LỒNG GIAM HOÀNG CUNG

Thời tiết nắng nóng đã kéo dài một tuần mà không hề có dấu hiệu giảm nhiệt, những biện pháp có thể Hiên Viên Nhật đều đã thực hiện hết thế mà vẫn không thể giúp Bình An thoải mái được bao nhiêu.
-Trẫm muốn mang đệ ấy tới phía Nam.
Điền thái y nghe xong quyết định của bậc đế vương chấn động nói.
-Hoàng thượng ! Ngàn vạn lần không được, thân thể hoàng hậu lúc này không thể chịu nổi xe ngựa xóc nảy trên đường.
Hiên Viên Nhật thở dài bất lực nói.
-Nhìn đệ ấy như vậy trẫm không đành lòng.
Điền thái y vẫn một mực khuyên răn.
-Hoàng thượng đã quên rồi sao, nửa tháng trước hoàng hậu bị động thai khí, xuống giường còn khó khăn vậy thì làm sao có thể duy trì cả ngàn dặm tới phía Nam xa xôi được. Huống hồ giờ cũng đã sắp qua hạ chí, kiên trì thêm khoảng mười mấy ngày nữa sang tiết tiểu thử là tốt rồi.
Hiên Viên Nhật cũng biết mình nói ra điều hoang tưởng khó lòng thực hiện, nhưng thời tiết khắc nghiệt thế này một ngày đối với Bình An mà nói đã là một loại cực hình huống chi còn tận nửa tháng nữa.
--------
Đêm đã khuya, có một dáng người nhỏ xíu chạy đến Phượng Ninh cung, vừa nhìn thấy bé, Thúy Lan liền kinh hô.
-Công chúa, vì sao người lại tới đây ?
-Mẫu hậu đâu ? Đôi mắt to tròn của Từ Hy ngước lên hỏi.
Đoạn thời gian này bất kể là ai cũng không được quấy rầy hoàng hậu, đó là mệnh lệnh tuyệt đối hoàng thượng đề ra, Thúy Lan nàng tất nhiên không dám trái quy củ.
-Hoàng hậu đã đi nghỉ rồi, để nô tỳ đưa công chúa hồi cung.
-Ta không ngủ được !
-Công chúa...
Nàng còn chưa nói xong trong phòng đã truyền đến âm thanh rất nhỏ.
- Là Hy nhi sao ? Vào đi.
Từ Hy vui vẻ chạy vào phòng đến bên giường cởi bỏ giày leo lên, chui sát lại người mẫu hậu.
-Trời nóng quá, con không ngủ được hay sao ?
-Con vừa mơ thấy ác mộng.
Bình An lau đi những dọn mồ hôi trên trán bé rồi cầm chiếc quạt lên đưa đẩy.
-Có ta ở đây rồi, nhắm mắt ngủ đi.
Tiểu Hy nghe lời lập tức nằm xuống, bất quá bé không ngủ ngay mà sờ sờ vào cái bụng đã rất lớn của Bình An tự độc thoại.
-Lớn hơn bụng của lão công công thật rồi.
Bình An thản nhiên cười.
-Mới hơn năm tháng, sắp tới còn lớn hơn nữa.
Từ Hy học theo phụ hoàng hỏi.
-Mẫu hậu, người chưa ngủ là vì đệ muội sao ?
Bình An nói một cách trìu mến.
-Đệ muội rất ngoan, Hy nhi cũng ngủ sớm đi, ngoan.
Nghe tiếng hít thở đều đều của hài tử, Bình An gỡ cái tay đang ôm lấy bụng mình ra, nói với người bên cạnh.
-Ngươi đem thêm một ít băng đến đặt dưới chân giường, công chúa thể nhiệt, nóng thế này một lúc là nó sẽ tỉnh giấc.
-Nô tỳ đi làm ngay.
-Từ đã, đã là canh mấy rồi ?
-Vừa mới sang canh ba ạ.
Đã là canh ba, khi dùng bữa tối Hiên Viên Nhật đã nói đêm nay có khả năng không về được, y không về đồng nghĩa với việc không có người chà lau thân thể cho mình, chẳng biết có phải do được cưng chiều thành quen hay không mà Bình An dù nóng cấp mấy cũng chỉ muốn đợi Hiên Viên Nhật lau người tắm rửa cho rồi mới an tâm lên ngủ. Song ít nhất đến ngày mai mới gặp được người trong khi khí trời thật là oi bức khó chịu.
-Ngươi đi chuẩn bị cho ta một thùng nước tắm.
Bình An cởi bỏ y phục, ngâm mình trong bồn, nước mát quả thật giúp cậu giảm bớt không ít mệt mỏi, ngay cả hài tử trong bụng cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, hình như đang tận hưởng không hề có động tĩnh, cậu chỉ muốn nằm thật lâu trong này nhưng lúc này đã nửa đêm mới miễn cưỡng nói.
-Ta muốn đi ra.
-Hoàng hậu cẩn thận.
Lần trước bị động thai một lần, Bình An không tự chủ trương việc gì nữa mà để hạ nhân dìu mình bước ra khỏi thùng, lau khô người, thay đổi xiêm y rồi đỡ trở lại giường. Ban đầu đương nhiên sẽ có chút ngại ngùng nhưng sau dần cậu chẳng quản việc bản thân trần truồng trước mặt người khác nữa, hiện tại bây giờ sự an toàn của hai hài tử là trên hết. Tuy vậy thì Bình An vẫn giao trọng trách này cho một thái giám, nói sao người ta đã từng là nam nhân sẽ gây cho mình cảm giác dễ chịu hơn phần nào.

Nắng nóng tiếp tục triền miên đến năm hôm sau, Bình An đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi ngắm trời đất, Hiên Viên Nhật cầm ấm trà tới, rót cho cậu một chén.
-Tối nay hẳn sẽ có mưa?
Bình An vừa dứt miệng, trên trời đột nhiên sấm dậy ầm ầm không dứt, hạt mưa tí tách rơi xuống mặt Hiên Viên Nhật, y vội vàng đứng lên ôm Bình An vào phòng. Bọn họ vừa vào đến nơi thì mưa bên ngoài như thác lũ ào ào trút xuống, y lập tức mở cửa sổ để kéo hơi nước mát mẻ vào.
Mưa lớn liên tục suốt đêm như muốn nhấn chìm chuỗi ngày hạ chí thiêu đốt người. Tới sáng vẫn còn rả rích, khí trời chuyển sang một chút lạnh khiến Bình An không muốn rời giường.
Mưa một ngày, Bình An làm tổ một ngày, Hiên Viên Nhật không còn cách nào khác đành để cậu tiếp tục ngủ.
Những ngày sau đó, thời tiết bắt đầu sang thu bất quá Bình An chẳng còn khí lực mà nghĩ tới những điều này nữa. Cậu đã sang tháng thứ sáu, một chuỗi ngày khổ cực khác bắt đầu kéo tới.
Bình An nằm thất thần trên giường thấy Điền thái y tiến vào, ông cẩn thận bắt mạch cho cậu, sau khoảng nửa nén nhang mới thu tay về, nói nhỏ.
-Hoàng hậu an tâm, cho đến thời điểm này, hai hài tử đều rất khỏe mạnh.
Điền thái y không dám khẳng định trong thời gian tới sẽ ra sao bất quá hiện tại như vậy xem ra là tốt lắm rồi.
Nghe thấy đứa nhỏ rất khỏe, sắc mặt của Bình An nhu hoà hơn rất nhiều.
-Điền thái y, ta có thể tự mình làm chút công việc không ?
Đã hơn hai tháng Bình An gần như chỉ nằm trên giường cho dù thân không mệt mỏi thì tinh thần không khỏi rệu rã. Lúc này thai nhi đã ổn định thì thắt lưng lại nhức mỏi, chân bắt đầu phù thũng không đi lại được nhiều, bụng bầu lại ép tới lồng ngực khiến tình trạng khó thở tăng lên. Song ngồi một chỗ cũng không làm đau đớn giảm đi, thà rằng làm một việc gì đó để giết thời gian lại đỡ nhàm chán.
-Được, nhưng hoàng hậu đừng gắng sức quá.
Bình An gật đầu, nhớ kỹ, cái cậu làm cũng chẳng có gì to tát cả, chỉ là muốn tự tay chuẩn bị một kiện áo mà thôi.
-Thuý Hồng, hoàng thượng đã đi rồi sao ?
-Dạ.
Thuý Hồng bưng một ấm trà đến đổi trùng hợp đụng vào Hiên Viên Nhật vừa đến cửa không khỏi ngạc nhiên. Hiên Viên Nhật đi vào trong phòng, Bình An đang ngồi tựa trên đầu giường nghe tiếng Thuý Hồng gọi lập tức đâm vào tay. Hiên Viên Nhật bước nhanh đến, hút sạch máu trên ngón tay cậu, vẻ mặt nhăn nhó. Bình An nhìn y cười ngây ngốc.
-Chỉ là không được đi lại, việc may vá không sao cả.
-Không cần vất vả như vậy, đồ hài tử hết thảy đều đã được lo liệu.
Bình An đẩy đống vải lui vào trong,tỏ vẻ ủy khuất.
-Không làm gì sẽ rất buồn chán.
Hiên Viên Nhật biết Bình An không được vận động đi lại lâu như vậy sẽ vô cùng nhàm chán, nhưng nhìn cậu chỉ thở thôi đã khó khăn sao nỡ lòng nào để cậu thêm mệt nhọc, kéo ống quần lên nhìn hai bàn chân sưng phù, y lại nhẹ giọng thở dài, cầm lấy cổ nhân nhẹ nhàng xoa bóp, ngẩng đầu hỏi.
-Đêm qua có bị chuột rút hay không ?
-Không có, thắt lưng cũng không đau.
-Để ta bảo hạ nhân làm cho mấy đôi hài mới.
Bất kể Hiên Viên Nhật làm gì cậu đi đều đồng ý nên Bình An không đáp lại, chỉ hỏi.
-Ngươi quay lại là có việc ?
Đặt một chân xuống, lại nâng chân kia lên đùi mình xoa nắn, Hiên Viên Nhật nhìn Bình An nhu hòa nói.
-À, hôm nay có yến tiệc đãi sứ giả phương Tây, đệ có muốn đi gặp gỡ một chút ?
Nếu là những tiểu quốc khác thì năm nào cũng có thể gặp nhưng các nước bên nửa bên kia địa cầu là lần đầu tiên tới thăm, so với phương Đông hẳn sẽ khác nhiều lắm. Hiên Viên Nhật không muốn Bình An bỏ qua cơ hội hiếm có này.
Bình An giấu đi nét cao hứng trong lòng, tỏ vẻ mệt mỏi nói.
-Bụng đã to quá rồi rất không tiện, ngươi tự mình đi đi không cần lo cho ta.
Bình An không biết thực khách phương Tây là những vị nào nhưng ắt hẳn sẽ rất cao quý, cậu xuất hiện trong bộ dạng này sẽ gây ra không ít kinh hách. Vả lại có cậu sẽ làm Hiên Viên Nhật lo lắng phân tâm, nếu đã không giúp gì được thì cũng không nên mang thêm phiền toái tới cho y .
Thế nhưng đối với Hiên Viên Nhật lại nghĩ rằng những dịp trọng đại thế này y rất muốn đưa Bình An đi để chiếu cáo cho thiên hạ biết mặt người mà y yêu, muốn cậu sánh vai cùng mình tiếp đãi thực khách bất quá trông cậu đã mệt như vậy y không nỡ.
-Sức khỏe của đệ và hài tử vẫn là trên hết, ta đi đây.
Bình An ngồi tựa trên nhuyễn tháp đang tỉ mẫn từng đường khâu, chợt cách nơi này không xa truyền đến tiếng "bùm bùm bùm " thật lớn làm cậu dừng lại mũi kim trên tay nghe ngóng, còn chưa kịp hỏi đã thấy Thuý Lan chạy vào.
-Hoàng hậu, pháo hoa đẹp lắm, người có muốn ra xem không ?
-Pháo hoa ???
Pháo thì cậu biết, trong đám cưới hay lễ khai trương tửu lâu, quán xá người ta hay đốt tưng bừng còn pháo hoa....hình như cậu chưa từng nghe đến cái tên này.
-Vâng, là lễ vật của ngoại quốc mang đến, để nô tỳ đỡ người dậy.
Bình An đặt hẳn tấm vải trong tay xuống, đối với nàng nói.
-Ngươi mở cửa sổ là được rồi.
Dưới tầm nhìn hạn hẹp qua khung cửa sổ, Bình An thấy những điểm sáng từng vệt mang theo một ít khói phi thẳng trên không trung rồi bùng lên một phát, một hình ảnh hình ảnh đủ màu sắc mỹ lệ nở rộ trên bầu trời đầy sao thế nhưng chưa kịp để người ta lưu luyến đã ngay lập tức rơi xuống, ngay sau đó là những tràng pháo khác nối đuôi nhau bay lên, thời gian nổ pháo kéo dài hơn một khắc vậy mà ai cũng cảm thấy chưa đủ, chưa thõa mãn, miệng không ngớt lời trầm trồ ca thán về sự kỳ diệu của lễ vật này.
Tỉnh lại từ trong cảnh đẹp Bình An than nhẹ một tiếng tiếc nuối " Phàm những gì đẹp đều chóng tàn" Cũng giống như y và cậu biết nhau lâu như vậy nhưng thời gian hạnh phúc lại mới chỉ đếm bằng ngày bằng tháng.
Trấn an hài tử đang đấm đá loạn xạ trong bụng, Bình An hiểu rõ bản thân mình không tốt như Điền thái y đã nói hay có lẽ ông muốn cậu có thêm niềm lạc quan mà chỉ nói một nửa. Cơ thể cậu đã hình thành bệnh căn, bình thường sức đề kháng tốt nên mới áp chế được, chỉ đến khi hoài thai một loạt bệnh trạng mới phát ra ngoài. Mới bảy tháng mà cậu đã không xuống nổi giường, ăn uống đều phải một tay Hiên Viên Nhật đút tận miệng, ngủ càng không an ổn.
Y phục chuẩn bị cho người ấy mới được một nửa, không biết có kịp hoàn thành không đây ?
Đang nghĩ nghĩ cửa đã bị mở ra, ngay sau đó một người quen thuộc đến nỗi không quen thuộc hơn tiến vào, Hiên Viên Nhật phát hiện tất cả các cửa đều mở toang biểu lộ vẻ mặt khó chịu.
-Ngươi lại nhăn mày rồi, là ta vừa mở để xem pháo hoa, thực sự rất đẹp.
Trong lời nói Bình An không hề giấu đi vẻ tán thưởng.
Hiên Viên Nhật trên đường về chưa hết tiếc nuối vì tiết mục đặc sắc như vậy mà Bình An lại bỏ lỡ mất không nghĩ tới chỗ này vẫn còn thấy được, y cười đến vui vẻ.
-Sau này sinh hài tử xong ta sẽ dẫn đệ đi sang ngoại quốc ngắm pháo hoa.
Sau này, Bình An không biết mình còn đủ sức khỏe để đi nửa vòng trái đất ngắm pháo hoa nữa hay không song có lời hứa này của y cũng đủ khiến cậu ấm lòng. Chuyển điểm tựa từ khung giường cứng ngắc sang lồng ngực dày rộng,lại cảm nhận được sự mát lạnh từ người y tỏa ra.
-Còn chưa hết giờ hợi mà ngươi còn tắm rồi mới qua đây, bàn tiệc chẳng lẽ kết thúc nhanh như vậy sao ?
-Nguyệt nhi thay ta chủ trì là được rồi bất quá điều quan trọng hơn là ở đó không có đệ.
Bình An bao lấy tay mình lên tay Hiên Viên Nhật mân mê từng ngón tay vì cầm bút son, vì cầm dây cung quá nhiều chai sạn thô ráp rồi lại áp nó lên ngực mình. Hiên Viên Nhật hiểu ý giúp Bình An xoa ngực để dễ hô hấp hơn.
-Nhật, có một câu này ta muốn nói với ngươi !
Buổi tối Bình An không ngủ được vẫn hay nói chuyện phiếm như thế thành quen, nhưng Hiên Viên Nhật không hề thấy nhàm chán phiền phức ngược lại còn thấy chưa đủ, nếu được y muốn được tâm sự với người này cả ngày lẫn đêm.
-Câu gì ?
-Ta....yêu...ngươi !
Mọi động tác của Hiên Viên Nhật ngừng lại kể cả bàn tay đang giúp Bình An nhuận khí. Bình An chậm rãi xoay người lại nhìn y, ôm lấy đầu y kéo xuống hôn lên môi để che giấu đi sự xấu hổ sau khi ngỏ lời. Kết thúc nụ hôn chóng vánh mặt cậu hiện lên một tầng ửng đỏ.
Hiên Viên vẫn chưa hoàn hồn kể từ sau câu nói đó. Y đã từng nói ra hàng nghìn hàng vạn câu "ta yêu đệ", trong tương lai có thể còn nói ra nhiều hơn thế nữa nhưng Bình An mới chỉ có một lần, một lần duy nhất trong đời nói nhớ y -là câu thổ lộ xúc động nhất mà Hiên Viên Nhật được nghe. Hiên Viên Nhật cũng chưa từng đòi hỏi Bình An phải nói yêu y ,đối với y chỉ cần Bình An cần mình là quá đủ cho dù y hiểu rõ cần thì chưa chắc đã là yêu, còn một khi đã yêu ắt hẳn sẽ cần.
Hiên Viên Nhật có chút không tin nhìn lại Bình An, rồi ngây ngốc cúi xuống dùng đầu lưỡi ôn nhu lại bá đạo khiêu khích cạy mở hàm răng của ái nhân, chen vào bên trong tàn phá. Tính đến nay đã hơn bảy tháng cấm dục, một chút kích thích cũng đủ làm y nóng lên nói gì một câu thổ lộ mười mấy năm mới được nghe như vậy. Nhưng nghĩ đến Bình An cùng đứa nhỏ, y tự giác khống chế dục hỏa, không dám đưa tay sờ loạn.
Thế nhưng Bình An lại không cho là như vậy, đặt tay tại nơi gồ lên trên đũng quần đánh giá tiểu huynh đệ đang hừng hực khí thế. Hiên Viên Nhật bắt lấy tay cậu bỏ ra.
-Đừng đùa với lửa...ta...
Bình An không cho y nói hết, mãnh liệt tấn công vào miệng khiến y chỉ còn biết thở dốc, đến khi cả hai hít thở không thông mới dứt ra đáp lại.
-Đã qua sáu tháng.
Hiên Viên Nhật vừa lo lắng vừa có chút mong chờ nhìn vào khuôn miệng ướt át. Cuối cùng y khôi phục dáng vẻ một mãnh công, ôm lấy thắt lưng Bình An để cậu nằm hẳn xuống giường, không quên kê gối hai bên sườn đỡ bụng. Hiên Viên Nhật sớm đã không chịu nổi nhưng lý trí vẫn không cho phép y sỗ sàng tiến tới, chỉ có thể nhắm mắt vùi vào cổ Bình An mút mát.
Bình An nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề ẩn nhẫn của Hiên Viên Nhật biết y đang cố kỵ điều gì, vừa cảm động lại không đành lòng, bàn tay cậu theo ngực y tiến đến nơi mẫn cảm kia.
Phân thân bị Bình An cầm trong tay cả người Hiên Viên Nhật giật nảy một cái nhưng ngoài mặt vẫn một bộ dáng mặc kệ nó, cúi đầu trút một đường hôn từ cổ đến ngực, đến bụng, đến khi y chạm tới tính phúc hơi đứng lên của Bình An liền nghe được giọng rên khe khẽ.
-Không cần....tới phía sau đi.
Không dám kéo dài quá lâu, Hiên Viên Nhật nhanh chóng khuếch trương hậu huyệt khít chặt, rất may vì mang thai mà chỗ này phân phố khá nhiều dịch thể rút ngắn thời gian tiền hí cho cả hai. Chậm rãi nâng phân thân cực đại của mình đâm tới, đồng thời cởi y phục còn sót lại trên người.
Luận động từng đợt lại từng đợt, thỉnh thoảng nâng đùi Bình An lên để thân thể hai người thêm chặt chẽ. Bình An đem tay phủ lên bụng đang theo từng nhịp vào ra của Hiên Viên Nhật mà nhấp nhô lên xuống. Bọn nhỏ như biết có kẻ tới làm phiền mà bất mãn kháng nghị, sau dần chuyển động của cả ba người đều thêm dùng lực làm Bình An chống đỡ hết nổi.
-Nhật....ta...không được !
Hiên Viên Nhật giảm tốc độ, hai tay ôm lấy thắt lưng Bình An nặng nề rút ra bắn long tinh trên đùi cậu, Bình An biết y chưa tận hứng cảm giác áy náy dâng lên.
-Uỷ khuất cho ngươi.
Bình An cho rằng có thể để y tới được một lần nhưng xem ra cậu đã đánh giá cao sức khỏe của chính mình. Hiên Viên Nhật lau khô hạ thể mặc lại y phục cho Bình An thản nhiên nói.
-Đi tắm một lúc là được.
Bình An nắm lấy cổ tay Hiên Viên Nhật nhìn y nói.
-Đỡ ta dậy.
Hiên Viên Nhật không biết Bình An muốn làm gì cho đến khi cậu cầm lấy phân thân đang cương của mình cho vào miệng, Hiên Viên Nhật hoảng hốt đẩy cậu ra đã bị người ôm lấy thắt lưng. Bây giờ không phải mùa hè, trời không còn sớm nữa đi tắm nước lạnh không tốt chút nào, huống hồ lần hoan ái này là cậu chủ động. Hiên Viên Nhật hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt từ đầu lưỡi và khoang miệng Bình An không lâu sau liền bắn ra lần thứ hai. Đưa nước cho cậu súc miệng, y thu thập thập một chút, đi thổi tắt nến rồi cũng leo lên giường.
-Ngủ đi.
Trong đêm tối Hiên Viên Nhật không nhìn thấy được mặt Bình An lúc này hơi biến sắc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi