LONG ĐỒ ÁN

Thái sư hắc hắc mà cười xấu xa mấy tiếng, lại thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, có chút ngại ngùng mà ho khan, nó: “Khụ khụ, kia cái gì … thì chính là tương kế tựu kế đâm hắn một đao!”

Tất cả mọi người đều nhìn Thái sư chằm chằm, một lúc lâu sau lại đồng loạt lắc đầu, bày tỏ —— Không hiểu rõ, nói rõ ra cái.

Thái sư nói: “Mạnh Thanh không phải muốn cho hai phái chính tà đánh nhau đến ta sống ngươi chết sao?”

Tất cả mọi người cùng gật đầu.

“Qủa nhà nào nhà ấy ăn.” Thái sư thiêu mi một cái: “Nếu như Ma cung không phải là Ma cung đó, mà là phe của Mạnh Thanh thì thế nào?”

Tất cả mọi người cùng sửng sốt mà nhìn Thái sư.

Thái sư nói: “Trong giang hồ sóng sau xô sóng trước, những nhân tài trẻ tuổi có thể nói là xuất hiện không biết bao nhiêu, có đếm cũng không hết. Chúng lão Ma cung dù sao cũng đều đã trên dưới trăm tuổi rồi, người giang hồ dù có ngu xuẩn thì cũng cần biết suy nghĩ một chút, một đoàn lão nhân trăm tuổi chạy ra tái xuất giang hồ làm cái gì, còn muốn mưu đồ cái gì nữa đây?”

Tất cả mọi người cùng gật đầu.

“Nhưng nếu như có một người trẻ tuổi, một thân tà công muốn gây dựng lại Ma cung, đem Ma cung cũ biến thành một cái Ma cung mới lớn hơn, chuẩn bị ra ngoài gieo hoạ chúng sinh thì sao?” Thái sư cười hỏi.

“Nga …” Mọi người đều đã hiểu.

Triệu Phổ gật đầu một cái: “Chúng ta dùng kế gậy ông đập lưng ông, nói là Mạnh Thanh muốn thành lập một Ma cung mới, muốn định lại quy củ giang hồ, phá vỡ cục diện chính phái bá chủ võ lâm, đưa tà phái lên làm chủ võ lâm!”

Thái sư gật đầu.

“Giá hoạ cho Mạnh Thanh sao?” Bao Duyên sờ cằm.

Bàng Dục nháy mắt với hắn mấy cái: “Cũng không coi là giá hoạ, chỉ trả lại cho hắn mà thôi.”

“Qủa thực là chủ ý tốt, thế nhưng …. cụ thể phải áp dụng thế nào?” Mọi người tò mò.

Thái sư cười một tiếng: “Có câu nói, người cũ chưa đi người mới làm sao có thể tới được, muốn tạo thành một cái Ma cung mới, tất yếu là phải phá huỷ Ma cung cũ rồi, phải như thế mới được a.”

Triển Chiêu cả kinh: “Phá huỷ Ma cung?”

Thái sư xua tay: “Đương nhiên là giả thôi!”

“Muốn huỷ thế nào?” Ân Hầu hình như còn cảm thấy rất hứng thú.

“Vị trí của Ma cung rất bí mật, người bình thường không cách nào phát hiện được, cứ để cho Cửu Vương gia đem binh trú đóng tại gần Ma Sơn, Nguỵ trang Ma cung thành quân doanh, như vậy người giang hồ dù có đến cũng không cách nào tìm được Ma cung, họ lại không thể vào trong quân doanh của Triệu gia quân để tìm, có đúng không nào?”

Tất cả mọi người cùng gật đầu, cũng đúng.

“Quần Ma Lệnh kia còn có bao nhiêu nữa?” Thái sư hỏi tiếp.

“Không ít.” Ân Hầu trả lời.

“Đều đem phóng lên hết!” Thái sư nói: “Ở trên Ma sơn, tìm một nơi bí mật chất thật nhiều gỗ củi, sau đó phóng thành một đại hoả hoạn, đốt hẳn ba ngày ba đêm, rồi tung tin Ma cung bị một mồi lửa đốt thành tro bụi!”

Mọi người há to miệng……

“Huỷ diệt Kim Đỉnh giáo!” Thái sư nói: “Dùng lôi hoả đạn cũng tốt, cái gì cũng được, cứ nói là Ân Hầu trong cơn nóng giận đã san bằng cả Ma cung mới, mọi người lại tạo ra một cái bảng hiệu Ma cung mới, tạo thành một giả tượng là Ma cung mới đã bị huỷ diệt. Sau đó sao, vừa đúng lúc bến tàu cũng bị nổ tung, cứ nói là Ân Hầu mang theo mấy vị lão nhân Ma cung may mắn sống sót xuống thuyền rời đi, thuyền lại đột nhiên nổ tung, tung tích Ân Hầu không rõ.”

Tất cả mọi người đều nhìn Ân Hầu một cái.

Ân Hầu gật đầu một cái: “Lần này làm thật sạch sẽ, trách nhiệm gì cũng không cần gánh nữa bởi vì người của Ma cung đã chết sạch rồi còn đâu!”

Mấy vị Ma đầu cùng ngẩng mặt nghĩ: “Ừm ….”

“Cuối cùng.” Thái sư nói: “Phái ra thật nhiều thám báo, đi khắp nơi tuyên truyền, nhất định phải làm sao cho người cả thiên hạ đều biết chuyện Ma cung có một tên phản đồ, đã phá huỷ toàn bộ Ma cung, sau khi Ân Hầu đại chiến cùng Mạnh Thanh, bị trúng phải ám toán, sống chết chưa rõ thế nào. Chúng lão Ma cung bị thương thảm trọng, gần như đều chết hết. Thế nhưng, Mạnh Thanh cầm đầu Ma cung mới lực lượng rất hùng hậu, tuy có chịu tổn thương nhưng căn cơ vững vàng, hắn lại đang chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian nữa sẽ bắt đầu khiêu chiến toàn bộ võ lâm, lập lại trật tự, tạo ra một cục diện tinh phong huyết vũ nữa. Vì tiêu diệt Ma cung mới, Cửu Vương gia đặc biệt dẫn đại quân đến đây tìm kiếm, Hoàng thượng cũng hạ chỉ tiêu diệt Ma cung mới.”

Mọi người cùng sờ cằm —– Ý kiến hay a, cứ như vậy thì Ma cung cũng sẽ không nguy hiểm, bởi vì đã bị phá huỷ rồi mà, cho nên kẻ địch thực sự của võ lâm chính là Ma cung mới, cung chủ tên gọi Mạnh Thanh.

Thái sư bưng chén trà, nói tiếp: “Một khi tin tức này truyền đi, ta dám cam đoan cái Đại liên minh võ lâm kia đến cửa Thường Châu phủ rồi cũng sẽ không vào mà vòng trở lại.”

Bao Duyên không hiểu: “Tại sao?”

“Đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Cái Đại liên minh võ lâm này có lẽ đến Ma cung là vì thù cũ, khi đến Thường Châu phủ rồi lại phát hiện cừu địch đã bị diệt môn rồi, đương nhiên sẽ không tự đẩy mình vào trong vũng bùn này, ai thèm quản ngươi là Ma cung hay Ma giáo mới, bọn họ đâu có rảnh đến vậy.”

Thái sư gật đầu: “Lão phu cũng cảm thấy vậy.”

Vì vậy, dựa theo kế hoạch của Thái sư mà mọi người bắt đầu đi làm việc…..

Tin đồn sao, đương nhiên cái gì càng nóng hổi thì người ta càng muốn nghe rồi.

Cái tin “Ma cung tái xuất giang hồ” với tin “Ma cung mới thành lập, Ma cung cũ bị huỷ diệt” thì đương nhiên ngươi ta sẽ tin cái tin sau hơn rồi!

Lời đồn này một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhiều người đều cảm thấy có lý! Người bình thương đều không tin một đám lão đầu lại có thể sống đến trăm tuổi chứ đừng nói họ lại còn muốn ngoạn nháo giang hồ, thì ra là có nhân vật mới a, người nọ tên gọi là gì nhỉ? Mạnh Thanh sao?

Mà cũng có không ít chuyện người Thường Châu phủ đều nhìn thấy rõ ràng, này được chứ …… Toàn bộ đỉnh núi đều đốt đến ba ngày ba đêm a, Ma cung sao lại khó tìm như vậy, thì ra nằm ở nơi bí mật thế a! Mà nhìn lại bến tàu kia, toàn bộ cũng đã bị nổ tung hết a, xem ra bọn người Ân Hầu hẳn là lành ít dữ nhiều nga! Đáng thương cho một đời kiêu hùng nga!

Có điều, mọi người lại cảm thấy, dù sao thì Ân Hầu cũng là một thế ngoại cao nhân, nói không chừng còn chưa có chết mà phiêu lãng giang hồ đây? Cũng không thấy bóng dáng Thiên Tôn đâu, chẳng lẽ võ lâm thật sự sẽ phải thay đổi trật tự sao?

Tin tức này truyền ra khiến toàn bộ võ lâm Trung Nguyên đều bàng hoàng, mọi người đều rối rít đi tìm nơi ẩn náu của Mạnh Thanh thần bí cùng Ma cung mới kia.

Cùng lúc đó, toàn bộ Đại liên minh võ lâm kia quả nhiên vừa mới đến Thường Châu phủ xong là đã đi vòng trở về, hình như lại muốn mở một cái đại hội võ lâm lớn hơn nữa để thương nghị lại toàn bộ.

Mà cùng lúc đó, Thái sư bảo mọi người để Diên Khê trở về truyền cho Nhạc Phong một bức thư, nói là Thiên Tôn đang ở Thường Châu phủ, muốn điều tra chuyện của Ma cung mới, lúc này tin đồn càng lớn, bảo hắn trấn an mọi người một chút, chớ có nôn nóng, tất cả chờ tin tức điều tra của phái Thiên Sơn.

Tin tức rất nhanh đã truyền ra ngoài, chính phái võ lâm cũng yên tâm hơn, Thiên Tôn ở Thường Châu phủ a, khó trách tại sao Bạch Ngọc Đường cũng ở đó, mà lại đúng lúc người của Khai Phong phủ cũng ở đây, hẳn là mọi người cùng điều tra về Ma cung mới này đi.

Cùng một ngày đó, từ Hoàng Thành lại truyền xuống Thánh chỉ, các châu thành đều dán hình truy nã Mạnh Thanh, cũng đem toàn bộ chuyện hắn thành lập Ma cung mới, huỷ diệt Ma cung cũ chiếu cáo thiên hạ. Trên Thánh chỉ còn nói, Khai Phong phủ cùng Triệu gia quân đang dốc toàn lực bắt đám người Mạnh Thanh, bọn chúng mới thành lập Ma cung mới đã lạm sát người vô tội, không thể tha thứ, Triều đình nổi giận, quyết định tiêu diệt đám tiểu tà ma ngoại đạo này để gìn giữ an bình cho lục lâm Thường Châu phủ.

Lần này, toàn bộ giang hồ cũng bắt đầu an tĩnh lại.

Mọi người đều biết chuyện lần này rất nghiêm trọng, những người có oán cừu với Ma cung cũng không cố tình thêu dệt chuyện nữa, dù sao thì bọn Ân Hầu sinh tử cũng chưa rõ, cũng hả giận rồi.

Còn những danh môn chính phái chân chính biết được Triều đình hạ lệnh diệt trừ Ma cung mới liền cũng không quá lo lắng nữa, cứ chờ tin tức của phái Thiên Sơn đi.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, mọi việc đã trở lại bình thường ……

Kế này của Thái sư có thể nói là nhổ cỏ tận gốc, từ nay trên giang hồ cũng không còn Ma cung nữa! Bởi vì Ma cung đã bị diệt vong rồi mà! Nói cách khác, Ma cung hôm nay đúng như cái vai trò của nó khi Ân Hầu mới kiến tạo ——- Chỉ là một cổ bảo bình thường, trong đó tụ tập mấy trăm lão nhân gia nơi thâm sơn yên tĩnh, cùng nhau mai danh ẩn tính, sống tiêu diêu tự tại, không màng thế sự.

Kế sách này của Thái sư, mượn chút ảnh hưởng của Thiên Tôn cùng Hoàng Thượng, đá phá huỷ toàn bộ quỷ kế của Mạnh Thanh, cũng gần như phá được toàn bộ vụ án.

Việc đám người Triển Chiêu cần làm lúc này chính là lùng bắt Mạnh Thanh đang ẩn nấp để trừ hại cho dân, cũng là giúp võ lâm trừ đi một mầm hoạ.

…………….

Mọi chuyện cũng dần trở lại bình thường, cũng giúp cho mọi người bận rộn suốt những ngày qua thở phào nhẹ nhõm.

Tâm tình Triển Chiêu lúc này cực tốt, một mặt nguy hiểm của Ma cung đã không còn, sau đó là, chiêu này đã giải quyết mọi việc, từ nay Ma cung hoàn toàn biến mất khỏi giang hồ, Ân Hầu cũng đã được đổi thành sinh tử vô tung …. cho nên, từ nay về sau cũng không còn ai có thể lợi dụng Ma cung, cũng không còn ai có thể có mưu đồ với những Lão ma đầu này nữa.

Có điều, tuy là nguy cơ đã được giải trừ, thế nhưng Mạnh Thanh vẫn chưa bắt được.

Mạnh Thanh này cứ núp trong góc tối mà làm chuyện quỷ, ngươi nói liệu hắn có thể làm ra cái đại sự sóng to gió lớn gì đây? Cũng không có thấy được như vậy, các ngươi cứ nhìn hắn mà xem, hắn chỉ giống như con rệp suốt ngày chui lủi khiến người ta không được bình yên.

Còn nữa, Nanh Vương Mạnh Khôn cũng bặt vô tăm tích, mọi người rốt cuộc vẫn còn phải lo lắng.

Mấy hôm nay có một phong thư được đưa đến Triển phủ, là gửi cho Bạch Ngọc Đường.

Thấy bên ngoài thư viết hai chữ “Mạnh Thanh”, lông Mèo của Triển Chiêu cũng dựng hết cả dậy —– Cuối cùng cũng tới!

Bạch Ngọc Đường mở thư ra nhìn, nội dung trong thư vô cùng đơn giản, nói: “Xế trưa sẽ có một con thuyền hoa màu trắng đến gần bến tàu, bảo Bạch Ngọc Đường một mình đến, thuyền hoa sẽ mang hắn đến gặp Mạnh Thanh. Mặt khác, đặc biệt không cho phép người nào theo dõi, nếu không, hãy chờ nhận thủ cấp của Nanh Vương đi.

“Thuyền hoa ….” Triển Chiêu cau mày thật sâu, chiêu này thật thâm a, thuyền hoa rất khó để theo dõi a! Hơn nữa từ giờ đến xế trưa cũng còn chưa đến một canh giờ nữa.

Triển Chiêu gấp đến độ xoay vòng vòng, Bạch Ngọc Đường thì lại cảm thấy thảnh thơi, ngồi uống trà bên cạnh mà nhìn Triển Chiêu xoay vòng vòng tại chỗ.

“Miêu nhi.”

“Sao?” Triển Chiêu hỏi hắn: “Ngươi nói phải làm sao bây giờ? Tìm mấy thuỷ binh đi theo hay là ngồi thuyền đi theo? Thế nhưng hôm nay là giữa ban ngày ban mặt, nếu đi thuyền theo thì sẽ bị pháp hiện a!”

Bạch Ngọc Đường vẫn uống trà.

“Nếu như tên kia chơi xấu nữa, đợi cho ngươi lên thuyền rồi mớ đột nhiên đánh chìm thuyền thì làm sao bây giờ? Con Chuột nhà ngươi cũng đâu có biết bơi, là vịt cạn mà.” Triển Chiêu lòng như lửa đốt.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nói: “Yên tâm đi.”

“Không được!” Triển Chiêu suy nghĩ một chút: “Ta đi với ngươi!”

“Ngươi đi với ta thế nào?” Bạch Ngọc Đường tò mò: “Ngươi cũng không có biết bơi.”

“Lúc ngươi lên thuyền ta sẽ dán trên mặt nước mà bay qua!” Triển Chiêu nghiêm túc nói.

“Nếu như thuyền kia thật sự bị chìm, ngươi ôm ta thì chẳng phải bị chìm nhanh hơn sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu híp mắt nhìn hắn —— Ngươi còn có tâm tư mà nói đùa sao?

“Không cần gấp.” Triệu Phổ đi đến nói: “Cái sông này cũng không thông với biển, chỉ là một con sông hẹp mà thôi, hai bên còn có bờ. Ta cũng đã an bài nhân mã trên bờ âm thầm theo dõi, thuyền đi đến đâu cũng có thể phát hiện ra, nếu như quả thật có biến động gì lúc đó cũng có thể chi viện. Ngay cả việc lặng lẽ lên thuyền cũng có thể làm được khi thuyền đi qua khu cầu.”

“Đúng vậy!” Triển Chiêu gật đầu: “Ta ẩn dưới cầu, chờ cho tới khi thuyền qua cầu ta sẽ thần không biết quỷ không hay mà lên thuyền!”

Vì vậy, mọi người đều chuẩn bị theo kế hoạch làm việc.

Bạch Ngọc Đường ngồi một mình uống trà trong sân, nhìn trường đao trên bàn mà khẽ cau mày ——- Tại sao cách lâu ngày như vậy rồi Mạnh Thanh mới tìm mình? Hay là hắn lại có quỷ chủ ý gì? Vẫn luôn có cảm giác bị hắn dắt mũi đi vòng vòng, phải nghĩ cách đổi khách thành chủ mới được.

…………..

Chớp mắt cái đã đến xế trưa. Triển Chiêu đã điều tra xong xuôi toàn bộ lộ tuyến rồi mới trở về, đến bên cạnh Bạch Ngọc Đường ngồi xuống uống trà.

Bạch Ngọc Đường thấy trán hắn đổ đầy mồ hôi, liền đưa tay lau đi cho hắn, hỏi: “Ăn cơm chưa?”

“Một lát nữa sẽ ăn.” Triển Chiêu nhìn ống tay áo của Bạch Ngọc Đường ….. Chuột lại dùng ống tay áo mà lau mồ hôi cho mình, cái con Chuột thích sạch sẽ đó! Cái con Chuột mới bị Tiểu Tứ Tử nhỏ tí nước miếng lên người mà nửa đêm phải vùng dậy thay y phục đó.

Bên ngoài, Triển Phúc đưa cơm trưa tới, Triển Chiêu gắp thức ăn cho Bạch Ngọc Đường: “Ăn no hãy đi, đừng đụng đến thứ gì trên thuyền của hắn.”

Vừa nói lại lấy từ trong ngực mình mấy viên dược nang ra đưa cho Bạch Ngọc Đường: “Công Tôn cho đó, đều là giải độc hết!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, nhận lấy rồi lại nhìn Triển Chiêu ăn cơm.

Lúc này Triệu Phổ cũng đi từ bên ngoài vào: “Thuyền hoa kia đã đến rồi, đang chờ ở giữa hồ.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, hình như cũng không có gấp gáp, tiếp tục nhìn Triển Chiêu ăn cơm, thấy Triển Chiêu ăn vội liền nói: “Ăn từ từ thôi.”

Triệu Phổ cười ngồi xuống, vừa uống trà vừa nghĩ, đừng nói chứ, Bạch Ngọc Đường quả thật có phong thái thật khoáng đạt, còn Triển Chiêu bình thường đều rất khoan thai, thế nhưng cứ đụng đến chuyện của Bạch Ngọc Đường liền ngay lập tức gấp gáp.

Triển Chiêu ăn xong rồi, hỏi Triệu Phổ: “Thiên Tôn cùng ngoại công ta đâu rồi?”

Triệu Phổ lắc đầu một cái, tỏ ý không nhìn thấy.

“Không sao, hôm nay cũng không có đánh nhau.” Vừa nói Bạch Ngọc Đường vừa cầm đao lên, đi ra cửa.

Triển Chiêu nhìn hắn một mình đi ra ngoài, sờ sờ cằm, Bạch Ngọc Đường hình như có tính toán gì đó.

Triệu Phổ cũng mang người đi thu xếp dọc đường, Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương ở lại trông chừng Triển phủ tránh cho có người đánh lén.

Bạch Ngọc Đường đi thẳng đến bến tàu, quả nhiên nhìn thấy giữa hồ có một chiếc thuyền hoa màu trắng, hắn tung người một cái, nhảy lên lan can thuyền.

Đứng trên lan can nhìn liếc qua một cái, chỉ thấy thuyền hoa này có hai tầng.

Thấy Bạch Ngọc Đường đã lên thuyền, cửa sổ lầu hai được mở ra, có một cô nương đứng bên cửa sổ, cười một tiếng: “Bạch công tử, mời vào.”

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, người đứng trên lầu hai thuyền hoa gọi hắn chính là Từ Mộng Dao.

Bạch Ngọc Đường nhảy khỏi lan can đi lên lầu hai.

Rèm lầu hai được nhấc lên, bên trong có một chiếc bàn nhỏ, hai cái ghế ngồi, ngoại trừ Từ Mộng Dao đang châm trà vẫn còn có một người nữa đang ngồi uống trà, đó chính là Mạnh Thanh.

Bạch Ngọc Đường cũng có chút bất ngờ, không phải nói thuyền hoa sẽ dẫn hắn đến gặp Mạnh Thanh sao? Tại sao người lại ở đây?

Bạch Ngọc Đường đi tới, tay áo bất động mà phất qua băng ghế một cái, ngồi xuống.

Mạnh Thanh cười cười, ngẩng đầu nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngũ gia quả nhiên can đảm, lại dám một mình tới.”

Từ Mộng Dao châm trà cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn một lò hoa trà trên bàn, lại nhìn Mạnh Thanh tâm tình có vẻ không tệ lắm mà im lặng, thế nhưng trong lòng hắn hơi có chút tính toán.

“Chiêu không tới cùng ngươi sao?” Mạnh Thanh hỏi, hình như có chút mất hứng.

Bạch Ngọc Đường trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói câu: “Chúc mừng.”

Mạnh Thanh ngẩn người, không hiểu hỏi: “Ta có gì vui mà chúc mừng?”

“Ngươi nổi danh toàn thiên hạ, lại còn được nghĩ là cung chủ Ma cung, không phải là đã thoả nguyện rồi sao?” Bạch Ngọc Đường vân đạm phong khinh mà tới một câu.

Mạnh Thanh cười lạnh một tiếng, biết Bạch Ngọc Đường giễu cợt mình, nói: “Thật là diệu kế, không nghĩ đến Khai Phong phủ lại có thể đơn giản như vậy mà hoá giải kế hoạch của ta, Khai Phong phủ quả nhiên có người tài a.”

Từ Mộng Dao châm trà xong rồi liền đến bên cạnh gảy đàn.

Bạch Ngọc Đường nhìn nàng một chút, khẽ cau mày —– Từ Mộng Dao này cùng một phe với Mạnh Thanh.

“Ngũ gia không cần lo lắng.” Mạnh Thanh uống trà rất nhàn nhã, nói: “Ta cùng lắm là chỉ mời ngươi tới uống trà mà thôi, cũng không nghĩ sẽ hại chết ngươi ở chỗ này.”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút, những lời này nằm ngoài dự định của hắn.

“Ta quả thực hận ngươi.” Mạnh Thanh cũng không có giấu giếm: “Ngươi đoạt mất người cả đời ta yêu nhất, lại huỷ đi kế hoạch ta khổ tâm gây dựng nhiều năm, ta thật sự hận không thể băm vằm ngươi thành trăm mảnh.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, cơ bản đúng là như vậy.

“Có điều để ngươi chết như vậy thật quá dễ dàng cho ngươi” Mạnh Thanh nói: “Thực lòng ta muốn khiến cho người ngươi yêu nhất sống không bằng chết, thế nhưng người ngươi yêu nhất rốt cuộc lại là người ta yêu nhất, ta lại không cách nào có thể làm tổn thương hắn, cho nên ta đang suy nghĩ, phải trả thù ngươi thế nao mới được đây?”

Bạch Ngọc Đường nhẫn nhịn mà nghe hắn nói.

“Có biện pháp nào để có thể khiến ngươi thân bại danh liệt đây?” Mạnh Thanh chống cằm, nghiêm túc nói.

Mà lúc này, thuyền hoa lại đi qua một chiếc cầu ngang.

Triển Chiêu mai phục dưới chân cầu không một tiếng động mà lên thuyền.

Thuyền hoa này không lớn, Triển Chiêu liếc mắt nhìn qua ba người trong phòng, có chút kinh ngạc mà ẩn nấp bên ngoài —– Tâm nói, Mạnh Thanh sao lại có ở chỗ này?

Mà sau khi Triển Chiêu ẩn nấp xong liền đúng lúc nghe được câu: “Có cách nào để khiến ngươi thân bại danh liệt đây.”

Triển Chiêu sờ sờ đầu, luôn cảm thấy trên đầu có làn khói mỏng …. Nếu người ta nói giận đến thất khiếu bốc khói thì hẳn là mình đang ở trong tình trạng như vậy đi? Giỏi cho Mạnh Thanh ngươi a, một lát nữa ông đây làm thịt ngươi!

Bạch Ngọc Đường cũng không còn kiên nhẫn mà nghe hắn nói nhảm nữa, liền hỏi: “Nanh Vương Mạnh Khôn đâu?”

“Nga, gia gia ta còn đang ở dưỡng đường a, dù sao tuổi cũng lớn rồi mà.” Mạnh Thanh cười nói: “Ta là tôn nhi gia gia yêu thương nhất đó, lát nữa nếu như ta không có bình yên trở về, hẳn là hắn sẽ thống khổ thương tâm mà chết đi a.”

Triển Chiêu ở bên ngoài nghiến răng, khá lắm tên bất hiếu a! Thì ra là dùng Nanh Vương để bảo toàn tính mạng cho mình.

Bạch Ngọc Đường lạnh lùng cười một tiếng.

Thần sắc Mạnh Thanh đột nhiên biến đổi, lạnh giọng hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi cảm thấy ta sợ ngươi cho nên mới dùng Nanh Vương để bảo toàn tính mạng cho mình sao?”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một chút: “Ngươi nói nhảm không ít đi, nếu muốn tìm người nói chuyện phiếm thì ngươi tìm nhầm người rồi.”

Mạnh Thanh thờ ơ mà cười một tiếng, nói: “Ta có thể thả gia gia, có điều ta muốn ngươi thay ta làm một việc.”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, ý là ——- Ngươi không thể một lần nói xong hết sao?

“Ta muốn ngươi giúp ta giết một người.” Mạnh Thanh lạnh lùng nói.

Triển Chiêu cau mày, cái gì?!

Bạch Ngọc Đường quan sát Mạnh Thanh một chút, đột nhiên hỏi: “Ngươi là thật sao?”

Mạnh Thanh hơi sững sờ, sau đó ha ha cười lớn: “Ngũ gia lại nghĩ ta là giả sao? ha ha ….”

Bạch Ngọc Đường đảo mắt nhìn Từ Mộng Dao một chút, hỏi: “Ngươi cùng hắn có quan hệ thế nào?”

Từ Mộng Dao bất đắc dĩ nói: “Không có nhiều quan hệ lắm.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, lại hỏi: “Biết bơi chứ?”

Từ Mộng Dao cười: “Ngũ gia muốn đuổi ta xuống thuyền sao?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái.

Từ Mộng Dao đứng lên, ôm đàn: “Vậy Mộng Dao cáo từ trước.”

Nói xong liền bay từ cửa sổ ra ngoài, thi triển khinh công mà bay vào bờ bên kia.

Bạch Ngọc Đường thiêu mi —– Công phu không tệ, quả nhiên không phải là một diêu tỷ bình thường.

Mạnh Thanh có chút không hiểu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi nghĩ sao?’

“Ta sẽ không thay ngươi giết người.” Bạch Ngọc Đường thờ ơ nói.

Mạnh Thanh sửng sốt.

“Ngươi muốn giết Nanh Vương đó là do ngươi bất hiếu, người của Ma cung tự nhiên sẽ thu thập ngươi, điều khiến ta cảm thấy hứng thú hơn chính là …… Ngươi rốt cuộc là chủ, hay là tớ.” Bạch Ngọc Đường nói.

Bàn tay cầm chén trà của Mạnh Thanh hơi khựng lại: “Cái gì?”

“Ta đã gặp qua không ít đại nhân vật.” Bạch Ngọc Đường không nhanh không chậm nói: “Ngươi không có phong thái của người đánh cờ, ngược lại chỉ có phong thái của một con cờ mà thôi.”

Mạnh Thanh hiển nhiên tức giận: “Ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi sao?”

“Nội lực của ngươi đúng là tiến bộ rất nhanh, mặc dù cũng không biết ngươi dùng cách gì, có điều …..” Bạch Ngọc Đường cười một tiếng: “Bất kể chủ nhân của ngươi là ai, ta cũng chỉ biết là trên đời này không có ai có thể đánh thắng Ân Hầu cùng sư phụ ta.”

Mạnh Thanh cau mày.

“Mà có thể dùng để uy hiếp hai người này là Nanh Vương Mạnh Khôn chứ không phải ngươi.” Bạch Ngọc Đường nói: “Nói cách khác, cho dù hôm nay ta có bắt ngươi để đi đổi Nanh Vương Mạnh Khôn hắn cũng không có để ý đến.”

Thần sắc Mạnh Thanh càng phát ra nguy hiểm: “Bạch Ngọc Đường….”

“Thế nhưng, vấn đề là ngươi tự cho mình công phu tốt hơn ta, vậy tại sao không tự mình đi giết người mà phải bảo ta thay ngươi đi giết hắn?” Bạch Ngọc Đường chậm rãi phân tích: “Vì vậy ….”

“Vì vậy sao?” Mạnh Thanh nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Vì vậy, ngươi hãy trở về nói cho chủ nhân của ngươi biết, ngày mai ta đợi hắn ở Vọng Hồ Đình, hắn có hứng thú thì hãy đến tìm ta, muốn giết ai, tự mình đến nói với ta.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Ngươi sai ta đi truyền lời?” Mạnh Thanh cau mày.

“Ta không nói chuyện với tiểu lâu la.” Bạch Ngọc Đường nói: “Ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất chính là cút về giao phó với chủ nhân ngươi, nghĩ cách cứu Nanh Vương ra, ta tha ngươi một mạng, hai là bây giờ ta liền giết ngươi, Từ Mộng Dao tự nhiên sẽ trở về truyền lời, về phần Nanh Vương có chết hay không …… Nếu như không chết, vậy rất tốt, ta sẽ nghĩ cách cứu hắn, còn nếu như chết, đó là số mệnh của hắn, ai bảo hắn nuôi ra loại con cháu như ngươi.”

Triển Chiêu ở bên ngoài nâng cằm nghe, quả nhiên ——— Bạch Ngọc Đường mới không thèm nói chuyện tình cảm với ngươi, trừ mình ra, ai cũng đừng hòng mong khi dễ con Chuột đó.

“Ngươi nói ta là tiểu lâu la?” Mạnh Thanh ánh mắt lạnh lẽo, cầm lấy đao: “Bạch Ngọc Đường …..”

Mạnh Thanh sắp phát tác, đột nhiên từ nơi xa lại truyền đến tiếng tiêu rất khó chịu.

Bạch Ngọc Đường liếc nhìn bên ngoài cửa sổ một cái, chỉ thấy ở trên bờ …. Từ Mộng Dao đang thổi tiêu.

Mạnh Thanh kìm nén lửa giận, siết chặt đao.

Bạch Ngọc Đường nhìn thần sắc của hắn một cái, chợt cười: “Nga …. Thì ra Từ Mộng Dao đã bỏ lên tận đầu ngươi rồi.”

Mạnh Thanh cắn răng.

“Thế nào, vì Triển Chiêu mà huỷ cả tiền đồ sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Ngoài cửa, Triển Chiêu híp mắt lại —- Chuyện không liên quan tới ta!

“Bạch Ngọc Đường.” Mạnh Thanh đứng lên: “Sớm muộn sẽ có một ngày, ta sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt, sống không bằng chết!”

Nói xong, hắn liền nhảy ra khỏi cửa sổ, trực tiếp rơi xuống hồ, Triển Chiêu đuổi theo ra ngoài lan can, thế nhưng đã không thấy bóng dáng Mạnh Thanh đâu nữa.

Bạch Ngọc Đường vội vàng cản lại Triển Chiêu định nhảy ra ngoài tìm, nói: “Bỏ đi Miêu nhi, hắn có chuẩn bị rồi mới tới, đuổi không kịp đâu.”

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngày mai hẹn ở Vọng Hồ Đình, kẻ đứng đằng sau đó thật sự sẽ đến sao?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, cũng có chút ngạc nhiên: “Hắn muốn ta giết ai đây? Có người nào nhất định phải để ta đi giết chứ không thể tìm ngươi hoặc người có công phu cao hơn như Ân Hầu? Dù sao thì Mạnh Khôn cũng là người của Ma cung mà.”

Triển Chiêu cũng nghĩ không ra, có điều có một số chuyện có thể khẳng định đó là, kẻ đứng phía sau kia, rất khó đối phó, hơn nữa dụng tâm còn vô cùng hiểm ác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi