LONG ĐỒ ÁN

Một con hổ đi trên đường lớn cũng không có dịp được thấy nhiều. Triển Chiêu ban đầu cũng cảm thấy quái dị, đi ra ngoài một đoạn, liền thấy được trước mặt loạn đến không biết phải nói sao. Đám người chạy trốn trối chiết, các tửu điếm thì rối rít đóng cửa, tiếng thét chói tai lần lượt vang lên.

Triển Chiêu cau mày rẽ ra đoàn người đến gần nhìn, cũng có chút cảm thấy kinh ngạc.

Bạch Ngọc Đường theo Triển Chiêu cùng đi, cũng không có chen vào đám người, mà là trực tiếp nhảy lên mái nhà, đồng thời chỉ chỉ Triển Chiêu hướng đến khoảng trống giữa đường vừa nhìn.

Chỉ thấy một con đại mãnh hổ màu đen đang đứng trên đường lớn. Hổ vốn đã hiếm thấy, loại toàn thân màu đen như thế này thì lại càng hiếm hơn.

Đừng nói chứ, đại lão hổ này thật sự nhìn rất đẹp, thân hình cực đại, trên người còn có một kiện da một màu xanh biếc, quanh thân có hổ vằn, trên đầu có một chữ “Vương” màu đen, một đôi mắt màu vàng, tinh thần có vẻ rất hăng hái.

Triển Chiêu nhìn con hổ này một hồi, cảm thán, con cọp này thật là đẹp a !

Hắc hổ kia cũng bồn chồn đứng tại chỗ, hình như là lạc đường, hai mắt chuyển chuyển, nhưng là nó cũng không có làm tổn thương đến con người.

Triển Chiêu sờ sờ cằm, ngồi xổm xuống, đưa ra một ngón tay, bộ dáng giống hệt như lúc ở Khai phong trêu chọc đám mèo mà vẫy vẫy con hổ kia, “Sách sách sách …”

Bạch Ngọc Đường đứng ở trên mái nhà, đỡ cái trán ——- Mèo này đói đến hồ đồ rồi đi.

Con hổ kia đứng yên tại chỗ, cùng Triển Chiêu mắt đối mắt, Triển Chiêu lại “sách sách “ mấy tiếng, thấy nó cũng không có tới, Triển Chiêu nheo mắt lại, đứng lên ngoắc nó, “ Tới đây a, tới đây !”.

Bạch Ngọc Đường đứng trên nóc nhà, có chút buồn cười.

Con cọp kia nhìn Triển Chiêu một hồi, đột nhiên hướng đến chỗ hắn, chậm rãi mà đi tới.

Triển Chiêu đưa hai ta ra, “Ân, vậy mới ngoan chứ, đến đây, lát cho ngươi ăn cá a!”

Bạch Ngọc Đường không nói, Triển Chiêu này là coi đại hổ kia như mèo mà đùa giỡn sao ?

Con hổ này còn đang đi về phía trước, đột nhiên, liền nghe thấy một tiếng hét thảm, Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy từ trong một khách điếm, một tiểu oa nhi vui vẻ chạy ra ngoài.

Tiểu oa nhi kia đại khái là đứa con nít hai ba tuổi, mặc một bộ áo lông màu da hổ, lảo đảo chạy tới.

Thét lên là một nữ nhân, có lẽ là mẫu thân của tiểu oa nhi kia, chạy đuổi theo phía sau.

Nhưng là tiểu oa nhi này có lẽ là do lần đầu nhìn thấy con hổ lớn như vậy, cho nên vừa nha nha gọi vừa chạy lại, dáng vẻ còn rất hưng phấn, cứ thế mà xông thẳng đến chỗ con cọp.

Lúc này, chung quanh đoàn người cũng có chút dao động, ai cũng lo tiểu oa kia sẽ rơi vào miệng cọp. Có lão nhân ngăn lại vị mẫu thân đang đuổi theo tiểu oa kia, bảo nàng chớ có làm ồn, khiến cho con hổ đó kinh hãi, có thể sẽ gây bất lợi cho tiểu hài tử.

Triển Chiêu khẽ cau mày, trên mái nhà, Bạch Ngọc Đường một ngón tay nhe nhàng chạm vào chuôi đao, dáng vẻ như là đã muốn rút đao ra khỏi vỏ.

Đang lúc tiểu oa nhi còn cánh chỗ con cọp không xa, đột nhiên vấp ngã, cả người nhào về phía trước.

Lúc này chỉ thấy lão hổ kia cái đuôi nhẹ nhàng câu một cái, đã đem tiểu oa nhi mặt sắp chạm đất tiếp lấy, còn quay mặt lại nhìn tiểu oa nhi một cái.

Triển Chiêu sờ cằm …… động tác thật nhẹ nhàng a, cái con hổ này không những không tổn thương người, lại còn cứu người, rất có linh tính.

Tiểu oa nhi kia nắm lấy cái đuôi hổ mà cười với nó, con hổ định ngồi xuống, ngửa mặt nhìn bé, cái cảnh một hài đồng cùng một mãnh hổ mắt đối mắt mở to nhìn chằm chằm nhau còn rất thú vị. Tiểu hài nhi không sợ con cọp, con cọp đó cũng không có ăn thịt nó, cái đuôi giật giật, đem tiểu hài nhi đứng lại ngay ngắn, sau đó liền thu đuôi trở lại, còn vẫy vẫy đuôi mấy cái, cái tai cũng động động nhìn có vẻ rất nhu hòa.

Mọi người vây xem hai mặt nhìn nhau, lúc này ở phía xa có tiếng bước chân chạy đến,

“Thợ săn đến rồi.” Có người kêu lớn.

Triển Chiêu giương mắt nhìn lên, chỉ thấy đằng xa có đến mấy người trẻ tuổi mặc đồ da thú, vai đeo theo cung tên chạy như bay đến, vừa kêu, “ đều tản ra !” vừa nói xong, rút cung ra rồi lắp tên.

Con cọp kia quay đầu lại, liếc mắt nhìn, đứng lên, gầm thét một tiếng.

Tiếng thét này của mãnh hổ khiến hai bên vách nhà chấn động, những thợ săn kia cũng có chút kinh hãi, liền rối rít đứng lại, có chút do dự không muốn tiến lên phía trước.

Hắc hổ kia đuôi câu một cái, đem tiểu hài nhi còn đứng ở bên cạnh giấu đến phía sau, nhìn chằm chằm đám thợ săn kia, ánh mắt cũng không có thiện chí.

“Dùng tên độc.” Một thợ săn dẫn đầu nói, “ Cẩn thận đừng để bị thương đứa bé kia.”

Mười mấy thợ săn liền rối rít lặp tên, thủ lĩnh dẫn đầu giương cung, hô hớn “Bắn chết nó !”

Mười mấy mũi tên độc liền hướng về phía hắc hổ mà phóng tới.

Hắc hổ câu tiểu hài nhi sau lưng tựa hồ muốn nhảy lên không trung, nhưng lại thấy trước mắt có thân ảnh nhoáng một cái.

Hắc hổ hơi lui về phía sau một chút, một mũi tên cũng không có rơi đến bên người nó chứ đừng nói chi là ghim trên người, chỉ thấy một thân ảnh màu lam đứng chắn trước mặt nó, một tay liền thu được mười mấy mũi tên ban nãy kia.

Bạch Ngọc Đường cười nhạt ——– hắn cũng biết chắc Triển Chiêu sẽ đi cứu con hổ kia.

Triển Chiêu ngăn lại tất cả nỏ tiễn, giơ tay cản lại, cảm thấy hôm nay thân thủ mình thật là nhẹ nhàng không ít, suy nghĩ một chút ——- cũng đúng a, là do đói bụng sao !

“Khụ khụ !”

Trên nóc nhà, Bạch Ngọc Đường ho khan một cái, Triển Chiêu lấy lại tinh thần, ngẩng đầu khoát tay chặn lại những thợ săn kia, “ Không được bắn !”

“Mãnh hổ làm tổn thương người, vì sao lại không được bắn ?” đám thợ săn rất bất mãn nhưng đồng thời cũng không dám manh động, Triển Chiêu vừa mới rồi nhảy một cái nhẹ nhàng bay lên giữa không trung, thân pháp nhanh đến nỗi căn bản không thể thấy rõ, hơn nữa hắn chỉ cần một tay ngăn lại tất cả cung tên, đây tuyệt đối là một cao thủ võ lâm.

“Nó không có thương tổn người, còn cứu người nữa a.” Triển Chiêu vừa nói vừa xoay người ôm lại tiểu oa nhi, trả lại cho thiếu phụ vẫn còn chưa có tỉnh hồn cạnh đó, thiếu phụ kia vội vàng nói cảm tạ, tiểu oa nhi còn ngu ngơ cười tươi, một chút da thịt cũng chưa từng bị thương, vẫn như cũ quay đầu lại ê a nói chuyện với mãnh hổ.

“Nhưng mà nó dù sao cũng là mãnh thú !” đám thợ săn còn định lấy lưới ra vây bắt, nhìn dáng vẻ như là muốn bắt sống mãnh hổ này.

“Ai….” Triển Chiêu tiếp tục khoát tay, phồng mặt lên mà nói, “ Mãnh thú cái gì a, nó không phải chỉ là một con mèo lớn thôi sao .”

“Mèo ?” Mấy người thợ săn trợn tròn mắt kinh ngạc, “Đây chẳng phải là……….”

“ Con mèo này chẳng qua có lớn chút mà thôi .” Triển Chiêu vừa nói vừa một tay kéo qua đại hắc hổ vẫn còn nhìn lấm lét xung quanh, vỗ vỗ đầu nó, “Meo meo một tiếng nghe thử coi !”

Hắc hổ ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu , lắc đầu, ngồi chồm hổm cạnh hắn liếm móng vuốt.

Triển Chiêu cúi đầu nhìn nó, đột nhiên cũng ngồi xuống, đưa tay bắt lại móng vuốt hắc hổ, kéo ra trước mắt nhìn. Hắc hổ không hiểu được liếc hắn, nhưng cũng không có cắn người .

Bạch Ngọc Đường từ nóc nhà nhảy xuống, lúc này một nhóm nha dịch lớn cũng đến, là do tri phủ nghe nói trên đường có mãnh hổ, phái người nhanh chóng đi bắt lại. Đằng khác, Âu Dương Thiếu Chinh cũng đem người đến, tin tức đã truyền đến quân doanh, Triệu Phổ từ lâu đã muốn có một con hổ, lúc đánh giặc còn có thể mang ra hù dọa quân địch, không nghĩ đến lại được cả hắc hổ, hắn liền vội vàng phái Âu Dương Thiếu Chinh tới đây bắt sống.

Bất quá khi mọi người tụ tập lại đây, liền thấy được trước mắt hiện ra một cảnh tượng thật quỷ dị.

Triển Chiêu cầm móng hổ quan sát nửa ngày, đột nhiên đưa tay đem hắc hổ kia đè lại, sau đó thì vạch lông nó ra, cuối cùng thì lật ngửa cái bụng nó lên.

Con cọp kia tựa hồ muốn giãy giụa một cái, bất quá Triển Chiêu trợn mắt trừng nó, nó liền ngoan ngoãn nằm ngửa ra, bất động, để cho Triển Chiêu nhìn cái bụng của mình. Bạch Ngọc Đường cũng đi đến một bên liếc mắt nhìn ——— là cọp đực a !

Lật xong rồi, Triển Chiêu cầm trong tay mấy thứ, ngoắc tay với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường khom lưng cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong tay Triển Chiêu là một ít đất, là từ trong móng hổ lấy ra, còn dính cả vết máu, đất có màu vàng a.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Đất đó là từ trong móng nó lấy ra sao ? Chẳng lẽ kẻ ăn thịt người kia chính là nó ?”

“Không thể nào a.” Triển Chiêu sờ sờ cái bụng của con cọp, “Không giống có bộ dạng gì là rất no a, vừa rồi nó còn không có tổn thương tiểu hài nhi kia đâu, lại còn bảo vệ bé nữa.”

“Ân,” Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn cái mũ da hổ tiểu hài nhi kia đang đội, “ Có phải là do thấy quen thuộc không.”

Triển Chiêu cúi đầu nhìn con hổ dáng vẻ ôn nhuận kia một chút, ôm lấy cái đầu lớn của nó bảo Bạch Ngọc Đường , “Ngươi nhìn xem mắt nó !”

Bạch Ngọc Đường nhìn ánh mắt con hổ một chút, lại nhìn Triển Chiêu ……………………..

Triển Chiêu trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi xem ánh mắt nó rất vô tội nha, nó thà chết đói cũng sẽ không ăn thịt người đâu a !”

Bạch Ngọc Đường bật cười lắc đầu, bất qua con hổ này đúng là rất ôn nhuận lại tựa hồ có linh tính, chẳng lẽ là do có người nuôi sao ?

Triển Chiêu lại lấy một ít đồ vật đưa cho Bạch Ngọc Đường xem, “Ta là từ trên mình nó lấy ra a.”

Bạch Ngọc Đường nhìn một chút, phát hiện là chút dấu tích của cỏ khô, “Đây là ………”.

Triển Chiêu chìa ra lòng bàn chân hắn cho Bạch Ngọc Đường nhìn, lại chỉ chỉ hắn, “Lòng bàn chân ngươi cũng có đó.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, “ Là cỏ khô trong chuồng bò của hộ nông phu vừa rồi.”

Triển Chiêu gật đầu, “ Không phải Linh linh nói tối hôm qua nàng nghe được tiếng hổ gầm sao ?’

“ Tối hôm qua có đạo sĩ kia nghỉ tại đống cỏ nhà nàng, con hổ này chẳng lẽ là của đạo sĩ kia sao ?” Bạch Ngọc Đường cau mày , “ Vân đồ……. hắc hổ……..”

“Nghĩ đến cái gì rồi ?” Triển Chiêu tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường .

Bạch Ngọc Đường cũng không quá rõ ràng, nhìn con hổ kia một chút, “ Chắc là không phải đi, dù sao cũng đã chết rất nhiều năm rồi mà……….”

“Cái gì mà đã chết rất nhiều năm ?” Triển Chiêu buồn bực hỏi.

“ Triển đại nhân . ”

Lúc này, một nha sai tiến lên, “ Bằng không hay là các ngươi mang hắc hổ đến nơi khác thương lượng tiếp a, đứng ở đây quá chặn đường.”

“Nga.” Triển Chiêu vội vàng đứng lên, tiện chân đá đá hắc hổ đang nằm rất hưởng thụ bên cạnh, “ Đi thôi.”

Hắc hổ bò dậy, thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đinh đi về, một ngụm ……….. kéo lại vạt áo sau của Triển Chiêu, “soạt” một tiếng.

Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy phía sau y phục của mình bị xé mất một mảnh, trong miệng hắc hổ cũng còn ngậm một mảnh y phúc lam sắc.

Triển Chiêu chớp mắt mây cái.

Hắc hổ cũng nhìn thẳng vào mắt hắn.

Một lát sau, Triển Chiêu giơ tay giáng cho nó một quyền, “Quần áo mới, bồi tiền !”

Hắc hổ xoay người một cái, cái đuôi còn ngoắc ngoắc chân của Triển Chiêu , đi về phía trước hai bước, dừng lại xoay mặt nhìn Triển Chiêu .

Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói, “Nó hình như muốn chúng ta đi theo nó.”

Triển Chiêu sờ cằm, “Chẳng lẽ nó có biết quán cơm nào ngon giới thiệu a ?”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, “Kia hay là đi ăn cơm trước đã.”

Triển Chiêu xoay người định đi, hắc hổ kia liền “ngao ô” một tiếng.

Triển Chiêu quay đầu lại, hắc hổ nhìn chằm chằm hắn.

“ Ai , thật phiền !” Triển Chiêu trầm mặc hồi lâu, chỉ biết thở dài một tiếng , đành tạm thời buông tha cho chuyện ăn cơm , đi theo hắc hổ .

Bạch Ngọc Đường cũng đi theo, mặc dù Triển Chiêu luôn miệng nói mình là tham ăn, nhưng mà cho đến bây giờ vẫn chưa có đi ăn cơm, vẫn là một tên tham ăn luôn gặp nhiều phiền phức. Thật không biết là nên hói hắn quá thích xen vào chuyện của người khác, hay là nói lòng dạ hắn quá mức ôn nhu.

“ Bây giờ nếu ngươi đói quá, hay là mua mấy cái bánh bao bên đường ăn tạm đi a ?” Bạch Ngọc Đường đề nghị.

“Không được !” Triển Chiêu thế nhưng lại không đồng ý, “Ta đã đói bụng lâu như vậy, phải ăn một bữa thật ngon bù lại mới được, ăn bánh bao thật quá thiệt thòi a.”

Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu nổi đây là cái dạng suy luận gì, bất quá lí lẽ của cật hóa từ trước đến nay cũng khó có thể hiểu nổi.

Hắc hổ mang theo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thẳng vào trong rừng, sau đó đi thẳng, đi thẳng………..

Lúc này trời cũng đã nhanh tối, nếu còn đi tiếp nữa, trở về phỏng chừng sẽ không kịp đi dự tiệc ở Bạch quỷ sơn trang nữa, “ Mày muốn đi đâu a ?”

Triển Chiêu hỏi một tiếng

Hắc hổ quay đầu lại nhìn hắn một chút, còn kêu một tiếng, tựa hồ như bảo hắn đừng có gấp gáp…….

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, tiếp tục đi theo nó, chỉ thấy hắc hổ rốt cục cũng dừng lại phía sau một núi nham thạch.

Hắc hổ tung người nhảy một cái lên đỉnh đống nham thạch, ở đỉnh cao nhìn xuống Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, sau đó ngửa mặt lên trời rống to………tiếng kêu thê lương tựa hồ còn như là tiếng rên rỉ.

Triển Chiêu khẽ cau mày, chú ý một chút, phía sau núi đá, hình như có một đôi giầy.

Hai người vội vàng vòng qua núi…….. chỉ thấy trên mặt đất có một người nằm đó.

Đó là một người trẻ tuổi mặc đạo bào hôi sắc, bên cạnh có một cái gùi lưng còn có một cái phất trần.

Triển Chiêu ngồi xổm xuống sờ vào cổ người nọ, cau mày nhìn Bạch Ngọc Đường.

Thật ra nhìn từ sắc mặt xám xanh của người nọ, Bạch Ngọc Đường cũng đã suy đoán ra ——– là một người đã chết.

Đạo sĩ kia cùng người mà Linh Linh nói đến rất giống, rất trẻ, chỉ khoảng độ hai mươi tuổi đi, rất cao nhưng gầy teo, dáng vẻ thanh tú.

Triển Chiêu trên người hắn tìm được mộc bài giống mộc bài trừ tà như đúc. Phất trần cũng có tay làm từ gỗ đào, vậy những thứ tìm được trước đó, đều là của hắn.

Triển Chiêu cẩn thận kiểm tra vết thương của tử thi, “Kiếm thương.”

“Trên người hắn cũng có nhiều vết thương trí mạng cùng ngoại thương, tựa hồ như là bị ngã từ trên sườn núi xuống.” Bạch Ngọc Đường nhìn kỹ một chút, “Trước khi chết hắn có giao thủ cùng người khác.”

.

“ Hắn chết là do bị thương nặng nhưng lại không được điều trị tốt sao.” Triển Chiêu không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc, ngẩng đầu nhìn hắc hổ, “Thiên mẫu đã tập kích hai lần, nhưng tựa hồ đều là ở phụ cận vùng này, lần nào cũng tìm thấy đồ vật này nọ và cũng hết lần này đến lần khác chết ở trong rừng.”

“ Nếu quả thật là do Thiên mẫu giết người, thì hắn sẽ là chết do bị cắn chứ không phải do kiếm thương a.” Bạch Ngọc Đường đưa tay, kéo ra cổ áo của thi thể kia.

“Uy” Triển Chiêu giữ tay hắn lại, “Ngươi làm cái gì ?”

“Xem thử một chút suy đoán của ta có đúng không.” Bạch Ngọc Đường kéo ra một chút y phục, chỉ thấy trước ngực trái của tiểu đạo sĩ có một vết săm hình hắc hổ. Vết săm hết sức tinh xảo, mặt hắc hổ còn đang trong trạng thái vồ mồi.

“Qủa nhiên,” Bạch Ngọc Đường cau mày.

“Đã đoán đúng sao ?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, “Ta cũng không có quá rõ ràng, sư phụ nếu ở đây thì tốt rồi, ta cũng là nghe hắn nói qua a.”

Triển Chiêu lấy ra tên lệnh, ném lên trời, chờ người của phủ Khai phong tới, có thể đem thi thể kia về đi.

“Dù sao cũng phải chờ, ngươi nói ra nghe một chút sao.” Triển Chiêu đến bên tảng đá ngồi xuống, dựa vào hắc hổ, “ Cho ta dựa một lát.”

Hắc hổ ngồi bất động, cúi đầu nhìn thi thể trên đất, mặc cho Triển Chiêu dựa vào nó, tựa hồ nó còn có chút thương cảm.

Bạch Ngọc Đường cũng đến dựa vào bên tảng đá, nói “Trước kia sư phụ ta có nói qua, có cái thầy trừ yêu, gọi Mục trữ.”

Bạch Ngọc Đường lúc nói ra tên Mục trữ, hắc hổ liền xoay đầu nhìn hắn, tựa hồ như có thể nghe hiểu.

“Đạo sĩ kia là hậu nhân của Mao sơn đạo, có mắt âm dương, nuôi một con hắc hổ, đi khắp nơi hàng yêu bắt quái.”

“Thần như vậy a ?” Triển Chiêu tò mò, “ Chỉ là truyền thuyết hay thật sự là có kỳ nhân a?”

“Người nọ thật sự là có.” Bạch Ngọc Đường ôm cánh tay nói tiếp, “Mục trữ đã sớm tạ thế, nếu như còn sống, tuổi hắn so với sư phụ ta cùng ngoại công ngươi còn lớn hơn nữa.”

“ Lớn tuổi như vậy a ? nói như vậy con hổ này chắc không phải là do hắn nuôi đấy chứ ?” Triển Chiêu vỗ vỗ hắc hổ, tính toán một chút, “Nhiều nhất cũng chỉ độ hai tuổi a.”

“Mao sơn đạo sĩ ngươi hẳn là nghe qua a ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ân, trước kia còn có cả Mao sơn phái a, bất quá cũng từ đó mà sinh ra không ít những đạo sĩ giả danh, không phải cũng đã diệt môn sao ?” Triển Chiêu hỏi, “Đa số những người lưu lại đều là những tên lừa gạt. ”

“ Cũng có thật , Mục trữ chính là đạo sĩ thật………. ta nghe sư phụ nói đó.” Bạch Ngọc Đường nói, “Nghe nói mao sơn phái có rất nhiều phân nhánh, cái gì thanh long, bạch hổ các loại, nhưng là lợi hại nhất vẫn là chi hệ hắc hổ, Mục trữ chính là sư tổ, bọn họ mỗi thế hệ chỉ nhận một đệ tử, săm lên người hình hắc hổ là đặc điểm nhận dạng của họ, hắc hổ cũng là thế thế lưu truyền .”

“Nga.” Triển Chiêu xem như đã hiểu, chỉ chỉ đạo sĩ kia, “Hậu nhân của Mục trữ.” Lại chỉ chỉ hắc hổ, “Hậu nhân hắc hổ của Mục trữ , a ……….. không phải là hậu hổ.”

“Con hổ này không có làm tổn thương người, nhất định là từ nhỏ cùng lớn lên với con người, cái này vẫn chưa nói, có lẽ là đời đời đều sống chung với con người cho nên mới có thể có linh tính như vậy .” Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.

“Nói như vậy , tiểu đạo sĩ này là đến để bắt Thiên mẫu, nhưng sau đó đã bị người giết.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, đưa tay lật lòng tay đạo sĩ kia xem xét, “Nhìn ra công phu cũng không tệ.”

“Linh linh nói tối qua nghe được tiếng hổ gầm, có thể là lúc đạo sĩ kia rời khỏi kho cỏ hay không ?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Kiếm gỗ đào cùng lệnh bài là bị rơi ra lúc đó, hắn lại còn bị kiếm thương.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, đem y phục của đạo sĩ kia mở ra một chút……… chỉ thấy ở dưới sườn hắn có một dấu tay màu tím đen.

“Đây chính là nguyên nhân cái chết đi.” Triển Chiêu cau mày, “ đạo sĩ trước đó đã bị trúng một kiếm.” Triển Chiêu chỉ vết kiếm thương rất rõ ràng đã được băng bó cùng bôi thuốc, “ Nhưng vết thương này không phải là trí mạng, một chưởng lại khiến hắn bị nội thương nên mới chết.”

Đang khi nói chuyện, Âu Dương Thiếu Chinh chạy từ bên ngoài rừng vào, sau lưng còn mang theo quan binh, “Hai ngươi chạy khá nhanh a, chỉ chớp mắt đã không thấy thân ảnh.”

Triển Chiêu chỉ chỉ thi thể trên đất.

“Lại chết một người a ?” Âu Dương Thiếu Chinh cau mày, liếc nhìn, “Cũng may lần này còn hoàn chỉnh.”

Đem thi thể trở về nha môn Tuyết châu phủ thì trời đã tối rồi.

Trong nha môn lúc này vẫn bận rộn không ngừng, thì ra là những nơi xung quanh huyện thành cũng đã phái người đến nhận vật liệu, thuận tiện bẩm báo tình hình với Bao Đại nhân và Bàng Thái Sư , trong nha môn đầy ắp là người.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang theo hắc hổ, đi từ cửa sau vào, trực tiếp đến ngỗ tác phòng.

Công Tôn vừa mới nghiệm thi xong, lau tay đi ra thì lại thấy mang vào thêm một cỗ thi thể nữa, cau mày, “Lại chết mất một người ?”

Vừa mơi dứt lời, thấy được Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi vào, phía sau còn mang theo hắc hổ, kinh hãi, “Oa…. con cọp !’

“Chỗ nào có con cọp a ?”

Công Tôn thét lên một tiếng, Tiểu Tứ Tử ở cách vách cũng chạy như bay ra, chạy ngay đến trước mặt hăc hổ.

“Tiểu Tứ Tử” Công Tôn thất thanh la lên, Tiểu Tứ Tử này cũng thật là lớn mật a, thấy cọp mà còn dám lao ra.

Thật may là sau lưng Tiểu Tứ Tử Triệu Phổ đang cùng nha dịch báo cáo tình hình dịch nha nghe đến “Con hổ” cũng chạy theo ra, đưa tay đem Tiểu Tứ Tử đặt lên vai, thuận tiện đến bên con hổ kia, “Cái này thật là thượng phẩm a !”

Nha dịch Tuyết châu phủ cũng há hốc miệng ——- đây là cái người gì a, đem con hổ xem như con mèo mà ngoạn chơi sao.

Triển Chiêu đại khái đem chuyện đã xảy ra nói qua một lần .

“Nói cách khác là chủ nhân nó đã chết a, bây giờ không có ai nuôi phải không ?” Triệu Phổ nói với Tử Ảnh, “Đi đem một khối thịt bò sống đến đây, ta phải nuôi nó.”

Tử Ảnh thích điên chạy đi lấy thịt bò sống, trở lại liền thấy đem theo đùi heo, “ Vương gia, không có thịt bò a, chỉ có chân giò heo.”

Nói xong liền cho con hổ ăn.

Con hổ nhìn chân giò trong tay Tử Ảnh, không động đậy, tựa hồ ta đây không thèm quan tâm.

“Không thích ăn thịt heo sao ?” Tử Ảnh gãi đầu.

“ Ngươi đừng có dùng cái bộ dạng như dỗ cẩu đi uy con hổ có được không a.” Triệu Phổ tức giận, “ Đây là vua muông thú a, cung kính chút xem !”

Tử Ảnh khóe miệng rút rút, lại mang giò heo đến trước mặt hắc hổ, “Chúa sơn lâm, mời ngài dùng bữa.”

Hắc hố hé mí mắt nhìn Tử Ảnh một cái, vẫn như cũ không thèm động đậy.

Mọi người hai mặt nhìn nhau ——– Không hợp ý sao ?

“Ta đi tìm một chút xem có thịt bò hay không.” Tử Ảnh để giò heo xuống, ngay lập tức xoay người định đến trù phòng phía sau.

Triển Chiêu sách sách hai tiếng, đưa tay cầm lấy giò heo kia đi đến trước mặt hắc hổ, “ Ngươi biết điều đi a, nếu không phải là ta đây không ăn được thịt sống thì ta nhất định sẽ tranh với ngươi, có ăn lại còn không ăn……….”

Triển Chiêu còn chưa có dứt lời, đã thấy hắc hổ kia một ngụm đoạt lấy giò heo trong tay Triển Chiêu , ngồi cắn, còn ăn đến thật sảng khoái nữa.

Tử Ảnh sờ cằm, “Vì cái gì ta cho nó không ăn, Triển Chiêu cho nó liền ăn a ?”

Rất nhanh sau, hắc hổ đã ăn xong giò heo, liếm mép ngao ô một tiếng với Triển Chiêu .

Tử Ảnh lại đi trù phòng đem gà rừng đến, đưa cho nó, nó vẫn không ăn, Triệu Phổ đưa tay cầm gà thử cho nó ăn, nó cũng không ăn, Triển Chiêu đem gà cho nó, hắc hổ liền một ngụm đớp lấy.

“Ai.” Triệu Phổ khoát tay than, “Cái con hắc hổ này tự nhận chủ nhân a, xem ra chủ nhân nó nhận chính là Triển Chiêu rồi.”

“Miêu miêu thật là lợi hại !” Tiểu Tứ Tử rất khâm phục, “Con hổ cũng thích thúc a !”

Triển Chiêu cười khan hai tiếng, có thể là do mình vừa rồi đỡ mấy mũi tên của thợ săn cứu mệnh nó a ? Vì vậy nghẹo đầu nhìn hắc hổ, nhìn lại cảm thấy rất thuận mắt a, mặc dù thể trạng có chút hơi lớn………..

“Nó thích ngươi như vậy thì ngươi cứ nuôi nó đi .” Bạch Ngọc Đường ở một bên nói, “Dù sao cũng là họ hàng của ngươi a.”

Triển Chiêu suy nghĩ một cút, cảm thấy thật cũng không tệ…….

Đang cảm thấy hay là nuôi cũng được, hắc hổ kia đột nhiên đi tới cọ cọ Triển Chiêu , tựa hồ còn chưa có ăn no a.

“Ngươi vẫn chưa có ăn no a ?” Triển Chiêu nhận lấy một con gà rừng khác Tử Ảnh đưa tới, hắc hổ ăn tiếp, ăn xong đến bên thùng nước cạnh giếng, uống hết gần nửa thùng , trở lại ngồi bên cạnh Triển Chiêu , rất thỏa mãn mà liếm móng rửa mặt, hành động thật rất giống mèo.

“Lượng ăn không nhỏ a.” Tử Ảnh than thở, đưa tay qua sờ sờ, hắc hổ nhìn hắn một cái.

Tử Ảnh chỉ chỉ Triển Chiêu , “Chúng ta là bằng hữu nha !”

Hắc hổ cũng không thèm nhúc nhích nữa, để cho hắn tùy tiện sờ.

Tiểu Tứ Tử cũng muốn sờ, Triệu Phổ liền đem bé ôm qua, Tiểu Tứ Tử đưa tay xoa xoa cái bụng mềm nhũn của hắc hổ, hắc hổ này tựa hồ cũng rất thích tiểu hài tử, cái đuôi cứ cọ cọ bên người Tiểu Tứ Tử, vừa chơi vừa tiếp tục rửa mặt.

Triển Chiêu cũng gật đầu——–Đúng vậy, lượng ăn cũng không nhỏ a, bất quá là nuôi ở Khai phong phủ, có cần nói cho Bao Đại nhân một tiếng không a ?

Lúc này, không ít người cũng đến vây xem, đều là nghe nói Triển Chiêu mang về một con hổ, lại còn rất ngoan.

Bao Đại nhân cũng liếc nhìn một cái, ánh mắt vui vẻ a, “Hảo a ! Màu lông ta rất thích !”

Mọi người nhìn trời, Bàng cát cười đến giậm chân, còn nói, “Lão Bao, buổi tối ngươi nhớ tránh xa nó một chút, chứ nếu các ngươi ở cùng nhau sẽ không thể phân biệt a, bất quá nếu ngày nào đó ngươi cảm thấy không thoải mái thì có thể để nó thay ngươi vào triều, nói hai người các ngươi là huynh đệ thất tán nhiều năm đi ………. ha ha ha……….”

Bao chửng trợn tròn mắt.

Triển Chiêu liền hỏi, “Đại nhân, nuôi ở khai phong phủ không có vấn đề gì chứ ?”

“Không có a.” Bao Đại nhân rất sảng khoái gật đầu, vỗ một cái lên bả vai Triển Chiêu, “Đương nhiên là Triển hộ vệ nuôi , khẩu phần ăn của nó cũng do Triển hộ vệ phụ trách nhé.”

Triển Chiêu hơi sững sờ .

“Nó ăn rất nhiều nha.” Tiểu Tứ Tử ngưỡng mặt lên nhìn Triển Chiêu, “Miêu miêu a, bổng lộc của thúc một tháng được bao nhiêu vậy ?”

Triển Chiêu trầm mặc hồi lâu, đột nhiên xoay mặt hỏi Bạch Ngọc Đường, “Hay là cho ngươi nhận làm con nuôi đi ?”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, hỏi Triển Chiêu , “ Ngươi không có đói bụng sao ?”

“Đói a.” Triển Chiêu cũng đột nhiên nghĩ đến.

“Ai nha, hôm nay trong nha môn người ra vào rất nhiều.” Bao chửng nói, “ Trù phòng cũng chưa có chuẩn bị đồ ăn nữa, hai ngươi ra ngoài ăn thôi.”

Triển Chiêu nhìn sắc trời một chút, “Không còn kịp nữa rồi, bằng không đi đến Bạch quỷ sơn trang ăn đi.” Vừa nói, vừa hỏi Bạch Ngọc Đường , “ Ngươi nói, Bạch quỷ sơn trang rất để ý đến ăn mặc, vậy nếu là mời khách để cảm tạ ơn cứu mạng muội muội thì cũng sẽ không hẹp hòi , phải không ?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, “Hẳn là vậy………”

“Kia vậy thì đi thôi.” Triển Chiêu hăng hái bừng bừng, “Chúng ta đi nếm thử trù nghệ của trù tử bạch quỷ sơn trang đi.”

Triển Chiêu vừa mới đi, hắc hổ cũng đi theo, chuẩn bị cận kề không rời.

Bạch Ngọc Đường cùng đi ra cửa, hỏi Triển Chiêu “ Nếu đã nuôi, hay là lấy một cái tên đi……”

“Tên sao ?” Triển Chiêu sờ cằm cúi đầu nhìn hắc hổ, “Trong nhà đã có một con Bạch đường a, ngươi sao……. không bằng gọi Bạch mễ đi ?’

Bạch Ngọc Đường có chút đồng tình nhìn hắc hổ.

“Bất quá ngươi màu đen a, gọi là hắc mễ không tốt lắm, không bằng gọi ngươi là hắc cao đi ?” Triển Chiêu vỗ vỗ đầu hắc hổ, “Cá mực viên cũng không tồi đi ?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu chắp tay sau lưng, tâm tình hắn hình như không tệ cùng hắc hổ chậm rãi đi phía trước, kiếm tuệ trên chuôi kiếm theo động tác đi bộ của hắn lúc ấn lúc hiện, cùng cái đuôi ve vẩy của hắc hổ kia đồng dạng. Bạch Ngọc Đường không khỏi có chút cảm khái, Triển Chiêu đến tột cùng là thiếu tâm nhãn hay là trời sinh tính tình vui vẻ a ? vô luận là tình huống nào, hắn vẫn luôn vui vẻ như vậy ?

“Ngươi sẽ không vui vẻ trong những tình huống nào ?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi một câu mà chính mình cũng cảm thấy khó hiểu.

Triển Chiêu quay mặt sang nhìn hắn một chút, rất nghiêm túc nói, “Lát nữa, nếu như là món ăn của Bạch quỷ sơn trang rất tệ, hoặc là lại có ai đên quấy nhiễu không cho ta ăn, như vậy có thể ta sẽ không vui ……… Kẻ sĩ có thể giết chứ không thể chịu đói, ba lần phải đói là tuyệt đối không thể tha thứ a !”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi