LONG ĐỒ ÁN

Triển Chiêu hút xui xẻo là một chuyện, trong hai ngày ngắn ngủi mà xảy ra ba vụ án mạng lại là một chuyện khác.

Triển Chiêu và mọi người cùng Triệu Phổ tiến cung, vừa đi vừa hỏi, “Ai chết ở trong cung?”

Triệu Phổ tựa hồ cũng thấy chuyện này rất kỳ quái, “Một quản sự Long Đồ các.”

“Long Đồ các?” Mọi người cả kinh.

“Sách trong Long Đồ các có bị mất trộm không?” Triển Chiêu vội hỏi.

Triệu Phổ ngẩn người, “A? Ý ngươi là có người trộm sách nên giết quản sự? Ai biết được a... Trong Long Đồ các có nhiều sách như vậy.”

“Tình trạng thi thể có kỳ quái không?” Triển Chiêu hỏi.

Triệu Phổ Triệu Phổ, “Thế nào thì tính là kỳ quái?”

“Trên cổ có cắm thứ gì đó không?” Triển Chiêu hỏi.

Triệu Phổ lắc đầu, “Không, vốn dĩ đều nghĩ có thể là ngoài ý muốn ngã chết, bất quá Vương thái y nhìn thoáng qua rồi bảo thông tri Khai Phong phủ, là bị người một chưởng đánh chết.”

Công Tôn nghe được, gật đầu, “Vương thái y nếu nói như vậy, hẳn là không có vấn đề gì.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, nếu như trên thi thể không có cắm thứ gì kỳ quái trên cổ, vậy có lẽ không liên quan đến hai vụ án mạng trước. Nhưng lại là chết ở Long Đồ các … Bọn họ lại trùng hợp muốn tới Long Đồ các tìm danh lục năm đó.

Mọi người tới Long Đồ các, thì thấy không chỉ Vương thái y, Bao Đại nhân cũng đã ở.

Vương thái y đang ở bên cạnh thi thể, lão thái y cuộc đời này vừa ý nhất chính là Công Tôn, liếc mắt thấy hắn đến, liền nhường việc cho hắn, không nói gì lấy vỏ cam chà tay, cũng không biết cam là lấy từ đâu.

Triệu Phổ buông Tiểu Tứ Tử xuống, Tiểu Tứ Tử xách hòm thuốc nhỏ, theo Công Tôn chạy qua, vương thái y tiếp tục vò vỏ cam.

Triển Chiêu tới bên cạnh Bao đại nhân, kể lại đại thể chuyện hồi sáng.

Bao đại nhân liền cau mày, bảo nhóm Bao Duyên và Bàng Dục theo hai quản sự khác đi vào kiểm tra xem có thiếu quyển nào không.

Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua thi thể... Người chết là một lão đầu, niên kỷ cũng không nhỏ. Mấy người quản sự Long Đồ các đều đã lớn tuổi, thường ngày dữ thế vô tranh, hẳn không phải là báo thù.

Công Tôn cởi vạt áo người chết nhìn thoáng qua, quay đầu lại nói với mọi người, “Ngực bị một chưởng mất mạng, hạ thủ rất nhanh.”

Thuần Hoa thường đến Long Đồ các, có biết lão nhân này, “Đây không phải Dương bá sao?”

Lâm Tiêu hiển nhiên cũng quen hắn, giậm chân, “Kẻ nào hạ thủ độc ác …”

Triệu Phổ ôm cánh tay nhìn hiện trường loạn một đoàn, hỏi Bạch Ngọc Đường cũng đứng bên ngoài quan sát, “Ngươi thấy thế nào?”

Bạch Ngọc Đường nói, “Xem có bị mất sách không.”

“Không mất thì sao?” Triệu Phổ hỏi tiếp, cửu Vương gia không có ở chung với mọi người từ sáng nên không biết chuyện gì đã xảy ra.

“Đại khái không có liên quan tới những vụ án trước.”

“Nếu có mất?” Vương gia tiếp tục hỏi.

Bạch Ngọc Đường nhìn Long Đồ các một chút, “Dương bá không khéo đụng phải hung thủ đến trộm sách, kết quả bị giết người diệt khẩu.”

Triệu Phổ cau mày, “Lão đầu là chết oan?”

“Đại khái là vô tình thấy được hung thủ...”

Bạch Ngọc Đường vừa mới dứt lời vừa mới dứt lời, từ trong Long Đồ các, Bao Duyên vội vã chạy ra, “Không có! Hồ sơ không có!”

Bao đại nhân cau mày, “Hồ sơ nào?”

“Toàn bộ danh lục học sinh Thái Học viện, đều mất cả rồi!” Bao Duyên kích động.

Mấy quản sự khác đứng phía sau cũng thấy mạc danh kỳ diệu, “Trộm thứ đó làm gì?”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi, “Vậy còn hồ sơ liên quan đến vụ án Kim gia lão trạch?”

Mọi người sửng sốt.

Bao Duyên vội chạy đi tìm.

Không bao lâu hắn đã chạy ra, “Cũng không có!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau — quả nhiên có liên quan đến Kim gia lão trạch.

Lúc này, Nam Cung chạy tới, đại khái là Triệu Trinh biết Hoàng cung xảy ra án mạng nên bảo hắn tới coi.

Long Đồ các xác thực mà nói cũng không thuộc về quản hạt của Hoàng cung đại nội thị vệ, nhưng vẫn nằm trong phạm vi Hoàng cung, muốn xuất nhập đương nhiên không dễ, hung thủ nhất định võ nghệ cao cường.

Nam Cung Kỷ tìm vài thị vệ phụ trách tuần tra xung quanh tới hỏi thăm, không ai phát hiện ra có gì khác thường.

Quản sự Long Đồ các có rất nhiều, mỗi lần trực ban đều là ba người, hôm này trực cùng Dương bá còn có hai người khác.

Long Đồ các thường ngày đều bị khóa, ba người bọn họ chủ yếu ở trong phòng phía trước tu bổ hồ sơ và thư tịch, có người đến tìm hồ sơ thì bọn họ mới hỗ trợ vào tìm. Vì lượng sách ở Long Đồ các rất lớn nên người bình thường rất khó tìm ra chỗ để sách mình cần. Muốn vào Long Đồ các phải có công văn của Bao đại nhân. Mặt khác, muốn kiểm tra hồ sơ phải có lệnh bài của Khai Phong phủ hoặc phê văn của Đại Lý tự, công văn của Lâm Tiêu cũng có thể đi vào, bởi vì học sinh Thái Học viện cũng có thể đến Long Đồ các mượn sách, nhưng không thể vào khu vực lưu trữ hồ sơ, nói chung quản lý rất nghiêm.

Nam Cung mang theo khẩu dụ của Triệu Trinh đến, nói Bao Chửng nhất định phải tra rõ, quyết không thể buông tha hung thủ.

Bao đại nhân bảo Triển Chiêu mang theo một vài nhân thủ, triệt để tra Kim gia lão trạch, còn hắn trở về Khai Phong phủ, lệnh Vương TriềuMã Hán tập trung những hạ nhân còn sống của Kim gia năm đó về Khai Phong phủ, hắn muốn hỏi chuyện.

Bàng Dục ôm cánh tay nhỏ giọng hỏi Lâm phu tử, “Ai, lão gia tử, không phải có ba chỗ lưu trữ danh lục học sinh Thái Học viện sao? Còn có một chỗ ở đâu? Tiên hạ thủ vi cường a!”

Công Tôn cũng gật đầu, “Đúng vậy, đừng để lại bị giành trước.”

Lâm phu tử nói, “Nơi đó, hẳn là không mất được a...”

“Là nơi nào?” Triển Chiêu hiếu kỳ.

Lâm phu tử nói, “Thư phòng của Hoàng thượng.”

Mọi người xoa cằm — nơi này... Hẳn là an toàn a.

Lâm phu tử thấy mọi người muốn đi gặp Triệu Trinh thì giao danh lục tân sinh cho Triển Chiêu, nói, “Các ngươi giúp ta nộp cho Hoàng thượng a.”

Triển Chiêu nhìn hắn, “Phu tử ngươi không đi?”

Lâm phu tử thở dài, nhìn thi thể Dương bá đang chuẩn bị được đưa về Khai Phong phủ để khám nghiệm, khoát khoát tay, “Ai, chẳng có tâm tình nào, ta về Thái Học viện trước.”

Tất cả mọi người nhìn lão phu tử xoay người đi ra ngoài, thần tình ảm đạm.

Lâm Tiêu nhìn mọi người, như có gì muốn nói, nhưng cuối cùng không nói gì, đuổi theo bồi Lâm phu tử trở về.

Bàng Dục vuốt cằm nhíu mày, “Lão gia tử lại bị đả kích không nhỏ a.”

“Gần đây chết thật nhiều người a, thư phòng còn bị đốt, đại khái cũng có chút lo lắng.” Thuần Hoa cũng gật đầu.

Triển Chiêu nhìn một chút Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cũng khẽ nhíu mày.

Lúc này, suy nghĩ của hai người không sai biệt lắm — Lâm phu tử tựa hồ có chút kỳ quái, hắn có phải đã nghĩ ra gì không?

Triệu Phổ thì hiếu kỳ, thanh niên phía sau Lâm Tiêu là ai a? Có vẻ công phu không tồi a, bảo tiêu mới thỉnh về a?

“Cha chúng ta tới chỗ Hoàng HSo?” Tiểu Tứ Tử kéo tay Công Tôn hỏi.

Mọi người mới hồi phục tinh thần.

Công Tôn gật đầu, “Đúng vậy.”

“Chúng ta đi thăm Hương Hương a.” Tiểu Tứ Tử kéo tay Công Tôn đi thật nhanh.

Mọi người đi vòng vào Hoàng cung.

Triệu Phổ có chút hứng thú với vụ án, nên đi theo Công Tôn và Tiểu Tứ Tử hỏi thăm xem chuyện gì xảy ra.

Đợi đến lúc tới cửa hoa viên ngay trước thư phòng Triệu Trinh, cửu Vương gia đại thể đã nắm rõ những vụ án phát sinh hai ngày qua, cảm khái, “Khẩu vị tên hung thủ này đủ nặng...”

Cửa Hoa viên, đương nhiên có đại nội thị vệ gác, bất quá vừa nhìn thấy Tiểu Tứ Tử chạy ở phía trước, nhóm thị vệ chẳng cần thông truyền, cứ để cho vào, có lẽ đã được Triệu Trinh phân phó qua, Tiểu Tứ Tử có thể tùy tiện vào.

Mọi người lại yên lặng nhìn Tiểu Tứ Tử — thật giỏi a... xem đãi ngộ kìa.

Tiểu Tứ Tử mới vừa vào cửa, chợt nghe có giọng nói truyền đến, “Tiểu Tứ Tử!”

Mọi người nghe mức độ mềm và ngọt của giọng nói mà đoán đó chính là Hương Hương.

Nhìn nữa, quả nhiên Hương Hương nhào tới chỗ Tiểu Tứ Tử, cùng lúc đó Bàng Dục cũng lao ra ôm lấy ngoại sanh nữ, giậm chân, “Nam nữ thụ thụ bất thanh a hai ngươi!” Nói còn chưa dứt lời, đã bị Bao Duyên đạp một cước, “Nói bậy bạ gì đói!”

Triệu Trinh lúc này đang đứng ở trong sân ngáp dài, mọi người rõ ràng thấy hắn nhìn sang đây với hai mắt tỏa sáng, như muốn nói — đang buồn chán đây, thú vị tới rồi!!

Mọi người bỗng hiểu ra vì sao Lâm Tiêu phu tử không muốn tới, bằng hữu hắn vừa mới chết, lúc này khẳng định không có tâm tình để Triệu Trinh đùa giỡn.

Triệu Trinh tiếp lấy danh lục Triển Chiêu đưa cho, bất đắc dĩ cười cười, “Lâm phu tử có phải vì chuyện tứ viện giao lưu mà giận trẫm rồi không?”

Tất cả mọi người yên lặng liếc mắt — biết thế ngươi còn đáp ứng, đúng là e sợ thiên hạ bất loạn.

“Lâm phu tử hình như có chút khó xử.” Triển Chiêu thay Lâm Tiêu nói, song song hắn cũng hiểu được, Triệu Trinh tuy rằng thích xem náo nhiệt nhưng không hề hồ đồ, hắn rất tôn kính Lâm Tiêu, hẳn là không nỡ gây phiền toái cho ông cụ.

Triệu Trinh cười cười, vô cùng thoải mái mà nói, “Không sao, ông ấy sẽ ứng phó được.”

Triệu Phổ hiếu kỳ hỏi Công Tôn, “Cái gì tự viện giao lưu? Các hòa thượng tụ họp sao?”

Công Tôn bất đắc dĩ nhìn Triệu Phổ.

Triệu Trinh lật xem danh lục, hỏi thăm Triển Chiêu xem cả đám người kéo tới làm gì, có phải muốn tìm danh lục học sinh các khóa trước của Thái Học viện không.

Triển Chiêu gật đầu, quả nhiên trong cung nơi nơi đều là tai mắt của Triệu Trinh, đối thoại của bọn họ ở cửa Long Đồ các có lẽ Triệu Trinh đã biết hết, bất quá cũng đúng thôi, dù sao cũng là chết người trong cung, Triệu Trinh không biết mới là lạ.

“Ai...” Triệu Trinh cũng thở dài, “Các ngươi muốn tìm danh lục năm nào?”

Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn Triệu Trinh.

Triệu Trinh nhún vai, “Chỉ có trong vòng mười năm.”

“Sớm hơn nữa đâu?” Triệu Phổ buồn bực.

“Mười năm trước từng dọn thư phòng một lần, hồ sơ quá nhiều không để thêm vào được nên phần lớn đều dời về Quyển tàng các.”

“Vậy thì xong.” Triệu Phổ nói, “Quyển tàng các năm đó từng cháy rụi một lần.”

Triệu Trinh gật đầu.

Mọi người cau mày — Vậy... Chẳng phải đầu mối đều đứt sạch?!

“Bất quá các ngươi có thể đi tìm một người.” Trong lúc mọi người đang thất vọng, Triệu Trinh lại cung cấp đầu mối.

Tất cả mọi người trông mong nhìn Triệu Trinh — không nên dừng lại lấy hơi chứ! Mau nói cho xong!

“Có nhớ Trần phu tử chuyên quản lý chìa khóa kho sách không?” Triệu Trinh hỏi.

Tất cả mọi người gật đầu, Trần Minh đại học sĩ sao, lão gia tử chín mươi bảy tuổi, phản ứng siêu chậm a! Hỏi hắn một câu phải đợi nửa canh giờ hắn mới trả lời, trước khi trả lời lão gia tử phải ngủ một giấc.

Triển Chiêu khóe miệng giật giật, trước đây bọn họ phải tìm một số hồ sơ, có tới đó một chuyến, mà nguyên một bó chìa khóa to, tìm ra đúng chìa mất cả nửa ngày.

“Ở chỗ cụ ấy có lưu giữ sao?” Triển Chiêu hỏi.

Triệu Trinh khẽ cười, đưa tay chỉ vào đầu, “Nơi này của ông ấy có trữ.”

Tất cả mọi người tò mò.

“Trần phu tử thế nhưng đã gặp qua là không quên được, mười năm trước khi dọn thư phòng của trẫm, phần lớn sách đều bỏ vào Quyển Tông các, ông ấy hỏi trẫm có thể vào đó đọc không, trẫm đưa cho chìa khóa, ông ấy hẳn đều xem hết rồi, chỉ cần ông ấy xem qua sẽ không quên. Các ngươi muốn danh lục năm nào thì nhờ lão gia tử viết ra một phần cho các ngươi, chữ của ông ấy khá đẹp, nhưng tay hơi run một chút.” Triệu Trinh cười tủm tỉm vỗ vỗ Triển Chiêu, bát quái, “Đúng rồi, các ngươi lo chuyện đi dạy học ở Thái Học viện tới đâu rồi? Tứ viện giao lưu các vị không có hứng thú sao? Cùng nhau vui vẻ a? Trẫm đã lâu rồi không lăn qua lăn lại ai nha.”

Triển Chiêu nhìn trời.

Triệu Phổ cũng đỡ trán, Triệu Trinh đúng là quá nhàn, trước hắn còn hỏi thăm có muốn đưa Đa Đa vào chuồng ngựa trong cũng để dưỡng thai không, hắn cũng muốn xem sinh tiểu mã. Sau đó bị Bát Vương gia mắng, “Ngươi nếu nhàn rỗi như vậy thì đến chỗ các quý phi sinh thêm mười mấy oa nhi đi.”

Triệu Trinh cũng phải tự kiểm điểm bản thân, hắn đại khái là vị hoàng đế đầu tiên bị đại thần khuyên can phải sinh hoạt hoang *** vô độ…

Triển Chiêu và mọi người để lại Tiểu Tứ Tử cho Triệu Trinh và Hương Hương, rồi chạy đi tìm Trần phu tử.

Trần phu tử ru rú trong nhà, lúc này hẳn là ở trong kho hồ sơ, không hiểu sao Triển Chiêu và mọi người sải bước rất nhanh. Hung thủ này có vẻ trăm phương nghìn kế muốn tiêu hủy danh lục năm đó, Trần phu tử sẽ không gặp nguy hiểm chứ?

Đợi đến được kho hồ sơ, thì thấy cửa khố phòng đang mở.

Mọi người chạy vào... Ngoại đường không có ai!

“Trần phu tử!” Bàng Dục hô hai tiếng, không ai trả lời.

“Phân công nhau tìm đi.” Triệu Phổ cảm thấy tình huống không quá tốt.

Mọi người lập tức phân tán khắp nơi, mà vẫn không tìm được lão đầu.

“Ai nha! Lão đầu có phải đã bị bắt trói rồi không!” Bàng Dục hô lên một câu, vai bỗng nhiên bị ai đó vỗ.

Tiểu Hầu gia giật mình, quay đầu lại, thì thấy Trần phu tử đang đứng ở phía sau.

“Oa...” Bàng Dục nhảy dựng, “Lão gia tử ngươi bước đi không có tiếng động a?”

Trần lão gia tử chỉ chỉ cái rèm phía sau, ý là — đang ngủ thì bị ngươi đánh thức đó.

Mọi người thấy lão đầu tinh thần còn rất tốt, thở phào nhẹ nhõm.

Trần Minh tới bên bàn ngồi xuống, ngáp một cái nhìn mọi người, “Tìm...”

“Chúng ta không tới tìm chìa khóa.” Triển Chiêu vội vàng hỏi, “Lão gia tử ngươi còn nhớ danh lục Thái Học viện không? Hai mươi đến hai lăm năm trước ấy, giúp chúng ta sao ra một phần nha!”

Tất cả mọi người nhìn Triển Chiêu — ngữ tốc rất nhanh a.

Trần Minh bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu, đứng lên, xoay người, bỏ đi.

“Lão gia tử?” Bao Duyên gọi hắn, thế nhưng Trần Minh cước bộ không dừng, cứ run rẩy đi thẳng.

Tất cả mọi người nhìn Triển Chiêu — xem đi! Sinh khí rồi đó! Lão nhân gia là phải dỗ ngọt a! Ngươi không phải rất có kinh nghiệm sao! Ngươi cái tên xui xẻo này...

Triển Chiêu gãi đầu.

Lúc này, Trần Minh đi tới trước một giá sách, vẫy mọi người.

Bạch Ngọc Đường ngay bên cạnh hắn, đi qua.

Lão đầu chỉ vào tầng cao nhất của giá sách.

Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt, thì thấy phía trên giá sách viết — hồ sơ bổ sung Quyển Tàng các, mà ở hàng thứ ba, rõ ràng là một loạt danh lục Thái Học viện.

Mọi người hít sâu một hơi.

Lão đầu chầm chậm nói, “Sau khi Quyển Tàng các bị cháy, ta bắt đầu chép lại...” Nói đến đây, đột nhiên không nói nữa, nhìn sang... Đã ngủ mất.

Bàng Dục kích động lắc lắc lão gia tử, “Lão gia tử ngươi là Bồ Tát sống!”

Bao Duyên vội vàng leo lên thang đi lấy danh lục.

Triển Chiêu chạy lại giải cứu Trần Minh bị Bàng Dục lay đến mức đầu váng mắt hoa, hỏi ông cụ, “Lão gia tử, ngươi biết án mạng ở Kim gia lão trạch không?”

Trần Minh được Triển Chiêu đỡ ngồi xuống, tiếp nhận ly nước Thuần Hoa rót cho, suy nghĩ một chút, nhíu mày nhìn Triển Chiêu, “Kim gia lão trạch?”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Tây Sơn Kim gia?” Lão đầu lại hỏi một câu.

Mọi người theo gật đầu.

Lão đầu vươn một ngón tay, “Quỷ...”

Tất cả mọi người sửng sốt, cho rằng hắn muốn nói quỷ trạch, cũng gật đầu.

Lão đầu nhưng lại nói tiếp, “Quỷ biết...”

Mọi người khóe miệng giật giật.

Tiểu Hầu gia lắc đầu — lão gia tử này thật là biết cách ghẹo người.

Bao Duyên đang cầm hồ sơ qua, nâng niu như ôm bảo bối. Thuận tay lật qua xem một lần để ghi nhớ trong đầu, sau đó đưa qua cho Bạch Ngọc Đường, ý là ngươi cũng xem qua một lần đi, vài người nhớ thì tốt hơn!

Bạch Ngũ gia ở một bên lật hồ sơ.

Triển Chiêu và mọi người cho rằng lão gia tử không biết chuyện Kim gia lão trạch, đang muốn cáo từ rời đi, còn rất nhiều chuyện phải tra a, may là đã có được danh lục...

Ai ngờ lúc này, lão đầu lại khoát tay, “Trễ rồi...”

Tất cả mọi người nhìn hắn.

Lão đầu chỉ giấy bút nghiên mực để trên bàn ở phía xa.

Thuần Hoa hỗ trợ đi tới bưng lại.

Lão gia tử cầm bút lông chấm mực, run rẩy viết vài dòng trên giấy. Sau đó hạ bút, đưa tờ giấy cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu vừa nhìn, thì thấy là một địa chỉ, là khi nhà dân ở một con hẻm phía đông thành, có chút tò mò.

Lão đầu chỉ chỉ tờ giấy, nói, “Đi hỏi, quỷ tri đạo.”

Mọi người sửng sốt một hồi, song song hiểu rõ — có vẻ “Quỷ tri đạo” này, là một người a!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi