LÒNG EM NHƯ CÁT BỤI

Mỗi một quẹt đều làm cho máu tươi chảy ròng, nhỏ giọt trên sàn nhà, hắn hình như không cảm thấy được đau nhức, cũng nhìn không thấy máu tươi, chỉ cảm thấy khắc chưa đủ sâu.

Hắn lại một lần nữa thuận theo dấu vết vốn có ấy khắc lên, hắn không đơn giản là hy vọng mấy chữ này in ở trên da thịt, càng hy vọng in sâu ở trong linh hồn, như vậy về sau hắn sẽ cũng không lầm đem ưa thích cho là chán ghét, mất đi tình cảm chân thành cả đời của hắn.

Sắc mặt của hắn càng ngày càng trắng bệch, trên môi cũng không có một chút huyết sắc, nhưng nụ cười trên mặt của hắn lại càng ngày càng sâu sắc.

Hắn cảm thấy đầu của hắn càng ngày càng nặng, cứ như vậy ngã ở trên mặt đất.

Khi hắn tỉnh lại lần nữa, cái mùi vị quen thuộc kia, liền biết rõ lúc này hắn đang ở nơi mà hắn ghét nhất, hắn có thể không ghét sao? Thanh Hòa yêu nhất của hắn chính là qua đời ở chỗ này đấy.

Hắn một chút cũng không muốn ở chỗ này lâu, hắn rút đi kim tiêm của mình, xuống giường chuẩn bị về nhà.

Đặc trợ Lý vừa mới cùng bác sĩ hỏi thăm xong tình trạng, quay về liền nhìn thấy tổng giám đốc nhất định phải yêu cầu lập tức ra viện, "Cố tổng, tôi van xin ngài, có thể trị xong vết thương rồi thì mới ra viện được không."

Cố Cảnh Thiên nhíu mày vừa muốn nói chuyện, đột nhiên bên ngoài truyền đến một cơn tiếng ồn ào, đặc trợ Lý lập tức đi thăm dò tình trạng, thì ra là mẹ của Thiệu Thanh Hòa đã đến.

Hắn cho bảo vệ ở trước cửa cho qua, mẹ Thiệu chống lấy quải trượng đi đến, một sắc mặt nghiêm túc.

Cố Cảnh Thiên lập tức kêu một tiếng, "Mẹ!"

Sau đó tiến lên chuẩn bị đỡ vịn bà ấy, nhưng bị bà ấy né đi, "Tôi không phải là mẹ của ngươi, tôi hôm nay đến là chỉ có một mục đích, đem con gái Thanh Hòa của tôi trả lại cho tôi."

Cả người của Cố Cảnh Thiên cứng đơ lại, "Mẹ! Mẹ đây là ý gì."

Mẹ của Thanh Hòa lập tức đỏ cả vành mắt, giọng lạnh lùng mà nói: "Tôi nếu như không từ trong miệng người khác biết được, ngươi dự định giấu giếm tôi cả đời sao? Đem tro cốt của con gái tôi trả lại cho tôi! Nó sẽ không bằng lòng ở cùng với ngươi đâu."

"Mẹ, con van xin mẹ rồi, đem Thanh Hòa để lại cho con được không nào?"

Mẹ của Thanh Hòa không chút nào lay động, "Con gái của tôi tôi hiểu rất rõ, nó nếu như lựa chọn tử vong ở trước mặt ngươi, nó chính là hận chết ngươi rồi."

"Mẹ, mọi điều kiện gì con đều có thể đáp ứng mẹ, nhưng con không thể đem Thanh Hòa trả lại cho mẹ, không có cô ấy con làm sao có thế tiếp tục sống được."

"Vậy trong lúc nó còn sống sao ngươi lại không quý trọng nó thật tốt!" Mẹ của Thanh Hòa vừa nghĩ tới con gái hoạt bát vui tươi như thế của bà vậy mà bị hắn ép buộc đến mức nhảy lầu, bà giơ lên quải trượng trong tay, "Tôi muốn đánh chết ngươi, thay con gái của tôi trả thù."

Một gậy thật nặng kia lại một gậy rơi vào trên người của hắn, hắn ngay cả biểu cảm ở trên mặt cũng không có thay đổi một cái.

Bên cạnh đặc trợ Lý muốn đến ngăn cản, nhưng Cố Cảnh Thiên đưa mắt liếc qua ra ý không cho hắn nhúng tay vào.

"Mẹ, cho dù là mẹ hôm nay đem con đánh chết ở chỗ này, con cũng sẽ không buông!"

Có lẻ ngữ khí và biểu cảm của Cố Cảnh Thiên quá mức kiên quyết, khiến tay của bà dừng lại, "Sớm biết như vậy, thì lúc đầu việc gì phải như thế."

Cố Cảnh Thiên giật qua quải trượng trong tay của bà ấy, một cái lại một cái đánh mạnh vào người mình, đến cuối cùng khóe miệng đều chảy xuống máu tươi, "Mẹ! Mẹ có thể tha thứ cho con không?"

Nói xong trước mắt tối lại, ngất xỉu đi.

Từ nay về sau Cố Cảnh Thiên dường như đã khôi phục lại Cố Cảnh Thiên ngông cuồng tự cao tự đại của trước kia, chỉ là càng thêm lạnh lùng, chỉ có ở trước mặt với con của hắn, hắn mới có khuôn mặt tươi cười.

Hắn tựa như Thanh Hòa đã nói trong ghi âm vậy, đến bồi với Hi Hi, mỗi đêm trước khi ngủ sẽ vì nó kể chuyện trước khi ngủ, sẽ dạy nó vẽ tranh, sẽ dạy nó đánh đàn dương cầm, lúc đầu bất kể hắn nói chuyện với nó như thế nào, nó đều không có chút phản ứng nào, nhưng hắn vẫn không sợ hắn phiền mà dạy hắn.

Hắn có một lần nắm lấy tay của nó đi đến bên cạnh đàn dương cầm, sau đó nháy mắt to nhìn hắn, Cố Cảnh Thiên hiểu ý vì hắn đàn một khúc nhạc vui vẻ, nó lại cười lên.

Khiến cho người đàn ông sở hữu một tài phú mà không cách nào ước lượng này, kích động đến mức đỏ cả vành mắt, hắn từ nay về sau liền đem những gì liên quan với Hi Hi trong cuộc sống mà từng li từng tí một đều ghi vào trong sổ nhật ký, đợi đến lúc sau khi hắn chết mang xuống Hoàng Tuyền, tặng cho Thanh Hòa, đền bù sự tiếc nuối của cô ấy mà không thể bồi với Hi Hi được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi