LÒNG EM NHƯ CÁT BỤI

"Mẹ, sai rồi không thể tha thứ sao?"

Cố Hi có lẽ là bởi vì nguyên do có chứng bệnh tự bế, tuy rằng nó không nói nhiều, cũng sợ người khác tiếp cận, nhưng trí nhớ của nó vô cùng tốt, nó tuy rằng không hiểu cha của nó nói cái gì, nhưng nó đều nhớ kỹ, là cha đã làm sai chuyện.

"Hi Hi, trên thế giới này không phải mọi thứ đều có thể lui về đến ban đầu." Thiệu Thanh Hòa rõ ràng là đang nói chuyện với Hi Hi, nhưng thật ra là đang nói cho Cố Cảnh Thiên biết.

Cô không biết tất cả hành động bây giờ của hắn là đang làm cái gì, cô một chút cũng xem không hiểu hắn, có lẽ là cũng chưa bao giờ hiểu qua, nhưng cô bây giờ đã không muốn xoắn xuýt ở quá khứ, cô chỉ muốn một cuộc sống hạnh phú bình thản mà thôi.

Thiệu Thanh Hòa ẫm Cố Hi lên, "Hi Hi, chúng ta đi ngủ, trên thế giới này không có chuyện không thể nào đi qua, ngủ dậy rồi mọi thứ đều cũng sẽ tốt thôi."

Cố Cảnh Thiên biết rõ Thanh Hòa là đang tối thầm mỉa mai bọn họ đã từng hư ảo tựa như một giấc mộng.

Hắn cứ như vậy nhìn chăm chú vào cô ấy, mặc kệ cô ấy kháng cự hắn như thế nào, hắn cũng sẽ không từ bỏ, loại cuộc sống mất đi cô ấy, loại cuộc sống giống như cái xác không hồn kia, hắn không bao giờ muốn trải qua nữa.

Cô ấy đã từng đem lứa tuổi đẹp nhất của một người phụ nữ đều dành để yêu hắn, bây giờ Cố Cảnh Thiên sẽ dành cả tính mạng của hắn để yêu cô ấy.

Hắn muốn nói thêm gì nữa, điện thoại của hắn nhận được tin nhắn của đặc trợ Lý.

〖 Tổng giám đốc, phu nhân vẫn chưa có kết hôn 〗

Năm giây sau đó.

〖 Nhưng phu nhân sắp phải kết hôn rồi, ngày kết hôn là ở tháng sau, hy vọng tổng giám đốc có thể nắm bắt tốt thời gian để theo đuổi lại phu nhân 〗

Cố Cảnh Thiên muốn đem điện thoại ở trong tay của mình đập mất, nhưng nghĩ đến điện thoại này là bảo bối của Thanh Hòa, hắn chỉ có thể dùng chân đá một cái vào bàn, giờ phút này không phát tiết một cái, hắn sẽ hỏng mất.

Trong đầu của hắn một mảnh trống rỗng, hắn đi vào phòng ngủ của cô ấy, nhưng chỉ thấy Hi Hi một người, hắn vội vàng đi tìm kiếm, nhìn thấy Thiệu Thanh Hòa ngồi trên xích đu ở trong sân, đầy dịu dàng mà nói chuyện qua điện thoại, biểu cảm như vậy chỉ có khi cô ấy đối xử với Hi Hi mới xuất hiện.

Thiệu Thanh Hòa lúc này là đang cùng Diệc Thần nói chuyện qua điện thoại, điện thoại đột nhiên bị người cướp đi.

"Bốp..."

Bị người tới một phát ném xuống đất, trong nháy mắt thành chia năm xẻ bảy.

Thiệu Thanh Hòa cả người đều tâm trí ngu muội, mãi lâu chưa lấy lại được tinh thần, vẫn còn duy trì tư thế nghe điện thoại, đợi sau khi cô nhìn rõ ràng người tới, nộ khí từ từ mà bốc ra ngoài, "Cố Cảnh Thiên, ngươi thật là bệnh tâm thần."

"Đúng, anh chính là bệnh tâm thần, người đàn ông bình thường nào, khi thấy người vợ của mình cùng người đàn ông khác trò chuyện đến vui vẻ như vậy, còn có thể duy trì được lý trí!" Bóng dáng cao to của Cố Cảnh Thiên áp bức mà đến, đem hơi thở của mình nhả ở trên mặt của cô ấy. Khi hắn biết được cô ấy sắp kết hôn, hắn liền hỏng mất rồi, bây giờ lại tận mắt nhìn thấy người mà hắn yêu nhất, cùng với người đàn ông khác nói chuyện qua điện thoại, sự vui vẻ ở trên mặt là rõ ràng đến như thế.

Thiệu Thanh Hòa đều là chế giễu, "Cố Cảnh Thiên, tôi nói cho ngươi biết tên của chồng tôi, anh ấy gọi Hà Diệc Thần! Tôi hy vọng ngươi lần sau đừng có nói bậy, suy cho cùng nhân ngôn khả úy, tôi là một người phụ nữ đã có chồng, mà ngươi là người đàn ông đã có vợ."

"Thanh Hòa, anh đã nói rồi người mà anh yêu từ đầu đến cuối đều là em."

Thiệu Thanh Hòa lạnh mặt, "Tôi cũng đã nói rồi, cái tình yêu dối trá kia của ngươi khiến cho tôi buồn nôn."

Đáy mắt của Cố Cảnh Thiên gần như phát cuồng, hắn chỉ muốn hôn lấy người ở trước mắt, hắn cũng quả thật là làm như vậy.

Thiệu Thanh Hòa đẩy hắn ra, sự tới gần của hắn khiến cô nghẹt thở, làm cho cô buồn nôn, "Cố Cảnh Thiên, ngươi thật sự khiến tôi buồn nôn! Tôi đã từng là yêu qua ngươi, nhưng tôi bây giờ chỉ yêu một người, anh ấy là chồng của tôi Hà Diệc Thần!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi