LONG ĐỒ ÁN

****

Sau khi Trâu Nguyệt kể cho mọi người nghe chuyện mình đã trải qua, mọi người cũng hiểu được đôi chút.

Sau khi nói xong, Triệu Phổ cảm thấy cứ từ từ hãy hành động, cần suy nghĩ đối sách tiếp theo.

Hơn thế nữa, đừng tưởng Triệu Phổ là một kẻ thô kệch mà lầm, hắn nghĩ cần phải tạo cơ hội cho cha con Trâu Nguyệt và Trâu Lương ở riêng một chút.

Vì vậy, Triệu Phổ mời Trâu Nguyệt ở lại Hắc Phong Thành một đêm.

Trâu Nguyệt không phản đối, hắn cũng rất hứng thú với kế hoạch đề nghị liên thủ giải quyết tàn dư Sa Qủy này của Triệu Phổ. Hơn nữa, Trâu Nguyệt cũng biết ở đây có nhiều người võ công giỏi hơn hắn nhiều, trước đó hắn đã giao thủ với Triển Chiêu, nếu như có những người này tương trợ, nhất định có thể giải quyết mọi chuyện trong thời gian ngắn.

Đám Triển Chiêu đương nhiên rất thức thời, đứng dậy cáo từ.

Triệu Phổ và Công Tôn mang theo Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đã ngủ gà ngủ gật rồi đi, Lâm Dạ Hỏa lôi Y Y ra ngoài ăn khuya.

Cuối cùng…. Trong đại trướng chỉ còn lại Trâu Nguyệt và Trâu Lương.

Không khí cũng không xấu hổ như trong tưởng tượng, Trâu Lương thuận tay cầm ấm trà trên bàn rót cho Trâu Nguyệt.

Trâu Nguyệt định nói gì đó, Trâu Lương lại đặt ấm xuống, nói trước: “Nếu là con, con cũng sẽ giết sạch đám Sa Qủy đó rồi mới về.”

Trâu Nguyệt ngẩn người.

Trâu Lương hờ hững nói: “Nếu con là cha, con cũng sẽ chọn làm như cha.”

Trâu Nguyệt nhìn Trâu Lương.

“Nên cha không cần áy náy.” Trâu Lương nói.

Ngoài cửa, mọi đang “lơ đãng” đi qua rất “đúng dịp” dừng lại nghe được câu này, trong lòng mỉm cười – Không hổ là Tả Tướng quân, rất sảng khoái!

Mọi người không còn lo lắng nữa, hài lòng rời đi.

“Chuyện sau này cứ giao cho chúng con đi.” Trâu Lương nói với Trâu Nguyệt: “Cha nuôi rất nhớ người.”

Trâu Nguyệt gật đầu, khuôn mặt cuối cùng cũng tươi cười. Sau đó hình như nhớ tới chuyện gì, hỏi Trâu Lương: “Được rồi, vợ ngươi đâu?”

Trâu Lương dở khóc dở cười, nói: “Triển Chiêu nói bừa để lừa cha ra thôi.”

Trâu Nguyệt kinh ngạc: “Nói bừa…”

Trâu Lương gật đầu, mang Trâu Nguyệt về quân trướng của mình nghỉ ngơi.

Ngoài cửa quân trướng, Tắc Lặc đã tới từ bao giờ, đang nói chuyện gì đó với Câm, bên người còn có mấy con sói con rất đáng yêu.

Lâm Dạ Hỏa và Y Y đã ở bên cạnh quân trướng của Trâu Lương, mỗi người cầm một đĩa đồ ăn thật lớn, vừa ăn vừa nhìn mấy chú sói non, cảnh tượng thật hài hòa.

Quân trù chuẩn bị đồ ăn khuya, Trâu Lương lấy chút rượu và đồ ăn, cùng Trâu Nguyệt vừa ăn vừa nói chút chuyện lặt vặt. Hai người không nói chuyện thân mẫu của Trâu Lương, cũng không nói chuyện về mấy năm khổ cực mà Trâu Nguyệt phải trải qua trước đây, chủ yếu nói về những chuyện vui mà Trâu Lương trải qua trong suốt hơn hai mươi năm này. Chuyện hắn giao chiến, chuyện bằng hữu trong quân với tình hình của Âu Dương Lão tướng quân gần đây.

Ngoài cửa, Y Y đến bên cạnh Lâm Dạ Hỏa, cười tủm tỉm.

Lúc ăn Y Y sẽ gỡ mạng che mặt xuống, quả nhiên là em gái của Lâm Dạ Hỏa, đẹp chẳng giống người phàm chút nào, da tuyết trắng, tóc màu đỏ, cũng bởi vậy mà Lâm Dạ Hỏa lại bắt đầu để ý – Tên hỗn đản nào dám có ý đồ với em gái hắn, nhất định phải chết!

Y Y cười nói với Lâm Dạ Hỏa: “Lâu lắm rồi cha nuôi chưa từng vui vẻ như vậy.”

Lâm Dạ Hỏa liếc mắt nhìn hai cha con đang nói chuyện trong lều, cũng bất đắc dĩ lắc đầu – Hiếm khi thấy tên Câm Trâu Lương này như vậy, để dụ cho cha mình hài lòng mà nói nhiều như thế, dáng vẻ như vậy cũng thật thú vị.

“Ca ca.” Y Y hỏi Lâm Dạ Hỏa: “Đó là con trai của cha nuôi, cho nên cũng là ca ca của muội hả?”

Lâm Dạ Hỏa hí mắt: “Không được! Muội chỉ có một ca ca thôi!” Vừa nói Lâm Dạ Hỏa vừa chỉ mũi mình.

“Vậy muội phải gọi người kia là gì?” Y Y tò mò.

“Gọi chị dâu.” Lâm Dạ Hỏa vừa nói xong cũng cảm thấy buồn cười, nghĩ đến phản ứng của Trâu Lương nếu nghe được câu này nhất định sẽ rất thú vị cho xem, vì vậy liền dạy dỗ Y Y: “Nhớ kỹ nhé! Gọi là chị dâu!”

“Vâng!” Y Y ngốc nghếch cười.

Lâm Dạ Hỏa cười đến mỹ mãn.

Y Y đột nhiên đưa tay chọc mũi Lâm Dạ Hỏa, nói: “Ca ca là đại mỹ nhân.”

Lâm Dạ Hỏa hơi sững sờ, sau đó nhếch miệng cười hỏi: “Cha nương đẹp không?”

Y Y gật đầu: “Ca giống cha, muội giống nương.”

“Vậy à.” Lâm Dạ Hỏa rất hài lòng sờ đầu Y Y: “Tốt lắm.”

Lúc này cũng đúng dịp Trâu Lương đánh mắt nhìn ra ngoài cửa lều.

Khoảng cách không xa, hai người đối mắt nhìn nhau.

Trâu Lương hơi cười với hắn. Lâm Dạ Hỏa cũng nhếch một bên khóe môi – Câm này, cũng cười được như vậy sao!

***

Mà cùng lúc đó, trong lều của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cách đó không xa, Triển Chiêu cũng đang ngắm gương mặt của Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường có chút bất lực mà ngồi đối diện với hắn, nhìn Triển Chiêu đang nhìn mình chằm chằm: “Miêu Nhi, muốn nhìn đến bao giờ nữa?”

Triển Chiêu vuốt cằm, nghĩ mãi không ra: “Sao ngươi lại có thể dự cảm gặp được Mê Thành nhỉ?”

Bạch Ngọc Đường đành phải nhăn mày một cái – Không rõ lắm nữa.

Triển Chiêu chống cằm nhìn mặt Bạch Ngọc Đường: “Cảm giác lần này của ngươi còn mạnh hơn cả Tiểu Tứ Tử.”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, đành tiếp tục nhăn mày.

“Ngươi đoán liệu ông ngoại và Thiên Tôn có biết chuyện gì không?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường cũng nghĩ tới: “Hai người họ vẫn đang ở thành Ma Qủy.”

“Hay là đến chỗ họ đi?” Triển Chiêu hỏi: “Vô Sa Đại sư chắc vẫn chưa biết tình hình của Lâm Dạ Hỏa, có thể sẽ lo lắng.”

Bạch Ngọc Đường lúc này cũng chẳng buồn ngủ chút nào, cầm đao lên, gật đầu: “Đi thôi, bây giờ đi sang vẫn kịp, ta cũng muốn hỏi sư phụ ta xem có biết chuyện gì không.”

Triển Chiêu vỗ nhẹ bàn một cái…. Cự Khuyết chẳng biết làm thế nào mà bắn ra, Triển Chiêu vừa mới tiếp lấy đã lật tay một cái chắp ở phía sau, lắc lư theo Bạch Ngọc Đường đi ra khỏi lều.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy thú vị, tiến lên mấy bước đi song song với Triển Chiêu: “Kỹ năng mới à?”

Triển Chiêu cười, xoay Cự Khuyết mấy vòng, nói: “Rất đa dạng đó, ngươi có muốn xem không? Chơi một ngày đêm cho ngươi xem nhé?”

Vừa nói Triển Chiêu vừa chuyển tay, Cự Khuyết trên tay hắn được chơi đùa đủ dạng.

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường hơi cười, quả nhiên, chỉ cần ở cùng Triển Chiêu là cảnh đẹp ý vui rồi.

Hai người tới chuồng ngựa, thấy Long Kiều Quảng đang tắm cho Ban Ban nhà mình.

Triển Chiêu dắt Đa Đa đang trò truyện gì đó với Ngai Ngai, cùng lúc đó lại thấy trong chuồng ngựa của Hắc Kiêu có thêm một con ngựa khác.

Bạch Vân Phàm lúc theo Tảo Đa Đa ra khỏi chuồng còn lắc lắc lông trên người một cái, con ngựa trong chuồng Hắc Kiêu cũng lắc lông.

Bạch Ngọc Đường đưa tay vỗ Bạch Vân Phàm, đồng thời cũng cùng Triển Chiêu tò mò nhìn con ngựa kia.

Con ngựa này rất cường tráng, to chẳng khác gì Hắc Kiêu, mà điều quan trọng nhất chính là, hai người đang rất tò mò – Có ngựa ở cùng chuồng với Hắc Kiêu mà không bị cắn à? Thực tế thì, cả Bạch Vân Phàm cùng Tảo Đa Đa cũng chẳng muốn ở cùng chuồng với Hắc Kiêu, không phải sợ nó, chủ yếu là vì ngựa nơi này hầu như đều là thuần chủng, tính cách bạo liệt cho nên thỉnh thoảng sẽ đá con ngựa khác, ngộ nhỡ chúng đánh nhau thì phiền.

Nhưng mà lúc này Hắc Kiêu lại rất ngoan ngoãn ngủ gà ngủ gật, con ngựa bên cạnh kia thì ngẩng đầu, không biết có phải đang nhìn bọn Triển Chiêu không nữa, bởi vì hai người này rõ ràng mới gặp lần đầu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không rõ có phải con ngựa kia đang nhìn bọn họ không, bởi vì mắt nó bị lông che kín, cực kỳ thú vị.

Triển Chiêu nhịn không được, đưa tay vén lông nhìn mắt nó.

Quả nhiên, con ngựa kia đang mở to mắt nhìn bọn họ, ánh mắt rất hiền lành.

“Đây là Đạp Đạp nhà Lão Hạ.” Long Kiều Quảng vừa chải lông đuôi cho Ban Ban vừa nói: “Trước nó không ở đây, nhưng vừa này Hắc Kiêu lại nổi điên đạp cửa, cho nên mới phải mang nó đến.”

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc: “Nó tới là Hắc Kiêu không ngang ngược nữa à?”

Long Kiều Quảng mỉm cười: “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà, Đạp Đạp có kỹ năng trấn áp Hắc Kiêu lại.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều ngạc nhiên: “Kỹ năng gì?”

Long Kiều Quảng cười sảng khoái: “Chờ lúc Hắc Kiêu lại nổi điên mà xem, thú vị lắm.”

Triển Chiêu đưa tay sờ lớp lông cổ dày của con ngựa nhà Hạ Nhất Hàng kia, xúc cảm cực tốt, hơn nữa tính tình còn ngựa này cũng rất tốt, chỉ nhẹ nhàng lắc lông, ánh mắt nhìn Triển Chiêu cũng rất hiền lành.”

Đây là một con ngựa lông dài màu nâu, thuần nâu, hình thể cực lớn, vừa giống Trại Long Tước lại vừa giống Kỳ Lân Mã…. Thể trạng giống Đại Uyển Mã, màu lông như Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, lại rất giống với ngựa Tây Vực…

“Nó thuộc giống ngựa gì?” Triển Chiêu tò mò hỏi.

Bạch Ngọc Đường lại đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm con ngựa kia lên xem tướng mạo của nó, kinh ngạc: “Là Thiên Tinh Đạp sao?”

“Ha.” Long Kiều Quảng nhướng mày: “Ngũ gia quả nhiên biết hàng nhỉ!”

“Thiên Tinh Đạp, thảo nào gọi là Đạp Đạp…” Triển Chiêu cũng biết không ít về ngựa, hơn nữa trong ma cung còn có Mã Si nhưng sao lại chưa từng nghe qua cái tên Thiên Tinh Đạp này.

“Thiên Tinh Đạp không phải ngựa thuần chủng, là ngựa lai.” Bạch Ngọc Đường vừa vỗ cổ Đạp Đạp vừa nói.

“Ngựa lai mà cũng có ngoại hình đẹp thế sao?” Triển Chiêu khó hiểu.

“Thiên Tinh Đạp không phải ngựa lai bình thường.” Bạch Ngọc Đường giải thích: “Ngựa này do tất cả ngựa thuần chủng lai giống ra, tổ tiên của nó không phải là bất cứ ngựa lai bình thường nào cả, bởi vì khả năng sống sót rất thấp cho nên gần như tuyệt chủng rồi, nhiều năm không thấy.”

“Thật à?” Triển Chiêu kinh ngạc: “Vậy chẳng phải rất mạnh sao?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu nói: “Ngựa này khá thú vị, nhận được nhiều ưu điểm của ngựa thuần chủng nhưng ngược lại cũng mang tất cả những khuyết điểm của ngựa thuần chủng…”

Triển Chiêu nghe đến đó, há to miệng.

Nhưng mà rõ ràng là Bạch Ngọc Đường vẫn chưa nói hết: “Một dạng Đối Chiết!”

Triển Chiêu sửng sốt: “Đối Chiết?!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Chẳng hạn Kỳ Lân Mã rất thông minh, vậy thì Thiên Tinh Đạp cũng rất thông minh, nhưng mà lại chỉ có được một nửa sự thông minh của Kỳ Lân Mã mà thôi. Trại Long Tước có sức bật kinh người, nó cũng có được một nửa sức bật của Trại Long Tước, tốc độ cực nhanh của Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, sức chịu đựng tốt của Hoa Ban Báo, tất cả nó đều có được phân nửa.”

Triển Chiêu há miệng, không biết phải hình dung thế nào – Đây chính là ưu điểm sao?

“Nhưng cũng cùng đạo lý như vậy.” Bạch Ngọc Đường nói tiếp: “Ngựa này cũng có được một nửa nhược điểm của chúng.”

Triển Chiêu sửng sốt: “Thật à?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Đúng vậy, cho nên mới nói nó là loại ngựa có được hỗn hợp toàn bộ ưu khuyết điểm của tất cả các loại ngựa khác, tốt nhưng không đến mức quá tốt mà tệ lại chẳng phải là quá tệ.”

“Số lượng của Thiên Tinh Đạp quả thực rất ít.” Long Kiều Quảng ngồi xổm xuống cọ lông bụng cho Ban Ban, thuận tiện nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Ngựa này vốn chẳng ai thích, bởi vì nó quá kỳ quái, nhưng mà Lão Hạ lại cực thích cho nên mới mang nó về nuôi.”

“Rất biết hàng nhỉ.” Bạch Ngọc Đường nhịn không được tán thán, đồng thời còn nhẹ nhàng vỗ Bạch Vân Phàm đang ghen tỵ vì hắn đi sờ ngựa khác một cái: “Thiên Tinh Đạp có huyết thống thuần chủng. Ngựa thuần chủng dù không tốt lắm nhưng cũng mạnh hơn ngựa thường rất nhiều, mặc dù ngựa này không phải là ngựa xuất chúng nhất nhưng căn bản, nó không hề có khuyết điểm.”

Triển Chiêu nhướng mày: “Vậy à…”

Long Kiều Quảng vừa cọ chân cho Ban Ban vừa gật đầu: “Thí nghiệm cho các ngươi xem.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Long Kiều Quảng đột nhiên gọi: “Đạp Đạp.”

Thiên Tinh Đạp nhìn thoáng qua phía hắn.

Long Kiều Quảng gọi tiếp: “Đa Đa.”

Đa Đa quay đầu lại nhìn hắn một cái, cực lanh lợi.

“Bạch Vân Phàm.” Long Kiều Quảng chào hỏi Bạch Vân Phàm.

Bạch Vân Phàm chẳng thèm nhìn hắn, chỉ lắc nhẹ cái đuôi, ý nói – Nghe rồi!

Sau đó Long Kiều Quảng lại gọi: “Hắc Kiêu.”

Hắc Kiêu hí một mắt ra, liếc hắn, ý trách – Dám phá giấc ngủ của lão tử hả?

Long Kiều Quảng lại gọi: “Đa Đa.”

Đa Đa lại quay đầu nhìn hắn một cái, rõ ràng cảm thấy hắn hình như đang muốn trêu mình đây mà, bản tính ham chơi của Kỳ Lân Mã lại nổi lên, tò mò nhìn Long Kiều Quảng.

Long Kiều Quảng lại xoay mặt gọi: “Bạch Vân Phàm.”

Bạch Vân Phàm vẫn không thèm để ý đến hắn, đuôi vẫn nhẹ nhoáng lên, biểu thị – Đã nghe.

Long Kiều Quảng lại quay đầu sang: “Hắc Kiêu.”

Hắc Kiêu vẫn hé mí mắt lườm Long Kiều Quảng như ban nãy, ánh mắt rõ ràng khó chịu – Ngươi khùng hả? Có biết thế là ảnh hưởng đến giấc ngủ của ngựa không đó?

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng sờ cằm – Tĩnh cách mỗi con ngựa đều rất rõ ràng.

Cuối cùng Long Kiều Quảng lại gọi: “Đạp Đạp.”

Kỳ quái là, Thiên Tinh Đạp không để ý đến hắn.

Lúc mọi người đều nhìn Đạp Đạp, con ngựa kia lại quay đầu nhìn Long Kiều Quảng, chẳng hiểu hắn có ý gì.

Lúc này Hắc Kiêu ngáp một cái, ngủ tiếp. Tảo Đa Đa cọ Triển Chiêu, hơn nửa đêm rồi Triển Chiêu còn dắt nó ra, chắc là muốn xuất môn.

Bạch Vân Phàm thì dùng đuôi cọ Bạch Ngọc Đường, cực kỳ bất mãn vì hắn cứ nhìn chằm chằm con ngựa khác.

Sau đó, Triển Chiêu cũng thử dùng biện pháp của Long Kiều Quảng mà gọi mấy con ngựa khác. Mấy con ngựa thuần chủng biểu hiện tính cách cực rõ ràng, chỉ riêng Thiên Tinh Đạp mỗi lần bị gọi đều có phản ứng khác nhau, hoàn toàn không đoán ra tính cách của nó.

Triển Chiêu cảm thấy mới mẻ: “Còn có loại ngựa này sao….”

“Người nào xứng ngựa đó.” Long Kiều Quảng cười: “Y như Lão Hạ, người có cá tính nhất chính là người nhìn qua chẳng có chút cá tính nào, bởi vì ngươi vĩnh viễn chẳng thể đoán ra tiếp theo hắn sẽ làm gì…. Cực giảo hoạt a.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhướng mày – Lĩnh giáo rồi…

“Được rồi, hai ngươi định đi đâu vậy?” Long Kiều Quảng thấy hai người dẫn ngựa ra, hiếu kỳ.

“Chúng ta đến thành Ma Qủy một chuyến.” Triển Chiêu nói: “Kể mọi chuyện cho nhóm ông ngoại, thuận tiện đón họ về đây.”

Long Kiều Quảng gật đầu: “Đợi lát nữa, ta chọn người đi cùng các ngươi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có chút buồn cười.

“Không cần.” Triển Chiêu nói: “Chỉ đi có một đoạn đường, cũng không lo nguy hiểm.”

“Cần.” Long Kiều Quảng cười xấu xa: “Cái này gọi là không cần lại càng cần nha.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều buồn bực – Gì mà không cần lại càng cần.

Long Kiều Quảng vỗ tay một cái, gọi một tùy tùng đến: “Đến chỗ Âu Dương mượn một trăm kỵ binh, nói là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nửa đêm muốn xuất môn, lão Hạ đã đoán trúng.”

Tùy tùng nhanh chân chạy.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chẳng hiểu ra sao, dắt ngựa đi ra ngoài cửa Hắc Phong Thành đã thấy đoàn kỵ binh mặc áo choàng mà đen, chiến giáp cũng màu đen uy phong lẫm liệt chờ ngoài cửa rồi. Âu Dương còn đang đứng bên cạnh, thấy hai người vừa đến mừng đến độ xoa tay không ngừng.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường có dự cảm xấu.

“Này, một trăm người này giờ là của các ngươi nhé, đều là tinh nhuệ quân có sức chiến đấu tốt nhất trong doanh của ta nha! Hẳn là đủ dùng rồi.” Âu Dương cười hì hì.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cảm thấy mờ mịt: “Cần làm gì?”

“Tên lắm miệng kia không nói cho các ngươi biết à?” Khóe miệng Âu Dương co giật: “Chuyện cần nói lại không nói á.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghi ngờ nhìn hắn.

“Tiện thể.” Âu Dương cười hì hì chỉ ra ngoài thành: “Gần đây ở đại mạc xuất hiện một nhóm mã tặc, khoảng mười mấy tên, làm mưa làm gió.”

Khóe miệng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường giật một cái.

“Trước đây Lão Hạ đã muốn giết chúng.” Âu Dương nói: “Nhưng đám người này cực thính, vừa thấy quan binh là trốn ngay, chỉ ra tay với những người đi lại đơn độc, lại không giống quân binh trên đường mà thôi…. Cho nên, chẳng phải hai ngươi muốn ra ngoài à, một trăm người này được bố trí bọc hậu cho các ngươi, nếu như thực sự gặp phải đám mã tặc kia…. Kakaka, thuật tiện diệt luôn đi nhé.” Âu Dương nói xong, còn không quên bổ sung thêm câu nữa: “Chủ ý này là do Lão Hạ nghĩ ra đó, hắn nói hai ngươi là lựa chọn tốt nhất.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn trời, được chứ, quả nhiên đồ ăn khuya của Hắc Phong Thành chẳng phải miễn phí gì, hóa ra còn muốn họ hỗ trợ bắt mã tặc…. Không hiểu sao hai người lại bắt đầu liên tưởng đến Hạ Nhất Hàng cùng con Thiên Tinh Đạp kia – Đừng nhìn vẻ ngoài vô hại như thế, còn ra vẻ ta chỉ là người thường thôi chứ chẳng phải thiên tài gì đâu – Bên trong, hừ, quá giảo hoạt!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi