LONG ĐỒ ÁN

Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dẫn theo nhóm Thiên Tôn và Ân Hậu đến Hắc Phong Thành.

Vừa đến cửa Hắc Phong Thành đã thấy một chiếc xe ngựa cực kỳ hoành tráng đỗ trước cửa thành, còn có mấy binh lính ngoại tộc nữa.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau một cái – Khách nào vậy?

Mọi người đến rất sớm cho nên vẫn thấy được khung cảnh buổi sáng sớm ở Hắc Phong Thành, binh sĩ vẫn thao luyện trong quân trường, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đi lên lầu thành, thấy mấy vạn binh sĩ vẫn đang luyện võ. Trâu Lương chắp tay sau lưng chậm rãi đi lại trên thao trường.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu rất thích xem cảnh tượng binh tướng cùng nhau thao luyện thế này, vô cùng rúng động, cảm giác thao luyện này trong quân ngũ khác hoàn toàn với môn phái võ lâm, không liên quan đến quân số hay võ công cao thấp, chỉ là khí thế khác biệt hoàn toàn.

Trâu Lương thấy quyền pháp luyện như vậy ổn rồi, liền đến giá đựng binh khí, rút một cây gậy, cùng quân binh luyện côn pháp.

Mấy bộ Quyền pháp, Côn pháp, Đao pháp đều do mấy vị tướng lĩnh này tự nghĩ ra, vô cùng thực dụng, luyện tập lại lưu loát vô cùng, rất đẹp mắt.

Lúc Ân Hậu đi qua thành lầu nhìn lướt cảnh tượng phía dưới, trong mắt ánh sáng lóe lên, hình như mang theo tầng cảm thán khó diễn tả thành lời.

Triển Chiêu đương nhiên đã sớm chú ý đến ánh mắt này của Ân Hậu, mặc dù chỉ hiện lên chớp nhoáng nhưng hẳn là cũng có chút hoài tưởng về năm đó, không biết Ân Hậu có thỉnh thoảng nhớ đến những ý vị đặc biệt xưa không đây? Dù sao khi đã qua trăm tuổi, trải qua bao năm tháng kinh thiên động địa, dù giang sơn chưa đổi nhưng cũng đã kinh qua cảnh kẻ mất người còn, hẳn là người cũng phải có vô vàn tiếc nuối đi, nếu như có thể chọn thêm lần nữa, liệu người có chọn như năm đó nữa không đây?

Mọi người xuống khỏi thành, đi ngang qua thao trường thấy Lâm Dạ Hỏa mặc một áo choàng đỏ rực như lửa đang nghiêng người dựa vào lan can lầu hai, bên cạnh còn có một tiểu nha đầu mặc áo choàng y hệt, đang mở to mắt nhìn đám lính thao luyện dưới kia.

“Đây là em gái Tiểu Lâm Tử à?” Vô Sa đại hòa thượng ngẩng mặt nhìn cô nương bên cạnh đồ đệ nhà mình, cô nương che mặt nhìn không rõ tướng mạo, nhưng mà cặp mắt rất giống Lâm Dạ Hỏa, linh khí kinh người.

Lâm Dạ Hỏa cũng nhìn thấy mọi người, đưa tay kéo Lâm Nguyệt Y, chỉ vào Vô Sa đại sư bên dưới nói: “Đó là sư phụ của huynh.”

Y Y chớp mắt, nhìn Vô Sa Đại sư.

Lâm Dạ Hỏa lại chỉ Ân Hậu và Thiên Tôn, nói: “Hai người ấy đều là Thần tiên, sau này nếu muội gặp thì gọi là Lão Tổ tông hoặc Lão Thần tiên là được.”

Y Y gật đầu, nhưng vẫn còn xấu hổ, trốn sau lưng Lâm Dạ Hỏa.

Vô Sa đại sư vuốt râu: “Ái chà! Nha đầu thành thật quá nhỉ!”

Y Y nhìn chằm chằm mọi người phía dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Ân Hậu, hơi nghiêng đầu nhìn hắn.

Mọi người tiếp tục đi về phía quân trướng.

Y Y đưa tay, chỉ vào bóng lưng Ân Hậu, nói với Lâm Dạ Hỏa: “Người kia.”

Lâm Dạ Hỏa có chút khó hiểu, hỏi: “Sao vậy?”

“Muội đã thấy hắn rồi!” Y Y nói.

Lâm Dạ Hỏa tò mò: “Không phải muội chưa từng rời khỏi Qủy Hải sao? Sao lại gặp được Ân Hậu?”

Y Y nghiêng đầu: “Hắn ở trong Mê Thành mà!”

“Cái gì?” Lâm Dạ Hỏa giật mình.

“Không phải người thật.”

Lúc này có tiếng nói truyền đến từ phía sau.

Lâm Dạ Hỏa quay đầu lại, thấy Trâu Nguyệt.

Trâu Nguyệt cũng chắp tay sau đít, vừa nhìn Trâu Lương đang thao luyện binh mã bên dưới vừa nói: “Là một pho tượng cũ kỹ mà thôi.”

Lâm Dạ Hỏa tò mò: “Tượng Ân Hậu ạ?”

Trâu Nguyệt lại nhìn bóng lưng Ân Hậu, lắc đầu: “Theo ta được biết, người kia chắc không phải hắn…”

Lâm Dạ Hỏa khẽ rung động trong lòng – Chẳng lẽ là tượng Ưng Vương sao?

Lâm Dạ Hỏa đột nhiên có chút khó hiểu, ngẩng mặt hỏi Trâu Nguyệt: “Người ta nói Mê Thành có khả năng bách chiến bách thắng, có thật không ạ?”

Trâu Nguyệt nhìn hắn một lúc, cũng nghiêm túc suy nghĩ một cái, cuối cùng cười bất lực: “Chắc là vậy.”

“Thực sự có thứ đó sao?” Lâm Dạ Hỏa nghi ngờ: “Là thứ gì chứ, có được là có thể bách chiến bách thắng sao? Chiến phổ hoặc binh thư à?”

Trâu Nguyệt suy nghĩ một chút, hỏi Lâm Dạ Hỏa: “Binh thư chiến phổ thì còn phải xem rơi vào tay ai, nếu cho ngươi một binh thư đệ nhất thiên hạ, quân đội đệ nhất thiên hạ, ngươi có đảm bảo thắng được Triệu Phổ không?”

Lâm Dạ Hỏa lại thản nhiên lắc đầu: “Cho nên mới thấy kỳ quái, có thứ gì có thể bách chiến bất bại chứ?”

“Cho ngươi binh thư, lại cho ngươi thêm một Khổng Minh nữa, vậy có thể chứ?” Trâu Nguyệt thản nhiên nói.

Lâm Dạ Hỏa mở to đôi mắt nhìn hắn: “Không thể nào, chẳng lẽ trong Mê Thành lại giấu một kỳ tài tuyệt thế à? Không chết sao? Hay là có tộc bách chiến bách thắng nào đó?”

“Cho dù có là chiến thần chuyển thế thì ai dám đảm bảo sẽ vĩnh viễn không bao giờ thất bại chứ? Người tính đâu bằng trời tính.” Trầu Nguyệt cười lắc đầu, không nói gì nữa. Thấy Y Y đang ăn kẹo Tiểu Tứ Tử cho nàng liền ngồi xổm xuống, nói nhỏ với nàng: “Ăn xong nhớ uống nhiều nước chút, buổi tối trước khi đi ngủ không nên ăn.”

Giọng nói vô cùng dịu dàng, y như cha nhắc nhở con gái vậy.

Y Y ngoan ngoãn gật đầu, đút một viên kẹo vào miệng Trâu Nguyệt.

Lâm Dạ Hỏa nhìn thấy rõ ràng, khóe miệng giật giật, quay sang nhìn tướng sĩ bên kia một chút, Trâu Nguyệt chăm sóc cho em gái hắn cực tốt, quả nhiên là gia truyền, bình thường đều là mặt lạnh, đôi khi lại dịu dàng khiến người ta phát sợ luôn…

Lúc này, Trâu Lương ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Dạ Hỏa dựa vào lan can, khoác áo choàng nhìn về phía mình.

Hai người cứ thế, cách một bức tường thật cao mà bốn mắt nhìn nhau, Trâu Nguyệt chú ý đến thần sắc của hai người, có chút giật mình, quả thực ngoài dự đoán của hắn.

Còn đang đờ ra thì bỗng nghe Lâm Dạ Hỏa đột nhiên hỏi: “Người có ý kiến sao?”

Trâu Nguyệt sửng sốt, hồi thần lại mới phát hiện Lâm Dạ Hỏa tuy không hề quay lại nhìn hắn nhưng quả thực đang nói chuyện với hắn.

“À…” Trâu Nguyệt lắc đầu: “Không…”

Lâm Dạ Hỏa quay đầu lại, cười thật tươi với Trâu Nguyệt: “Có cũng vô ích, đại gia chẳng quan tâm đâu!”

Trâu Nguyệt có chút bất ngờ, tính cách Lâm Dạ Hỏa này thay đổi nhanh thật, có lúc nhìn rất ngốc nghếch, có khi lại cực khó đoán, ngoại hình lại đẹp, nhưng tất cả chỉ là vẻ ngoài mà thôi… bên trong con người hắn chắc chắn có cái gì đó, nếu không hắn đã chẳng thể trở thành Đường chủ Hỏa Phụng Đường rồi.

Trâu Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi có biết, Sa Yêu Tộc đều vô cùng cao ngạo không?”

Lâm Dạ Hỏa nhướng mày một cái.

“Bọn họ vẫn luôn tin tưởng mình là người đẹp nhất, thông minh nhất, là chủng tộc cao quý nhất trên đời này, đơn giản mà nói thì chính là tự cao tự đại.” Trâu Nguyệt bất lực: “Cho nên, lúc đầu ta thường có xung đột với họ.”

Lâm Dạ Hỏa cười: “Vậy à? Sau đó thì sao ạ?”

Trâu Nguyệt nhìn Trâu Lương vẫn đang tiếp tục thao luyện binh sĩ phía dưới: “Sau đó lại hòa bình.”

“Vì sao ạ?” Lâm Dạ Hỏa tò mò.

Trâu Nguyệt liếc mắt nhìn qua sa mạc mênh mông kia: “Đám hỗn đản cao ngạo đó lại có một ưu điểm có thể xoa bỏ mọi khuyết điểm.”

“Ưu điểm gì ạ?” Lâm Dạ Hỏa rất chuyên tâm hỏi.

Trâu Nguyệt lại nhìn con trai đã lớn khôn dưới thành của mình một chút, thở dài, nói: “Đến chết cũng không thay lòng đổi dạ… Sa Yêu Tộc sống theo cặp, chết thành đôi, không có bất cứ ngoại lệ nào hết.”

Lâm Dạ Hỏa nở nụ cười: “Như vậy a…”

***

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến trước quân trướng của Triệu Phổ.

Vừa lúc thấy Công Tôn kéo tay Tiểu Tứ Tử đang cầm điểm tâm và Tiểu Lương Tử đến, trong quân doanh, Triệu Phổ lại đang ngồi ngáp sau quân án.

Bọn Triển Chiêu còn chưa vào đến cửa đã nghe tiếng người nói.

“Triệu Phổ, rốt cuộc ngươi có ý gì?”

“Tại sao lại ngăn không cho chúng ta phái người vào Qủy Hải?”

“Hôm qua ngươi cũng thấy rồi đấy!”

“Chính ngươi bảo chúng ta đi, giờ lại nói không cho đi là sao?”

“Ngươi định một mình nuốt trọn phải không?”

“Người của chúng ta đi vào còn chưa ra nữa.”

Mọi người đi vào quân trướng thấy Triệu Phổ hai tay chống má thất thần, trước mặt là hai đại tướng của Tây Hạ và Liêu Quốc thay nhau oán giận, Hạ Nhất Hàng thì bưng chén trà thay cho điểm tâm sáng, uống bên cạnh.

“Cửu Cửu!”

Tiểu Tứ Tử vừa mới gọi, Triệu Phổ cũng hết buồn ngủ, tỉnh táo lại, đưa hai tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử đang nhào đến.

“Cửu Cửu ăn điểm tâm không?” Tiểu Tứ Tử đưa điểm tâm trong tay cho Triệu Phổ.

Triệu Phổ cắn một miếng, mở hộp thức ăn vẫn chưa động đến trên bàn ra, bưng món đậu hũ nóng hổi ra đút cho Tiểu Tứ Tử.

Hai vị tướng lĩnh ban nãy còn mải oán trách lúc này nhìn đến choáng váng, hai người nhìn nhau – Mới không gặp Triệu Phổ một thời gian mà đã xảy ra chuyện gì rồi à? Đây là con trai sao? Sao lại như cái nấm vậy? Còn là một đứa con trai trắng trẻo mềm nhũn như gạo nếp nữa chứ?

Tiểu Tứ Tử theo thói quen ngồi trên đùi Triệu Phổ, vừa uống canh đậu hũ vừa chia bánh ăn cùng Triệu Phổ, rất giống cha con thân thiết.

Bọn Triển Chiêu cũng quen rồi, sáng sớm bọn họ đã phải chạy đi nên giờ rất đói, ngồi xuống ăn điểm tâm.

Hai quân tướng ngoại tộc cũng tỉnh táo lại, thấy trong lều đã đầy người ngồi tự bao giờ.

Công Tôn cảm thấy có chút bất ổn, Triệu Phổ đang bàn chính sự mà, Tiểu Tứ Tử lại cứ như vậy có làm ảnh hưởng đến uy nghiêm nguyên soái của hắn không.

Đến bên cạnh Triệu Phổ, Công Tôn vừa định ôm Tiểu Tứ Tử trong lòng hắn đi, ai ngờ Triệu Phổ lại kéo hắn, bảo hắn cùng ngồi xuống ăn.

Tiểu Lương Tử cũng bò lên, bưng bát hoành thánh nhỏ, vừa ăn vừa quan sát hai vị tướng quân kia, hình như còn biết một người nữa, vẫy tay chào một cái.

Tiểu Lương Tử chào hỏi người Liêu kia, cha bé, Lang Vương vốn là Hoàng tộc Liêu Quốc, tuy rằng bây giờ mỗi người mỗi ngả nhưng dù sao cũng có quan hệ họ hàng, cũng có không ít người quen. Vị này chính là một bộ hạ cũ của cha bé, cũng có chút giao tình.

“Tiểu Vương gia, đã lớn thế rồi à?” Tướng quân người Liêu cũng có chút khó hiểu: “Sao ngươi lại ở đây?”

Tiêu Lương chỉ Triệu Phổ, lại chỉ mũi mình: “Sư phụ ta.”

Hai vị tướng lĩnh đều hít một ngụm khí lạnh.

Hạ Nhất Hàng uống thêm hai ngụm cháo nữa, nhìn hai vị tướng lĩnh còn ngây ngốc đứng ở đó, hỏi: “Ăn điểm tâm không?”

Hai người kia giật khóe miệng.

“Triệu Phổ…”

Hai người vừa định nói gì đó thì lại thấy Triệu Phổ giương mắt liếc hai người một cái.

Hai người vừa định oang oang hỏi lại bất giác hạ âm lượng xuống: “Không cho chúng ta dẫn người vào Qủy Hải là có ý gì?”

Triệu Phổ bóc cho Tiểu Tứ Tử một quả trứng gà, chậm rì nói: “Ý tại mặt chữ ấy.”

“Dựa vào đâu không cho chúng ta đi?” Liêu tướng truy vấn: “Chuyện gì xả ra với tòa thành tối hôm qua?”

Triệu Phổ đã sắp không nhẫn nại được nữa rồi, chia trứng gà ăn cùng Tiểu Tứ Tử.

Hạ Nhất Hàng nói: “Bên trong Qủy Hải rất nguy hiểm, trong đó có quái vật màu đen biết cắn người, cắn xong còn bị truyền nhiễm nữa.”

“Quan tâm gì nó là quái vật hay yêu ma, có thể ngăn được mười vạn đại quân sao?” Tướng lĩnh Tây Hạ không phục.

“Vậy ngươi vào đi.” Triệu Phổ chậm rãi nói: “Ta đâu phải cha ngươi, ngươi muốn đi đâu mà cũng phải hỏi ta à?”

Mọi người yên lặng ăn sáng, không thèm quan tâm chuyện bên này.

Ha người cũng nhíu mày nhìn nhau: “Chúng ta chỉ muốn hỏi, trong Qủy Hải rốt cuộc có thứ gì?”

“Chẳng có gì hết.” Triệu Phổ thờ ơ nói: “Các ngươi vào xem một chút, bất luận là các ngươi diệt bọn chúng hay bọn chúng diệt các ngươi đều là chuyện tốt cả, cứ đi đi, ta rất tin tưởng vào các ngươi.”

Hai người nhìn nhau một cái, cũng không xác định nổi.

“Triệu Phổ, ngươi đừng có trêu đùa nữa.” Liêu tướng hỏi: “Tiếp theo ngươi định làm gì?”

Triệu Phổ vẫn phất phơ như trước: “Tiếp theo à… ăn cơm xong uống trà chẳng hạn.”

Hai người triệt để vô ngữ, cùng xoay mặt nhìn Hạ Nhất Hàng.

Hạ Nhất Hàng cũng bất lực: “Xử lý ổn thỏa mọi chuyện rồi sẽ thông báo cho các ngươi biết, nhưng mà cũng phải đề nghị các ngươi đừng có làm mọi chuyện xấu thêm nữa.”

“Vì sao?” Hai người khó hiểu: “Giúp đỡ cũng không được à?”

“Không phải giúp đỡ, là gây thêm phiền phức thì có.” Triệu Phổ vừa nói xong đã bị Tiểu Tứ Tử nhét một cái bánh bao vào miệng.

“Những người mà chúng ta phái vào…”

“Căn bản sẽ không về được.” Hạ Nhất Hàng chậm rãi nói: “Nếu chúng ta vào đó mà tìm được người sống sẽ đưa về cho các ngươi.”

Hai người lại nhìn Triệu Phổ một cái: “Thực sự không phải ngươi muốn nuốt trọn một mình chứ?”

Triệu Phổ nhướng mày một cái, không thèm trả lời.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, thở dài, nói tiếng cáo từ với Triệu Phổ rồi cùng nhau rời đi.

Triển Chiêu cũng đứng lên, cầm theo hai cái bánh bao chạy ra ngoài.

Ban nãy Bạch Ngọc Đường cũng đã vào rồi nhưng nhìn thấy nhiều người hò hét như vậy liền trở về lều mình thay quần áo.

Triển Chiêu mang đồ đi tìm hắn nhưng trong lều lại chẳng thấy ai, quay một vòng bên ngoài liền thấy một thân ảnh màu trắng trên thành lầu. Bạch Ngọc Đường hơi nghiêng người tựa vào tường thành, hình như đang ngắm về hướng Qủy Hải.

Triển Chiêu cầm bánh báo đi đến, đưa một cái ra trước mặt hắn.

Bạch Ngọc Đường nhận lấy, cũng không nói gì.

Triển Chiêu biết hắn vẫn còn băn khoăn chuyện mình là người đầu tiên phát hiện ra chuyện của Mê Thành.

Lúc này lại thấy hai tướng lĩnh rời khỏi Hắc Phong Thành, dẫn theo đoàn người trở về.

Triển Chiêu vịn vào thành tường nhìn bọn họ đi xa, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi đoán bọn họ sẽ nghe theo lời khuyến cáo của Triệu Phổ hay là vẫn tự làm theo ý mình?”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Chắc là sẽ nghe khuyên.”

Triển Chiêu hiếu kỳ: “Nhưng Triệu Phổ nói có vẻ chẳng được thuyết phục lắm, vậy mà cũng nghe à?”

“Quan trọng không phải là nói thế nào mà là ai nói.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên như nghĩ đến chuyện gì, có thất thần.

Triển Chiêu dựa vào cạnh hắn một chút, híp mắt nhìn hắn: “Nghĩ đến chuyện gì vậy?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, ý bảo – Không có gì, chút chuyện vặt mà thôi.

Triển Chiêu dùng cánh tay bóng nhẫy do cầm bánh bao uy hiếp hắn: “Nói hay không?”

Bạch Ngọc Đường bất lực, nói: “Nhớ đến chút chuyện hồi bé.”

Tinh thần Triển Chiêu tỉnh táo hẳn, muốn nghe chuyện “khi bé”.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu có ý muốn nghe, nói: “Ta nhớ rõ, có một lần cùng sư phụ xuống núi, trên đường gặp hai người giang hồ đang luận võ, hai người đều nói mình lợi hại, có thể không tốn nhiều sức đã thắng đối phương.”

Triển Chiêu nhíu mày: “Chỉ động khẩu bất động thủ à?”

“Sau chắc là có đánh nhau, ta chưa kịp xem hết thì sư phụ đã kéo ta đi rồi.” Bạch Ngọc Đường nói: “Thực ra đó là lần đầu ta thấy người ta luận võ.”

Triển Chiêu cảm thấy khá hứng thú: “Lần đầu mà lại không thấy kết quả sao?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Sau đó ta hỏi sư phụ.”

“Thiên Tôn nói thế nào?”

“Hắn nói chẳng cần nhìn cũng biết là người kém cỏi, cao thủ chẳng bao giờ dong dài như vậy.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Vì sao?” Triển Chiêu hiếu kỳ.

“Hắn nói, thực ra chẳng ai quan tâm đến quá trình luận võ thế nào, họ chỉ quan tâm kết quả mà thôi.” Bạch Ngọc Đường đứng trên tường thành, nhìn Triển Chiêu: “Nếu ngươi thắng, bọn họ sẽ quay lại nói sớm biết ngươi sẽ thắng, nếu ngươi thua, bọn họ cũng sẽ nói đã biết chắc ngươi sẽ thua. Nếu ngươi trẻ tuổi đã thắng, người ta sẽ nói ngươi có thiên phú dị bẩm, người lớn tuổi bị thua, người ta sẽ bảo tư chất ngươi thật tầm thường. Tựu chung lại, chẳng ai quan tâm quá trình thế nào, chỉ để ý đến kết quả mà thôi. Không chỉ có chuyện luận võ mới vậy, việc gì cũng đều như vậy cả, chỉ cần nhìn thấu được điểm này sẽ không bao giờ nổi giận chỉ vì người khác nói có mấy câu.”

Triển Chiêu nâng cằm gật đầu: “Cũng rất có đạo lý, Triệu Phổ nói bất cứ thứ gì, dù chẳng có chút sức thuyết phục nào thì đám người kia vẫn sẽ tin tưởng, bởi vì hắn là Triệu Phổ, là một người luôn luôn thắng.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, quay đầu lại thấy tất cả mọi người đã giải tán cả rồi, có lẽ mọi người trong quân doanh cũng đã ăn sáng xong, đến lúc thương lượng kế hoạch vào Qủy Hải rồi.

Xoay người định đi, lại thấy Triển Chiêu vẫn ghé vào bên cạnh tường thành, đờ người ra nhìn về hướng Qủy Hải.

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng kéo hắn: “Đi.”

“A…” Triển Chiêu lấy lại tinh thần, bỗng kéo Bạch Ngọc Đường một cái: “Ta đang nghĩ xem thứ có thể bách chiến bách thắng trong Mê Thành kia là gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi