LONG ĐỒ ÁN

Mộc ngẫu động phủ cùng Tô Châu phủ có mấy địa điểm cháy đều đều một đêm, sau khi dập lửa, ngay cả một chút tro cũng không còn lại cho mọi người, toàn bộ biến thành đất khô cằn, vẫn là gió thổi qua sẽ theo đó mà tán loạn.

Kẻ chủ mưu án mộc ngẫu sát nhân lần này tương quan mọi người đều có chút “rõ ràng”, manh mối bị chặt đứt đến có thể nói là “tâm ngoan thủ lạt.”

Đối với cái này, Triệu Phổ cực kì có quan tâm, đối phương vì che dấu bí mật mà đại khai sát giới càng lớn, liền tỏ vẻ bí mật sau lưng cũng càng lớn, kế hoạch càng chu đáo chặt chẽ, không thể không đề phòng.

Vì thế, Triệu Phổ yêu cầu cấp dưới đối với Hạ Nhất Hàng ở xa trước viết phong thư, để hắn phái người lưu ý một chút, còn liên hệ một chút hết thảy bằng hữu Tây Vực.

Vấn đề là nếu muốn viết thư kia phải là một phong thư rất dài, mà bình thường Triệu Phổ ngay cả lời nói dài một chút hắn cũng lười nói, chứ nói chi là muốn hắn viết một phong thư dài như vậy.

Cửu vương gia ghé chân vào bên cạnh bàn vò đầu bứt tai.

Lúc này, toàn bộ người trong Ngũ trang đều đang vội lo sự tình hôn lễ Cửu Nương cùng Ngô Nhất Họa, hỉ yến vào ngày mai!

Tiểu Tứ Tử ở phòng bếp giúp đỡ, một thân dính đầy bột mì, chạy trở về phòng thay quần áo, liền nhìn đến cửa thư phòng mở ra, Triệu Phổ đang bên cạnh bàn mặt nhăn mày nhó.

Tiểu Tứ Tử đổi quần áo xong liền chạy vào thư phòng, bò lên ghế dựa, hai tay chống mặt bàn nhìn thăm dò tờ giấy trắng dùng để viết thư trước mặt Triệu Phổ.

Triệu Phổ thấy nắm bột kia lại đây thăm dò ngắm hắn viết thư, vươn tay ôm đi qua đặt trên đùi, tiếp tục thở dài.

Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nhìn Triệu Phổ, “Cửu Cửu ngươi viết thư cho ai sao? Ngươi chưa bao giờ viết thư.”

Triệu Phổ hơi hơi nhướn mày, “Ta không viết thư sao?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Viết thư kể chuyện báo bình an cho Hoàng nãi nãi đều là phụ thân ta viết.”

Triệu Phổ sờ sờ cằm, hỏi, “Cha ngươi nói qua cái gì không?”

Tiểu Tứ Tử cười hì hì xoay mặt đi.

Triệu Phổ kéo kéo bím tóc nhỏ của hắn, “Hắn nói cái gì?”

Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói, “Phụ thân nói ngươi cầm tinh con khỉ.”

“Hả?” Triệu Phổ nhướn mày, đại gia đây có chỗ nào giống khỉ?

“Suốt ngày như bị lửa thiêu mông, ngồi không yên.” Tiểu Tứ Tử hé miệng, tuy lời nói không dài nhưng lặp lại rất lưu loát, “Ngồi trên ghế không bao giờ ngồi bình thường được, hết tay nháo tới chân nháo, thực có cảm giác tay chân ngứa ngáy có con rận làm phiền.”

Triệu Phổ khóe miệng co giật kịch liệt, “A nha… Thư ngốc sau lưng ta lại ăn nói bậy bạ như thế.”

Tiểu Tứ Tử tiếp tục hé miệng, lắc lắc đầu thêm một câu, “Hoàng thái hậu cũng nói như vậy.”

Triệu Phổ hí mắt.

“Chinh Chinh cùng Quảng Quảng bọn họ cũng nói như vậy.”

Triệu Phổ nhìn trời, vặn mình một cái vẻ xem thường.

“Vậy ngươi viết thư cho ai?” Tiểu Tứ Tử cầm tờ giấy kia đối Triệu Phổ đang tỏ vẻ chán ghét, tò mò truy vấn.

Triệu Phổ nói, “Muốn đem chi tiết án tử nói cho Hạ Nhất Hàng.”

“Tiểu Màn thầu sáng nay có ghi a.” Tiểu Tứ Tử nói, “Bao Bao đối Hoàng Hoàng viết, để tiểu Màn thầu viết bản thảo, Bao Bao sao lại một lần, sau đó nhóm Ảnh Ảnh đưa đi hoàng cung.”

Triệu Phổ bĩu môi, “Ha! Lão Bao thế nhưng tìm nhi tử viết thay!”

“Bao Bao vội thì sao, tri phủ nha môn Tô Châu phủ có thực nhiều việc.” Tiểu Tứ Tử đột nhiên nảy ra chủ ý, “Bản thảo của tiểu Màn thầu còn ở đây, ta đi lấy đến cho ngươi, ngươi sao chép lại không?”

Ánh mắt Triệu Phổ sáng lên, nhưng sau đó lắc đầu, “Không có được, Bao Duyên viết cái đó là viết cho hoàng đế, ngữ khí trang trọng lại khác biệt so với ta là viết cho phó tướng, lão Hạ nếu thấy ta đối hắn dùng kính ngữ, tuyệt đối cho rằng đầu ta mới bị ngựa đạp ngu người.”

“Ân…” Tiểu Tứ Tử lại nghiêng đầu, “Hay để phụ thân thay ngươi viết thư, phụ thân viết nhanh lắm.”

Triệu Phổ ánh mắt lại sáng ngời, sau đó tiếp tục lắc đầu, “Không có được, cha ngươi đối ta nói bậy, để hắn hỗ trợ lại bị hắn chê cười, không cầu hắn.”

Tiểu Tứ Tử nhăn nhăn mũi khẽ bĩu môi, cầm lấy bút lông đưa cho Triệu Phổ, “Thế thôi Cửu Cửu tự mình viết đi.”

Triệu Phổ tiếp nhận bút, mặt ghét bỏ khi viết mấy chữ đầu tiên.

Tiểu Tứ Tử mắt sắc, vươn tay ra chỉ, “Như thế nào ngắn gọn như vậy?”

“Có ngắn gọn sao?” Triệu Phổ nhướng mày.

“Đến phía tây tra án xong liền hết rồi?” Tiểu Tứ Tử thay Hạ Nhất Hàng quan sát lá thư, “Chúc Chúc nhìn thư xem hiểu mới là lạ.”

Triệu Phổ chân mày nhíu khít lại, tay nắm chặt quản bút, tiếp tục viết, mặt lại mang đầy vẻ ghét bỏ.

Một thời gian uống cạn chung trà sau, Triệu Phổ đã ném thư nháp bỏ đi đầy đất, nhưng mỗi tờ cũng đều chỉ có một hàng chữ, cũng không chịu viết đến hàng thứ hai đi.

Tiểu Tứ Tử đồng tình mà nhìn Triệu Phổ, “Cửu Cửu ngươi năm đó vì cái gì không hảo hảo học bài?”

Triệu Phổ nghiến răng, “Gia đây là văn võ toàn tài!”

Tiểu Tứ Tử liếc mặt đất đầy thư nháp một cái, tiếp tục ngắm Triệu Phổ, “Là văn võ toàn tài, đúng vậy, chính là làm biếng.”

Triệu Phổ chà xát nắm bột kia, “Văn võ toàn tài đương nhiên làm biếng! Ngươi xem Bạch Ngọc Đường so với ai khác đều là làm biếng!”



Xa xa tại chỗ chòi nghỉ mát, Bạch Ngọc Đường đi theo Triển Chiêu đang cùng đi bộ đột nhiên thấy ngứa mũi, vươn tay xoa xoa cái mũi, cảm thấy có điềm báo nên mau đến xem Thiên Tôn có phải hay không lại gặp rắc rối rồi đi?

Một chỗ khác, Thiên Tôn đi theo Ân Hậu đang cùng nhau uống rượu cũng đột nhiên ngứa mũi, lão thần tiên xoa cái mũi —— tiểu tử nào lại đối hắn nói bậy?!



Tiểu Tứ Tử để Triệu Phổ chậm rãi viết, Triệu Phổ đành phải kiên nhẫn mà hạ bút, Tiểu Tứ Tử quyệt miệng, “Cửu Cửu, ngươi viết chữ lớn như vậy, một trang mà chỉ có một vài dòng a? Muốn đem sự tình đều nói rõ ràng, ngươi là chuẩn bị đưa nguyên quyển sách cho Chúc Chúc sao?”

Triệu Phổ vươn tay nhéo mặt Tiểu Tứ Tử, “Ngươi thiếu điều đi theo Âu Dương học ăn nói cùng hắn đi a, miệng càng ngày càng độc!”

Tiểu Tứ Tử hắc hắc cười, vươn tay lấy bút lông trong tay Triệu Phổ, “Nếu không ta thay ngươi viết đi!”

Triệu Phổ nhướn mày, “Hoắc? Ngươi thay ta viết?”

“Ân!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Ta ngày hôm qua mới vừa nghe phụ thân cùng Miêu Miêu bọn họ tán gẫu chuyện vụ án, ta đều nhớ kỹ rồi!”

Triệu Phổ vui vẻ mà xoa đầu Tiểu Tứ Tử, “Ai nha! Nhi tử ngoan ngoãn biết giúp đỡ phụ thân đúng chỗ a!”

Tiểu Tứ Tử cười cười, tay chỉ cái giường phía đối diện, “Cửu Cửu ngươi đi ngủ một hồi đi, ta thay ngươi viết kỹ càng tỉ mỉ, ta nhàn rỗi đâu có việc gì.”

Triệu Phổ vừa lòng, đứng lên làm biếng duỗi cái thắt lưng, đi bộ tới chỗ cái giường leo lên nằm nghỉ ngơi một lát.

Tiểu Tứ Tử bắt đầu múa bút thành văn.

Triệu Phổ ngủ gật, đại khái ngủ một canh giờ, biếng nhác duỗi cái thắt lưng đứng lên, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử vừa lúc viết xong, đang lật xem lại.

Triệu Phổ đi qua liếc một cái, gật đầu —— ân! Tiểu Tứ Tử có nét chữ không tồi! Chữ nhỏ vừa phải, lại còn có chút tròn trịa thực đáng yêu.

“Cửu cửu ngươi muốn kiểm tra hay không?” Tiểu Tứ Tử cầm một xấp giấy viết thư thật dày đưa cho Triệu Phổ nhìn.

Triệu Phổ vừa định tiếp nhận, bên ngoài, Tử Ảnh chạy vào, “Vương gia! Ngươi viết xong chưa? Hắc Ảnh Bạch Ảnh muốn chuẩn bị đi Tây Bắc!”

Triệu Phổ vươn tay cầm lấy phong thư từ trên bàn, đem xấp giấy Tiểu Tứ Tử viết xong nhét vào, trên bì thư viết một chữ “Chúc”, thuận tay liền đưa cho Tử Ảnh, “Để cấp cho lão Hạ.”

Tử Ảnh tiếp nhận đến, cảm giác bên trong rất dày, kinh ngạc, “Ngươi có phải hay không mỗi tờ giấy viết một chữ a? Dày như vậy?”

Triệu Phổ một cước đem hắn đá ra, “Để hai người bọn họ nhanh chóng đi truyền tin.”



Lại nói vài ngày sau, Hạ Nhất Hàng nhận được bức thư, mở ra bắt đầu coi.

Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh đứng ở hai bên, chuẩn bị giúp đỡ bổ sung một chút, phỏng chừng Nguyên soái nhà bọn họ cũng sẽ không viết đến rất kỹ càng tỉ mỉ.

Mà trong quân lều còn có đến chừng mười quan văn võ tướng chờ nghe tin tức.

Mọi người chỉ thấy Hạ Nhất Hàng cầm giấy viết thư, biểu tình trên mặt không ngừng mà phát sinh biến hóa, tay cũng bắt đầu run rẩy, chờ hắn đem hơn cả chục trang giấy viết thư xem xong, mới hít sâu một hơi. Sau đó, chỉ thấy Hạ Nhất Hàng đem công văn hướng trên bàn phóng tới, xoay người đi ra ngoài, so với kẻ trộm còn mau lẹ.

Mọi người hai mặt nhìn nhau… Chỉ thấy Hạ Nhất Hàng bước nhanh ra khỏi lều trại, sau đó tìm cái lều trại không có ai đi vào, đóng cửa lại.

Thủ vệ ở cửa cùng với những người khác đều buồn bực —— tâm nói phó soái đây là làm sao vậy?

Đúng lúc này, từ trong nơi lều trại Hạ Nhất Hàng phát ra tiếng cười “ha ha ha ha”, Hạ Nhất Hàng cười đến dậm chân, thủ vệ ở cửa cả kinh thối lui xa mấy trượng, bọn quan binh trong quân doanh sôi nổi bàn tán.

Trong lều, phó tướng của Hạ Nhất Hàng là Thẩm Thiệu Tây cầm lấy phong thư kia, đừng thấy hắn bị mù cho là hắn không thể đọc, bất quá chỉ dựa vào dấu tay có thể lấy ra chữ viết.

Nghe Hạ Nhất Hàng ở phía kia cười đến chảy nước mắt, Thẩm Thiệu Tây thắc mắc, “Nguyên soái viết cái gì mà đem hắn biến thành như vậy?”

Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh cũng hiếu kỳ, lão Hạ còn có thể cười thành như vậy? Rất hiếm thấy!

Thẩm Thiệu Tây sờ soạng trong chốc lát, cũng biến thành vui vẻ, đem thư lại phóng tới trên bàn, đi ra phía sau bình phong ôm bụng cười trong chốc lát.

Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh cầm lấy giấy viết thư, một chúng quan văn võ tướng ở quân doanh đều đến xem.

Chỉ thấy câu đầu tiên: Chúc Chúc thân khải…

Mọi người khóe miệng co giật —— Chúc Chúc…

Tiếp tục nhìn xuống, nguyên một trang “Chúc Chúc, Bạch Bạch, Miêu Miêu, Tôn Tôn, Ân Ân, tiểu Màn thầu, Tiểu Bao tử, Tiểu mập mạp cùng Tiểu tiểu béo…”

Mọi người thời điểm nhìn bức thư, trong đầu không ngừng hiện ra vẻ mặt Triệu Phổ…

Cùng ngày, các tướng sĩ trong quân doanh chợt nghe đến trong lều phó soái truyền đến tiếng cười rung trời, mấy người… từ phó tướng đều bám tường cười không ngừng, Hạ Nhất Hàng đi hai bước đột nhiên “phốc” một tiếng, Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh cười đến lăn đầy đất.

Xa tại Tô Châu, Triệu Phổ ngày nào đó có mấy chục lần ngứa mũi, cái lỗ tai nóng bừng, Công Tôn tận lực kiểm tra mạch đập rồi coi gáy hắn… Đương nhiên, đây là nói sau, tạm thời không đề cập tới.



Vẫn là nói về chuyện Ngũ trang.

Triệu Phổ đưa thư xong rồi, cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng vô sự, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, xuất môn đi một vòng.

Mới vừa đi tới cửa viện, chỉ thấy Triển Chiêu vừa đi vừa hết nhìn đông tới nhìn tây.

Triệu Phổ đi qua, Tiểu Tứ Tử vươn tay vỗ bả vai Triển Chiêu.

Triệu Phổ buồn bực, “Ngươi làm chi đây? Lạc đường rồi?”

Triển Chiêu khoát tay chặn lại, “Tìm người.” Vừa nói, vừa vươn tay tiếp nhận Tiểu Tứ Tử, “Ngươi vừa ở chỗ nào? Vừa rồi Công Tôn còn tới chỗ trù phòng tìm ngươi.”

Tiểu Tứ Tử nói, “Ta hỗ trợ Cửu Cửu.”

Triệu Phổ đối Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, Tiểu Tứ Tử với hắn nháy mắt mấy cái, đại khái muốn Tiểu Tứ Tử là sẽ không nói ra chuyện chính mình giúp Triệu Phổ viết thư.

Triển Chiêu thấy hai người kia thần thần bí bí, chỉ biết có bí mật.

“Ngươi giúp thư ngốc tìm Tiểu Tứ Tử?” Triệu Phổ hỏi.

“Không phải.” Triển Chiêu lắc đầu.

“Bạch Bạch tìm ai sao?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu.

Triển Chiêu vẫn lắc đầu, “Không…”

Tiểu Tứ Tử cùng Triệu Phổ nhìn nhau liếc mắt một cái, trăm miệng một lời, “Tôn Tôn?!”

Triển Chiêu lập tức xua tay, Tiểu Tứ Tử cùng Triệu Phổ chợt nghe đến phía sau có thanh âm truyền đến, “Ai kêu ta?”

Hai người tóc gáy dựng lên, quay đầu lại, liền thấy Thiên Tôn chắp tay sau lưng đi bộ tới, có lẽ không có nghe đến.

Triệu Phổ cùng Tiểu Tứ Tử song song thở phào nhẹ nhõm một hơi, Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ lồng ngực của mình, thuận tiện cũng giúp Triệu Phổ vỗ vỗ ngực.

Phía sau Thiên Tôn còn Ân Hậu đi bộ ra, hỏi Triển Chiêu, “Tìm thấy không?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Không a.”

Triệu Phổ hỏi, “Đến tột cùng tìm ai?”

“Cửu Nương cùng Tiểu Họa Thúc không biết chạy đi đâu rồi.” Triển Chiêu rất bất đắc dĩ, “Vừa rồi mẹ ta muốn cùng Cửu Nương chọn cái mũ phượng, tìm nửa ngày không gặp người.”

Tiểu Tứ Tử cũng kinh ngạc, “Tân lang quan cùng tân nương tử không thấy?”

Triển Chiêu nhìn trời, “Ngày mai liền thành thân, đây là đi đâu mà như thế nào cũng không nói một tiếng.”

Lúc này, từ bên ngoài Bạch Ngọc Đường đi đến, trong tay cầm một phong thư, biểu tình rất phức tạp.

“Tìm được không?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường đem phong thư đưa qua cho hắn, “Xem như tìm được…”

Triển Chiêu sửng sốt, mở phong thư ra, từ bên trong rút ra một tờ giấy viết thư, chỉ thấy bên trên có mấy chữ —— chúng ta bỏ trốn rồi! Lạc khoản đề là Hồng Cửu Nương cùng Ngô Nhất Họa.

Triển Chiêu lập tức hít một ngụm lãnh khí.

Thiên Tôn há to miệng, Tiểu Tứ Tử phồng má, “Nha! Bỏ trốn rồi!”

“Ai bỏ trốn?” Công Tôn ôm một bó lớn lụa hồng sắc từ cửa đi ngang qua chạy vào, phía sau Tiểu Lương Tử giúp đỡ Công Tôn nâng một bó lụa màu khác cũng tiến vào, “Bỏ trốn?”

Ân Hậu không hiểu ra sao, “Cả hai đều bảy tám mươi tuổi rồi còn chơi chiêu này?”

Triển Chiêu cũng không hiểu, “Vì cái gì bỏ trốn a?”

“Ác…” Lúc này, Tiểu Lương Tử như là nhớ ra cái gì đó, “Có phải hay không Cửu Nương cùng Tiểu Họa Thúc bỏ trốn a?”

“Bỏ trốn?” Bên ngoài, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương đang cầm một rương quần áo lớn cũng đi đến.

“Tiểu Lương Tử.” Công Tôn hỏi Tiểu Lương Tử, “Ngươi có phải biết cái gì hay không?”

Tiểu Lương Tử nói, “Ta thời điểm ngày hôm qua ở trong sân luyện công, nghe được từ trong chòi nghỉ mát Cửu Nương cùng Tiểu Họa Thúc đang nói cái gì thật nhiều người a, vạn nhất nháo loạn động phòng làm như thế nào a? Một phen nhiều tuổi ý tứ không thực tốt a, không bằng bỏ trốn đi…”

“Khụ khụ…”

Bao đại nhân cùng Thái Sư vừa xuất môn một lát uống chén trà, vừa vặn nghe xong, bị nước trà làm phát sặc.

Bàng Dục bát quái chạy tới, “Bởi vì thẹn thùng cho nên bỏ trốn?”

Bao Duyên ôm cánh tay, “Ai nha, ngại ngùng ngoài ý muốn a!”

Ân Hậu vẻ mặt không còn gì để nói, “Hai cái người này là nghĩ tới chuyện gì đây a, nhanh chóng đi tìm trở về!”

Đám người Triển Chiêu chia nhau ra mấy đường, chạy ra cửa tìm tân nương cùng tân lang quan lâm trận luống cuống đi.



Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chuẩn bị hướng phương hướng Ma Cung đi tìm.

Vừa ly khai Ngũ trang không xa, chỉ thấy trên đường lớn, có hai người đi tới.

Hai người này đều là nam, ăn mặc có chút quái dị.

Trong đó một người một thân hắc y, trên cánh tay quấn lụa trắng, bốn năm mươi tuổi, dáng người gầy yếu, xương gò má nhô cao mà lại hốc hác lõm sâu, diện mạo có chút không tốt.

Một người khác lại là một thân trắng thuần, trên cánh tay quấn hắc sa, thân cao hình thể mập mạp, mặt tròn tựa chén đĩa, thần tình dữ tợn không giống người mập mạp bình thường thoạt nhìn vui mừng phúc khí, lại là có chút hung ác.

Triển Chiêu nhìn liếc mắt một cái cách hai người ăn diện, nhớ tới hai người kia là ai.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, hắn cũng nghe Thiên Tôn nói qua, hai người này có thể là Hắc Bạch Nhị Tang trong truyền thuyết, tuổi không nhỏ, đến chừng sáu bảy mươi, là cừu gia của Cửu Nương.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn nhau liếc mắt một cái —— Cửu Nương lo liệu việc vui, hai người này chạy tới xem náo nhiệt gì? Có chút không chừng là tiêu tan hiềm khích lúc trước đến chúc, hoặc vẫn là tìm đến gây xui xẻo.

Hai người này thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi qua, người mặc đồ đen kia liền hỏi, “Ai, tiểu hài nhi, phía trước là Ngũ trang sao?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường âm thầm khó chịu —— tiểu hài nhi cái đầu của ngươi!

Không động thanh sắc, Triển Chiêu gật đầu, “Đúng vậy.”

Hướng xa xa nhìn thoáng qua… Ngũ trang quy mô to lớn, cả khu vực đều bao trọn, hai người cũng hiện ra chút thần sắc kinh ngạc.

Triển Chiêu nhìn nhìn hai người bọn họ, thuận miệng nói một câu, “Bên kia giống như lo liệu việc vui, rất náo nhiệt, hai ngươi là tới xem lễ sao?”

“Ha hả…” Hai người tươi cười mà mặt lộ vẻ khinh thường.

Mập mạp kia bĩu môi, “Xem lễ? Là xem tang lễ đi…”

Triển Chiêu vẻ mặt cứng ngắc rồi hoá đen thui, Bạch Ngọc Đường trong lòng hiểu rõ, hai người này quả nhiên là tìm đến Cửu Nương gây tai hoạ.

Hai người cũng không lưu ý đến sắc mặt Triển Chiêu, chuẩn bị tiếp tục đi phía trước đi.

Chính là mới vừa nâng lên chân còn không có cất bước, chợt nghe Triển Chiêu sâu kín đến một câu, “Hai ngươi muốn làm tang sự thì lăn xa một chút, phía trước lo liệu việc vui không chứa tai hoạ xui xẻo, ba dặm hướng ngoại thành có cái tiệm bán quan tài, phía sau tiệm lại có một nấm mồ to, hai ngươi đi chỗ đó mua quan tài, gần đó đem người đi chôn phong thuỷ ngược lại cũng rất ổn.”

Bạch Ngọc Đường nhướng mày —— mèo xù lông nhe răng rồi.

Hai người dừng chân quay đầu lại, cao thấp liếc mắt đánh giá Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một cái, hắc y nhân kia hỏi, “Hai ngươi là ai? A… Chẳng lẽ là nhi tử yêu nghiệt kia lớn như vậy?”

Nói xong, hai người liền phá ra cười.

Triển Chiêu lạnh giọng hỏi, “Ngươi nói ai yêu nghiệt?”

“Nói hai nương các ngươi a.” Cả hai người kia đồng thời đáp.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu yên lặng mà nhìn phía sau hai người bọn họ.

Hai người nở nụ cười trong chốc lát, không hiểu sao đã cảm thấy phía sau coi như không đúng lắm, quay đầu lại, chỉ thấy có hai mỹ nhân đang đứng.

Hai người sửng sốt, trong lòng cũng là cả kinh, hai cô nương này như thế nào vô thanh vô tức liền đứng phía sau hai người bọn họ? Hai người bọn họ một chút không phát hiện?

Đứng phía sau Hắc Bạch Nhị Tang là ai? Lục Tuyết Nhi cùng Ân Lan Từ.

Lại nói tiếp, tin tức Hồng Cửu Nương cùng Ngô Nhất Họa bỏ trốn đã sớm truyền ra, Ngũ trang lão nhân cũng không thể ngồi yên, ba trăm ma đầu đều ra khỏi cửa đi tìm bắt người về đây. Ân Lan Từ cùng Lục Tuyết Nhi tự nhiên cũng chạy đến, hai người bọn họ xa xa nhìn đến Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, liền muốn tới đây hù dọa nhi tử, nhưng không nghĩ tới gặp hai kẻ đáng chết này, ngoài miệng không sạch sẽ nói cái gì? Hai nàng là yêu nghiệt?!

Ân Lan Từ hỏi Lục Tuyết Nhi, “Ngươi muốn chọn tên nào? Béo hay là gầy?”

Lục Tuyết Nhi vuốt cằm tỉ mỉ, vừa định chọn một tên, chợt nghe phía sau truyền đến thanh âm nói chuyện, “Các ngươi làm chi đây?”

Ân Lan Từ cùng Lục Tuyết Nhi sửng sốt, quay đầu lại, chỉ thấy Lục Thiên Hàn đứng ở phía sau hai nàng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hí mắt —— u a.

Ân Lan Từ cùng Lục Tuyết Nhi trừng mắt nhìn nhìn Lục Thiên Hàn, chợt nghe Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói một câu, “Ngoại công, hai người bọn họ đối mẫu thân ta nói bậy.”

Hắc Bạch Nhị Tang mí mắt run lên.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường —— đến chiêu này?!

Bạch Ngọc Đường nhướn mày —— ai để hai người bọn họ tới được Ngũ trang?

Lục Tuyết Nhi lôi kéo Ân Lan Từ yên lặng thối lui hai bước, đem Hắc Bạch Nhị Tang để lại cho Lục Thiên Hàn.

Lục Thiên Hàn nhìn hai người.

Hai người há miệng thở dốc, cũng cảm giác hàn khí bức người nội lực cuồn cuộn, suất lão nhân trước mắt thật đáng sợ…

Lục Thiên Hàn ánh mắt phát lạnh, “Dám nói khuê nữ của ta?!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở trong lòng yên lặng thay hai người kia niệm chú siêu sinh, tâm nói, phí mua quan tài đều bỏ qua, còn không bằng đi ba dặm mà đem chính mình chôn rồi đó.



Xa xa trên sườn núi, Thiên Tôn nhìn phương hướng đường lớn kia, hỏi Ân Hậu, “Lão Lục đây là đánh ai đó? Đi theo diệt sâu dường như giống a, động tác thực nhanh gọn.”

Ân Hậu khẽ nghiêng đầu, đột nhiên như là nghĩ tới điều gì, “Lại nói tiếp, ngày đó lão Phong nói Cửu Nương cùng Bệnh Bao hôn sự truyền ra xong, những oan gia năm đó đều chuẩn bị tới cửa trả thù đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi