LỒNG GIAM HOÀNG CUNG

Mi mắt hơi giật giật dần dần lấy lại tri giác, bất quá cái đầu lâng lâng  nặng trĩu, cổ họng đau nhức khiến Dương Đông Quân thật không muốn tỉnh giấc. Lười biếng kéo chăn lên trùm kín đầu che đi ánh nắng ban mai buổi sớm tiếp tục lăn vào mộng đẹp.
Khịt Khịt ! Một mùi hương nam tính từ tấm chăn mềm mại xộc thẳng vào mũi - mùi hương mà so với bản thân Dương Đông Quân còn muốn thân thuộc hơn. Lại thế nữa rồi, đến cả trong mơ mà cũng không ngừng nghĩ đến nam nhân ấy.
Hết hứng muốn ngủ tiếp, Dương Đông Quân ngồi dậy nhu nhu thái dương một chút mới bước chân xuống giường.
-Ngươi tỉnh rồi, mau uống bát canh giải rượu đi.
Dương Đông Quân choàng tỉnh, theo hướng phát ra âm thanh quay lại.
-Ngươi.... Sao ngươi lại ở đây ?
Bắc Đường Ngạo mặt không đổi sắc đặt bát canh xuống bàn.
-Đây là nhà của ta.
Đảo quanh một chút Dương Đông Quân mới phát hiện chiếc rèm màu xanh ngọc đung đưa trên giường cùng trắng bạch của mình có chút bất đồng, với lại những thứ bố trí trong gian phòng cũng không hề giống. Phủ đệ của Bắc Đường Ngạo, Dương Đông Quân tuy ghé qua nhiều lần song một nơi riêng tư như phòng ngủ vẫn là lần đầu tiên thấy qua cho nên nhất thời không nhận ra là điều dễ hiểu.
-Vậy sao ta lại ở đây ? Rõ ràng là ta đang uống rượu cùng vương gia cơ mà.
Nhớ lại chuyện đêm qua Bắc Đường Ngạo lại hận đến sôi máu. Hắn chưa từng nghĩ Hiên Viên Phá cư nhiên dùng kế sách tiểu nhân hòng đưa Dương Đông Quân lên giường hại hắn một đêm vật lộn cùng cậu đến mờ sáng mới có thể giải tỏa hết được dược trong người. Thế mà người này cư nhiên không nhớ một chút gì.
-Vương gia ? Ha ha ! Có biết hắn đã làm gì ngươi hay không ?
-Chúng ta đã uống rượu sau đó....sau đó....
-Sau đó hắn đã chuốc thuốc ngươi !
Lật lại trí nhớ một chút, Dương Đông Quân như vỡ ra, cậu đã mơ một giấc mơ hoang đường của nhiều năm trước là chính mình lại một lần nữa leo lên giường Bắc Đường Ngạo rên rỉ cầu hoan một đêm. Bản thân táo bạo cởi phăng y phục đã không nói, hai chân lại còn kẹp chặt lấy Bắc Đường Ngạo không buông. Cứ nghĩ mình ti tiện đến độ nằm mơ cả những chuyện bại hoại như thế, nguyên lai lại là chuyện có thật. Bất quá ngày trước là mình tỉnh người say, bây giờ đổi lại mình say người tỉnh. Nhưng chưa hết, nực cười hơn nữa là cho dù cậu đã cầu xin đến mức ấy mà Bắc Đường Ngạo vẫn không hề chạm vào, chỉ dùng tay và nước lạnh giúp cậu giải tỏa.
Nói nhiều như thế chẳng qua là cậu bị vương gia chuốc thuốc nhưng không hiểu vì sao Bắc Đường Ngạo biết được cứu ra, dẫn đến thay vì phát sinh quan hệ cùng vương gia cậu lại được Bắc Đường Ngạo đặc biệt hao tâm tổn trí mà giữ gìn "trinh tiết "cho.

Dương Đông Quân không biết hẳn nên khóc hay nên cười cho tình cảnh này, lại càng không thể lưu lại mãi ở nhà người ta ăn vạ mà căn bản cũng không có cớ để ăn vạ, mới kéo chăn ra, đứng dậy.
-Thứ lỗi đã làm phiền, ta xin phép về trước, với lại cám ơn.
Phản ứng của Dương Đông Quân cứ như xem chuyện ấy không xảy ra trên người mình, Bắc Đường Ngạo nhịn không được hỏi lại.
-Ngươi.... đối với chuyện hắn ( vương gia) đã làm không tức giận sao ?
Tức giận ? Cậu nên tức giận ai ? Giận mình đối với Bắc Đường Ngạo không có phân lượng đến nỗi dù cho trong người đang có lửa nóng, dạng rộng chân cầu xin nhưng vẫn mảy may không khơi gợi được một chút tình dục nào của hắn. Hay phải giận vương gia không nên để cho cậu nhận ra được sự thật phũ phàng rằng Bắc Đường Ngạo lại có thể ghét bỏ cậu tới mức độ này.
Dương Đông Quân không ti tiện đến mức cầu mong Bắc Đường Ngạo thượng mình nhưng nếu hắn không thích cũng nên vứt cho cậu một kỹ nam không phải sao ? Đâu nhất thiết cứ phải đưa về rồi để cậu tự tra tấn mình một đêm như vậy.
Dương Đông Quân bất chợt nhoẻn khoé miệng, lộ ra một mạt ý cười tỏ vẻ tiếc nuối.
- Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng ta bị hãm hại ? Kỳ thực Bắc Đường Ngạo ngươi lo chuyện không đâu rồi bởi xuân dược là do bản thân ta tự uống. Đáng ra theo kế hoạch Dương Đông Quân này một bước có thể làm tiểu tình nhân của vương gia thế mà nhờ lòng tốt của ngươi lại phá hỏng tất cả. Ngươi nói xem chuyện này có đáng giận không?
Đáp án này quá đủ để chọc giận Bắc Đường Ngạo, ngón tay hắn vô thức siết chặt, giọng cũng đanh nghiến lại.
-Ngươi thèm khát hắn như vậy ?
Lúc này đến lượt Dương Đông Quân triệt đệ tức giận. Cậu giương mắt lên nhìn Bắc Đường Ngạo, ánh mắt tuy hung dữ kỳ thực lại đang cố gắng che giấu đi nét đau thương.
-Phải ! Ta thèm khát, thèm khát nam nhân đến nỗi không biết vô liêm sỉ mà uống cả xuân dược đấy thì làm sao? Huống chi đối phương là vương gia thân phận cao quý, ngoại trừ hoàng thượng ra còn ai dám hô to gọi nhỏ với hắn. Nếu biểu hiện tốt biết đâu ước mơ được gia nhập vào hoàng thất của ta sẽ không còn xa nữa.
Bắc Đường Ngạo đẩy ngã Dương Đông Quân trở lại giường, hai tay nắm chặt lấy cổ áo, đối diện với ánh mắt vô hồn kia. Đêm qua hắn có biết bao nín nhịn mà không xâm phạm người này thế nhưng có lẽ hắn vừa làm một chuyện thừa thãi.
-Hảo ! Ngươi đã muốn nam nhân như vậy, ta đây cũng có thể chứ.
Dương Đông Quân vẫn giữ được nét bình tĩnh đối mặt với Bắc Đường Ngạo, không hề có một tia ngạc nhiên hay hoảng hốt. Cậu biết trong lòng Bắc Đường Ngạo mình có khi còn chẳng bằng khúc gỗ vô tri vô giác cho nên sẽ không đời nào có chuyện hắn chạm đến mình đâu.
Nhìn vẻ mặt kiên định của Dương Đông Quân, Bắc Đường Ngạo dần dần thả lỏng bàn tay.
-Ngươi đi đi.
Dương Đông Quân lần nữa ngồi dậy sửa sang lại y phục, cười khẩy một cái. Loại chuyện này cậu đã biết trước kết quả cho nên chẳng có gì là đau lòng cả. Bất quá khi trái tim đã hoàn toàn vỡ vụn, có đau hay không chính cậu cũng không xác định được nữa rồi.
Vừa về tới phủ đệ đã có một bóng dáng nho nhỏ đứng chờ, khôi phục lại đầu óc đang trống rỗng, Dương Đông Quân gọi lớn.
-A Tú !
-Đại nhân !
-Ngươi sao lại đến vào lúc này ?
A Tú không nói hai lời đã quỳ xuống.
-Đại nhân .....chuyện hôm qua .....là là .....nô tài tự ý chủ trương không phải do vương gia sai bảo. Nếu ngoài có đánh .....có mắng gì ......nô tài đều xin nhận...cầu xin ngài đừng trách vương gia.
-Chuyện hôm qua là chuyện gì ?
Chẳng lẽ Dương đại nhân trí nhớ so với mình còn muốn kém hơn hay sao ? Nếu mình không nói ra thì .....không được ....không được, lỡ lúc nữa ngài ấy nhớ lại thì chết, tốt nhất cứ khai hết ra đi.
-Nô tài đã lén bỏ xuân dược vào trong rượu, rất cả đều là lỗi của nô tài, tại vì nô tài thấy vương gia thích tướng quân như vậy cho nên....cho nên.....
Không biết vì sợ hãi hay vì lạnh mà giọng A Tú cứ run run không thể nào nói tiếp được. Song chỉ cần như thế Dương Đông Quân đã hoàn toàn hiểu ra. Tuy quen biết vương gia không lâu nhưng cậu tin rằng vương gia sẽ không làm việc đó, ít nhất là đối với mình. Bây giờ biết được chính xác thủ phạm lại chẳng hề giận. A Tú nó cũng không phải cố ý, chỉ là nó đang thể hiện sự quan tâm đến chủ nhân mà thôi.
-Ngươi đứng lên đi.
-Vậy ngài ....ngài sẽ tha tội cho nô tài chứ ?
-Tất nhiên, ta không trách ngươi.
-Đội ơn đại nhân ! Đội ơn đại nhân !
A Tú lật đật quay gót ra về, nó đã đứng cả canh giờ ngoài này chân tay sắp đóng băng đến nơi rồi a. Hơn nữa để vị tổ tông kia tỉnh dậy mà không thấy nó thì lại càng thảm.
Nhìn dáng đi của A Tú có chút khó khăn trong lòng Dương Đông Quân lại nổi lên một tia thương xót. Hài tử này đứng chờ mình bao lâu rồi, chân đã lạnh đến nỗi đi còn không vững. Dương Đông Quân liền hô to một tiếng muốn nói người hầu mang cho nó thêm một chiếc áo ấm thế mà A Tú lại hiểu sai cứ nghĩ người ta đổi ý liền nén đau nơi chỗ khó nói kia bước đi càng nhanh, sau dần vẫn cảm thấy vẫn chưa đủ chuyển sang cắm đầu cắm cổ hì hục chạy.

---------


-Hoàng thượng, mấy ngày là nữa bước vào hai phần ba còn lại của đợt trị liệu, thời gian này hạn chế giao hoan, nếu có thì tránh tuyệt đối xuất trong vì rất dễ thụ thai.
Hiên Viên Nhật mệt mỏi buông sách xuống.
-Trẫm biết rồi.
-Vậy..... vi thần xin phép cáo lui.
Y thở dài, ngữ khí giảm đi năm phần uy nghiêm tựa như đang tự nói với lòng mình.
-An nhi muốn sinh thêm hài tử....ngươi nói xem trẫm nên làm gì bây giờ?
Điền thái y dừng bước, suy nghĩ một lúc rồi mới nói.
-Thiết nghĩ hoàng thượng nên nói thật với hoàng hậu thì hơn.
Vốn dĩ ban đầu ông đã rất không ủng hộ cách làm này của hoàng thượng, tổn thương thân thể đã không nói, lỡ sau này xảy ra biến cố gì hoàng hậu biết được người sẽ tự trách nhiều.
Hiên Viên Nhật lại thở dài, cuộc đời thật khéo trêu ngươi, khó khăn lắm mới khiến  Bình An một lần nữa mở rộng trái tim với y, nói muốn sinh con cho y lại phát sinh thêm chuyện này. So với không hoài thai được với việc sảy thai còn thống khổ hơn gấp mấy lần. Lỡ như đến khi mang thai được năm sáu tháng, thai nhi đã thành hình, đã nghe thấy tim thai, đã nghe thấy máy thai, đã được nói chuyện tâm sự cùng lại vì không thể bảo toàn cho nó, không thể mang nó đến được với thế giới này thì đến y cũng không chống đỡ nổi huống chi là Bình An.
Hơn nữa y đã đi được một phần ba chặng đường, đến mức này đâm lao đành phải theo lao thôi. Nếu trót lọt, thì chuyện này sẽ vĩnh viễn là bí mật của y.
Bình An buông quyển sách trong tay, đêm nay Hiên Viên Nhật lại không về. Dường như kể từ lần cậu chủ động đó ban đêm y ít về hơn hẳn, ban ngày vẫn như cũ thường xuyên qua lại nhưng buổi tối dường như rất cố tình mà đến thời khắc đi ngủ Ngụy công công lại tới báo rằng có quan đại thần đến có chuyện gấp cần bẩm báo, nếu không thì y cũng nói bận mà ngủ tại ngự thư phòng. Có đôi lần Bình An chủ động qua thế nhưng đều không gặp được người.
Bình An nhận ra mình rất ích kỷ,cậu chỉ để ý đấu tranh bản thân mình,luôn nghĩ mình có nên sinh hài tử hay không nhưng lại chưa đứng ở phương diện của y mà đánh giá .Chắc gì y đã muốn hài tử do mình sinh ra,nói gì thì nói đứa trẻ do một nam nhân mà cũng chẳng phải là nam nhân sinh thì có gì đáng tự hào.
Bình An sờ sờ lên tai, nốt chu sa vẫn một màu đỏ im lìm như thường ngày, vẫn may là chưa hoài thai, có lẽ cậu nên thảo luận chuyện này cùng y trước.
Bình An quyết định đi tìm Hiên Viên Nhật bất quá y đang ở phòng nghị sự cùng thừa tướng đại nhân, cậu mới ngồi bên ngoài chờ, chờ đợi lâu khiến Bình An thấy quẫn bách  đứng dậy đi dạo một vòng ở ngự hoa viên để giết thời gian.
-Ta nói ngươi nghe hình như hoàng thượng đang có người mới rồi.
-Ngươi ăn nói vớ vẩn cái gì vậy ? Hoàng thượng đối với hoàng hậu như thế nào khỏi phải nói cả hoàng cung này ai chẳng biết.
-Chuyện đó ta biết, nhưng ngươi phải nghĩ đến nói sao hoàng hậu cũng là một nam nhân về nhiều phương diện không nào bì với nữ nhân được. Tuy tính tình ôn thuận nho nhã thật đấy nhưng lại dễ gây ra sự nhàm chán cho người khác. Hoàng thượng ân sủng nhiều năm như vậy đã là một sự ưu ái lớn rồi.
- Nghe ngươi nói như vậy, ngẫm lại, ta cũng thấy có lý. Bất quá có bằng chứng gì mà ngươi nghi ngờ hoàng thượng có người khác?
-Ngươi làm ở trù phòng không biết chứ ta làm dọn dẹp ở Long Tâm điện lại biết rất rõ. Đã mấy lần hoàng thượng cho hạ nhân lui ra hết chỉ để mỗi Ngụy công công dẫn theo hai thái giám mang đến một bọc kín, dù không nhìn thấy tận mắt thì ta vẫn có thể khẳng định trong đó là nhất định là con người.
Nô tỳ làm ở trù phòng biểu hiện không tin thấy rõ.
-Còn chưa chắc chắn mà đã ăn nói lung tung ?
Người đối diện gõ một phát lên đầu nàng.
-Đầu óc ngu si như ngươi sao lại có thể tồn tại được trong hoàng cung này lâu như vậy cơ chứ ? Thứ nhất nếu không có chuyện gì mờ ám tại sao hoàng thượng không mở rộng cửa đón người. Thứ hai đưa một ngoại nhân vào tẩm cung vào giữa đêm khuya thì ngươi nói còn để làm gì ?

-Phải phải, ta đúng là chậm tiêu thật.
-Các ngươi chính là "ăn no rửng mỡ" đúng không? Không lo làm việc ngồi đây to nhỏ cái gì.
Thuý Hồng không thể nhịn được nữa to miệng quát, từ ban đầu nàng đã cùng chủ nhân lắng nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, nếu không bị người đưa tay ngăn cản nàng đã muốn đuổi đi từ lâu.
Hai cung nữ đang mải tám chuyện bỗng nhiên bị bắt quả tang giật mình quay trở lại.
-Nô tỳ tham kiến hoàng hậu!
Cung nữ làm việc ở tẩm cung run như cầy sấy, hoàng hậu đã đứng đó từ bao giờ, đã nghe được bọn họ nói từ đâu ?
-Nô tỳ đáng chết ! Nô tỳ đáng chết !
-Ngươi đã gây ra lỗi lầm gì mà lại nhận là đáng chết ? Bình An từ tốn hỏi.
Thì ra là hoàng hậu chưa nghe thấy, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng tìm đại một lý do.
-Là do nô tỳ không lo làm việc, thỉnh hoàng hậu trách phạt.
-Ta còn tưởng là chuyện gì. Được rồi, đứng lên đi.
Tâm tình đang không tốt lại bị dội nguyên một gáo nước lạnh, Bình An không có nhã hứng thưởng cảnh, càng không muốn quay trở lại tẩm cung hoàng đế, dẫn theo Thuý Hồng trở về.
-Hoàng hậu đừng nghe bọn hạ nhân nói năng ngông cuồng, nô tỳ tin tưởng hoàng thượng sẽ không làm bất cứ điều gì khuất tất với người.
Thuý Hồng an ủi Bình An, đoạn thời gian trước quả thực hoàng thượng đã từng gây cho hoàng hậu không ít thống khổ nhưng nàng là một trong những người ở bên hoàng hậu lâu nhất, nàng rõ hơn ai hết tình cảm mà hoàng thượng dành cho hoàng hậu tuyệt sâu đậm đến thế nào. Nếu hoàng thượng thích hoàng hậu chỉ vì nhan sắc thì đã không phế bỏ toàn đi bộ hậu cung.
-Thuý Hồng! Ngươi có giống như họ....thấy ta rất tẻ nhạt.
Bình An đúng là chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này, từ nhỏ cậu đã không phải kiểu người thích chốn phồn hoa nhộn nhịp, vì thế mới không có ý định đi ứng thí hay tích góp tiền lên kinh thành phát triển sự nghiệp. Tính tình cậu vốn cứ bình bình như vậy, không có gì đặc biệt, không có gì thu thút, cứ cho rằng đơn giản như thế là dễ dàng có một cuộc sống khoái hoạt đến cuối đời, không ngờ chính vì cái này lại dễ gây nhàm chán cho người khác.
-Hoàng hậu đừng nói như thế, người là chủ nhân tốt nhất mà nô tỳ được hầu hạ.

-Ừ, ngươi không cần an ủi nữa, ta một yên tĩnh một lúc.
Thuý Hồng buồn bực đi ra ngoài, nàng phải đi nhờ Ngụy tổng quản tra cho ra hai tên nô tỳ lẻo mép kia rồi trừng phạt mới được. Khó khăn lắm tâm tình của hoàng hậu mới tốt lên một chút mà bị bọn không biết điều này phá hỏng tất cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi