LONG ĐỒ ÁN

[Chia ba hướng]

Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa ra cửa đã thấy ở trong sân, Diệp Tri Thu đang dẫn theo một đám trẻ con đang tập luyện buổi sáng.

Diệp Tri Thu vừa mới tới có một ngày đã được thăng chức thành vua của bọn trẻ nhỏ rồi. Đại khái là vì hắn ta không được cao lắm, gương mặt lại trẻ con cho nên bọn nhỏ khá gần gũi với hắn ta. Không chỉ có trẻ nhỏ, ngay cả đám chó mèo trong sân cũng thích hắn ta, nhất là nhóm bà mẹ trung tuổi, tất cả đều cảm thấy hắn cực đáng yêu. Mà càng hết ý hơn nữa là, ngay cả nha hoàn trong phủ Khai Phong cũng rất hoan nghênh hắn, hẳn là do đám nha hoàn trong phủ Khai Phong này ngày nào cũng được chiêm ngưỡng mấy người cao ráo đẹp trai quen rồi, bây giờ nhìn thấy kiểu lùn lùn cũng thấy rất mới lạ.

Diệp Tri Thu thấy mình rất được các cô nương yêu thích, thế là nghĩ ngay rằng phủ Khai Phong đúng là nơi tốt đẹp nhất trên đời. Bởi vậy… quyết định ở lại ăn chùa, không đi nữa.

Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu một cái, nhỏ giọng nhắc nhở Triển Chiêu một câu: “Vị trí đệ nhất minh sủng của ngươi ở Khai Phong sắp lung lay rồi kìa.”

Triển Chiêu cười khan mà nhìn Bạch Ngọc Đường, ý bảo – Đúng vậy, đúng vậy, làm sao đây?

Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi thì đang bưng đồ ăn sáng đi vào, Bạch Phúc đi theo phía sau.

“Ngũ gia.” Bạch Phúc đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường: “Gần trưa là Nhị gia và Tứ gia có thể sẽ đến bến tàu rồi.”

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc: “Nhanh thế à?”

“Nhị gia vừa nghe nói đã tìm được Hình Thiên Hào thì đương nhiên là chạy cả đêm tới ngay rồi.” Bạch Phúc vừa nói vừa cầm một tờ hóa đơn đưa cho Triệu Phổ đang từ trong phòng vừa đi vừa ngáp ra: “Vương gia, hóa đơn, đồ đang theo thuyền cùng Nhị gia tới.”

“A? Tới rồi sao?’ Triệu Phổ nhận lấy, liếc mắt nhìn qua thì hài lòng gật đầu: “Tốc độ nhanh ghê.”

Bạch Phúc vui vẻ cười ha ha: “Đó là đương nhiên, đồ Vương gia cần mà.”

Triển Chiêu tò mò đến nhìn, hỏi Triệu Phổ: “Mua đồ sao?”

Triệu Phổ gật đầu: “Chiến thuyền mới hôm nay sẽ đến bến tàu. Lần trước Kiều Quảng có đến thăm quan xưởng đóng thuyền, nói thấy được rất nhiều bản thiết kế thủy pháo và cả cung nỏ rất tuyệt vời của Nhị gia, cho nên mới mua một số.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái. Triệu Phổ cũng có thể diện ghê. Những thứ này từ trước đến nay thiết kế Nhị ca hắn đều để mình dùng, chưa từng bán ra bên ngoài, cũng chỉ có mỗi Triệu Phổ mới nhờ được huynh ấy làm cho thôi.

Triệu Phổ cười hì hì mà nói với Bạch Ngọc Đường: “Giá cả cũng rất mềm, Nhị ca đúng là rất hậu đãi, ha hả.”

Bạch Ngọc Đường cũng dở khóc dở cười. Xem ra Nhị ca hắn cũng nhận đủ vốn rồi nhỉ, ngay cả Triệu Phổ cũng đã gọi huynh ấy một tiếng ca ca rồi.

Công Tôn thì hăng hái bừng bừng mà chạy từ trong phòng ra, gọi Triệu Phổ: “Ăn nhanh lên, ăn xong đến bến tàu ngay.”

Bọn Triển Chiêu đến cạnh bàn ngồi xuống, Triển Chiêu tò mò hỏi Công Tôn: “Ngươi cũng đi xem thuyền à?”

“Ừ, trên thuyền còn có một số thảo dược ta cần.” Công Tôn kéo Tiểu Tứ Tử vừa mới leo lên ghế qua, đút đồ ăn cho bé.

“Cha, ăn sáng xong có đến Dị Minh Các nghe kể chuyện không ạ?” Tiểu Tứ Tử cầm thìa hỏi Công Tôn.

Công Tôn giờ mới nhớ đến, mấy hôm trước bọn họ nghe nói ở Dị Minh Các có một tiên sinh kể chuyện cổ tích rất thú vị, chuyên kể chuyện giang hồ. Bình thường Dị Minh Các đã làm ăn rất tốt, giờ hắn ta vừa mới tới là ngay cả chỗ ngồi cũng không còn. Bàng Dục phải nhờ người giữ chỗ trước mới có thể giữ được một bàn, nói là hôm nay sẽ mang Tiểu Tứ Tử đi nghe…

Hai tay Công Tôn chắp thành hình chữ thập mà xin lỗi Tiểu Tứ Tử, nói mấy ngày nay cha bận quá nên quên mất.

Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn cha mình – Biết ngay là vậy mà.

Công Tôn đáng thương nhìn con trai: “Hay là… cha đi cùng con nhé?”

Tiểu Tứ Tử phẩy bàn tay bé nhỏ, lầm bầm: “Được rồi ạ, nam nhân phải lấy sự nghiệp làm trọng…”

“Phụt…”

Triệu Phổ đang ngồi húp cháo bên cạnh cũng phun hết ra ngoài. Những người khác cũng phải bật cười.

Tiểu Tứ Tử nói xong rồi, ngẩng đầu lên nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ý hỏi – Hai thúc có đi với cháu không ạ?

Triển Chiêu lắc đầu ngoay ngoảy, thầm nói trong lòng, Miêu gia ta cũng phải lấy sự nghiệp làm trọng đây này.

Bạch Ngọc Đường nói với Tiểu Tứ Tử: “Thúc và Miêu nhi hôm nay phải đi cùng Chu Quảng, đến con đầm nhỏ ở ngoại ô thành tây tìm ông lão kia hỏi thăm về chuyện của đảo Ác Hồ.”

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, nhảu môi mà nhìn Thiên Tôn – Nghe kể chuyện chắc là Tôn Tôn sẽ thích chứ?

Ai ngờ Thiên Tôn lại chỉ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, tỏ ý ngài cũng rất tò mò về chuyện của đảo Ác Hồ. Hơn nữa, so với nghe kể chuyện thì ngài càng thích đi câu cá hơn.

Tiểu Tứ Tử lại nhìn Ân Hậu.

Ân Hậu lúng túng: “Ta hẹn Vô Sa và Vi Trần đi uống rượu…”

Tiểu Tứ Tử hí mắt – Hai đại hòa thượng mà còn đi uống rượu…

Tiểu Lương Tử gắp cho Tiểu Tứ Tử cái bánh bao: “Cận nhi, hay là hai chúng ta cứ mang theo bọn Tiểu Màn Thầu đi đi?”

Bàng Dục nói: “Một bàn có thể ngồi tám người mà! Tìm thêm mấy người nữa đi đi, khó khăn lắm mới giữ được chỗ, đừng lãng phí!”

Công Tôn gấp gáp – Không tìm được người trông trẻ rồi!

Lúc này lại thấy Lâm Dạ Hỏa giơ tay lên: “Ta đi cho, ta rảnh. Hơn nữa, hôm nay Y Y muốn luyện đàn nên không cần ta ở bên.” Vừa nói trong lòng Lâm Dạ Hỏa lại vừa chửi thầm một câu – sáng sớm Câm đã chạy đến bến tàu mất rồi.

Công Tôn thở phào nhẹ nhõm, nhờ Lâm Dạ Hỏa chăm sóc cho hai đứa nhỏ.

Tiểu Tứ Tử đã quen với La Diên và La Oanh rồi, bèn hỏi hai đứa nó có muốn đi cùng không.

La Diên gật đầu một cái, La Oanh lại hơi do dự… Dù sao thì hai đứa nó cũng đang bị người ta đuổi giết, bây giờ cứ ra ngoài chơi như vậy cũng được sao?

Thấy La Oanh khó nghĩ, Diệp Tri Thu bèn gắp cho bé một cái bánh bao, vỗ đầu cô bé: “Không phải lo lắng.”

Triển Chiêu cũng gật đầu: “Nơi này là Khai Phong, không cần phải sợ. Kẻ nào dám tự mình dâng đến tận cửa thì càng hay.”

La Oanh gật đầu.

Thần Tinh Nhi và Nguyệt Nha Nhi thấy bé đã nhỏ gầy lại còn mặc trang phục nam nữa, cảm thấy rất đau lòng. Vốn là một cô bé rất xinh đẹp mà, nhìn cũng biết đã phải trải qua nhiều khổ cực rồi.

Bởi vậy, hai nha đầu bèn dẫn cô bé đi thay quần áo đẹp.

Bao đại nhân cũng cùng mọi người ăn điểm tâm, ông nghe hết cả, cũng rất quan tâm tới chuyện mà hai đứa nhỏ đã phải trải qua, bởi vậy dặn dò Triển Chiêu: “Vụ án này nhất định phải điều tra cho rõ, xem ai đang giở trò.”

Triển Chiêu gật đầu, phái Vương Triều, Mã Hán đi giám sát Vệ Thông. Ngoài ra, phủ Khai Phong cũng phái không ít tai mắt giám sát những hoạt động thường ngày của Thiên Bảo Đường.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người lại bắt đầu một ngày bận rộn của mình.

Công Tôn và Triệu Phổ dẫn theo Âu Dương Thiếu Chinh và Long Kiều Quảng với Trâu Lương đến bến tàu chờ thuyền, tiện thể giúp Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đón Hàn Chương và Tưởng Bình.

Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn dẫn theo Chu Quảng đến ngoại ô thành Tây, tìm ông lão câu cá kia.

Bao đại nhân tiếp tục bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân. Ân Hậu thì đi tìm bạn uống rượu. Cuối cùng… Bàng Dục, Bao Duyên và Lâm Dạ Hỏa, Diệp Tri Thu mang theo bốn đứa nhỏ đến Dị Minh Các uống trà nghe kể chuyện.

Mọi người chia mấy đường cùng hành động. Khi mới ra đến cửa, ai nấy đều nghĩ rằng hôm nay sẽ là một ngày vô cùng thuận lợi, lại chẳng thể ngờ được rằng, có biết bao nhiêu phiền phức khó lường vẫn còn đang chờ họ ở phía trước đây.

***

Chuyện thuyền cập bến hôm nay là một sự kiện vô cùng long trọng, số lượng thuyền đến cũng sẽ rất nhiều. Triệu Phổ dẫn theo một số thợ thuyền và thủy binh chuẩn bị kiểm kê số lượng binh khí và tàu chiến.

Hôm nay Triệu Trinh cũng nói là muốn đến ngắm tàu chiến mới một chút, chắc khoảng gần trưa sẽ tới. Hoàng thượng xuất tuần mà, dù chỉ là đến nơi cách Khai Phong có một đoạn ngắn ngủn đi nữa, thì từ sáng sớm, trên đường cũng đã cảm nhận được bầu không khí khẩn trương rồi.

Sáng sớm Long Kiều Quảng và Trâu Lương đã dẫn người đến bến tàu làm công tác chuẩn bị.

Bến tàu của phủ Khai Phong cũng chia làm hai phần trong ngoài. Dù sao đây cũng chỉ là một bến sông mà thôi, không phải hải cảng cho nên diện tích cũng không rộng lắm. Phần bên trong bến tàu ở gần với doanh trại thủy quân; còn phần bên ngoài thì lớn hơn một chút, đóng ở thành Nam, nối liền với đường sông, ngày nào cũng có rất nhiều thuyền bè qua lại.

Thủy quân ở bến tàu Khai Phong chẳng qua cũng chỉ là thao luyện tạm thời, bởi vì doanh trại thủy quân và bến tàu lớn hơn đều đang được xây dựng ở vùng duyên hải này, muốn hoàn thiện cũng mất khoảng một năm. Hơn nữa, binh lực của thủy quân cũng khá yếu, phải mang toàn bộ đến Khai Phong huấn luyện xong mới có sức chiến đấu được.

Triệu Phổ vì lo chút chuyện nho nhỏ này của thủy quân mà cũng suýt sứt đầu mẻ trán. Tóm lại là, có thuyền, có binh lính rồi, chờ thao luyện xong mới bàn tiếp được.

Đến bến tàu rồi, mọi người cũng không khỏi sững sờ. Mới sáng sớm mà bến tau đã vô cùng náo nhiệt.

Đủ loại thuyền buôn cũng nhân lúc trời chưa sáng mà cập bến, hiện giờ trên bến tàu có đến hơn ngàn người đang tháo dỡ hàng hóa.

May mà hôm nay Triệu Trinh đã phái mấy quan viên cai quản đường thủy đến giúp phân luồng, giúp dọn chỗ cho thuyền đang chờ cập bến.

Công Tôn thì trao đổi với mấy chủ thuyền về việc làm thế nào để có thể neo thuyền đúng chỗ, mấy vị võ tướng bọn Triệu Phổ thì đứng một bên xem. Công Tôn không chỉ thông minh mà còn biết rất nhiều tiếng địa phương. Đám chủ thuyền từ bốn phương tám hướng dồn về đây, trong miệng cứ liến liến thoắng thoắng đủ thứ tiếng, cũng chỉ có Công Tôn mới có thể nói chuyện với họ được mà thôi.

Chờ đến khi các tàu buôn gần như đã đi gần hết rồi, mọi người lại phát hiện ra có mấy chiếc thuyền lớn đang đậu ở vị trí quan trọng bên ngoài cửa cảng.

Triệu Phổ gọi Vương đại nhân phụ trách thủy vận đến hỏi: “Ba chiếc thuyền kia là thuyền gì?”

Vương đại nhân khẽ cau mày, nói với Triệu Phổ: “Hình như đó không phải là thuyền buôn.”

Triệu Phổ hơi khó hiểu. Ba chiếc thuyền này đều là thuyền tầng, một chiếc hai tầng, hai chiếc ba tầng. Thân thuyền có kết cấu đồ sộ vững chắc, đừng nói là dùng làm thuyền vận tải thông thường, cho dù làm chiến thuyền cũng được.

“Thuyền tư nhân sao?” Long Kiều Quảng hơi khó hiểu: “Trên thân thuyền đều có huy hiệu đồng nhất, là của một nhà à?”

“Đây là thuyền của bang Tứ Hà.” Vương đại nhân nói cho mọi người biết: “Bang Tứ Hà là một môn phái giang hồ, liên minh bang phái bao gồm bang Thanh Hà, bang Hồng Hà, bang Hắc Hà và bang Bạch Hà. Tổng đường của môn phái này nằm ở ngay trong Khai Phong, hẳn là chuyên làm ăn bằng đường thủy…”

Triệu Phổ gật đầu một cái, hắn cũng lười quản mấy chuyện này: “Bảo bọn họ mang thuyền đi, đừng có cản trở thủy lộ.”

“Không liên lạc được với chủ thuyền ạ.” Vương đại nhân lau mồ hôi: “Hạ quan đã phái người đến bang Tứ Hải, nhưng mà bọn họ lại nói là đường chủ không ở đây, người có thể bàn chuyện cũng không có ở nhà, tất cả đều đến Giang Nam bàn việc rồi. Đám hạ nhân trong nhà không thể làm chủ, những người khác trong bang cũng không có ở nhà.”

Triệu Phổ cau mày, nhìn mấy người còn lại.

Long Kiều Quảng sờ cằm: “Môn phái giang hồ à…”

Âu Dương cũng thấy có chút thú vị: “Xem ra cố ý cản trở thủy lộ trên sống đây mà, chẳng lẽ có thù oán gì sao?”

Vương đại nhân cũng lúng túng, do dự một lúc mới nói với Triệu Phổ: “Chuyện đó… Vương gia, bang chủ của Tứ Hải tên là Phương Tinh Lục, là cháu trai của đô thống thủy quân Phương Kiệt. Phương Kiệt không có con trai cho nên coi hắn như con trai mà nuôi lớn.”

“À…” Triệu Phổ lại cười, gật đầu một cái: “Ra là vậy.”

Âu Dương và Trâu Lương nhìn nhau một cái, Long Kiều Quảng sờ cằm: “Khó trách sao lại chẳng thèm nể mặt.”

Công Tôn tò mò hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Phương Kiệt vốn đang làm chức đô thống thủy quân vô cùng tốt… cũng có thể coi là một nhân tài. Có điều, tính khí người này nóng nảy, rất thích trừng phạt binh lính.” Triệu Phổ khoanh tay nói: “Những binh lính chết do hắn phạt khi giận dữ cũng không ít chút nào, trong quân doanh lòng quân oán trách. Vào khoảng bảy, tám năm trước gì đó, có một hôm, một phụ nhân chạy đến phủ Khai Phong cáo trạng với Bao Chưởng, nói là con trai bà bị Phương Kiệt treo ngược trên quân doanh dầm mưa đã hai ngày, nếu không cứu được thì sẽ chết mất. Bao đại nhân tự mình đến quân doanh hỏi thăm, Phương Kiệt không thèm gặp ông, những binh lính khác cũng không dám lên tiếng. Sau đó, có một binh lính âm thầm báo với Bao tướng, nguyên nhân khiến binh lính kia bị phạt chỉ vì bất cẩn làm vỡ một cái chén trà của Phương Kiệt.”

Công Tôn cau mày: “Chỉ làm rơi vỡ một chén trà mà cũng phải đền mạng sao?”

“Cho nên mới nói Phương Kiệt tàn bạo. Lúc đó Bao tướng cũng cảm thấy không thể ngờ được, nhưng mà Phương Kiệt lại chẳng thèm để ông vào mắt.” Triệu Phổ nói: “Trong quan trường, nhà họ Phương cũng khá có lai lịch, gia lớn nghiệp lớn lại còn nắm quân quyền trong tay, chỉ là thật không may…”

Công Tôn gật đầu: “Không may là quân quyền đó của hắn đều có được từ triều trước, mà lúc này hắn lại đụng trúng Triệu Trinh đang muốn thu lại những quyền lợi kia hả?”

Triệu Phổ cười.

Long Kiều Quảng nói: “Lúc đó đúng lúc ta trở về Khai Phong nhậm chức. Hoàng thượng tìm ta đến, bảo ta dẫn người theo Bao đại nhân vào quân doanh thủy quân. Nhưng mà nói thật, khi Bao đại nhân phái người bắt Phương Kiệt, cả đám quân binh đó không có một ai cầu xin tha cho hắn mà còn có cảm giác như mạng của mình đã được bảo đảm rồi. Đồng thời, khi hỏi đám binh lính xem ai có thể đứng ra chỉ chứng hắn thì lại có rất nhiều binh lính đứng ra.”

Công Tôn hỏi: “Sau đó thế nào?”

“Dù sao thì Phương Kiệt cũng có chiến công nên Hoàng thượng không lấy mạng hắn. Nhưng mà, tất cả chức quan của hắn đều bị thu hồi, để hắn về quê dưỡng lão.” Triệu Phổ nói: “Sau đó, nghe nói Phương Kiệt đã treo cổ tự vẫn. Bởi vậy, hậu nhân của hắn chẳng có ai vào triều làm quan nữa, đổi thành môn phái giang hồ… xem ra cũng rất phát triển.”

Công Tôn cau mày: “Thuyền đó cố ý cản đường sao? Lớn mật như thế?”

“Đúng là cố tình gây rối.” Long Kiều Quảng khoanh tay.

Trâu Lương hỏi: “Phái người kéo thuyền đi chứ?”

Long Kiều Quảng nghiêng đầu nhìn mấy chiếc thuyền lớn kia một chút: “Đơn giản thế thôi à?”

“Ta cũng cảm thấy thế. Nếu như Phương Tinh Lục cố tình muốn gây rối thì hẳn là hắn vẫn còn chiêu nào khác.” Âu Dương vừa mới dứt lời thì đã thấy phía trước có người gào to: “Có phải thuyền này bị thấm nước rồi không?”

Triệu Phổ cau mày.

Âu Dương lên phía trước quan sát một chút, quay lại nói với mọi người: “Mấy chiếc thuyền lớn kia đang bị rỉ nước, đang dần chìm xuống. Ban nãy có mấy thợ thuyền đã quan sát rồi, nếu như không kéo thuyền ra, có thể sẽ bị chìm ở ngay cửa ra vào. Có khi lát nữa sẽ chìm ngay ở chỗ này… tóm lại dù thế nào thì cũng cản trở cửa ra vào cả.”

Sắc mặt Triệu Phổ khẽ biến: “Con mẹ nó, họ Phương không muốn sống nữa rồi sao?”

“Chẳng phải người ta đã nói rồi sao, người ta không có ở đây, không biết có chuyện xảy ra mà. Xưa nay phủ Khai Phong làm việc luôn coi trọng bằng chứng mới luận tội, tóm lại là phiền phức.” Âu Dương cười lạnh: “Chủ động khiêu khích, Phương Tinh Lục đó cũng giỏi đấy…”

Công Tôn nhìn Triệu Phổ: “Làm sao giờ? Nếu như chiến thuyền bị cản ở ngoài…”

Triệu Phổ cũng không biết làm sao.

Long Kiều Quảng cau mày nói với Triệu Phổ: “Dù nói sao đi nữa thì bang Tứ Hải đó cũng là môn phái giang hồ, lại dám gây rối như vậy, có chút kỳ lạ.”

Âu Dương gật đầu: “Ta cũng cảm thấy, trừ phi không muốn sống nữa.”

Triệu Phổ sầm mặt không nói, nhìn chằm chằm mấy chiếc thuyền xa xa mà thất thần.

***

Ở nơi khác, tại vùng ngoại ô ngoài thành Tây.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sóng vai đi, Chu Quảng đi trước dẫn đường. Lần này đi còn có cả ba vị huynh đệ cùng chịu phạt của hắn cùng đi. Tính cách bốn người này khá hoạt bát, chơi câu đố với Thiên Tôn khiến Thiên Tôn rất vui vẻ.

Ở ngoại ô thành tây có rất nhiều hồ nhỏ, đúng là nơi mà người đi câu thường xuyên tới. Cả đường đi, cũng thấy không ít người đang câu cá.

Mọi người dừng lại trước một sườn núi nhỏ cách mười dặm ngoài thành. Đi qua ngọn đồi thấy được bên dưới có một ngôi làng, có rất nhiều ao cá rất lớn.

Hình như hôm nay là ngày thu hoạch cá, trong ao cá rất bận rộn, nước cũng được tháo đi phân nửa rồi, người dân trong thôn đi chân đất cầm lưới, đang kéo cá.

Triển Chiêu vui vẻ ngay: “Nhiều ao cá quá! Lúc về mua mấy cân cá chép tươi về nấu chua ngọt đi?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu đồng ý, đồng thời cũng cảm thấy lúc Triển Chiêu nói đến hai chữ “ao cá” hình như có gì đó không đúng lắm. Bỗng nhiên hắn lại nghĩ đến lần trước bọn Thần Tinh Nhi có chế nhạo hắn rằng, nếu chỉ căn cứ vào tên gọi không thì cũng biết được, Triển đại nhân thích nhất chính là… tên của Ngũ gia nhà chúng họ?! (*)

(*) Hai chữ Ngư trường (ao cá) và Ngọc Đường có âm đọc tương tự nhau.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đang vô cùng hưng phấn mà nhìn người ta bắt cá – Không thể nào đâu…

“Ở bên đó!” Đi qua mấy cái ao cá, Chu Quảng đột nhiên chỉ bên dưới một cây cầu bên cạnh bờ sông phía trước mà nói.

Sau khi Triển Chiêu nhìn rõ ngoại hình của ông lão kia rồi, tiện tay kéo Bạch Ngọc Đường một cái: “Có phải là ta hoa mắt không?”

Bạch Ngọc Đường cũng kinh ngạc nhìn ông lão kia, lắc đầu: “Không có… quả thực rất giống!”

Thiên Tôn vừa mới đi mua một vò rượu ở một hộ nông dân ven đường đến uống. Vốn ngài còn đang rất vui vẻ đi tới đây, nhưng vừa liếc mắt nhìn thấy ngoại hình của ông lão kia đã “phốc” một cái, phun hết cả rượu từ trong miệng ra ngoài. Sau đó, mọi người lại nghe thấy tiếng cười “khục khục khục khục” truyền tới.

Xoay mắt qua nhìn, lại thấy Thiên Tôn đang vừa giậm chân vừa chỉ ông lão kia, tay còn lại ôm eo cực khục khục không ngừng.

Bốn người bọn Chu Quảng cũng chỉ biết nhìn nhau.

Ông lão kia cũng ngẩng đầu nhìn sang, có vẻ khó hiểu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng hơi dở khóc dở cười.

“Đây cũng có thể được coi là một đầu mối đúng không?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Năm đó ông ta có thể thoát được một kiếp, chắc cũng là do nguyên nhân này đi.”

***

Trong quán trà lớn nhất thành Khai Phong, tại Dị Minh Các.

Mọi người ngồi xuống chỗ của mình, vừa uống trà vừa nói chuyện, nghe đàn hát đợi tiên sinh kể chuyện lên đài.

La Diên và La Oanh chưa từng được mở rộng tầm mắt nhiều cho nên rất tò mò mà nhìn xung quanh.

Diệp Tri Thu bưng chén trà, lắc lắc chân trò chuyện với Lâm Dạ Hỏa.

Bàng Dục cầm ít hạt dưa tới, vừa cắn vừa hỏi Bao Duyên đang bàn luận xem hôm nay sẽ được nghe kể chuyện gì với Tiểu Tứ Tử: “Ta nói này Tiểu Màn Thầu, kỳ thi mùa xuân sắp tới rồi, người ta đều đang ở nhà đọc sách ôn bài còn ngươi thì lại chạy nhảy khắp nơi như vậy, không thấy gấp gáp à?”

Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu: “Mấy hôm nay Tiểu Màn Thầu hoàn toàn không ôn bài gì cả.”

Bao Duyên liếc Bàng Dục một cái: “Học hành đương nhiên phải dựa vào sự tích lũy ngày thường, nếu chẳng có gì trong đầu thì dù có ôm chân phật thì cũng chẳng có ích gì. Ngược lại cần phải nói ngươi ấy, thi đến nơi rồi, ngươi chuẩn bị thế nào?”

Tiểu Hầu gia sờ cằm: “Tạm được, lần này nhất định không đứng chót…”

Còn chưa nói hết câu Bàng Dục đã đột nhiên quay ngoắt mặt, lầm bầm: “Ai, xui xẻo.”

Bao Duyên khó hiểu.

Bàng Dục dùng cái chén che miệng, nói nhỏ cho Bao Duyên biết: “Đụng phải ôn thần rồi!”

Bao Duyên không hiểu: “Ai vậy?”

Bàng Dục hất cằm về phía bàn bên phải sau lưng, chép miệng.

Bao Duyên tò mò nhìn sang, hiểu – Qủa nhiên đụng phải kẻ thù của tiểu Bàng Giải rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi