LỒNG GIAM HOÀNG CUNG


Bình An ngồi trước gương đồng để hạ nhân chải đầu mà lòng lại đang hướng về nơi khác. Tình hình của Hiên Viên Nhật có vẻ không được khả quan cho lắm, tất cả cũng bởi vì cuộc trị liệu đã tiến hành được quá nửa, khả năng dựng dục bị giảm khá nhiều nói trắng ra là sau này bọn họ muốn có con sẽ không còn dễ dàng nữa nhưng đó chưa phải là cái khiến Bình An lo lắng nhất.
Điều làm cậu tâm phiền ý loạn đó là đúng lịch thì hôm nay chính là ngày thứ 56 của đợt trị liệu. Kể từ khi biết chuyện vào bảy ngày trước Bình An đã dốc hết tinh lực nghiên cứu về nó, ban đầu cứ đơn giản cho rằng là có thể dừng thuốc ngay được nhưng phương pháp này có phác đồ điều trị tăng dần với hai đơn thuốc. Người thử nghiệm sẽ được uống thuốc kích dục để đẩy hết long tinh đang có trong cơ thể ra ngoài trong bảy tuần đầu. Sáu tuần kế tiếp là thuốc kìm hãm quá trình sinh sản mới. Bây giờ muốn bỏ dở điều trị thì hết sức đơn giản, chỉ cần không dùng đến đơn thuốc thứ hai. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ là nó lại có thêm tác dụng quan trọng là áp chế dược tính của thuốc thứ nhất. Nói sao thì bản chất của nó cũng là một loại xuân dược cực mạnh, dùng lâu lại với lượng nhiều như vậy tất sẽ lưu lại một phần trong cơ thể cho nên bây giờ mà không dùng loại dược thứ hai khó tránh khỏi đến thời hạn sẽ có nguy cơ tái phát.
Cứ nghĩ đến tình huống đó là tâm Bình An thấy bất an vô cùng.
-Hoàng hậu ! Xong rồi ạ !
Không nghe thấy Bình An trả lời, Thuý Lan cẩn thận hỏi.
- Hoàng hậu lại có phiền muộn hay sao ?
Bình An hồi tỉnh.
-Là ta đột nhiên nghĩ tới hoàng thượng.
Thì ra khi yêu một người lại có thể nghĩ tới người ấy đến nỗi ngơ ngẩn như vậy. Trong lòng nàng yên lặng mà khẩn cầu, mong rằng hoàng thượng cùng hoàng hậu đừng có thêm bất kỳ sóng gió nào nữa, hai người cứ thế có thể cùng nhau trải qua một đời hạnh phúc, vui vẻ tựa như lúc này.
-Hoàng hậu, trời hãy còn sớm người có muốn đi dạo không ?
-Ta muốn ghé qua ngự thiện phòng, ngươi đi chuẩn bị đi.
-Tham kiến hoàng hậu !
-Ta có thể dùng phòng bếp này được chứ ?
Bình An quan sát xung quanh một chút, mãi mới tìm được một câu thích hợp để nói. Cũng khó trách, thường ngày ngoại trừ hạ nhân trong Phượng Ninh cung và Thái y viện ra Bình An rất ít khi tiếp xúc với các phòng khác. Theo đúng lễ nghi Bình An hẳn phải xưng là "bản cung" nhưng mới chỉ dùng một lần với Ngụy công công trong lúc tình thế cấp bách đó, những lúc khác cậu vẫn không thoải mái khi dùng nó trên người mình.


Ma ma tổng quản ngự thiện phòng giấu đi vẻ sửng sốt trong đáy mắt, tiến lên một bước cung kính nói.
-Để nô tỳ chuẩn bị một phòng bếp riêng cho hoàng hậu.
Bình An phất tay.
-Không cần phiền toái như vậy, ta chỉ mượn chỗ này một lúc thôi.
Hoàng hậu là ai cơ chứ? Đừng nói là mượn chứ đại tổ tông trước mặt đây muốn dỡ cả ngự thiện phòng xây mới thì nàng cũng không dám hé miệng có ý kiến.
-Tất cả nguyên liệu đều có đủ, hoàng hậu cần gì cứ phân phó, nô tỳ không dám làm phiền người nữa.
Thuý Lan nhanh chóng khoác vào một chiếc tạp dề cho Bình An, xong xuôi đứng nhìn đôi bàn tay thoăn thoắt của chủ nhân đảo qua đảo lại. Nửa canh giờ sau đã thấy ba món mặn, một món canh bày biện trước mắt.
Bình Lan lau tay, tháo tạp dề ra, nhìn thành quả của mình, có một cảm giác giống như trước đây hình như là lâu lắm rồi ùa về, vô thức nói ra một câu để đánh tiếng cho cái tên đang chống cằm chờ cơm.
-Xong rồi !
Lúc vào đây cậu cũng không đuổi hết người đi nên cung nữ trong ngự thiện phòng đều ở lại xem dù gì cũng là lần đầu được chứng kiến trù nghệ của hoàng hậu sao có thể bỏ lỡ. Tuy cách chế biến hết sức cẩn thận, tỉ mỉ song đều là những món chỉ có thường dân nghèo hay ăn, đừng nói là hoàng hậu sẽ đem chúng dâng lên cho hoàng thượng đấy chứ ?
Thuý Lan hừ nhẹ một tiếng cảnh cáo những kẻ không biết điều kia, Bình An bất chợt nhận ra mình đang là tâm điểm của sự chú ý.
-Trông không ngon sao? Trù nghệ của ta chỉ được có vậy, lại đã lâu rồi không xuống bếp.
Ma ma tổng quản thất kinh, ngon hay không phải để hoàng thượng nhận xét nào đâu tới lượt nô tài bọn họ loạn ngôn.
-Hoàng hậu quá lời, nô tỳ đảm bảo rằng hoàng thượng sẽ rất thích những món này.
Bình An biết mấy người này chín phần là không dám chê bai, một phần còn lại là đang an ủi mình, nhưng trước đây cậu vẫn nấu như thế này mà thấy y luôn miệng khen ngon mới cả gan múa rìu qua mặt thợ. Nghĩ lại có chút xấu hổ, khi ấy cũng lâu lắm rồi chắc gì giờ khẩu vị của y vẫn không thay đổi.
Vuốt vuốt mũi, Bình An nói.
-Ừm, cái kia....các ngươi vẫn nên chuẩn bị thêm bữa trưa cho hoàng thượng .
-Hoàng thượng, đã đến giờ dùng ngọ thiện.

-Có món gì mới không ?
Món ăn của hoàng thượng liên tục thay đổi không ngừng, qua một tháng cũng chưa lặp lại, hoàng thượng hỏi thế này có khi nào là đang cảm thấy chán ăn ?
Ngụy công công đang không biết giải thích sao lại nghe được một tiểu thái giám thầm thì vào tai, ông lập tức thay đổi nét mặt.
-Tất cả các món hôm nay đều rất đặc biệt ạ !
Chẳng mấy khi lão nô tài này dám khẳng định như vậy giấy lên vẻ hứng thú của Hiên Viên Nhật. Y vừa dứt lời đã có hạ nhân mang một khay thức ăn tới đặt trước bàn. Ngay lập tức Hiên Viên Nhật nổi giận thăng thiên, thấy đợt này có hoàng hậu chống lưng rồi nên lũ nô tài này muốn giỡn mặt với y sao ?
Ngay khi bàn tay của y sắp nện một quyền xuống bàn thì lập tức nhận ra một điều gì đó vừa quen thuộc vừa xa lạ, đã trở thành một đoạn ký ức thời quá khứ.
Súp gà nấm hương, cá bống kho tộ, canh khổ qua nhồi thịt, những món này chẳng phải đã có thời gian Hiên Viên Nhật phải chật vật mãi mới nấu được hay sao ? Nguyên nhân đơn giản chỉ vì một thái tử kiêu ngạo là y bị một phụ nhân già chê bai nên tâm lý sĩ diện nổi lên mới quyết tâm học cho bằng được. Nhưng sao ngự thiện phòng lại biết tới những món ăn dân dã này chẳng lẽ chúng là do người kia làm. Hiên Viên Nhật gắp một miếng cá lên định hỏi người đâu thì đã thấy Bình An bước vào. Trong lúc nấu ăn y phục bị vương chút dầu mỡ khiến cậu phải trở về thay mới đến chậm một chút.
Chờ cho đến khi Hiên Viên Nhật thử mỗi loại một ít, Bình An mới hỏi.
-Khẩu vị thế nào ?
-Tuyệt !
Người này lại làm quá rồi, mấy món bình dân này sao có thể dùng từ tuyệt để miêu tả được cơ chứ. Tuy nhiên trong lòng Bình An lại thoáng vui vẻ vì y vẫn thích những món mà cậu làm.
-Đệ không tin ?
Hiên Viên Nhật vừa ăn vừa nói tiếp.
-Chẳng phải đệ cũng đã từng nuôi trẫm bằng những món này sao ? Từ nay cứ tiếp tục như vậy đi.
-Ta không nấu được những món phức tạp đâu vả lại cũng không muốn cướp việc của ngự thiện phòng.
-Vậy sao hôm nay lại có tâm tình nấu cho trẫm dùng ?
Bình An ôn nhu cười khẽ.
-Chỉ là muốn làm, nhất thiết cứ phải có lý do mới được sao ?
Hiên Viên Nhật ngừng nhai, An nhi của y còn có thể nói ra những câu này sao?
Lão thiên a !!!
Phải làm sao đây ? y lại thêm yêu nam nhân này mất rồi.
-Nhìn ta làm gì ? Ăn đi.
-Ăn chứ.
Nếu có người ngoài ở đây hẳn đã nhìn ra được vị hoàng đế băng lãnh của họ lúc này  có bao nhiêu hình tượng, ngoại trừ thiếu chiếc đuôi ve vẩy ra, hoàng thượng so với con cún được chủ nhân phân phát cho đồ ăn ngon mà bày ra bộ dáng cảm kích lấy lòng thì có khác điểm gì đâu cơ chứ.
Liếc nhìn đống tấu chương Hiên Viên Nhật đã ngồi phê hồi lâu mà vẫn chưa có dấu hiệu vơi đi, Bình An nhẹ giọng.
-Ngươi một lúc đều để cả Dương Đông Quân lẫn Bắc Đường Ngạo đi như vậy có ổn không ?
Hiên Viên Nhật không hiểu " có ổn không " của Bình An ở đây là có ý gì.
- Mấy ngày nay đều bận rộn như vậy chẳng phải là chưa tìm được người giúp ngươi phân ưu hay sao?
Kinh hỉ, quá kinh hỉ, Hiên Viên Nhật không hề giấu đi ý cười, không hề có kẻ thứ ba chen chân vào hiện giờ mọi lực chú ý trong ánh mắt của Bình An đều dồn lên người y mà thôi.
Chỉ tiếc rằng y yêu người này như vậy, yêu đến mức chỉ một câu nói vu vơ cũng đủ khiến tâm y xao động vậy mà ngoài y ra lại không một ai biết cả. Nhưng không sao,chỉ cần y biết là đã quá đủ rồi.
- Cái đó sao làm khó trẫm được, đệ không cần lo.
-Không cần lao lực quá, ngươi còn đang phải dùng được nữa.
-Vậy hoàng hậu lưu lại đi, trẫm sẽ hết mệt.
Bình An mắng nhỏ một câu.
-Lưu manh !
-Trẫm nhớ là có người từng nói là thuận theo tự nhiên.
Hiên Viên Nhật mang vẻ mặt vô tội đáp
Bình An không đồng ý hay phản bác chỉ là vẫn không ly khai, Hiên Viên Nhật cũng chỉ muốn giỡn với Bình An một chút vì buổi chiều hôm ấy bọn họ cái gì cũng không làm, dục vọng chỉ là một gia vị cho tình yêu không phải mang tính quyết định, thỉnh thoảng ôm nhau ngủ thôi đã là một loại hạnh phúc.

Mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, Bình An mang ba chén dược vào, cả người cậu phi thường phi thường bất an, không thể tránh khỏi điều sắp xảy ra chỉ còn cách làm giảm bớt độc tính của nó giúp Hiên Viên Nhật đỡ đi một phần thống khổ.
Thấy ái nhân tới được một lúc rồi mà vẫn không nói gì, Hiên Viên Nhật ngước lên.
-Sao còn đứng đó?
Hiên Viên Nhật hạ tầm nhìn xuống bàn lập tức hiểu ra ngay, Bình An lại nghiên cứu thuốc mới cho y rồi. Rõ ràng y đã nói mình hoàn toàn khỏe mạnh thế mà người này vẫn không chút nào yên tâm. Hiên Viên Nhật không nói gì lặng lẽ nâng một chén dược lên uống. Chỉ cần là Bình An chuẩn bị y không cần hỏi cũng sẽ tin tưởng tưởng tuyệt đối. Chén dược thứ nhất đặt xuống Hiên Viên Nhật đang định nâng chén thứ hai lên thì Bình An đã cản lại.
- Sao ngươi chưa hỏi mà đã uống, hơn nữa hôm nay có tận ba bát, không thấy bất bình thường sao ?
-Dù đệ có nói thì trẫm cũng không hiểu, huống hồ trẫm không cần hiểu vì đây là dược do đệ phối ra.
-Ngươi cứ như vậy có khi ta hạ độc cũng không biết chừng.
Hiên Viên Nhật cười lớn, thoải mái nâng tiếp dược lên uống.
-Độc đệ hạ trẫm đã ngấm vào tận lục phụ ngũ tạng rồi, giờ còn muốn hạ thêm sao ?
Tình độc mà Bình An bỏ chi phối toàn thể tâm cùng thân của Hiên Viên Nhật, khiến y từ chỗ ngọt ngào đến điên cuồng, thống khổ, áy náy, hối hận, rồi lại ngọt ngào. Kịch độc như vậy y đã trải qua thì còn có gì trên đời này khiến y phải e sợ nữa.
Không biết Hiên Viên Nhật học được câu sến súa ấy từ đâu nhưng làm tâm Bình An ấm áp đến lạ, trong đời cậu hành nghề y không phải ai cũng tin tưởng phương thuốc của mình thế nhưng Hiên Viên Nhật thân là đế vương cao quý lại ngày này qua ngày khác bị cậu xem như chuột bạch cho uống bao nhiêu thứ mà vẫn không hề oán giận dù chỉ là một câu. Thêm một ngày ở bên cạnh y cậu lại nhận ra rằng trong lòng người này vị trí của mình chỉ có tăng lên chứ không hề giảm.

Đợi Hiên Viên Nhật dùng xong dược, Bình An gọi người vào thu thập rồi sang bên bàn gỗ bên cạnh. Hiên Viên Nhật dù muốn bên cạnh ái nhân nhưng trọng trách không thể không giải quyết, bàn tay tiếp tục cầm bút son khi thì quyết đoán lúc lại do dự điểm vào tấu chương. Một lúc sau y cảm nhận được cơ thể của mình đang thay đổi, cảm giác khô nóng dần lan tỏa, lúc đầu cứ nghĩ là thời tiết bí bách, y đã cố tình nới lỏng hoàng bào, vậy mà không hề thuyên giảm sự khó chịu đi phân lượng nào. Dần dần Hiên Viên Nhật hiểu ra có cái gì không thích hợp, sức nóng tăng lên, trên trán lấm tấm mồ hôi, tuy nhiên nơi có biến hoá rõ ràng nhất có lẽ chính là hạ bộ.
Cảm giác chờ đợi không hề dễ chịu một chút nào vì chính Bình An cũng không rõ di chứng này của đoạn tử tuyệt tôn có phát tác hay không. Cậu ngồi bên này cầm một quyển sách lên đọc nhưng tâm trí không hề đặt lên nó mà âm thầm quan sát từng sự biến hoá trên mặt Hiên Viên Nhật cho đến khi thấy bộ dạng vặn vẹo của y lập tức bỏ sách xuống chạy lại.
-Ngươi khó chịu ?
Nơi Bình An chạm vào tựa như phát ra tia lửa điện khiến cho Hiên Viên Nhật cảm nhận rõ ràng điều khác lạ từ trong cơ thể tràn ra.
-Trẫm thấy khó chịu, giống như....
-Giống như là trúng xuân dược ?
Bình An phán đoán một câu chắc chắn, vội vàng dìu người đến long sàng, trên đường đi, Hiên Viên Nhật chờ không được mà bám lấy Bình An cầu hoan, đến nơi thì y phục của Bình An đã bị tháo bỏ hơn phân nửa.
Hai người ngã lăn xuống giường, lại một màn hoan ái so với tuần trước thì không thô bạo bằng nhưng tuyệt đối không chút nào ôn nhu.
Hiên Viên Nhật mở mắt, động một cái khiến thân thể bé nhỏ trong lòng nhích sâu vào một chút. Nhìn vai trần lộ ra ngoài không khí, y cẩn thận kéo chăn lên đắp kín, cảm giác da thịt thân cận này thật thoải mái khiến y chỉ muốn nằm thế này hết cả ngày.
-Ưm .....
Bình An bị đồng hồ sinh học báo hiệu mà tỉnh, thấy Hiên Viên Nhật đang nhìn mình, liền thò bàn tay trong chăn ra áp lên trán.
-Hoàn hảo !
-Hết Hy nhi rồi đến đệ cũng xem trẫm là bệnh nhân hay sao ?
Bình An lắc đầu cười.
-Ta là thái y của ngươi mà.
Nhìn mấy hôn ngân trên cổ, Hiên Viên Nhật nhăn mày nhớ lại chuyện mấy canh giờ trước, giật mình tỉnh dậy, y toan hất chăn ra.
-Ngươi..ngươi làm cái gì ?
-Trẫm lại lộng thương đệ ?
Bình An níu chăn lại phủ trên người, nhăn mặt trả lời.
-Không có, với lại đừng xem ta là nữ nhân.
Hiên Viên Nhật lại quên mất Bình An ghét nhất là bị người xem là yếu đuối, câu xin lỗi trôi ngược vào miệng, y buông tay hôn một tiếng thật kêu lên trán.
-Vậy ngủ tiếp đi, có gì khó chịu thì cứ gọi hạ nhân.
Cố gắng nhẹ tay nhẹ chân nhất có thể mặc y phục vào, Hiên Viên Nhật không ngừng ngắm nhìn người trên giường. Sau một đêm mệt mỏi, Bình An rất nhanh lâm vào ngủ say, do dự một lát y điểm huyệt ngủ của người nọ.
Ra khỏi phòng, Hiên Viên Nhật ra hiệu cho người canh giữ cửa rồi hạ chỉ với Phúc Thọ.
Hiên Viên Nhật nghiêm mặt ngồi xuống ghế.
-Trẫm có việc muốn hỏi ngươi.
Vừa mới mờ sáng Điền thái y đã được Ngụy công công đích thân tới thỉnh khiến cho ông vừa nhìn thấy hoàng thượng đã run lên.
-Xin hoàng thượng cứ nói.
-Thân thể trẫm rốt cuộc là bị làm sao ?
-Xin hoàng thượng hãy để thần chẩn mạch cho.
Hiên Viên Nhật vươn tay không kiên nhẫn để Điền thái y bắt mạch.
-Hồi bẩm hoàng thượng, long thể của người hoàn toàn không có điểm nào bất ổn.
Điền thái y phút này mới dám thở mạnh, cứ tưởng hoàng thượng có mệnh hệ gì mới hạ lệnh truyền gấp như vậy.
-Vậy cớ sao hôm qua trẫm không dùng dược mà vẫn....
Điền thái y lúc nãy đã nhìn ra được dược trong cơ thể hoàng thượng đã được giải trừ đi nhiều hẳn là đêm qua đã phát sinh chuyện đó, cung kính giải thích.
-Hồi bẩm hoàng thượng, vấn đề này trước thần đã đề cập qua, hoàng thượng dừng thuốc đột ngột như thế không lưu lại bệnh căn đã là kỳ tích cho nên có xảy ra chuyện như vậy là cũng là bình thường, kéo dài vài tuần là hết.
-Vấn đề là tại sao trẫm lại không kiểm soát được nó ?
Điền thái y khổ não, hoàng thượng đang nói đến chính là bản thân lại làm thương hoàng hậu nhưng đó là điều không tránh khỏi mà ông cũng chẳng phải thần tiên làm sao giải quyết được hết. Điền thái y lập tức quỳ xuống.
-Hạ thần to gan nói ra điều này, nếu ngài là hoàng hậu nhìn thấy hoàng thượng thống khổ như vậy ngài sẽ thấy dễ chịu hay sao. Hơn nữa chuyện này thần cũng vô năng, hoàng thượng có tháo mũ ô sa của thần, thần cũng không còn cách nào khác.
-Ngươi...
Ngữ khí không muốn giúp của Điền thái y làm Hiên Viên Nhật tức chết đi.
Điền thái y nhìn hoàng thượng bước ra cửa,tâm tình rối ren phức tạp, hoàng thượng ngài có biết thân thể của mình không thể chịu thêm tổn hại nào nữa hay không ? Biết là sẽ khiến hoàng hậu ủy khuất nhưng so ra thì cách đó vẫn là hữu hiệu nhất cho cả hai người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi