LONG HỒN HÀNH GIẢ


Anh khá thích tính cách như chị Béo, người bình thường thấy Thôn Hỏa có thái độ như thế với mình thì đã nịnh nọt rồi.
Đây cũng là lý do vì sao Tả Long chưa từ chức, vẫn tiếp tục ở đây.
Anh uống một cốc nước, đột nhiên nghĩ tới tổ chức Thiên Hồng kia, bèn nghiêm túc nhìn Vệ Lam và nói:
"Chị Lam, tối nay tôi tới chỗ chị ở, hoặc là chị tới chung cư ở".
Phụt!
Cách đó không xa, Hoàng Mạn vừa uống một hớp nước, nghe vậy thì phun thẳng ra.
Hình như cậu ta đã nghe thấy điều gì đó không nên nghe rồi! Cậu ta vội vàng đi vào trong.
Vệ Lam không trả lời ngay, cứ thế nhìn Tả Long.

Đột nhiên, cô ta mím môi cười, xoay ghế đối mặt với Tả Long.
"Có lý do thiết yếu nào không?"
Tả Long đang định lên tiếng, nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn xuống dưới.
Loáng thoáng có đường vằn lộ ra.
Bộp!
Vệ Lam đập tay vào vai Tả Long, cố tình tỏ ra tức giận.
"Nhìn chỗ nào đấy? Nói chuyện nghiêm túc vào".
Tả Long không hề xấu hổ.
"Chị Lam, gần đây có một tổ chức liên tục cử hai sát thủ tới giết tôi, hôm qua tôi bắt sống được một tên".
Nụ cười trên mặt Vệ Lam lập tức biến mất.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Một tổ chức tên là Thiên Hồng nói tôi phá hỏng chuyện tốt của bọn chúng trên xe lửa.

Chị hiểu mà, tôi sợ chị sẽ gặp phải nguy hiểm".
Vệ Lam vô cùng khiếp sợ.
Quả nhiên, những người đó vẫn chưa từ bỏ, đã thế còn lôi cả Tả Long vào nữa.
Nếu là người bình thường thì đoán chừng đã bị giết chết từ lâu rồi.
Vệ Lam do dự một lúc lâu, sau đó bất chợt nghiêng người về phía trước, kề sát vào tai Tả Long.
Hương thơm thoang thoảng mà chỉ con gái mới có lọt vào mũi, "cảnh đẹp" cũng rõ ràng hơn.
Đúng lúc này, cửa quán bar mở ra.
Điền Thư Ngữ và Ngụy Tuyết Phi cười nói bước vào, trùng hợp nhìn thấy cảnh này.
Hai người hơi sửng sốt, sau đó ngồi xuống ghế dài, mỗi người một biểu cảm.
"Chắc mục đích thực sự của thầy Tả khi tới quán bar làm việc là để tán gái rồi".
Nghe thấy lời nói khinh bỉ của Điền Thư Ngữ, Ngụy Tuyết Phi nở nụ cười.
"Thư Ngữ, thầy Tả cũng là đàn ông, còn trẻ thế này thì chắc vẫn chưa kết hôn, chẳng lẽ cậu còn không cho người ta ra ngoài hái hoa ngắt cỏ à?"
Không biết vì sao, nhìn thấy kiểu đàn ông háo sắc như thế này là Điền Thư Ngữ lại thấy bực tức, nhất là một người để lại ấn tượng hoàn toàn khác biệt trên lớp học.
"Hừ! Đàn ông chẳng có ai là tốt hết! Nhân viên, menu!"
Hoàng Mạn thấp thỏm mang menu tới, tim đập thình thịch.
Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với hai hoa khôi của trường ở khoảng cách gần như vậy.
"Chào...!Chào các cô, các cô cần gọi gì à?"
Hoàng Mạn rất đáng thương, hai hoa khôi của trường đều không nhận ra cậu ta là bạn cùng trường với mình.
Tả Long đang đổ dồn sự chú ý vào một nơi khác nên không biết hai hoa khôi giảng đường xuất hiện.

Sau một hồi lâu, cuối cùng giọng nói của Vệ Lam cũng vang lên.
"Buổi tối tới chung cư, tôi có chuyện quan trọng nói với cậu".
Đương nhiên là Vệ Lam biết Tả Long đang nhìn cái gì, nhưng hiện giờ cô ta hơi phiền lòng, đứng dậy và đi lên tầng hai luôn.
"Có khách tới, cậu đi tiếp đón đi".
Tả Long quay đầu lại nhìn, rốt cuộc cũng phát hiện ra hai hoa khôi.
Anh vẫy tay, xem như chào hỏi với Điền Thư Ngữ, ấy thế mà cô ta lại trợn trắng mắt, sau đó kéo rèm xuống.
Ăn phải thuốc nổ à? Sao anh lại cảm thấy cô ta có địch ý với mình vậy?
Lúc này, lại có hai người bước vào.
Một người là Trịnh Thu - người đang điên cuồng theo đuổi Ngụy Tuyết Phi, người còn lại khá lạ mặt, trông cũng không lớn tuổi.
Nhìn dáng vẻ khom lưng gật đầu thế này thì tám mươi phần trăm là "đệ" của Trịnh Thu rồi.
"Cậu Trịnh, cái quán bar lụp xụp này có gì vui đâu, tôi mời cậu tới một nơi hay ho hơn, ở đó...!Ha ha, cậu hiểu mà".

Trịnh Thu cười mắng:
"Cậu thì biết cái gì!"
Hai người ngồi xuống hàng ghế bên cạnh hai hoa khôi của trường.
Điền Thư Ngữ len lén kéo rèm ra một chút, vốn định xem có phải Tả Long tới hay không, kết quả lại nhìn thấy Trịnh Thu.
Cô ta nhíu mày, nhìn về phía Ngụy Tuyết Phi và nói:
"Phi Phi, cái tên Trịnh Thu bám đuôi kia cũng tới".
Vốn dĩ tâm trạng của Ngụy Tuyết Phi khá tốt, lúc này lập tức tệ hẳn đi.
"Uống xong thì đi thôi, nhìn thấy cậu ta là lại thấy phiền".
Lúc này, Tả Long cũng mang menu tới trước mặt Trịnh Thu.
"Cần gọi gì?"
Nam sinh trông rất huênh hoang ấy bực bội xua tay.
"Cái quán bar lụp xụp này thì có gì chứ hả? Mang bừa hai chai bia tới là được".
"Hết rồi à?"
Nghe thấy câu hỏi của Tả Long, người đó lập tức nổi đóa.
"Mẹ kiếp, nói nhảm cái đếch gì!"
Tả Long cười, lịch sự nói:
"Hai cậu, phải tiêu ít nhất là hai trăm mới được ngồi ở ghế dài, nếu chỉ gọi hai chai bia thì làm phiền chuyển sang ghế đơn".
Rầm!
Nam sinh vỗ bàn đứng lên.
"Đệch! Mày cảm thấy tao không có hai trăm tệ, hay là mày..."
"Phiền Văn, ngồi xuống!"
Trịnh Thu mở miệng, nam sinh tên là Phiền Văn chỉ có thể dừng lại, nhưng tầm mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Tả Long, như thể muốn nhớ kỹ mặt anh.
Trịnh Thu đưa hai trăm tệ cho Tả Long.
"Anh tùy tiện mang chút gì đó tới cho chúng tôi".

Tả Long gật đầu.

Lúc này, tấm rèm bên cạnh vén lên, hai hoa khôi bước ra.
Trịnh Thu vội vàng đứng dậy.
"Phi Phi".
Gương mặt xinh đẹp của Ngụy Tuyết Phi lạnh như băng sương, cô nhìn Trịnh Thu:
"Tôi thân với anh lắm sao? Làm phiền anh đừng bám lấy tôi nữa có được không?"
Dứt lời, hai cô gái quay đầu bỏ đi.
Lúc đi ngang qua Tả Long, Điền Thư Ngữ còn hừ lạnh một tiếng, khiến anh hơi khó chịu.
Anh đã trêu chọc ai cơ chứ!
Trịnh Thu vội vàng đuổi theo.
Phiền Văn bỏ lại một lời hăm dọa rồi cũng đi theo.
"Thằng nhóc, tao nhớ kỹ mày rồi.

Lần sau đừng để tao gặp lại, nếu không, tao sẽ làm mày phải tới bệnh viện để khám sức khoẻ tổng quát đấy!"
"Này! Hai trăm tệ của các cậu".
Kết quả là anh không nhận được câu trả lời.
Tả Long lắc đầu, thanh niên thời nay không biết quý trọng đồng tiền gì cả..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi