LONG HỒN HÀNH GIẢ


Mục Lâm gật đầu.

“Đúng vậy, em… đã học xong hết chương trình cấp 3 và toán Olympic rồi, cho nên giờ em bắt đầu xem chương trình đại học”.

Tả Long hào phóng giơ ngón cái lên.

“Giỏi!”
Mục Lâm lấy ra bài tập toán cao cấp, sau đó ngước nhìn Tả Long.

“Thầy Tả, thầy nói thầy là người toàn năng, từ sau khi nghe thầy thổi kèn sonat, em quyết định sẽ tin thầy.

Vừa khéo, em có một bài toán không giải được, thầy Tả có thể giảng cho em được không?”
“Chuyện nhỏ!”
Nói đùa à, năm đó, ông lão kia cầm ống tuýp ép anh đọc sách, đó mới gọi là “dốc lòng”.

Nếu như Tả Long muốn thì vào mấy cái trường như Thanh Hoa, Harvard cũng không phải chuyện gì to tát.

Tìm đạo hàm y’x của hàm ẩn được xác định bằng đường cong y=ln(x+y).

Nhìn bài toán mà Mục Lâm chỉ, Tả Long đang định giảng thì đột nhiên, anh liếc nhìn cô học trò nhỏ trước mặt, nở một nụ cười xấu xa và nói: “Trò Mục Lâm, trêu chọc thầy là hành vi không tốt đâu! Với trí thông minh của em, sao có thể không giải được một bài toán đơn giản như vậy?”
Mặt Mục Lâm đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu: “Thầy… thầy Tả, thật xin lỗi, em chỉ muốn nói chuyện với thầy thôi, thầy mang đến cho em cảm giác rất đặc biệt, như anh trai của em vậy”.

Anh trai?

Nhìn Mục Lâm luống cuống nắm chặt góc áo của mình, Tả Long dịu dàng nói: “
Vậy à? Anh trai em đang ở đâu?”
Mục Lâm im lặng một lúc rồi nói: “Anh ấy đang chuẩn bị kết hôn”.

“Kết hôn à? Vậy thì đợi đến lúc đó, thầy sẽ đến chúc mừng”.

Đột nhiên Mục Lâm ôm lấy sách đứng bật dậy, thái độ có hơi kích động, cô ta hét lên một câu rồi vụt chạy ra ngoài: “Em không muốn anh ấy kết hôn vì em, em không muốn”.

Cùng với đó, còn có một chuỗi nước mắt óng ánh lưu lại giữa không trung.

Việc xảy ra bất ngờ khiến Tả Long rất hoang mang.

“Có chuyện gì vậy? Thầy Tả, thầy ức hiếp Mục Lâm à?”
Nghe vậy, Tả Long vội vàng đứng lên, nhìn Vưu Mẫn Giai vừa xuất hiện ở cửa và lắc đầu.

“Oan thật đấy, chủ nhiệm Vưu…”
Vưu Mẫn Giai liền khoát tay: “Không cần giải thích, Mục Lâm là học sinh ưu tú mà trường chúng ta muốn cử đi du học ở Harvard, cậu liệu mà làm đấy!”
Tả Long không vui.

“Chủ nhiệm Vưu, hình như… tôi không nhất thiết phải làm việc theo yêu cầu của cô”.

Vưu Mẫn Giai khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào Tả Long bằng ánh mắt không mấy thiện cảm: “Thầy Tả, nhớ cho kỹ, tôi là giáo viên chủ nhiệm, Mục Lâm khóc lóc chạy ra từ phòng làm việc của cậu, tôi hoàn toàn có quyền xử phạt cậu, không cần phải nói nhiều!”
Cái cô nàng này, lại dám ra oai với mình cơ đấy!
Tả Long dứt khoát ngồi xuống, sau đó trực tiếp gác chân lên bàn làm việc.

“Chủ nhiệm Vưu, xin cô nhớ kỹ, cô không phải mẹ tôi, cũng không phải vợ tôi, chuyện không liên quan gì đến tôi, cô thử xử phạt tôi xem?”
“Cậu…”
Vưu Mẫn Giai tức đến mức toàn thân phát run, một chút ấn tượng tốt về Tả Long trong lòng cô ta lập tức tan thành mây khói.

Nhìn dáng vẻ hiện tại của Tả Long, thử hỏi có chút nào giống với một tấm gương sáng cho học sinh, giống với một tên cặn bã xã hội thì đúng hơn.

“Cậu chờ đó, đừng có để tôi bắt được sai lầm của cậu”.

Rầm!
Vưu Mẫn Giai nghiến răng nghiến lợi nói một câu rồi đóng sập cửa bỏ đi.

“Hừ! Ai sợ ai? Đời này, ông đây chưa từng biết sợ phụ nữ”.

Vừa tan học, một tên đàn em đột nhiên chạy đến chỗ Phó Đào, nói với vẻ bí ẩn: “Anh Đào, đã tra ra được, hai mươi phút trước, Mục Lâm khóc lóc bước ra từ văn phòng của Tả Long”.

Phó Đào híp mắt lại: “Hại tao tốn 50 ngàn, Tả Long, lần này e là mày không giữ được danh dự rồi, tao sẽ khiến mày vừa nằm viện vừa mang tiếng xấu”.


“Mau truyền tin này ra ngoài cho tao!”
!
Giờ cơm trưa, Tả Long một mình rời trường.

Trên đường đi, anh luôn miệng chê bai chế độ phiếu ăn cho giáo viên tại trường tư thục Thự Quang.

Chẳng những phải tự nạp tiền, lại còn tối thiểu là 300 tệ.

Trong túi Tả Long hiện chỉ có vài đồng bạc lẻ, nên anh đành phải ra bên ngoài tìm đồ ăn.

Tuy nhiên, hôm nay anh quyết định sẽ khao mình một chầu, gọi hai món ăn và một phần cơm.

Vẫn là con hẻm quen thuộc kia…
Có một gã ăn mày cầm trong tay một cái chén, lầm lũi tiến về phía trước.

Nhìn thấy Tả Long, trong mắt gã lóe lên tia mừng rỡ.

Khi đến gần, gã bày ra động tác tiêu chuẩn của một người ăn mày, nhìn Tả Long bằng ánh mắt đầy khao khát.

Liếc nhìn cái chén mẻ lắc lư trước mặt, Tả Long thở dài: “Đại ca à, tôi còn nghèo hơn anh đấy, hay là anh cho tôi…”
Một tia sáng đột ngột lóe lên, mục tiêu hướng thẳng vào tim Tả Long.

Ở khoảng cách gần như thế, vẻ mặt của gã ăn mày không hề thay đổi, gã dợm bước định đi.

Vì lúc này, trong mắt gã, Tả Long đã sớm là người chết.

Nhưng, con dao găm do gã đẩy về phía trước đột nhiên khựng lại.

Gã ăn mày giật mình kinh ngạc, cúi đầu nhìn thì thấy hai ngón tay mạnh mẽ kẹp lấy mũi dao, khiến nó không cách nào tiến thêm được nữa.


“Diễn không tệ, có điều sát ý lộ rõ quá!”
Gã kinh hãi, tuy nhiệm vụ có đề cập đến việc đối phương là một người luyện võ, nhưng gã không ngờ người này lại lợi hại như vậy.

Vừa dứt lời, khuỷu tay Tả Long đã thúc mạnh về phía cổ họng gã ăn mày.

Thế nào là tốc độ? Chính là đây!
Gã ăn mày chỉ kịp thốt lên một tiếng ai oán, sau đó ngã lăn ra đất, tắt thở.

Tả Long gãi gãi đầu, dường như anh không hề đắc tội ai đến mức khiến đối phương dồn mình vào chỗ chết.

Hơn nữa, theo như độ chính xác khi dùng dao và khả năng nắm bắt cơ hội thì có thể thấy được gã ăn mày này là một sát thủ chuyên nghiệp.

Tả Long đang định đi thì đột nhiên sau lưng vang lên tiếng gọi.

“Long Vương, tôi đã có được bằng chứng, mau theo tôi một chuyến!”
Anh bất đắc dĩ quay đầu lại, quả nhiên chính là cô nàng Mai Quế luôn đội mũ nồi kia.

“Chị gái à? Có biết luật không vậy? Tôi đang phòng vệ chính đáng đấy!”
Mai Quế tiến lên trước hai bước, bày ra tư thế chuẩn bị tấn công, lạnh lùng nhìn Tả Long: “Thị phi đúng sai, cứ đi cùng tôi thì sẽ rõ!”
Tả Long nhếch mép cười tà: “Do tôi nể mặt cô quá đúng không? Đừng tưởng là phụ nữ thì muốn làm gì cũng được, giờ tôi muốn đi ăn, cô dám cản đường tôi thử xem?”
“Anh…”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi