hiền chuẩn bị một chút rồi quyết định ra ngoài tham gia náo nhiệt.

Bao Đại Nhân bảo mọi người lưu ý một chút phủ đệ của Đan Nghĩa Nhân, xem có người nào khoảng độ trên dưới sáu mươi tuổi không, mọi người dù sao cũng đã bàn bạc nhân lúc loạn mà lẻn vào phủ của Đan Nghĩa Nhân thăm dò một chút.

Sau khi mọi người chuẩn bị xong rồi, bắt đầu chia nhau hàng động.

Có điều….

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn chưa có rời khỏi viện, Bạch Ngọc Đường đã cảm giác thấy y phục mình hình như có treo thứ gì đó, vừa quay đầu lại nhìn ….

Lại thấy Tiểu Tứ Tử đang kéo vạt áo sau của hắn đây.

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu.

Triệu Phổ cùng Công Tôn cũng định ra ngoài, thấy Tiểu Tứ Tử kéo áo Bạch Ngọc Đường liền nghĩ là bé muốn cùng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi chơi, Công Tôn liền chạy đến ôm bé: “Tiểu Tứ Tử, con đi theo phụ thân cùng Triệu Phổ đi.”

Tiểu Tứ Tử nhưng lại nhất định nắm chặt vạt áo Bạch Ngọc Đường không thả.

Tất cả mọi người khó hiểu nhìn bé.

Triển Chiêu cảm thấy thần sắc Tiểu Tứ Tử có gì đó khác thường, liền hỏi: “Sao vậy Tiểu Tứ Tử?”

Tiểu Tứ Tử chần chờ.

Triệu Phổ tiến lên ôm bé, hỏi: “Con sao vậy? Nói nghe chút!”

Tiểu Tứ Tử lại theo bản năng mà liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Mọi người cũng đều nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường có chút không hiểu sao.

Lúc này, Ân Hậu ở bên cạnh đột nhiên hỏi Tiểu Tứ Tử: “Có phải cháu thấy cái gì không?”

Mọi người sửng sốt.

Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái, bóp ngón tay.

“Đừng hỏi nó.” Lúc này, Thiên Tôn nhỏ giọng nói một câu.

Tất cả mọi người có chút khó hiểu nhìn Thiên Tôn.

Thiên Tôn sờ sờ đầu Tiểu Tứ Tử, nói với Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: “Tiếp tục, cần làm gì thì làm cái đó!”

Tiểu Tứ Tử vừa định kéo lại y phục Bạch Ngọc Đường, nhưng mà bé lại bị Công Tôn ôm đi.

Mọi người cũng không giải thích được, lúc đi ra ngoài, Triển Chiêu nhanh chóng hỏi Ân Hậu cùng Thiên Tôn: “Chuyện gì vậy a? Tiểu Tứ Tử không cho Ngọc Đường ra ngoài, có phải là vì hắn sẽ gặp nguy hiểm gì không?”

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều nhíu mày một cái.

“Sao không hỏi chút cho rõ a?” Lâm Dạ Hỏa cũng buồn bực.

Công Tôn cùng Triệu Phổ vẫn còn ôm Tiểu Tứ Tử trong viện, nhìn mọi người bên ngoài.

Tiểu Tứ Tử vẫn cứ buồn bã không vui, Công Tôn liền ý bảo Triệu Phổ ra ngoài nghe một chút.

Triệu Phổ vừa chạy ra ngoài, lại nghe được Ân Hậu nói: “Hai hôm trước có xảy ra một việc, có thể các ngươi không biết.”

Mọi người càng hiếu kỳ hơn: “Chuyện gì ạ?”

“Hôm đó, Hỉ Nhi đang bưng cái thùng vừa mới tắm xong đi về, Tiểu Tứ Tử đột nhiên kêu một tiếng ‘Cẩn thận’.” Thiên Tôn nói: “Kết quả là Hỉ Nhi sợ hết hồn mà giật mình, ngã chổng vó.”

Mọi người kinh ngạc.

“Hỉ Nhi nhảy dựng lên nói Tiểu Tứ Tử thật tinh nghịch, còn cố ý dọa nó.” Ân Hậu nói tiếp: “Nhưng mà sau đó Tiểu Tứ Tử có nói cho ta biết, nó thấy Hỉ Nhi đang bưng thùng gỗ đi về, lúc đi đến trước liền ngã chổng vó cho nên mới kêu Hỉ Nhi cẩn thận. Chỉ là không nghĩ đến, nó kêu lên lại thực sự khiến Hỉ Nhi ngã xuống.”

Mọi người cau mày: “Đây là ….”

“Nó còn nhỏ, không hiểu năng lực của mình là gì.” Thiên Tôn ngồi xuống bên cạnh, nói: “Đừng nói nó chỉ có mấy tuổi, ngay cả Yêu Vương sống lâu như vậy mà cũng không thể khống chế toàn bộ năng lực của mình được, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn hận cái ‘vận khí tốt’ của mình đến vậy.”

Lâm Dạ Hỏa khó hiểu: “Có thể đoán trước tương lai rất tốt đó chứ? Tiểu Tứ Tử đã giúp chúng ta tránh được không ít họa còn gì.”

“Nhưng mà có một số loại tai họa vẫn không thể nào tránh khỏi.” Thiên Tôn nói: “Chẳng hạn như việc Hỉ Nhi bị ngã này, Tiểu Tứ Tử đột nhiên nhìn thấy, liền chứng tỏ sẽ xảy ra trong tương lai. Cho nên Tiểu Tứ Tử nó có hai lựa chọn, một là nói ra, có thể giúp người ta tránh khỏi. Nhưng cũng có thể vì nó nói ra lại khiến chuyện đó thực sự xảy ra. Nói ra, tai họa đó có thể thành sự thực, mà không nói, nó cũng có thể thành sự thật, cho nên, vận mệnh của người khác sẽ trở thành gánh nặng cho nó. Có những lúc biết rõ chuyện sẽ xảy ra nhưng lại không có cách nào hóa giải, đây chính là điều khiến người ta đau khổ nhất. Tiểu Tứ Tử còn là một đứa trẻ, đừng nói là còn nhiều chuyện đáng sợ khác, chỉ một chuyện ngã đó thôi, nếu như cứ lặp đi lặp lại ba lần cũng đủ khiến nó ghét cái năng lực của mình rồi.”

Tất cả mọi người cau mày.

Triệu Phổ quay đầu lại, nhìn Tiểu Tứ Tử đang ngu ngơ mà ngồi trên đùi Công Tôn trong sân.

Triệu Phổ nhỏ giọng hỏi Thiên Tôn cùng Ân Hậu: “Vậy …. Vừa rồi nó mới nhìn thấy cái gì? Hình như có vẻ rất nghiêm trọng, liệu có phải nó sợ nói ra thì chuyện đó sẽ thành hiện thực cho nên không dám nói. Mà nếu nó không nói, lại sợ chúng ta không biết mà đề phòng đi?”

Tất cả mọi người gật đầu một cái, cảm thấy có thể đúng là như vậy đi, sau đó cả đám đều cùng nhau nhìn Bạch Ngọc Đường, ý là —- Chuyện này rất rõ ràng đi, có liên quan đến ngươi.

Bạch Ngọc Đường cũng đã hiểu được: “Có thể là ban nãy lúc ném đồng xu đột nhiên nó thấy cái gì đi, lúc đó nó có nhìn ta một cái.”

“Khó trách sao sau đó nó không vui nữa a.” Triển Chiêu cũng sờ cằm.

“Cẩn thận gấp bội là được.” Bạch Ngọc Đường cảm thấy cũng không cần quá lo lắng.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, trở lại trong viện, đưa tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử chạy đến một chỗ không có ai khác.

Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn những người khác cũng không có theo.

Triển Chiêu nói: “Tiểu Tứ Tử, cháu nói cho thúc biết đi, thúc nghĩ thay cháu!”

Tiểu Tứ Tử mở to mắt nhìn.

“Có phải có quan hệ với Bạch Ngọc Đường không?” Triển Chiêu hỏi.

Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái.

“Cháu nói cho thúc biết, thúc không nói cho hắn biết là được, như vậy cho dù thực sự có chuyện gì xảy ra, thúc cũng có thể đề phòng một chút.” Triển Chiêu nói.

Tiểu Tứ Tử gật đầu, liền tiến đến, che tai Triển Chiêu nói nhỏ một câu.

Triển Chiêu nghe xong, nhìn Tiểu Tứ Tử.

Một lúc lâu sau, Triển Chiêu đột nhiên hỏi Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, trước kia cháu chưa từng đoán sai sao?”

Tiểu Tứ Tử chần chừ một chút, tiếp tục bóp đầu ngón tay mình, vô cùng buồn rầu.

Triển Chiêu thở dài, sau đó vỗ vỗ bụng Tiểu Tứ Tử: “Đừng lo, lần này chúng ta không cho phép nó đúng!”

Tiểu Tứ Tử gật đầu, đưa ngón cái ra nhìn Triển Chiêu: “Nhất định phải làm vậy nha!”

“Ừ!” Triển Chiêu cũng gật đầu, đưa ngón cái ra làm dấu với bé.

Đem Tiểu Tứ Tử trả lại cho Công Tôn rồi, Triển Chiêu đi ra ngoài.

Vì vậy, mọi người cùng xuất môn. Bởi vì biến cố này, mọi người vốn dĩ định chia nhau hành động giờ quyết định cùng đi, có gì còn có thể cùng nhau ứng phó.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút, Triển Chiêu không nói gì, cho nên, Ngũ gia cũng không hỏi, mặc dù trong lòng đã nghi ngờ đầy bụng rồi.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đi ở cuối cùng.

Ân Hậu đột nhiên nhìn phía trước, cặp mắt Triển Chiêu gần như không dời khỏi Bạch Ngọc Đường, những người khác cũng đột nhiên cảnh giác cao độ, hắn đột nhiên cười cười: “Cảnh tượng này hình như có chút quen thuộc thì phải.”

Thiên Tôn cau mày: “Chớ có nguyền rủa Ngọc Đường nhà ta, nó không giống với ngươi lúc đó.”

Ân Hậu cũng cười: “Ngươi nên hy vọng nó giống ta, mạng lớn chút, nói không chừng còn có thể tránh được một kiếp ….”

Thiên Tôn liếc mắt nhìn hắn: “Miệng quạ đen! Đồ đầu gỗ!”

Ánh mắt Ân Hậu lạnh đi mấy phần: “Ngươi cũng biết, trước kia Yêu Vương đã từng nói qua, cảnh tượng mà Ngân Hồ nhìn thấy trong nháy mắt lướt qua chính là thiên định, cho dù trời sập, đá mòn, núi sụp, sông lở, cũng nhất định sẽ xảy ra.”

Sắc mặt Thiên Tôn cực kỳ khó coi, nhưng chỉ có thể than thở mà thôi.

Triển Chiêu đẩy Bạch Ngọc Đường đi, tinh thần hắn từ trước đến giờ chưa từng tập trung đến vậy, hắn đã sớm đem mấy cái đầu mối hay mấy chuyện điều tra đầu mối ném ra sau đầu rồi.

Tiểu Tứ Tử nhìn thấy cái gì đây? Triển Chiêu theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh một chút —– Tiểu Tứ Tử nói, bé nhìn thấy Bạch Ngọc Đường nằm trong một băng quan màu bạc, tại vị trí trái tim, có cắm một mũi tên ngắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi