LONG ĐỒ ÁN

Hôm nay tạm dừng ở đây nhé. 5 chương tiếp sẽ được đăng vào tối thứ 4. Tiện thể cũng thông báo luôn với mọi người là tỷ sẽ bắt đầu cài mật khẩu cuốn 15 để tiến hành biên tập chút xíu. Mật khẩu vẫn như cũ nhé.

Đồng thời, mọi người ai muốn lấy mật khẩu phiền làm theo hướng dẫn ở trang Long Đồ Án Quyển Tập nhé. Tỷ chỉ share pass cho những email gửi mail đến cho tỷ thôi. Mọi người dọc vui! <3 [Oan gia ngõ hẹp] Căn nhà lá đã bị nổ tung thành bình địa, nhưng mà Thiên Tôn và Thạch Kim vốn đang ở trong phòng đã ẩn nấp ở một nơi an toàn cho nên đều bình yên vô sự. Thiên Tôn nhẹ nhàng nhảy từ trên ngọn cây xuống, ngay cả y phục cũng không bén chút bụi than nào. Ngược lại, Bạch Ngọc Đường lại toàn thân bao phủ một màu xám, trên tóc cũng toàn bụi đất. Triển Chiêu đứng cạnh giúp hắn phủi quần áo với tiện thể thổi bụi dính trên tóc đi. Bọn Chu Quảng đứng bên cạnh nhìn thấy cũng có chút ngượng ngùng, chỉ biết ngẩng mặt nhìn trời… Triển Chiêu phủi bụi xong rồi bèn dùng tay lau mặt cho Bạch Ngọc Đường. Không hiểu sao Bạch Ngọc Đường lại có một loại ảo giác rằng, bất cứ lúc nào Triển Chiêu cũng có thể dùng nước miếng rửa mặt cho mình mất, thật chẳng khác nào một con mèo cả… Vừa nghĩ đến đây, Ngũ gia vội vàng giữ tay của Triển Chiêu lại, chỉ về phía giếng nước. Bọn Chu Quảng rất lanh lợi, chạy đi múc nước mang tới. Triển Chiêu đi tới, xem Bạch Ngọc Đường rửa mặt. Nhưng mà, Bạch Ngọc Đường lại chẳng cầm chiếc khăn ướt lau mặt mình. Chờ đến khi Triển Chiêu hiểu ra thì trên mặt y đã truyền đến cảm giác lành lạnh ướt át, cho nên nháy mắt mấy cái. Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu đã bị bụi bám đầy mặt mà vẫn hoàn toàn không phát giác chút nào tới, cẩn thận lau mặt cho y. Triển Chiêu đứng bên cạnh thùng nước, hai tay chống gối, ngoan ngoãn để Bạch Ngọc Đường lau mặt cho mình. Lúc lau đến mắt, y còn nhắm một mắt lại, lắc lư đầu mấy cái nữa. Khóe miệng Bạch hơi giật giật một cái. Sau khi lau mặt cho Triển Chiêu sạch sẽ rồi, Bạch Ngọc Đường giặt khăn mặt, sau đó mới lau mặt mình. Mấy người bọn Chu Quảng ngây ngốc đứng nhìn, vẫn cứ cảm thấy hình ảnh đó sao mà đẹp đến thế… Bạch Ngọc Đường lau mặt xong rồi, lại đột nhiên thấy Thiên Tôn chìa ngay cái mặt mình ra: “Vi sư cũng muốn!” Bạch Ngọc Đường nhìn ngài chằm chằm một lúc, đưa tay, cầm cả cái khăn mặt ướt mà đập lên mặt ngài. “Phụt!” Thiên Tôn kéo khăn mặt xuống, híp mắt lườm Bạch Ngọc Đường – Đồ học trò bất hiếu! Bạch Ngọc Đường thầm nhủ trong lòng – suýt nữa thì bị người dọa chết khiếp rồi, vẫn còn không phải là học trò có hiếu sao… Triển Chiêu tò mò, hỏi Thiên Tôn: “Thiên Tôn, sao người biết sẽ nổ vậy?” Thiên Tôn chỉ tai: “Dưới đất có tiếng rẹt rẹt, chắc là ngòi nổ cháy nên biết có thuốc nổ chôn dưới đất.” Triển Chiêu khẽ cau mày, thầm nghĩ, may mà hôm nay có Thiên Tôn đi cùng. Ngoại trừ những người thuộc cấp bậc như Thiên Tôn và ngoại công ra, người thường cơ bản khó mà nhận ra được. Mà cho dù có phát hiện ra thì bản thân cũng khó mà tránh thoát chứ đừng nói chi là mang theo được Thạch Kim nữa. Triển Chiêu quay lại cái hố đó kiểm tra, hơn một nửa nền đất cũng đã bị nổ tung, chẳng biết dưới đất đã bị chôn bao nhiêu thuốc nổ nữa. “Chuyện này chắc là cũng không thể làm ra ngay được?” Chu Quảng nhịn không được mà hỏi Thạch Kim: “Lão gia tử, có người chôn thuốc nổ dưới nhà ông mà ông cũng không biết à?” Vẻ mặt Thạch Kim cũng vô cùng khốn khổ: “Làm sao có thể chứ…” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường – Thạch Kim chẳng qua cũng chỉ là một ông già không biết võ công mà thôi, đối phó với ông ta mà cũng phải dùng đến chiêu này sao? Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng gật đầu một cái, đương nhiên hắn có thể hiểu được ý của Triển Chiêu rồi – Mục tiêu phải dùng thuốc nổ rõ ràng không đơn giản chỉ là Thạch Kim! Nhưng mà, ban nãy Triển Chiêu mà Bạch Ngọc Đường đều không có ở trong phòng, chẳng lẽ mục tiêu lại là Thiên Tôn sao? Nghĩ đến đây, Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn sang Thiên Tôn. Thiên Tôn cũng đang nhìn hắn. “Người lại đắc tội ai vậy?” Bạch Ngọc Đường có chút bất lực. Sao gần đây lắm người muốn lấy mạng Thiên Tôn vậy chứ. Cùng một trăm tuổi như nhau mà mấy người khác cũng đâu có gây ra nhiều chuyện thị phi như thế! Ngay cả Ân Hậu mà cũng ít kẻ thù hơn người! Chẳng biết lúc trẻ cái vị có tính cách khùng khùng này đã đắc tội bao nhiêu người nữa đây?! Thiên Tôn thấy Bạch Ngọc Đường lộ ra vẻ mặt chê bai, có hơi giận chút, đưa tay ra véo má Bạch Ngọc Đường: “Con thỏ chết bầm!” Triển Chiêu vội chạy đến ngăn, kéo Bạch Ngọc Đường giấu ra phía sau, tiện thể xoa dịu Thiên Tôn: “Ngọc Đường cũng vì lo lắng cho người thôi mà!” Thiên Tôn liếc Bạch Ngọc Đường một cái, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Chẳng đáng yêu chút nào.” Bạch Ngọc Đường xoa mặt than thở. Triển Chiêu lại rất để tâm mà quay đầu lại liếc nhìn một cái. Trên mặt Bạch Ngọc Đường hằn rõ cái dấu tay hồng hồng, cho nên, Triển Chiêu mím môi, bất mãn nhìn Thiên Tôn, ý kiến nghị – Gương mặt đẹp thế mà người cũng nỡ ra tay sao, véo hỏng rồi không đổi lại được đâu! Thiên Tôn cũng đưa tay véo một bên má khác của Triển Chiêu: “Ngươi cũng là một con thỏ chết bầm!” Véo xong rồi, thấy hai bên má hai người rất cân xứng, Thiên Tôn mới nguôi giận một chút, khoanh tay đi đến phủi bụi cho con chó vàng đầy lông dính đất cát kia, nói: “Chuyện lần này không liên quan đến ta! Muốn dùng mấy quả thuốc nổ để nổ chết ta mà được sao? Ai lại ngây thơ đến vậy chứ?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy có lý, có thể là do mình lo lắng quá mà thôi. Điều phiền phức chính là hai người áo đen kia đã bị nổ chết rồi, đầu mỗi người cũng đứt, cả căn nhà đều bị thuốc nổ san phẳng, chẳng còn lại chút gì. Người dân xung quanh cũng nghe thấy tiếng nổ đều chạy đến xem tình hình thế nào, tất cả đều rối rít hỏi thăm có chuyện gì xảy ra vậy. Vẻ mặt Triển Chiêu khá nghiêm túc. Mặc dù ngôi nhà lá nhỏ của Thạch Kim chỉ là căn nhà đơn lẻ loi đứng một góc, nhưng mà xung quanh cũng có không ít nhà của các thôn dân. Chôn thuốc nổ ở đây có thể gây ra hậu quả nhỏ nhưng cũng có thể để lại hậu quả lớn. Hơn nữa, ai mà biết dưới đất có còn thuốc nổ nữa không chứ. Triển Chiêu biết binh lính dưới trướng Trâu Lương có một đội chuyên môn tìm kiếm thuốc nổ dưới lòng đất, không biết hắn ta có mang tới phủ Khai Phong hay không nữa. Bởi vậy, y sai bọn Chu Quảng về quân doanh báo tin, nhắn Trâu Lương phái người tới đây. Bạch Ngọc Đường cảm thấy nơi này không tiện ở lâu, bèn nói với Thạch Kim: “Ông theo bọn ta về phủ Khai Phong đi, ở đây không an toàn.” Thạch Kim hơi do dự một chút, quay đầu lại nhìn ngôi nhà lá gần như đã bị san phẳng rồi. Triển Chiêu nhìn cái hố to đầy hỗn loạn, nói: “Đồ đạc có thể đã bị chôn dưới hố rồi, để ta sai người tìm ra rồi mang đến phủ Khai Phong cho ông.” Thạch Kim thở dài, vô thức mà đứa tay sờ vào cổ: “Cũng không có gì đáng giá, chỉ là luyến tiếc một số vật dụng dùng để câu cá mà thôi.” Triển Chiêu đưa tay vỗ vai ông lão, tỏ vẻ an ủi. Bạch Ngọc Đường lại chú ý đến, Thạch Kim không hề sờ cổ mà là sờ chiếc dây chuyền đeo trên cổ. Cuộc sống của ông lão này cũng khá đạm bạc, đương nhiên sẽ không đeo vàng bạc đá quý gì, trên cổ ông lão chỉ có đeo một mặt dây mà thôi. Đó là một mặt dây có treo một chiếc thuyền nhỏ được điêu khắc bằng gỗ, công nghệ điêu khắc cực kỳ đơn giản, nhìn cũng không phải đắt giá lắm. Bạch Ngọc Đường chỉ chiếc thuyền nhỏ mà ông ta đang đeo, hỏi: “Cái này…” “À.” Thạch Kim thở dài: “Thứ này do cha ta dùng gỗ đào khắc thành, ta đã mang theo từ nhỏ rồi, đây cũng là vật duy nhất cha nương để lại cho ta. Năm đó bị đắm thuyền, ta may mắn thoát chết, sau đó lại vướng phải vụ đảo Ác Hồ cũng đã tránh được một kiếp, lần này lại được quý nhân phù trợ mà không bị nổ chết… ít nhiều gì cũng có công lao của nó đi. Cả đời cha ta đều buôn ba trên thuyền, thứ thích nhất cũng là thuyền. Khi nhỏ ta cũng rất thích thuyền, nhưng sau chuyện của đảo Ác Hồ thì có lẽ đây là con thuyền duy nhất mà ta dám đến gần.” Khi Thạch Kim còn đang nhớ lại những gì đã qua, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cùng có chung một suy nghĩ – Có lẽ Thạch Kim bị bại lộ thân phận là do sợi dây này đi? Cũng giống như việc Thạch Kim nhớ đến Trại Tố, có khi cũng vì sợi dây này mà Trại Tố đã nhận ra Thạch Kim. Bạch Ngọc Đường nói nhỏ với Triển Chiêu: “Có thể năm đó bọn họ đã phát hiện ra thiếu mất một người.” Triển Chiêu cũng gật đầu: “Cho nên mới im hơi lặng tiếng suốt sáu mươi năm sao?” Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái – Trời biết được, còn phải điều tra thêm nữa. Mọi người thu dọn tùy ý một chút, Trâu Lương đã dẫn người đến rồi. Cùng Trâu Lương đi tới còn có một vị phó tướng khoảng hơn bốn mươi tuổi. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng biết hắn, hắn tên gọi Trần Húc, rất hiểu biết về thuốc nổ bom mìn. Trần Húc kiểm tra cái hố kia một chút, nói với mọi người: “Lượng thuốc nổ không quá lớn nhưng mà lực sát thương lại kinh người. Phương pháp chôn xuống đất chính là dùng tê tê đào một cái hố sau đó mới nhét thuốc nổ xuống. Ngòi nổ cũng không phải dùng ngòi thông thường mà dùng một loại lân tinh hay dùng trong ám sát. Sau khi biết vị trí rồi, chỉ cần đốt chút lửa ném về phía ngòi nổ sẽ khiến cho thuốc nổ nổ tung. Bởi vì lân tinh dẫn lửa có thể lẫn vào trong đất nên rất có tính bảo mật! Cực kỳ khó phát hiện.” “Tê tê sao?” Triển Chiêu kinh ngạc: “Có thể huấn luyện được cả tê tê à?” Trần Húc gật đầu: “Trước kia những người giang hồ đi đào mộ, nếu gặp những ngôi mộ không thể đào được họ đều dùng tê tê dẫn thuốc nổ vào rồi cho nổ. Phương pháp này dần dần được quân doanh áp dụng. Trong những năm gần đây, nghe nói phương pháp này gần như đã tuyệt tích trên giang hồ rồi, thế nhưng mà nó vẫn còn được sử dụng trong quân, do các binh lính già truyền lại.” Triển Chiêu tò mò: “Ngươi cũng có tê tê à?” Trần Húc gật đầu: “Trong đội của ta có nuôi mười con, cực kỳ quý!” Triển Chiêu sờ cằm, rõ ràng y cảm thấy rất hứng thú với Tê Tê. “Dựa vào chất đất và lượng mưa mấy ngày nay mà đoán thì có thể thuốc nổ được chôn xuống trong khoảng từ năm đến mười ngày trước.” Trần Húc đang nói thì có một thủ hạ đưa cho hắn một đoạn ống trúc chưa bị nổ tung được thủ hạ moi từ trong đất ra. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng đi đến xem. Trần Húc quan sát ống trúc kia một chút, khẽ cau mày, nói: “Đây là thủ pháp mà quân binh hay dùng để chế tạo thuốc nổ.” “Là quân binh làm sao?” Trâu Lương nghi ngờ. “Phải nói là quân binh trước kia, bây giờ cũng không sử dụng thủ pháp này nữa rồi.” Trần Húc cất đồ đi, định mang về quân doanh nghiên cứu cẩn thận lại. Chỉ để lại một số nha dịch làm công tác thu dọn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng với Thiên Tôn, mang theo Thạch Kim trở về phủ Khai Phong với bọn Trâu Lương. Nhìn thần sắc Trâu Lương có vẻ hơi gấp gáp, Triển Chiêu bèn hỏi: “Có chuyện gì à?” Trâu Lương kể qua tình hình ở bến tàu cho họ nghe. Triển Chiêu kinh ngạc: “Ha… không thèm nể mặt Triệu Phổ như vậy sao?” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu: “Cố ý khiêu khích Triệu Phổ à? Chuyện này cũng rất mới mẻ đấy.” Trâu Lương than thở: “Nhưng điều phiền phức hiện nay vẫn là hai chiếc thuyền kia kìa.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên ngẩng mặt lên quan sát thời gian một chút, nhẹ nhàng vỗ bả vai Trâu Lương, nói: “Không sao đâu, bọn Nhị ca của ta chắc đã đến rồi.” Trâu Lương vui mừng: “Hàn Nhị gia có cách à?” Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp nói thì Thiên Tôn đã xen vào rồi: “Chỉ cần liên quan đến thuyền là Hàn tiểu nhị đều có cách hết.” Trâu Lương thở phào nhẹ nhõm. “Mấy đứa về phủ Khai Phong à?” Thiên Tôn thấy về sớm rất chán cho nên định chạy đi: “Ta đi tìm bọn Lão Qủy kia uống rượu đây…” Nhưng mà ngài còn chưa kịp chạy đã bị Bạch Ngọc Đường túm lại rồi. Thiên Tôn quay đầu lại, nhìn Bạch Ngọc Đường đang níu cổ áo mình. Bạch Ngọc Đường nói: “Không cho người chạy lung tung!” Thiên Tôn há to miệng: “Há, ngươi là cái đồ bất hiếu…” Bạch Ngọc Đường nhướng mày một cái: “Trước khi biết chính xác có người muốn giết người hay không, người ở yên trong phủ Khai Phong cho con.” “Không thèm!” Rõ ràng là Thiên Tôn không chịu phối hợp. Bạch Ngọc Đường nhướng mày trừng ngài: “Không nghe không nuôi người nữa!” Thiên Tôn cũng phải hít một ngụm khí lạnh. Bạch Ngọc Đường lại còn bồi thêm một câu: “Nghe lời sẽ mua cho người bộ rửa bút nhà Hán.” Thiên Tôn nháy mắt mấy ái, nghiêng đầu: “Thật không? Chẳng phải đã nói là không tìm được à…” “Đương nhiên là con sẽ có cách.” Bạch Ngọc Đường vừa đấm vừa xoa. Cuối cùng, Thiên Tôn đã quyết định nể mặt đồ đệ mình chút, nhẫn nhịn mấy hôm. Triển Chiêu và Trâu Lương lặng lẽ nhìn trời – Bạch Ngọc Đường cũng khổ cực ghê nhỉ… nuôi Thiên Tôn chẳng khác nào nuôi một đứa con lại thêm một người cha, đã phải hiếu thảo rồi lại còn phải dỗ dành, lừa gạt, đôi khi còn cả dọa nạt nữa. Ngũ gia thường ngày sống trong nhung lụa lại không thích nói nhiều, dính đến Thiên Tôn là cứ có cảm giác như vừa làm cha vừa làm nương vậy. Triển Chiêu gãi đầu, lần nào thấy Thiên Tôn chọc cho Bạch Ngọc Đường phát điên y lại cảm thấy vô cùng thoải mái… chẳng biết sao nữa, rõ ràng y là người rất lương thiện mà. Trên đường trở về, Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi thật sự cảm thấy có người muốn dùng thuốc nổ hại chết Thiên Tôn à?” Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, nói: “Mục đích để nổ chết Thạch Kim và đám áo đen kia có vẻ lớn hơn một chút, lần này có vẻ là không nhắm vào sư phụ ta đâu.” Triển Chiêu gật đầu: “Ta cũng cảm thấy thế… thế mấy người theo sau chúng ta kia thì sao?” “Ban nãy khó khăn lắm mới bắt được hai tên lại bị nổ chết.” Bạch Ngọc Đường nói: “Lần này kiểu gì cũng phải đảm bảo bắt sống mang về phủ Khai Phong.” Triển Chiêu gật đầu: “Ừ, ta đồng ý.” Trâu Lương vừa đến đầu đường đã tách mọi người, đi đến bên tàu. Nhưng điều kỳ quái nhất là, đám người theo dõi cũng đi theo luôn. Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút – Hử? Bọn đó không có theo dõi chúng ta, theo dõi Trâu Lương sao? Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng đúng lúc này thì họ lại đụng phải một đám người đang đi tới ngay trên đường cái. Hai bên vừa đối mặt, Triển Chiêu vui vẻ ngay rồi, dùng củi chỏ nhẹ nhàng chạm vào Bạch Ngọc Đường một cái: “Người ta nói oan gia ngõ hẹp! Chuyện này chắc không phải là trùng hợp đâu nhỉ?” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu: “Đúng thế.” Nhóm người vừa mới chạm mặt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường là ai? Thật đúng lúc, chính là đường chủ của Thiên Bảo Đường, Trại Thiên Bảo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi