LONG ĐỒ ÁN

Trừ bỏ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi theo Tần Vừa, mặt khác mấy người còn lại cũng phát hiện manh mối bất đồng.

Trước tiên là nói về Công Tôn cùng Triệu Phổ.

Giả trang thành Lạc Mãn Kim là Triệu Phổ đang ở trên giường ngủ gật, Công Tôn ở trong phòng lục tung mọi chỗ đi tìm đồ vật… Tìm cái gì?

Công Tôn đang tìm “hương vị”!

Tiến vào phòng Lạc Mãn Kim, Công Tôn cảm thấy có một mùi lạ, cảm giác hương vị không bình thường.

Vì thế, Công Tôn trước kiểm tra giường một lần, xác định trên giường không có vấn đề gì, để Triệu Phổ nằm trên giường không cho phép nhúc nhích, sau đó Công Tôn thả ra thật nhiều sâu, cũng không biết là gồm những thứ trùng gì, có con thì bò bò trên mặt đất, có con lại bay bay trong không gian.

Triệu Phổ ngồi ở trên giường ôm cánh tay nhìn xung quanh, chỉ thấy Công Tôn trong chốc lát chạy đến chỗ này, rồi trong chốc lát lại chạy đến chỗ kia, vẻ mặt rất gấp gáp.

Rốt cục là muốn tìm cái g-…

Công Tôn lấy từ trên bàn một ngọn đèn, khả năng tìm được vài thứ.

Đem nhóm sâu thu hồi thả lại trong hầu bao, Công Tôn lấy ra một cái nhíp, từ giữa ngọn đèn kia, kẹp ra một sợi bấc đèn.

Triệu Phổ cũng tiến tới.

Chỉ thấy Công Tôn đem bấc đèn đặt ở trong một cái đĩa màu trắng, lấy ra một cái cái ấm sắc thuốc, hướng bấc đèn nhỏ lên hai giọt nước thuốc màu vàng… Nháy mắt, bấc đèn biến thành màu đen.

Triệu Phổ dẫu gì cũng là đã hàng năm trời chung sống cùng Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử, lập tức vươn tay nói, “Có độc!”

Công Tôn ngẩng đầu nhìn Triệu Phổ, gật đầu, “Là một loại độc mãn tính, tích tụ theo thời gian.”

“Có người âm thầm hại Lạc Mãn Kim?” Triệu Phổ hỏi.

Công Tôn đem bấc đèn đặt lại trong ngọn đèn, nói, “Loại độc này cũng không hoàn toàn có thể giết Lạc Mãn Kim, công dụng chính là làm hành vi của hắn trở nên quái dị, hỉ nộ vô thường, cảm xúc bất ổn.”

Triệu Phổ ngược lại đồng ý, “Cái này không phải là đang hình dung về tính cách Lạc Mãn Kim sao?”

Công Tôn nháy mắt mấy cái, “Đại khái đây là một trong những nguyên nhân Lạc Mãn Kim nhận thức người khác lại chán ghét như vậy, ta cảm thấy thủ hạ trong Lạc Gia Trại cao thấp hẳn đều có người đối hắn không ít câu oán hận.”

“Nếu Lạc Mãn Kim chết, ai sẽ tiếp nhận chức vụ chưởng môn?” Triệu Phổ gọi Giả Ảnh canh giữ ở môn khẩu tới.

Giả Ảnh lắc đầu, “Lạc Gia Trại luôn luôn là Lạc Mãn Kim độc tài, đại khái trong khoảng thời gian ngắn sẽ không ai có thể tiếp nhận chức của hắn.”

“Cho nên mới hạ độc mãn tính!” Công Tôn nói, “Lạc Mãn Kim hiện tại bệnh trạng còn nhẹ, chờ tới lúc hắn trở nên hoàn toàn không thể nói lý, ít nhất cũng cần thời gian một hai năm.”

Triệu Phổ bật cười, “Tính toán thời gian chu đáo chặt chẽ sao… Nói cách khác vô luận là ai hạ độc, Lạc Mãn Kim hiện tại cũng chưa thể chết, mà hắn lần này bị thương… Cũng chưa chắc là do hắn công phu tốt mà đào thoát được, mà là hung thủ đã sớm tính toán sẽ tha hắn một lần?”

Công Tôn gật đầu, “Chính là muốn làm như thế nào tra ra người hại hắn là ai?”

Triệu Phổ mỉm cười, “Ta có biện pháp.”

Công Tôn nhìn hắn.

Triệu Phổ đối Giả Ảnh nói vài câu, Giả Ảnh liền đi kêu người đến, nói là Lạc Mãn Kim cảm thấy trong phòng có mùi lạ, muốn kiếm người lau dọn trần nhà, quanh phòng, đem đồ dùng dụng cụ trong phòng đều đổi hết một lần, cũng tiện giải xui.

Công Tôn hiểu rõ liền cười, “Người hạ độc nhất định sẽ lại hạ thủ, đồng thời cũng sẽ thu về cái đèn này!”

Triệu Phổ gật đầu, “Cho nên việc chúng ta sau đó cần phải làm nữa là, tiếp tục chờ.”



Cùng lúc đó, trong Thạch Hổ Đường, Trâu Lương giả mạo Phan Lý, trực tiếp tại phòng Phan Lý tìm được một vài thứ —— tơ nhện.

Lâm Dạ Hỏa đem một ống tơ nhện kia kéo ra xem xét một chút, nhíu mày, “Cảm giác giống như cái thứ tơ dùng mà quấn quanh thi thể.”

Trâu Lương lại từ trong ngăn kéo lấy ra mấy phong thư, mà còn tìm được một cái ấn trạc.

“Ngươi xem.” Trâu Lương đem ấn trạc đưa cho Lâm Dạ Hỏa nhìn, chỉ thấy đó là một quan ấn —— Lưỡng Chiết Lộ đổi vận sử Hoàng Thông quan ấn!

Lâm Dạ Hỏa giật mình, “Phong thư từ quan của Hoàng Thông kia chẳng lẽ là hắn giả tạo?”

“Cũng chưa chắc là bản thân hắn, bất quá khẳng định hắn phải biết gì đó.” Trâu Lương tiếp tục tìm kiếm.



Trong Nhị Nhan Cung.

Long Kiều Quảng cùng Âu Dương phát hiện Nhan Hành Nghĩa gần đây cơ hồ là đi thăm danh y, trên bàn còn bày các bộ sách đủ loại về dược lý.

Long Kiều Quảng là hiếu kỳ, “Nhan Hành Nghĩa muốn đổi nghề làm y sao?”

“Không chừng là hắn bị cái bệnh nan y gì đấy, hôm nào để Công Tôn tiên sinh nhìn cho hắn xem.” Âu Dương Thiếu Chinh nói xong, từ dưới gầm giường Nhan Hành Nghĩa lôi ra một cái túi vải, có vẻ khá mềm, bên trong hẳn là chứa quần áo.

Đem túi hành trang mở ra, hai người chau mày… Chỉ thấy trong bao quần áo, có một cuốn quần áo hồng sắc chất vải ngoại tộc, rất giống quần áo Lâm Dạ Hỏa bình thường hay mặc. Mà trong mớ quần áo, còn bọc một cái bộ tóc giả hồng sắc,  từ độ dài tới hình dạng đều theo vẻ ngoài của Lâm Dạ Hỏa mà giống nhau.

Âu Dương cười lạnh, “Xem ra Nhan Hành Minh cùng vị Tổng tiêu đầu kia, là chết ở trong tay Nhan Hành Nghĩa.”

“Hoặc là nói rằng…” Long Kiều Quảng cảm thấy Nhan Hành Nghĩa không có khả năng công phu tốt như vậy, thần không biết quỷ không hay đột nhập Thạch Hổ Đường giết người, “Trong Thạch Hổ Đường… Có nội ứng!”



Ngay tại thời điểm bốn nơi điều tra đều có tiến triển, tối muộn cũng tới, bóng đêm đã hoàn toàn trùm phủ.

Trong Ngũ trang im ắng, bất quá có vài gian phòng ở đèn vẫn sáng.

Mọi người ở đây không hề phát hiện tình huống, là đột nhiên có một khối vải màu trắng… đang từ sân bên ngoài “phiêu phiêu” tiến vào.

“Hắt xì” một tiếng.

Một cái cửa phòng ở vừa mở ra, Bàng Dục túm quần chạy ra bên ngoài.

Bao Duyên đang tại bên cạnh bàn thu dọn văn thư, hắn cùng Bàng Dục trừ bỏ phải giúp tra án, còn có việc học tại trường Thái Học không thể chậm trễ. Lúc ra cửa, Lâm Tiêu phu tử cho hai người bọn hắn không ít công khóa, hai người mới vừa làm xong, tiểu Hầu gia uống hơi nhiều nước, viết xong công khóa đứng lên liền chạy thẳng hướng nhà xí.

Bao Duyên đang dọn đồ, khi ngẩng đầu thấy chút dư quang thoáng qua môn khẩu mới nhìn, có cái đồ vật gì màu trắng bay qua… Không lớn, nhìn như là một tấm vải.

Tiểu Màn thầu cầm văn thư đi ra ngoài, đứng ở cửa phòng cảm giác một chút, chả thấy gió… Lại ngẩng mặt lên nhìn nhìn trăng sáng lơ lửng… Trong viện này một ngọn gió cũng không có! Lá cây cũng không lay động một chút, vì cái gì phía trước lại có một khối vải bố, đang tại chỗ lượn tới lượn lui?

Bao Duyên nghiêng đầu nhìn khối vải kia  ngẩn người, khối vải lúc này bay đến một gian phòng ở gần cửa, đang tại cửa bay vòng quanh.

Bao Duyên ngẩng mặt lên nhìn, kia là phòng Công Tôn cùng Triệu Phổ… Hai người bọn họ hiện không có ở, ở trong phòng vẫn sáng đèn, phải là Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử còn chưa ngủ.

Bao Duyên đang buồn bực, chỉ thấy cửa viện phía bên kia, Bàng Dục đã giải quyết xong việc cấp bách, thần thanh khí sảng mà đi bộ trở lại.

“Tiểu màn thầu, đi ăn khuya không?” Tiểu Hầu gia tâm tình không tồi, thấy Bao Duyên đứng ngốc ở cửa ra vào, liền hỏi hắn.

Bao Duyên nhìn hắn một cái, vươn tay một lóng tay chỉ phía trước, “Đó là cái gì?”

Bàng Dục sửng sốt, xoay mặt nhìn… Chỉ thấy tại một bên cửa gian phòng Tiểu Tứ Tử, có một khối vải màu trắng, phiêu bạt giữa không trung.

Tiểu Hầu gia nhìn chằm chằm cái khối kia thật lâu sau, vươn ra hai đầu ngón tay, muốn nắm lấy… Chính là mảnh vải bố chợt nhoáng lên một cái, Bàng Dục nhéo chỉ chụp được không khsi.

Tiểu Hầu gia trừng mắt nhìn, thu hồi ngón tay, tại miệng liếm liếm, đưa qua đỉnh đầu kiểm tra phương hướng gió… Đêm nay an tĩnh a! Một chút gió cũng chưa thấy.

Bàng Dục lui về phía sau một bước, vươn tay chỉ tấm vải kia, “Tiểu màn thầu! Lại chuyện ma quái rồi!”

Bao Duyên không nói gì, “Ngươi nháo cái…”

Chính là Bao Duyên nói còn chưa dứt lời, đột nhiên chợt nghe đến “nhaaaa” một tiếng… Cửa phòng mà vật thể kì lạ kia đang tại bỗng mở ra.

Trong phòng, Tiểu Lương Tử đang vuốt lông Tiểu Ngũ, Tiểu Tứ Tử kéo ống quần, ngồi ở trên một cái băng ghế nhỏ, đang ngồi xoa xoa chân, nhìn là chuẩn bị ngủ…

Bao Duyên sửng sốt, phía sau cửa không có ai đứng a! Cửa phòng là như thế nào mở ra?

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử cũng là ngẩng đầu, Tiểu Lương Tử nghiêng nghiêng đầu xung quanh nhìn ra bên ngoài, không hiểu, “Người nào mở cửa vậy?”

Bàng Dục lại lui về phía sau một bước, “Ai vậy nha!”

Tiểu Tứ Tử cũng là nghiêng đầu, nhìn phương hướng cửa phòng mình.

Cùng mấy người còn lại bất đồng, Tiểu Tứ Tử là có thể thấy Giao Giao, tuy rằng không phải rất rõ ràng, nhưng là có thể nhìn đến hình dáng cùng mơ hồ thân ảnh, có đôi khi tiếp cận thấy trong suốt, còn rất rõ ràng.

Lúc này, Tiểu Tứ Tử liền nhìn đến một cái thân ảnh màu lam đứng ở môn khẩu, cầm trong tay một khối vải màu trắng, đang đối hắn ngoắc tay.

Nhưng trừ bỏ hắn, mọi người nhìn đến chính là ngoài cửa, đột nhiên bay vào một khối vải trắng!

“Chuyện ma quái rồi!” Bàng Dục rốt cục thì hô tiếng lớn.

Tiểu Lương Tử liền cảm giác sốt sắng hẳn lên.

Từ cửa sổ phòng bên cạnh, Thiên Tôn tò mò ngó ra, “Chuyện ma quái?”

Ân Hậu từ phía còn lại của cửa sổ, “Chỗ nào?”

Tiểu Tứ Tử xoa xoa chân, chạy tới cửa, ngăn lại Thiên Tôn cùng Ân Hậu muốn bắt lấy “mảnh vải”, “Là Giao Giao!”

Mọi người sửng sốt.

“Ai nha…” Thiên Tôn nhìn nhìn, vươn tay sờ tới sờ lui, “Giao Giao a.”

Bao Duyên híp mắt nhìn Bàng Dục, “Nhìn ngươi về lá gan thì thật tốt ha!”

Bàng Dục sờ mũi, vô thức nghĩ chính mình có bị doạ gặp quỷ đều thành thói quen…

“Hắn như thế nào lại một mình trở lại?” Thiên Tôn nghi hoặc, chỉ thấy mảnh vải bị đưa tới trước mắt mình, bên trên có mấy nét chữ —— đi theo ta.

Thiên Tôn sửng sốt.

Ân Hậu nhíu mày, “Là chữ của Chiêu.”

“Hai người bọn họ không phải gặp cái gì nguy hiểm đi?” Bao Duyên khẩn trương.

“Hẳn là không phải, nếu có nguy hiểm có thể phóng tên lệnh dùng liên lạc.” Ân Hậu đối Yêu Yêu trên nóc nhà vừa ngáp vừa chờ Bạch Ngọc Đường vừa canh gác gọi một tiếng.

Yêu Yêu vẫy cánh bay xuống dưới.

Ân Hậu leo lên lưng Yêu Yêu, đối Giao Giao nói, “Dẫn đường đi.”

Thiên Tôn cũng leo lên rồi, chuẩn bị đi theo Ân Hậu một chuyến đi.

Có Yêu Yêu cũng thật thuận tiện làm phương tiện, bởi vì Băng Ngư tộc cùng Hải Long Tích là hoàn toàn có thể giao lưu.

Yêu Yêu nhảy lên nóc nhà, giương cánh theo Giao Giao chỉ dẫn, hướng phía bến tàu bay đi.



Mà lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nơi hắc chiến thuyền kia, đã tới được đến trung tâm Thái Hồ.

Cái gọi là say sóng say thuyền bè gì đấy, khi chiến thuyền tiến vào sâu trong hồ có vẻ có rung xóc. Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu hai người đều là vịt cạn, đồng thời có chút hối hận… Lúc ấy đem Yêu Yêu đến thì tốt rồi, có thể bay trên trời cao giả trang chim lớn, thần không biết quỷ không hay mà cùng chiến thuyền này tìm được mộc ngẫu động phủ, còn giờ thì muốn điên khi trong dạ dày cảm giác sôi sục sông cuộn biển gầm.

Hai người đồng thời cũng thấy có may mắn —— cơm chiều là chưa ăn.

Triển Chiêu sờ sờ bụng, nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường liếc bụng hắn một cái, hỏi, “Đói a?”

Triển Chiêu gật đầu.

Bạch Ngọc Đường nhìn trái phải một chút, hỏi, “Bằng không câu cá thử xem?”

Triển Chiêu nhìn trời, Chuột nhà hắn còn có tâm tư pha trò.

Lúc này, trên boong thuyền truyền đến tiếng bước chân.

Hai người nhanh chóng trốn được vào phía sau một khối ván cửa tại khoang thuyền, nghe động tĩnh phía trước.

Bất quá tiếng bước chân không phải đi hướng nơi đuôi thuyền bọn họ, mà là đi hướng đầu thuyền.

Lúc này, ra vẻ là người chèo thuyền hô một tiếng, thanh âm có vẻ kỳ dị.

Bạch Ngọc Đường tuy rằng không chạy thuyền nhưng dù sao tại Hãm Không Đảo lâu như thế, loại tiếng la này hắn quen thuộc nhất, là ngôn ngữ của dân đi thuyền thành thạo, ý là… Gần tới khu có đá, đi chậm mà cẩn thận, thay lời khác nói… Lập tức phải chú ý tiểu tiết, dựa vào dòng nước.

Hai người lặng lẽ ló mặt ra, nhìn phương hướng trước mặt vừa thấy, chính là chau mày.

Không biết là có phải tại ban đêm duyên cớ, mặt nước tối đen cùng bầu trời đêm như dính ngay cùng một chỗ, ánh trăng bị mây mù che, chu vi chỉ có mỏng manh một màu xám ảm đạm…

Ngay tại hoàn cảnh u ám này, phía trước xuất hiện một hòn đảo nhỏ, hình dáng quỷ dị… Xa xa nhìn lại, giống như là đầu một bộ xương khô đặt ở trên mặt nước.

Triển Chiêu lui về sau ván cửa, hỏi Bạch Ngọc Đường cũng đang vô cùng kinh ngạc, “Chỗ đảo này là thiên nhiên hình thành?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Khả năng cực kì thấp đi…”

“Đó là công sức con người kiến tạo?” Triển Chiêu theo bản năng mà lại nhìn thoáng qua, “Đây là mộc ngẫu động phủ? So trong tưởng tượng thì quy mô thật lớn a…”

Nói cho hết lời, cũng cảm giác tốc độ thuyền càng ngày càng chậm, cuối cùng nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, ngừng lại.

Lúc này, cửa khoang thuyền mở ra, Tần Vừa đi ra.

Đầu thuyền, trừ bỏ Tần Vừa, còn một người khác đứng, đầu đội đấu lạp, toàn thân áo choàng màu đen, trên người có một đồ án “con nhện” màu trắng.

Người nọ hẳn là người vừa rồi hô cho người chèo thuyền cập bờ.

Thuyền hạ cảng, có một bến tàu nhỏ, đứng hai hắc y nhân cùng người chèo thuyền cũng mặc đồ đen, trong tay xách theo hai ngọn đèn lồng.

Tần Vừa đi đến chỗ hai người kia, đối bọn họ nói, “Ta cầu kiến động chủ.”

Hai người kia gật đầu.

Tần Vừa rời thuyền, đi theo hắc y nhân, đi hướng tối đen ở chỗ sâu trong động quật.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhanh chóng rời thuyền, lặng lẽ đuổi kịp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi