LONG ĐỒ ÁN

[Chuẩn bị chiến tranh]

Ở bến tàu, doanh trại thủy quân vẫn chưa được xây dựng xong, chiến thuyền cũng chỉ mới được đưa tới, còn chưa chạy thử nghiệm. Ngay cả thủy quân cũng vừa thành lập chưa lâu, chủ yếu đều là tân binh cả, đã thế, đa phần đều là dân ngoại đạo nữa… Mọi thứ còn chưa được bắt đầu tôi luyện thì đã phải đối mặt với nguy cơ chiến tranh rồi.

Triệu Phổ cau mày đứng ở đầu thuyền, nghe Triển Chiêu nói qua về chuyện của Ngũ Túc và mười vạn thủy quân của Mạch đại nhân.

Âu Dương Thiếu Chinh cũng cảm thấy nghi ngờ. “Mười vạn đại quân ít nhất cũng cần đến khoảng hai, ba mươi chiếc chiến thuyền lớn, còn phải chở theo cả đồ tiếp tế nữa… thuyền lớn như vậy cơ bản không thể nào có thể lặng lẽ ra biển được chứ đừng nói đến chuyện lặng lẽ vào sông.”

“Cho nên Ngũ Túc nói bọn họ chẳng qua chỉ đến dò đường mà thôi, đại quân chân chính vẫn còn ở trên biển.” Bạch Ngọc Đường nói. “Vẫn con chút thời gian.”

Tất cả mọi người cùng gật đầu, vô thức nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ suy nghĩ một chút, đưa tay vỗ vai Triển Chiêu một cái, nói với y và Bạch Ngọc Đường: “Hai ngươi, giúp ta một chuyện.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sảng khoái gật đầu, ý bảo hắn đừng có khách khí.

Triệu Phổ nói. “Hai ngươi dẫn Thiên Tôn đến phủ Sở Châu một chuyến, bất luận thế nào thì trước khi đại quân của ta tới phủ Sở Châu cũng không thể loạn được.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, trong lòng họ cũng hiểu rõ thành Khai Phong chính là kinh đô, cách xa bờ biển nên cho dù có thuyền lớn đến đâu hay thủy quân có lợi hại thế nào cũng vô dụng! Mà dòng thủy lộ duy nhất và cũng là trọng yếu nhất để có thể dẫn đến Khai Phong trước mắt vẫn chỉ có vùng Biện Giang này mà thôi.

Phủ Sở Châu nằm ở vị trí tương giao của vùng Hoài Nam, Giang Nam, nơi tụ hội của bốn con sông lớn gồm Biện Giang, Hoài Thủy, Trường Giang và Tứ Thủy. Đây cũng là vùng đất mang tầm chiến lược, lưu thông đến cả bốn hướng thủy lộ Đông Tây Nam Bắc. Lúc này, rõ ràng là chiến thuyền của đối phương vẫn chưa tiến vào, một khi tiến vào Đại Tống, nơi đầu tiền chúng muốn chiếm đóng chính là phủ Sở Châu. Triệu Phổ dù không thiện về thủy chiến, nhưng điều này không có nghĩa là hắn chưa từng nghiên cứu qua. Tướng lĩnh ở phủ Sở Châu cũng do chính tay hắn bố trí người, là một cặp huynh đệ song sinh, một người tên Trần Bang, người còn lại gọi Trần Phong, cả hai người này đều có võ công cực kỳ giỏi, lại rất khôn khéo. Nếu như ở phủ Sở Châu thật sự xảy ra chuyện gì đó, hai người đó dù có chết cũng nhất định tìm mọi cách để báo tin về, hiện giờ vẫn chưa có tin tức nào chứng tỏ phủ Sở Châu vẫn bình yên.

Bọn Triển Chiêu khinh công cực giỏi, hơn nữa Yêu Yêu còn biết bay nên có thể nhanh chóng mang người đến Sở Châu. Mà mang theo Thiên Tôn đi thì sẽ cực kỳ đảm bảo, có giữ được Sở Châu thì mới có thể chống lại kẻ địch bên ngoài.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trở lại lầu Miêu Miêu thu dọn đồ đạc một chút rồi mang theo Thiên Tôn, lập tức đi đến phủ Sở Châu.

Âu Dương cũng muốn dẫn binh mã chạy đến Sở Châu, thế nhưng Triệu Phổ lại ngăn hắn lại: “Ngươi ở lại đây.”

Âu Dương toét miệng. “Không phải chứ! Ngươi đi đánh giặc mà lại không dẫn ta theo sao?”

Triệu Phổ cấm ngữ. “Ngươi và quân hoàng thành đều phải ở lại để duy trì trị an phủ Khai Phong, tiện thể đón đại sư Vô Sa và đại sư Vi Trần vào cung bảo vệ Hoàng thượng.”

Âu Dương trưng ra cái vẻ mặt đầy oán niệm mà trừng Triệu Phổ, nhưng mà hắn cũng biết thừa có oán cũng vô dụng, mặc dù bọn họ chính là huynh đệ của nhau nhưng quân lệnh như sơn. Hơn nữa, đội quân tiên phong này của hắn, đánh trận trên cạn còn được chứ nói đến hải chiến thì cũng chẳng khá khẩm gì. Hơn nữa, ai kêu mình là Thống soái quân hoàng thành chứ, chỉ có thể ở lại trông nhà thôi.

Triệu Phổ phái Trâu Lương, cùng với Lâm Dạ Hỏa dẫn theo một phần binh mã đi theo đường bộ dọc xuống Biện Giang rồi tới phủ Sở Châu, nhanh chóng hội hợp với bọn Triển Chiêu để trấn đóng phủ Sở Châu. Dọc đường đi bọn họ còn có nhiệm vụ tập trung những thủy binh có khả năng bơi lội tốt ở các trấn phủ lân cận, đồng thời cũng nhắc nhở các trấn phủ phải đề cao cảnh giác hơn.

Mặt khác, Triệu Phổ cũng hạ lệnh cho Long Kiều Quảng nghiêm túc huấn luyện thủy quân, nhờ thêm cả bốn vị huynh trưởng của đảo Hãm Không giúp đỡ chuẩn bị chiến thuyền và lương thảo đầy đủ, trong ba ngày phải điều động quân sĩ xuôi xuống Giang Nam, đến Sở Châu.

Cuối cùng, Triệu Phổ nhờ Diệp Tri Thu dẫn theo hai tỷ để La Oanh, La Diên và Thạch Kim đã từng đến đảo Ác Hồ kia, bảo họ chuẩn bị xuống Giang Nam.

Diệp Tri Thu cũng không nhiều lời, lập tức đi giúp họ chuẩn bị. Lâm Dạ Hỏa còn cho họ mượn một chiếc thuyền lớn của Hỏa Phụng Đường, căn dặn bọn Túc Thanh và người của Hỏa Phụng Đường dọc đường đi phải bảo vệ cho những người này thật tốt.

Nhóm ảnh vệ cũng có việc của mình. Vì lần này phải xuất quân khẩn cấp nên việc chuẩn bị cực kỳ gấp rút. Nhưng cũng may là mọi người cũng đã dày dặn kinh nghiệm rồi nên rất nhanh chóng đã chuẩn bị đâu ra đấy rồi.

Chiến dịch quy mô như vậy nên dĩ nhiên cũng đã lan ra cả thành rồi, lúc này dân chúng thành Khai Phong cũng đã đoán được là có kẻ muốn tập kích theo đường thủy, Triệu Phổ sắp phải dẫn quân hải chiến rồi. Vậy mà mọi người lại chẳng hề lo lắng chút nào, dù sao thì có Triệu Phổ đánh trận sẽ chẳng lo thua, bởi vậy tất cả đều bình tĩnh ngóng chờ tin tức.

Sau khi bố trí công việc tương đối ổn thỏa rồi, Triệu Phổ dẫn theo Công Tôn và Tiểu Tứ Tử cùng với mấy ảnh vệ trở về phủ Khai Phong.

Mà lúc này ở trong hoàng cung, Triệu Trinh cũng đã nghe xong Giả Ảnh được Triệu Phổ phái tới nói cặn kẽ những chuyện xảy ra.

Cả Bát Vương gia và Bàng thái sư cùng vào cung tìm hiểu tin tức cũng cùng lúc biết được chuyện này nên đều giật mình kinh hãi.

Bát Vương gia lo lắng. “Chuyện này… Mạch đại nhân đó từ đâu đến chứ?”

Triệu Trinh tựa vào thành ghế, hắn lại rất bình tĩnh mà khuyên Bát Vương gia chớ có nóng nảy, chuyện đánh giặc Cửu thúc sẽ tự có sắp xếp.

Thái sư cũng giống Triệu Trinh, rất bình tĩnh mà uống xong chén trà rồi mới bỏ cái chén xuống, nhẹ nhàng sờ cái cằm béo ú, chắp tay với Triệu Trinh, nói: “Hoàng thượng, lão thần nguyện theo Vương gia xuất chinh.”

Triệu Trinh giật mình, mà ngay cả Bát Vương gia cũng tròn mắt ngạc nhiên, thầm nghĩ – Không phải chứ?! Thái sư là kẻ sợ chết nhất mà, bình thường nếu bảo hắn đi tuần, đặc biệt là đi tuần đến biên quan hắn đều chối đây đẩy. Vậy mà hôm nay lại chủ động chạy đến nơi nguy hiểm sao?

Bát Vương gia suy nghĩ một chút, thăm dò hỏi. “Chuyện này… Thái sư, chắc không phải ngươi vẫn còn để bụng chuyện Bàng Dục bị tập kích đấy chứ.”

Thái sư xua tay chặn lai, cười một tiếng. “Ai, Vương gia hiểu lầm rồi, lão thần chỉ cảm thấy trong triều có gian tế mà thôi.”

Thái sư vừa nói xong tay Bát Vương gia cũng đã run lên rồi, ai ngờ hắn ta lại còn nói tiếp một câu nữa: “Ngay cả địa phương, chắc cũng có.”

Triệu Trinh và Bát Vương gia lại nhìn nhau một cái.

Thái sư cười híp cả mắt. “Đối nội thì cứ giao cho Bao Hắc… Đối với Bao đại nhân mà nói thì việc này khá thông thạo, Cửu vương gia thì cứ để ngài ấy chuyên tâm đánh giặc thôi, những chuyện khác cứ để lão phu giúp một tay, cũng coi như lão phu góp một phần công sức.”

Bát Vương gia nghe xong nhanh chóng gật đầu với Triệu Trinh, ý bảo – Ta thấy được đấy!

Triệu Trinh cười cười, nhìn Bàng thái sư một cái.

Bàng thái sư cố trưng ra cái vẻ mặt cực kỳ quang minh chính đại của mình.

Triệu Trinh cũng đâu có dễ lừa như Bát Vương gia chứ, nhất định là Thái sư có mục đích gì đó. Có điều, chuyện này có liên quan đến sự tồn vong của giang sơn, cho dù vị nhạc phụ trước mắt này có càn rỡ đến đâu thì cũng không dám mang giang sơn của nhi tế ra mà đùa giỡn được, cho nên nếu hắn muốn đi thì đương nhiên là có lý của hắn rồi.

Vì thế, Triệu Trinh gật đầu một cái. “Vậy phải phiền Thái sư rồi.”

Thái sư cười gật đầu, cũng chuẩn bị xuất môn.

***

Lúc này, ngoài cửa phủ Khai Phong.

Cỗ kiệu của Bao đại nhân vừa mới đừng ngoài cửa phủ đã thấy trước cửa phủ rối tinh rối mù rồi.

Thì ra là mười mấy nha dịch đang kéo xích sắt, muốn lôi Ngũ Túc vào trong phủ Khai Phong.

Ngũ Túc bị Triển Chiêu điểm huyệt đạo nên không vận nội lực được, nhưng mà hắn vẫn cứ cậy mạnh mà chống cự ngoài cửa. Hắn ta rất to béo, ban nãy bị Bạch Ngọc Đường đập cho một trận mới trở nên ngoan ngoãn một chút, nhưng bây giờ vừa mới đỡ đau chút đã bắt đầu vùng vẫy rồi, khi vừa bị kéo đến cửa phủ Khai Phong thì bắt đầu chống đối.

Mười mấy nha dịch của phủ Khai Phong cùng nhau kéo dây xích mà vẫn không cách nào kéo hắn nhúc nhích được, bọn họ cứ kéo kéo giật giật ngoài cửa phủ như vậy, đã thế, Ngũ Túc còn trêu ghẹo bọn họ nữa, nói đây là hắn chưa ăn no đấy, ăn no rồi thì đừng nói là mười mấy, cả trăm người cũng không thể kéo hắn được.

Ngoài cửa cũng có không ít người đến xem náo nhiệt, mấy đứa nhỏ còn bị thân hình khổng lồ của Ngũ Túc dọa cho chạy mất, nhào vào trong lòng cha nương mình mà kêu “gấu” kìa.

Bọn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã mang Thiên Tôn đi trước rồi, những người khác đều bận việc nên không có ai đến quản chuyện này.

Vì vậy, bọn nha dịch đều cùng nhau đồng lòng nhất trí mà rối rít nhìn lên nóc nhà… bởi vì trên đó còn có một người đang vô cùng rảnh rỗi khác – Ân Hậu.

Nhưng mà lúc này Ân Hậu vẫn đang chống cằm, cảm thấy rất thú vị mà nhìn trận chiến giữa một tên béo ú với mười mấy nha dịch bên dưới, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ. Hơn nữa, Ân Hậu còn đang cực kỳ bất mãn đây này, ngoại tôn yêu của ngài đã cùng Bạch Ngọc Đường cưỡi rồng “bỏ trốn” mất rồi, lại chỉ mang theo Thiên Tôn mà không mang theo ngài.

Ngũ Túc đang trêu chọc mấy nha dịch kia rất vui vẻ, vậy mà đột nhiên… mấy nha dịch đồng loạt buông tay.

Ngũ Túc không chú ý nên ngã lộn cả đầu xuống đất, mặt đất rung chuyển. Nền gạch trước phủ phủ Khai Phong bị đập vỡ mấy mảng, khiến mọi người cũng phải kêu than – Tên béo này rốt cuộc nặng bao nhiêu cân chứ?

Ngũ Túc ngồi dậy, thầm nghĩ đám nha dịch này thật quá đáng quá. Nhưng mà, nhìn lại hình như người ta cũng không cố ý làm hắn bị ngã đâu, hình như họ đang mải nhìn phía sau lưng hắn. “Vương gia.”

Ngũ Túc ngây người, thầm nghĩ: “Vương gia gì? Đám người này cung kính như vậy, chẳng lẽ là hoàng tộc sao?”

Vì vậy, Ngũ Túc vừa định quay mặt lại xem thì lại thấy một thân ảnh nho nhỏ chạy lướt qua bên cạnh hắn, còn vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn hắn, cuối cùng, bé con ấy đi đến bậc thang trước phủ nha môn, đứng lại, há to miệng mà nhìn hắn. “Oa! To thật nha!”

Ngũ Túc lập tức bị bé con trước mắt này hấp dẫn, đứa nhỏ này nhìn chỉ khoảng năm, sáu tuổi thôi đi? Trắng trắng tròn tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, miệng nhỏ xíu… đáng yêu hết sức đáng yêu luôn!

Ngũ túc mở to hai mắt nhìn bé con trên bậc thang.

Đứa nhỏ này là ai chứ? Đương nhiên là Tiểu Tứ Tử rồi.

Tiểu Lương Tử cũng vừa ngáp vừa lướt qua bên cạnh Ngũ Túc, cũng đi về phía bậc thang.

Ngũ Túc mở to mắt nhìn, lại là một bé con! Nhưng mà đứa nhỏ này lớn hơn chút, ngoại hình cũng rất đẹp, nhưng cái mặt trông cực thối.

“Ngươi chính là tên béo suýt nữa bị Bạch đại ca đánh thành thịt băm hử?” Tiểu Lương Tử chọc tức Ngũ Túc.

Khóe miệng Ngũ Túc co giật, Tiểu Tứ Tử thì lại nhìn hắn. “Thế này là đã bị đánh thành thịt băm rồi à? Vậy trước kia béo lắm à?”

Ngũ Túc nhìn chằm chắm hai đứa nhỏ kia một cái, đứa nho nhỏ trắng tròn ngây ngô này đáng yêu một chút, đứa kia đáng ghét một chút, nhưng mà… trong hai đứa này, đứa nào là vương gia chứ?

Khi hắn còn đang suy nghĩ thì đã thấy bên cạnh có một người nữa đi qua.

Ngũ Túc ngẩng đầu lên, người nọ cũng nhìn hắn một cái, hai bên đối mắt, Ngũ Túc sợ hết hồn – Oa! Hai con mắt khác màu nha!

“Ngươi là yêu quái sao?” Ngũ Túc kinh hãi, vừa mở miệng đã hỏi Triệu Phổ.

Công Tôn cũng đi đến, nhìn hắn một chút thì sờ cằm hỏi: “Hử? Ngươi có phải người của tộc Bá Lộc Môn không?”

Ngũ Túc cau mày nhìn Công Tôn. “Gì mà Ba La Môn?”

Công Tôn cau mày. “Ngươi không biết xuất thân của mình sao?”

“Ta do hải thần sinh ra.” Ngũ Túc ngửa mặt lên nói, rất đắc ý.

Công Tôn khẽ cau mày, Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi: “Ngươi do Hải sâm sinh ra á?”

Ngũ Túc gật đầu.

Tiểu Tứ Tử lại kinh ngạc: “Á?! Vậy sao ngươi bị chiếu nắng lại không chết a?”

Ngũ Túc khó hiểu: “Sao bị nắng lại chết?”

Tiểu Tứ Tử vỗ tay một cái: “Không phải ngươi là hải sâm sao?”

“Ta không phải là hải thần! Ta là con của hải thần!” Ngũ Túc nhắc lại lần nữa.

Tiểu Tứ Tử quay đầu lại. “Không phải Hải sâm sẽ sinh ra hải sâm sao?”

“Ách…” Ngũ Túc bị hỏi ngu luôn, sau đó đột nhiên hiểu ra. “Đúng thế! Ta là con của hải thần nên ta cũng phải là hải thần mới đúng!”

Tiểu Tứ Tử gật đầu. “Đúng vậy.”

Ngũ Túc mừng rỡ, chỉ Tiểu Tứ Tử – Đứa nhỏ này thật thông minh.

Tiểu Tứ Tử lại khó hiểu: “Làm hải sâm sao lại vui vẻ như vậy chứ?!”

Bọn nha dịch chỉ còn biết lắc đầu than thở… vậy mà cũng giao lưu được.

Bao đại nhân vừa mới từ hoàng cung về, nhanh chóng xuống kiệu tới hỏi Triệu Phổ tình hình thế nào rồi.

Triệu Phổ ý bảo để kéo tên béo kia vào rồi sẽ nói sau.

Nhưng mà bọn nha dịch lúc này lại rất khổ sở mà cầm xích sắt nhìn Triệu Phổ – Chúng ta kéo không được.

Triệu Phổ đưa tay nhận dây xích, kéo tên béo đó vào trong.

Ngũ Túc không thể ngồi yên được nữa, lúc này hắn không có nội lực, chỉ có thể dựa vào thể trạng chống đỡ thì sao có thể chống lại Triệu Phổ được chứ. Đừng nói là chỉ có một mình hắn, dù có mười người như hắn Triệu Phổ cũng kéo được tuốt.

Ngũ Túc bị kéo vào trong rồi còn hỏi Triệu Phổ: “Ngươi họ Tào hả? Là người của Hoàng gia?”

Triệu Phổ không trả lời hắn, chỉ quan sát qua cũng biết chắc hắn là một tên ngốc, cho nên cứ để hắn ở trong sân, còn bản thân thì im lặng đến ngồi bên ghế đá.

Tiểu Tứ Tử bưng trà tới, rót cho Triệu Phổ, bé cũng biết Triệu Phổ đã bận rộn cả ngày rồi.

Triệu Phổ đưa tay nhận chén trà, sờ đầu Tiểu Tứ Tử một cái, nói: “Đi thu dọn đồ đạc với cha con đi, ba ngày sau phải xuất môn rồi.”

“Vâng!” Tiểu Tứ Tử kéo Tiểu Lương Tử nhảy chân sáo đi.

Ngũ Túc hình như cũng rất thích trẻ con, quay đầu lại nhìn Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử, hỏi Triệu Phổ: “Nhi tử của ngươi à?”

“Một là nhi tử của ta, một là đồ đệ của ta.” Triệu Phổ nhàn nhạt trả lời.

“Hả…” Ngũ Túc cảm thấy kinh ngạc, lại hỏi lần nữa: “Ngươi là hoàng tộc Đại Tống sao?”

Triệu Phổ gật đầu. “Tiên hoàng là hoàng huynh của ta, đương kim hoàng thượng là chất tử của ta.”

Ngũ Túc há to miệng: “Quan lớn như vậy á! Không nhận ra đó! Không phải người ta vẫn nói hoàng đế Đại Tống rất hung ác sao?”

Triệu Phổ hỏi hắn: “Ai nói vậy với ngươi?”

“Mạch đai nhân a.” Ngũ túc bĩu môi. “Cha ta cũng nói vậy.”

Triệu Phổ cau mày nhìn hắn. “Ngươi nói cha ngươi là hải thần.”

“Đúng vậy!” Ngũ Túc gật đầu.

“Nói vậy, Hải thần nói với ngươi là hoàng đế Đại Tống ta rất hung tàn sao?” Triệu Phổ cảm thấy khá hứng thú. “Còn nói gì nữa?”

“Giết người không nháy mắt, không có chuyện xấu nào không làm!” Ngũ Túc nói. “Hôn quân!”

Triệu Phổ gật đầu một cái. “Nếu quả thật đúng là hoàng đế như vậy, có tạo phản cũng là bình thường.”

“Ha hả.” Ngũ Túc cười gật đầu: “Đương nhiên.”

“Nhưng nếu không phải thì sao?” Triệu Phổ hỏi ngược lại hắn.

Ngũ Túc lại mở to mắt mà nhìn Triệu Phổ.

“Ngươi thử nhìn thiên hạ thái bình này xem.” Triệu Phổ nhàn nhạt nói. “Dân chúng sung túc, bọn trẻ cũng không phải sống trong cảnh chiến tranh loạn lạc, cũng đủ để chứng minh hoàng đế không phải hôn quân. Mà ngược lại chính các ngươi đến khơi mào chiến tranh, khiến thiên hạ đại loạn, cho dù cuối cùng người của các ngươi có thể trở thành hoàng đế đi chăng nữa thì người chết vẫn cứ là người chết, không sống lại được. Nói cách khác, vị hôn quân trong miệng các ngươi thì có thể khiến cho thiên hạ thái bình, dân chúng cơm no áo ấm, an hưởng cuộc sống bình yên, mà vị Mạch đại nhân kia của các ngươi lại dùng tính mạng của bách tính, khiến sinh linh đồ thán để đổi lấy ngai vị hoàng đế của mình, vậy rốt cuộc ai mới là người xấu đây?”

Ngũ Túc nghe Triệu Phổ nói mà nhíu chặt đôi hàng lông mày, lắc mạnh đầu. “Dù sao ngươi cũng là người xấu, đừng có nói hươu nói vượn gạt ta.”

Triệu Phổ đột nhiên đưa tay chỉ Tiểu Tứ Tử đang chuyển đồ giúp Công Tôn ngoài cửa.

Ngũ Túc quay đầu lại.

“Nếu ta nói muốn có được ngôi vị hoàng đế thì phải giết đứa nhỏ kia, ngươi có giết không?” Triệu Phổ hỏi.

Ngũ Túc há to miệng, quay đầu lại mắng Triệu Phổ: “Ngươi có phải là con người không chứ? Đứa nhỏ đáng yêu như vậy mà cũng đòi giết…”

Nhưng mà hắn còn chưa có dứt lời thì Triệu Phổ đã đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, đưa tay bóp chặt cổ hắn.

Ngũ Túc bị Triệu Phổ bóp đến ngạt thở, chân vùng vẫy không ngừng, đúng lúc này lại nghe Triệu Phổ ghé vào tai hắn nói: “Vị Mạch đại nhân kia của ngươi có thể đảm bảo khi chiến loạn xảy ra, đao thương không có mắt, những đứa trẻ như vậy sẽ không bị giết chết sao?”

Con ngươi của Ngũ Túc cũng sắp lồi hết cả ra rồi, Công Tôn ở phía xa thì chỉ có thể lắc đầu, nếu Triệu Phổ mà bọp nữa thì tên béo này sẽ chết chắc.

Đúng lúc Ngũ Túc tưởng mình chắc chắn sẽ chết rồi, trước mắt cũng tối sầm lại, lỗ tai ong ong không ngừng thì Triệu Phổ lại thả tay ra.

Ngũ Túc ngồi phịch xuống đất, vuốt cổ thở dốc, trợn to hai mắt nhìn Triệu Phổ.

“Xuẩn tài.” Triệu Phổ vỗ đầu Ngũ Túc. “Không có ai là do thần sinh ra cả, người nào cũng đều do phụ mẫu sinh ra hết, phụ mẫu ngươi sinh ra ngươi là vì muốn ngươi làm những gì mình thích, chứ không phải đi làm những điều người khác bảo.”

Nói xong, Triệu Phổ nhìn thẳng vào mắt hắn. “Nhớ rõ cho ta, chớ có giết người ở đất Đại Tống của ta, nếu không, ta chém nát ngươi đem cho chó ăn.”

Ngũ Túc nhìn cặp mắt khác màu của Triệu Phổ kia, không nói lên lời.

Triệu Phổ tháo xích sắt trên người hắn ra. “Ngươi đi đi.”

Ngũ Túc sửng sốt, chỉ mình: “Ngươi thả ta đi?”

“Ừ.” Triệu Phổ vứt xích sắt sang bên cạnh.

Bao đại nhân ở trong thư phòng, hơi mỉm cười. Nhóm ảnh vệ đương nhiên sẽ không có bất cứ ý kiến gì với quyết định của Triệu Phổ, chỉ có một số nha dịch cảm thấy hơi đáng tiếc, nhưng không ai dám ngăn cản.

“Sao ngươi lại thả ta đi?” Ngũ Túc khó hiểu.

Triệu Phổ cau mày. “Không thả giữ ngươi lại làm gì? Nuôi ngươi chỉ tổ lãng phí lương thực. Một là ngươi cút đi, hai là ta cứ làm thịt ngươi luôn, ngươi chọn đi!”

Ngũ Túc giật mình, nhanh chóng đứng lên, nhìn Triệu Phổ: “Ngươi không sợ thả hổ về rừng sao?”

“Thì ra cũng biết vài thành ngữ a.” Triệu Phổ bật cười. “Ngươi cũng không phải là hổ, đây mới là hổ.”

Nói xong, chỉ bên kia.

Ngũ Túc xoay mặt sang, thấy Tiểu Tứ Tử đang chải lông cho Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ dùng móng vuốt nhẹ nhàng vỗ vỗ vạt áo Tiểu Tứ Tử, đùa giỡn với bé.

Ngũ Túc kinh ngạc. “Đây là con gì vậy? Mèo mà cũng to thế sao?”

Mọi người cùng cau mày, tên béo này bị ngăn cách với bên ngoài sao? Một chút thường thức cũng không có, cả hổ cũng không biết à?

“Cút đi.” Triệu Phổ nói.

Ngũ Túc do dự một chút. “Ngươi thật sự để ta đi sao?”

Triệu Phổ liếc hắn, ý bảo – Ngươi không đi ta làm thịt ngươi liền.

Ngũ Túc vội vàng tung người nhảy lên nóc nhà, còn cúi đầu nhìn hắn một cái nữa.

Tiểu Tứ Tử đang nằm trên lưng Tiểu Ngũ, thấy hắn sắp đi bèn vẫy tay với hắn. “Sâm Sâm, tạm biệt!”

Ngũ Túc mở to mắt nhìn, lại liếc sang Triệu Phổ, Triệu Phổ cũng không buồn để ý đến hắn.

Ngũ Túc nhảy khỏi nóc nhà, chỉ nhảy vài cái đã vọt đi.

Triệu Phổ quay đầu lại, liếc mắt nhìn Ân Hậu đang nằm ngáp trên đỉnh lầu Miêu Miêu, cười nói: “Lão gia tử, kính nhờ ngài.”

Ân Hậu cũng cười, giờ thì ngài đã hiểu tại sao Triệu Phổ lại không để ngài đi cùng Thiên Tôn đi Sở Châu rồi, xem ra là muốn ngài theo dõi tên mập kia, giúp nó đi thám thính tình hình quân địch đây mà.

Ân Hậu gật đầu, lách người một cái… biến mất.

Bao đại nhân cũng đi ra. “Vương gia suy nghĩ chu đáo, đối phương cao thủ như mây, chỉ có Ân Hậu đi thăm dò mới không bị đả thảo kinh xà mà thôi.”

Công Tôn cũng gật đầu, tên béo này ngốc nghếch, nói năng lại không trôi chảy, có hỏi cũng không ra chuyện gì, chi bằng cứ theo dõi hắn xem rốt cuộc đã có chuyện gì còn hơn.

Triệu Phổ nhìn Bao đại nhân. “Bao tướng, tên Mạch đại nhân gì đó, ngài có manh mối gì không?”

Bao đại nhân thở dài, vẫy tay gọi Triệu Phổ. “Ban nãy Công Tôn tiên sinh có nói qua, đại hán này thân thể kỳ dị cực kỳ to lớn khiến Bản phủ cũng nghi ngờ không biết hắn có phải là người của tốc Bá Lộc Môn trong truyền thuyết kia không, bởi vậy mới điều tra một chút. Qủa thực là cũng điều tra được chút manh mối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi