LỒNG GIAM HOÀNG CUNG

-Hoàng huynh đêm qua lao lực quá độ hay sao mà mặt mũi bơ phờ như thế ? Có làm gì thì làm nhưng đừng để tinh tẫn nhân vong nha !
-Ngươi chẳng phải nói trở về chỉ để nhìn mặt An nhi sao? Giờ người cũng gặp được rồi  còn không mau cút !
-Vốn là như thế, bất quá đệ chuyển mục đích rồi.
Thấy toàn bộ thủy mâu đều phóng tới như muốn thiêu cháy mình, Hiên Viên Phá cười một tiếng.
-Đừng làm bộ dáng dọa người đó, đệ không dám tranh giành mất đại mỹ nhân hay uy hiếp tới ngai vàng của huynh đâu, chỉ là đệ đây đang hứng thú với một người.
-Là ai?

-Dương Đông Quân !
Hiên Viên Nhật thu lại ánh mắt sắc như dao, cúi xuống tiếp tục xem văn kiện tỏ vẻ không quan tâm tới Hiên Viên Phá thế nhưng miệng lại đột nhiên nói.
-Hắn không giống mấy tên nam kỹ mà ngươi đã từng chơi đâu, đừng phí công vô ích.
-Ai, Hôm qua Bắc Đường Ngạo vừa mới cảnh cáo đệ, hôm nay lại đến lượt huynh giáo huấn, xem ra Đông Quân không phải là nhân vật bình thường a!
-Hồi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu cầu kiến !
Chỉ cần nhắc đến hai chữ "hoàng hậu" là bất luận trong hoàn cảnh nào Hiên Viên Nhật đều có thể bày ra bộ dáng háo hức không khác gì hài tử được kẹo.

-Mau mời đệ ấy vào.
Một vầng dương quang đã ngay lập tức rọi vào cái nơi mà mới một giây trước thôi còn chẳng thấy được ánh mặt trời khiến cho Hiên Viên Phá hắn không biết phải
Thái độ tiếp đón của Hiên Viên Nhật đối với mình cùng người kia quá mức trái ngược làm cho Hiên Viên Phá hắn đúng lâm vào tình trạng dở khóc dở cười.
-Đệ lại như vậy mới trở về mà lần nào thấy mặt cũng muốn đuổi đi trong khi xa hoàng chưa được mấy canh giờ đã xoắn hết cả lên.
-Ngươi nghĩ ngươi là ai mà mang ra so sánh với An nhi.
- Phải phải, nhìn ánh dương quang ngay lập tức chiếu thẳng vào cái nơi mà một giây trước còn chẳng thấy ánh mặt trời đủ biết là đệ và hoàng tẩu tuyệt không phải cùng một cấp bậc. Nhưng không biết đã có ai ngoài đệ trông thấy bộ dáng không có tiết tháo này của hoàng huynh chưa?
Tiếc là Hiên Viên Phá có nói gì thì Hiên Viên Nhật cũng chẳng nghe lọt tai nữa khi mà toàn bộ lực chú ý của y hiện đang đặt trên...cánh cửa.
Không để y phải chờ lâu, Ngụy công công chậm rãi đẩy cửa ra, một bóng người thong thả bưng một chén canh đến đặt trước bàn.
-Ngươi uống bát canh này đi cho nóng.
Hiên Viên Nhật rất tự nhiên mà kéo Bình An ngồi trên đùi mình, xoa xoa bàn tay.
-Cứ phân phó cho hạ nhân làm là được rồi, đệ không cần phải nhọc công thế này đâu.
Cái gì đang xảy ra trước mắt hắn vậy? Không ! Phải là chọc mù mắt hắn đi.
-Ai ai ai ! Dẫu biết rằng đây là trong phòng nhưng hai người cũng nên chú ý tới người khác nữa chứ.
Không biết đến còn có người thứ ba xuất hiện ở đây, Bình An xấu hổ đứng dậy.
-Vương.....gia đến từ bao giờ vậy ?
-Đệ vẫn luôn ở đây, chỉ có hoàng tẩu là không thèm để ý tới thôi.
Hiên Viên Nhật không ngần ngại gửi tới ánh mắt cảnh cáo. Hiên Viên Phá rùng mình một chút, nếu hắn không thức thời lui ra chắc từ nay về sao khó lòng mà yên ổn ở với cái người thê nô này.
-Được rồi, đệ lăn đây, nhường không gian cho hai người tâm sự.
Hai từ cuối được Hiên Viên Phá hảo tâm nhấn mạnh khiến cho vành tai Bình An hồng hết cả lên, Hiên Viên Nhật biết cậu đang ngượng đứng lên từ phía sau ôm lấy người vào lòng.
-Không cần để ý tới Hiên Viên Phá, từ bé hắn tính đã vậy nhưng chẳng để tâm chuyện gì đâu.
Bình An quay lại, nhìn sâu vào đôi mắt thâm quầng của người yêu minh chứng cho sự thiếu ngủ rõ ràng. Thỉnh thoảng một vài hôm y như thế, ngay khi về phòng hoàng bào không cả kịp cởi đã  leo lên giường ngủ say không hề hay biết gì.
-Dạo này bận lắm sao ?
-Không có.
Không có mà gương mặt trông bơ phờ như thế, Bình An cậu lại chẳng thế khuyên y bỏ dở công việc triều chính đang cấp bách nên chỉ có thể nói.
-Đừng làm việc quá sức.
-Vậy hoàng hậu bóp vai cho trẫm đi.
Biết ngay cái con người này mà, khi cậu ôn nhu một tấc y lại muốn tiến thêm một thước.
Hiên Viên Nhật ngồi xuống ghế tuỳ ý để Bình An xoa bóp cho, chỉ có bên cậu y mới hoàn toàn thả lỏng bỏ xuống mọi phòng bị.
-Nhật !
-Ưm ?
Bình An dừng lại một chút rồi mới nói ra.
-Chúng ta sinh thêm hài tử đi.
Thấy ngươi mệt mỏi thế này ta cũng đau lòng, muốn giúp đỡ lại không biết làm gì cả. Trước đây ta vẫn nhớ ngươi muốn sinh thật nhiều hài tử không phải sao ? Nếu được, sau này chúng lớn lên sẽ san sẻ với ngươi vơi bớt đi một phần gánh nặng.
Hồi lâu không thấy Hiên Viên Nhật đáp lại, Bình An mới dừng tay nhìn xuống thì thấy người đã chìm vào giấc ngủ từ đời nào rồi. Cậu lấy một tấm chăn mỏng phủ lên người Hiên Viên Nhật rồi mới lặng lẽ bước ra cửa.
-Hoàng thượng đêm qua lại không ngủ sao ?
-Hồi bẩm hoàng hậu, vì công việc bề bộn quá....
-Ta biết, nhưng ngươi cũng nên chú ý đến hoàng thượng nhiều hơn, có gì trực tiếp thông báo cho ta.
-Nô tài xin nghe theo lời căn dặn của hoàng hậu.
Hiên Viên Nhật giật mình tỉnh lại, cử động một chút làm tấm chăn đang phủ trên người trượt xuống, y hận mình sao lại ngủ quên dễ dàng như thế chứ. Vỗ vỗ trán, hình như lúc trưa An nhi có nhắc tới chuyện gì thì phải, tối nay thử trao đổi lại xem sao ?
Bên này Bình An vừa nghe hạ nhân thông báo hoàng thượng sẽ tới dùng bữa và ngụ lại đêm nay, cậu rất cao hứng mà đi vào dục dũng thanh tẩy thân mình, bàn tay theo phản xạ lần mò đến tiểu huyệt, nhẹ nhàng cho một ngón tay vào khuấy đảo. Một lúc sau như nhớ tới chuyện gì, Bình An bước ra sai hạ nhân chuẩn bị một chậu nước nhỏ, ngồi xuống tự mình bơm chúng vào bụng đến khi bụng căng đầy lại lấy sức ép ra. Hồi mới bị cưỡng chế làm việc này có lẽ Bình An cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày mình lại tình nguyện thực hiện nó.
Hiên Viên Nhật vừa tới đã tinh ý phát hiện ra trong phòng tựa hồ có chút khang khác. Trên bàn, một lọ huân hương đang bốc từng làn khói uốn lượn mờ ảo rồi tạo thành một làn khói trắng tan vào không khí. Người bên giường đang ngủ, tuy nhiên y phục lại không đồng dạng như thường ngày, có vẻ nó hơi mỏng so với sở thích của Bình An. Hiên Viên Nhật lắc lắc đầu, chẳng lẽ giai đoạn này vì đang điều trị mà y có dục vọng cao hơn bình thường chăng ? Sao nhìn mọi thứ đều cứ mờ mờ ảo ảo. Trấn an lại bản thân mình, mấy hôm trước y đã vô ý mà bắn trong thân thể Bình An, may mắn thanh tẩy sớm nên mới không để lại vết tích gì cho nên từ đó y luôn tận lực khắc chế không dám phạm phải sai lầm nữa.
Cởi giày rồi leo lên giường ngủ, kéo người trở lại úp vào ngực mình.
-Ngươi đến rồi sao ?
-Ừm. Ta trở về ! Cứ yên tâm ngủ đi.
Hiên Viên Nhật không thích dùng từ "đến" vì "đến" thì chắc chắn sẽ "đi". Với lại giống như khi xưa lúc đến cung phi này, khi thì đến cung phi khác, tất cả chỉ để giải quyết dục vọng, còn chỗ Bình An là "nhà "- là nơi y có thể trở về sau bộn về công việc.
Bình An ngược lại không nhắm mắt ngủ tiếp, cái tay mảnh khảnh nhưng rất mềm vẽ loạn lên lồng ngực y, rồi dần dần trượt xuống bụng, như có như không mà chạm đến bộ phận rậm rạp giữa hai chân. Thân thể cậu đang áp sát người làm cho Hiên Viên Nhật một mảnh khô nóng nhưng vẫn cố nhịn xem biểu hiện tiếp theo của cậu là gì. Bình An kiên nhẫn kích thích phân thân nam nhân đến khi nó đã trướng to đến mức y không thể giấy nổi tiếng thở dốc thế mà lại không có động tác gì tiếp theo. Bình An buông tay, cậu đã rất xấu hổ để làm đến bước này vậy mà...
-Hoàng hậu sao đột ngột dừng lại ?
-Ta nghĩ ngươi không có hứng.
-Nhưng chẳng phải hoàng hậu của trẫm hôm nay lại có hứng sao? Làm một trượng phụ chẳng lẽ lại không thỏa mãn được nương tử của mình.
Dứt lời Hiên Viên Nhật nhanh chóng trở mình lên trên, nhìn vào con ngươi câu nhân kia, lập tức hôn trụ lấy khoé miệng cậu, liếm qua răng nanh đối phương, lại đảo qua hàm trên, cuối cùng dừng lại tại đầu lưỡi Bình An cuống quýt quyện lại với nhau. Ngay lúc y chuẩn bị rời đi, đột nhiên hai cánh tay mềm mai từ bao giờ đã ôm lấy cổ y kéo xuống. Bình An học theo Hiên Viên Nhật lóng ngóng dùng đầu lưỡi mình cuốn vào trong miệng y, mô phỏng động tác của y nhẹ nhàng khuấy đảo. Sự thay đổi này của Bình An làm cho gương mặt của Hiên Viên Nhật rạng rỡ ý cười, tuỳ ý để cậu chủ động, khi cảm giác được hô hấp của cậu không đủ, y mới cưng chiều mà rời khỏi đôi môi đã có chút đỏ hồng.

Bàn tay thô to kéo dây buộc bên ngực, tức thì cảnh xuân lộ ra. Thê tử của y một ngày lại thêm một mê người thế này thì y phải làm sao để chống đỡ đây. Cơ thể đã thêm một chút thịt, rất cân đối  sờ vào cảm giác cũng thích hơn rất nhiều, đặc biệt hai quả thù dù trước ngực hình như được chăm sóc cẩn thận mà có phần đỏ đậm, Hiên Viên Nhật cúi xuống mút thật mạnh.
-Ưhm ......Ah.........
Đầu lưỡi dần dịch chuyển đến khoang bụng săn chắc, nghĩ lại các thiên thần của y đều từ chỗ này đi ra, Hiên Viên Nhật cười khẽ, ước gì lại một lần nữa cũng được chứng kiến điều thiêng liêng ấy nhưng y không ích kỷ như thế được. Cái y làm là chỉ cần phóng thích mầm mống vào bên trong là xong nhưng cái Bình An chịu đựng là hơn 9 tháng mười ngày, vả lại còn chưa chắc có thể bảo trụ được thai nhi tới lúc đó.
Nhắm mắt bỏ qua nó, Hiên Viên Nhật dần dịch chuyển xuống phí dưới, hôn liếm từ phần đùi trong trắng ngần, rồi cố ý gập chân Bình An lại mút mút từng ngón chân, Bình An ngứa ngáy đến tê dại, miệng đứt quãng thở dốc.
-Không! .....Không cần.....
Bàn chân là nơi nhạy cảm dễ bị nhột, y lại như cố ý mà gãi khiến Bình An làm sao chịu được, phân thân nhỏ bé không cần trảo lộng cũng khe khẽ cương lên run rẩy trong không khí. Hiên Viên Nhật không trêu đùa cậu nữa, cầm lấy hai chân thô bạo nhưng tình thú kéo thân thể Bình An xuống sát mình, cho một ngón tay vào miệng thấm ướt rồi đưa tới lỗ nhỏ, xoa xoa theo nếp nhăn rồi mới lần mò đi vào, hậu huyệt sạch sẽ có chút ẩm ướt lập tức tiếp nhận ngón tay y.
-Đệ.......
Bình An xấu hổ mặt hồng hồng, nhìn vào gương mặt đầy nghi vấn của Hiên Viên Nhật nhỏ giọng.
-Lúc nãy ta....đã thanh tẩy một chút ..... có thể....trực tiếp đi vào.
Kháo ! Bình thường câu dẫn y còn chưa đủ hay sao, lại còn dám làm ra loại chuyện này.  Chứng tỏ không phải mỗi y mà An nhi cũng rất khao khát làm chuyện đó cùng y không phải sao?
Bình An thấy người chẳng đáp lại, mặt lại thêm đỏ. Có khi nào Hiên Viên Nhật lại nghĩ mình là một kẻ lẳng lơ, dâm đãng không ? Mới chỉ mấy hôm không thân mật đã nhịn không được mà nghĩ ra chuyện súc ruột lại còn mặc y phục mỏng tang như vậy. Bất quá cậu chỉ là thấy lần nào cũng là Hiên Viên Nhật nhẫn rất lâu chỉ vì khuếch trương cho mình nên mới...mới...
-Lần sau không cần rửa ruột, sẽ khó chịu.
Nhớ lại vẻ mặt thống khổ đến tận cùng nhưng không dám kêu ra miệng của Bình An khi bị chính mình thi hành cực hình này trên người hơn mười lần, Hiên Viên Nhật còn thấy rùng mình huống chi là cậu, cho nên y không muốn Bình An lại phải chịu đựng giống như quãng thời gian đó.

Bình An sửng sốt một chút, nhìn mặt Hiên Viên Nhật lập tức nở nụ cười. Y nói vậy không phải là chán ghét mà là phỏng chừng là thích đi, nhìn biểu cảm đó là sẽ biết.
-Ngươi....không thích? Vậy lần sau....không làm nữa.
Là y hay là ái nhân của y uống lộn thuốc vậy? Hiên Viên Nhật rốt cuộc chịu không nổi kích thích, thầm mắng một tiếng, mãnh liệt đem mình đâm vào.
-Ách....A.....
Làn da trắng nõn trong phút chốc nhiễm một tầng đỏ ửng, dục vọng tăng vọt đánh úp lại, hậu huyệt co rút gắt gao cuốn lấy đại nhục bổng xâm nhập.
Hiên Viên Nhật cảm thấy như bị hút lấy. Hôm nay Bình An nhiệt tình nhưng lỗ nhỏ này còn muốn hiếu khách hơn, giống như đã mong chờ đã lâu, không ngừng cắn nuốt tiểu huynh đệ của y làm toàn thân y trào ra một cỗ run rẩy khó nhịn.
-Đệ nới lỏng ra một chút.
Hiên Viên Nhật xấu hổ và giận dữ đánh một tiếng " ba " phiến mông kia, nếu y xuất tinh ngay bây giờ chẳng phải là mất sạch mặt mũi làm trượng phu hay sao? Nghĩ đến trường hợp sẽ bị Bình An chê cười, Hiên Viên Nhật mặt đen, đem chân cậu tách ra càng rộng liều mạng lộng sâu vào bên trong.
Sự biến hoá này đương nhiên Bình An không thể theo kịp, nhích bổng vừa mới đi ra đã mãnh liệt đâm vào, Bình An nắm lấy vạt áo không ngừng phát ra tiếng kêu.
-A...Quá...sâu....
Hiên Viên Nhật tươi cười, rời khỏi lỗ nhỏ chuẩn bị thay đổi tư thế , ngay lập tức Bình An úp sấp lại cong người lên, chỉ còn đầu và bờ vai tiếp xúc sàng đan, hai tay nắm lấy hai chân banh rộng, mắt nhắm chặt giấu đi sự xấu hổ.
Hiên Viên Nhật cười xấu xa.
-Đêm nay đệ chết chắc !
Hiên Viên Nhật đứng lên cầm lấy huynh đệ của mình đâm xuống, trọng lực toàn bộ cơ thể cường tráng dập xuống thân thể bé nhỏ kia khiến nó cứ nảy lên rồi lại nảy xuống, phân thân thô dài dường như đâm đến tràng đạo, tư thế làm tình mới này đều gây đến khoái cảm tột độ cho cả hai, Hiên Viên Nhật không tự chủ mà bắt đầu phóng thích.
-Không cần ......rút...
Bất quá chưa để Bình An nói xong, Hiên Viên Nhật đã kéo phân thân ra bắn tinh dịch nồng đậm trên lưng theo dòng chảy tràn ngược xuống cổ cậu.
-Hoàng hậu là muốn ăn long tinh?
Nói ra thực xấu hổ, nhưng mà xuất tinh trong thực sự rất khoái cảm, với lại cậu đang muốn hoài thai mà.
-Tại vì....bình thường ngươi hay làm thế ....nên quen.
Kỳ thực khi giao hoan Hiên Viên Nhật chưa có tiền lệ xuất ngoài, trước đây y xem cậu như là công cụ phát tiết thì làm gì có chuyện nghĩ cho đối phương mà cân nhắc thời gian rút nhưng bây giờ không giống nữa.
Ngay lúc này lại nghe  Bình An quen được tinh dịch của mình lấp đầy làm Hiên Viên Nhật hận không thể cho cái lỗ nhỏ này ăn đủ tinh hoa của mình, vậy mà chỉ có thể cắn răng dối lòng nói.
-Thỉnh thoảng thay đổi...chút tình thú.
Nhân cơ hội Bình An có hứng như vậy Hiên Viên Nhật chẳng dại gì mà không tranh thủ, y ôm Bình An trở dậy, cho cậu quay lưng về phía mình ngồi lên trên. Cầm lấy eo người yêu Hiên Viên Nhật khàn khàn nói.
-Đệ động đi.
Bình An chống tay xuống giường nhấc mình ngồi lên lại hạ xuống, dần dần tiết tấu cũng nhanh hơn, đôi mắt phủ ầng ậng nước, cậu có chút không muốn với tư thế này.
Đột nhiên Hiên Viên Nhật giữ lấy vai Bình An xoay một vòng đối mặt với mình làm cho phân thân bên trong cũng khuấy đảo.
-Không thích thì đừng ép mình.
Bình An lắc đầu, giọng rên rỉ.
-Ta....ta...không muốn...không nhìn thấy ngươi...
Phải, khi giao hoan cậu muốn được nhìn thấy y cho dù bị làm từ phía sau vẫn cứ ngoảnh cổ lại, như vậy sẽ khiến cậu có cảm giác được trấn an, được yêu thương. Có quãng thời gian dài Hiên Viên Nhật đã bắt Bình An nằm úp sấp mà làm. Cậu phi thường phi thường sợ hãi, chán ghét cái cảm giác đó. Tư thế biểu hiện nào của cậu cũng bị người khống chế nhưng biểu hiện của y cậu lại nhiều lúc không biết được.
Hiên Viên Nhật đảo khách thành chủ, áp người Bình An xuống.
-Tại sao đệ không nói ....tỷ như đệ rất muốn nhìn thấy tấm lưng của ta ?
Bình An kinh hoảng.
-Ngươi biết ?
Hiên Viên Nhật không nói gì thúc đẩy vài cái rồi rút hung khí ra.
-Có muốn thử không ?
Lúc này Bình An đã ngốc lăng thực sự. Chính Hiên Viên Nhật cũng không nghĩ là mình lại nói ra điều ấy, có lẽ y cảm nhận được sự ủy khuất của Bình An, cùng là nam nhân nhưng cậu lại luôn là người bị áp có lẽ sẽ thấy thiếu công bằng đi. Hiên Viên Nhật chưa từng hỏi cậu có nguyện ý nằm dưới thân mình hay không, chẳng qua qua nhiều năm giày vò y luôn nhiễm nhiên cho rằng mình là người tấn công còn Bình An tựa như cung tần mỹ nữ của y mà dạng chân ra cho y thượng. Lâu như vậy rồi Hiên Viên Nhật để ý tới mình vô tâm tới mức nào.
Thực ra Bình An từ khi nhận ra vẫn yêu người này, cậu chưa nghĩ đến đến việc mình luôn bị y làm là điều hổ thẹn cho nên cậu không hề có ý định đảo chính. Huống hồ Hiên Viên Nhật là vua một nước không thể tuỳ tiện nằm dưới thân người khác được.
Chỉ là nam nhân này là của cậu nhưng cậu chưa bao giờ được nhìn thấy tấm lưng dày rộng của y, mỗi khi hoan ái đã không nói, lúc nằm ngủ y đều kéo cậu rúc trong lồng ngực mình. Cậu cũng muốn sờ, muốn nhìn, muốn chiếm hữu từng tấc da thịt trên người y giống như cách mà y đã làm với mình.

Bình An vươn tay ra vuốt về trên tấm lưng màu đồng rắn khắc, tương tự như lồng ngực, tấm lưng của y thực sự cường tráng chắc khỏe. Thấy Bình An cứ vuốt ve lên xuống mà không có bất kỳ động tác nào tiếp theo khiến Hiên Viên Nhật buồn cười.
-Cần ta giúp đỡ không ? Đệ cho một ngón tay vào rồi cứ thế hai, ba...
-Nhật !
Hiên Viên Nhật đột nhiên im bặt, rất hiếm khi Bình An gọi y trực tiếp như vậy.
-Chúng ta sinh thêm hài tử đi !

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi