LONG ĐỒ ÁN

[Đảo Ác Hồ]

Triển Chiêu cũng không biết người trước mắt này là ai, nhưng mà tình cờ gặp mặt đã nói người ta lùn thì đúng là hơi thất đức. Hơn nữa, đối phương có vẻ rất không thích nói thế, cho nên, y bèn cười ruồi, vừa kéo Thiên Tôn vừa đổi chủ đề, hỏi người nọ: “Ngươi tìm người sao?”

Người áo đen cũng nhớ ra chính sự phải làm, đưa bức chân dung cho Triển Chiêu xem, hỏi: “Có gặp chưa vậy?”

Thiên Tôn cũng xán tới ghé mắt xem, nói: “Vẽ quá tệ.”

Khóe miệng người áo đen co giật. Hắn liếc Thiên Tôn một cái, sau đó lại bỗng nhìn ngài chằm chằm, cuối cùng mở miệng hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi vậy?”

Triển Chiêu hơi sửng sốt.

Thiên Tôn cũng sờ cằm, hình như cũng hơi bất ngờ, nên chỉ nhẹ nhàng “nga” một tiếng.

Người áo đen nheo mắt lại quan sát Thiên Tôn một lượt.

Triển Chiêu hỏi thăm: “Các hạ xưng hô thế nào?”

Người áo đen kia ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu một chút, cuối cùng thấy được Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu, nhướng mày một cái: “À… Thì ra là Nam Hiệp Khách.”

Triển Chiêu khẽ mỉm cười, giờ đây có nhiều người gọi y là Triển đại nhân hơn, người mở miệng đã gọi y là Nam Hiệp Khách cũng không nhiều lắm. Nhưng mà, Triển Chiêu thực sự rất thích cách xưng hô này, có một loại cảm giác giang hồ thân thiết từng có đã từ lâu.

Nhưng mà, phương pháp nhận biết người giang hồ tốt nhất chính là thông qua võ công và binh khí. Người thấp bé này có căn cơ nội lực rất tốt, nội lực cũng rất thâm hậu, nhưng mà lại không thấy hắn cầm theo binh khí, cho nên Triển Chiêu không thể đoán ra trên giang hồ có người nào như vậy? Bởi thế mới chắp tay hỏi tên họ hắn.

Người thấp bé kia cũng chắp tay, nói: “Tại hạ Diệp Tri Thu.”

Triển Chiêu sửng sốt, cũng chẳng kịp phản ứng lại, rất không chắc chắn mà hỏi: “Diệp Tri Thu sao?”

Diệp Tri Thu gật đầu một cái.

Triển Chiêu lấy tờ cáo thị y lặng lẽ gỡ xuống từ bảng thông báo cho hắn xem: “Là Diệp Tri Thu này?”

Diệp Tri Thu nhìn bức chân dung trên cáo thị treo giải, cười híp mắt gật đầu: “Ừ! Đúng đó!”

Thiên Tôn “phốc” một tiếng.

Triển Chiêu á khẩu, tên ngu nào vẽ ra bức chân dung này thế? Cứ nhìn theo bức họa này mà tìm thì có tìm cả đời cũng chẳng thấy được cái người thấp bé trước mắt này đâu.

“Có người giả mạo ngươi sao?” Triển Chiêu đột nhiên hiểu cái câu “Diệp Tri Thu đúng là kỳ quái nhưng không giống người xấu” kia của Bạch Ngọc Đường có ý gì rồi. Đúng là Diệp Tri Thu mang đến cho người ta cảm giác cứ y như một chú cún con vậy, rất khó để có thể liên hệ tới một “hung thủ tàn bạo” kia.

Diệp Tri Thu liếc cáo thị treo giải một ái, chắp tay sau lưng nói: “Trừ bức chân dung đó ra thì tất cả đều là giả hết!”

“Tranh này mới giống…” Triển Chiêu thầm nói trong lòng, tranh này mới rõ ràng giống giả thì có…

“Ta tự vẽ đấy! Giống chứ?” Diệp Tri Thu nhướng mày: “Nhưng là vẽ dáng vẻ sau khi đã trưởng thành trong tương lai của ta!”

Triển Chiêu cũng hít một hơi khí lạnh: “Cho nên nói, tranh này là chính ngươi truyền ra ngoài sao?”

Diệp Tri Thu nhướng mày, lầu bầu: “Nghe nói có người muốn vẽ chân dung ta… Thay vì cứ để người ta vẽ loạn, chi bằng cứ để ta tự mình vẽ sẽ giống hơn…”

Triển Chiêu nghe xong cũng nhịn không được mà tán thán –Trêu ngươi à! Thấy tận mắt luôn!

Lúc này, gần đó lại có một nhóm người đi ngang qua, tất cả đều cầm binh khí, trong tay cầm bức chân dung, xô xô đẩy đẩy đi đến, cứ thấy người nào đội mũ trùm là kéo lại kiểm tra mặt.

Triển Chiêu cau mày, thầm mắng đám người giang hồ này định giở trò gì trên đường đây?

Nhưng Diệp Tri Thu đột nhiên lại lách người, trốn sau lưng Triển Chiêu và Thiên Tôn, tránh đối diện với đám người giang hồ đang cầm bức họa kia.

Thiên Tôn dùng cây tăm xiên cá viên ăn, vừa ăn vừa nhìn Diệp Tri Thu đang núp bên cạnh, thật lòng ngài cảm thấy sao mà lùn thế… thật sự hai mươi ba rồi à, quá nhỏ con.

Triển Chiêu lại cau mày. Đám người giang hồ đó đi đến gần chỗ bọn Triển Chiêu đang đứng, vừa nhìn thấy một người dáng vẻ đô con có đội mũ trùm là kéo lại kiểm tra.

Triển Chiêu liếc mắt nhìn qua bức chân dung bọn họ cầm trong tay, quả nhiên – đám người đó đang tìm Diệp Tri Thu.

Triển Chiêu thấy Diệp Tri Thu có vẻ rất lo lắng mà nhìn chằm chằm bọn người kia, bèn nói: “Bọn họ cũng đâu có đánh lại ngươi.”

Người áo đen kia nháy mắt mấy cái, bĩu môi: “Gia chỉ muốn kiêm tốn chút thôi!”

Triển Chiêu hỏi hắn: “Ngươi thật sự giết nhiều người thế à?”

“Cái rắm ấy!” Diệp Tri Thu bĩu môi.

“Vậy những thứ viết trên cáo thị treo thưởng kia là có ý gì?” Triển Chiêu hỏi.

“Một lời khó nói hết, nhưng mà ta cũng đã biết được đại khái chuyện gì xảy ra rồi.” Diệp Tri Thu đột nhiên đứng lên, hỏi Thiên Tôn: “Ban nãy ngài nói Ngọc Đường nhà ngài, có phải là Bạch Ngọc Đường không? Đúng lúc ta cần tìm hắn có việc.”

Mọi người còn đang nói chuyện thì đã thấy có mấy người áo đen đến gần, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Triển Chiêu đã thu bức chân dung lại, xoay người chuẩn bị đi.

“Chờ chút.” Triển Chiêu gọi mấy người lại.

Mấy người kia chau mày, biết mình đã chọc phải phiền phức rồi.

“À, chúng ta đang vội tìm người.” Những người giang hồ kia thuận miệng ứng phó mấy câu đã muốn bỏ đi.

Triển Chiêu lại hỏi: “Tìm ai vậy? Ta xem chút xem có nhận ra không?”

Đám người giang hồ kia cũng chẳng có cách nào khác – Qủa nhiên… Triển Chiêu thích xen vào chuyện của người khác.

Một người vội xua tay một cái, nói: “Hắn không phải là người địa phương, Triển đại nhân cũng không thể biết được đâu.”

“Xem rồi mới nói được.” Triển Chiêu cười híp mắt, ra vẻ rất nhiệt tình, còn hỏi thêm: “Người quan trọng lắm sao? Ta phái sai nha trong phủ tìm giúp các ngươi nhé?”

“A, không dám phiền…” Mấy người giang hồ muốn nhanh chóng thoát thân. Nhưng mà, Triển Chiêu đã nói đến thế rồi mà vẫn không chịu lấy ra cho y xem thì có khi y sẽ nghi ngờ có chuyện gì xảy ra cũng nên.

Bởi vậy, mấy người giang hồ kia chẳng còn cách nào khác là lấy tờ cáo thị treo thưởng ra cho Triển Chiêu xem.

Triển Chiêu nhận lấy, vừa liếc mắt qua đã thấy quả nhiên chính là tờ cáo thị tập nã Diệp Tri Thu. Triển Chiêu vô thức liếc về phía Diệp Tri Thu đang trốn sau lưng một cái rồi so sánh với hình trên cáo thị, trong lòng thầm mắng: ngươi trốn cái gì chứ, ai có thể nhận ra người trên bức tranh này là ngươi được chứ.

Nhưng mà Triển Chiêu cũng muốn nhân cơ hội này hỏi thăm một chút, nên mới nói: “Diệp Tri Thu giết nhiều người như vậy sao?”

Mấy người giang hồ kia đều gật đầu: “Người này tính cách hung tàn bẩm sinh!”

Triển Chiêu vừa định hỏi tiếp đã nghe thấy Diệp Tri Thu ở phía sau lầm bầm: “Thối lắm!”

Triển Chiêu vừa quay đầu lại nhìn hắn một cái nhưng mà động tác của Diệp Tri Thu đã cực nhanh, vóc dáng lại vừa nhỏ vừa linh hoạt, lóe một cái định chạy đi.

Nhưng mà hắn vừa mới chui vào đoàn người đã bị người ta kéo cổ áo lại, không cho chạy, còn suýt nữa ngồi phịch xuống đất luôn. Hắn quay đầu lại nhìn, thấy Thiên Tôn đang xách cổ áo mình, một tay vẫn cầm chuỗi cá viên, miệng còn không ngừng nhai.

Diệp Tri Thu giận, nhưng mà làm thế nào cũng không chạy nổi, Thiên Tôn vẫn giữ chặt cổ áo hắn. Dù võ công của hắn cực kỳ tốt nhưng mà cũng còn phải xem người kéo hắn lại là ai nữa chứ. Thiên Tôn muốn giữ người lại thì ai cũng không chạy nổi!

Động tĩnh bên này cũng khiến đám người giang hồ kia chú ý, vừa mới liếc mắt nhìn sang đã phát hiện ra Thiên Tôn đang kéo cổ một đứa bé, chẳng biết đang diễn trò gì nữa. Nhưng mà bon chúng cũng không muốn nghĩ nhiều, tiếp tục nghĩ cách “thoát khỏi” Triển Chiêu.

Triển Chiêu cầm tờ cáo thị xem mãi chẳng xong, hỏi: “Diệp Tri Thu này giết người ở đâu? Đã hung tàn như thế sao không thấy ai tới báo quan?”

Mấy kẻ giang hồ kia chẳng còn cách nào khác đành trả lời: “Chuyện giang hồ mà thôi, chuyện giang hồ mà thôi.”

“Ài.” Triển Chiêu nghiêm nghị: “Đây còn là chuyện giang hồ sao? Ở đây có viết hắn đã giết nhiều bá tính bình dân vô tội! Đã chết nhiều ngươi thế rồi, hay là ngươi nói luôn thời gian và địa điểm đi?”

“Ách…” Đám người giang hồ kia càng khổ sở hơn, cuối cùng đành phải nói: “Triển đại nhân, chúng ta nghe Chưởng môn sai làm việc, cụ thể thế nào cũng không rõ lắm, chỉ biết hình như hắn đã giết sạch người của một thôn trang. Hay là ngài đi hỏi Chưởng môn của chúng ta chút đi?”

Triển Chiêu gật đầu, nhưng vẫn không có ý để cho họ đi.

Lúc này, có thể Thiên Tôn thấy chờ rất chán nên lại duỗi tay dùng tăm xiên cá viên ăn, tay còn lại vẫn còn xách cổ áo Diệp Tri Thu. Diệp Tri Thu quay đầu lại nhìn ngài: “Lão thần tiên, ngài lôi con chán chưa?”

Thiên Tôn nhai cá viên, hỏi hắn: “Tiểu quỷ, chẳng phải ngươi nói muốn gặp Ngọc Đường nhà ta sao?”

Lần này Diệp Tri Thu cũng không có nổi điên nữa, hẳn là đã đại khái đoán ra được thân phận Thiên Tôn, với tuổi đó của ngài có gọi mình một tiếng Tiểu Qủy cũng chẳng có gì sai, hơn nữa, quả thực hắn còn muốn gặp Bạch Ngọc Đường, cho nên gật đầu.

Thiên Tôn cầm cá viên xua tay.

Thiên Tôn xách Diệp Tri Thu lên, hỏi Triển Chiêu: “Ngọc Đường đi đâu vậy?”

Triển Chiêu nói: “Ra khỏi thành rồi ạ…”

“À.” Thiên Tôn xách thiếu niên kia lên, xoay người, nói với Triển Chiêu: “Con trông bọn Tiểu Tứ Tử đi, ta đi tìm Ngọc Đường.” Nói xong, rời đi.

Triển Chiêu và đám người giang hồ nhìn Thiên Tôn đi xa. Diệp Tri Thu cũng không chối, cứ thế bị Thiên Tôn xách bay giữa trời, khoanh tay phiền muộn.

Mấy người giang hồ kia đều hỏi Triển Chiêu: “Triển đại nhân, đứa nhỏ kia là ai vậy?”

“Ách…” Triển Chiêu há miệng không nói. Diệp Tri Thu vẫn đang bị Thiên Tôn xách cổ bay phía xa xa kia lại đột nhiên loi choi nhao nhao lên, giương nanh múa vuốt mà kháng nghị: “Ngươi mới là đứa nhỏ ấy! Lão tử hai mươi ba rồi!”

Một màn này, người tập trung đầy bốn phía xung quanh đều kinh ngạc nhìn sang, sau đó cùng châu đầu ghé tai bàn luận.

“Hai mươi ba rồi á?”

“Hử? Không phải mới mười ba sao?”

“Oa! Lùn quá!”

“Hai mươi ba mà vẫn còn nhỏ như vậy à?”

“Con trai ta mới mười sáu còn lớn hơn hắn cả một cái đầu nữa.”

Diệp Tri Thu khoanh tay nghiến răng nghiến lợi.

Bọn người giang hồ kia cũng cảm thấy thật thú vị, nhưng cũng không nói gì nhiều, chỉ tiếp tục nghĩ kế thoát thân.

Còn Triển Chiêu lại chỉ quan tâm có cái hướng mà Thiên Tôn đang phóng ra khỏi thành kia thôi. Liệu người có phân biệt rõ hướng nào với hướng nào không đó?

Triển Chiêu định chạy đến cản Thiên Tôn, nhưng mà Bao Duyên và Bàng Dục vẫn còn mang theo Tiểu Tứ Tử chen chúc trong đoàn người đây này. Chưa cần nói đến việc ba tên này chẳng có chút sức chiến đấu nào, chỉ cần chẳng may gây chuyện rồi lại để xảy ra chuyện gì không hay thôi đã khó giao phó rồi.

Triển Chiêu chẳng còn cách nào khác là đứng chờ tại chỗ… Thiên Tôn lạc đường nhưng chắc là Diệp Tri Thu sẽ không lạc đường đâu nhỉ? Hơn nữa Bạch Ngọc Đường cũng đi theo hai đứa nhỏ kia đi tìm Diệp Tri Thu, chẳng biết có đụng trúng không đây?

***

Cùng lúc đó, bên ngoài thành.

Bạch Ngọc Đường đuổi theo hai đứa nhỏ thẳng đến một ngôi miếu đổ nát trên lưng chừng núi bên ngoài thành.

Hai đứa nhỏ vội vã vào miếu, vừa chạy bé gái vừa gọi: “Bí đao lùn à! Lấy được đao của ngươi về rồi này!”

***

Nhưng mà hai đứa vừa mới chạy vào trong miếu lại phát hiện ra trong miếu không có người, chỉ có một đống lửa đã tắt ngấm.

“Bí đao lùn kia chạy đâu rồi nhỉ?” Bé gái gấp gáp.

Bé trai hỏi: “Liệu có phải đi vệ sinh chút không…”

“Lửa tắt lâu rồi, chắc đã đi đâu rồi.” Bé gái suy nghĩ một chút: “Hay là chúng ta cứ ở đây chờ hắn đi?”

Bé trai bĩu môi: “Hắn có thể tìm được đường về không ạ? Quay ba vòng tại chỗ đã mất phương hướng luôn rồi.”

Bé gái gấp đến độ giậm chân, cuối cùng kéo tay bé trai kia ra ngoài: “Không được, hay là chúng ta đi tìm hắn đi, nếu không được chúng ta đến phủ Khai Phong báo quan!”

Bé trai kinh ngạc: “Báo quan sao? Nhưng chẳng phải quan phủ đã treo giải thưởng bắt hắn ạ?”

“Kẻ treo giải thưởng bắt hắn là người giang hồ chứ không phải người của nha môn!” Bé gái nhìn bé trai vẫn ôm chặt thanh đao Tam Nhận Cốt mà bất đắc dĩ sờ đầu bé: “Chẳng quen biết gì nhưng hắn đã cứu chúng ta một mạng rồi, cho dù chúng ta có giúp hắn tìm được đao đi nữa thì cũng không thể ép hắn mạo hiểm đi báo thù cho chúng ta, có đúng không nào?”

Bé trai vẫn ôm chặt thanh đao không thả, cúi đầu im lặng.

“Đi thôi.” Bé gái kéo bé trai vẫn rất không tình nguyện kia đi ra ngoài miếu, nhưng mà, từ trên nóc nhà có hai người áo đen rơi xuống, chặn lại đường đi của chúng.

Hai đứa nhỏ giật mình, nhanh chóng lùi lại trong miếu.

Đám người áo đen kia chặn lại tất cả những cửa có thể thoát được của ngôi miếu đó, chỉ để lại một cánh cửa chính mà thôi.

Ngoài cửa, có một người trẻ tuổi đi vào.

Bạch Ngọc Đường bên một gốc cây cao bên ngoài ngôi miếu, cau mày mà nhìn nam tử đang chắp tay sau lưng mà từ tốn đi vào đó.

Người này có vóc dáng bình thường, khoảng ba mươi tuổi, cách ăn mặc rất sang trọng, trong tay cầm một cây quạt, nhìn chẳng ra sao cả, vừa có vẻ là người đọc chút thi thư nhưng hình như lại là người buôn bán.

Bạch Ngọc Đường biết người này. Người nọ thuộc một môn phái của phủ Khai Phong…

Trong thành Khai Phong có rất nhiều môn phái. Ngoại trừ một số môn phái lớn ra thì cũng có nhiều phái nhỏ nữa. Thực ra, thay vì nói là môn phái, chẳng bằng nói là võ quán thì hơn. Những võ quán này đều thu đồ đệ, đồ đệ không cần bán mạng cho phái mà chỉ cần bỏ tiền ra để học võ công, cũng giống như một vụ mua bán.

Bạch Ngọc Đường dựa vào trí nhớ hơn người của mình, chắc chắn rằng mình đã từng gặp người này rồi, có thể là gặp lúc đi dạo phố với Triển Chiêu. Triển Chiêu giải thích cho hắn biết những giáo đầu trong võ quán, cũng là chưởng môn võ quán hoạt động kiểu gì. Những võ quán loại này đúng là vàng thau lẫn lộn, nếu là võ quán dạy quyền cước cơ bản theo kiểu người giang hồ, vậy thì còn đỡ một chút. Nhưng phiền phức nhất là một số võ quán căn bản là treo đầu dê bán thịt chó, bề ngoài thì mở võ quán để che mắt người khác, bên trong lại làm những việc tương tự như sát thủ hoặc rửa tiền.

Bạch Ngọc Đường suy đoán, những người này chắc thuộc loại thứ hai. Ngũ gia cố nhớ lại, hình như tên người này gọi Vệ Thông. Triển Chiêu đã từng nhắc qua với hắn một số võ quán khá lợi hại, một số chưởng môn có võ công tốt nhất trong Khai Phong, hắn ta là một trong số đó. Nói đi thì cũng phải nói lại, Bạch Ngọc Đường cảm thấy Mèo kia nhìn người cũng chuẩn thật. Ngay từ đầu, khi Triển Chiêu nói về người này, y đã đề cập đến một câu, nói y nhìn thế nào cũng cảm thấy Vệ Thông này chẳng giống người tốt chút nào, có khi bên trong đang làm chuyện xấu gì đó – Đúng là đã để y đoán đúng rồi.

Hai đữa nhỏ bị vây trong ngôi miếu đổ nát.

Vệ Thông đi vào, nhìn thanh đao Tam Nhận Cốt mà bé trai đang ôm trong ngực kia một chút, nói: “Đáng tiếc, vẫn tưởng các ngươi còn chút hữu dụng chứ.”

Cô bé kia cau mày: “Các ngươi cố ý để chúng ta trộm đao đi, sau đó theo dõi chúng ta để tìm Diệp Tri Thu sao?”

Vệ Thông cười nhạt, rút một con dao ngắn đeo sau người ra, cầm trong tay chơi đùa.

Cô bé khẩn trương, kéo bé trai kia chắn lại phía sau.

“Vốn dĩ chúng ta định bắt các ngươi về, có khi sẽ dụ được Diệp Tri Thu tới.” Vệ Thông cười nhạt: “Nhưng mà đáng tiếc giữa đường các ngươi lại gặp phải người của phủ Khai Phong?”

“Bé gái cười mỉa mai: “Sợ sao?”

Bạch Ngọc Đường ở trong chỗ tối cũng không nhịn được mà phải nhướng mày – Cô nương này tuy tuổi còn rất nhỏ nhưng đã rất can đảm! Hơn nữa, vừa liếc mắt cái đã có thể nhận ra Vân Trung của mình, lại có vẻ rất hiểu biết về Tam Nhận Cốt, mà võ công cũng có vẻ không yếu, rất giống được dạy dỗ trong gia đình có truyền thống võ học. Nhưng mà cô bé này lại mang chút dáng vẻ của thôn quê, không có sự mảnh mai uyển chuyển. Với độ tuổi này, nếu không phải đã từng lưu lạc khắp đại giang nam bắc thì sẽ không thể có được sự bình tĩnh đến vậy.

“Người ta thường nói, diệt cỏ nếu không diệt tận gốc thì đúng là sẽ để lại hậu họa khôn cùng.” Vệ Thông vung đao ngắn ra ngoài, lưỡi đao sắc chỉ về phía hai đứa nhỏ mà lắc lắc: “Tuổi này chết cũng không tệ, kiếp sau sẽ được đầu thai đến nơi khá hơn một chút…”

Nói xong định tiến lên trước một bước, nhưng lại nghe thấy cô bé kia đột nhiên nói: “Ta hỏi, ngươi có sợ Diệp Tri Thu không?”

Vệ Thông cười một tiếng: “Yên tâm, chúng ta chờ hắn tới là để báo thù thay các ngươi mà.”

“Vậy ngươi có sợ Bạch Ngọc Đường hay không?” Cô bé hỏi tiếp một câu.

Vệ Thông hơi sửng sốt.

Bạch Ngọc Đường đứng dưới tàng cây cảm thấy rất hứng thú nhìn. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu so sánh thực lực thì hai bên cách nhau quá xa, hai đứa nhỏ đối đầu với một đám sát thủ, cô bé này định làm thế nào đây?

Thấy Vệ Thông do dự, cô bé hơi nheo mắt lại: “Ngươi tốt nhất đừng có tính toán nhầm, là Bạch Ngọc Đường đã thả cho chúng ta đi đó.”

Vệ Thông cau mày, hình như cũng không hiểu cô bé kia đang muốn nói gì?

“Ngươi đoán, hắn đã xem qua tờ cáo thị treo thưởng bắt Diệp Tri Thu chưa?” Cô bé hỏi tiếp.

Vệ Thông cau mày.

“Nếu như hắn đã xem qua, ngươi nghĩ hắn sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?” Bé gái lại rất bình tĩnh: “Hắn và Triển Chiêu sẽ bỏ qua cho tên hung đồ giết chết một trăm mạng người sao? Đương nhiên là sẽ liên hệ tới chúng ta rồi.”

Khóe miệng Vệ Thông khẽ động: “Muốn hù dọa ta?”

“Còn cần phả hù dọa ngươi à?” Đôi hàng lông mày của cô bé kia nhướng cao, ẩn chút khiêu khích: “Chỉ dựa vào chút tiền đồ đó của ngươi, nếu một chọi một ngươi mà dám trêu chọc Diệp Tri Thu sao? Vừa nghe thấy ba chữ Bạch Ngọc Đường là chân đã mềm nhũn ra rồi.”

“Nha đầu thối!” Vệ Thông biến sắc.

Bé gái lại nói tiếp: “Đương nhiên cũng có thể bọn họ không thấy tờ cáo thị treo thưởng kia, nhưng trước không thấy, không có nghĩa là sau này không thấy.”

Vẻ mặt Vệ Thông càng nguy hiểm hơn: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi định nói gì?”

“Nếu như Bạch Ngọc Đường biết Diệp Tri Thu là hung thủ giết nhiều người như vậy, mà trùng hợp như thế, hắn lại là người thả chúng ta đi đưa đao cho Diệp Tri Thu, ngươi đoán hắn có đuổi theo hay không?”

Vệ Thông cau mày.

Cô bé nhìn thẳng Vệ Thông: “Nếu giỏi ngươi cứ ra tay đi! Ta mới không thèm sợ ngươi, nếu chúng ta đều chết hết, ngươi sẽ còn gặp phiền toái hơn chúng ta nhiều! Một Diệp Tri Thu các ngươi đã ứng phó không nổi, giờ lại còn thêm Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, ngươi đoán chủ của ngươi có phạt ngươi không? Đến lúc đó kết cục của ngươi có khi còn thảm hơn cả chúng ta nữa!”

Bạch Ngọc Đường âm thầm tán thưởng – Cô nương này giỏi.

Vệ Thông đưa mắt nhìn hai tỷ đệ đối diện một lúc lâu, cuối cùng cười lạnh: “Ngươi nói có đạo lý!” Vừa nói vừa phất tay với thủ hạ một cái, ý bảo – Bắt sống!

Mấy người áo đen kia vọt vào.

Bé gái kia căn đúng thời cơ, lấy từ trong ống áo ra một thứ gì đó, vừa định ném ra thì đột nhiên có mấy người áo đen kia như bị giật mạnh hai tay lên đầu mà ngã chổng vó.

Căn chuẩn thời cơ, bé gái nhanh chóng kéo tay bé trai vọt ra ngoài miếu, xoay tay lại ném một cái…

Chỉ thấy trong miếu vang lên mấy tiếng “phụt phụt”, khói đen bốc lên. Vệ thông và đám thủ hạ bị khói hun choáng váng mà quay vòng vòng.

Hai đứa nhỏ vừa mới chạy vào rừng đã thấy cổ áo sau lưng bị người ta nhấc lên, sau đó cứ thế bị kéo bay lên trời. Chờ cho hai đứa hiểu ra thì hai người họ đã ngồi trên lưng con rồng trắng như tuyết rồi.

Hai người quay đầu lại, thấy Bạch Ngọc Đường ngồi sau lưng họ, đang quan sát thanh đao Tam Nhận Cốt trong tay.

Hai đứa nhỏ cũng hơi sửng sốt – Thật sự đuổi theo sao?

Bạch Ngọc Đường vừa quan sát đao, vừa hỏi: “Tên gì?”

Bé gái chỉ mình: “Muội tên La Oanh, đây là tiểu đệ của muội, La Diên.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, giương mắt nhìn hai người.

Ngũ gia cũng chẳng cần nhiều lời thì hai đứa nhỏ cũng hiểu rằng, hắn muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra.

La Oanh suy nghĩ một chút, nói: “Nói ra rất dài dòng, nhưng mà Diệp Tri Thu không có tàn sát thôn, kẻ tàn sát thôn là người khác. Người cả thôn đều chết hết, chỉ còn hai tỉ đệ muội sống sót mà thôi. Hơn nữa, chính Diệp Tri Thu đã cứu sống bọn muội.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, đưa mảnh vải cho Yêu Yêu ngửi, sau đó lần theo mùi mà đi tìm Diệp Tri Thu.

Sau đó Bạch Ngọc Đường hỏi La Oanh: “Thôn các ngươi là thôn gì? Người cả thôn đều chết hết sao còn không đi báo quan?”

“Bởi vì căn bản không có ai biết đến sự tồn tại của thôn này cả.” La Oanh nhàn nhạt nói: “Thôn của bọn muội, ở trên đảo Ác Hồ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi