LONG ĐỒ ÁN

Triển Chiêu ở trong Hoàng cung thật sự là đứng ngồi không yên, sau khi hẹn với bọn Lâm Dạ Hỏa chiều tối nay sẽ đến thăm dò điện Tứ Hải xong, Triển Chiêu đương nhiên là phải nhanh chóng chạy về kéo Bạch Ngọc Đường tới rồi.

Bởi vậy, Triển Chiêu tiện thể mang theo Tiểu Tứ Tử cứ nằng nặc đòi phải được ra ngoài hóng mát một cái, về phủ Khai Phong.

Vừa ra khỏi cửa lớn Hoàng cung, Tiểu Lương Tử cũng chạy đến: “Cận nhi!”.

“Tiểu Lương Tử.”. Tiểu Tứ Tử vẫy tay gọi Tiêu Lương, bé vẫn được Triển Chiêu ôm, lười biếng nhất định không chịu xuống, Triển Chiêu cũng hơi bất lực – Đứa nhỏ này càng ngày càng béo rồi.

Tiểu Lương Tử cầm một cái túi giấy trong tay, Triển Chiêu tò mò hỏi: “Tiểu Lương Tử, cháu cầm cái gì đấy?”.

Tiểu Lương Tử mở túi giấy ra cho Triển Chiêu nhìn, thấy bên trong đầy một túi táo tầu to tướng.

Triển Chiêu tò mò hỏi: “Ở đâu vậy?”.

“Lấy chỗ Bàng phi ạ.”. Tiểu Lương Tử vui vẻ: “Cháu mang về cho Đa Đa ăn.”.

Triển Chiêu đưa tay sờ đầu hắn: “Cháu cho Đa Đa ăn không sợ Hắc Kiêu ghen tỵ hả?”.

“Không phải Đa Đa sắp phải làm mẹ sao, Hắc Kiêu sao lại có thể ganh tỵ với bà bầu được.”. Tiêu Lương bĩu môi một cái.

“Ha, phải làm mẹ à.”. Triển Chiêu híp mắt cười mà gật đầu, đi được hai bước rồi lại cảm thấy có chỗ nào không ổn lắm, dừng lại, giọng nói vút cao thêm mấy phần: “Đa Đa sắp làm mẹ á?”.

Tiểu Lương Tử gật đầu: “Ban nãy Tử Ảnh nói Đa Đa và Bạch Vân Phạm đã viên phòng rồi.”.

“A…”. Triển Chiêu lùi về sau một bước, cũng phải thở ra một ngụm khí lạnh – Cái gì?!

Tiểu Tứ Tử hỏi Triển Chiêu: “Miêu Miêu, viên phòng là gì ạ?”.

Triển Chiêu lại hít vào một hơi: “Á…”.

Tiểu quỷ Tiêu Lương ngẩng mặt nói cho Tiểu Tứ Tử: “Cận nhi, sau khi cô dâu chú rể viên phòng rồi sẽ sinh ra em bé!”.

Triển Chiêu lại thở ra khí lạnh lần nữa: “Á…”. Lúc này, nội tâm Triển hộ vệ đang không ngừng gầm thét – Thứ này ai dạy nó? Nhân tính đâu? Tiết tháo đâu cả rồi?!

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu: “Vậy thì thế nào mới gọi là viên phòng?”.

“Chắc là căn phòng tròn đó…”. Tiểu Lương Tử trả lời: “Lúc trước, khi cha ta nói với nương ta muốn sinh tiểu muội cho ta …”.

“A!”. Triển Chiêu nhanh chóng cản lại, không cho Tiểu Lương Tử nói nữa.

Lúc này, trên đường cũng có người đi ngang qua bên cạnh họ, đại khái là đều nghe được những lời Tiểu Lương Tử đứng giữa đường nói với Tiểu Tứ Tử rằng “viên phòng chính là căn phòng hình tròn”, có không ít người lớn cũng vui vẻ, che miệng mỉm cười nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhanh chóng xua tay với Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử: “Ai da! Không nên nói bậy nói bạ!”.

Vì vậy Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đều cùng nhau nhìn Triển Chiêu: “Thế viên phòng là cái gì ạ?”.

“Á…”. Triển Chiêu há to miệng, một lúc lâu sau đành cúi đầu nói: “Cái đó… là căn phòng hình tròn.”.

“Thấy chưa!”. Tiểu Lương Tử nhướng mày, rất đắc ý.

Tiểu Tứ Tử khoanh tay ngẩng mặt: “Không phải chuồng ngựa có hình vuông sao?”.

Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử, kéo Tiểu Lương Tử tiếp tục lên đường, không cho hai đứa nhỏ nói chuyện “viên phòng” nữa. Nhưng mà không nói thì không nói, trong lòng Triển Chiêu vẫn có một chút khó chịu – Đa Đa cứ thế bị Bạch Vân Phàm lừa mất rồi sao? Đột nhiên lại sinh ra một loại cảm giác khó chịu giống như khuê nữ của mình bị lừa đi mất vậy.

“Không được!”. Triển Chiêu bước nhanh hơn, dù thế nào cũng phải bắt Bạch Ngọc Đường nói cho ra lẽ. Bạch Vân Phàm dám lừa mất Đa Đa nhà hắn, lại dám gạo nấu thành cơm như vậy còn ra thể thống gì nữa, sau này sinh ra bé ngựa, nhất định phải mang họ của Đa Đa nhà hắn!

Triển Chiêu rẽ sang đường lớn, lúc sắp đến phủ Khai Phong rồi, lại thấy được một thân ảnh màu trắng ở phía góc đường.

Thấy Bạch Ngọc Đường đứng ở đầu một con hẻm, đang cúi đầu, chẳng biết đang tìm cái gì nữa.

Ngoài cửa phủ Khai Phong cách đó không xa, Ân Hậu khoanh tay tựa vào bên cửa, Thiên Tôn ngồi trên bậc thang mà chống cằm. Hai vị lão nhân đang nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Là Bạch Bạch.”. Tiểu Tứ Tử chỉ Bạch Ngọc Đường, nói với Triển Chiêu: “Miêu Miêu, Bạch Bạch thay quần áo mới rồi!”.

Lần đầu tiên Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường mặc một thân như vậy, hình như sang mùa rồi, Lục Tuyết Nhi đưa quần áo mới đến cho hắn.

“Bạch Bạch mặc thế này nhìn thật đẹp.”. Tiểu Tứ Tử vừa vỗ tay vừa tán thán.

Khóe miệng Triển Chiêu cũng hơi nhướng cao một chút – Ừ… Con chuột thật xinh đẹp này! Nể mặt dáng vẻ hắn như vậy, không thèm so đo với hắn nữa. Nói đi cũng phải nói lại, coi như Đa Đa cũng không bị thiệt thòi, Bạch Vân Phàm cũng chẳng khác gì Bạch Ngọc Đường trong đám ngựa. Nếu như mình gây khó dễ cho Bạch Vân Phàm, có khi Đa Đa cũng không thích thú, con gái lớn hướng ngoại mà, nếu có thể sinh được ngựa con cũng tốt.

Đang mải suy nghĩ, Triển Chiêu đã đi đến phía sau Bạch Ngọc Đường không xa rồi.

Hình như Bạch Ngọc Đường không phát hiện ra, vẫn đang nghiêm túc tìm đồ như cũ. Tiểu Tứ Tử cảm thấy khó hiểu, hỏi Triển Chiêu: “Bạch Bạch đang tìm cái gì vậy?”.

Triển Chiêu cũng không rõ, nhìn lại hai bên tầng lầu một chút, chỗ nào cũng đầy các đại cô nương, tiểu tức phụ đỏ mặt đứng xem…. Bình thường Bạch Ngọc Đường cũng gần như ẩn dật vậy, phần lớn thời gian hắn đều cùng Triển Chiêu ra ngoài tra án, nếu có ra đường một chuyến cũng là vội vã mà đi, tại sao hôm nay lại có thể tùy tiện tìm đồ trên đường vậy?

Tiêu Lương khoanh tay mà “chậc” một tiếng: “Cha cháu thường nó Bạch Lão Ngũ rất đẹp trai, cứ nhìn cái kiểu này mà xem! Mì ngay mâm ngắn!”.

Triển Chiêu đang ngẩn người, nghe được mấy cây này thì há to miệng mà nhìn Tiêu Lương.

Tiểu Tứ Tử cũng không hiểu, hỏi: “Tiểu Lương Tử, mì ngay mâm ngắn là gì vậy? Tiếng lóng của mì xào hả?”.

Tiểu Lương Tử còn chẹp miệng nói: “Ai biết được, chắc là nói mì gì đó mâm gì đó thôi, dù sao thì câu này cũng ám chỉ những người đẹp đi.”.

Giọng Tiểu Lương Tử rất vang, xung quanh có rất nhiều người đi ngang qua cũng phải phì cười.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường cũng quay đầu lại rồi, có vẻ cấm ngữ mà nhìn bọn họ.

Ở bên đầu kia, Ân Hậu lắc đầu – Tiểu Lương Tử mà cứ lăn lộn với bọn Triệu Phổ nữa, sớm muộn gì cũng biến thành lưu manh.

Thiên Tôn thì lại mừng rỡ mà giậm chân: “Mì ngay mâm ngắn, ha ha ha…”.

Triển Chiêu đi đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Ngọc Đường, ngươi làm gì đấy?”.

Các cô nương trên lầu vốn đã hò hét náo nhiệt lắm rồi, bây giờ lại càng vui vẻ hơn nữa, cùng nhỏ giọng bàn tán với nhau…

“Ta đã nói sao lại chỉ có mình Bạch Ngũ gia mà không thấy Triển đại nhân đâu rồi mà, chẳng phải tới rồi sao!”.

“Hai người họ ở cạnh nhau đúng là đẹp mắt thật!”.

“Nói chuyện nữa kìa!”.

“Gọi Ngọc Đường đấy!”.

“Ta cũng thích nghe Triển đại nhân gọi ‘Ngọc Đường’ nữa.”.

“Nghe nói Ngũ gia gọi Triển đại nhân là ‘Miêu nhi’ đấy.”.

“Ai da Ngọt quá!”.

Triển Chiêu chỉ biết than thở, Tiểu Tứ Tử vẫn còn beo trên cổ hắn thì lại đưa bàn tay mũm mĩm ra vẫy chào các tỷ tỷ trên lầu, chỉ nháy mắt, sóng nhiệt dâng trào.

“Nha a a a! Tiểu Tứ Tử!”.

“Cho tỷ tỷ ôm một cái đi!”.

***

Tiểu Tứ Tử vội vàng che má: “Sau này không cho phép sờ nữa!”.

Bốn phía xung quanh lặng yên trong giây lát, sau đó, lại càng có thêm nhiều người “dâng trào cảm xúc” hơn.

“Ai da! Không cho phép sờ nha!”.

“Bé béo lùn nổi giận rồi kìa!”.

***

Khó khăn lắm Tiểu Tứ Tử mới dám phản kháng một lần, lại thấy có nhiều kẻ địch quá, bèn vội vàng rúc lại về trong ngực Triển Chiêu.

Triển Chiêu thấy bốn phía xung quanh đã nhộn nhịp đến độ chẳng thua kém yến hội Hoàng cung là bao rồi, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, bộ y phục màu trắng này đúng là không tệ nhỉ, cứ nhìn dáng người con Chuột Bạch này mà xem, vai rộng eo nhỏ, chân tay lại dài… Vừa nghĩ đến cái câu người cân mông chuẩn (*) của Tiểu Lương Tử kia, Triển Chiêu bèn híp mắt lại, kéo Bạch Ngọc Đường về phủ: “Ngươi đứng trên đường làm cái gì? Về nhà!”.

(*) Ở đây phải giải thích cho mọi người một chút.

Trên kia bé Tiêu Lương nói câu đó nguyên gốc chữ Hán là: “Điều nhi thuận bàn tử chính”. Chiếu theo nghĩa gốc, “điều” (条) có nghĩa là sợi, mảnh à“điều nhi” (条儿) ý chỉ tất cả những vật có hình dài, mảnh. Còn “Bàn tử” (盘子) có nghĩa là cái khay, hoặc cái mâm.

Trong câu này, 2 bé Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử là trẻ con nên chỉ hiểu được theo nghĩa gốc, vì vậy 2 bé lập tức liên tưởng đến cái món mỳ xào vì từ “điều nhi” thường được đi kèm với từ diện tạo thành “diện điều nhi” (面条儿)có nghĩa là mì sợi. Bởi vậy khi 2 bé nói ta dịch là “mỳ ngay mâm ngắn”.

Tuy nhiên, nghĩa ở đây không phải như vậy, bà Nhã đã chơi chữ. “Điều nhi” được hình tượng hóa thành dáng người của bạn Bạch. Còn “bàn tử”… hự hự hự… phải hiểu là cái chỗ to to, bành bành, rộng rộng nhất của bạn Bạch ấy, chính là cái “bàn tọa” các đồng chí ạ. Bởi vậy khi dịch cho bạn Miêu ta phải để ngay cái ý nghĩa sâu xa này là “người cân mông chuẩn” á. Há há há… Đây cũng chính là lý do tại sao khi bác Thiên Tôn nhắc lại câu của bé Tiểu Lương Tử, bác ý lại cười đến sặc sụa vậy a…

***

Bạch Ngọc Đường rất bất đắc dĩ bị Triển Chiêu kéo vào trong phủ Khai Phong. Ân Hậu và Thiên Tôn cũng theo đuôi vào.

Tiểu Lương Tử cũng muốn đi vào nhưng vừa liếc mắt qua lại thấy ở khe nứt trên nền đá dưới mặt đất, hình như có thứ gì đó trong suốt sáng lấp lánh.

Tiểu Lương Tử nháy mắt mấy cái, ngồi xổm xuống gẩy gẩy thêm mấy cái, một mảnh lớn khoảng một đồng tiền bị bé lôi ra, đó là một mảnh đồ có hình móng tay màu xanh lam rất mỏng, hay là mảnh ngọc gì đó? Có cảm giác vừa cứng lại vừa có chút dẻo dai.

Tiểu Lương Tử cầm lên, soi về phía ánh sáng mặt trời nhìn một cái, phát hiện trên miếng vảy kia còn có từng viền nhỏ, nhìn như hoa văn. Tiểu Lương Tử gãi đầu, cứ thấy hình như mình đã gặp ở đâu rồi thì phải. Sau đó bé mới nghĩ ra: “Ái dà? Cái này nhìn thật giống vảy cá.”.

Nhưng mà Tiêu Lương cũng chưa từng thấy có con cá nào lớn như vậy, nhìn có vẻ rất đắt tiền, không biết có phải ban nãy Bạch Ngọc Đường đang tìm cái này không nhỉ? Có vẻ rất đắt thì đúng là hợp với thường thức của Bạch Ngọc Đường rồi.

Bởi vậy, Tiểu Lương Tử cầm vật đó trong tay, chạy vào phủ Khai Phong, chuẩn bị cho Bạch Ngọc Đường xem. Nếu như không phải của Bạch Ngọc Đường, bé sẽ giữ lại, lát nữa xuyên một cái dây qua cho Tiểu Tứ Tử làm chặn sách.

Vào đến trong sân, Triển Chiêu cũng không về lầu Miêu Miêu, chỉ kéo Bạch Ngọc Đường hỏi: “Ngươi ăn cơm trưa chưa?”.

Bạch Ngọc Đường ngớ người, lập tức lắc đầu – Hôm nay bận rộn quá.

Triển Chiêu than thở: “Sao một mình ngươi lại không biết ăn cơm chứ?”.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Ngươi ăn cơm chưa?”.

Triển Chiêu nhìn trời: “Ta vào cung dự tiệc đó, ngươi nói ta có ăn cơm không?”.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cũng đúng, lần này bọn họ vào cung ăn cơm mà.

Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường đi ăn cơm, vừa đi vừa nói: “Cơm nước xong chúng ta vào cung luôn, chiều đi thăm dò điện Tứ Hải.”.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi: “Tường phá xong rồi à?”.

“Ừ!”. Triển Chiêu vừa kéo Bạch Ngọc Đường đến phòng bếp, vừa sờ mũi: “Ta ngửi thấy mùi rượu nếp ngọt chưng.”.

Bạch Ngọc Đường yên lặng thở dài – Mũi mèo.

“Rượu nếp ngọt chưng?”. Thiên Tôn sáng mắt lên, kéo Ân Hậu chạy đến phòng bếp.

Ân Hậu không vui – Cháu ngoại hắn về rồi lại chỉ biết có Bạch Ngọc Đường, không có nói chuyện với hắn.

Tiểu Tứ Tử kéo Tiểu Lương Tử, muốn đến chuồng ngựa cho Đa Đa ăn táo. Tiểu Lương Tử vừa nhìn thấy Tiểu Tứ Tử thì cái gì cũng quên ráo, tiện tay đặt miếng vẩy lên bàn đá, cầm táo dắt Tiểu Tứ Tử chạy đến chuồng ngựa.

***

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi thẳng đến phòng bếp, còn tranh thủ kể chuyện mà Công Tôn nghe Thái phi nói cho hắn Bạch Ngọc Đường nghe một lần.

Bạch Ngọc Đường rõ ràng cũng thấy rất bất ngờ: “Từ đầu ta cũng đã nghi ngờ không biết có phải do Lưu hậu làm, hoặc là do Lưu hậu để lại dư nghiệt không, nhưng mà đúng là thời gian có chút kỳ quái.”.

Rượu cất thì phải đến ngày thứ hai mới ăn được, Thần Tinh Nhi vừa nghe nói thiếu gia nhà mình chưa ăn cơm liền làm cho hắn hai món ăn thanh đạm thường ngày.

Bạch Ngọc Đường ngồi trong sân, vừa ăn cơm vừa suy nghĩ. Triển Chiêu thì gắp thức ăn vào bát hắn, hỏi: “Ban nãy ngươi đứng ngoài đường làm cái gì?”.

Vì vậy, Bạch Ngọc Đường kể cho Triển Chiêu nghe chuyện hắn đụng phải người da xanh xám trên đường.

Triển Chiêu giật mình: “Không phải người là sao? Điềm xấu gì? Vậy đó rốt cuộc là người hay là cái gì?”.

Triển Chiêu và Ân Hậu ngồi bên cạnh uống trà cũng không rõ lắm: “Thật sự là người khác không thể nhìn thấy, chỉ có người nhà bọn họ mới nhìn thấy mà thôi!”.

Ân Hậu chỉ Bạch Ngọc Đường.

“Còn có ai nhìn thấy nữa ạ?”. Triển Chiêu tò mò: “Trừ Ngọc Đường ra thì còn có ai ạ? Nương hắn hay là ngoại công hắn?”.

Thiên Tôn bưng ly lắc đầu một cái: “Cái đó sao, Lăng Nhi có thể nhìn thấy.”.

Thiên Tôn vừa mới nói xong, ở dưới chân bàn Ân Hậu đạp hắn một cái.

Thiên Tôn sửng sốt, sau đó vội vàng bưng chén uống trà, không nói nhiều nữa.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng ngẩn người ra một cái, rõ ràng là Thiên Tôn đã lỡ miệng.

Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn: “Lăng Nhi nào ạ? Phong cô cô sao?”.

“Á…”. Thiên Tôn nhìn Ân Hậu, ý bảo – Cấp cứu với!

Ân Hậu bất lực lắc đầu nhìn nơi khác, ý nói – Ta không thèm dính đến vũng nước đục này, ngươi tự mình gây họa thì tự mình giải quyết đi.

Bạch Ngọc Đường hỏi dồn Thiên Tôn: “Cô cô của con không phải được nhận nuôi sao? Tại sao con có thể nhìn thấy, cô cô cũng có thể nhìn thấy?”.

“Ách…”. Thiên Tôn ngẩng mặt lên nhìn mây trên trời: “Một Lăng Nhi khác.”.

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Con chỉ biết một Lăng Nhi đó thôi.”.

Thiên Tôn nín thở một lúc lâu, hình như đang nghĩ cách lấp liếm, cuối cùng cả gương mặt cũng đã đỏ bừng, chỉ biết liếc mắt về phía Ân Hậu.

Ân Hậu thấy chết không cứu, làm như không nhìn thấy, cảm thấy lần này Thiên Tôn nhanh miệng gây họa thật rồi, có thể bị Lục Thiên Hàn niệm cho chết thôi.

“Phong cô cô không phải được nhận nuôi, chẳng lẽ lại có quan hệ huyết thống với con sao?”. Bạch Ngọc Đường thông minh thế nào chứ, sờ cằm bắt đầu suy nghĩ: “Cô hơi điên khùng một chút là bởi vì cô luôn nhìn thấy những thứ mà người khác không thấy, biết một số chuyện mà người khác không biết, điên điên khùng khùng thần bí như vậy…. chẳng lẽ cũng là vì cô có thể thấy được điềm xấu sao?”.

Triển Chiêu chống cằm quan sát sắc mặt Thiên Tôn, thấy hắn lại bưng cái chén lên, cả khuôn mặt cũng sắp dán cả vào cái chén mất rồi, dáng vẻ chẳng khác nào lúc Tiểu Tứ Tử làm chuyện sai cả, nên Triển Chiêu chọc Bạch Ngọc Đường một cái, tiện thể còn tiếp tục gắp đồ ăn vào bát hắn: “Xem ra đã đoán đúng rồi.”.

Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn.

Triển Chiêu nhỏ giọng nhắc nhở: “Liễu Hàn Tinh bị trục xuất sư môn một cách khó hiểu, cách ngoại công ngươi đối xử với hắn có vẻ rất sâu xa, nội kình của hắn lại có thiên phú dị bẩm rất giống ngoại công của ngươi, lại còn đặc biệt quan tâm đến Lục Lăng Nhi nữa.”.

Thiên Tôn trợn trừng mắt mà nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhướng mày một cái: “Ngoại công có âm thầm nói với ta…”.

Thiên Tôn quay phắt sang lườm Ân Hậu: “Ngươi còn dám nói ta là họa tinh miệng rộng, ngươi xem chính ngươi cũng…”.

Ân Hậu bất lực cắt ngang hắn: “Ngươi xem ngươi đúng là quá thành thật…. Rõ ràng nó đang cố ý dọa ngươi mà!”.

Thiên Tôn lại nháy mắt mấy cái, quay đầu lại nhìn.

Thật ra thì trước đó Triển Chiêu đã sớm nghi ngờ rồi, lần này tiện thể thử Thiên Tôn một chút mà thôi, quả nhiên Thiên Tôn là người rất ngây thơ dễ gạt. Cho nên, nhướng mày với Bạch Ngọc Đường một cái: “Dựa vào phản ứng của sư phụ ngươi ta có thể đoán được, có lẽ Liễu Hàn Tinh và ngoại công ngươi không đơn giản chỉ là sư huynh đệ, có lẽ còn có quan hệ huyết thống nữa. Mà Phong cô cô chính là khuê nữ ruột của hắn, vì có thiên phú dị bẩm hoặc là có nguyên nhân nào khác nên mới giao cho ngoại công ngươi nuôi dưỡng mà thôi…”.

Triển Chiêu còn đang nói thì đại sư Vô Sa vừa mới ra ngoài chén một bữa cũng đúng lúc chống thiền trượng đi vào, nghe được những lời này của Triển Chiêu thì quay phắt sang nhìn Thiên Tôn và Ân Hậu một chút.

Ân Hậu bất đắc dĩ than thở – Nuôi được đứa trẻ quá thông minh thế này cũng là một vấn đề.

Thiên Tôn bĩu môi – Bắt nạt người ta!

Đại sư Vô Sa lặng lẽ rút lui – Hình như mình chưa ăn no thì phải, sao Tiểu Lâm Tử vẫn chưa về thế?

Bạch Ngọc Đường hỏi Thiên Tôn: “Đúng là có chuyện như vậy sao?”.

Thiên Tôn không vui, nguýt Triển Chiêu – Mèo hư!

Triển Chiêu cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, bắt nạt Thiên Tôn thành thật.

Ân Hậu phất tay với hai người, nói: “Chuyện liên quan đến an toàn của Lục Lăng Nhi, không thể lộ ra.”.

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Triển Chiêu lại có chút lo lắng chuyện khác, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Nếu như vì cô cô ngươi nhìn thấy người kia mà rước phải họa sát sinh, thậm chí còn phải mai danh ẩn tính để sống qua ngày, vậy chẳng phải là ngươi cũng rất nguy hiểm sao?”.

“À, chuyện này thì khỏi lo, Ngọc Đường không nghe được người kia nói, cũng không có cách nào trao đổi được. Tình huống của nó và Lăng Nhi khác nhau.”. Ân Hậu cho hai người ăn định tâm hoàn.

“Vậy thì…”. Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ban nãy ngươi tìm cái gì?”.

“Không phải là ta không tin chuyện thiên phú dị bẩm.”. Bạch Ngọc Đường nói: “Nhưng mà mọi việc đều có điểm xuất phát, không có lý nào ta lại đột nhiên nhìn thấy người đó được, có thể trên đường đi ta đã chạm phải cái gì đó, nói cách khác là phải có cái gì đó khiến cho ta nhìn thấy người nọ.”.

Triển Chiêu gật đầu một cái, lặng lẽ đẩy bát cơm Bạch Ngọc Đường vừa mới đẩy sang bên cạnh ban nãy về trước mặt hắn: “Ăn cơm xong ta đi tìm với ngươi.”.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu – Giờ đi luôn không được à?

Triển Chiêu nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường – Không nhiều lời, nghiêm túc ăn đi!

***

Chờ Bạch Ngọc Đường ăn xong rồi, mọi người mới đi từ trong sân ra, định ra bên ngoài phủ Khai Phong tìm qua một chút.

Vừa rồi Yêu Yêu mới ăn xong một máng cá lớn ở hậu viện, lúc này quá no nên đang duỗi lưng ở trong sân.

Thấy mọi người đi ra, Yêu Yêu ve vẩy hai cái cánh nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, hình như muốn hỏi – Ăn no rồi, có muốn bay không? Bay ra ngoài chơi một lúc đi?

Triển Chiêu đưa tay sờ đầu Yêu Yêu, đột nhiên lại nhớ ra chuyện của Tảo Đa Đa và Bạch Vân Phàm, quay lại định hỏi Bạch Ngọc Đường mấy câu lại thấy Bạch Ngọc Đường đứng bất động bên ngoài cửa viện, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía sau bàn đá.

Triển Chiêu nhìn theo tầm mắt hắn, phía sau bàn đá là hành lang, phía sau hành lang là tường, làm gì có cái gì khác.

Thiên Tôn và Ân Hậu cũng phát hiện ra sự khác thường của Bạch Ngọc Đường.

Lúc này, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương cũng quay lại rồi.

Tiểu Lương Tử còn vừa đi vừa nói: “Bụng Đa Đa vẫn chưa to thì làm sao có thể sinh ngựa con được nhỉ?”.

Tiểu Tứ Tử nguýt hắn: “Mang thai phải mất mấy tháng mới sinh được chứ!”.

Hai đứa vào đến trong sân, thấy bầu không khí hình như hơi ngưng trọng, có chút ngạc nhiên mà nhìn mọi người.

Tiểu Lương Tử kéo vạt áo Triển Chiêu, hỏi hắn: “Sao thế?”.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm hành lang một lúc lâu, hỏi: “Chỉ có mình ta nhìn thấy ở đó có người đứng à?”.

Mọi người cau mày, vừa liếc mắt – Vẫn không có bóng người nào.

Tiểu Lương Tử nhảy dựng: “Chuyện gì thế? Ở đó có người?”.

Tiểu Tứ Tử trốn sau lưng Tiểu Lương Tử, Tiêu Lương biết mấy ngày nay bé đã bị ma quỷ dọa sợ hãi, vội vàng an ủi: “Cận nhi đừng sợ, không có gì đâu!”.

Tiểu Tứ Tử mở to đôi mắt nhìn Tiểu Lương Tử: “Không có gì sao? Vậy cái bóng người màu xanh nhạt đó là ai vậy?”.

Mọi người giật mình, nhìn Tiểu Tứ Tử.

Bạch Ngọc Đường hỏi Tiểu Tứ Tử: “Cháu cũng thấy hả?”.

Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Ân Hậu ở bên cạnh nói: “Đương nhiên là nó có thể thấy rồi, tộc Ngân Hồ là tộc đứng đầu các tộc mà.”.

“Nhưng chắc chắn là nó không thể nhìn rõ.”. Thiên Tôn hỏi Tiểu Tứ Tử: “Có đúng không?”.

Tiểu Tứ Tử khó hiểu “Một cái bóng màu xanh rất đáng sợ.”.

Bạch Ngọc Đường bỗng cau mày, bởi vì lúc này, cái bóng màu xám xanh đó đang giơ tay lên vẫy hắn.

“Hình như hắn… gọi con đi đến?”. Bạch Ngọc Đường hỏi.

Thiên Tôn đẩy hắn một cái:: “Đi đi, nói chuyện với hắn.”.

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn Thiên Tôn.

“Hắn sẽ không hại ngươi.”. Thiên Tôn nói: “Nếu như ngươi có thể nói chuyện với hắn là có thể tránh được tai họa!”.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nhấc chân đi về phía hành lang.

Triển Chiêu cũng vội vàng theo hắn. Triển Chiêu chỉ cảm thấy khó mà tin được, đồng thời, khóe mắt Triển Chiêu cũng đánh sang phía đối diện hành lang cách đó không xa, một mảnh hình tròn giống như chiếc vẩy cá má màu xanh lam… Đây là thứ gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi