LONG ĐỒ ÁN

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc phát hiện hai quái nhân trên người có hình xăm của Dạ Xoa Cung, có chút khó hiểu.

Hai người nhìn nhau một cái, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi biết cung chủ chúng ta sao ?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, “Bất quá, trên đường ta có gặp Long Miểu Miểu.”

“Đại tiểu thư đến rồi ?” Người ít tuổi kia có một chút khẩn trương, kéo kéo người bên cạnh, “Đại ca, làm sao bây giờ a ?”

Người lớn tuổi hơn một chút cau mày không nói, “Cung chủ có lẽ đã biết rồi.”

Bạch Ngọc Đường ngược lại buồn bực ——— Cung chủ Dạ Xoa Cung Long Cửu Luyện từ trước đến nay không hỏi chuyện giang hồ, nhưng ngược lại có nghe nói hắn thích thu lưu một số người thuộc loại ác nhân không nơi nương tựa, nhưng bản chất lại không xấu …………. Hai người này có vẻ rất sợ hai cha con họ.

“Hai ngươi tên là gì ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ta tên A Kim.” Thiếu niên trên đầu mọc sừng nói.

“Ta là Hổ Đầu.” Tên to con trả lời.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy đây cũng phải tên thật, giống như nhũ danh hơn.

“Là Đại tiểu thư đặt cho chúng ta.’ Hổ Đầu sờ sờ đầu, “Trước kia chúng ta không có tên, là do được cung chủ nhặt về nuôi ở trong cung a.”

“Long Cửu Luyện có phải đối với các ngươi không tệ không ?” Bạch Ngọc Đường hỏi một câu.

“Đương nhiên rồi !” Hổ Đầu vội vàng nói, “Chúng ta không muốn mang đến phiền phức cho cung chủ mà thôi.”

Bạch Ngọc Đường đi tới gần, ngồi xổm xuống, nhìn kĩ mặt A Kim.

A Kim vội vàng dời mắt nhìn chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đưa tay ra nhẹ nhàng sờ sờ chiếc sừng trên đầu hắn, giống như ……..

“Sao thứ này lại dài ra ?” Bạch Ngọc Đường lại nhìn tên to con kia, cảm thấy xương cốt hắn vô cùng kỳ lạ, chẳng lẽ là do bệnh tật ?

“Chúng ta trời sinh đã thế rồi, là do tổ tiên bị nguyền rủa !”

“Cái gì nguyền rủa ?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có quan hệ với việc các ngươi muốn ta giúp sao ?”

Hai người nhìn nhau một cái, gật đầu.

Công Tôn chú ý tới vẻ mặt ảm đạm của hai người, tựa hồ vô cùng buồn bã, hắn ngược lại cảm thấy những chuyện phát sinh nằm ngoài dự liệu của mình, đây tột cùng là chuyện gì ?

“Thật ra thì, Bạch đại hiệp rốt cuộc có biết Dạ Xoa Cung là nơi nào không ? Hổ Đầu hỏi.

Bạch Ngọc Đường thành thật lắc đầu một cái, hắn chẳng qua là nghe Thiên Tôn nói, cái gì mà Long Cửu Luyện là cái tên lừa gạt, suốt ngày chỉ biết giả thần giả quỷ.

“ Đó là nơi tụ tập của tất cả các yêu ma quỷ quái.” Hổ Đầu cười cười, “Không một ai dám tiến vào……. Đúng rồi, trừ các thúc thúc bá bá ở Thiên Ma Cung, bên đó là các quái nhân, chúng ta lại là quái vâth, thỉnh thoảng cũng có qua lại chơi, nhưng mà chúng ta cũng không có dám đi Thiên Ma Cung, chỉ trừ Đại Tiểu Thư ra.”

Bạch Ngọc Đường cau mày, “Quái vật ?”

“Cung chủ trời sinh đã có một con mắt đỏ, phụ thân cung chủ cũng có một con mắt đỏ, sinh ra Đại Tiểu Thư cũng vậy …… Đời đời, kiếp kiếp đều như vậy !” Hổ Đầu nhàn nhạt nói, “Nếu như cung chủ không phải là người bắt quỷ trừ yêu, không nói mình có mắt âm dương, vậy thì người đời sẽ đối với hắn thế nào đây ?”

Bạch Ngọc Đường không động thanh sắc, nghe tiếp.

“Tất cả quái vật đều đến Dạ Xoa cung, nhìn người nào cũng đều là quái vật ! Chúng ta theo cung chủ ẩn cư, sống những ngày tháng vô tranh với đời.” Hổ Đầu thấp giọng nói, “Chỉ có ở Dạ Xoa cung chúng ta mới có vui vẻ.”

Bạch Ngọc Đường nghe xong, hỏi, “Vậy các ngươi chạy đến đây làm cái gì ?”

Suy nghĩ một chút, Bạch Ngọc Đường lại hỏi, “Nữ nhân có hai hàng răng đó, chính là Thiên Mẫu, cũng là người của Dạ Xoa cung các ngươi ?”

“Nàng không phải.” A Kim thốt lên, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, giải thích, “Ta là nói, Thiên Mẫu không phải là người của Dạ Xoa xung, nhưng mà người dụ các ngươi theo đó, nàng không phải là Thiên Mẫu ……. Không biết nàng có chạy trốn được không nữa.’

“Có thể không được.” Bạch Ngọc Đường ngược lại cũng nghĩ tới, mình rơi xuống động, không biết Triển Chiêu sẽ lo lắng, gấp gáp thành cái dạng gì đây ! Miêu kia đừng nhìn ngày thường luôn híp mắt cười, người bình thường ôn nhã ngược lại tính khí rất ác liệt, đừng có nhất thời tức giận mà làm thịt cô nương đó a. Bạch Ngọc Đường một mặt lo lắng Triển Chiêu bị chọc giận, một mặt lại không muốn hắn giết lầm người của Dạ Xoa cung, rước lấy phiền toái, lại có chút hối hận vừa rồi còn chưa có thương lượng với hắn một chút đã tự mình đi xuống.

“Hai ngươi nói tiếp.” Bạch Ngọc Đường giục, “Nếu ở Dạ Xoa cung rất tốt, tại sao lại phải chạy đến đây ?”

“Một năm trước, nương tử ta qua đời.” Hổ Đầu bất đắc dĩ nói, “Khó sinh mà chết, một thi hai mạng.”

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, chẳng lẽ là bị người hại chết ?

“Nàng là một người bình thường, là con gái một tiều phu, nàng vào núi bị dã thú đuổi theo, ta cứu nàng, nàng cũng không có chê ta xấu xí.” Hổ Đầu nói xong thì lau nước mắt, “Cung chủ tác hợp cho chúng ta, ta cứ thế vui vui vẻ vẻ mà cưới vợ, không lâu sau nàng có mang……….”

Vừa nói hắn vừa ô ô khóc lớn lên.

Bạch Ngọc Đường ghét nhất là thấy người ta khóc, nữ nhân khóc hắn cũng cảm thấy phiền chứ đừng nói là nam nhân khóc. Bất quá nghĩ lại một chút, thê nhi cùng lúc qua đời đúng là vô cùng bất hạnh, khiến tâm hắn tổn thương cũng là chuyện bình thường, liền hỏi A Kim đang an ủi hắn bên cạnh, “Làm sao mà thê nhi cùng mất ?”

A Kim thở dài, “Bởi vì Hổ Đầu thể trạng quá lớn, nhi tử so với hài tử thông thường cũng lớn hơn, vì vậy mà khó sinh. Hài tử đã chết ngay trong bụng, tóm lại ……… Rất thảm.”

Bạch Ngọc Đường cau mày, nhìn Hổ Đầu đang thương tâm một chút, lại nhìn A Kim một chút, “Các ngươi trốn ra ngoài, rốt cuộc là vì sao ?”

“Chúng ta muốn giải trừ lời nguyền !” A Kim nói rất nghiêm túc, “Chúng ta không muốn làm quái vật, lúc đầu …… cũng không muốn đời sau lại giống chúng ta, là quái vật !”

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, “Nguyền rủa có thể giải trừ ?”

“Có thể !” A Kim gật đầu, “Nhưng mà cần phải có một vật !”

“Cái gì ?”

“Tuyết con ngươi !”

Bạch Ngọc Đường nghe đến đó, có chút vô lực, “Các ngươi thật sự tin Thiên Mẫu có tồn tại sao ?”

A Kim cùng Hổ Đầu cùng lắc.

Bạch Ngọc Đường lại càng khó hiểu —— Không tin còn muốn tìm Tuyết con ngươi ?

Đang lúc này, chợt thấy một cơn gió thổi đến.

Bạch Ngọc Đường vội vàng chợt lóe, lui về sau…….

“Ai nha !”

Hổ Đầu cùng A Kim cùng bị bay ra ngoài, sau đó, một lam ảnh không biết từ đâu bay tới, một cước đạp bay hai người, tiến đến đạp, đạp , đạp.

………

“Cứu mạng a !” A Kim cùng Hổ Đầu đều liên tiếp kêu cứu.

“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường kéo lấy tay Triển Chiêu.

Đang đạp người không phải chính là Triển Chiêu sao, hắn theo vết hồ tiêu mà tìm đến, Thất Ưng vừa mới mở ra cánh cửa cuối cùng, hắn xông tới liền thấy trước mặt Bạch Ngọc Đường có hai người.

Triển Chiêu cũng không thèm quản đó là ba bảy hai mốt cái gì, nguyên lai là hai người này dùng khói mê đối phó Bạch Ngọc Đường, giết chết chúng !

Bạch Ngọc Đường hòa hoãn laij Triển Chiêu, Mèo này hiếm khi nóng này như vậy.

Triển Chiêu, híp mắt quay đầu lại nhín hắn, trên dưới quan sát một cái, “Bọn họ không làm gì ngươi chứ ?”

Bạch Ngọc Đường bất cười, “Sao có thể ?”

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường hoàn hảo không có tổn hại gì, lại nhìn hai người tựa hồ đặc biệt vô dụng nằm trên mặt đất………

“Di ?” Triển Chiêu sờ sờ cằm nhìn chằm chằm hai người, “Nhìn quen mắt a ……… Ta đã gặp qua ở đâu nha ?”

Lúc này , những người khác cũng đã chạy đến, phát hiện Bạch Ngọc Đường không làm sao, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thiên Tôn chắp tay sau lưng, từ tốn đi vào, vừa liếc mắt nhìn mấy người nằm trên mặt đất cũng sờ cằm, “Nhìn quen mắt a……”

“A !”

Lúc này, Tiểu Hầu vốn theo Thất Ưng xuống đột nhiên kêu lên, “Sao lại là các ngươi ?!”

A Kim cùng Hổ Đầu cũng nhận ra Tiểu Hầu, lúng túng đứng sang một bên.

“Ai ?” Triển Chiêu buồn bực.

Bạch Ngọc Đường đem thân phận cùng chuyện mà hai người mới nói được một nửa nói lại cho Triển Chiêu.

“Nga !” Triển Chiêu ngược lại cũng đã nghĩ đến, “Ta đã nói nhìn quen mắt a, là Dạ Xoa cung a.”

Nhóm ảnh vệ vốn định đem hai người trói lại, Triển Chiêu khoát tay một cái, đến bên cạnh hai người, ngồi xổm xuống mà nhìn hai người bọn họ, “Hai ngươi nói Tuyết con ngươi có thể trị bệnh cho các ngươi sao ? Là ai nói cho các ngươi biết ?”

Hổ Đầu cùng A Kim nhìn nhau một cái ——– Hai người bọn họ thật ra đều biết Triển Chiêu là tiểu cung chủ của Thiên Ma Cung, mặc dù ngày người bình thường cũng không mấy người biết được bí mật này. Nhưng hai người bọn họ chỉ gặp Triển Chiêu khi bé. Nhưng bọn họ cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa, không dám lại gần, bởi vì Triển Chiêu khi nhỏ đặc biệt đáng yêu, đặc biệt dễ nhìn, còn hai người bọn họ lại giống như những tiểu quái vật.

Triển Chiêu thấy hai người không nói lời nào, “Long Miểu Miểu tới để tìm các ngươi hay là cùng đến với các ngươi, nếu như thật sự muốn phá giải cơ quan, Miểu Miểu có thể cầu xin Thất Thúc Công giúp một tay, cho nên nói ……Hai người các ngươi là trốn ra khỏi Dạ Xoa cung, đúng không ?”

A Kim cùng Hổ Đầu cũng gật đầu một cái, “Cung chủ không cho chúng ta đi, hắn nói, tất cả đều là gạt người, có một số việc không thể nào sửa đổi được, cái này gọi là số mệnh.”

Triển Chiêu đứng lên, trước mắt hiện lên hình ảnh Long Miểu Miểu xoa xoa đầu Tiểu Tứ Tử, vẻ mặt rất hâm mộ mà nói muốn dẫn nó về nhà nuôi …….. Cũng đúng, nha đầu kia khi nhỏ cũng rất hung hãn, bởi vì có một con mắt màu đỏ, những đứa trẻ khác đều nói nàng ta là yêu quái. Cũng chính vì vậy mà dưỡng ra tính cách tinh quái thích trêu trọc người như vậy, tính cách chẳng khác gì một tiểu ma tinh. Trong đám “Hoạt quỷ” kia của Dạ Xoa cung, có ai mà không muốn có được hình dáng của một người bình thường, sống cùng dưới vầng thái dương này, lại càng không có người nguyện ý muốn mình bất hạnh, kéo dài cho đến hết đời, cho nên mới muốn tìm ra Tuyết con ngươi sao.

“Ngươi nếu muốn tìm Tuyết con ngươi thì phải tìm Thiên Mẫu mới đúng chứ, tại sao lại phải tới cái Ngôn này ?” Triển Chiêu hỏi, “Nói tỉ mỉ !”

“Chúng ta vốn đã là trời sinh mang bộ dáng quái vật, là vì tổ tiên chúng ta bị nguyền rủa ! Cái này thuộc dạng bẩm sinh thiên tàn!” Hồ Đầu thần thần bí bí mà nói, “Trên đời này, tất cả thiên tàn đều bị nguyền rủa, loại nguyền rủa này đã có từ ngàn năm rồi, muốn phá giải chỉ có một biện phát duy nhất, đó là có được Tuyết con ngươi !”

“Vậy mà các ngươi còn nói là không tin có Thiên Mẫu tồn tại.” Bạch Ngọc Đường cảm thấy không hiểu được, trước sau mâu thuẫn.

A Kim lắc đầu một cái, “Tin đồn Tuyết con ngươi chính là do nước mắt Thiên Mẫu biến thành, cái này mới chính là gạt người !”

“Cái gì ?” Mọi người cảm thấy mới mẻ ——— Nháo loạn nửa ngày, lại chính là gạt người sao ?

“Thiên Mẫu là người bảo hộ cho Tuyết con ngươi a!” Hổ Đầu nói, “Tuyết con ngươi là một loại linh dược truyền lại từ thời thượng cổ, tên gọi thật ra là Linh Nhãn Mộc, hình dạng rất giống với Linh chi, nhưng phía bên ngoài có một vòng hoa văn màu trắng trông cứ như là dùng tuyết vẽ nên vậy, cho nên người ta mới gọi nó là Tuyết con ngươi !”

Tất cả mọi người đều buồn bực —– Tà môn như vậy ?

“Thật ra những gì bọn họ nói ngược lại một chút so với truyền thuyết về nước mắt Thiên Mẫu.” Thất Ưng ở một bên đột nhiên mở miệng.

“Thất thúc công, người cũng nghe qua sao ?” Triển Chiêu hỏi.

Thất Ưng lắc đầu một cái, “Các loại cỏ Linh chi gì đó, ta cũng không biết, nhưng mà tại sao dưới Tuyết châu phủ này có nhiều địa đạo như vậy, trong rừng tùng cơ quan lại nặng nề, là bởi vì Tuyết châu phủ này vốn là một tòa cổ thành, hoặc nên nói là, Cổ bảo !”

“Cổ bảo sao ?” Triển Chiêu kinh ngạc.

“Thời Hán mạt, ở sườn núi châu phủ này có một Dược vương bảo, chủ nhân của Dược vương bảo đó chính là một yêu y, tên gọi Ô Hạo.” Thất Ưng nói, “Các ngươi cũng biết, thời Hán mạt thiên hạ đại loạn, các nước chư hầu hỗn chiến không ngừng. Ô Hạo lại có y thuật có thể cải tử hồi sinh, lại còn biết chế độc, vì vậy mà hắn trở thành mục tiêu để các bá vương tranh đoạt. Mặt khác, Dược vương bảo phú giáp thiên hạ, trừ việc có đủ các loại kỳ trân dị bảo cùng trâu ngọc vàng bạc, còn có dược liệu danh quý đệ nhất thiên hạ. Vì để có thể giữ vững được tài phú trong thời loạn, Ô Hạo liền kiến tạo một tòa Dược vương bảo thần bí quỷ quyệt, cố nhược kim thang. Cho dù ngươi có thiên binh vạn mã cũng không có cách nào vào được. Ô Hạo cũng là chết ở trong toà Dược vương bảo này, mà tòa cổ bảo này, trải qua ngàn năm gió thổi mưa vùi, biển cả cũng dần biến thành bình địa, dáng vẻ bên ngoài của Dược vương bảo cũng dần biến đổi, châu phủ cũng hình thành, hơn nữa núi rừng càng ngày cũng càng lớn, càng nhiều, , hàng năm băng tuyết bao trùm …….. đã sớm không nhìn ra hình dạng Dược vương bảo nữa, nhưng mà những Ngôn dưới thành tinh xảo kia cùng với những cây dược tùng do chính tay Ô Hạo vun trồng vẫn gần như còn nguyên vẹn, còn có ngôi bảo khố được Ô Hạo xây dựng thập phần kiên cố có chứa đến ngàn vạn linh dược ! Ta sở dĩ theo cung chủ tới đây, chính là muốn nhìn xem một chút Dược vương bảo trong truyền thuyết này.”

“Vì vậy mà hai ngươi muốn để ta cùng Bạch Ngọc Đường phá giải cơ quan, giúp các ngươi tìm được Tuyết con ngươi ?” Triển Chiêu hỏi.

Hai người gật đầu một cái.

“Hai ngươi cũng thật ngây thơ a.” Triển Chiêu có chút không nói nổi, “Biện pháp này cũng nghĩ ra được ? Nếu như chúng ta không phối hợp thì sao đây ? Hai ngươi công phu kém như vậy, còn có, nữ nhân kia cũng cùng phe với các ngươi sao ?”

Hai người gật gật đầu.

“Hai ngươi tại sao lại nghĩ đến chúng ta ?” Bạch Ngọc Đường có chút ngạc nhiên.

“Chúng ta là nghe người ta nói a !”

A Kim trả lời.

“Người nào ?” Thiên Tôn mở miệng hỏi một tiếng.

A Kim cùng Hổ Đầu có vẻ rất sợ Thiên Tôn, hướng một bên tránh một cái, “Người của Bạch quỷ sơn trang a.”

Tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái, hai người bọn họ làm sao mà lại có thể nghe được người của Bạch quỷ sơn trang nói chuyện này.

“Chúng ta vốn là ở phụ cận rừng cây tìm đầu mối, phát hiện thường xuyên có người của Bạch quỷ sơn trang ra vào tuyết tùng lâm này, A Quy đi theo nghe trộm, liền phát hiện ra người của Tuyết Long cung, vì vậy liền nghi ngờ.”

“Tuyết Long cung sao ?” Triển Chiêu nhớ đến công phu của nữ nhân kia thật cũng có chút giống với Tuyết Long cung, “A Quy mà ngươi nói chính là nữ nhân có hai hàm răng trong miệng kia ?”

Hổ Đầu cùng A Kim gật đầu một cái, “Bất quá hai hàng răng của nàng là giả a.”

“Nàng ta cũng là người của Dạ Xoa cung sao ?” Triển Chiêu tò mò, “Nếu như hai hàng răng kia là giả, như vậy nàng cũng không có khác người bình thường a.”

“Có khác biệt ! A Quy mặc dù chỉ có một hàng răng, nhưng mà răng lại rất nhọn, tóm lại là cũng không có giống như người bình thường.” A Kim nói, “Thường ngày nàng lúc ngậm miệng thật sự cũng là một cô nương xinh đẹp vui tươi, trước kia có một cái thư sinh thích nàng, tới cửa cầu hôn, nhưng mà A Quy vừa mở miệng, thư sinh kia đã bị dọa chết.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đừng nói chứ, như vậy cũng thật quá thảm đi.

“Trước kia A Quy chính là đến từ Tuyết Long cung, biết đám người này nếu như không có lợi nhất định không làm, vì vậy nàng mới nghe lén, sau đó nghe thấy cái gì mà ‘chỉ có Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới có thể phá giải được cơ quan, tốt nhất là nghĩ cách dẫn dụ bọn họ vào Ngôn, sau đó đem ngôn đó phong kín lại, như vậy bọn họ sẽ phải phá mở tất cả cơ quan, thông xuốt mà tiến vào cổ bảo, tìm được bảo tàng.” A Kim nói, “Tam đương gia của Bạch quỷ sơn trang chiêu mộ không ít người giang hồ, nói là treo giải thưởng để bắt Thiên Mẫu, A Quy liền làm giả thêm một hàng răng đến đánh lén các ngươi, là muốn các người hiểu lầm nàng là Thiên Mẫu, coi như nếu không may bị bắt, cũng dễ dàng hướng các ngươi đi bắt người của Bạch quỷ sơn trang và Tuyết Long cung.”

“Nói nửa ngày, Thiên Mẫu đến tột cùng là cái gì ?” Triển Chiêu không nhịn được hỏi một câu.

“Tương truyền chính là dược nhân mà dược vương dùng thuốc nuôi ra.” Thất Ưng chen vào, “Cũng khác xa với truyền thuyết là một mỹ nhân cái gì đó, mà là một bạch tạng nhân, lại giống như một con thằn lằn …….”

Thất Ưng còn chưa có dứt lời, chân mày Bạch Ngọc Đường đã nhăn lại ———— Thật quá ghê tởm.

Lúc này chuyện cũng đã khá rõ ràng, so với dự đoán còn muốn tốt hơn, cũng không có ai bị thương nữa.

Mọi người trước tiên rời đi, trở lại Tuyết châu phủ.

Bao Chửng thấy Bạch Ngọc Đường vô sự, thở phào nhẹ nhõm, sau khi hỏi rõ mọi chuyện, cũng cảm thấy án kiện dần dần sáng tỏ. Nói đi nói lại, vụ án Thiên mẫu giết người hàng loạt lại chính là để che giấu một bí mật. Mà mục tiêu của hung thủ chính là bảo tàng của Dược vương bảo trong truyền thuyết kia, còn đối tượng khả nghi nhất hiện nay, xem ra lại chính là Bạch quỷ sơn trang cùng Tuyết Long cung.

“Ngươi đoán ai là chính chủ phía sau ?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Tiết Bạch Qủy hay là Phan Húc ?”

“Phan Húc đi.” Triển Chiêu hai hàng lông mày nheo lại, “Hắn vừa bán Vong ưu tán lại vừa tìm bảo vật, muốn nhiều tiền như vậy để làm gì ? Lại còn triệu tập nhân mã xung quanh, có vẻ như muốn làm gì đó.”

“ Cái này ta cũng đồng ý.”

Lúc này, Triệu Phổ từ ngoài đi vào.

“Vương gia, có phát hiện gì sao ?” Bao Chửng vội vàng hỏi.

Triệu Phổ nói, “Phan Húc dưới trướng tập hợp không ít nhân mã, hơn nữa cũng có liên lạc với mấy bộ tộc bên ngoài, vô cùng khả nghi.”

“Không lẽ hắn muốn tìm ra bảo tàng rồi tạo phản ?” Bàng Cát nhảy dựng.

“Tạo phản thì cũng chưa chắc ….” Triệu Phổ sờ sờ cằm lắc đầu một cái, “Cái đó có chút mơ mộng hão huyền, bất quá, có thể là thật sự có thể có mưu đồ gì đó !”

Mọi người còn đang thương lượng, một tiểu tư từ bên ngoài nha môn vội vã chạy vào, “Bạch ngũ gia, có người gửi cho ngài một phong thư, ban ngày đưa tới, nhưng lại quên đưa cho ngươi.”

Bạch Ngọc Đường nhận thư, có chút khó hiểu, vừa mở ra nhìn chỉ thấy là phong thư của Tần Lê Thanh, mới Bạch Ngọc Đường ngày mai đi uống rượu.

Triển Chiêu nheo mắt lại, “Đang yên đang lành sao Tần Lê Thanh lại mời ngươi đi uống rượu ?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, bày tỏ hắn cũng không rõ.

“Đi chỗ nào uống.” Triển Chiêu tựa hồ có chút nghi ngại.

“Rừng trúc ở ngoại ô năm dặm …..” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Xung quanh đây có rừng trúc sao ?”

Triển Chiêu cau mày, “Thần thần bí bí, quỷ quỷ túy túy ………”

Bạch Ngọc Đường thấy hắn bộ dáng giống như tâm tình rất không tốt, có chút ngoài ý muốn, Mèo này làm sao vậy ?

Bao Chửng thấy sắc trời cũng đã muộn, hôm nay kinh hãi một trận, cũng nên sớm đi về nghỉ ngơi, bên ngoài gió tuyết thật lớn, cũng vì để tránh đánh rắn động cỏ, trước hết liền bảo mọi người che lại cửa động, những chuyện khác chờ đến mai tuyết ngừng rồi thảo luận tiếp.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau trở về phòng, vừa vào đến trong sân, liền nghe thấy tiếng người.

“Còn đau không a ?”

“Ngươi nói xem có đau không ?”

“Hạ thủ thật nặng a !”

“Đúng a, dù sao cũng là cô nương a, chém mất của người ta một lỗ tai thì thật là quá đáng !”

………….

Triển Chiêu ngẩn người, lại có chút lúng túng.

Bạch Ngọc Đường chỉ nghe ra một thanh âm của nữ nhân, còn có cả thanh âm của A Kim cùng Hổ Đầu.

Bạch Ngọc Đường tiến đến gần viện, tâm nói cái gì mà rớt một nửa lỗ tai ? Chỉ thấy trên một giường tháp trong sân, một cô nương bạch y đang nằm, Công Tôn cầm trong tay kim chỉ, giống như là đang khâu y phục mà bận rộn cạnh nàng, Tiểu Tứ Tử đang bưng một chậu nước nóng cạnh bên cạnh nhìn, theo sau đó là hai người A Kim cùng Hổ Đầu.

Triển Chiêu đi tời, A Kim cùng Hổ Đầu vội vàng trốn sau Tiểu Tứ Tử.

Bạch Ngọc Đường chỉ thấy Công Tôn đang khâu lỗ tai cho nữ nhân kia, có chút kinh ngạc, đi qua, “Lỗ tai rời ra rồi cũng có thể khâu lại ?”

Công Tôn gật đầu một cái, “Cũng may là thời tiết giá lạnh a, cho nên mới có thể !”

Nữ nhân kia yên lặng nhìn Triển Chiêu một cái.

Triển Chiêu có chút không được tự nhiên, thấy Công Tôn lúc vá lỗ tai cho nàng mà ánh mắt nàng cũng không nháy một cái, liền hỏi Tiểu Tứ Tử, “Không đau sao ?”

Tiểu Tứ Tử chỉ chỉ chén thuốc bên cạnh, “Bôi cái đó vào liền không đau đớn !”

“Cầm máu là được, còn cần gì cái lỗ tai.” Cô nương A Kim gọi là A Quy đó lạnh lùng tới một câu, hé miệng, một miệng đầy răng nhọn.

Tiểu Tứ Tử híp mắt nhìn nàng.

Phía ngoài, Thiên Tôn cùng Ân Hầu cũng đã vào, phòng của châu phủ cũng không rộng, hai lão đầu lại muốn tranh phòng.

“Nhìn cái gì, Tiểu mập mạp ?” A Quy hỏi, trợn mắt nhìn Tiểu Tứ Tử, “Có tin ta ăn thịt ngươi một miếng hay không ?”

Tiểu Tứ Tử đột nhiên đè cằm nàng ra, đưa tay vào miệng nàng, lấy ra hàm răng giả bên trong, híp mắt nhìn nàng, “Mang cái này lúc ăn cơm rất phiền.”

A Quy không để ý đến bé, nhưng mà lúc Tiểu Tứ Tử vừa đưa tay vào đến trong miệng nàng, nàng vội vàng há to miệng, tựa hồ rất sợ răng nhọn làm bé bị thương ………

Công Tôn cũng khâu xong mũi cuối cùng, băng bó cho nàng, cuối cùng nhìn đến trong miệng nàng, “Ân …… Thật ra thì nhổ hết đi mấy cái, lắp giả mấy cái, là có thể chỉnh lại tốt rồi.”

“Tiên sinh, cái này cũng có thể sửa chữa sao ?” A Kim nói chen vào.

“Âu Dương !” Công Tôn gật đầu, “Nhổ đi mấy cái, sau đó mài đi răng nhọn, lại dùng răng giả hoặc sừng trâu làm thành mấy chiếc răng rỗng, lắp ra ngoài cố định cho tốt, mặc dù tốn chút công phu cùng thời gian, nhưng mà hoàn toàn có thể chỉnh hảo.”

“Nếu như có thể giúp A Quy đổi hảo một hàng răng, nàng có thể gả cho gia đình tốt được rồi.” Hổ Đầu rất vui vẻ.

“Gả đi thì có lợi ích gì ?” A Quy lại tựa hồ không hề cảm động, buồn bã nói, “Sinh ra con cái thì cũng giống như quái vật mà thôi.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau một cái.

Công Tôn lại nhìn trên đầu A Kim một cái, cả mi tóc màu xanh lục của Hổ Đầu.

Tiểu Tứ Tử cũng nghẹo đầu, vươn cánh tay chọc chọc sừng trên đầu A Kim, “Kỳ quái a, thật sự là đời đời truyền đến sao ? Vì cái gì a ?”

Công Tôn sờ cằm, “Dù sao thì nhất định cũng không phải là nguyền rủa, đây là một loại bệnh mà thôi !”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi