LONG ĐỒ ÁN

Trong khu nhà nhỏ phía trước lầu Miêu Miêu, bên một chiếc bàn đá, Triển Chiêu, Triệu Phổ, Bạch Ngọc Đường và Công Tôn, bốn người ngồi đối diện nhau.

Trâu Lương, Âu Dương Thiếu Chinh đứng trên nóc nhà hai bên tường viện. Bốn bên đều có thủ hạ cảnh vệ vô cùng nghiêm ngặt.

Công Tôn trải cuộn sách lên trên bàn.

Triệu Phổ khoanh tay, nhìn Triển Chiêu một chút, lại nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.

Cuối cùng, cả ba cùng nhìn Công Tôn.

Công Tôn ho khan một tiếng, chỉ cuộn sách, nói: “Những chữ viết bình thường có thể xem hiểu kể về chuyện của cung Vạn Chú và việc thông qua cửa Phật Nhãn có thể thay đổi quá khứ. Phần dùng mật ngữ thời Ưng Vương viết ra nói về phương pháp cụ thể để có thể tới cung Vạn Chú. Nhưng mà trong đó còn viết rất nhiều con số và một số khẩu quyết, chỉ có cuộn sách này cũng chưa thể tìm được cung Vạn Chú.”

“Cũng cẩn thận thật…” Triệu Phổ cau mày.

“Trên đó còn nhắc đến một món đồ.” Công Tôn nói: “Chỉ có thông qua vật đó, kết hợp với những khẩu quyết và con số trên cuộn sách này mới có thể thành công tới được cung Vạn Chú.”

“Thứ gì?” Ba người đồng thanh hỏi.

Công Tôn nhướng mày: “Bàn xoay Cửu Long.”

Tất cả mọi người cùng sửng sốt.

Triệu Phổ sờ cằm: “Tên nghe rất thân thiết.”

Công Tôn liếc hắn một cái.

“Bàn xoay Cửu Long…” Bạch Ngọc Đường cau mày: “Hình như ta đã từng nghe qua cái tên này rồi.”

Triển Chiêu tò mò: “Ngươi nghe được ở đâu vậy?”

Công Tôn cũng hiếu kỳ: “Ta cũng chưa từng nghe qua. Trong số sách vở ta từng đọc cũng không thấy ghi lại.”

Triệu Phổ và Triển Chiêu cũng kinh ngạc – Thậm chí cả Công Tôn cũng chưa từng nghe qua…

Bạch Ngọc Đường gõ nhẹ ngón tay lên cằm, cau mày: “Ta nghe một thuyền phu già ở Hãm Không Đảo nhắc qua.”

“Rất có thể là có liên quan đến lộ tuyến chèo thuyền ra biển. Ta cũng cảm thấy Bàn xoay Cửu Long kia tương tự như một loại la bàn.” Công Tôn hỏi: “Cụ thể thì thuyền phu già kia đã nói gì?”

“Ách…” Bạch Ngọc Đường có vẻ hơi xấu hổ.

“Sao vậy?” Triển Chiêu nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường nói: “Bọn ta gọi ông lão đó là chú Trung, ta nhớ hình như tên gọi đầy đủ của ông ấy là Giả Trung Nghĩa.”

Khóe miệng mọi người co giật, nhìn cái tên này xem… Không đúng, vấn đề không phải ở tên, may mà không phải tên là Giả Nhân Nghĩa.

“Có vấn đề gì à?” Triển Chiêu hỏi tiếp.

“Người ngày là con sâu rượu, từ lâu đã không lái thuyền nữa rồi, dưỡng lão trên Hãm Không Đảo.” Bạch Ngọc Đường nói: “Nhưng mà ông ấy luôn thích nhất là tụ tập đám trẻ con trên đảo lại, kể cho chúng nghe những kỳ ngộ ông ấy trải qua trong quá khứ, vừa uống rượu vừa kể, chờ đến khi kể xong thì cơ bản đã say đến bất tỉnh nhân sự rồi.”

Mọi người mở to mắt nhìn – Lão đầu này cũng khá thú vị đấy.

“Bọn ta vẫn nghĩ ông ấy chỉ nói hươu nói vượn mà thôi.” Bạch Ngọc Đường nói: “Khi nhỏ ta cũng nghe ông ấy kể chuyện xưa, trong đó có nhắc đến Bàn xoay Cửu Long.”

“Vậy Bàn xoay Cửu Long cụ thể là cái gì?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường im lặng một lúc, nói: “Lúc ta muốn nghe tỉ mỉ chút thì bị sư phụ ôm đi mất.”

Khóe miệng mọi người co giật.

Triệu Phổ dở khóc dở cười: “Nếu vậy, hay là tới hỏi Ân Hậu và Thiên Tôn một chút đi?”

“Thật ra thì…”

Đúng lúc mọi người muốn đi tìm Thiên Tôn và Ân Hậu, Công Tôn đột nhiên giơ tay: “Có một người có thể cũng nghe chú Trung đó nói qua…”

Tất cả mọi người sửng sốt, sau đó vỗ trán một cái – Tiểu Tứ Tử!

Điều Tiểu Tứ Tử yêu thích nhất trong cuộc đời này chính là nghe người ta kể chuyện xưa. Cứ ở đâu có người kể chuyện xưa là nó kéo ngay cái ghế nhỏ đến nghe hết cả ngày luôn, lại còn đặc biệt nể mặt người ta nữa, cho dù chuyện chẳng buồn cười mấy thì nó cũng cười rất vui. Lúc ở Hãm Không Đảo, nó cũng thường xuyên lăn lộn với những ông lão đó, có khi cũng thật sự nghe qua rồi.

Công Tôn vào phòng, ôm Tiểu Tứ Tử vừa mới tắm xong chuẩn bị chui vào trong chăn ra. Tiểu Lương Tử bưng theo đồ ăn khuya cũng theo ra ngoài.

Vào đến trong sân, đặt Tiểu Tứ Tử lên bàn, mọi người cùng nhau hỏi bé…

“A.” Tiểu Tứ Tử nghe xong gật đầu: “Nghe qua ạ, bác A Trung có nói qua chuyện của Bàn xoay Cửu Long.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, cùng nhau nhìn chằm chằm bé: “Kể cặn kẽ chút coi!”

Cho nên, Tiểu Tứ Tử bèn kể lại chuyện xưa mà chú Trung kia thường hay kể lúc uống say cho mọi người nghe.

“Bác A Trung nói, chuyện xưa này là bác ấy nghe ông nội mình nói, bảo là ông nội của ông nội bác ấy…”

Tiểu Tứ Tử vừa mới mở màn mọi người đã choáng váng luôn… Vậy là có đến mấy lần ông nội vậy? Nhưng mà cũng chẳng còn cách nào khác, Tiểu Tứ Tử là động vật tư duy thẳng, một khi bé đã kể chuyện mà bị cắt ngang là có khi bé cũng quên luôn, cho nên mọi người chỉ có thể nhẫn nại lắng nghe.

“Bác ấy nói, nước biển không giống nước trong chậu. Nước biển là vật sống, dựa theo mạch nước nhất định mà xoáy vòng, giống như con rồng nước vậy.”

Mọi người nghe Tiểu Tứ Tử nói những lời này cũng đối mặt nhìn nhau một cái, thật bất ngờ nhỉ – Nghe hiểu!

“Bác ấy nói, lưu vực nước nguy hiểm nhất trên đời này chính là vịnh Nguyệt Lượng ở biển Tây. Ở đó có chín xoáy nước, bất cứ thuyền bè nào đi vào đó đều bị đánh chìm cả, trừ phi có được Bàn xoay Cửu Long chỉ đường.” Tiểu Tứ Tử vừa nói vừa leo từ trên bàn xuống, ngồi lên đùi Công Tôn: “Bác A Trung nói, Bàn xoay Cửu Long đó là do tổ tiên của ông nội của ông nội của ông nội bác ấy truyền lại, là một bảo vật gia truyền.”

Tất cả mọi người sờ cằm – Chẳng lẽ, Bàn xoay Cửu Long này lại ở trong tay một phu thuyền bình thường sao?

Bạch Ngọc Đường cảm thấy không ổn rồi, với cái tính buông văng bỏ vãi say xỉn lại quên quên nhớ nhớ của chú Trung này, đừng nói là một cái Bàn xoay Cửu Long, có cả trăm cái cũng vứt hết.

“Bác A Trung nói, cái Bàn xoay đó đã bị người ta lừa mất rồi.”

Một câu nói của Tiểu Tứ Tử, khiến lòng người cũng lộp bộp theo.

“Bị ai lừa mất?” Triển Chiêu hỏi dồn.

“Á, bác A Trung nói là bị một thần tiên lừa mất, lừa mất từ trên tay ông nội của ông nội bác ấy.” Tiểu Tứ Tử nói: “Nhưng mà thần tiên đó cũng nói đời đời kiếp kiếp nhà họ cũng sẽ được thọ lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn… cho nên, bác A Trung nói là vẫn rất linh nghiệm.”

Nghe đến đó, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Vị thuyền phu trên đảo đó họ Giả sao?’

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.

“Thuyền phu chèo thuyền cho Ngân Yêu Vương đến cung Vạn Chú lúc đó tên gọi Giáp Tử… cũng là một ông lão, liệu có phải là người một nhà không?”

Bạch Ngọc Đường cũng lầu bầu: “Chẳng lẽ những kỳ ngộ trên biển mà chú Trung nói đều không phải là uống say nói bừa, là chuyện thật à?”

“Hoặc là những chuyện khi nhỏ thúc ấy nghe cha mình nói, sau đó thúc ấy vẫn luôn ghi nhớ.” Triển Chiêu nói: “Vậy người lừa lấy Bàn xoay Cửu Long năm đó, chính là Ngân Yêu Vương sao?”

“Đúng là bị Yêu Vương lừa đi.”

Mọi người còn đang nói chuyện thì đột nhiên có một giọng nói xen vào. Tất cả mọi người đều giật mình, theo tiếng nói ngẩng đầu lên, thấy Yểu Trường Thiên ngồi trên nóc nhà, ở sau lưng Âu Dương Thiếu Chinh.

Âu Dương Thiếu Chinh quay đầu lại nhìn Yểu Trường Thiên ở phía sau, vô thức mà nuốt một ngụm nước bọt. Hắn hoàn toàn không biết được lão đầu này đến khi nào, lại còn không một tiếng động mà ngồi sau lưng mình nữa. Nếu hắn ta mà muốn lấy mạng mình, e rằng ngay cả thời gian phản ứng mình cũng không có rồi.

“Cái Bàn xoay đó đâu rồi?” Triệu Phổ hỏi sư phụ mình.

Yểu Trường Thiên nhảy từ nóc nhà xuống, nói “Mất rồi.”

Tất cả mọi người cau mày: “Mất?”

“Yêu Vương nói như vậy.” Yểu Trường Thiên nói: “Sau khi trở về từ cung Vạn Chú, Lý Biện tìm ngài muốn lấy Bàn xoay Cửu Long và cuốn sách kia. Cuộn sách thì Yêu Vương vẫn giữ nhưng còn Bàn xoay, Yêu Vương nói là bất cẩn làm rơi xuống biển rồi.”

Mọi người trố mắt nhìn nhau một cái. Triệu Phổ hỏi Yểu Trường Thiên: “Những lời này có đáng tin không ạ?”

Yểu Trường Thiên nhún vai một cái: “Cả đời Yêu Vương chưa từng nói một câu thật lòng nào với Lý Biện cả, có thể cái đó cũng là giả đi.”

“Vậy Bàn xoay đó liệu có phải là Yêu Vương đã giấu đi không ạ?” Triển Chiêu hỏi: “Yêu Vương cũng rất cẩn thận, để tránh cho có người khác lại đặt chân đến cung Vạn Chú sao?”

“Muốn vào cung Vạn Chú cần phải có Bàn xoay chỉ đường à?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi: “Năm đó có nhiều người cùng đi vào cung Vạn Chú như vậy, đều đi cùng thuyền với Yêu Vương sao?”

Yểu Trường Thiên gật đầu một cái: “Không có Bàn xoay Cửu Long, khi thuyền qua vịnh Nguyệt Lượng nhất định sẽ bị đánh chìm.”

Nói đến đây, lại thấy Triển Chiêu vỗ nhẹ tay một cái.

Tất cả mọi người đều nhìn y.

Triển Chiêu nói: “Hình như ta đã thông suốt một chút rồi.”

Tất cả mọi người lại nhìn y.

“Tại sao linh hồn Thất Ca lại hiện về.” Triển Chiêu nói.

Tất cả mọi người đều nhìn Triển Chiêu, chờ y nói tiếp.

Triển Chiêu chỉ cuộn sách: “Năm đó Thất Ca tìm cuộn sách này đúng không?”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Nhưng mà Thất Ca đã chết, mà cuộn sách cũng không bị mất, vậy thì giết nàng làm cái gì?” Triển Chiêu khoanh tay hỏi: “Việc Thất Ca tìm cuộn sách chắc chắn không phải là ý muốn của nàng, nàng nghe lệnh người khác. Có người muốn nàng tìm cuộn sách, nàng lại chết vì cuộn sách này… vậy thì tại sao cuộn sách vẫn còn hoàn hảo được bảo tồn tại Xuân Đường Các đây? Đã qua nhiều năm như vậy rồi, nếu muốn lấy đi hẳn là cũng có cách chứ?”

Bạch Ngọc Đường sờ cằm, nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Cuộn sách kia hẳn là chưa chắc vẫn luôn ở Xuân Đường Các…”

Triển Chiêu nhướng mày một cái: “Ta cũng nghĩ như vậy!”

Triệu Phổ và Công Tôn nhìn nhau một cái – Hai người lại lại tâm linh tương thông rồi!

Ở đây cũng không có ai ngu ngốc hết, được Triển Chiêu nhắc nhở, mọi người đều đã nghĩ đến.

“Linh hồn của Thất Ca đi dọa ma như vậy, mục đích cơ bản là để dụ chúng ta điều tra theo hướng này, tìm được cuộn sách, cung Vạn Chú, v.v…” Triệu Phổ cau mày: “Hai ông cháu Hoàng phu tử bị chết một cách ly kỳ, hai người họ lại là người có khả năng đi vào Xuân Đường Các. Xuân Đường Các được canh phòng cẩn mật, chưa chắc đã có thể lấy cuộn sách ra, nhưng mà muốn bỏ vào thì cũng không phải là việc khó khăn gì.”

Triển Chiêu gật đầu một cái: “Kẻ chủ mưu phía sau chỉ điểm cho đám Binh Mậu có thể chính là người đã sai Thất Ca đi tìm cuộn sách năm đó, cũng có thể là người đã biết những chuyện xảy ra. Bất kể thế nào, nếu như người này không phả là hung thủ thì cũng biết lai lịch của hung thủ. Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi nay lại tái hiện, có thể là vì thời cơ mấu chốt.”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Trăm phương ngàn kế tính toán sẽ luôn có mưu đồ!” Công Tôn nhìn cuộn sách.

“Đôi lúc, mục đích lồ lộ ra ngoài chưa chắc đã là mục đích thật sự.” Triệu Phổ hơi nheo mắt lại: “Thứ được ẩn giấu mãi tận tầng sâu, mới chính là mục đích thật sự.”

Công Tôn cười một tiếng: “Có muốn đoán xem một chút không?”

Triển Chiêu nhướng mày: “Bàn xoay Cửu Long.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Ta cũng cảm thấy thế.”

Triệu Phổ cũng gật đầu: “Ừ! Mục đích của đối phương là muốn Ân Hậu và Thiên Tôn lần nữa mở cung Vạn Chú ra. Vì nghĩ nhóm lão nhân gia nhất định sẽ nghĩ cách sửa đổi lại quá khứ cho nên họ sẽ lại đến cung Vạn Chú. Trong tay đã có cuộn sách rồi, nếu như Bàn xoay Cửu Long được Yêu Vương giấu đi, vậy thì người có khả năng tìm được nhất chính là Ân Hậu và Thiên Tôn. Mục đích thật sự của đối phương chính là Bàn xoay Cửu Long!”

“Nói cách khác, nếu như cải tử hồi sinh là giả.” Bạch Ngọc Đường cười lạnh: “Mục đích thật sự của tất cả điều này chính là muốn trở lại cung Vạn Chú.”

Tất cả mọi người cùng gật đầu.

“Ta có biện pháp có thể dẫn đám người đó ra.” Triển Chiêu nháy mắt mấy cái.

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, hẳn là cùng một phương pháp hắn nghĩ ra.

Triệu Phổ đưa tay kéo Yểu Trường Thiên: “Người cũng từng thấy Bàn xoay Cửu Long, đúng không?”

Yểu Trường Thiên gật đầu một cái.

Công Tôn lấy giấy bút, đặt xuống trước mắt Yểu Trường Thiên.

“Vẽ qua cái đi ạ!” Triển Chiêu nói.

Yểu Trường Thiên cau mày: “Vẽ sao?”

“Nói tỉ mỉ thêm một chút về kiểu dáng, hình dạng và chất địa của Bàn xoay Cửu Long nữa.” Bạch Ngọc Đường cũng cầm lấy một tờ giấy chuẩn bị ghi chép.

Yểu Trường Thiên tò mò: “Các ngươi muốn làm gì?”

“Làm giả một cái chứ gì.” Triển Chiêu cười một tiếng: “Câu cá đương nhiên là phải cần mồi rồi!”

Yểu Trường Thiên nhìn mấy đứa này một chút, lắc đầu một cái, nâng cằm ngồi bên cạnh vẽ đồ, lại còn miêu tả tỉ mỉ lần nữa cho mọi người nghe về hình dáng cụ thể của Bàn xoay Cửu Long nữa.

***

“Ngoáp a”

Đến gần nửa đêm, Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên ngáp dài một cái.

Công Tôn thấy cũng không còn sớm nữa, ôm lấy bé chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.

Triển Chiêu thì lại ngẩng mặt nhìn sắc trời.

Bạch Ngọc Đường nhận lấy bản vẽ mà Yểu Trường Thiên cho hắn, chuẩn bị đi tìm Bạch Phúc lấy chút tư liệu để làm giả một cái.

“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu vẫn đang nhìn chằm chằm lên bầu trời: “Về phòng thôi.”

“Ừ…” Triển Chiêu không thèm động đậy.

Bạch Ngọc Đường vỗ đầu y một cái.

Triển Chiêu vuốt đầu, híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường – Lại vỗ đầu ta!

“Buồn ngủ chưa?” Bạch Ngọc Đường hỏi y: “Đi ngủ sớm chút đi?”

Triển Chiêu phất tay áo một cái: “Không có lý nào Tiểu Tứ Tử nói lại không linh. Nó nói hôm nay ta có thể dùng chậu nước để hứng vàng, vậy mà đến tận bây giờ ngay cả một xu ta cũng chưa nhặt được, đâu có lý nào chứ!”

Bạch Ngọc Đường bất lực, Triển Chiêu vẫn còn nhớ mãi chuyện vàng từ trên trời rơi xuống đây này, nói: “Có khi Tiểu Tứ Tử nhầm ngày…”

Bạch Ngọc Đường còn chưa dứt lời, bỗng nhiên, một tiếng “vút… tạch” vang lên.

Hai người đồng thời xoay mặt, nhìn lên mặt bàn… thấy trên bàn, có một món đồ tròn vo cuồn cuộn, màu vàng chói lọi đang nằm đó.

Bạch Ngọc Đường đưa tay ra, cầm món đồ trên bàn lên.

Triển Chiêu cũng xán tới nhìn. Hai người bốn con mắt nhìn chằm chằm mất một lúc, xác định mình không có nhìn nhầm – Nguyên thỏi vàng!

Triển Chiêu há to miệng.

Bạch Ngọc Đường cũng nghi ngờ, đây là do ai đó để quên sao?

Triển Chiêu vô thức ngửa mặt. Bạch Ngọc Đường liền thấy trước mắt “nhoáng” lên một cái, Triển Chiêu biến mất rồi.

Bạch Ngọc Đường cau mày, nhìn xung quanh một chút cũng không thấy Triển Chiêu đâu, nhưng lại nghe thấy từ đỉnh đầu hình như có vang lên tiếng gió.

Ngũ gia ngẩng mặt lên, sửng sốt.

Cùng lúc đó, Triển Chiêu đã cầm hai cái thùng nước cực to bay từ trong lầu Miêu Miêu ra: “Ta đã nói đâu có lý nào mà Tiểu Tứ Tử lại không linh mà!”

Tiếng hô của Triển Chiêu vừa dứt, từ trên không trung vang lên mấy tiếng “bùm bùm”.

Bạch Ngọc Đường nhìn ra bên ngoài, thấy mấy khỏa tên lệnh được dùng trong quân của Triệu Phổ đột nhiên bay lên bầu trời, cùng nhau nổ tung. Chỉ trong nháy mắt, bốn phía sáng như ban ngày.

Theo mấy tiếng rào rào vang lên, Triển Chiêu bưng chậu nước nhảy lên đỉnh bàn đá, đón.

Bạch Ngọc Đường thấy nguyên bảo “rào rào” rơi xuống xung quanh, cả vàng bạc đều có cả.

“Oa!” Công Tôn cầm chậu rửa mặt đi ra ngoài chuẩn bị rửa mặt đi ngủ cũng sợ ngây người. Từ trong phòng mọi người đèn cũng sáng lên, đám nha hoàn còn cầm theo chậu liên tục đổi cho Triển Chiêu.

“Sao bạc lại rơi từ trên trời xuống?” Âu Dương Thiếu Chinh cầm cái chậu gỗ che đỡ cho bị đập vỡ đầu.

Lâm Dạ Hỏa rất tuân thủ nguyên tắc ngủ sớm dậy sớm cũng bị đánh thức, mở cửa sổ ghé đầu ra nhìn bên ngoài một chút, mở to mắt nhìn một cái xong rồi lại đóng cửa chui vào chăn ngủ tiếp.

Trâu Lương khó hiểu, đi vào cùng hắn, vỗ hắn: “Này.”

“Đừng làm phiền.” Lâm Dạ Hỏa đẩy hắn ta ra: “Chắc chắn là ta đã nằm mơ trở về thành Ma Qủy rồi.”

Trâu Lương cấm ngữ, đưa tay lắc vai hắn một cái: “Trên trời mưa tiền thật đấy.”

“Tiền trên trời rơi xuống gia đây đã nhìn thấy quá nhiều rồi!” Lâm Dạ Hỏa kéo chăn trùm đầu lại: “Đừng ồn! Ngủ nhiều da mới đẹp!”

Trâu Lương dở khóc dở cười, lắc đầu một cái đi ra ngoài.

Chỉ lát sau, trận mưa tiền này cũng tạnh.

Trong sân phủ Khai Phong chất đầy vàng bạc, Triển Chiêu còn hứng được đầy cả bốn cái thùng nước nữa.

Vương Triều Mã Mãn chạy vào nói, bên ngoài đường lớn phủ Khai Phong không có rớt, chỉ có rớt ở trên đỉnh phủ Khai Phong này thôi, chẳng biết từ đâu tới nữa.

Mọi người còn đang nghi ngờ thì Triệu Phổ lại hỏi Âu Dương Thiếu Chinh: “Sao lại thả nhiều tên lệnh như vậy…”

Âu Dương Thiếu Chinh cũng hồi phục tinh thần lại – Đây đều là những tên lệnh không thường sử dụng, bình thường chỉ dùng khi có chuyện lớn mà thôi.

Chính lúc này, từ ngoài tường, Tử Ảnh ghé đầu vào: “Vương gia!”

“Xảy ra chuyện gì?” Triệu Phổ thấy cả người Tử Ảnh đều đầy đất, chẳng khác nào vừa mới lăn từ trong chuồng lợn ra cả.

Tử Ảnh chỉ về phía tây: “Điện Tứ Hải bị trộm đi rồi!”

“Cái gì?” Nhất thời Triệu Phổ nghe không hiểu.

“Bị trộm đi sao…” Triển Chiêu cũng kinh ngạc.

“Cả tòa cung điện thì trộm thế nào?” Bạch Ngọc Đường cũng mờ mịt.

“Một trận gió thổi qua… Tóm lại, tự các ngươi tới xem một chút đi!” Tử Ảnh chỉ giữa không trung.

Triển Chiêu cũng chẳng thèm nhớ đến cái chậu trong tay nữa rồi, ném đi một cái, lủi thẳng lên đỉnh lầu Miêu Miêu.

Bạch Ngọc Đường cũng đi theo, hai người vừa nhìn về hướng Tây, trợn tròn cả mắt…

Chỉ thấy nơi xa, cón đến hơn một nửa tòa điện Tứ Hải đang bay giữa không trung, bị thổi tới hướng khu rừng ở ngọn núi ngoài thành, đây là ngọn gió thần nào chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi