LONG ĐỒ ÁN

Mọi người trong Khai Phong phủ đều chú ý lắng nghe Đổng Tiêu kể chuyện phát sinh từ một trăm năm trước.

Khi Thái tổ phụ của hắn còn trẻ đã từng trải qua một khoảng thời gian vô cùng kỳ quái, mà đoạn thời gian kỳ quái này lại xảy ra thảm án long phụng diệt thành.

Thái tổ phụ của Đổng Tiêu tên gọi là Đổng Tề, được sinh ra ở một thôn trang rất nghèo ở vùng biên quan Tây Bắc. Thôn đó được gọi là Đổng Thôn, người trong thôn ngoại trừ làm săn bắn thì cũng có người thu nhặt củi gỗ để bán, hầu như không có người làm việc khác, cứ như vậy cuộc sống cũng vô cùng cực khổ.

Lúc Đổng Tề được hai mươi tuổi, liền cùng với một số người tuổi tác sàn sàn trong thôn muốn đi làm đào mộ. Đầu tiên, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là đào trộm mộ của những gia đình đại phú, đào ra mấy món vàng bạc ngọc quý được chôn theo để cải thiện cho tình hình trong thôn.

Thế nhưng dần dần, kinh nghiệm của mọi người càng ngày càng tăng, càng ở lâu trên giang hồ gan cũng lớn hơn một chút, họ bắt đầu muốn đào một số phần mộ lớn hơn.

Mà ở cạnh Đổng thôn có một thôn trấn, gọi là Trần thôn. Hai thôn này ở rất gần nhau, cuộc sống người dân cũng tương tự. Bởi vì cuộc sống mưu sinh nên hai thôn này thường nháo qua nháo lại không ngừng, lại hận nhau đến ta sống ngươi chết, từ già đến trẻ đều không bao giờ lui tới với nhau.

Ở Trần thôn có một thanh niên tuổi tác cũng không khác Đổng Tề là mấy, tên gọi là Trần Hảo, hắn cũng bắt đầu cùng khoảng mười người trong thôn tập hợp lại một chỗ, làm nghề đào mộ.

Đổng Tề mặc dù cũng tham tiền, thế nhưng bản chất cũng không có quá xấu, chỉ chuyên trộm mộ của người chết chứ không hề làm hại người còn sống. Thế nhưng Trần Hảo kia thì ngược lại, tương đối hung tàn, hắn không chỉ trộm mộ mà còn làm hại mạng người.

Qua mấy năm, nhân mã của Trần Hảo rõ ràng tăng lên nhiều hơn, trở lên lớn mạnh hơn, tiền tài cũng nhiều hơn.

Cho đến một năm kia, khi Đổng Tề được ba mươi tuổi liền gặp được một lão đầu người Tây Vực.

Lão đầu kia nói với hắn một chuyện, nói trong sa mạc Tây Vực có một toàn cổ bảo thành chìm trong lòng đất. Thành kia tên gọi là Long Phụng thành, thành chủ là một nam một nữ, một người là Hỏa long, một người là Hỏa phụng. Lai lịch của hai người này không ai rõ, nghe nói đều là Hỏa yêu chuyển thế, có một gia tài đồ sộ, sau khi hai người này chết đi, để lại một tòa thành trống rỗng cùng vô số tài bảo bên trong.

Vì vậy, Đổng Tề bắt đầu thăm hỏi khắp nơi, chuẩn bị hết một năm, sau đó mang theo người của mình, chạy đến sa mạc ở Tây Vực, chuẩn bị tìm vị trí của ngôi cổ thành này.

Lại nói, Trần Hảo cũng đã an bài nội gian ở trong Đổng thôn, nội gián đó đã báo tin tức này lại cho Trần Hảo.

Vì vậy, Trần Hảo cũng mang theo người, âm thầm theo dõi đám người của Đổng Tề.

Đổng Tề đã tốn bao công sức, cuối cùng cũng đã tìm được ngôi cổ thành kia, sau khi tiến vào thành mới phát hiện ra, trong thành cơ quan dày đặc, thế nhưng quả thật là bảo vật có rất nhiều. Đổng Tề vòng vo trong cổ bảo mấy vòng, phát hiện tình hình có vẻ không ổn, bên trong cổ thành có rất nhiều những bức họa kỳ dị, phần lớn đều là vẽ hình ảnh phượng hoàng và rồng phóng hỏa thiêu chết người, mà cả thành đều là những đồ họa hỏa phụng cùng hỏa long.

Vì vậy, Đồng Tề bảo người của mình nhanh chóng thu thập một số thứ rồi nhanh chóng rời đi.

Nhưng mà theo sát ngay phía sau bọn họ, nhân mã của Trần Hảo cũng tới.

Nhân mã của Trần Hảo đông đảo, bọn họ vừa mới nhìn thấy cả tòa cổ thành đều là bảo khố, lòng tham cũng động, ngay cả gạch vàng lát nền cũng muốn mang hết đi.

Đổng Tề cùng Trần Hảo gặp nhau ở trong thành.

Trần Hảo muốn độc chiếm thành cổ bảo này cho nên hạ lệnh cho thủ hạ giết chết đám người của Đổng Tề để diệt khẩu.

Vì vậy, hai bên xảy ra kịch chiến.

Sau đó, Đổng Tề phát hiện đám người của Trần Hảo hình như có gì đó không đúng, bọn họ càng cầm lên nhiều vàng bạc, lòng tham càng không đáy, hơn nữa cũng dị thường hung tàn.

Đổng Tề bảo thủ hạ mau ném đồ đang cầm trong tay đi, đồ trong cổ bảo này không được sạch sẽ, cho dù là có bị tẩm dược vật hay là bị oan hồn oán, tóm lại là lấy càng nhiều càng nguy hại.

Quả nhiên, đám người Trần Hảo bên kia đều mất hết lý trí mà tự giết lẫn nhau.

Đổng Tề lợi dụng thời cơ để mang thủ hạ của mình chạy ra ngoài, trong lúc chạy ra ngoài, không biết có phải là do ai đó chạm phải cơ quan hay không, những đồ đằng hình hỏa long hoả phụng kia bắt đầu phun lửa ….

Lần này, toàn bộ cổ bảo cũng đều bị thiêu cháy.

Thì ra, tòa cổ thành này đều là dùng vàng mà tạo thành, bên ngoài bị lấp bởi một tầng bùn cát, mà những bùn cát này không biết có phải là đã bị tẩm dược hay không mà cực kỳ dễ cháy và không cách nào dập tắt được.

Thủ hạ của Đổng Tề cũng không có cầm theo tài bảo, chạy thật nhanh ra ngoài, thế nhưng đám người Trần Hảo lại mang theo quá nhiều, chạy rất chậm, cho nên có rất nhiều người bị thiêu chết.

Đổng Tề cùng thủ hạ đều phát hiện, bảo tàng hình như dần dần bị chôn dưới lòng đất, ngay khi chạy đến cửa thành, chân của Đổng Tề liền bị Trần Hảo bắt lấy.

Mà Trần Hảo lúc này, cả người đều đầy vết bỏng, hơn nữa tướng mạo rất đáng sợ, giống hệt như một con quỷ sống, mà tinh thần của hắn lúc này hình như không quá ổn định, cứ nắm lấy chân Đổng Tề nói muốn hắn chôn cùng.

Thế nhưng cuối cùng Đổng Tề cũng thoát được, bỏ lại Trần Hảo và đám người chẳng khác nào hoạt quỷ của hắn chôn cùng với cổ thành dưới lòng đất. Đến cuối cùng, cổ bảo cũng bị cát vàng chôn xuống, không còn tìm được nữa.

Đám người Đổng Tề cuối cùng cũng có thể thoát được một kiếp, từ đó cũng tận lực bảo vệ tính mạng mình.

Mặc dù cổ bảo có bị chìm xuống, thế nhưng một số nền thành bằng vàng vẫn còn lưu lại trên nền cát, sau khi gió cát qua đi, chỉ còn lại những thỏi vàng lấp lánh.

Đám người Đổng Tề mang theo vàng đó trở lại cố hương, bởi vì đại nạn không chết cho nên mọi người cũng không muốn tiếp tục làm nghề đào trộm mộ nữa, chia đều vàng bạc, mọi người đều dẫn theo toàn gia mình chuyển đi nơi khác, cũng đều tạo ra sản nghiệp của mình.

Có điều, đám người Đổng Tề sau đó đều thân mang trọng bệnh mà sớm qua đời, mà những chuyện liên quan đến Hỏa long cùng Hỏa phụng, bọn họ cũng chỉ nghe qua tổ tiên đời trước kể lại mà thôi.

Đám người Đổng Tề mặc dù sau này cũng không là nghề đào mộ nữa, nhưng mà lại rất có hứng thú với Long Phụng thành khi đó, trải qua rất nhiều năm thăm dò, mọi người mới biết được bí mật của cổ thành này.

Thì ra, chủ nhân của cổ thành này thực sự chính là Hỏa long cùng Hỏa phụng, cũng là hai yêu nhân.

Lúc Hỏa long và Hỏa phụng được hơn trăm tuổi, liền đem tiền tài cả đời thu được đều để hết trong cổ thành tại một dãy sa mạc ở Tây Vực.

Theo truyền thuyết, chỉ cần Hỏa phụng xuất hiện ở thôn trang nào, liền chứng tỏ thôn đó đang bị theo dõi, các thôn dân chỉ còn cách giao ra tất cả của cải cho bọn họ, nếu không tai nạn sẽ phủ xuống. Nếu như Hỏa phụng không lấy được đầy đủ tài vật, thì ngay sau đó Hỏa long sẽ xuất hiện, mà chỉ cần Hỏa long xất hiện thì toàn bộ thôn trang đó nhất định sẽ bị tiêu hủy.

Năm đó, đôi phu phụ này bá chủ một vùng Tây Vực, căn bản đều không có ai có thể thu thập được bọn họ. Chuyện này nghiễm nhiên đã trở thành mộng yểm của đám người Đổng Tề, thậm chí bọn họ còn cảm thấy mình thật may mắn khi có thể thoát ra từ trong thành mộ của đôi lão yêu ấy. Thế nhưng, chính lúc Đổng Tề bị bệnh sắp qua đời, hắn lại đột nhiên nghe nói, thôn của mình bị Hỏa long thiêu hủy, ngay cả Trần thôn bên cạnh cũng bị thiêu hủy nữa.

Đổng Tề hỏi qua nhiều người, mới biết thì ra là năm đó Trần Hảo không chết, hắn không chỉ không chết mà vẫn còn ở trong cổ thành dùng tà thuật, kêu gọi hai hỏa yêu Hỏa long và Hỏa phụng trở lại báo thù.

Nghe nói, Trần Hảo đã từng thề, tất cả mọi người hại hắn bị nhốt trong bảo thành năm đó, hắn nhất định sẽ không bỏ qua, cho dù bọn họ có mai danh ẩn tính, hắn cũng sẽ tìm ra, cho dù bọn họ có chết đi, thì đời sau của bọn họ cũng không thể thoát được, cho đến khi đuổi tận giết tuyệt cả gia tộc bọn họ, dùng thiên hỏa thiêu chết hết bọn họ mới có thể tiêu được nỗi hận trong lòng hắn.

Vì thế, Đổng Tề vô cùng sợ hãi, liền đem toàn bộ chuyện về Hỏa long cùng Hỏa phụng nói lại cho con cháu, dặn dò bọn họ nhất định phải kể lại cho đời sau để luôn biết đề phòng, một khi thấy được Hỏa phụng, nhất định phải chạy trốn đi, một khi hỏa long xuất hiện, liền báo hiệu tai ương đã ập đến rồi.

Đổng Tiêu đem mọi chuyện nói qua một lần, còn cảm khái nói: “Trước kia ta cũng nghe qua, những người cùng Thái tổ phụ đi đến cổ thành năm đó, nay đã không ít người gặp nạn, cho nên mới vô cùng lo lắng, không nghĩ đến hôm nay thực sự gặp nạn!”

Đám người Triển Chiêu nghe xong, ngược lại cũng không nghĩ như vậy.

Hoả yêu năm đó có lẽ cũng chẳng phải lão yêu tà ma gì, mà là —— Tên lừa gạt mà thôi!

Có thể là do bọn họ lợi dụng ngọc giả để chế tạo ra long phụng, từ đó uy hiếp một số thôn dân thuần phác ở Tây Vực để bắt bọn họ phải cung cấp tài bảo, kiến tạo vương quốc của mình.

Mà thứ giúp cho họ thành công được ngoài ngọc bội ra vẫn còn loại bùn đất có thể đốt cháy kia, cũng chính là số bùn đất phủ bên ngoài tường thành vàng đó. Loại bùn đất này có thể là do hai người đó đào được ở đâu đó hoặc cũng có thể là do hai người đó nghiên cứu ra, tóm lại thì dù thế nào đi nữa nhưng một khi lửa đã bốc cháy, mà nước lại không thể dập tắt được thì tất yếu sẽ biến thành “thiên hoả” thôi.

So với lũ tặc bình thường, đôi phu phụ này không chỉ tham lam mà còn vô cùng độc ác, vì muốn cho số tài bảo này của mình ngay cả khi mình chết đi rồi cũng không thể bị đánh cắp mà lại đi thiết kế cơ quan phóng hoả cùng bùn đất có thể thiêu ở trong cổ thành, khiến cho tất cả những người tiến vào trong thành bảo đều có thể bị thiêu chết.

Có thể là năm đó Trần Hảo thực sự chưa có chết, hắn ở trong thành bảo tìm hiểu được mọi bí mật của long phụng đồ cùng bùn đất, mà lúc ấy có lẽ Trần Hảo bị thương rất nặng nên rất lâu sau mới có thể hồi phục mà trở về báo thù hoặc cũng có thể là hắn bị chôn dưới đó rất lâu sau mới trở về được? Tóm lại là hắn vẫn còn sống mà ra ngoài, đồng thời cũng nắm vững thủ thuật lừa gạt của hai lão yêu đầu, lợi dụng đó để trả thù!

“Thù oán thật sâu a.” Triển Chiêu cảm khái.

“Ai” Đổng Tiêu đỡ trán, vẻ mặt đưa đám nói: “Cho nên ta mới chọn định cư ở Khai Phong, nơi đây chính là nơi thiên linh tụ tập, hạo nhiên chính khí, những thứ yêu ma quỷ quái kia cũng không dám hành hoành. Nhưng mà lại không nghĩ tới Hỏa long lại xuất hiện, không biết Khai Phong có bị ta liên lụy mà gặp tai ương hay không.”

Thấy Đổng Tiêu tự trách như vậy, Công Tôn liền gật đầu với bọn Triển Chiêu một cái, nên nói cho hắn biết nguyên nhân để tránh cho hắn cứ tích tụ lo lắng trong lòng, ảnh hưởng đến bệnh tình của hắn.

Vì vậy, Bao Chửng liền đem những bí mật ảo diệu của Hỏa long cùng Hỏa phụng nói cho Đổng Tiêu, Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử còn diễn lại một lần cho hắn xem.

Đổng Tiêu sửng sốt hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu rõ: “Thì ra mọi chuyện là như vậy a … Nga! Cho nên sở dĩ ta bị tập kích là mấy hắc y nhân kia nhầm lẫn nên cho rằng rồng lửa mà các ngươi tạo ra chính là tín hiệu hành động?”

Tất cả mọi người đều gật đầu.

Triển Chiêu theo bản năng mà lui dần về phía sau Bạch Ngọc Đường một chút, dùng thân hình của hắn để che kín bản thân mình, tránh cho một hồi Đổng Tiêu lại nổi giận, lại nói mình thiếu chút nữa lại hại hắn mất mạng.

Đổng Tiêu thấy Triển Chiêu cứ thế núp dần ra sau lưng Bạch Ngọc Đường, liền đột nhiên giơ lên một ngón tay chỉ hắn: “Triển Chiêu!”

Triển Chiêu cả kinh, tâm nói —— Tới!

Đổng Tiêu trầm mặc hồi lâu, nói: “Ta thiếu ngươi một ân cứu mạng!”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái.

Rốt cuộc Đổng Tiêu cũng phì cười, cười như trút được gánh nặng: “Năm đó ta chọn định cư tại Khai Phong thật quá đúng, quả nhiên là có quý nhân tương trợ a!”

Triển Chiêu bị hắn dọa cho toát cả mồ hôi, hắn còn tưởng là Đổng Tiêu lại muốn mắng chửi người a, đừng có một hồi lại nói tuyệt giao cùng Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn một chút, kéo Triển Chiêu đang giấu được nửa thân phía sau mình ra, nhìn hắn lúc này thật chẳng khác gì một con mèo đang lo lắng vậy.

Nghe Đổng Tiêu nhắc đến những hắc y nhân tập kích mình, Bao Chửng liền hỏi: “Bọn chúng có đặc điểm gì không?”

Đổng Tiêu suy nghĩ một chút, nói: “Ân, dáng vẻ thì nhìn không rõ, thế nhưng võ công rất cao cường, cũng nhìn không ra là môn phái nào, có điều hình như chúng có tung ra một số bột bùn đất gì đó, sau đó liền phóng hỏa.”

Bạch Ngọc Đường hình như có gì đó nghĩ không thông, liền hỏi: “Việc giết Thái tổ nhà ngươi để trả thù thì ta có thể hiểu được, thế nhưng tại sao lại còn phải giết hết cả con cháu đời sau? Còn nữa, nếu như Trần Hảo còn sống không phải là đã hơn trăm tuổi rồi sao? Lại sống lâu như vậy?”

Đổng Tiêu lắc đầu một cái, cái này hắn cũng không rõ.

“Những hắc y nhân kia ngoài việc muốn giết ngươi, còn có muốn cái gì khác nữa không?” Triển Chiêu hỏi: “Thí dụ như muốn gì đó của ngươi chẳng hạn?”

Đổng Tiêu tiếp tục lắc đầu: “Không có, bọn chúng không nói một lời liền ám toán ta, hơn nữa tất cả hình như chỉ muốn đánh về phía ta mà thôi.”

Công Tôn cũng gật đầu: “Gần về phía vị trí bên phải tim của Đổng Tiêu bị đâm một kiếm, cũng may kiếm này đâm không chính xác, nếu không hắn đã sớm chết rồi.”

Mọi người cau mày, tất cả đều cảm thấy ——– Hẳn là phải có ẩn tình nào khác nữa.

Đổng Tiêu đã nói tất cả những điều hắn nói rồi, mọi người cũng không phiền hắn nghỉ ngơi nữa, cùng nhau rời khỏi phòng hắn, đến thư phòng của Bao Chửng tiếp tục thương lượng.

“Đổng Tề cùng Đổng Tiêu không phải là chỉ cách có một thế hệ, mà là cách đến mấy thế hệ liền.” Triệu Phổ nói: “Có phải là chúng ta đã bỏ qua chi tiết nào đó, mà lại là điểm mấu chốt hay không?”

Tất cả mọi người đều gật đầu, cũng có thể như vậy.

Đang lúc trò chuyện, bên ngoài lại có một người rơi xuống, gần như là phá cửa mà vào.

Tất cả mọi người đều quay đầu lại, thì ra là Nam Cung Kỷ.

Nam Cung Kỷ xông tới liền nói ngay với Công Tôn: “Bàng phi nói đau bụng, hình như sắp sinh!”

“Cái gì?!”

Công Tôn còn chưa phản ứng, Thái sư đã nhảy dựng lên.

Công Tôn tính toán ngày một chút, hỏi: “Đau từng trận phải không?”

“Đúng vậy.” Nam Cung gật đầu.

“Ai nha, không phải vẫn còn mấy ngày nữa sao …” Thái sư nóng nảy.

“Kém mấy ngày là hoàn toàn có khả năng.” Công Tôn đứng lên, nói: “Nhanh lên …”

Hắn còn chưa có nói hết câu, Triệu Phổ đã ôm lấy hắn, tung người nhảy một cái ra khỏi Khai Phong phủ.

“Phụ thân, còn có hòm thuốc …” Tiểu Tứ Tử liền chạy về viện cầm hòm thuốc đuổi ra theo, Triển Chiêu cũng một tay ôm lấy bé, đuổi theo Công Tôn phía trước.

“Ai nha!” Bàng Cát gấp đến độ đứng ngồi không yên, nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cũng nhanh chóng đuổi theo Triển Chiêu, ý là —– Hắn mới không thèm mang theo Bàng Thái sư cùng đi.

“Ai nha! Gấp chết a!” Bàng Thái sư vội vã chạy ra bên ngoài.

Thật may là hai vị lão nhân Thiên Tôn cùng Ân Hầu tương đối nhân từ, mỗi người một bên, xách theo Bàng Thái sư chạy về phía Hoàng cung.

Bao Đại Nhân cũng gấp, vẫn còn chưa có chuẩn bị xong mà, chẳng lẽ thật sự sẽ sinh ngay sao?

Vào Hoàng cung, chỉ thấy Thái hậu vẻ mặt vui sướng rạng ngời, đang đứng ở trong sân, cả một viện thái y đều đến, đứng ở trong sân nghe Bàng phi đang đau khóc bên trong.

Triệu Trinh cứ xoay vòng tại chỗ, gấp đến độ đứng ngồi không yên.

Triệu Phổ vừa mới ôm Công Tôn hạ xuống, Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử đang xách theo hòm thuốc cũng đến rồi, Bạch Ngọc Đường theo sát bên cạnh.

Công Tôn chạy vào chẩn mạch cho Bàng phi, sau đó cũng vui mừng hỉ hả chạy ra: “Bà mụ đâu? Sắp sinh rồi!”

Bà mụ vốn đã chuẩn bị xong từ lâu liền đem theo một đám nha hoàn chạy vào.

Triệu Trinh đứng ở ngoài cửa, nghe tiếng kêu đến tê tâm liệt phế của Bàng phi, hắn cũng không thở nổi.

“Tiên sinh, này sinh sớm mấy ngày a, có thể có gì nguy hiểm hay không?” Triệu Trinh nhanh chóng hỏi Công Tôn.

Công Tôn an ủi hắn: “Yên tâm, yên tâm, sớm mấy ngày hay chậm mấy ngày đều là chuyện thường, Bàng phi tuổi còn trẻ, thân thể cũng tốt, thai vị cũng rất ổn, chờ một lát là tốt rồi.”

Triệu Trinh cũng yên tâm, nhưng mà vẫn lo lắng a.

Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử chờ ở trong sân, lúc này Bàng Thái sư cùng Bao Đại Nhân cũng đã chạy đến.

Thiên Tôn cùng Ân Hầu cũng tới tham gia náo nhiệt, dường như đây chính là lần đầu Thiên Tôn nghe thấy tiếng người ta khóc sinh hài từ, nói: “Ai nha, kêu thảm như vậy a?”

Ân Hầu liếc hắn một cái, nói: “Đây đã là cái gì? Lúc khuê nữ của ta sinh Chiêu còn gào thảm hơn a.”

Triển Chiêu tò mò: “Thật sao?”

“Còn không phải sao, ngươi thì cứ nhất định ở lỳ trong bụng nương ngươi không chịu đi ra.” Ân Hầu bất mãn.

Triển Chiêu sờ cằm, có chuyện vậy sao?

Thái sư còn lo lắng hơn cả Triệu Trinh nữa, Bao Chửng thì lại an ủi hắn: “Ngươi đừng có lo lắng a, một lát là sinh xong rồi.”

Thái hậu cũng gật đầu một cái, đưa tay vỗ vỗ Bàng Thái sư, thần thần bí bí nói: “Thái sư, đây là đại cát điềm chi điểm a! Đứa nhỏ này thực sự là thần long giáng thế, bảo trụ cho Đại Tống ta mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an a!”

Tất cả mọi người đều tò mò nhìn Thái hậu.

Bát Vương gia vừa mới chạy tới, cũng tò mò hỏi: “Hoàng tẩu, ngươi đã mời ai xem tướng qua sao?”

Thái hậu vui vẻ cười nói: “Tuyệt đối là chân long giáng thế, đêm qua Ai gia nhìn thấy a.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Bàng Thái sư nhắc nhở: “Thái hậu, hẳn là ngài biết đây là một khuê nữ đi?”

“Biết a!” Thái hậu thiêu mi một cái: “Khuê nữ thì sao? Khuê nữ cũng không phải là long loại sao! Đêm qua đừng nhìn mưa gió như vậy, thế nhưng Ai gia nhìn thấy ở phía đông, giữa không trung thoáng hiện lên một con rồng vàng!”

Bát Vương gia há to miệng: “Thật sự sao?”

“Đương nhiên, rất nhiều nha hoàn cũng nhìn thấy!” Thái hậu còn rất đắc ý, đám nha hoàn bên cạnh cũng nhanh chóng gật đầu, ngay cả Nam Cung Kỷ cũng gật đầu bày tỏ hắn cũng nhìn thấy.

Khóe miệng những người Khai Phong phủ đều giật giật ——- Sách, thật may là ngọc bội đó khắc hình rồng, ngộ nhỡ lại khắc hình heo hay cẩu thì này không phải là phiền phức to sao? Kim trư xuất thế?

“Các ngươi nghĩ a, đêm qua Ai gia vừa nhìn thấy kim long, hôm nay bảo bối nhà chúng ta liền đợi không được nữa đòi xuất thế!” Thái hậu cười đến đôi mắt loan loan: “Đó chẳng phải là chân long giáng thế sao?”

Mọi người của Khai Phong phủ cũng không có đem tường tận mọi chuyện nói cho Thái hậu rõ —– Cứ để nàng vui mừng đi.

Bao Chửng vỗ vỗ vai Bàng Cát, vẻ mặt còn rất tiếc hận —— Ngươi nói, hài nhi này sao lại là một nữ nhi chứ? Nếu là nam nhi còn không phải đã nắm chắc ngai vị Thái tử rồi sao!

Khóe miệng Bàng Cát cũng giật giật, nhìn Tiểu Tứ Tử, ý là ——- Bằng không đem ngọc bội kia lấy về, lần sau có lại dùng?

Đang lúc suy nghĩ, liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng anh hài khóc.

Ân Hầu thiêu mi: “Ân, không tệ a, tiếng khóc thật vang.”

Mọi người đều gật đầu.

Chỉ trong chốc lát, bà mụ liền ôm ra một tiểu anh hài, Thái hậu nhận lấy, Triệu Trinh cũng chạy tới nhìn, là một khuê nữ khỏe mạnh bụ bẫm!

Triệu Trinh mừng rỡ, ôm công chúa vào phòng thăm Bàng phi, tình trạng của Bàng phi rất tốt, ngoại trừ có chút mệt mỏi thì mọi chuyện đều bình thường.

Thái hậu hạ ý chỉ, cả nước ăn mừng ba ngày, công chúa là kim long giáng thế, không thể kém hơn hoàng tử được a! Đây là điềm lành đó.

Mọi người đều qua chúc mừng Thái sư, đừng nói chứ, vận khí của khuê nữ này xem ra không kém, vừa sinh ra đã có điềm lành kim long xuất hiện, xem ra sau này cũng hồng phúc tề thiên a.

……………

Rời khỏi hoàng cung, Bao Chửng cùng Bát Vương gia ngay lập tức muốn đi chuẩn bị khánh điển, xem ra sứ thần các nước cùng quan viên khắp nơi đều rất nhanh chóng sẽ đến kinh chúc mừng. Chẳng cần phải tính trước cũng biết được lúc đó Khai Phong phủ sẽ vô cùng bận rộn một phen, lúc này Thái sư hẳn là sẽ nhất định không động tay động chân vào việc gì, chỉ có thể trông chờ vào hai người bọn họ mà thôi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thì tiếp tục điều tra về chuyện của hỏa long cùng hỏa phụng.

Ra khỏi hoàng cung, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liền đi đến Đổng gia trang ngoài thành phía Tây, đi đến nửa đường thì đụng phải Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa đang vừa đi vừa cãi nhau.

Tiêu Lương đi theo phía sau hai người đó liền chạy lên hỏi Tiểu Tứ Tử thế nào.

Triển Chiêu nói cho bé, Tiểu Tứ Tử bị Thái hậu giữ lại trong cung rồi, chờ đến buổi tối sẽ cùng Công Tôn và Triệu Phổ trở lại Khai Phong phủ.

Tiêu Lương liền cảm thấy có chút mất hứng: “Phải đến tối Cận nhi mới trở về nha.”

Triển Chiêu chọc chọc Tiêu Lương, chỉ chỉ Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương vừa đi vừa cãi nhau phía trước, hỏi: “Hai người bọn họ đang làm cái gì?”

“Lâm Hỏa Kê len lén chạy ra ngoài, thần thần bí bí, nên bị Trâu Lương bắt được.” Tiêu Lương xua tay một cái: “Vì vậy nên cháu cũng theo tới, Hỏa Kê nói muốn đến Đổng gia trang một chuyến, nói là mọi người có thể bỏ sót thứ gì đó.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái ——- Bỏ sót thứ gì? Lâm Dạ Hỏa hình như biết cái gì đó a.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi